Âm thanh vũ khí leng keng của quân lính từ xa truyền đến.

Qua khung cửa sổ khép hờ, có thể thấy được ánh lửa ngập trời ở phía Tây Bắc, rực sáng trong đêm tối. Đó là hướng tẩm cung của thánh thượng. Nghệ An ngồi trên giường Bạt Bộ, nghĩ lại xem lúc này, ở kiếp trước mình đang làm gì. Ký ức xa xôi và dài dặc đến mức tưởng như đã dần phai màu qua mấy cửa luân hồi cho đến khi vĩnh viễn quên đi, nhưng khi tất cả quay về vạch xuất phát, thời2gian quay trở lại lúc ban đầu, những mảnh nhỏ ký ức rải rác dần dần xâu chuỗi thành bộ dạng vốn có của nó, khiến cho những đau thương và vui vẻ đã bị chôn giấu sâu trong lòng lại mở ra một lần nữa.

Mùa thu năm Đại Diệu thứ mười sáu, chất tử* nước Tề chết bất đắc kỳ tử ở hành cung ngoại ô Trạm Đô. * Chất tử: là hoàng tử bị đưa sang nước khác làm con tin.

Nguyên Đế tức giận sai người điều tra, không ngờ, chứng cứ cuối cùng lại chỉ hướng5về công chúa Nghệ An nổi danh thiên hạ.

Mà nguyên do này nói ra cũng cực kỳ nực cười. Vài tháng trước, chất tử Mân từng nhìn thấy công chúa Nghệ An trong cung yến, không khỏi kinh ngạc ngẩn người ngay tại chỗ. Sau bữa tiệc, nhớ mãi không quên, ngày đêm mong nhớ, mỗi đêm đều tưởng tượng ra dáng vẻ yêu kiều của công chúa, thủ dâm tiết thân xong mới có thể đi vào giấc ngủ. Do đó, về lâu về dài toàn mất ngủ, uể oải ỉu xiu.

Từng mời ngụy trong cung tới khám6bệnh nhưng lại chẳng tìm ra được nguyên nhân, dùng thuốc hay châm cứu đều chẳng có hiệu quả.

Đành phải đi tìm thuật sĩ trong dân gian, cuối cùng có một thành thủ tự xưng là “Tiêu Dao đạo nhân” tìm tới, người này nói có biện pháp giải được bệnh cho chất tử. Tiêu Mân vui mừng, sai người chiêu đãi tiên sư hết mực, còn đặc biệt dành riêng cho ông ta một cung điện để luyện đan.

Hơn một tháng sau, kim đan được luyện thành công.

Tiêu Mân uống ngay lập tức, đêm đó không cần thủ5dâm mà cũng có thể bình yên chìm vào giấc ngủ, nhưng cảnh trong mơ lại hương diễm không tả nổi.

Hôm sau thức dậy liền kinh hãi khi thấy bản thân cực kỳ uể oải.

Đạo nhân lại nói thuốc đã nổi lên tác dụng, hao phí tâm thần là hiện tượng bình thường. Chất tử Mân tin tưởng không hề nghi ngờ, lại liên tục uống thuốc thêm nửa tháng, ngày nọ đột nhiên phát hiện ra mình không thể cương cứng, rất có xu thể liệt hẳn.

Ngày trong cung lại tới hành cung, sau khi bắt mạch thì3thấy mạch tượng đã chết, lạnh như trời mưa.

Chỉ sợ sau này chất tử sẽ không thể giao hợp nữa.

Tiêu Mân giận dữ, đầu tiên là chém đầu ngự y, sau đó là giết đạo nhân kia. Đến đêm, lửa nóng trong người bùng lên nhưng lại chẳng có cách nào giải tỏa, cứ thế chết bất đắc kỳ tử.

Tuy nói Tiêu Mẫn làm bậy, chết là đáng đời, nhưng nguyên nhân sự tình gây ra chuyện này lại do Nghi An.

Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Tề Vương Tiêu Quý Thừa đau lòng trước cái chết của con trai, muốn Nguyên Đế giao công chúa Nghệ An ra để đền mạng cho con mình.

Nguyên Để tức giận từ chối.

Tháng 12 của Cố lên, bạn chỉ còn cách mục tiêu thăng hạng với 5 phút đọc nữa thôi! “... Nguyên Đế tính tình tàn bạo như sai lang, ngang ngược thanh tịnh, giết hại trung lượng, giết tỷ hại huynh, hành thích vua cha ép mẹ uống rượu độc. Dân và thần đều ghét, trời đất không dung... Lại dung túng con gái dùng sắc đẹp quyến rũ mê hoặc người khác, giết chết đứa con trai mà ta yêu thương, nay ta khởi binh thảo phạt, đòi lại công đạo! Truyền bài hịch tới các châu quận để tất cả mọi người đều biết!”

Ba ngày sau, Tề cử binh tấn công Đại Diệu, thế như chẻ tre, đến khi công phá Dụ Quan thì đã có tới mười vạn hùng binh.

Nguyên Để sẵn sàng ra trận, có lòng nghênh chiến, không ngờ hai mặt đều có địch, bị thái giám thân cận siết cổ chết trong lúc ngủ, hưởng thọ ba mươi tám tuổi.

Một thế hệ đế vương cứ thế ngã xuống.

Đại Diệu đạt được sự cường thịnh ở trong tay Nguyên Đế, khiến cho sứ thần năm nước phải quỳ xuống bái lạy, cũng sụp đổ trong tay ông ta.

Mà Nghệ An trở thành vật hy sinh vô tội nhất trong cuộc chiến này, Tiêu Quý Thừa dùng một áng văn đã hại nàng phải mang bêu danh “hồng nhan họa thủy” trên lưng.

Mỹ nhân nghiêng nước cũng chỉ như thế này mà thôi.

Nhưng ai mà biết, chuyện đầu tiên mà Tề Vương uy danh hiển hách làm sau khi phá thành vào cung không phải là thâu tóm Đại Diệu, cũng chẳng luận công ban thưởng mà là mạnh mẽ chiếm đoạt thân xác nàng, cầm tù nàng trong địa cung, trở thành vật mua vui cho một mình hắn. Nghĩ đến chuyện này, Nghệ An không rét mà run.

Tay túm chặt làn váy, dường như chỉ có làm vậy mới ngăn chặn được phẫn nộ trong lòng nàng.

Tiêu - Quý - Thừa.

Địa cung quanh năm không có ánh mặt trời, vào ban đêm lại càng tối tăm đến mức còn chẳng nhìn rõ năm ngón tay.

Lúc còn nhỏ khi ở lãnh cung, nàng cũng chưa từng phải chịu sự ngược đãi này. Nàng thực sợ hãi, muốn chạy trốn nhưng hết lần này tới lần khác đều bị gã đàn ông kia làm nhục.

“Nghệ An, người đã từng làm thơ tự so mình như liệt mã kiêu ngạo trong bữa tiệc giữa sáu nước, vậy Tiêu Quý Thừa ta được định sẽ là người thuần ngựa cưỡi trên lưng con ngựa đó tùy ý vung roi!”

Những lời này chẳng khác nào lời nguyền rủa bám theo nàng cả đời. Tiêu Quý Thừa tra tấn nàng nửa tháng, đòi hỏi bất kể ngày đêm, mỗi lần đều chà đạp nàng gần như muốn chết.

Cả người Nghệ An đầy thương tích nhưng lại chẳng thể nào phản kháng.

Thì ra, ngoài sự che chở của phụ hoàng ra, nàng chỉ có hai bàn tay trắng. Ngày mà chỗ dựa của nàng là Nguyên Đế sụp đổ thì cũng là lúc nàng bị đày xuống địa ngục. Nửa tháng sau, Tiêu Quý Thừa sát nhập biên giới nước Tề và Đại Diệu, sửa tên nước thành Chu, niên hiệu Thú Thành, sửa thành Chu Mẫn Đế.

“Lục quốc sử ký” có ghi lại...

“Tề diệt Đại Diệu, tiện đà trừ Lê, thế sáu nước tan vỡ, tứ quốc thành lập.” Tiêu Quý Thừa hiểu chiến, lần nào cũng ngự giá thân chinh. Nghệ An ước gì hắn vĩnh viễn đừng trở về, tốt nhất là chết trên chiến trường.

Nhưng hiện thực đã cho nàng một kích đau đớn vô cùng.

Lương thực và nước dự trữ trong địa cung hết dần, không ai biết nàng bị nhốt ở dưới này, thì ra, người chết trước sẽ là nàng. Có điều như thế cũng tốt...

Khi nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, thản nhiên chịu chết rồi thì Vệ Kỳ lại xuất hiện trong sinh mệnh nàng giống như một tia sáng. Lúc đầu, Nghi An cho rằng hắn là thị vệ của Tiêu Quý Thừa. Lần nào tới hắn cũng thả đồ ăn và nước xuống rồi đi, không nói gì, y như một du hồn.

Có khi, Nghệ An ngủ say nên chẳng phát hiện ra là hắn đã tới, nhưng đồ ăn và nước sạch luôn được đặt trên bàn đá. Mấy lần đầu, nàng không ăn.

Người nọ cũng không hề khuyên nhủ, cứ đúng giờ lại tới, thu dọn đồ mang đi. Giống như với hắn, sự sống chết của nàng chẳng có gì quan trọng.

Nghi An hơi ủ rũ, nàng đói, nàng sợ chết, nàng muốn sống. Không liên quan gì tới sự kiêu ngạo của một công chúa, đây chỉ là sự cầu sinh theo bản năng mà thôi. Thế nên sau đó nàng liền ăn.

Khi người đàn ông nhìn thấy ba cái bát trống không thì trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Vẻ mặt hắn lúc đó, cho dù trải qua ba đời ba kiếp thì Nghệ An vẫn nhớ rất rõ ràng.

Một ngày hai lần, hắn mang cơm tới, nàng ăn. Không hề có bất kỳ sự giao lưu ngôn ngữ nào, thậm chí còn chẳng nhìn nhau lấy một lần.

Đảo mắt đã vào thu, đã nửa năm trôi qua kể từ ngày Đại Diệu bị diệt quốc, Nghệ An cũng bị nhốt nửa năm.

Độ ấm trong địa cung luôn thấp hơn bên ngoài, hơn nữa trời vào thu nên càng lạnh hơn, mỗi lần đêm xuống, Nghi An thường không ngủ được vì quá lạnh. Cắn răng chịu đựng mấy ngày, rốt cuộc cũng không chống chọi nổi nữa, nhân lúc người đàn ông đó xuống đưa cơm, nàng cẩn thận mở miệng... “Có thể cho ta một tấm chăn bông được không?” Đây là câu đầu tiên nàng nói với hắn. Thân mình người đàn ông rõ ràng hơi dừng lại, nhưng cũng không nói gì, chỉ xoay người rời đi. Nghi An cũng chẳng hề thất vọng. Nàng nghĩ, có lẽ hắn là người câm. Ngược lại còn thấy hơi thương hại hắn.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bản thân nàng còn chẳng tự bảo vệ được mình, lấy đâu ra tư cách đi tiếc thương người khác chứ? Nghi An dựa vào vách đá, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh lại, nàng thấy bên người mình có thêm một tấm chăn bông được gấp rất gọn gàng, còn bát đũa trên bàn đá đã bị người ta lấy đi.

Nàng âm thầm nói lời cảm ơn với không khí.

Đêm nay, Nghệ An ngủ rất ngon, còn mơ thấy lúc nhỏ bị mẫu phi ép học đàn, ngón tay bị cắt đứt, ma ma liền nhân lúc đêm khuya lén đi vào trong điện thoa thuốc cho nàng, thỉnh thoảng còn mang cho nàng một miếng bánh xốp đường trắng nhỏ.

Hương vị đó vô cùng ngọt ngào.

Từ khi nàng được phụ hoàng cho chuyển về sống ở điện Hiệt Phương thì đã không còn được hưởng từ vị đó nữa.

Ngày hôm sau, Nghệ An cố gắng cưỡng chế cơn buồn ngủ, tự nhắc mình không được tiếp tục ngủ nữa.

Sau đó, hắn tới. Bước chân nhẹ nhàng như tơ liễu.

Nghệ An nhìn người đàn ông, nói câu “Cảm ơn.”

“... Không có gì.”

Thì ra, hắn không phải người câm. Tiêu Quý Thừa Nam chinh Bắc chiến, ý đồ thống nhất sáu nước, lâu lắm rồi hắn không tới địa cung này nữa.

Thậm chí Nghi An còn quên mất dáng vẻ của hắn, hoặc là nói, nàng chưa từng có lòng nhìn hắn. Nhưng người đàn ông mỗi ngày đưa cơm tới lại cho nàng ấn tượng càng ngày càng sâu sắc.

Ví dụ như...

Giọng nói của hắn rất đặc biệt, lại cực kỳ ít nói.

Nhìn hắn rất gầy, nhưng mặc quần áo lên người nhìn lại rất đẹp, đặc biệt là chiếc áo choàng màu đen kia. Hắn sẽ cố gắng thỏa mãn hết mọi yêu cầu của nàng, chỉ cần không phải quá đáng. Dần dần, Nghệ An nhận ra rằng, mỗi ngày, hy vọng duy nhất của nàng khi tỉnh lại là chờ hắn đưa cơm tới, nhân cơ hội này mà nói chuyện với hắn. Cũng không hẳn là trò chuyện bởi vì bình thường chỉ có mình nàng nói, hắn thì im lặng không nói gì “... Ngươi có thể đáp lại ta một câu được không?” Cuối cùng, nàng bắt đầu được voi đòi tiên đưa ra yêu cầu. “Đáp lại cái gì?”

“Đúng! Chính là như thế, không thể để một mình ta nói được, ngươi cũng phải nói chứ.”

Người đàn ông lại trầm mặc.

“Ngươi có biết ta là ai không?” Nghệ An hỏi hắn. “Không biết.”

“An An.” Nàng nói, “Ngươi có thể gọi ta là An An.” Khi còn nhỏ, ma ma thường gọi nàng như thế, lấy nghĩa là “Bình an trôi chảy”, đáng tiếc, tạo hóa trêu ngươi.

Người đàn ông hơi sững ra, nhưng vẫn không nói gì. Nhưng dường như Nghị An đã quen với sự im lặng của hắn, cứ thế mở miệng hỏi tiếp: “Vậy còn ngươi? Tên ngươi là gì?”

Đáp lại nàng là sự im lặng kéo dài. Người đàn ông xoay người, thu dọn bát đũa, sau đó cất bước rời đi. Nghệ An ngơ ngác nhìn theo, trong mắt xuất hiện sự thất vọng. Đột nhiên, người đàn ông dừng bước ở nơi ngưỡng cửa,“... A Huyền.”

Vệ Kỳ, tự Thanh Huyền.

Khi đó, Nghệ An còn không biết người đàn ông mỗi ngày đưa cơm tới cho mình này có thân phận lớn tới mức nào, chờ đến khi nàng biết được thì hai người đã không còn như trước nữa.

Vận mệnh là cái lưới do vô số những sự trời xui đất khiến thêu dệt nên.

Người trong cuộc, chẳng ai tránh thoát được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện