Chu Thanh Ngô sợ Mạnh Sơ Hi mệt, cũng không nháo thật lâu, dọc theo đường đi dò hỏi nàng trạng huống ở nơi đó:



Nàng có mệt hay không? Thích ứng sao?



Mạnh Sơ Hi từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ kể cho nàng, thấy nàng lo lắng liền ôn thanh nói: "Hôm nay ta cũng không làm gì nhiều, chỉ là đi theo đại chưởng quầy tuần sát các cửa hiệu tơ lụa, và đến kho hàng ở hạ lưu huyện Giang Âm nhìn xem có vấn đề gì hay không, cũng không mệt."



Bởi vì nàng đối việc trồng dâu nuôi tằm thuộc như lòng bàn tay, liên quan phẩm chất hàng dệt cũng có thể đánh giá, nhưng chủng loại tơ lụa thập phần đa dạng, càng không đề cập đến những loại vải vóc khác, nàng không biết rõ, cho nên buổi chiều nàng cơ bản đều theo học tập này đó.



Chỉ tính riêng tơ tằm đã có mười mấy loại, thượng phẩm thì có lụa, là, gấm, vóc, trung phẩm có sa, the, đoạn, lĩnh....các loại hạ phẩm thì có đũi, nhiễu, quế, chồi....nhìn qua tương tự, như thế nào phân rõ, như thế nào phân biệt phẩm chất cao thấp, đều là học vấn, chợt vừa thấy quả thực làm người tâm loạn như ma.



Đại chưởng quầy biết được Mạnh Sơ Hi là Nghiêm Khiêm tiến cử, tuy rằng nhìn qua khách khí nhưng cũng có chút làm khó nàng, hoặc là dò hỏi, bởi vậy hắn nói rất đơn giản lại nhanh chóng, Mạnh Sơ Hi đều phải mạnh mẽ ghi nhớ, lật xem tư liệu cùng ở bên quan sát hắn giới thiệu cho khách đến tiệm mua hàng.



Một ngày trôi qua, Mạnh Sơ Hi đã sửa sang cùng phân loại được hơn ba mươi mẫu vải linh tinh vụn vặt. Nghiêm Khiêm đề cử nàng chỉ là bước khởi đầu, có thể nắm chắc cơ hội này hay không là tùy thuộc vào chính nàng, nàng không muốn làm Chu Thanh Ngô đợi thêm nữa.



Chu Thanh Ngô sợ nàng một người chịu đựng, cho dù nàng nói không mệt, cũng là lo lắng mà nhìn nàng, nhưng lại sợ nàng có gánh nặng, vội vàng nói sang chuyện khác:



Ta còn không kịp nấu cơm, hôm nay bắt được cá chạch cùng lươn, làm cho nàng ăn.



Nàng sợ Mạnh Sơ Hi xem không hiểu, lôi kéo tay nàng ấy viết lên.



Mạnh Sơ Hi có chút kinh hỉ: "Lợi hại như vậy sao, nàng thế nhưng bắt được lươn."



Chu Thanh Ngô bị nàng trêu đến không thể làm gì: Đều nhờ lồng bắt lươn của nàng.



Vừa về đến nhà, Mạnh Sơ Hi đã bị Chu Thanh Ngô hạ lệnh cưỡng chế rời đi phòng bếp không được hỗ trợ, nàng một người ở bên trong bận rộn đến khí thế ngất trời.



Cá chạch cũng không nhiều nhưng cái đầu khá lớn, Chu Thanh Ngô quyết định om với lươn, làm món thịt kho tàu, lại phóng một ít rau diếp lót nền để phẩm vị món ăn càng thêm phong phú. Mấy con cá nhỏ được nàng lăn qua bột mì, chiên trên chảo hai lần, nhìn qua màu vàng xốp giòn, hương vị không tệ.



Mạnh Sơ Hi ngồi ở bên ngoài lấy những thứ đã ghi chép hôm nay ra, một bên nhìn một bên nghe tiếng xào giòn vang từ phòng bếp, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, tuy rằng hương thơm bay ra làm nhiễu tâm trí của nàng, nhưng nàng vẫn rất hưởng thụ loại trạng thái này.



Chu Thanh Ngô đem rau diếp chần qua nước sôi, cắt nhỏ rồi xào với tỏi hành, mùi thơm của tỏi và lá rau diếp lập tức thổi quét lại đây, lại là một vòng kích thích mới, Mạnh Sơ Hi bụng chịu không nổi kêu lên.



Nàng sờ sờ bụng buông trang giấy trong tay, ôm lấy Ô Ô vẫn luôn ngóng nhìn về phòng bếp, thấp giọng nói: "Ngươi thèm hỏng rồi đúng không, Thanh Ngô làm đồ ăn thơm quá."



Sợ Mạnh Sơ Hi chịu đói, Chu Thanh Ngô tay chân thực nhanh nhẹn, chưng cái trứng liền chuyên tâm nấu cơm, chỉ là ánh mắt thường thường dừng ở trên người Mạnh Sơ Hi. Kỳ thật lúc không có nàng ấy ở nhà, nàng cũng không biết nên nhìn cái gì, thực sự rất cô tịch, hiện tại nàng ấy đã trở lại, tựa như mang theo tâm tình của nàng trở về, nàng cả người lập tức viên mãn.



Sau khi cơm chín, Mạnh Sơ Hi lập tức đứng ở cửa phòng bếp, ra vẻ đáng thương hỏi Chu Thanh Ngô: "Ta hiện nay có thể tiến phòng bếp sao?"



Chu Thanh Ngô xì bật cười, đối nàng vẫy tay, Mạnh Sơ Hi giúp đỡ dọn xong chén đũa, nhìn thức ăn trên bàn, cười nói: "Chiều nay làm sao phong phú như vậy."



Đưa chén cơm cho nàng, Chu Thanh Ngô nghiêm trang nói: Đây là ngày đầu tiên nàng đi làm, ta muốn chúc mừng nàng.



Ánh mắt Mạnh Sơ Hi nhu hòa nhìn nàng, cho nàng gắp đồ ăn, lại phá lệ cổ động mà nếm món lươm om rau diếp, lươn hoang dại chất thịt tươi mới, được chế biến rất tốt, một ngụm cắn đi xuống thịt không buông tán, không hề có mùi bùn tanh, cũng sẽ không làm người chán ngấy, là mỹ vị hiếm có.



Kỳ thật Mạnh Sơ Hi trước kia tương đối sợ ăn lươn, bởi vì lươn được nuôi quá béo, chất thịt khá tanh làm người ăn nhiều buồn nôn, nhưng Chu Thanh Ngô làm không hề gây ngán, xứng với rau diếp hương vị thoải mái thanh tân, phối hợp rất tốt.



"Đặc biệt ăn ngon, ta trước kia đều không dám ăn lươn, Thanh Ngô làm liền rất mỹ vị." Đây hẳn là rất cao hứng tán dương, Chu Thanh Ngô nghe được thực vui vẻ, trong lúc ăn cơm đều ngậm lấy ý cười.



Cá đồng nhỏ nhắn được lăn bột mì chiên lên, xương cá rất giòn, vị đặc biệt tươi ngọt, cắn một ngụm ngoài giòn trong mềm, ăn rất ngon.



Mới vừa cơm nước xong, Mạnh Sơ Hi phát hiện tiểu cô nương nhà nàng lại "Trở mặt không nhận người", đem nàng đẩy đi ra ngoài. Nàng nhìn thân ảnh mảnh khảnh kia, xoay người trở về phòng liền thắp lên đèn dầu, tiếp tục nghiên cứu những gì hôm nay học được.



Mạnh Sơ Hi trí nhớ thực tốt, tuy rằng không phải gặp một lần liền không quên được, nhưng nghe qua một lần, nàng xong việc hồi ức là có thể viết ra bảy tám phần, đối với nội dung trong sổ, nàng đã đem những gì đại chưởng quầy nói hôm nay ghi vào không sai biệt lắm. Bất quá thuần thục không sai sót, nàng vừa nhìn vừa hồi ức, suy nghĩ về những gì có thể cải tiến.



Bên kia Nghiêm Khiêm cố ý dò hỏi đại chưởng quầy Đồng Thạc về biểu hiện của Mạnh Sơ Hi. Đồng Thạc chỉ trả lời tám chữ, "Thông tuệ có khả năng, có tương lai."



Nghiêm Khiêm vuốt chòm râu cười đến hài lòng, mà phía đối diện, Nghiêm Bức gia chủ của Nghiêm gia buông quân cờ trong tay, gật gật đầu: "Có thể làm Đồng Thạc đánh giá cao như vậy, xem ra người mà lão Khiêm đề cử năng lực rất xuất sắc, thực sự là hạt giống tốt."



"Vẫn là lão gia tín nhiệm ta, bằng không ta cũng không dám tự mình đưa nàng ấy đến Cẩm Vân Các làm việc."



Nghiêm Bức trừng hắn một cái: "Ngươi này lão tiểu tử, một phen tuổi còn cùng ta ra vẻ khách khí. Bất quá chung quy là tuổi trẻ phải hảo hảo mài giũa, đừng nóng vội giao việc lớn, còn phải xem có thể tín nhiệm nàng ấy hay không."



Đem quân cờ bỏ vào chung cờ, Nghiêm Bức vỗ vỗ tay đứng lên. Hắn nghe Nghiêm Khiêm nói qua về Mạnh Sơ Hi, dù sao thân phận nàng ấy còn chưa rõ ràng, nói không chừng sẽ có một ngày rời đi.



Nghiêm Khiêm gật đầu, hắn muốn đưa Mạnh Sơ Hi trở thành người kế nhiệm, cho dù không thể giữ được nàng cũng có thể bồi dưỡng năng lực nàng, giúp cho con đường sau này của nàng thuận lợi hơn.



Chu Thanh Ngô rửa xong chén trở về phòng liền nhìn đến Mạnh Sơ Hi đang xem sổ con, vì thế vội tiến lên đem đèn dầu chỉnh sáng chút, Mạnh Sơ Hi nhận thấy được tầm nhìn sáng hơn, ngẩng đầu đối Chu Thanh Ngô cười cười.



Chu Thanh Ngô cho nàng so xuống tay thế: Ta đang nấu nước, nàng xem xong rửa mặt, không cần quá mệt mỏi.



Mạnh Sơ Hi gật đầu: "Nàng không cần chiếu cố ta nữa, đi trước rửa mặt, ta thực mau liền xem xong."



Chu Thanh Ngô gật đầu, chỉ là trong mắt có chút đau lòng.



Bất quá Mạnh Sơ Hi cũng không có thức đêm, nàng lo lắng Chu Thanh Ngô quá quan tâm nàng, bởi vậy tắm rửa xong liền chuẩn bị ngủ. Nghĩ nghĩ nàng vẫn là trấn an nàng ấy: "Đây là ngày thứ nhất ta mới vừa tiếp xúc những thứ kia, cho nên muốn dụng tâm học hỏi, hơn nữa làm việc ở đó không cần dãi nắng dầm mưa, tay không cần gánh vai không cần khiêng, không mệt."



Chu Thanh Ngô không tán đồng, chỉ chỉ đầu cùng ngực: Phí đầu óc, hao tâm lực.



Mạnh Sơ Hi bật cười thổi đèn lên giường, đem Chu Thanh Ngô ôm vào trong lòng ngực xoa xoa: "Nàng làm sao tri kỷ như vậy, mới mười sáu tuổi, không nên suy nghĩ quá nhiều."



Chu Thanh Ngô không thuận theo, viết lên lòng bàn tay nàng: Rất lớn.



Mạnh Sơ Hi cười lên tiếng: "Phải phải, ta sai rồi, Thanh Ngô 'rất lớn'."



Chu Thanh Ngô thật sự vô pháp, tuy rằng nàng có thể cảm giác được Mạnh Sơ Hi đem nàng trở thành người yêu, nhưng cũng không đổi được tật xấu thích trêu nàng hống nàng.



Hiện nay Mạnh Sơ Hi bắt đầu giống những người đi làm công trong thôn, tờ mờ sáng liền lên đường đi trấn Thanh Dương. Chu Thanh Ngô đau lòng không thôi, tuy rằng mọi người đều như vậy, nhưng Sơ Hi vẫn là cô nương gia, sức lực làm sao bằng được mấy trai tráng trong làng, cả ngày dậy sớm sờ soạng lên đường đi làm, vất vả biết bao nhiêu.



Nàng kỳ thật hỏi qua Mạnh Sơ Hi, bên kia có chỗ nghỉ tạm hay không, nếu có liền không cần trở về, như vậy ít nhất có thể nghỉ ngơi thêm mấy canh giờ. Nhưng Mạnh Sơ Hi không yên tâm nàng một người ở nhà, chỉ có thể tạm thời chạy vội.



Mạnh Sơ Hi trên đường đi được mau, thức dậy lại sớm, lúc nàng tới cửa hiệu, bọn họ vừa mở ra cổng lớn, chuẩn bị kiểm kê vải vóc hôm nay.



Tiểu nhị đang vội bên trong tên là Lai Phúc, thấy nàng đến liền nhiệt tình chào hỏi: "Mạnh cô nương sớm, cô là đi từ Chu gia thôn đến đây sao?"



Mạnh Sơ Hi buông tay nải xuống, đi qua hỗ trợ sửa sang, đồng thời gật gật đầu.



"Vậy cô phải dậy rất sớm rồi, nhiều mệt nhọc, mấy chuyện linh tinh này cô đừng làm, để cho ta." Lai Phúc nhưng thật ra săn sóc, nghe vậy vội ngăn đón nàng.



Mạnh Sơ Hi lắc lắc đầu: "Không có việc gì, cùng nhau làm sẽ nhanh hơn."



Lai Phúc thấy vô pháp cự tuyệt, liền quay đầu nhìn chưởng quầy vẫn luôn không nói gì, đối phương trong mắt có chút ý cười, gật gật đầu.



"Ta bắt đầu kiểm kê, Mạnh cô nương ghi chép liền được." Ngày hôm qua hắn đã nhìn thấy, Mạnh Sơ Hi chẳng những trí nhớ tốt, viết chữ còn rất đẹp, rất nhiều trương mục nàng nghe qua liền nhớ kỹ.



Mạnh Sơ Hi nghe vậy, cầm sổ sách, vén tay áo lên chuẩn bị ký lục.



Một bên Lai Phúc báo số lượng, Mạnh Sơ Hi đang muốn đề bút chợt ngừng lại, nàng ra hiệu Lai Phúc sang đây. Lai Phúc không rõ nguyên do, đã thấy Mạnh Sơ Hi chỉ chỉ sổ sách thấp giọng nhắc nhở: "Ngày hôm qua lúc đóng cửa, ta nhớ rõ loại vải tuyết sa này chỉ có bảy cuộn, hiện nay lại có tám."



Lai Phúc sửng sốt, hắn liếc mắt chưởng quầy, đi đến giá trữ hàng kiểm kê lại một phen, lúc này mới phát hiện ngày hôm qua trong lúc rối ren đã đem một cuộn yên sa bỏ đi vào, thoạt nhìn hai loại vải này giống hệt nhau, cho nên hắn đã xếp nhầm.



Lai Phúc vội vàng gật đầu, ý bảo nàng nhớ rất chính xác, trong mắt có chút cảm kích.



Đây đã là cuối tháng, đến lúc đó kiểm kê số lượng, nếu sai sót sẽ rất phiền toái, càng quan trọng là, đại chưởng quầy tuyệt đối không cho phép loại sai lầm này xảy ra, nếu để ngài ấy biết được, Lai Phúc xem như xong đời rồi.



Mạnh Sơ Hi không nói gì thêm, cúi đầu cẩn thận ghi chép, đồng thời đối chiếu với con số trong trí nhớ, lúc này mới đem bút gác xuống. Hai người động tác nhỏ nhìn như thực mau liền đi qua, nhưng lại bị chưởng quầy xem đến rõ ràng. Hắn cũng không hồ đồ, vừa rồi Lai Phúc báo số lượng hắn liền nghe ra không đúng rồi, bất quá hắn không ngờ mới một ngày mà Mạnh Sơ Hi đã nhớ rõ đến như vậy.



Một ngày này Mạnh Sơ Hi đã có thể tiếp nhận công việc, tuy rằng vẫn là chưởng quầy cùng Lai Phúc xử lý, nhưng khách nhân muốn loại vải gì, giá cả ra sao, ở quầy hàng nào, nàng đều giới thiệu không sai biệt lắm. Ngẫu nhiên gặp được khách dò hỏi giữa các loại vải có gì khác nhau, Mạnh Sơ Hi rất chuẩn xác mà kể ra, nàng dung mạo xinh đẹp, tiếng nói tự mang ôn nhuận thân hòa, phá lệ nhận người thích.



"Chưởng quầy, khi nào tìm được tiểu cô nương thông tuệ như vậy, phá lệ có linh khí." Lão khách hàng thường xuyên tới tiệm nhịn không được cười nói.



Chưởng quầy trên mặt ý cười vui vẻ: "Cẩm Vân Các khi nào không linh khí chứ." Tuy rằng giống như vui đùa, lại cũng là nhận đồng.



Mạnh Sơ Hi được tiến cử làm phó chưởng quầy, nhưng nàng vẫn bận rộn các loại việc vặt giống như tiểu nhị, nàng rất rõ ràng hiện tại chính mình hiểu biết không đủ, bởi vậy cũng không vội ngồi vào ghế cao, chỉ là ở trong bận rộn tận khả năng đi học tập càng nhiều thứ.



Như vậy một ngày không ngừng đi lại, vẫn là rất mệt. Nhìn sắc trời không còn sớm, chưởng quầy biết nàng ở xa, đối nàng nói: "Hôm nay liền đến đây thôi, cô về trước, việc khác giao lại cho mấy người Lai Phúc, Lai Lộc liền được."



Mạnh Sơ Hi cũng không chối từ, nói tạm biệt liền thu thập tay nải chuẩn bị trở về.



Lai Phúc nhìn nàng đi xa, không khỏi cảm khái: "Mạnh cô nương tính tình thật tốt, cần mẫn lại thông minh, có nàng ở tiệm càng đông khách hơn ngày thường."



Lai Lộc trừng hắn một cái: "Nói giống như ngày thường chúng ta rất vô dụng?"



Dứt lời hắn lại nói: "Nơi này cách Chu gia thôn mười mấy dặm, xa như vậy mỗi ngày tới lui rất vất vả, sao nàng ấy không ở lại đây."



Chưởng quầy nghe xong gõ gõ bàn tính: "Đừng ở kia nói nhảm, chạy nhanh đem đồ vật kiểm kê, lại qua nửa canh giờ, liền có thể đóng cửa." Trong miệng tuy rằng quát lớn, hắn nghĩ đến ngày hôm qua đại chưởng quầy Đồng Thạc từng nói, như suy tư gì nhìn nhìn ngoài cửa.



Sợ Mạnh Sơ Hi bị đói, hôm nay Chu Thanh Ngô nấu cơm xong mới đi đón nàng ấy. Thấy sắc mặt người yêu mệt mỏi khó nén, Chu Thanh Ngô có chút gấp, lúc ăn cơm nàng nhịn không được cùng Mạnh Sơ Hi thương lượng:



Nàng tới lui quá mệt mỏi, chúng ta thuê một căn nhà nhỏ tại trấn Thanh Dương, nàng ở lại đó đi.



Trong nhà nuôi không ít thứ, nàng không thể rời đi, nhưng không thể để Mạnh Sơ Hi cả ngày chạy, nàng xem đến đau lòng.



Mạnh Sơ Hi cười cười: "Ta không yếu ớt như vậy, chỉ là hôm nay có chút mệt, thói quen thì tốt rồi."



Chu Thanh Ngô còn cau mày, Mạnh Sơ Hi sờ sờ gương mặt nàng: "Ta hiện nay còn không tính chính thức nhập Cẩm Vân Các, vẫn đang ở giai đoạn học việc, chờ đến chính thức làm phó chưởng quầy, ta liền suy xét, được không?"



Chu Thanh Ngô còn có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, thúc giục Mạnh Sơ Hi ăn cơm.



Trên bàn cơm trước sau như một an tĩnh, đột nhiên Mạnh Sơ Hi nhìn nàng hỏi: "Ta không ở nhà, có người khi dễ nàng sao?"



Chu Thanh Ngô sửng sốt, nhìn nàng con ngươi hơi lóe vội vàng lắc đầu, duỗi tay nói: Không có, bọn họ đều không muốn để ý tới ta, nơi nào sẽ khi dễ ta.



Mạnh Sơ Hi chưa nói cái gì, nhưng trong lòng đại khái có tính toán, có lẽ thuê một căn nhà ở trấn Thanh Dương khá tốt, cũng không biết tiền thuê như thế nào, qua mấy ngày nàng phải đi hỏi thử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện