Lương Đông nhìn người trước mặt quấn chăn kín người chỉ để lộ ra duy nhất cái đầu nhỏ, sau đó lại nhìn xuống Tiểu Đông Đông đang trướng đau của mình, trong lòng âm thầm cảm thán biết như vậy trực tiếp làm luôn cho rồi, bây giờ cái gì cũng không có, thật là khổ không chịu nổi.
Lương Đông đưa tay khẽ kéo chăn của Triệu Tử Thiêm ra, chăn còn chưa kéo ra được chút nào đã bị ai đó cho một cái liếc mắt đáng sợ. Lương Đông nuốt một ngụm khí lạnh, ngồi ở bên cạnh nhỏ giọng dụ dỗ:
“Đại Thiêm, lần này anh sẽ làm nhẹ nhàng thôi, sẽ không đau”
Triệu Tử Thiêm vẫn không nói gì, kiên quyết nhắm chặt hai mắt lại làm như không nghe thấy. Lương Đông đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bởi vì một màn kích tình vừa rồi mà hơi bết dính rối tung một lượt, nhẹ nhàng nói khẽ:
“Lần đầu ai cũng sẽ đau mà, cái này em cũng biết đúng không, lần sau nhất định sẽ thoải mái”
Triệu Tử Thiêm im lặng, trong lòng vô cùng tức giận, Lương Đông biết lần đầu sẽ đau nhưng đêm hôm đó có mặc cậu kêu la thế nào cũng nhất quyết không chịu dừng, làm, làm đến khi cậu ngất đi rồi tỉnh lại vẫn thấy hắn miệt mài, Triệu Tử Thiêm chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng thấy rùng mình rồi. Lần đó không rõ cậu đã mê man mấy lần, chỉ biết khi tỉnh lại thấy trăng bên ngoài vẫn sáng, Lương Đông vẫn cứ làm việc của hắn.
Lời Lương Đông nói không thể tin được, cậu đã nhiều lần bị hắn lừa rồi, ngày hôm nay không phải cũng như vậy hay sao. Lương Đông nói nhẹ nhàng, chắc chắn lát nữa sẽ không chút nhẹ nhàng nào đâu.
Lương Đông lấy tay gãi nhẹ vành tai nhạy cảm của Triệu Tử Thiêm, cúi người xuống phía dưới thổi khí:
“Đại Thiêm…”
Triệu Tử Thiêm lấy chăn chùm kín đầu nói lớn:
“Đừng nói chuyện với em”
Lương Đông ngồi ở trên giường nghĩ cách, cuối cùng nhìn quanh một hồi lại thấy cái trứng rung ở dưới sàn nhà vẫn còn rung lên bần bật. Hắn nhanh chóng bước xuống giường cầm cái trứng rung đó lên, cách qua một lớp chăn mỏng, Lương Đông để cái trứng rung đó ở trên vai Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm cảm nhận được độ rung chuyển kia cùng tiếng rì rì đáng sợ, liền bật dậy giật lấy cái trứng rung đó đáp xuống đất quát:
“Cút”
Món đồ chơi tình thú kia bị Triệu Tử Thiêm dùng lực đáp đi, không cẩn thận va vào lọ hoa để trên bàn uống nước, lọ hoa theo đó rơi xuống sàn vỡ tan, trong không gian yên tĩnh nghe thấy một tiếng choang, trứng rung nát làm đôi không thể hoạt động được nữa. Lương Đông chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng giận dữ của Triệu Tử Thiêm như vậy, hắn cũng không nghĩ mọi chuyện lại diễn biến như thế này, hắn chỉ là muốn…
Triệu Tử Thiêm do quá tức giận mới phản ứng như thế, khi nghe thấy tiếng vỡ nát của thủy tinh mới hồi phục tinh thần, cậu có điểm sợ hãi không dám nói gì nữa chỉ còn biết làm bộ nằm xuống giường lấy chăn chùm kín mặt.
Lương Đông im lặng cuối cùng thở dài một hơi, lấy quần áo trên giường mặc vào người, tắt điện trong phòng rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài. Triệu Tử Thiêm nghe thấy tiếng đóng cửa mới lén lén bỏ chăn ra khỏi mặt, khoảng không trước mắt lại là một mảnh tối om, không gian tĩnh lặng đến đáng sợ. Vừa rồi cậu nghe thấy rất rõ ràng tiếng thở dài của Lương Đông, trong lòng lại bắt đầu rối loạn, có phải là cậu phản ứng thái quá rồi hay không.
Lương Đông và cậu mới chỉ vừa làm lành với nhau chưa được một tuần, cứ như vậy lại tiếp tục giận nhau rồi. Triệu Tử Thiêm ngồi dậy bật đèn lên, mắt thấy mảnh vụn thủy tinh rơi vương vãi dưới sàn lại càng thêm hối hận. Triệu Tử Thiêm với lấy áo choàng tắm trên người, bước xuống giường bắt đầu thu dọn sạch sẽ.
___
Lương Đông ngồi ở dưới khuôn viên khách sạn hút thuốc, hắn không dám quay lại phòng mình nữa. Sóc nhỏ nhà hắn nhất định là tức giận cho nên mới như vậy, vừa rồi ánh mắt giận dữ kia cũng làm cho Lương Đông phải giật mình không thôi. Nghĩ lại mọi chuyện hắn làm hôm nay quả thật có chút quá đáng, nếu như đổi lại là hắn bị như vậy… hắn chắc chắn cũng sẽ tức giận mà thôi.
Lương Đông hai đôi lông mày nhíu chặt, hút hết điếu thuốc này chuyển sang điếu thuốc khác, ngồi một lúc liền nghe được tiếng bước chân càng ngày càng tiến lại gần. Lương Đông trong lòng gấp rút không thôi, mặc dù không biết đó là ai nhưng Lương Đông vẫn không dám xoay người lại nhìn.
Người kia chắc chắn là đang bước đến gần hắn bởi vì giây tiếp theo mắt của hắn liền bị đôi tay nào đó che lại. Lương Đông cứng người, vội vàng gạt mạnh tay người kia xuống, có điểm khó chịu quay lại xem đó là ai.
Nghiêm Nghinh Hạnh vừa rồi ở trên tầng thấy Lương Đông một mình ngồi bên dưới liền nhanh chóng chạy xuống. Đây chính là thời cơ tốt để cho cô và Lương Đông có cơ hội ở chung một chỗ, có thể nói chuyện tìm hiểu đối phương. Có điều người muốn tìm hiểu lại chỉ có riêng một mình Nghiêm Nghinh Hạnh mà thôi, Lương Đông căn bản là không có tâm trí đâu mà để ý đến người bên cạnh.
Hôm nay Nghiêm Nghinh Hạnh mặc một chiếc váy hoa màu xanh xứ, chất liệu voan mỏng vô cùng quyến rũ. Chiếc váy liền ngắn đến đầu gối vừa vặn làm tôn lên đường nét mềm mại trên cơ thể của cô, làn da trắng hồng đứng dưới ánh trăng càng làm cho vẻ vạn phần mê hoặc. Lương Đông nhìn người phía sau một lát rồi quay đi, Nghiêm Nghinh Hạnh mỉm cười dịu dàng ngồi xuống bên cạnh Lương Đông:
“Lương Đông ca ca không ngủ được hay sao?”
Lương Đông không nóng không lạnh trả lời:
“Tôi ra ngoài hóng gió”
Nghiêm Nghinh Hạnh nhỏ giọng:
“Thật trùng hợp em cũng không ngủ được, đi ra ngoài hóng gió lại gặp anh ở chỗ này”
Lương Đông kẹp chặt điếu thuốc bằng hai đầu ngón tay, đưa lên miệng hút một hơi rồi vứt điếu thuốc đó đi. Nghiêm Nghinh Hạnh lại tiếp tục lên tiếng:
“Lương Đông ca ca học chuyên ngành diễn xuất phải không?”
Lương Đông ngả người tựa lưng vào ghế đá hờ hững đáp lại:
“Tôi học khoa phát thanh”
Nghiêm Nghinh Hạnh có điểm bất ngờ:
“Anh học khoa phát thanh sao? Tại sao lại đồng ý diễn bộ phim này, hơn nữa đề tài của nó có chút…” Nghiêm Nghinh Hạnh nói đến đây thì bỏ ngỏ.
Lương Đông không trả lời câu hỏi kia của Nghiêm Nghinh Hạnh, nhưng trong lòng hắn đã sớm biết câu trả lời rồi. Triệu Tử Thiêm thích diễn xuất, hắn còn nhớ mùa hè năm đó khi Triệu Tử Thiêm bị lỡ xe sau đó liền đến nhà hắn ở nhờ, hai người lúc ấy nằm trên giường nói từ chuyện ước mơ đến chuyện hiện tại, Triệu Tử Thiêm nói sau này có cơ hội thật sự muốn tham gia ít nhất một bộ phim. Cho dù bộ phim lần này chỉ là bộ phim chiếu mạng nhỏ, nhưng Lương Đông khi được mời diễn, việc đầu tiên hắn nghĩ đến chính là lời nói ngày hôm đó của Triệu Tử Thiêm.
Không gian rơi vào trầm mặc, Nghiêm Nghinh Hạnh liền lảng sang vấn đề khác:
“Anh Tử Thiêm với anh quan hệ rất tốt nhỉ”
Lương Đông nghe thấy Nghiêm Nghinh Hạnh nhắc đến Triệu Tử Thiêm thì nhíu mày sau đó lại thở dài một hơi không nói. Nghiêm Nghinh Hạnh có điểm do dự hỏi:
“Anh Tử Thiêm đã có bạn gái hay chưa?”
Thật ra Nghiêm Nghinh Hạnh đã sớm nghi ngờ mối quan hệ của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm, chỉ là cô chưa tìm thấy bằng chứng để chứng minh hai người đó có mờ ám mà thôi, dĩ nhiên thì trong lòng cô vẫn luôn không mong muốn như vậy. Nếu như Lương Đông nói Triệu Tử Thiêm có bạn gái rồi, cô chắc chắn sẽ yên tâm hơn không suy nghĩ lung tung nữa.
Lương Đông đột nhiên quay sang nhìn chằm chằm Nghiêm Nghinh Hạnh:
“Cô thích em ấy sao?”
Nghiêm Nghinh Hạnh hơi hơi bất ngờ, Lương Đông và cô hiện tại ở khoảng cách rất gần cho nên cô nhịn không được có chút đỏ mặt ngượng ngùng né tránh, vội vàng đưa tay xua xua phản bác:
“Không phải, anh đừng hiểu nhầm… em không có ý gì với anh Tử Thiêm đâu”
Lương Đông vẫn lạnh lùng đánh giá biểu hiện của cô gái trước mặt cuối cùng nói một câu:
“Vậy thì tốt! Tôi về phòng đây”
Nghiêm Nghinh Hạnh thấy Lương Đông đứng dậy cũng vội vàng đứng dậy theo:
“Em cũng về”
Gió đêm thổi có chút lạnh, Nghiêm Nghinh Hạnh đi bên cạnh Lương Đông bất giác đưa tay xoa nhẹ hai vai mình. Lương Đông thấy thế vốn định bước nhanh về phía trước không thèm để ý, nhưng cuối cùng vẫn có lòng tốt cởi áo của mình ra đưa cho Nghiêm Nghinh Hạnh:
“Mặc đi”
Nghiêm Nghinh Hạnh bất ngờ, vài giây đầu tiên vẫn chưa kịp thích ứng, đến giây tiếp theo liền vui vẻ cầm lấy áo của Lương Đông khoác lên người:
“Cám ơn Lương Đông ca ca”
Lương Đông xoay người bước đi thật nhanh:
“Không cần cám ơn!”
___
Ở bên này, Triệu Tử Thiêm dọn dẹp xong mảnh vỡ thủy tinh vẫn chưa thấy Lương Đông trở về, cậu ngồi trên giường một lúc liền đi ra ngoài mở cửa ngó xung quanh xem Lương Đông có đứng ở ngoài hay không. Hành lang sâu hun hút, đèn điện sáng trưng nhưng tất cả các cánh cửa phòng đã sớm đóng kín, Triệu Tử Thiêm không tìm được bóng dáng quen thuộc lại thở dài đóng cửa phòng lại đi ra ban công hóng gió.
Đây là tầng ba, Triệu Tử Thiêm một mình đứng bên ngoài nhìn xung quanh một hồi, ánh mắt chợt dừng lại ở phía xa xa. Triệu Tử Thiêm thấy có người ngồi trên ghế đá phía dưới, do sắc trời cũng không được sáng tỏ, hơn nữa mắt của cậu còn bị cận cho nên Triệu Tử Thiêm liền nhanh chóng chạy vào trong phòng tìm kính của mình mang vào rồi đi ra ngoài nhìn xem.
Kính vừa được mang vào mắt, bóng dáng mờ nhạt nhòe nhòe vừa rồi liền được hiện lên rõ ràng, khóe miệng Triệu Tử Thiêm bất giác cong cong, đang định lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lương Đông thì cậu lại thấy phía xa có một cô gái nữa đi tới.
Triệu Tử Thiêm nhíu mày, nhìn xuống điện thoại trên tay phát hiện ra đã là hơn mười giờ tối rồi, Nghiêm Nghinh Hạnh nửa đêm không ngủ còn đi xuống đó làm cái gì. Chắc không phải… Lương Đông gọi cô ấy đến chứ. Triệu Tử Thiêm lắc lắc đầu cố loại bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình. Hành động tiếp theo của Nghiêm Nghinh Hạnh liền khiến cho Triệu Tử Thiêm bất giác nắm chặt tay vào thành lan can, hai người kia từ khi nào đã quen thân đến vậy, còn chơi trò bịt mắt.
Triệu Tử Thiêm đứng ở bên ngoài đó nhìn xuống rất lâu, đôi mắt mang theo tia chăm chú giống như là không chớp lấy một lần nào, cậu sợ mình vừa chớp mắt một cái liền bỏ qua cảnh nào đó. Không rõ hai người nói cái gì mà Lương Đông đột nhiên xoay người sang bên cạnh nhìn chằm chằm Nghiêm Nghinh Hạnh, còn Nghiêm Nghinh Hạnh lại ngượng ngùng quay đi. Bàn tay vốn dĩ đang siết chặt lan can của Triệu Tử Thiêm lúc này liền buông lỏng, chuyển sang dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào đó khiến cho nó phát ra tiếng kêu cách cách, rồi một lúc sau lại xoay xoay vẽ thành vòng tròn.
Triệu Tử Thiêm có cảm giác vô cùng bất an, chân đứng có chút mỏi nhưng vẫn cố chấp ở bên ngoài nhìn hai người đó nói chuyện. Có lẽ do Triệu Tử Thiêm trong lòng khó chịu cho nên cảm thấy hai người đó nói chuyện rất lâu, môi mỏng mím chặt, cơ mặt nãy giờ luôn luôn không thể thả lỏng. Cho đến khi Lương Đông đưa áo của hắn cho Nghiêm Nghinh Hạnh, Triệu Tử Thiêm liền im lặng xoay người quay trở vào phòng tắt điện nằm lên giường nhắm mắt lại.
Lương Đông đứng ở bên ngoài cửa phòng hít một hơi thật sâu rồi mới dám mở cửa ra, điện trong phòng vẫn tắt, không gian yên tĩnh lạ thường, có lẽ sóc nhỏ nhà hắn đã ngủ rồi. Lương Đông chậm rãi đi ra ngoài ban công, đứng hút thêm một điếu thuốc nữa. Không rõ Lương Đông đứng ở ngoài đó bao nhiêu lâu, chỉ biết hắn hút gần xong điếu thuốc kia rồi đằng sau liền có một vòng tay ôm lấy eo hắn, đầu cũng ngả vào sau lưng hắn khẽ nói:
“Sao còn chưa ngủ?”
Lương Đông cả người cương cứng, hắn không đẩy người phía sau ra chỉ chậm rãi vứt điếu thuốc kia xuống dưới đất, một tay vỗ vỗ tay của ai kia trả lời:
“Em ngủ trước đi, anh đứng đây một lát rồi sẽ vào”
Triệu Tử Thiêm nghe vậy thì mím môi, bàn tay bắt đầu siết chặt hơn một chút, bờ môi cũng theo áo phông trắng mỏng manh kia của Lương Đông thổi nhẹ vào đó:
“Sao không mặc áo khoác?”
Triệu Tử Thiêm đột nhiên nhắc đến áo khoác khiến cho Lương Đông cũng phải giật mình, hắn không thể nói rằng mình đưa áo khoác cho Nghiêm Nghinh Hạnh được, sóc nhỏ nhà hắn nhất định sẽ hiểu lầm, thế cho nên Lương Đông liền đánh liều nói dối:
“Áo khoác anh để trong phòng”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu trả lời kia thì không hài lòng, im lặng một lúc rồi lại đưa tay lên phía trước mặt Lương Đông, từ đằng sau bịt mắt hắn lại:
“Lần sau ra ngoài nhớ mang áo khoác, có biết không?”
Lương Đông cảm giác như đây chính là sự yên bình trước cơn bão, Triệu Tử Thiêm đột nhiên có những hành động rất kỳ lạ, hơn nữa hiện tại còn đưa tay lên bịt mắt hắn, rồi còn luôn miệng nhắc đến áo khoác. Lương Đông nhanh chóng kéo tay Triệu Tử Thiêm xuống định quay lại phía sau quan sát thật kỹ bộ dạng hiện tại của Triệu Tử Thiêm, thì đã bị Triệu Tử Thiêm nhanh hơn một bước dùng tay ôm chặt sau lưng hắn, ngăn không cho hắn được như ý nguyện.
Triệu Tử Thiêm thản nhiên luồn tay vào phía bên trong áo của Lương Đông, xoa xoa khắp vùng bụng rắn chắc kia của hắn, rồi lớn mật tiến lên cao hơn một chút, dùng ngón tay xấu xa kia trêu chọc điểm nhỏ phía trên ngực Lương Đông. Triệu Tử Thiêm hơi kiễng chân lên cao, đầu lưỡi ướt át liếm nhẹ vào cần cổ phía sau ai đó, giọng nói mang theo tia du hoặc nói thật khẽ:
“Có thích như vậy hay không?”
Không phải là Lương Đông không thích, mà là hắn cảm thấy Triệu Tử Thiêm đang giống như là tức giận, cho nên mới có ý định muốn kéo tay Triệu Tử Thiêm xuống:
“Em sao vậy?”
Triệu Tử Thiêm không vui nhíu mày, một tay vẫn cố chấp bám chặt trên ngực hắn, một tay khác đã luồn xuống phía dưới Tiểu Đông Đông ở bên ngoài quần lót trêu chọc:
“Lần sau đi đâu… phải nhớ mang đồ của mình về… có biết không?”
Lương Đông quả thật không hiểu Triệu Tử Thiêm đang nhắc đến chuyện gì, nhưng hắn vẫn cứ đứng im một chỗ để mặc cho ai kia làm càn. Triệu Tử Thiêm không thấy Lương Đông trả lời liền to gan luồn hẳn tay vào trong quần lót của Lương Đông, trực tiếp nắm lấy Tiểu Đông Đông của hắn cọ cọ.
“Nhìn thấy hết rồi, nhìn thấy ở bên dưới rồi…” Giọng nói của Triệu Tử Thiêm mang theo điểm làm nũng cùng oán trách.
Lương Đông đầu óc sớm đã không còn suy nghĩ được nhiều, chỉ còn biết chìm đắm trong sự chăm sóc đặc biệt này của Triệu Tử Thiêm:
“Hả?”
Triệu Tử Thiêm đột nhiên cắn mạnh vào vai Lương Đông, bàn tay phía bên dưới Tiểu Đông Đông cũng bóp mạnh hơn một chút:
“Nửa đêm hẹn cô ấy ra ngoài nói chuyện tâm tình, còn che mắt, còn làm cô ấy xấu hổ, còn đưa áo khoác…”
Lương Đông giật mình, thì ra sóc nhỏ nhà hắn đã sớm biết chuyện vừa rồi của Nghiêm Nghinh Hạnh, hơn nữa có vẻ còn hiểu nhầm rất nhiều. Lương Đông định xoay người lại đằng sau giải thích, Triệu Tử Thiêm đã nhanh hơn một bước vòng lên phía trước ôm lấy Lương Đông. Đôi môi nhỏ mang theo sự tức giận hôn nhẹ vào môi hắn rồi bỏ ra ngay.
“Vừa rồi có phải cũng như thế này hay không? Hôn chúc ngủ ngon có phải hay không?” Triệu Tử Thiêm ánh mắt mở lớn nghiêm túc nhìn chằm chằm Lương Đông.
Lương Đông có một thói quen, đó là từ trước đến nay không thể nhìn vào mắt Triệu Tử Thiêm quá ba giây, hiện tại cũng không phải ngoại lệ, hắn nhanh chóng tránh ánh mắt dò xét kia của sóc nhỏ nhà mình, nhìn sang bên cạnh nói:
“Không phải thế đâu, em đừng nghĩ lung tung!”
Triệu Tử Thiêm vẫn không vui, nhanh chóng đưa tay cởi áo Lương Đông ra vứt xuống đất, đầu lưỡi ướt át liếm dọc điểm nhỏ trước ngực hắn:
“Áo khoác kia nhất định phải lấy về, lấy về rồi không được mặc nữa… em mặc cái đó, có biết không?”
Lương Đông buồn cười, sóc nhỏ nhà hắn bản tính vẫn không thay đổi, luôn luôn nhỏ mọn cùng tiết kiệm, áo không muốn cho hắn mặc nhưng nhất quyết lại không cho hắn bỏ đi. Lương Đông đưa tay vỗ nhẹ vào vai Triệu Tử Thiêm ừ một tiếng. Triệu Tử Thiêm gạt tay Lương Đông ở trên vai mình ra, mũi chân hơi kiễng lên một chút để thổi khí vào tai Lương Đông:
“Có phải anh nhắn tin hẹn cô ấy hay không?”
Lương Đông cả người đều là máu buồn, Triệu Tử Thiêm hiện tại cứ liên tục trêu chọc hắn như thế này khiến cho hắn quả thật khó chịu vô cùng. Thế cho nên Lương Đông mới hơi hơi né tránh sang một chút:
“Không phải đâu, là trùng hợp gặp nhau”
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông tránh mình nghi ngờ trong lòng càng dâng lên cao, môi mỏng hôn xuống khắp mọi nơi trên ngực Lương Đông nghiêm giọng hỏi:
“Như thế nào lại trùng hợp như vậy, đêm rồi… như thế nào một con gái lại đi ra ngoài đó?”
Lương Đông cũng hết cách, cứ đứng im như vậy cho ai kia tác oai tác quái:
“Điện thoại anh để ở phòng không mang theo”
Triệu Tử Thiêm đột nhiên cắn nhẹ vào điểm nhỏ trước ngực của Lương Đông rồi mút mạnh:
“Vậy lên phòng gõ cửa rồi hẹn cô ấy xuống dưới… cô ấy vừa rồi mặc váy đẹp như vậy… còn mỏng nữa”
Lương Đông nhịn không được muốn đưa tay cởi áo choàng tắm trên người Triệu Tử Thiêm ra, áo choàng tắm đã bị kéo xuống một bên vai, Triệu Tử Thiêm liền không cho Lương Đông được như ý nguyện, gạt tay hắn xuống một lần nữa:
“Anh thích cô ấy chủ động như vậy… người ta chủ động liền chán ghét đúng không?”
Lương Đông bị Triệu Tử Thiêm nắm chặt tay rồi, cả người bị ai kia kích thích khắp mọi nơi nhưng lại không cho hắn chạm vào, Lương Đông trầm giọng phân trần:
“Em đừng hiểu lầm, anh không có ý gì với cô ta cả”
Triệu Tử Thiêm cố tình nắm lấy một tay Lương Đông đưa xuống phía dưới cậu cọ cọ rồi bỏ ra ngay, giống như là muốn khiêu khích hắn vậy:
“Không có ý? Vậy đưa áo khoác cho người ta mặc làm gì?... đêm rồi còn ngồi nói chuyện tâm tình... anh thích Nghinh Hạnh rồi có đúng không?”
Lương Đông lần đầu tiên thấy bộ dạng ghen tuông của Triệu Tử Thiêm, cứ liên miệng bắt hắn phải thừa nhận những lời cậu nói ra. Lương Đông cả người khô nóng mạnh mẽ thoát ra được khỏi bàn tay của Triệu Tử Thiêm, nhanh chóng tiến vào bên trong áo choàng tắm của cậu cầm lấy Tiểu Thiêm Thiêm.
Triệu Tử Thiêm đột nhiên thay đổi sắc mặt, lạnh giọng nói:
“Buông tay!”
Lương Đông cũng phải giật mình không dám làm càn nữa, tay bất giác buông xuống để ở hai bên đùi. Triệu Tử Thiêm hài lòng, ánh mắt chuyển vẻ nhu hòa hơn, giọng nói cũng mang theo tia mềm mỏng:
“Có phải anh thích Nghinh Hạnh hay không?”
Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng khó khăn lắc đầu, bộ dáng của sóc nhỏ nhà hắn hiện tại rất dụ tình, áo choàng tắm màu trắng mặc hững hờ để lộ rõ một bên vai, hơn nữa phía dưới vừa rồi bị hắn cho tay vào dây áo cố định cũng theo đó bị tung ra, Tiểu Thiêm Thiêm ở đằng sau lớp áo ẩn hiện khiêu khích.
Triệu Tử Thiêm trong lòng âm thầm cười lạnh, là cậu cố tình tạo ra dáng vẻ này đều trêu tức Lương Đông, ngày hôm nay hắn hại cậu như vậy bây giờ cậu phải đòi lại tất cả. Phía bên ngoài ban công có một bộ bàn ghế dùng để ngồi thư giãn, Triệu Tử Thiêm cố tình tiến sát về phía Lương Đông để cho hắn tựa vào chiếc bàn đó. Lúc Lương Đông ngồi lên chiếc bàn đó rồi, Triệu Tử Thiêm đứng mới cao hơn hắn một cái đầu.
“Nói một câu đi…” Triệu Tử Thiêm như có như không mở miệng.
Lương Đông khó hiểu: “Hả?”
Triệu Tử Thiêm bĩu môi:
“Nói một câu để Thiêm ca cao hứng!”
Lương Đông nghe thấy xưng hô kia thì bất ngờ nhắc lại:
“Thiêm ca?”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu đó liền lớn tiếng bật cười, thưởng cho Lương Đông một nụ hôn thật sâu. Triệu Tử Thiêm hôn môi xong liền bỏ ra, hai tay nắm lấy tóc Lương Đông hơi hơi ấn đầu hắn xuống ngực mình. Lương Đông thấy vậy liền nhanh chóng đưa tay ôm lấy thân thể du hoặc kia, đôi môi vội vàng hôn xuống từng tấc da thịt trên người Triệu Tử Thiêm. Lương Đông hôn còn chưa đủ, Triệu Tử Thiêm đã mạnh mẽ đẩy vai Lương Đông cách xa mình, lên tiếng trêu chọc:
“Như thế nào vội vàng như vậy?”
Lương Đông muốn cởi đi tấm áo choàng đang khoác trên người Triệu Tử Thiêm xuống, Triệu Tử Thiêm thấy vậy liền giữ chặt tay hắn lại xua xua tay lắc đầu:
“Quá vội vàng rồi, vừa rồi hình như ai đó cũng vội vàng như vậy… tự nhiên lại quay đầu sang nhìn cô ấy, rồi làm cho cô ấy phải ngượng ngùng quay đi… có đúng không?”
Lương Đông cười khổ, nói đi nói lại thì sóc nhỏ hắn vẫn có thể nói đến cái chuyện đó được:
“Anh vội vàng cũng chỉ với mình em thôi”
Triệu Tử Thiêm cố tình ngồi lên đùi Lương Đông, nắm lấy hai tay hắn đặt trên Tiểu Thiêm Thiêm của mình, dĩ nhiên là vẫn qua một lớp áo choàng tắm:
“Có thích không?”
Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng gật đầu liên tục:
“Thích!”
Triệu Tử Thiêm xấu xa gạt lớp áo choàng tắm ra một chút, đặt tay Lương Đông vào trên đùi mình:
“Như vậy đã nói thích rồi, vậy thế này?”
Lương Đông vội vàng hôn xuống cần cổ của Triệu Tử Thiêm nói:
“Rất thích!”
Triệu Tử Thiêm hơi né người tránh khỏi nụ hôn kia của Lương Đông, tay nắm lấy tay Lương Đông trực tiếp đặt hẳn lên Tiểu Thiêm Thiêm:
“Như vậy… hẳn là không thích đúng không?”
Lương Đông khó chịu vô cùng, sóc nhỏ nhà hắn hiện tại đang ngồi đúng lên Tiểu Đông Đông trướng đau của hắn, hơn nữa còn to gan lớn mật kéo tay hắn đặt lên vị trí nhạy cảm kia:
“Như vậy càng thích hơn!”
Triệu Tử Thiêm đột nhiên xoay người lại phía sau nhìn Lương Đông, dùng ánh mắt tinh ranh vô tội hỏi hắn:
“Thích cái gì chứ? Có cái gì mà thích?”
Lương Đông muốn hôn xuống đôi môi đang chu lên kia của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm nhanh chóng tránh được, giọng nói Lương Đông chuyển khác nói ra một câu thế này:
“Thích Tiểu Thiêm Thiêm”
Triệu Tử Thiêm đứng dậy, đưa tay xoa xoa mái tóc của Lương Đông mỉm cười dụ hoặc:
“Là thích Tiểu Thiêm Thiêm hay là thích Thiêm Thiêm. Chỉ thích Tiểu Thiêm Thiêm nhưng không thích Thiêm Thiêm đúng không?”
Lương Đông vội vàng đưa tay ôm lấy Triệu Tử Thiêm vào trong lòng, đôi tay kia đã sớm nhịn không được sờ soạng khắp người cậu:
“Thích hết, anh thích hết, thích Thiêm Thiêm…”
Triệu Tử Thiêm gạt tay Lương Đông xuống, cuối cùng mở miệng nói một câu khiến cho Lương Đông mát lòng mát dạ:
“Gấp gáp cái gì, đang ở ngoài đó. Đông muốn ở bên ngoài hay sao?”
Lương Đông nghĩ ở ngay tại chỗ này làm có lẽ sẽ cảm thấy kích thích hơn, hắn từ trước đến nay vẫn chưa thử đánh dã chiến bao giờ, thế cho nên liền ngu ngốc gật đầu nói thế này:
“Trực tiếp ở bên ngoài luôn đi!”
Triệu Tử Thiêm được như ý nguyện khẽ cười lạnh, đẩy Lương Đông ra rồi lùi lại phía sau hai bước, xoay lưng lại với hắn chậm dãi cởi áo choàng tắm xuống bước vào bên trong phòng. Trước khi đi còn không quên nói:
“Còn không mau tới…”
Lương Đông đưa tay khẽ kéo chăn của Triệu Tử Thiêm ra, chăn còn chưa kéo ra được chút nào đã bị ai đó cho một cái liếc mắt đáng sợ. Lương Đông nuốt một ngụm khí lạnh, ngồi ở bên cạnh nhỏ giọng dụ dỗ:
“Đại Thiêm, lần này anh sẽ làm nhẹ nhàng thôi, sẽ không đau”
Triệu Tử Thiêm vẫn không nói gì, kiên quyết nhắm chặt hai mắt lại làm như không nghe thấy. Lương Đông đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bởi vì một màn kích tình vừa rồi mà hơi bết dính rối tung một lượt, nhẹ nhàng nói khẽ:
“Lần đầu ai cũng sẽ đau mà, cái này em cũng biết đúng không, lần sau nhất định sẽ thoải mái”
Triệu Tử Thiêm im lặng, trong lòng vô cùng tức giận, Lương Đông biết lần đầu sẽ đau nhưng đêm hôm đó có mặc cậu kêu la thế nào cũng nhất quyết không chịu dừng, làm, làm đến khi cậu ngất đi rồi tỉnh lại vẫn thấy hắn miệt mài, Triệu Tử Thiêm chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng thấy rùng mình rồi. Lần đó không rõ cậu đã mê man mấy lần, chỉ biết khi tỉnh lại thấy trăng bên ngoài vẫn sáng, Lương Đông vẫn cứ làm việc của hắn.
Lời Lương Đông nói không thể tin được, cậu đã nhiều lần bị hắn lừa rồi, ngày hôm nay không phải cũng như vậy hay sao. Lương Đông nói nhẹ nhàng, chắc chắn lát nữa sẽ không chút nhẹ nhàng nào đâu.
Lương Đông lấy tay gãi nhẹ vành tai nhạy cảm của Triệu Tử Thiêm, cúi người xuống phía dưới thổi khí:
“Đại Thiêm…”
Triệu Tử Thiêm lấy chăn chùm kín đầu nói lớn:
“Đừng nói chuyện với em”
Lương Đông ngồi ở trên giường nghĩ cách, cuối cùng nhìn quanh một hồi lại thấy cái trứng rung ở dưới sàn nhà vẫn còn rung lên bần bật. Hắn nhanh chóng bước xuống giường cầm cái trứng rung đó lên, cách qua một lớp chăn mỏng, Lương Đông để cái trứng rung đó ở trên vai Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm cảm nhận được độ rung chuyển kia cùng tiếng rì rì đáng sợ, liền bật dậy giật lấy cái trứng rung đó đáp xuống đất quát:
“Cút”
Món đồ chơi tình thú kia bị Triệu Tử Thiêm dùng lực đáp đi, không cẩn thận va vào lọ hoa để trên bàn uống nước, lọ hoa theo đó rơi xuống sàn vỡ tan, trong không gian yên tĩnh nghe thấy một tiếng choang, trứng rung nát làm đôi không thể hoạt động được nữa. Lương Đông chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng giận dữ của Triệu Tử Thiêm như vậy, hắn cũng không nghĩ mọi chuyện lại diễn biến như thế này, hắn chỉ là muốn…
Triệu Tử Thiêm do quá tức giận mới phản ứng như thế, khi nghe thấy tiếng vỡ nát của thủy tinh mới hồi phục tinh thần, cậu có điểm sợ hãi không dám nói gì nữa chỉ còn biết làm bộ nằm xuống giường lấy chăn chùm kín mặt.
Lương Đông im lặng cuối cùng thở dài một hơi, lấy quần áo trên giường mặc vào người, tắt điện trong phòng rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài. Triệu Tử Thiêm nghe thấy tiếng đóng cửa mới lén lén bỏ chăn ra khỏi mặt, khoảng không trước mắt lại là một mảnh tối om, không gian tĩnh lặng đến đáng sợ. Vừa rồi cậu nghe thấy rất rõ ràng tiếng thở dài của Lương Đông, trong lòng lại bắt đầu rối loạn, có phải là cậu phản ứng thái quá rồi hay không.
Lương Đông và cậu mới chỉ vừa làm lành với nhau chưa được một tuần, cứ như vậy lại tiếp tục giận nhau rồi. Triệu Tử Thiêm ngồi dậy bật đèn lên, mắt thấy mảnh vụn thủy tinh rơi vương vãi dưới sàn lại càng thêm hối hận. Triệu Tử Thiêm với lấy áo choàng tắm trên người, bước xuống giường bắt đầu thu dọn sạch sẽ.
___
Lương Đông ngồi ở dưới khuôn viên khách sạn hút thuốc, hắn không dám quay lại phòng mình nữa. Sóc nhỏ nhà hắn nhất định là tức giận cho nên mới như vậy, vừa rồi ánh mắt giận dữ kia cũng làm cho Lương Đông phải giật mình không thôi. Nghĩ lại mọi chuyện hắn làm hôm nay quả thật có chút quá đáng, nếu như đổi lại là hắn bị như vậy… hắn chắc chắn cũng sẽ tức giận mà thôi.
Lương Đông hai đôi lông mày nhíu chặt, hút hết điếu thuốc này chuyển sang điếu thuốc khác, ngồi một lúc liền nghe được tiếng bước chân càng ngày càng tiến lại gần. Lương Đông trong lòng gấp rút không thôi, mặc dù không biết đó là ai nhưng Lương Đông vẫn không dám xoay người lại nhìn.
Người kia chắc chắn là đang bước đến gần hắn bởi vì giây tiếp theo mắt của hắn liền bị đôi tay nào đó che lại. Lương Đông cứng người, vội vàng gạt mạnh tay người kia xuống, có điểm khó chịu quay lại xem đó là ai.
Nghiêm Nghinh Hạnh vừa rồi ở trên tầng thấy Lương Đông một mình ngồi bên dưới liền nhanh chóng chạy xuống. Đây chính là thời cơ tốt để cho cô và Lương Đông có cơ hội ở chung một chỗ, có thể nói chuyện tìm hiểu đối phương. Có điều người muốn tìm hiểu lại chỉ có riêng một mình Nghiêm Nghinh Hạnh mà thôi, Lương Đông căn bản là không có tâm trí đâu mà để ý đến người bên cạnh.
Hôm nay Nghiêm Nghinh Hạnh mặc một chiếc váy hoa màu xanh xứ, chất liệu voan mỏng vô cùng quyến rũ. Chiếc váy liền ngắn đến đầu gối vừa vặn làm tôn lên đường nét mềm mại trên cơ thể của cô, làn da trắng hồng đứng dưới ánh trăng càng làm cho vẻ vạn phần mê hoặc. Lương Đông nhìn người phía sau một lát rồi quay đi, Nghiêm Nghinh Hạnh mỉm cười dịu dàng ngồi xuống bên cạnh Lương Đông:
“Lương Đông ca ca không ngủ được hay sao?”
Lương Đông không nóng không lạnh trả lời:
“Tôi ra ngoài hóng gió”
Nghiêm Nghinh Hạnh nhỏ giọng:
“Thật trùng hợp em cũng không ngủ được, đi ra ngoài hóng gió lại gặp anh ở chỗ này”
Lương Đông kẹp chặt điếu thuốc bằng hai đầu ngón tay, đưa lên miệng hút một hơi rồi vứt điếu thuốc đó đi. Nghiêm Nghinh Hạnh lại tiếp tục lên tiếng:
“Lương Đông ca ca học chuyên ngành diễn xuất phải không?”
Lương Đông ngả người tựa lưng vào ghế đá hờ hững đáp lại:
“Tôi học khoa phát thanh”
Nghiêm Nghinh Hạnh có điểm bất ngờ:
“Anh học khoa phát thanh sao? Tại sao lại đồng ý diễn bộ phim này, hơn nữa đề tài của nó có chút…” Nghiêm Nghinh Hạnh nói đến đây thì bỏ ngỏ.
Lương Đông không trả lời câu hỏi kia của Nghiêm Nghinh Hạnh, nhưng trong lòng hắn đã sớm biết câu trả lời rồi. Triệu Tử Thiêm thích diễn xuất, hắn còn nhớ mùa hè năm đó khi Triệu Tử Thiêm bị lỡ xe sau đó liền đến nhà hắn ở nhờ, hai người lúc ấy nằm trên giường nói từ chuyện ước mơ đến chuyện hiện tại, Triệu Tử Thiêm nói sau này có cơ hội thật sự muốn tham gia ít nhất một bộ phim. Cho dù bộ phim lần này chỉ là bộ phim chiếu mạng nhỏ, nhưng Lương Đông khi được mời diễn, việc đầu tiên hắn nghĩ đến chính là lời nói ngày hôm đó của Triệu Tử Thiêm.
Không gian rơi vào trầm mặc, Nghiêm Nghinh Hạnh liền lảng sang vấn đề khác:
“Anh Tử Thiêm với anh quan hệ rất tốt nhỉ”
Lương Đông nghe thấy Nghiêm Nghinh Hạnh nhắc đến Triệu Tử Thiêm thì nhíu mày sau đó lại thở dài một hơi không nói. Nghiêm Nghinh Hạnh có điểm do dự hỏi:
“Anh Tử Thiêm đã có bạn gái hay chưa?”
Thật ra Nghiêm Nghinh Hạnh đã sớm nghi ngờ mối quan hệ của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm, chỉ là cô chưa tìm thấy bằng chứng để chứng minh hai người đó có mờ ám mà thôi, dĩ nhiên thì trong lòng cô vẫn luôn không mong muốn như vậy. Nếu như Lương Đông nói Triệu Tử Thiêm có bạn gái rồi, cô chắc chắn sẽ yên tâm hơn không suy nghĩ lung tung nữa.
Lương Đông đột nhiên quay sang nhìn chằm chằm Nghiêm Nghinh Hạnh:
“Cô thích em ấy sao?”
Nghiêm Nghinh Hạnh hơi hơi bất ngờ, Lương Đông và cô hiện tại ở khoảng cách rất gần cho nên cô nhịn không được có chút đỏ mặt ngượng ngùng né tránh, vội vàng đưa tay xua xua phản bác:
“Không phải, anh đừng hiểu nhầm… em không có ý gì với anh Tử Thiêm đâu”
Lương Đông vẫn lạnh lùng đánh giá biểu hiện của cô gái trước mặt cuối cùng nói một câu:
“Vậy thì tốt! Tôi về phòng đây”
Nghiêm Nghinh Hạnh thấy Lương Đông đứng dậy cũng vội vàng đứng dậy theo:
“Em cũng về”
Gió đêm thổi có chút lạnh, Nghiêm Nghinh Hạnh đi bên cạnh Lương Đông bất giác đưa tay xoa nhẹ hai vai mình. Lương Đông thấy thế vốn định bước nhanh về phía trước không thèm để ý, nhưng cuối cùng vẫn có lòng tốt cởi áo của mình ra đưa cho Nghiêm Nghinh Hạnh:
“Mặc đi”
Nghiêm Nghinh Hạnh bất ngờ, vài giây đầu tiên vẫn chưa kịp thích ứng, đến giây tiếp theo liền vui vẻ cầm lấy áo của Lương Đông khoác lên người:
“Cám ơn Lương Đông ca ca”
Lương Đông xoay người bước đi thật nhanh:
“Không cần cám ơn!”
___
Ở bên này, Triệu Tử Thiêm dọn dẹp xong mảnh vỡ thủy tinh vẫn chưa thấy Lương Đông trở về, cậu ngồi trên giường một lúc liền đi ra ngoài mở cửa ngó xung quanh xem Lương Đông có đứng ở ngoài hay không. Hành lang sâu hun hút, đèn điện sáng trưng nhưng tất cả các cánh cửa phòng đã sớm đóng kín, Triệu Tử Thiêm không tìm được bóng dáng quen thuộc lại thở dài đóng cửa phòng lại đi ra ban công hóng gió.
Đây là tầng ba, Triệu Tử Thiêm một mình đứng bên ngoài nhìn xung quanh một hồi, ánh mắt chợt dừng lại ở phía xa xa. Triệu Tử Thiêm thấy có người ngồi trên ghế đá phía dưới, do sắc trời cũng không được sáng tỏ, hơn nữa mắt của cậu còn bị cận cho nên Triệu Tử Thiêm liền nhanh chóng chạy vào trong phòng tìm kính của mình mang vào rồi đi ra ngoài nhìn xem.
Kính vừa được mang vào mắt, bóng dáng mờ nhạt nhòe nhòe vừa rồi liền được hiện lên rõ ràng, khóe miệng Triệu Tử Thiêm bất giác cong cong, đang định lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lương Đông thì cậu lại thấy phía xa có một cô gái nữa đi tới.
Triệu Tử Thiêm nhíu mày, nhìn xuống điện thoại trên tay phát hiện ra đã là hơn mười giờ tối rồi, Nghiêm Nghinh Hạnh nửa đêm không ngủ còn đi xuống đó làm cái gì. Chắc không phải… Lương Đông gọi cô ấy đến chứ. Triệu Tử Thiêm lắc lắc đầu cố loại bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình. Hành động tiếp theo của Nghiêm Nghinh Hạnh liền khiến cho Triệu Tử Thiêm bất giác nắm chặt tay vào thành lan can, hai người kia từ khi nào đã quen thân đến vậy, còn chơi trò bịt mắt.
Triệu Tử Thiêm đứng ở bên ngoài đó nhìn xuống rất lâu, đôi mắt mang theo tia chăm chú giống như là không chớp lấy một lần nào, cậu sợ mình vừa chớp mắt một cái liền bỏ qua cảnh nào đó. Không rõ hai người nói cái gì mà Lương Đông đột nhiên xoay người sang bên cạnh nhìn chằm chằm Nghiêm Nghinh Hạnh, còn Nghiêm Nghinh Hạnh lại ngượng ngùng quay đi. Bàn tay vốn dĩ đang siết chặt lan can của Triệu Tử Thiêm lúc này liền buông lỏng, chuyển sang dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào đó khiến cho nó phát ra tiếng kêu cách cách, rồi một lúc sau lại xoay xoay vẽ thành vòng tròn.
Triệu Tử Thiêm có cảm giác vô cùng bất an, chân đứng có chút mỏi nhưng vẫn cố chấp ở bên ngoài nhìn hai người đó nói chuyện. Có lẽ do Triệu Tử Thiêm trong lòng khó chịu cho nên cảm thấy hai người đó nói chuyện rất lâu, môi mỏng mím chặt, cơ mặt nãy giờ luôn luôn không thể thả lỏng. Cho đến khi Lương Đông đưa áo của hắn cho Nghiêm Nghinh Hạnh, Triệu Tử Thiêm liền im lặng xoay người quay trở vào phòng tắt điện nằm lên giường nhắm mắt lại.
Lương Đông đứng ở bên ngoài cửa phòng hít một hơi thật sâu rồi mới dám mở cửa ra, điện trong phòng vẫn tắt, không gian yên tĩnh lạ thường, có lẽ sóc nhỏ nhà hắn đã ngủ rồi. Lương Đông chậm rãi đi ra ngoài ban công, đứng hút thêm một điếu thuốc nữa. Không rõ Lương Đông đứng ở ngoài đó bao nhiêu lâu, chỉ biết hắn hút gần xong điếu thuốc kia rồi đằng sau liền có một vòng tay ôm lấy eo hắn, đầu cũng ngả vào sau lưng hắn khẽ nói:
“Sao còn chưa ngủ?”
Lương Đông cả người cương cứng, hắn không đẩy người phía sau ra chỉ chậm rãi vứt điếu thuốc kia xuống dưới đất, một tay vỗ vỗ tay của ai kia trả lời:
“Em ngủ trước đi, anh đứng đây một lát rồi sẽ vào”
Triệu Tử Thiêm nghe vậy thì mím môi, bàn tay bắt đầu siết chặt hơn một chút, bờ môi cũng theo áo phông trắng mỏng manh kia của Lương Đông thổi nhẹ vào đó:
“Sao không mặc áo khoác?”
Triệu Tử Thiêm đột nhiên nhắc đến áo khoác khiến cho Lương Đông cũng phải giật mình, hắn không thể nói rằng mình đưa áo khoác cho Nghiêm Nghinh Hạnh được, sóc nhỏ nhà hắn nhất định sẽ hiểu lầm, thế cho nên Lương Đông liền đánh liều nói dối:
“Áo khoác anh để trong phòng”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu trả lời kia thì không hài lòng, im lặng một lúc rồi lại đưa tay lên phía trước mặt Lương Đông, từ đằng sau bịt mắt hắn lại:
“Lần sau ra ngoài nhớ mang áo khoác, có biết không?”
Lương Đông cảm giác như đây chính là sự yên bình trước cơn bão, Triệu Tử Thiêm đột nhiên có những hành động rất kỳ lạ, hơn nữa hiện tại còn đưa tay lên bịt mắt hắn, rồi còn luôn miệng nhắc đến áo khoác. Lương Đông nhanh chóng kéo tay Triệu Tử Thiêm xuống định quay lại phía sau quan sát thật kỹ bộ dạng hiện tại của Triệu Tử Thiêm, thì đã bị Triệu Tử Thiêm nhanh hơn một bước dùng tay ôm chặt sau lưng hắn, ngăn không cho hắn được như ý nguyện.
Triệu Tử Thiêm thản nhiên luồn tay vào phía bên trong áo của Lương Đông, xoa xoa khắp vùng bụng rắn chắc kia của hắn, rồi lớn mật tiến lên cao hơn một chút, dùng ngón tay xấu xa kia trêu chọc điểm nhỏ phía trên ngực Lương Đông. Triệu Tử Thiêm hơi kiễng chân lên cao, đầu lưỡi ướt át liếm nhẹ vào cần cổ phía sau ai đó, giọng nói mang theo tia du hoặc nói thật khẽ:
“Có thích như vậy hay không?”
Không phải là Lương Đông không thích, mà là hắn cảm thấy Triệu Tử Thiêm đang giống như là tức giận, cho nên mới có ý định muốn kéo tay Triệu Tử Thiêm xuống:
“Em sao vậy?”
Triệu Tử Thiêm không vui nhíu mày, một tay vẫn cố chấp bám chặt trên ngực hắn, một tay khác đã luồn xuống phía dưới Tiểu Đông Đông ở bên ngoài quần lót trêu chọc:
“Lần sau đi đâu… phải nhớ mang đồ của mình về… có biết không?”
Lương Đông quả thật không hiểu Triệu Tử Thiêm đang nhắc đến chuyện gì, nhưng hắn vẫn cứ đứng im một chỗ để mặc cho ai kia làm càn. Triệu Tử Thiêm không thấy Lương Đông trả lời liền to gan luồn hẳn tay vào trong quần lót của Lương Đông, trực tiếp nắm lấy Tiểu Đông Đông của hắn cọ cọ.
“Nhìn thấy hết rồi, nhìn thấy ở bên dưới rồi…” Giọng nói của Triệu Tử Thiêm mang theo điểm làm nũng cùng oán trách.
Lương Đông đầu óc sớm đã không còn suy nghĩ được nhiều, chỉ còn biết chìm đắm trong sự chăm sóc đặc biệt này của Triệu Tử Thiêm:
“Hả?”
Triệu Tử Thiêm đột nhiên cắn mạnh vào vai Lương Đông, bàn tay phía bên dưới Tiểu Đông Đông cũng bóp mạnh hơn một chút:
“Nửa đêm hẹn cô ấy ra ngoài nói chuyện tâm tình, còn che mắt, còn làm cô ấy xấu hổ, còn đưa áo khoác…”
Lương Đông giật mình, thì ra sóc nhỏ nhà hắn đã sớm biết chuyện vừa rồi của Nghiêm Nghinh Hạnh, hơn nữa có vẻ còn hiểu nhầm rất nhiều. Lương Đông định xoay người lại đằng sau giải thích, Triệu Tử Thiêm đã nhanh hơn một bước vòng lên phía trước ôm lấy Lương Đông. Đôi môi nhỏ mang theo sự tức giận hôn nhẹ vào môi hắn rồi bỏ ra ngay.
“Vừa rồi có phải cũng như thế này hay không? Hôn chúc ngủ ngon có phải hay không?” Triệu Tử Thiêm ánh mắt mở lớn nghiêm túc nhìn chằm chằm Lương Đông.
Lương Đông có một thói quen, đó là từ trước đến nay không thể nhìn vào mắt Triệu Tử Thiêm quá ba giây, hiện tại cũng không phải ngoại lệ, hắn nhanh chóng tránh ánh mắt dò xét kia của sóc nhỏ nhà mình, nhìn sang bên cạnh nói:
“Không phải thế đâu, em đừng nghĩ lung tung!”
Triệu Tử Thiêm vẫn không vui, nhanh chóng đưa tay cởi áo Lương Đông ra vứt xuống đất, đầu lưỡi ướt át liếm dọc điểm nhỏ trước ngực hắn:
“Áo khoác kia nhất định phải lấy về, lấy về rồi không được mặc nữa… em mặc cái đó, có biết không?”
Lương Đông buồn cười, sóc nhỏ nhà hắn bản tính vẫn không thay đổi, luôn luôn nhỏ mọn cùng tiết kiệm, áo không muốn cho hắn mặc nhưng nhất quyết lại không cho hắn bỏ đi. Lương Đông đưa tay vỗ nhẹ vào vai Triệu Tử Thiêm ừ một tiếng. Triệu Tử Thiêm gạt tay Lương Đông ở trên vai mình ra, mũi chân hơi kiễng lên một chút để thổi khí vào tai Lương Đông:
“Có phải anh nhắn tin hẹn cô ấy hay không?”
Lương Đông cả người đều là máu buồn, Triệu Tử Thiêm hiện tại cứ liên tục trêu chọc hắn như thế này khiến cho hắn quả thật khó chịu vô cùng. Thế cho nên Lương Đông mới hơi hơi né tránh sang một chút:
“Không phải đâu, là trùng hợp gặp nhau”
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông tránh mình nghi ngờ trong lòng càng dâng lên cao, môi mỏng hôn xuống khắp mọi nơi trên ngực Lương Đông nghiêm giọng hỏi:
“Như thế nào lại trùng hợp như vậy, đêm rồi… như thế nào một con gái lại đi ra ngoài đó?”
Lương Đông cũng hết cách, cứ đứng im như vậy cho ai kia tác oai tác quái:
“Điện thoại anh để ở phòng không mang theo”
Triệu Tử Thiêm đột nhiên cắn nhẹ vào điểm nhỏ trước ngực của Lương Đông rồi mút mạnh:
“Vậy lên phòng gõ cửa rồi hẹn cô ấy xuống dưới… cô ấy vừa rồi mặc váy đẹp như vậy… còn mỏng nữa”
Lương Đông nhịn không được muốn đưa tay cởi áo choàng tắm trên người Triệu Tử Thiêm ra, áo choàng tắm đã bị kéo xuống một bên vai, Triệu Tử Thiêm liền không cho Lương Đông được như ý nguyện, gạt tay hắn xuống một lần nữa:
“Anh thích cô ấy chủ động như vậy… người ta chủ động liền chán ghét đúng không?”
Lương Đông bị Triệu Tử Thiêm nắm chặt tay rồi, cả người bị ai kia kích thích khắp mọi nơi nhưng lại không cho hắn chạm vào, Lương Đông trầm giọng phân trần:
“Em đừng hiểu lầm, anh không có ý gì với cô ta cả”
Triệu Tử Thiêm cố tình nắm lấy một tay Lương Đông đưa xuống phía dưới cậu cọ cọ rồi bỏ ra ngay, giống như là muốn khiêu khích hắn vậy:
“Không có ý? Vậy đưa áo khoác cho người ta mặc làm gì?... đêm rồi còn ngồi nói chuyện tâm tình... anh thích Nghinh Hạnh rồi có đúng không?”
Lương Đông lần đầu tiên thấy bộ dạng ghen tuông của Triệu Tử Thiêm, cứ liên miệng bắt hắn phải thừa nhận những lời cậu nói ra. Lương Đông cả người khô nóng mạnh mẽ thoát ra được khỏi bàn tay của Triệu Tử Thiêm, nhanh chóng tiến vào bên trong áo choàng tắm của cậu cầm lấy Tiểu Thiêm Thiêm.
Triệu Tử Thiêm đột nhiên thay đổi sắc mặt, lạnh giọng nói:
“Buông tay!”
Lương Đông cũng phải giật mình không dám làm càn nữa, tay bất giác buông xuống để ở hai bên đùi. Triệu Tử Thiêm hài lòng, ánh mắt chuyển vẻ nhu hòa hơn, giọng nói cũng mang theo tia mềm mỏng:
“Có phải anh thích Nghinh Hạnh hay không?”
Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng khó khăn lắc đầu, bộ dáng của sóc nhỏ nhà hắn hiện tại rất dụ tình, áo choàng tắm màu trắng mặc hững hờ để lộ rõ một bên vai, hơn nữa phía dưới vừa rồi bị hắn cho tay vào dây áo cố định cũng theo đó bị tung ra, Tiểu Thiêm Thiêm ở đằng sau lớp áo ẩn hiện khiêu khích.
Triệu Tử Thiêm trong lòng âm thầm cười lạnh, là cậu cố tình tạo ra dáng vẻ này đều trêu tức Lương Đông, ngày hôm nay hắn hại cậu như vậy bây giờ cậu phải đòi lại tất cả. Phía bên ngoài ban công có một bộ bàn ghế dùng để ngồi thư giãn, Triệu Tử Thiêm cố tình tiến sát về phía Lương Đông để cho hắn tựa vào chiếc bàn đó. Lúc Lương Đông ngồi lên chiếc bàn đó rồi, Triệu Tử Thiêm đứng mới cao hơn hắn một cái đầu.
“Nói một câu đi…” Triệu Tử Thiêm như có như không mở miệng.
Lương Đông khó hiểu: “Hả?”
Triệu Tử Thiêm bĩu môi:
“Nói một câu để Thiêm ca cao hứng!”
Lương Đông nghe thấy xưng hô kia thì bất ngờ nhắc lại:
“Thiêm ca?”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu đó liền lớn tiếng bật cười, thưởng cho Lương Đông một nụ hôn thật sâu. Triệu Tử Thiêm hôn môi xong liền bỏ ra, hai tay nắm lấy tóc Lương Đông hơi hơi ấn đầu hắn xuống ngực mình. Lương Đông thấy vậy liền nhanh chóng đưa tay ôm lấy thân thể du hoặc kia, đôi môi vội vàng hôn xuống từng tấc da thịt trên người Triệu Tử Thiêm. Lương Đông hôn còn chưa đủ, Triệu Tử Thiêm đã mạnh mẽ đẩy vai Lương Đông cách xa mình, lên tiếng trêu chọc:
“Như thế nào vội vàng như vậy?”
Lương Đông muốn cởi đi tấm áo choàng đang khoác trên người Triệu Tử Thiêm xuống, Triệu Tử Thiêm thấy vậy liền giữ chặt tay hắn lại xua xua tay lắc đầu:
“Quá vội vàng rồi, vừa rồi hình như ai đó cũng vội vàng như vậy… tự nhiên lại quay đầu sang nhìn cô ấy, rồi làm cho cô ấy phải ngượng ngùng quay đi… có đúng không?”
Lương Đông cười khổ, nói đi nói lại thì sóc nhỏ hắn vẫn có thể nói đến cái chuyện đó được:
“Anh vội vàng cũng chỉ với mình em thôi”
Triệu Tử Thiêm cố tình ngồi lên đùi Lương Đông, nắm lấy hai tay hắn đặt trên Tiểu Thiêm Thiêm của mình, dĩ nhiên là vẫn qua một lớp áo choàng tắm:
“Có thích không?”
Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng gật đầu liên tục:
“Thích!”
Triệu Tử Thiêm xấu xa gạt lớp áo choàng tắm ra một chút, đặt tay Lương Đông vào trên đùi mình:
“Như vậy đã nói thích rồi, vậy thế này?”
Lương Đông vội vàng hôn xuống cần cổ của Triệu Tử Thiêm nói:
“Rất thích!”
Triệu Tử Thiêm hơi né người tránh khỏi nụ hôn kia của Lương Đông, tay nắm lấy tay Lương Đông trực tiếp đặt hẳn lên Tiểu Thiêm Thiêm:
“Như vậy… hẳn là không thích đúng không?”
Lương Đông khó chịu vô cùng, sóc nhỏ nhà hắn hiện tại đang ngồi đúng lên Tiểu Đông Đông trướng đau của hắn, hơn nữa còn to gan lớn mật kéo tay hắn đặt lên vị trí nhạy cảm kia:
“Như vậy càng thích hơn!”
Triệu Tử Thiêm đột nhiên xoay người lại phía sau nhìn Lương Đông, dùng ánh mắt tinh ranh vô tội hỏi hắn:
“Thích cái gì chứ? Có cái gì mà thích?”
Lương Đông muốn hôn xuống đôi môi đang chu lên kia của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm nhanh chóng tránh được, giọng nói Lương Đông chuyển khác nói ra một câu thế này:
“Thích Tiểu Thiêm Thiêm”
Triệu Tử Thiêm đứng dậy, đưa tay xoa xoa mái tóc của Lương Đông mỉm cười dụ hoặc:
“Là thích Tiểu Thiêm Thiêm hay là thích Thiêm Thiêm. Chỉ thích Tiểu Thiêm Thiêm nhưng không thích Thiêm Thiêm đúng không?”
Lương Đông vội vàng đưa tay ôm lấy Triệu Tử Thiêm vào trong lòng, đôi tay kia đã sớm nhịn không được sờ soạng khắp người cậu:
“Thích hết, anh thích hết, thích Thiêm Thiêm…”
Triệu Tử Thiêm gạt tay Lương Đông xuống, cuối cùng mở miệng nói một câu khiến cho Lương Đông mát lòng mát dạ:
“Gấp gáp cái gì, đang ở ngoài đó. Đông muốn ở bên ngoài hay sao?”
Lương Đông nghĩ ở ngay tại chỗ này làm có lẽ sẽ cảm thấy kích thích hơn, hắn từ trước đến nay vẫn chưa thử đánh dã chiến bao giờ, thế cho nên liền ngu ngốc gật đầu nói thế này:
“Trực tiếp ở bên ngoài luôn đi!”
Triệu Tử Thiêm được như ý nguyện khẽ cười lạnh, đẩy Lương Đông ra rồi lùi lại phía sau hai bước, xoay lưng lại với hắn chậm dãi cởi áo choàng tắm xuống bước vào bên trong phòng. Trước khi đi còn không quên nói:
“Còn không mau tới…”
Danh sách chương