Sáng hôm sau mình nhận được cuộc hẹn của anh Nam. Anh hẹn mình tại quán cà phê lần trước.

Khi mình bước vào quán thấy anh đang ngồi trầm tư bến ly cà phê đen, ánh mắt của anh thật buồn bã, nó khiến mình cảm thấy có lỗi vô cùng.

Mình tới ngồi đối diện anh rồi rụt rè nói: “Cho em xin lỗi chuyện hôm qua...em...”

Anh Nam hỏi mình với giọng đầy hi vọng: “Em và cậu bác sĩ đó có thật sự chỉ là bạn?”

Mình cúi gằm mặt không nói.

“Anh hiểu rồi, cậu ta chính là lý do em từ chối anh bấy lâu nay sao?”

Mình chẳng biết phải nói gì. Mình vẫn cúi gằm nhìn chằm chằm cái mặt bàn.

Anh Nam tiếp: “Em yêu cậu ta?”

Mình ngẩng lên, nhìn sâu vào đôi mắt của anh Nam. Biết phải nói thế nào với anh đây. Mình không thể nói dối nhưng mình cũng không muốn làm anh ấy buồn. Bấy lâu nay mình xem anh như một người anh thân thiết, nếu anh buồn thì mình cũng không thể vui được.

Tuy nhiên mình chợt nghĩ, thà một lần đau còn hơn dai dẳng mãi về sau. Mình không thể để anh ấy phải đau khổ vì mình nữa.

Mình hít một hơi sâu rồi nói: “Đúng vậy, em yêu cậu ấy, trong suốt bốn năm qua chưa một phút giây nào em quên được cậu ấy. Anh rất tốt với em nhưng em xin lỗi, em không thể đón nhận tình cảm của anh được. Anh hãy tìm cho mình một người xứng đáng hơn em...”

BỘP! Anh Nam bỗng đập mạnh lên bàn khiến mình giật nảy người. Ánh mắt anh vằn lên những tia vô cùng giận dữ. Mình sợ hãi nhìn anh ấy mấp máy: “Em... em xin lỗi...”

Anh Nam chợt cầm lấy cằm mình đẩy khuôn mặt mình lên để mình nhìn thẳng vào mắt anh ấy. Anh nói với giọng đầy căm hận: “Em nghĩ một lời xin lỗi là đủ sao? Em đừng hòng đến được với cậu ta.”

Nói rồi anh đứng phắt dậy, đùng đùng quay lưng bỏ đi ra khỏi quán.

Mình cố gắng lấy lại bình tĩnh, tự nhiên thấy buồn vô hạn. Bất giác nước mắt lại rơi ra lăn dài trên má.

Đang thẫn thờ bước đi trên phố chợt mình nghe tiếng ồn ào phía trước. Một đám đông đang bu kín đặc chứng kiến vụ việc gì đó. Mình không phải là người tò mò nên định bước qua đám đông hỗn loạn đó nhưng một giọng nói vang lên khiến mình phải dừng bước.

“Bà cút đi, cứu tôi với, ai cứu tôi với!”

Giọng nói quen thuộc đó mình không thể nhầm được, đó chính là giọng của Khánh Chi. Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng giọng nói của cậu ấy không bao giờ mình quên được. Mình gạt đám đông đi vào thì sửng sốt trước cảnh tượng một người phụ nữ khá to béo đang đè sấp Khánh Chi ra đường. Có khoảng bốn người phụ nữ mặt mũi dữ tợn đang giữ chặt tay chân cậu ấy.

Trên tay người phụ nữ to béo là một cái kéo, một tay bà ta cần tóc Khánh Chi giật ngược ra sau, một tay thì đang điên cuồng cắt tóc và áo quần Khánh Chi.

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng chỉ tay vào mặt Khánh Chi và mắng sa sả: “Nó là con đi-m cướp chồng. Biết lão nhà tôi có vợ mà vẫn lao vào đong đưa để kiếm chác tiền bạc. Còn trẻ mà chỉ thích nằm ngửa ăn sẵn. Cái đồ gái đi-m rẻ tiền..”

Bà ta còn làm một tràng những câu chửi vô cùng tục tĩu.

Người đàn bà to béo thì vẫn không ngừng xẻo tóc và quần áo Khánh Chi. Mọi người xung quanh không ai dám vào can ngăn khi mấy người phụ nữ đều lăm lăm dao kéo.

Khánh Chi vật vã giữa đường với mái tóc và quần áo tả tơi, gương mặt bị cào cấu ngập tràn nước mắt. Nhìn cảnh đó mình thấy không đành lòng. Mình vội mở điện thoại và gọi cho công an.

Tầm khoảng năm phút đã thấy tiếng còi nổi lên và công an xông tới tóm gọn mấy người phụ nữ kia. Mình vội vàng chạy đến đỡ Khánh Chi dậy, khoác chiếc áo chống nắng lên người cậu ấy. Khánh Chi lả đi, ngã nhào vào người mình.

Sau khi được các y bác sĩ chăm sóc, Khánh Chi đã tỉnh lại.

Mình lặng yên ngồi cạnh nó, thực sự là không biết phải nói gì. Mặc dù đã có những lúc mình hận nó đến xương tuỷ nhưng giờ đây nhìn những giọt nước mắt ê chề tủi nhục lăn dài trên má nó mà mình bỗng thấy thương lạ. Những dòng kỷ niệm đẹp đẽ thời sinh viên giữa hai đứa lại trôi về khiến mình bồi hồi xao xuyến.

Mình chủ động cầm lấy tay Khánh Chi run run nói: “Cậu còn thấy đau đâu nữa không?”

Khánh Chi bỗng khóc nấc lên, nó nức nở thành tiếng hồi lâu. Mình phãi vỗ vỗ vào người nó an ủi. Đến khi bình tĩnh lại nó mới ngập ngừng nói: “Tại sao...tại sao luôn là cậu cứu tớ...tại sao lại thế?”

“Tớ cũng không biết, có lẽ kiếp trước tớ đã nợ cậu.”

“Cậu không hận tớ ư?”

“Có chứ, tớ đã từng hận, nhưng giờ nghĩ lại thì hồi đó chúng ta đều là những con người non trẻ, suy nghĩ bồng bột. Hơn nữa nhờ cậu tớ mới nhận ra là tớ với Quân không hề hợp nhau. Vốn dĩ ngay từ đầu chúng tớ nên là những người bạn.”

Nghe nhắc đến Quân gương mặt Khánh Chi tối sầm lại, nó nói trong uất ức: “Cậu ta là một kẻ không đáng tin cậy. Lúc nào cũng thề thốt yêu đương sống chết nhưng khi biết ku Bon không phải con của hắn thì hắn ném tớ ra đường không hề thương tiếc.”

“Ku Bon bây giờ ở đâu?”

“Tớ gửi cho bà ngoại.” Khi nói câu đó gương mặt Khánh Chi buồn buồn. Nó thở dài não nề rồi tiếp: “Tớ đã cố gắng tìm công việc nhưng vì tớ không tốt nghiệp được nên chả có bằng mà xin được chỗ nào tử tế. Vì vậy...vì vậy...”

“Vì vậy cậu mới quen người giàu có?”

Khánh Chi gật đầu. Gương mặt nó lộ vẻ tủi hổ. Nó lí nhí: “Tớ không chịu khổ được như cậu, hơn nữa...tớ còn phải kiếm tiền gửi về nuôi ku Bon.”

Nói đến đó nước mắt lại lã chã rơi trên khuôn mặt Khánh Chi.

Hai đứa lại im lặng hồi lâu. Chợt Khánh Chi hỏi: “Cậu với Khôi thế nào rồi?”

Mình cười buồn: “Chắc bọn mình có duyên nhưng không phận. Giữa bọn mình có quá nhiều hiểu lầm không hoá giải được.”

“Cách đây mấy năm có lần cậu ấy gọi cho tớ để hỏi thông tin về cậu đấy, tiếc là tớ chả biết gì để mà giúp. Cậu biến mất một cách quá đột ngột.”

Khôi từng gọi cho Khánh Chi để tìm mình ư? Mặc dù biết rõ mối quan hệ giữa mình và Khánh Chi nhưng cậu ấy vẫn gọi, chứng tỏ phải đường cùng bất đắc dĩ lắm. Tự dưng mình thấy trái tim xốn xang lạ.

Khánh Chi chợt tiếp: “Có một người

nữa cũng từng gọi cho tớ để hỏi về cậu?”

Mình ngước mắt ngạc nhiên hỏi: “Là ai?”

“Là một cô gái, nghẹ giọng còn khá trẻ con, cô ta tra hỏi khá nhiều thông tin của cậu đặc biệt là về vụ việc cậu bị kết án khi đánh lão yêu râu xanh.”

Chắc mẩm là Trà My rồi, cô ta kinh thật còn tra được ra thông tin của Khánh Chi để tìm hiểu về mình. Chợt như có gì thôi thúc mình nắm lấy tay Khánh Chi nói nhanh: “Cậu còn số điện thoại của cô bé ấy không? Con bé từng nhắn cho tớ nhưng tớ lại không lưu lại. Không biết là cậu có lưu không? Khánh Chi rướn người với lấy chiếc túi rồi mở ra lấy điện thoại. Nó mở danh bạ tìm kiếm rồi đưa cho mình. Mình vội vã lưu lại, có một số chuyện mình cần phải làm rõ với Trà My.

Chợt Khánh Chi cất giọng run run: “Nhật Hạ…”

“Ừ, tớ đây…”

Khánh Chi nói rất nhỏ: “Tha lỗi cho tớ nhé! Tớ đã quá ngu ngốc và tham lam, chỉ vì muốn con tớ có bố mà đã đánh mất cậu. Đấy là điều mà tớ hối tiếc nhất trong cuộc đời này”

Mình tiến tới, dang tay ôm lấy Khánh Chi vào lòng, mình cất giọng vỗ về: “Có sai lầm, có tha thứ, đánh mất cậu cũng là điều mà tớ hối tiếc nhất.”

Hai đứa nhìn nhau và chợt cùng nở nụ cười, trước mắt mình không còn hình ảnh tàn tạ của Khánh Chi hiện tại mà là gương mặt xinh xắn tươi trẻ với ánh mắt trong veo của Khánh Chi thời sinh viên đang cười với mình.

“Đã xa rồi hỡi tuổi thanh xuân

Lạc mất nhau vì sai lầm tuổi trẻ

Hãy quên đi, về bên nhau bạn nhé

Nhờ hôm nào rong ruổi dưới hàng me

Mình bên nhau dưới ánh nắng trưa hè

Tà áo trắng, nụ cười bay trong nắng

Những đêm mưa giữa căn phòng vắng

lặng

Hai đứa cùng tâm sự chuyện sầu bi

Cùng chia nhau lát bánh, với tô mì

Dẫu mình nghèo nhưng lòng sao ấm áp

Nghĩ xa xôi làm gì cho phức tạp

Hãy trở về hỡi bạn dấu yêu ơi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện