“ Mẹ”
“A Tuyệt, nói chuyện với mẹ đi.”
“Vâng.”
Dạ Cô Tinh đưa tay phủi một chút bụi dính trên đầu với con trai, “Giờ con đã tin mẹ nói không sai chưa?” “Tại sao chỉ hai người mới có thể nhìn thấy?” “Bởi vì...” Dạ Cô Tinh nhìn về phía nơi xa, chậm rãi nở nụ cười, “Vận mệnh cho bọn mẹ những điểm chung giống nhau, thế nên có thể tương thông.”
“Điểm chung gì ạ?” Dạ Cô Tinh lảng tránh không trả lời: “An An đã tìm được nơi chốn của nó, A Diệu cũng có bạn gái2rồi, con là anh cả, có phải cũng nên có hành động rồi không?” “Mẹ, con đột nhiên nhớ ra còn có tài liệu đưa tới từ bên Chiêm Ngao chưa đọc, con tới thư phòng đây.” “A Tuyệt, đừng để Anh Anh chờ quá lâu. Thứ gì cũng có thể bị thời gian mài mòn, mẹ sợ tương lai con sẽ hối hận.”
“Con biết rồi, mẹ.”
“Vậy tiệc đính hôn...”
An Tuyệt hơi dừng lại, dường như hoàn toàn thoải mái, “cử hành đúng hạn.” “Nếu An An mà biết cũng sẽ vui vẻ thay hai đứa.” Trên mỗi5người đàn ông xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, núi non chạy xa tít tắp, dạt dào sức sống.
Em gái, nhất định phải hạnh phúc đấy.
Sau hôn lễ chính là chuyến đi nghỉ tuần trăng mật. Đàm Hi bận rộn với đủ mọi dự án và sự tình lớn bé trong công ty nên giao hết kế hoạch đi chơi cho Lục Chinh chuẩn bị.
“Thái Lan, Singapore, Malaysia, hoặc là Maldives, đảo Saipan? Bà xã, em chọn một cái đi.”
Đàm Hi vỗ kem dưỡng ẩm lên mặt, nghe thấy vậy thì6quay đầu nhìn anh, “Chỉ mấy chỗ đó thôi hả?” Lục Chinh gật đầu. “Thực ra anh có thể tính đến mấy quốc gia châu u, cảnh quan thiên nhiên và con người đều không tệ lắm.” Đàm Hi dùng lương tâm thề với trời là cô chỉ thật sự thuận miệng mà đưa ra ý kiến tham khảo thôi, hoàn toàn không có ý gì khác. Người đàn ông thu lại ý cười, mắt híp lại: “Muốn đi nước nào?”
Giọng đã trở nên lạnh lẽo.
Nhưng Đàm Hi lại không hề phát hiện ra, thành thật đến đáng5sợ, “Nước Pháp, Hà Lan, Thụy Sĩ đều được.”
“Hà Lan? Thụy Sĩ?”
Giây tiếp theo, Đàm Hi bị người đàn ông dùng sức mạnh lôi lên giường. “Muốn đi gặp ai hả? Năm năm còn chưa đủ sao? Hắn có thể khiến em nhớ mãi không quên thế ư?” Liên tiếp ba câu chất vấn, ghen tuông ngập trời. Đàm Hi chớp mắt, lại chớp, bỗng nhiên cười rộ lên, càng lúc càng cười to hơn.
Lục Chinh vùi đầu vào ngực cô, rầu rĩ hỏi: “Buồn cười thế sao?”
“Ông xã à, sau này nếu chúng ta không mở công3ty nữa thì có thể đi ủ dấm, vừa mở nắp vại ra, cả thủ đô này đều bị dội mưa axit.”
“Khen anh à?”
Đàm Hi gật đầu, “Đến lúc đó phong cho anh danh hiệu “Vua Dấm”, nghe có thấy trâu bò không?” “Không cần “đến lúc đó”, bây giờ anh cũng có thể cho em biết cái gì gọi là... trâu bò!” Đêm nay, tiếng rên rỉ khóc lóc và xin tha của Đàm Hi mãi không dừng lại. Sáng ngày hôm sau thức dậy, cùng ngồi ăn sáng.
Ông cụ Lục gọi Lục Chinh tới bên cạnh nói Đông nói Tây, cuối cùng dùng lời lẽ xa xôi nói với anh rằng... là đàn ông thì phải biết kiềm chế, đặc biệt là đàn ông ngoài ba mươi, để ý kẻo đi xuống bên kia sườn núi.
Cuối cùng, kỳ nghỉ tuần trăng mật quyết định ở Thái Lan. Ánh mặt trời, bãi cát, bikini, có vẻ không tệ cho lắm.
Đầu tháng Năm, hai người bỏ lại công việc bay tới Phuket.
Chơi hơn nửa tháng mới về thủ đô, vừa bước qua cửa nhà đã bị cục cưng dính người Ngộ Hạ quấn lấy, một tay ôm chân Đàm Hi, một tay khác kéo ống quân Lục Chinh.
Mắt hạnh rưng rưng, lớn tiếng lên án: “Ba và mommy thật xấu xa, đi ra ngoài chơi mà không cho cục cưng đi theo... Hu hu hu... Cục cưng trở thành em bé bị bỏ rơi, thật đáng thương...”
Vì bồi thường cho con gái nên đêm nay, Lục Chinh ngủ với con trai, nhường phòng ngủ chính cho hai mẹ con.
Điều này làm cô bé con vui sướng muốn chết.
Vào đêm, Ngộ Hạ rúc vào ngực Đàm Hi, thân mình nhỏ nhắn vừa thơm vừa mềm: “Mommy, con rất nhớ mẹ! Mẹ có nhớ cục cưng không ạ?”
“Nhớ chứ.”
“Vậy sau này cục cưng sẽ luôn ngủ cùng mommy, có được không ạ?” “Nếu bà con đồng ý thì được.”
Ngộ Hạ:“...” Kế bên là phòng của A Lưu. “Ba, chân của ba.” Người đàn ông nghe thấy thể thì tầm mắt vẫn dính chặt trên màn hình điện thoại, không hề rời đi, chỉ hỏi: “Chân ba làm sao?”
“Đè vào bụng con rồi.”
“... B. Ba còn tưởng đang gác lên gối, thảo nào mềm thế.”
A Lưu: “...”
“Con trai, con nhìn bức ảnh này xem.” Lục Chinh giơ điện thoại ra trước mặt con trai, “Sao hả?” Là ảnh chụp của anh và Đàm Hi ở biển. A Lưu nhìn thoáng qua: “Nói từ góc độc chuyên nghiệp thì quá sáng, tiêu điểm không chuẩn, chụp xuống từ trên cao thế này dễ làm chân ngắn lại.”
Lục Chinh lập tức mất hết hứng thú nói chuyện với con trai.
A Lưu quấn chặt chăn bông, dùng bịt mắt che lại ánh sáng, chưa tới năm phút đã ngủ rồi.
Lục Chinh: “...”
Hôm sau, Đàm Hi quay về công ty làm việc. “Đàm Tổng, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Chân trước vừa tiến vào văn phòng thì Trình Vũ đã lập tức vào theo ở phía sau: “Đại tổng tài à, tuần trăng mật thế nào hả? Có phải sáng nào cũng tay mềm chân mỏi, không muốn rời giường không?”
“Xem ra cô rảnh rỗi lắm đúng không?”
“Well, nói chuyện chính sự đi! Dự án Khải Hoa có khả năng phải tạm thời dừng lại.” Vẻ mặt Đàm Hi không thay đổi, “Nguyên nhân?” “Làm giả sổ sách.” “OK, bảo người đàn ông của cô nhớ bám sát, lúc cần thiết thì phải ra tay xử lý ngay.” “Hiểu rồi. À phải rồi, Nhất Sơn nói chiều nay muốn dẫn một cố nhân tới gặp cô đấy.”
Cố nhân ư? Đàm Hi nhướng mày.
Hai giờ chiều, trong phòng họp nhỏ.
Đàm Hi đẩy cửa ra, người đàn ông quay người lại, để lộ ra một gương mặt tinh xảo. Đúng thế, chính là tinh xảo, còn xinh đẹp, tinh xảo hơn cả phụ nữ.
“A Tuyệt, nói chuyện với mẹ đi.”
“Vâng.”
Dạ Cô Tinh đưa tay phủi một chút bụi dính trên đầu với con trai, “Giờ con đã tin mẹ nói không sai chưa?” “Tại sao chỉ hai người mới có thể nhìn thấy?” “Bởi vì...” Dạ Cô Tinh nhìn về phía nơi xa, chậm rãi nở nụ cười, “Vận mệnh cho bọn mẹ những điểm chung giống nhau, thế nên có thể tương thông.”
“Điểm chung gì ạ?” Dạ Cô Tinh lảng tránh không trả lời: “An An đã tìm được nơi chốn của nó, A Diệu cũng có bạn gái2rồi, con là anh cả, có phải cũng nên có hành động rồi không?” “Mẹ, con đột nhiên nhớ ra còn có tài liệu đưa tới từ bên Chiêm Ngao chưa đọc, con tới thư phòng đây.” “A Tuyệt, đừng để Anh Anh chờ quá lâu. Thứ gì cũng có thể bị thời gian mài mòn, mẹ sợ tương lai con sẽ hối hận.”
“Con biết rồi, mẹ.”
“Vậy tiệc đính hôn...”
An Tuyệt hơi dừng lại, dường như hoàn toàn thoải mái, “cử hành đúng hạn.” “Nếu An An mà biết cũng sẽ vui vẻ thay hai đứa.” Trên mỗi5người đàn ông xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, núi non chạy xa tít tắp, dạt dào sức sống.
Em gái, nhất định phải hạnh phúc đấy.
Sau hôn lễ chính là chuyến đi nghỉ tuần trăng mật. Đàm Hi bận rộn với đủ mọi dự án và sự tình lớn bé trong công ty nên giao hết kế hoạch đi chơi cho Lục Chinh chuẩn bị.
“Thái Lan, Singapore, Malaysia, hoặc là Maldives, đảo Saipan? Bà xã, em chọn một cái đi.”
Đàm Hi vỗ kem dưỡng ẩm lên mặt, nghe thấy vậy thì6quay đầu nhìn anh, “Chỉ mấy chỗ đó thôi hả?” Lục Chinh gật đầu. “Thực ra anh có thể tính đến mấy quốc gia châu u, cảnh quan thiên nhiên và con người đều không tệ lắm.” Đàm Hi dùng lương tâm thề với trời là cô chỉ thật sự thuận miệng mà đưa ra ý kiến tham khảo thôi, hoàn toàn không có ý gì khác. Người đàn ông thu lại ý cười, mắt híp lại: “Muốn đi nước nào?”
Giọng đã trở nên lạnh lẽo.
Nhưng Đàm Hi lại không hề phát hiện ra, thành thật đến đáng5sợ, “Nước Pháp, Hà Lan, Thụy Sĩ đều được.”
“Hà Lan? Thụy Sĩ?”
Giây tiếp theo, Đàm Hi bị người đàn ông dùng sức mạnh lôi lên giường. “Muốn đi gặp ai hả? Năm năm còn chưa đủ sao? Hắn có thể khiến em nhớ mãi không quên thế ư?” Liên tiếp ba câu chất vấn, ghen tuông ngập trời. Đàm Hi chớp mắt, lại chớp, bỗng nhiên cười rộ lên, càng lúc càng cười to hơn.
Lục Chinh vùi đầu vào ngực cô, rầu rĩ hỏi: “Buồn cười thế sao?”
“Ông xã à, sau này nếu chúng ta không mở công3ty nữa thì có thể đi ủ dấm, vừa mở nắp vại ra, cả thủ đô này đều bị dội mưa axit.”
“Khen anh à?”
Đàm Hi gật đầu, “Đến lúc đó phong cho anh danh hiệu “Vua Dấm”, nghe có thấy trâu bò không?” “Không cần “đến lúc đó”, bây giờ anh cũng có thể cho em biết cái gì gọi là... trâu bò!” Đêm nay, tiếng rên rỉ khóc lóc và xin tha của Đàm Hi mãi không dừng lại. Sáng ngày hôm sau thức dậy, cùng ngồi ăn sáng.
Ông cụ Lục gọi Lục Chinh tới bên cạnh nói Đông nói Tây, cuối cùng dùng lời lẽ xa xôi nói với anh rằng... là đàn ông thì phải biết kiềm chế, đặc biệt là đàn ông ngoài ba mươi, để ý kẻo đi xuống bên kia sườn núi.
Cuối cùng, kỳ nghỉ tuần trăng mật quyết định ở Thái Lan. Ánh mặt trời, bãi cát, bikini, có vẻ không tệ cho lắm.
Đầu tháng Năm, hai người bỏ lại công việc bay tới Phuket.
Chơi hơn nửa tháng mới về thủ đô, vừa bước qua cửa nhà đã bị cục cưng dính người Ngộ Hạ quấn lấy, một tay ôm chân Đàm Hi, một tay khác kéo ống quân Lục Chinh.
Mắt hạnh rưng rưng, lớn tiếng lên án: “Ba và mommy thật xấu xa, đi ra ngoài chơi mà không cho cục cưng đi theo... Hu hu hu... Cục cưng trở thành em bé bị bỏ rơi, thật đáng thương...”
Vì bồi thường cho con gái nên đêm nay, Lục Chinh ngủ với con trai, nhường phòng ngủ chính cho hai mẹ con.
Điều này làm cô bé con vui sướng muốn chết.
Vào đêm, Ngộ Hạ rúc vào ngực Đàm Hi, thân mình nhỏ nhắn vừa thơm vừa mềm: “Mommy, con rất nhớ mẹ! Mẹ có nhớ cục cưng không ạ?”
“Nhớ chứ.”
“Vậy sau này cục cưng sẽ luôn ngủ cùng mommy, có được không ạ?” “Nếu bà con đồng ý thì được.”
Ngộ Hạ:“...” Kế bên là phòng của A Lưu. “Ba, chân của ba.” Người đàn ông nghe thấy thể thì tầm mắt vẫn dính chặt trên màn hình điện thoại, không hề rời đi, chỉ hỏi: “Chân ba làm sao?”
“Đè vào bụng con rồi.”
“... B. Ba còn tưởng đang gác lên gối, thảo nào mềm thế.”
A Lưu: “...”
“Con trai, con nhìn bức ảnh này xem.” Lục Chinh giơ điện thoại ra trước mặt con trai, “Sao hả?” Là ảnh chụp của anh và Đàm Hi ở biển. A Lưu nhìn thoáng qua: “Nói từ góc độc chuyên nghiệp thì quá sáng, tiêu điểm không chuẩn, chụp xuống từ trên cao thế này dễ làm chân ngắn lại.”
Lục Chinh lập tức mất hết hứng thú nói chuyện với con trai.
A Lưu quấn chặt chăn bông, dùng bịt mắt che lại ánh sáng, chưa tới năm phút đã ngủ rồi.
Lục Chinh: “...”
Hôm sau, Đàm Hi quay về công ty làm việc. “Đàm Tổng, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Chân trước vừa tiến vào văn phòng thì Trình Vũ đã lập tức vào theo ở phía sau: “Đại tổng tài à, tuần trăng mật thế nào hả? Có phải sáng nào cũng tay mềm chân mỏi, không muốn rời giường không?”
“Xem ra cô rảnh rỗi lắm đúng không?”
“Well, nói chuyện chính sự đi! Dự án Khải Hoa có khả năng phải tạm thời dừng lại.” Vẻ mặt Đàm Hi không thay đổi, “Nguyên nhân?” “Làm giả sổ sách.” “OK, bảo người đàn ông của cô nhớ bám sát, lúc cần thiết thì phải ra tay xử lý ngay.” “Hiểu rồi. À phải rồi, Nhất Sơn nói chiều nay muốn dẫn một cố nhân tới gặp cô đấy.”
Cố nhân ư? Đàm Hi nhướng mày.
Hai giờ chiều, trong phòng họp nhỏ.
Đàm Hi đẩy cửa ra, người đàn ông quay người lại, để lộ ra một gương mặt tinh xảo. Đúng thế, chính là tinh xảo, còn xinh đẹp, tinh xảo hơn cả phụ nữ.
Danh sách chương