Đêm Giao Thừa 30 tết. Trải qua một tháng nghỉ ngơi hồi phục, cuối cùng Tống Tử Văn đã có thể xuất viện.

Nhiễm Dao mang thai tháng thứ ba, bụng vẫn bằng phẳng như cũ. Do ông Nhiễm gặp tai nạn, cảm xúc của Nhiễm Dao dao động quá mạnh mẽ, sau đó lại trông nom Tống Tử Văn bị hôn mê, không ngủ không nghỉ, đợi hai người2hóa nguy thành an thì cô lại gục ngã. Cô được đưa vào khoa Phụ sản ngay trong đêm, nằm đủ hai tuần, đợi đến khi tình hình thai nhi được ổn định mới được phép xuống giường đi lại.

Trong thời gian đó, người nhà họ Tống nhận được tin tức, mỗi ngày đều thay phiên nhau đến thăm, các loại canh bổ được mang vào phòng bệnh liên5tục.

Ngay cả ông cụ và bà cụ cũng đến thăm mấy lần. Nếu không phải điều kiện sức khỏe không cho phép, chắc ngày nào họ cũng sẽ đến thăm Nhiễm Dao.

Đó là đứa bé đầu thuộc đời thứ tư của nhà họ Tống, đứa chất mà họ mong ngóng đã lâu! Khoảng thời gian đó, hai ông bà cụ gặp ai cũng đều không quên khoe nhà họ6sắp có chắt rồi. Bàng Bội San thì càng cực kỳ chu đáo.

Nhiễm Dao không thích lớp dầu mỡ trong canh gà, bà ấy vớt lớp dầu ấy đi liên tục 4 - 5 lần. Sợ một mình Nhiễm Dao cảm thấy cô đơn trong bệnh viện, chiều nào bà cũng đến điểm danh đúng giờ, hoặc là trò chuyện với cô, hoặc là đẩy cô ra ngoài hít5thở bầu không khí trong lành, thỉnh thoảng cùng nghe nhạc, đọc các tác phẩm nổi tiếng, với cái danh mỹ miều là thai giáo là việc không thể thiếu.

Trong khoảng thời gian tiếp xúc với nhau, Nhiễm Dao phát hiện hóa ra quý bà Bàng cao cao tại thượng kia cũng không khó tiếp xúc như tưởng tưởng, bà là một người phụ nữ rất thú vị.

Và Bàng3Bội San cũng có một sự nhận biết sâu hơn về Nhiễm Dao, một cô gái dễ thương như thế, vậy mà đứa con trai ngốc của bà lại bỏ lỡ hết một lần, may mà vẫn còn cứu vãn được, mọi thứ vẫn chưa quá muộn. Hai người tụm lại với nhau, mới ban đầu vẫn còn nói chuyện đàng hoàng, nhưng không lâu sau lại lệch sang hướng làm thế nào để dạy dỗ cánh đàn ông. Đối với vấn đề này, có thể nói quý bà Bàng kinh nghiệm đầy mình, truyền dạy hẳn vài chiêu.

Trong khi Nhiễm Dao kinh ngạc rằng “hóa ra lại có thể như thế”, thì quý bà Bàng đã thành công chơi khăm con trai mình.

Ngày 30 Tết, ông bà Tống đến đón Tống Tử Văn xuất viện, trùng hợp gặp được vợ chồng Nhiễm Chính Bân đến đón Nhiễm Dao xuất viện.

Hai bên gặp nhau trong chiếc thang máy chật chội, một tiếng “ông bà thông gia” nhanh gọn dứt khoát của Bàng Bội San, đã chọc thủng lớp cửa sổ giấy mông lung của hai nhà. Cứ như thế, hai vợ chồng Nhiễm Chính Bán lần đầu tiên đến nhà người khác ăn Tất Niên sau 20 năm trong cuộc đời.

Con cũng đã có rồi, chuyện cưới xin cũng nên định ngày. Tống Tử Văn muốn còn chẳng được, Nhiễm Dao cũng chẳng e thẹn gì thêm, nếu đã quyết định bước về phía trước thì sẽ không sợ bóng sợ gió nữa. Vì thế, hai nhà trao đổi rất thuận lợi. Vẫn chưa qua tháng Giêng, chọn sẵn vài ngày đẹp rồi giao vào tay Tống Tử Văn và Nhiễm Dao.

Gần nhất là tháng Ba, chậm nhất cũng không quá tháng Năm.

Bàng Bội San nói: “Tranh thủ lúc bụng Dao Dao vẫn còn chưa to, có thể mặc áo cưới thì nhanh chóng làm tiệc cưới đi. Phải biết rằng đời người phụ nữ chỉ có một lần, tất nhiên phải thật đẹp mới được.”

Trương Thanh cũng rất tán đồng suy nghĩ này.

Nhiễm Dao nghĩ ngợi, hơi do dự: “Tụi con có được tính là cưới lần hai không? Long trọng quá có khi nào sẽ gây ảnh hưởng không tốt?”

Tống Tử Văn biến sắc, cảm thấy rất lúng túng trước mặt cha mẹ vợ.

Bàng Bội San chỉnh đốn cảm xúc, nói chắc như đinh đóng cột: “Có gì không tốt chứ! Chúng ta không những làm, mà còn phải làm thật hoành tráng!”

Tống Tử Văn gật đầu phụ họa. Lúc này vẻ mặt Nhiễm Chính Bân và Trương Thanh mới dịu xuống. Tên nhóc này cũng khá biết điều.

“Thế nên chuyện quan trọng trước mắt là, Nhiễm Dao con chọn ngày đi!”

“Việc này...” Xoắn xuýt quá.

Nhiễm Dao tranh thủ được thời gian hai ngày suy nghĩ, tháng Ba hình như hơi gấp gáp, tháng Năm thì bụng lại to rồi, mặc áo cưới chắc chắn sẽ rất xấu. Nghĩ hoài chẳng có kết quả, dứt khoát hẹn Đàm Hi và Hàn Sóc ra thảo luận. Ba người hẹn nhau tại một câu lạc bộ đua xe. Gần đây, Đàm Hi rảnh rỗi nên yêu thích thể thao mạo hiểm, đua xe là một trong số đó, vả lại trình độ cũng không tồi.

Vì thế, Lục Chinh cố tình mua lại câu lạc bộ này, chỉ vì một nụ cười của vợ. “Chậc chậc... có tiền liền thích làm thế nào thì làm.” Hàn Sóc nhìn Đàm Hi đang tận hưởng niềm vui tốc đạo cao trên đường đua, không khỏi cảm thán.

Chu Dịch tiến lên, cười nịnh nọt: “Chúng ta có, không cần hâm mộ người khác.” Chu Dịch có tiếng trong giới chơi xe, anh ta đã sớm sở hữu một câu lạc bộ cá nhân từ 800 năm trước rồi. Hàn Sóc bĩu môi: “Có phải là của em đâu.”

“Hì hì... của anh tức là của em, của em thì vẫn là của em.”

“Thế còn được.”

Chu Dịch được khen ngợi, cực kỳ vui vẻ, lon ton chạy đi mua nước cho vợ. Đàm Hi chạy hết một vòng, tháo mũ bảo hiểm xuống đi về phía khu nghỉ ngơi, cô ngồi phịch xuống bên cạnh Hàn Sóc: “Có muốn xuống sân thử không?”

“Bỏ đi.”

“Chà... đổi tính rồi à?” Đàm Hi ngồi vắt chéo chân, đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn.

Nếu nói đến cao thủ thì cô và Chu Dịch đều phải đứng nép qua một bên, khi Hàn Sóc còn ở Hồng Kông, cô chơi hăn loại đua xe ngầm, cái kiểu động một tí là chặt tay chặt chân. “Già rồi, chơi không nổi nữa.” Đàm Hi nhìn vào bụng cô ấy với ánh mắt thăm dò: “Không phải là cậu...”

Hàn Sóc đánh một cái: “Nghĩ gì đấy?”

“Có thật rồi?”

“Tháng Sáu tới tớ phải đóng phim, một bộ phim võ hiệp lớn, tớ dám có hay sao?” “Có gì vậy?” Chu Dịch bưng ly nước cam tới, chỉ nghe thấy được nửa câu sau. Hàn Sóc nhận lấy, nhưng không thèm để ý đến hắn.

Chu Dịch thì lại yêu cái vẻ lạnh lùng này của cô đến chết, khóe môi sắp kéo lên đến tận mang tai rồi. Đàm Hi nhìn mà thấy kỳ lạ không thôi, e rằng thuộc tính thích bị ngược đãi của hắn đã được khai thác triệt để, nên mới tìm ngược làm thú vui.

Anh Hàn, lợi hại!

Đột nhiên, cảm nhận được một ánh mắt ai oán tia lên người mình, Đàm Hi nhìn theo, thì thấy khuôn mặt mỉm cười hơi lúng túng của Chu Dịch, “À... đây là chỗ của tôi.”

Đàm Hi nhướng mày, chuẩn bị đứng dậy.

“Làm gì đấy?” Hàn Sóc liếc cô. “Nhường chỗ cho chồng cậu chứ gì nữa.” Xòe tay, nhún vai. Anh Hàn lên tiếng: “Ngồi đó!”

Chu Dịch bị thương, như cô vợ nhỏ giận hờn, dám giận không dám nói, nhìn bà xã nhà mình với ánh mắt u oán làm Đàm Hi nói hết cả da gà.

“Anh không về công ty à?” Hàn Sóc cau mày. Chu Dịch lắc đầu: “Dù sao cũng không có việc gì quan trọng.” Trời lớn đất lớn, vợ vẫn là lớn nhất. “Chẳng phải anh nói đưa em tới đây rồi sẽ đi sao?” “Lát nữa anh cũng phải đến đón em, phiền phức lắm. Vì thế anh thấy ở lại đợi các em nói chuyện xong sẽ tốt hơn.”

Hàn Sóc nheo mắt, vẻ mặt trở nên nguy hiểm: “Anh... chắc chứ?” Nói từng chữ một.

Chu Dịch thấy lạnh tóc gáy, “Vậy thì... anh ra ngoài dạo một lát? Đợi điện thoại của em?”

“Ok.”

Hắn đi một bước, xoay đầu lại ba lần, cuối cùng vẫn phải đi.

Đàm Hi vỗ tay: “Thật giỏi” Hàn Sóc mỉm cười: “Quá khen quá khen.” “Sao Dao Dao vẫn chưa đến nhỉ? Sắp 2 giờ rồi.”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Đáng tiếc thay, người đến không chỉ mỗi Tào Tháo, mà còn có thêm một “Quan Vũ“. Phải nói là Tống Tử Văn bảo vệ vợ rất kỹ. Nhiễm Dao nói gì đó với anh, anh căn dặn một hồi xong, mới xoay người rời đi.

“A Sóc! Hi Hi!”

“Ối... Cậu chậm một chút! Có một quả bóng nhỏ trong bụng cậu đây này!” Hàn Sóc vội vàng dìu cô. Nhiễm Dao ngồi xuống, Đàm Hi không hỏi cô muốn uống gì, đã trực tiếp rót một ly nước ấm rồi đẩy qua. “Hi Hi, nhưng tớ muốn uống nước ép táo...” Ánh mắt tội nghiệp, làm Đàm Hi lại nhớ đến đứa con gái ranh ma trong nhà. Đấy, ngày thường cũng giả vờ tội nghiệp như thế đấy. “Không được, bà bầu không được phép uống lạnh.”

“Nước nguội là được rồi.” “Với thời tiết bây giờ, cậu nghĩ nguội là bao nhiêu độ?” “...” Được rồi.

Nhiễm Dao lấy ngày ba mẹ hai bên đã chọn ra, “Các cậu cho ý kiến đi.” Hàn Sóc: “Bắt buộc phải chọn một trong ba hả?” “À... theo nguyên tắc thì là thế...đó?” “Nói này,“ Đàm Hi đặt ly cà phê xuống, bỗng nhiên duỗi thẳng lưng, “Cậu và Tống Tử Văn đăng ký kết hôn chưa?”

Nhiễm Dao ấp úng: “Còn phải đăng ký nữa hả?”

Đàm Hi: “...”

Hàn Sóc: “...”

Ngày hôm sau, trùng hợp lại là thứ hai. Tống Tử Văn và Nhiễm Dao đi một chuyến đến Cục Dân chính, lúc đi ra trong tay mỗi người cầm một quyển sổ đỏ, hai người nhìn nhau mỉm cười.

“Chọn được ngày chưa?” Anh chỉnh khăn quàng lại cho cô. “Em có một suy nghĩ...” Nhiễm Dao ấp úng. “Nói ra nghe thử.”

“Chẳng phải Hi Hi và A Sóc cũng đều chưa làm hôn lễ sao, tụi em có thể tổ chức cùng nhau!”

Tống Tử Văn nhướng mày: “Bàn bạc qua rồi?”

“Vẫn chưa, lúc nãy khi đợi chụp hình đột nhiên nghĩ đến. Anh cảm thấy thế nào?” Ánh mắt to tròn lấp lánh tia sáng chờ mong. “Nếu Đàm Hi và Hàn Sóc đồng ý, thì anh không có ý kiến...”

“Thế bên phía ba mẹ anh...” “Yên tâm.” Tống Tử Văn vén tóc bên tai, cố định giùm cô, “Trong nhà cứ để anh nói chuyện.”

“Cảm ơn anh, A Văn!” Một cái ôm thật chặt. Tống Tử Văn thở phào, được cô ôm như thế, làm gì cũng xứng đáng.

Đêm đến, Nhiễm Dao tắm rửa xong, cầm điện thoại nằm trên giường, gõ chữ tạch tạch. Tiểu Công Trúa: “Các cậu cảm thấy thế nào? XX: Giơ tay đồng ý

Mẹ A Thận: Vậy thì tớ chỉ có thể giơ chân thôi. “Yes!” Nhiễm Dao hưng phấn siết chặt nắm tay, “Tuyệt quá! Chúng ta phải cùng mặc áo cưới!”

Nhưng... Tiểu Công Trúa: Nếu có thêm An An thì tốt rồi.

Trong group bỗng nhiên im lặng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện