'Doãn gia!'
Doãn Lục Lang đang ngồi trầm tư, nghe tiếng của thuộc hạ thì khẽ thở dài "có chuyện gì?"
'Liễu tiểu thư muốn gặp ngài!'
Doãn Lục Lang đứng phắt dậy "Tiểu Hiên Hiên, cô ấy đâu?"
Ngay lập tức, một bóng nhỏ đáp vào lòng Doãn Lục Lang "Lục Lang, em nhớ anh!"
Doãn Lục Lang ôm chặt vào lòng, anh thấy khó hiểu nên dịu giọng hỏi "Tiểu Hiên Hiên, sao hôm nay lại chủ động đến tìm anh vậy?"
'Còn không phải là vì nhớ anh sao!'
Doãn Lục Lang nhíu mày "nhớ...nhớ anh thật sao?"
'Ừm...'
Doãn Lục Lang càng ôm chặt hơn, anh cúi xuống hôn nhẹ lên vành tai của cô.
'Anh thật hư mà!'
Doãn Lục Lang nhìn thật kỹ người phụ nữ trong vòng tay mình, lòng thầm nghĩ "đúng là Tiểu Hiên Hiên mà, nhưng sao tính cách thì hoàn toàn xa lạ vậy chứ!"
'Lục Lang, anh sao vậy?'
"À, anh thấy không được khỏe, em đến phòng khách nghỉ ngơi đi! Giờ nghỉ trưa, anh sẽ đưa em ra ngoài ăn trưa".
'Dạ!'
Doãn Lục Lang khẽ ra lệnh cho thuộc hạ dẫn người đến phòng chờ dành cho khách để nghỉ ngơi. Anh nhìn theo bóng dáng người phụ nữ, trong lòng thấy khó chịu "rõ ràng là người phụ nữ mình hết mực yêu thương và mong đợi đến mòn mỏi, nhưng sao hôm nay mình lại không có chút cảm giác gì khi ôm lấy cô ấy...thậm chí mình thấy rất chán ghét khi va chạm da thịt với cô ấy, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?"
…………
Bàng Ngọc Quý vừa đi vừa cầm chiếc bánh bao nhai ngấu nghiến...
Doãn Lục Lang nhìn thấy mà không khỏi ngạc nhiên, anh chợt lạnh lùng lên tiếng hỏi "cậu không cần phải giữ hình tượng của một bác sĩ tài giỏi sao?"
'Giữ cái con khỉ, đây còn không phải là nhờ vào ân huệ của cậu ban cho tôi đó sao?'
Doãn Lục Lang vuốt vuốt cằm "Hửm?"
'Tôi vừa mới ra khỏi phòng mổ thì cậu đã gọi đến'.
Doãn Lục Lang thở dài!
'Sao thế? Cậu gọi tôi đến đây gấp gáp như vậy là có chuyện gì?'
Doãn Lục Lang nhìn Bàng Ngọc Quý rồi nghiêm túc trả lời "Tiểu Hiên Hiên đã trở về, cô ấy đã chủ động đến tìm tôi!"
Bàng Ngọc Quý phì cười "như vậy không phải là cậu đã được toại nguyện rồi sao? Cậu đã ngày nhớ đêm mong, hôm nay cô ấy trở về, không phải là tốt quá rồi đó sao?''
Lòng Doãn Lục Lang càng phiền muộn hơn "nhưng tôi lại không tìm được cảm giác quen thuộc trên người cô ta".
'Vậy là cậu không còn yêu Tiểu Hiên nữa à?'
"Làm gì có chuyện không còn yêu nữa chứ!"
'Vậy thì cậu giải thích cho tôi nghe là tại sao cậu lại không có cảm giác? "Tôi thật sự không biết!"
'Cô ấy đâu?'
Doãn Lục Lang ra lệnh cho thuộc hạ đưa "cậu đến phòng khách mời Tiểu Hiên Hiên đến đây!"
Vài phút sau, nghe có tiếng giày cao gót khua xuống mặt sàn. Doãn Lục Lang và Bàng Ngọc Quý chăm chú quan sát người đang bước vào vào.
Doãn Lục Lang nhìn đến say đắm!
Bàng Ngọc Quý ngồi vuốt cằm "rõ ràng là Tiểu Hiên mà, sao tên ngốc Lục Lang lại bảo có sự khác thường".
Bàng Ngọc Quý quan sát người phụ nữ trước mặt thật kỹ, anh không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.
Người phụ nữ thầm nghĩ "theo như tư liệu đã được tham khảo thì người đàn ông bên cạnh Doãn Lục Lang chính là bác sĩ Bàng, không ngờ lại đẹp trai đến vậy!"
'Bác sĩ Bàng!'
Bàng Ngọc Quý khẽ cười "Chào em nhé Tiểu Hiên".
'Dạ, em chào anh!'
Trong phút chốc, Doãn Lục Lang bị ôm chặt, anh có cảm giác khó chịu nên nhíu mày "Tiểu Hiên Hiên, đang có khách...em nghiêm túc một chút!"
Bàng Ngọc Quý liếc nhìn Doãn Lục Lang "Hai người hãy yên tâm đi, tôi không để tâm đến việc riêng tư của hai người đâu!"
'Anh thấy chưa Lục Lang, anh Bàng đây không để tâm mà'.
Doãn Lục Lang nheo mắt "Tiểu Hiên Hiên, mùi nước hoa của em nồng quá, anh thấy khó chịu!"
Bàng Ngọc Quý lúc này mới để ý "đúng là mùi nước hoa trên người cô gái này rất đậm, bản thân anh cũng thấy rất khó chịu. Tiểu Hiên là người phụ nữ nhẹ nhàng, sẽ không bao giờ sử dụng loại nước hoa nồng đến thế. Nếu cô gái trước mặt là Tiểu Hiên thì quả thật cô ấy đã thay đổi quá nhiều, nhất là đôi mắt, Tiểu Hiên có đôi mắt buồn, lúc nào cô ấy cũng chất chứa một nỗi âm thầm niềm lặng lẽ không ai biết được. Người có thể giống, nhưng thần thái thì không!"
Bàng Ngọc Quý đứng lên rời đi trong im lặng, anh miên man suy nghĩ về người phụ nữ vừa này "rõ ràng ngoại hình không sai, sao tính cách lại thay đổi đến vậy chứ?"
...----------------...
Giữa căn phòng âm u và lạnh lẽo, Liễu Hiên buồn bã nhìn vào góc tường "Lục Lang, em nhớ anh!"
Nghe có người đang đi về phía mình, cô chuyển ánh mắt về phía có người đang đi đến.
'Sao rồi cô bé?'
Liễu Hiên chán ghét nhìn Doãn Đình Vân nhưng không lên tiếng.
'Sao vậy?'
- Anh nhốt tôi ở lại đây để làm gì?
Doãn Đình Vân phà khói thuốc vào mặt Liễu Hiên!
Khụ...khụ....
Doãn Đình Vân nheo mắt và lạnh lùng hỏi "con dấu của nhà họ Doãn đâu?"
- Hửm? Không phải anh là người họ Doãn đó sao? Khi không lại hỏi một người ngoài như tôi.
Bất chợt, Liễu Hiên bị một bàn tay khỏe khoắn bóp chặt yết hầu!
'Cô cất giấu con dấu ở đâu?'
- Anh mơ đi, đừng hòng.
Mắt Doãn Đình Vân đỏ ngầu tơ máu.
Doãn Lục Lang đang ngồi trầm tư, nghe tiếng của thuộc hạ thì khẽ thở dài "có chuyện gì?"
'Liễu tiểu thư muốn gặp ngài!'
Doãn Lục Lang đứng phắt dậy "Tiểu Hiên Hiên, cô ấy đâu?"
Ngay lập tức, một bóng nhỏ đáp vào lòng Doãn Lục Lang "Lục Lang, em nhớ anh!"
Doãn Lục Lang ôm chặt vào lòng, anh thấy khó hiểu nên dịu giọng hỏi "Tiểu Hiên Hiên, sao hôm nay lại chủ động đến tìm anh vậy?"
'Còn không phải là vì nhớ anh sao!'
Doãn Lục Lang nhíu mày "nhớ...nhớ anh thật sao?"
'Ừm...'
Doãn Lục Lang càng ôm chặt hơn, anh cúi xuống hôn nhẹ lên vành tai của cô.
'Anh thật hư mà!'
Doãn Lục Lang nhìn thật kỹ người phụ nữ trong vòng tay mình, lòng thầm nghĩ "đúng là Tiểu Hiên Hiên mà, nhưng sao tính cách thì hoàn toàn xa lạ vậy chứ!"
'Lục Lang, anh sao vậy?'
"À, anh thấy không được khỏe, em đến phòng khách nghỉ ngơi đi! Giờ nghỉ trưa, anh sẽ đưa em ra ngoài ăn trưa".
'Dạ!'
Doãn Lục Lang khẽ ra lệnh cho thuộc hạ dẫn người đến phòng chờ dành cho khách để nghỉ ngơi. Anh nhìn theo bóng dáng người phụ nữ, trong lòng thấy khó chịu "rõ ràng là người phụ nữ mình hết mực yêu thương và mong đợi đến mòn mỏi, nhưng sao hôm nay mình lại không có chút cảm giác gì khi ôm lấy cô ấy...thậm chí mình thấy rất chán ghét khi va chạm da thịt với cô ấy, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?"
…………
Bàng Ngọc Quý vừa đi vừa cầm chiếc bánh bao nhai ngấu nghiến...
Doãn Lục Lang nhìn thấy mà không khỏi ngạc nhiên, anh chợt lạnh lùng lên tiếng hỏi "cậu không cần phải giữ hình tượng của một bác sĩ tài giỏi sao?"
'Giữ cái con khỉ, đây còn không phải là nhờ vào ân huệ của cậu ban cho tôi đó sao?'
Doãn Lục Lang vuốt vuốt cằm "Hửm?"
'Tôi vừa mới ra khỏi phòng mổ thì cậu đã gọi đến'.
Doãn Lục Lang thở dài!
'Sao thế? Cậu gọi tôi đến đây gấp gáp như vậy là có chuyện gì?'
Doãn Lục Lang nhìn Bàng Ngọc Quý rồi nghiêm túc trả lời "Tiểu Hiên Hiên đã trở về, cô ấy đã chủ động đến tìm tôi!"
Bàng Ngọc Quý phì cười "như vậy không phải là cậu đã được toại nguyện rồi sao? Cậu đã ngày nhớ đêm mong, hôm nay cô ấy trở về, không phải là tốt quá rồi đó sao?''
Lòng Doãn Lục Lang càng phiền muộn hơn "nhưng tôi lại không tìm được cảm giác quen thuộc trên người cô ta".
'Vậy là cậu không còn yêu Tiểu Hiên nữa à?'
"Làm gì có chuyện không còn yêu nữa chứ!"
'Vậy thì cậu giải thích cho tôi nghe là tại sao cậu lại không có cảm giác? "Tôi thật sự không biết!"
'Cô ấy đâu?'
Doãn Lục Lang ra lệnh cho thuộc hạ đưa "cậu đến phòng khách mời Tiểu Hiên Hiên đến đây!"
Vài phút sau, nghe có tiếng giày cao gót khua xuống mặt sàn. Doãn Lục Lang và Bàng Ngọc Quý chăm chú quan sát người đang bước vào vào.
Doãn Lục Lang nhìn đến say đắm!
Bàng Ngọc Quý ngồi vuốt cằm "rõ ràng là Tiểu Hiên mà, sao tên ngốc Lục Lang lại bảo có sự khác thường".
Bàng Ngọc Quý quan sát người phụ nữ trước mặt thật kỹ, anh không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.
Người phụ nữ thầm nghĩ "theo như tư liệu đã được tham khảo thì người đàn ông bên cạnh Doãn Lục Lang chính là bác sĩ Bàng, không ngờ lại đẹp trai đến vậy!"
'Bác sĩ Bàng!'
Bàng Ngọc Quý khẽ cười "Chào em nhé Tiểu Hiên".
'Dạ, em chào anh!'
Trong phút chốc, Doãn Lục Lang bị ôm chặt, anh có cảm giác khó chịu nên nhíu mày "Tiểu Hiên Hiên, đang có khách...em nghiêm túc một chút!"
Bàng Ngọc Quý liếc nhìn Doãn Lục Lang "Hai người hãy yên tâm đi, tôi không để tâm đến việc riêng tư của hai người đâu!"
'Anh thấy chưa Lục Lang, anh Bàng đây không để tâm mà'.
Doãn Lục Lang nheo mắt "Tiểu Hiên Hiên, mùi nước hoa của em nồng quá, anh thấy khó chịu!"
Bàng Ngọc Quý lúc này mới để ý "đúng là mùi nước hoa trên người cô gái này rất đậm, bản thân anh cũng thấy rất khó chịu. Tiểu Hiên là người phụ nữ nhẹ nhàng, sẽ không bao giờ sử dụng loại nước hoa nồng đến thế. Nếu cô gái trước mặt là Tiểu Hiên thì quả thật cô ấy đã thay đổi quá nhiều, nhất là đôi mắt, Tiểu Hiên có đôi mắt buồn, lúc nào cô ấy cũng chất chứa một nỗi âm thầm niềm lặng lẽ không ai biết được. Người có thể giống, nhưng thần thái thì không!"
Bàng Ngọc Quý đứng lên rời đi trong im lặng, anh miên man suy nghĩ về người phụ nữ vừa này "rõ ràng ngoại hình không sai, sao tính cách lại thay đổi đến vậy chứ?"
...----------------...
Giữa căn phòng âm u và lạnh lẽo, Liễu Hiên buồn bã nhìn vào góc tường "Lục Lang, em nhớ anh!"
Nghe có người đang đi về phía mình, cô chuyển ánh mắt về phía có người đang đi đến.
'Sao rồi cô bé?'
Liễu Hiên chán ghét nhìn Doãn Đình Vân nhưng không lên tiếng.
'Sao vậy?'
- Anh nhốt tôi ở lại đây để làm gì?
Doãn Đình Vân phà khói thuốc vào mặt Liễu Hiên!
Khụ...khụ....
Doãn Đình Vân nheo mắt và lạnh lùng hỏi "con dấu của nhà họ Doãn đâu?"
- Hửm? Không phải anh là người họ Doãn đó sao? Khi không lại hỏi một người ngoài như tôi.
Bất chợt, Liễu Hiên bị một bàn tay khỏe khoắn bóp chặt yết hầu!
'Cô cất giấu con dấu ở đâu?'
- Anh mơ đi, đừng hòng.
Mắt Doãn Đình Vân đỏ ngầu tơ máu.
Danh sách chương