Cái bẫy do Nghiêm Phóng giăng ra tuy kín đáo, nhưng không phải hắn ép Tống Tử Văn và Sở Kiều vào bầy.

Tuy nói là lấy lợi ích ra làm mồi nhử, nhưng cũng quả thực là khiến họ động lòng, cho nên mới đâm đầu vào bẫy dù biết rõ là có nguy hiểm.

Nói cho cùng, tự làm tự chịu, cũng không hề vô tội. Nhưng cuối cùng người chịu đựng tất cả những2thứ đó đều là cô! Dựa vào đâu chứ? Chỉ vì cô thích, yêu sâu đậm, cho nên có thể không chút kiêng kỵ làm tổn thương đến cô như vậy được sao? Nhiễm Dao đặt hai tay lên mép bàn, bởi vì cố gắng hết sức để kiềm chế lại cơn phẫn nộ, cho nên không khỏi cả người run bần bật. Ánh mắt Tống Tử Văn đau đớn, “Là anh... và cậu ta sai,5em không nên, cũng không đáng để phải lấy những sai lầm đó ra để trừng phạt bản thân.”

Nhiễm Dao chợt quay người đi, nhanh chóng lau khô nước mắt, hít thở sâu, rồi quay lại nhìn chính diện Tống Tử Văn, sắc mặt lại như bình thường, cười khẽ: “Đúng là không đáng thật.”

Bờ môi mỏng của người đàn ông khẽ mỉm lại.

“Tống Tử Văn, em hỏi anh một lần nữa, tại sao lại6đưa cho em tập tài liệu này”

“Em có quyền được biết chuyện.” “Sau đó thì sao?” Cơ thể Nhiễm Dao hơi đổ về phía trước, từ trên cao nhìn xuống anh ở phía dưới, “Tha thứ cho Sở Kiêu, đồng thời cũng tha thứ cho anh ư?” Tống Tử Văn chợt đứng bật dậy, vòng qua bàn làm việc, đứng trước mặt cô, vẻ mặt thể hiện sự phẫn nộ, âu

sầu...

“Em cảm thấy là anh5vì muốn rửa oan cho bản thân nên mới đưa cho em thứ này hay sao?”

“Chẳng lẽ không phải vậy?” Nhiễm Dao hỏi ngược lại, nụ cười nhạt vẫn không thay đổi. “Anh chỉ không muốn em bị tổn thương thêm một lần nữa.” Hai tay kiềm chặt lấy bờ vai gầy guộc của cô gái, Tống Tử Văn gần như nghiến răng nghiến lợi, “Rốt cuộc em có hiểu không hả?”

Vai bị kẹp chặt3lấy, khiến Nhiễm Dao không khỏi nhíu mày.

Đôi tay đó dường như muốn khám cả da thịt vào trong, khiến cô đích thân cảm nhận được nỗi đau đớn khó mà diễn tả được đó.

“Cho dù em sẽ vì vậy mà tha thứ cho Sở Kiêu, tiếp tục ở bên cậu ta, thì anh cũng chấp nhận, chẳng qua anh chỉ muốn em thoải mái hơn thôi.” Bàn tay ấm nóng phủ lên má cô, anh tiến sát đến bên tai Nhiễm Dao, “Tại sao lại đứng từ góc độ tồi tệ nhất để nghi ngờ anh? Chẳng lẽ trong mắt em anh xấu xa như vậy hay sao?”

Trái tim Nhiễm Dạo chợt co lại. Cô đẩy anh ra, lùi về phía sau hai bước.

Vòng tay người đàn ông trống rỗng, chỉ có chút cảm giác ấm áp còn lưu lại trong lòng bàn tay nhắc nhở anh vừa rồi hai người đã gần gũi nhau đến thế.

Gần đến mức, hô hấp chẳng qua chỉ trong gang tấc.

Mùi hương cơ thể quen thuộc, sự rung động quen thuộc. Một khoảnh khắc nào đó, thậm chí Tống Tử Văn còn muốn hung hăng ôm chặt cô vào trong lòng, biến thành máu thịt của mình, sống chết bên nhau.

“Em muốn biết chân tướng đúng không?” Người đàn ông ép lại gần, “Được, anh sẽ nói cho em biết.”

Da đầu Nhiễm Dao tê dại, sau đó cô thấy hối hận vì sự kích động ngày hôm nay, nhưng lại không thể chống lại được sự tò mò thôi thúc, khiến những lời nói sau đó của anh rót vào tai cô không xót chữ nào. “Nghiêm Phóng giăng bẫy anh, không những không thực hiện được, mà còn để lộ ra sự tồn tại của nội gián. Để bắt được kẻ nội gián đó, anh đã đích thân dùng bản thân mình làm mồi nhử, đúng lúc đó lại chạm mặt em, lúc đó anh thực sự rất khó nói... vốn dĩ anh không còn sự lựa chọn nào khác, nên đành phải diễn cho hết vở kịch.”

Nhiễm Dao không hề quá kinh ngạc, nhưng khi đối phương nhắc đến hai chữ “nội gián”, cô không khỏi nhíu mày.

Cô đã từng suy đoán vô số lần, cũng có lẽ là Tống Tử Văn thực sự có nỗi khổ gì đó nên mới làm như vậy. Nay, suy đoán của cô đã được chứng thực, cô mới phát hiện hóa ra bản thân cô lại bình thản đến thế.

“Sau chuyện đó, anh có rất nhiều cơ hội để giải thích với em, nhưng anh không hề.” Tống Tử Văn á khẩu.

Rất lâu sau, anh mới khẽ nói, giống như lời thầm thì, “... Anh cứ ngỡ không kịp nữa.”

Tống Tử Văn nghĩ, đợi đến khi giải quyết hoàn toàn xong được Nghiệm Phóng, thu dọn Sở gia, rồi giải thích với cô cũng chưa muộn.

Nhưng cuối cùng, anh chỉ đợi được một câu “chia tay” nhẹ bẫng của cô.

“Cho dù em có tin hay không, thì anh cũng đều chấp nhận.” Đôi mắt đen kịt của anh nhìn cô chằm chằm, từng câu từng chữ, trịnh trọng đến khác thường. Nhiễm Dao khẽ cười nhạo, dùng nụ cười lạnh lùng để ngụy trang sự yếu đuối, che giấu trái tim yếu mềm, “Nhưng cuối cùng anh đã đồng ý rồi, chẳng phải vậy sao?” Dứt khoát ngắn gọn, không hề lưu luyến.

Tổng Tử Văn cười khổ.

“Mục tiêu của Nghiêm Phóng là em, không chia tay, cậu ta sẽ không khoanh tay đâu.” Thế cục trước đây nghiêm trọng thế nào?

Nghiêm gia vừa khiêu khích Tổng gia, vừa có ý đồ bóp cổ Nhiễm gia. Đó chính là kẻ điên!

“Anh thừa nhận, lúc đó anh đồng ý chia tay có một phần lý do là bởi vì muốn vỗ về Nghiêm gia...”

“Một phần còn lại là vì cảm thấy em chỉ đang giận dỗi, giống như những lần cãi nhau trước đây, đến cuối cùng đều sẽ chủ động quay lại, đúng không?” Nhiễm Dao cười, bổ sung cả câu hoàn chỉnh cho anh. Lập tức đôi mắt cô hiện rõ vẻ châm chọc, “Tống Tử Văn, anh coi em là cái gì? Thú cưng vẫy tay gọi một cái là tới ngay? Hay là ở trong mắt anh, em rẻ tiền như vậy sao?”

cổ họng người đàn ông nghẹn lại: “Anh tưởng rằng, em cần một khoảng thời gian để bình tĩnh lại...” “Anh tưởng rằng? Cái gì cũng đều là anh tưởng hết cả! Từ trước đến giờ chưa bao giờ anh hỏi suy nghĩ thực sự của em, cho dù chỉ là một câu thôi, anh có bao giờ hỏi chưa?”

Tống Tử Văn không có lời nào để phản bác.

Nhiễm Dao cũng không nói thêm nữa. Sự im lặng kéo dài giữa hai người, bầu không khí trở nên ngưng trọng.

Một lúc sau...

“Thôi bỏ đi.” Nhiễm Dao lên tiếng phá tan sự im lặng, “Đã là chuyện quá khứ rồi, nói nhiều cũng vô ích.” Ánh mắt nhìn tập tài liệu của Tổng Tử Văn, “Em đã xem qua nội dung rồi, cảm ơn ý tốt của anh.”

Nói xong, định rời đi ngay. Một giây sau, cổ tay cô bị kéo lại. Tống Tử Văn từ từ ngước lên, ánh mắt trầm thấp đau đớn, “Em, sẽ tha thứ cho cậu ta chứ?”

“Chuyện này không liên quan đến anh.” “Nếu như Sở Kiều được tha thứ, thì có phải anh cũng có thể được... khoan dung hay không?” Nhiễm Dao không quay đầu lại, cũng không đáp lời, vung tay người đàn ông ra, rồi đi thẳng. Tống Tử Văn đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng cô dần đi xa, đưa tay ra dường như muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng cuối cùng lại vô lực rủ xuống.

“Nhiễm Yổng, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng. Lộ Lộ đến văn phòng tôi một chuyến.” Chớp mắt đã hai tuần trôi qua, cuộc sống của Nhiễm Dao bình thường trở lại.

Tống Tử Văn không gọi điện thoại đến, Sở Kiều cũng chưa từng xuất hiện ở thế giới của cô.

Dường như chỉ có công việc mới có thể bầu bạn cùng cô. “Bản thảo sơ bộ của bộ sưu tập mới mùa thu mang đi phối phụ kiện trước đã, cần thêm thì thêm, cần sửa thì sửa, cuối tháng này phải có đủ, sau đó thông báo với bên xưởng lên hàng mẫu.” “Đồ thu?!” Lộ Lộ kinh ngạc hô lên, “Nhanh như vậy sao?” Nhiễm Dao đưa bản thảo cho cô, nhân tiện bưng cốc cà phê, khẽ nhấp một ngụm. Đau đớn ngập tràn, hiệu quả công việc nâng lên rõ rệt.

“Sớm tốt hơn muộn.”

“Nhưng mà...” Lộ Lộ mím môi, bản vẽ thiết kế không phải là bài tập hội họa, đường nét chỉ là thứ yếu, tinh hoa nằm ở hội tụ ý tưởng sáng tạo của nhà thiết kế. Bản vẽ thiết kế tốt, có thể nói là ngàn vàng khó kiếm. Thông thường, nhà thiết kế càng xuất sắc, thì thời gian hoàn thành một bản vẽ thiết kế càng lâu, bởi vì tinh thần của người thợ may nhập vào xương cốt yêu cầu họ buộc phải đã giỏi còn muốn giỏi hơn.

Từ khi tốt nghiệp đại học Lộ Lộ đã làm việc tại March, từ cô trợ lý nhỏ kiêm thư ký lên thành trợ lý nhà thiết kế như ngày hôm nay, cơ hội được tiếp xúc với Nhiễm Dao cũng nhiều hơn người khác, bản thảo lần một hai ba đều qua tay cô, lâu dần cũng dần hiểu được con đường đi của bà chủ này.

Về thiết kế, vĩnh viễn đặt suy nghĩ độc đáo lên thứ nhất. Về công việc, xưa nay vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ. Cho nên, tuyệt đối không thể bởi vì đuổi kịp tiến độ mà quyết định sơ sài qua loa bản vẽ thiết kế trang phục mùa thu được. Còn hôm nay bản vẽ cô đang cầm trên tay chỉ có thể chứng tỏ là Nhiễm Dao đã tăng ca, chắc chắn là còn thức đêm.

“Nhiễm Tổng...” Lộ Lộ muốn nói nhưng rồi lại thôi. “Còn có vấn đề gì nữa không?” Cô lắc đầu, rồi lại gật đầu. Nhiễm Dao buồn cười, “Vậy rốt cuộc là có hay không đây?” “Tôi muốn nói là... phụ nữ đừng làm việc quá liều mạng, ít thức đêm, nghỉ ngơi nhiều, mới có thể vĩnh viễn giữ được tuổi thanh xuân!” Khi nói còn không quên tự giác ngẩng cao đầu ưỡn thẳng ngực, giống như khi họ khẩu hiệu lúc còn học tiểu học.

Trước khi gần đi, còn đặt tay kéo khung cửa, không quên dặn dò: “Ít uống cà phê, uống nhiều nước...”. Bàn tay cầm cốc cà phê của Nhiễm Dao khựng lại, bỗng nhiên đặt xuống, tự nhiên có cảm giác ấm áp nhàn nhạt, tràn ngập trái tim.

Hình như cũng không còn lạnh như vậy nữa...

Ngày nhận được điện thoại của Sở Kiều, ánh nắng tươi sáng, bầu trời xanh nhạt, gió hè cuộn hơi nóng bốc lên, cái nóng ập tới.

Nhiễm Dao nhớ lại hôn lễ thế kỷ ở Manhattan đó, Sở Kiều cầm hoa tươi đi đến trước mặt cô, nụ cười cũng tươi sáng như ánh sáng mặt trời, chói lọi đẹp mắt.

Anh ta nói...

“Này, tặng cho cô.”

“Cầm lấy đi, cô ngây người gì đó?” Rõ ràng là đã đưa đến trước mặt rồi, không đưa cho cô thì đưa cho không khí à? “Tặng cô thì tặng cô thôi, chẳng lẽ còn cần có lý do?”

“Tôi... nhìn cô thuận mắt không được à? Hơn nữa, một người đàn ông như tôi, cầm bó hoa tươi thế này thì mất mặt lắm, nể tình chúng ta đều là số ít người Hoa Hạ có mặt ở đây, nể mặt chút đi, nhận hoa đi mà.”

“Không nhưng nhị gì cả, bảo cô cầm lấy thì cầm lấy đi.” Cuộc đời nếu cứ như lần đầu gặp gỡ thì sẽ tốt biết bao? Nhưng bỗng nhiên quay đầu lại mới phát hiện ra, trải qua một cuộc bể dâu, nhân gian đã sớm thay đổi rồi. “Dao Dao..” Giọng Sở Kiều từ đầu bên kia điện thoại truyền tới, khàn khàn mà uể oải. “Em tưởng rằng, anh sẽ không bao giờ chủ động gọi điện cho em nữa?”

“Chúng ta nói chuyện... có được không?” Nhiễm Dao hít thở sâu, nhếch một nụ cười nhạt, “Được.” Đúng sáu giờ, giọng nói hưng phấn của Lộ Lộ vang vọng khắp văn phòng... “Nhiễm Tổng, người đón cô tan ca đến rồi!”

Ngòi bút Nhiễm Dao ngưng lại. Cô đứng dậy, gập bản thảo còn đang dang dở, xếp thành một chồng, thu vào trong ngăn kéo, cuối cùng khóa lại.

Xách túi, bước đi.

Khoảng thời gian chờ thang máy, Nhiễm Dao quay sang nhìn cáng của phản quang chỉnh trang lại đầu tóc và quần áo.

Ừ... vẫn còn thiếu một nụ cười nữa?

Không sao, nhếch miệng, cong môi lên, gương mặt cũng theo đó hình thành nên hai đường cong cong.

Hoàn hảo!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện