Triệu Tử Thiêm quay trở về phòng được một lúc thì mọi người cũng giải tán đi ăn cơm. Nghiêm Nghinh Hạnh có lẽ là người cảm thấy hả hê nhất lúc này, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm tự nhiên lại giận nhau, đây hẳn là cơ hội tốt cho cô và Lương Đông ở cùng một chỗ.
Nghiêm Nghinh Hạnh thấy Lương Đông bước ra ngoài liền vội vàng đuổi theo hắn:
“Lương Đông ca ca đi ăn cơm thôi!”
Lương Đông không có ý định dừng lại cũng không xoay người sang nhìn Nghiêm Nghinh Hạnh lấy một cái, chỉ bỏ lại một câu rồi rời đi:
“Cô đi ăn đi!”
Nghiêm Nghinh Hạnh cũng không thể cứ thế đuổi theo Lương Đông được, mắt thấy Lương Đông không có ý định trở về phòng mà rời khỏi khách sạn, Nghiêm Nghinh Hạnh mới coi như miễn cưỡng yên tâm một chút, dù sao Lương Đông đi đâu cũng được chỉ cần không ở cạnh Triệu Tử Thiêm là cô bớt lo lắng rồi.
Lương Đông không dám quay trở về phòng, hắn đi ra ngoài hóng gió một chút. Không rõ đứng ở bên ngoài bao lâu rồi đến khi cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay phát hiện ra đã hơn bảy giờ. Triệu Tử Thiêm hẳn là cũng đi xuống ăn tối, Lương Đông bước vào bên trong đảo mắt nhìn xung quanh một hồi, người trong đoàn làm phim trên dưới hai mười người đều ngồi ở bàn ăn nhưng hắn nhìn mãi cũng không thấy Triệu Tử Thiêm đâu. Có lẽ Triệu Tử Thiêm ăn xong rồi đi lên phòng cũng lên, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Lương Đông vẫn không thể yên tâm được hắn nhanh chóng đi về phía thang máy nhấn lên tầng bốn đi tới phòng của mình.
Lương Đông đứng ở bên ngoài do dự một chút mới mở cửa phòng, cảnh cửa mở ra không gian bên trong vô cùng yên tĩnh, quả nhiên sóc nhỏ nhà hắn có ở bên trong phòng, có điều hiện tại hình như đã ngủ rồi. Triệu Tử Thiêm có một thói quen khi đủ ngủ sẽ không bật điều hòa mà mở cửa sổ, nhưng mà Triệu Tử Thiêm lại là một người rất hút muỗi, thế cho nên mỗi khi Triệu Tử Thiêm nằm xuống giường liền sẽ chùm chăn kín người luôn.
Lương Đông đi về phía giường lớn ngồi xuống bên cạnh Triệu Tử Thiêm nhẹ nhàng kéo chăn ra khỏi mặt cậu, Triệu Tử Thiêm nãy giờ không có ngủ, chỉ là khi nghe thấy có tiếng mở cửa liền giả bộ làm như mình đã ngủ rồi. Chăn ở trên mặt giống như là bị ai đó kéo ra, Triệu Tử Thiêm hốt hoảng nhanh chóng nhắm mắt lại.
Lương Đông vừa kéo chăn xuống liền thấy mái tóc Triệu Tử Thiêm bết dính lại với nhau ở trên trán, hắn cười khổ lắc đầu nóng như vậy mà sóc nhỏ nhà hắn cũng vẫn không chịu bỏ chăn ra. Lương Đông yêu thương vuốt vuốt tóc mái của Triệu Tử Thiêm qua môt bên, vuốt một hồi thì thấy bên trên trán của sóc nhỏ nhà mình có vết tím. Lương Đông cúi mặt xuống, dùng mũi cọ cọ vào chỗ đó. Mới đầu hắn còn tưởng Triệu Tử Thiêm đã ngủ rồi, nhưng mà khi hắn cúi đầu liền phát hiện ra được cả người ai đó khẽ cương cướng, hơn nữa mi mắt còn khẽ lay động. Lương Đông ngẩng đầu đưa tay xoa nhẹ vào vết tím kia:
“Chưa bôi thuốc đúng không?”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy giọng nói của Lương Đông nhưng nhất quyết vẫn chưa chịu mở mắt ra. Lương Đông cũng biết là Triệu Tử Thiêm giả bộ, hắn chỉ thở dài một hơi rồi nói tiếp:
“Là lỗi của anh, hôm nay tâm trạng của anh không được tốt, lần sau sẽ cẩn thận hơn!”
Triệu Tử Thiêm vẫn im lặng, tâm trạng của cậu hiện tại hẳn là cũng không khá hơn Lương Đông là mấy đâu. Lương Đông vẫn kiên trì dùng tay xoa trán Triệu Tử Thiêm nhỏ giọng bên tai cậu khẽ gọi:
“Đại Thiêm… không muốn nói chuyện sao?”
Không gian yên tính đến đáng sợ, Triệu Tử Thiêm không nói, Lương Đông cũng không có ý định ép buộc cậu lên tiếng, hắn trước sau chỉ ngồi bên cạnh cậu xoa xoa vết thương trên trán của Triệu Tử Thiêm. Cuối cùng không biết qua bao lâu, Triệu Tử Thiêm liền đưa tay giữ lấy tay Lương Đông lại ngăn không cho hắn tiếp tục ở trên trán mình xoa loạn nữa.
“Anh có gì muốn nói hay không?” Triệu Tử Thiêm vẫn nằm xoay lưng lại phía Lương Đông mở miệng lên tiếng.
Lương Đông nghe thấy Triệu Tử Thiêm hỏi mình thì bất ngờ một chút sau đó liền khôi phục lại trạng thái bình thường:
“Có!”
Triệu Tử Thiêm cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, nghe Lương Đông nói thế thì hít một hơi thật sâu:
“Liên quan đến Nghiêm Nghinh Hạnh sao?”
Lương Đông nghe vậy trái tim liền thắt lại, hắn quả thật là có rất nhiều chuyện liên quan đến Nghiêm Nghinh Hạnh muốn nói cho Triệu Tử Thiêm nghe, nhưng mà khi Triệu Tử Thiêm trực tiếp nói ra như thế, Lương Đông vẫn là nhịn không được có chút hốt hoảng đau lòng:
“Ừ!”
Triệu Tử Thiêm nhanh chóng ngồi bật dậy xoay người lại cắt lời Lương Đông:
“Vậy để em nói trước…” Triệu Tử Thiêm lúc trở về phòng đã sớm nghĩ đến kết cục này, cậu cho dù có chia tay cũng muốn là người nói lời chia tay trước: “Em cũng biết anh sẽ nói cái gì… như vậy đi chúng ta cứ như thế… là được rồi!”
Lương Đông nhìn người trước mặt ấp úng không nói rõ ràng, hắn nhíu mày hỏi lại:
“Cứ như thế là được rồi?”
Triệu Tử Thiêm cảm thấy mình sắp nhịn không nổi nữa thật sự nước mắt muốn chảy ra, nhưng cậu vẫn kiên trì ngăn không cho mình khóc ở trước mặt Lương Đông, hít một hơi thật sâu rồi gật đầu nói tiếp:
“Chúng ta vẫn có thể là bạn tốt của nhau!”
Triệu Tử Thiêm nói xong câu kia liền xoay người muốn bước xuống giường đi ra khỏi phòng, chân chỉ vừa mới chạm xuống dưới đất thôi phía sau liền có một lực đạo rất lớn kéo ngược cậu ngã trở về giường. Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp phản ứng gì ai đó đã nhanh chóng cúi xuống cắn mạnh lấy môi cậu, Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông ép tách mở khoang miệng, đầu lưỡi mang theo dư vị quen thuộc kèm theo một chút phẫn nộ càn quét khắp mọi nơi bên trong. Lương Đông quả thật không cam lòng cứ như vậy mà chấm dứt hết tất cả, tình cảm của bọn họ nói dài không dài nhưng nói ngắn cũng không ngắn, dù sao đã trải qua được hơn một năm rồi, Triệu Tử Thiêm thế nhưng chỉ vì bạn gái cũ trở về mà muốn rời xa hắn.
Triệu Tử Thiêm ở bên dưới cố gắng đẩy Lương Đông ra khỏi người mình, Lương Đông cảm nhận được sự chống đối của người bên dưới thì tức giận không thôi, hai tay nắm chặt lấy tay Triệu Tử Thiêm ngăn không cho cậu cử động, môi của Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông dày vò cắn mút đến đau nhức không thôi.
Lương Đông không thấy Triệu Tử Thiêm phản kháng nữa mới dịu dàng đi một chút, đôi môi kia đã rời khỏi khoang miệng cậu chuyển xuống cần cổ hôn nhẹ nhàng. Triệu Tử Thiêm đầu óc trống rỗng, sau đó bên ngoài liền có tiếng gõ cửa kéo cả hai về thực tại.
“Lương Đông ca ca…” Nghiêm Nghinh Hạnh bởi vì không thấy Lương Đông xuống ăn tối cho nên đặc biệt cầm một suất cơm lên tận phòng cho hắn.
Triệu Tử Thiêm nghe thấy có người gọi mới khôi phục tinh thần vội vã muốn đẩy Lương Đông sang một bên. Có điều Lương Đông lại nghĩ thế này, Triệu Tử Thiêm bởi vì có Nghiêm Nghinh Hạnh ở ngoài cho lên mới khẩn trương như vậy, vừa rồi hắn còn có chút dịu dàng lúc này liền không quản cái gì nữa chỉ còn biết tức giận đưa tay kéo áo Triệu Tử Thiêm lệch xuống hẳn một bên vai.
“Lương Đông ca ca, em mang cơm đến cho anh!” Nghiêm Nghinh Hạnh sốt ruột ở bên ngoài gõ cửa.
Người ở bên trong phòng cũng gấp rút không kém, Triệu Tử Thiêm cố gắng dãy dụa thoát khỏi bàn tay kìm kẹp kia của Lương Đông:
“Đông… có người… Nghinh…”
Lương Đông ngẩng đầu đưa một tay bịt chặt miệng của Triệu Tử Thiêm lại, hắn không muốn đôi môi nhỏ nhắn kia lên tiếng gọi người nào khác ngoài hắn trong lúc này:
“Không được nhắc!”
Lương Đông lại cúi xuống hôn khắp người Triệu Tử Thiêm, sự dày vò thân xác so với vết thương ở trong lòng cuối cùng làm cho Triệu Tử Thiêm cảm thấy thật ấm ức, nước mắt tích tụ nãy giờ cuối cùng cũng rơi xuống. Lương Đông cũng cảm nhận được người bên dưới khẽ run rẩy nghẹn ngào, hắn giật mình ngừng lại động tác ngồi sang bên cạnh kéo Triệu Tử Thiêm ôm vào lòng, có điều cánh tay kia càng ngày càng siết chặt lấy cả người Triệu Tử Thiêm khiến cho cậu có điểm khó thở. Lương Đông lạnh giọng ở bên tai Triệu Tử Thiêm nói:
“Em khóc cái gì, người cô ta thích là anh không phải là em…”
Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông nói thế lại càng đau lòng không thôi, việc này không cần phải nói thì cậu đã sớm biết rồi, thế nhưng ai kia vẫn cứ nhẫn tâm nói ra. Triệu Tử Thiêm dãy dụa cố thoát ra khỏi vòng tay Lương Đông. Triệu Tử Thiêm càng dãy dụa bao nhiêu Lương Đông càng siết chặt bấy nhiêu.
Nghiêm Nghinh Hạnh vẫn ở bên ngoài kiên trì gõ cửa, Lương Đông ở bên trong tiếp tục nói ra mấy lời khiêu khích Triệu Tử Thiêm, muốn nói cho cậu biết Nghiêm Nghinh Hạnh sẽ không có khả năng thích lại cậu, thế cho nên cậu cũng đừng có nuôi hy vọng gì với cô ta:
“Cô ta căn bản là thích anh, không thích em, em cũng đừng có hy vọng gì cả…”
Triệu Tử Thiêm quả thật là không muốn nghe thấy mấy lời này nữa, cả ngày hôm nay Triệu Tử Thiêm chưa có cái gì bỏ vào bụng thể cho nên sức lực cũng theo đó suy yếu rất nhanh, cậu vừa khóc vừa cố gắng điều chỉnh lại giọng nói:
“Không được nói nữa… em không muốn nghe!”
Lương Đông thấy người trong lòng đáng thương như vậy, nhưng hắn ngoại trừ tiếp tục độc ác dập tắt hy vọng muốn quay trở lại bên cạnh Nghiêm Nghinh Hạnh kia của Triệu Tử Thiêm nên chỉ còn cách xấu xa nói lớn:
“Cô mang cơm lên cho riêng mình tôi phải không?”
Nghiêm Nghinh Hạnh nghe thấy Lương Đông chịu đáp lại mình thì vui vẻ vội vàng trả lời:
“Đúng thế, em mang lên cho anh, anh mau ra lấy đi nếu để nguội rồi ăn sẽ không ngon đâu!”
Lương Đông ở bên trong cố tình ghé sát vào bên tai Triệu Tử Thiêm, sau đó lại nói lớn ra bên ngoài:
“Có một phần thôi đúng không?”
Nghiêm Nghinh Hạnh đáp lời:
“Đúng thế!”
“Vậy để đó đi…” Nói rồi Lương Đông lại ép buộc Triệu Tử Thiêm đối diện mình, lạnh giọng nói ra một câu thế này: “Có nghe thấy hay không, cô ta căn bản chỉ quan tâm đến anh mà thôi, em đừng mộng tưởng nữa…”
Nghiêm Nghinh Hạnh do dự, nhưng nghe giọng nói kia của Lương Đông cô cũng không dám nhiều lời nữa, chỉ còn biết im lặng rời khỏi chỗ này. Triệu Tử Thiêm ở bên trong lắc đầu liên tục, nước mắt đã sớm làm ướt cả gương mặt đáng thương kia:
“Em không mộng tưởng… anh còn muốn cái gì nữa… mau buông ra…”
Lương Đông nhịn không được đưa tay lau đi những giọt nước mắt ở trên mặt Triệu Tử Thiêm, nhưng càng lau nước mắt lại càng cố chấp chảy xuống càng nhiều, hắn đau lòng kéo người trước mặt ôm lấy rồi khẽ vuốt nhẹ sống lưng của cậu:
“Anh chỉ muốn em thôi!”
Triệu Tử Thiêm cũng sớm không còn sức muốn dãy dụa nữa rồi, cứ như vậy mặc kệ để ai kia ôm vào lòng, giọng nói nức nở bộc phát vùi mặt vào lòng ngực Lương Đông:
“Anh rốt cuộc muốn cái gì… từ tối hôm qua đã thay đổi… anh nói tối hôm qua không diễn tập nhưng đến muộn mới quay trở về… em ở bên trong phòng nhìn thấy anh đứng nói chuyện với cô ấy… sau đó… sau đó còn thấy cô ấy mặc áo của anh về, em đã nói anh sau này đi đâu cũng phải mang đồ về…”
Triệu Tử Thiêm mặc dù nói năng không được rõ ràng như bình thường nữa, nhưng hắn vẫn có thể hiểu rõ được từng ý trong lời nói kia:
“Là áo cô ta bị ướt, anh mới cho cô ta mượn áo!”
Triệu Tử Thiêm không tin vẫn cứ lên giọng oán trách:
“Là như thế hả?... Nếu là như thế tại sao buổi sáng anh không lấy áo trở về… hay là buổi sáng áo của cô ấy cũng bị ướt…”
Lương Đông vẫn cứ ôm chặt Triệu Tử Thiêm ở trong lòng giải thích:
“Anh nói áo đó không cần trả lại, anh biết em sẽ không thích…”
Lương Đông còn chưa kịp nói xong, Triệu Tử Thiêm đã cắt ngang lời hắn:
“Anh thì ra cũng biết là em không thích? Nếu đã biết tại sao còn đưa áo cho cô ấy mặc?”
Lương Đông nhíu mày:
“Áo của cô ta bị ướt!”
Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu, lợi dụng lúc Lương Đông mất cảnh giác mà đẩy hắn thật mạnh, cậu đưa tay lên mặt lau đi nước mặt của chính mình:
“Áo của cô ấy bị ướt? Được, cứ coi như áo của cô ấy bị ướt đi… Thế buổi sáng hôm nay anh mua bánh bao cho cô ấy làm gì?... là bụng cô ấy đói phải không? Hay là cô ấy nói anh mua? Hay là anh vốn tình nguyện mua hả?”
Lương Đông càng nghe lại càng cảm thấy mù mờ không thể hiểu nổi:
“Em nói cái gì?”
Triệu Tử Thiêm xoay người bước xuống giường:
“Em không muốn nói chuyện với anh nữa!”
Lương Đông cũng theo đó nhảy xuống giường kéo Triệu Tử Thiêm lại hỏi cho ra lẽ:
“Em nói lại anh nghe, là bánh bao nào?”
Triệu Tử Thiêm dùng ánh mắt oán trách nhìn Lương Đông, hắn rốt cuộc còn muốn cậu phải nói rõ ràng ra mới chịu buông tha cho cậu sao:
“Là bánh bao buổi sáng, anh buổi sáng không gọi em dậy là đi mua bánh bao cho cô ấy có đúng hay không?”
Lương Đông vẫn không thể hiểu nổi:
“Bánh bao là anh mua cho em!”
Triệu Tử Thiêm cười lạnh:
“Bánh bao anh mua cho em? Nói hay lắm… thế tại sao lại ở trong tay cô ấy?”
Lương Đông nhíu mày nói tiếp:
“Anh nhờ cô ta đưa cho em!”
Triệu Tử Thiêm cố gắng trấn tĩnh không hét lên, dùng hết sức lực kéo tay mình ra khỏi bàn tay kia của Lương Đông:
“Anh không thể tìm lý do chính đáng một chút hay sao? Nói mua bánh bao cho em, cuối cùng lại nói nhờ cô ấy mang đến, sau đó nhờ cô ấy nói là bánh bao này anh mua cho cô ấy, mua rất nhiều cho nên còn thừa mới để em ăn?”
Lương Đông nhanh chóng nắm chặt lấy tay Triệu Tử Thiêm lại:
“Bánh bao đó anh quả thật là mua cho em”
Triệu Tử Thiêm tức giận hét lớn:
“Không tin!”
Lương Đông cũng lớn tiếng cắt lời Triệu Tử Thiêm:
“Vậy tại sao em không nói Nghiêm Nghinh Hạnh là bạn gái cũ của em?”
Triệu Tử Thiêm đình chỉ động tác, đứng thất thần ở một chỗ không biết nên phản ứng như thế nào mới được. Lương Đông không cho Triệu Tử Thiêm cơ hội suy nghĩ trực tiếp ép cậu vào góc tường truy hỏi:
“Có phải em định giấu anh vĩnh viễn hay không?”
Triệu Tử Thiêm lắc đầu, cậu đã nhiều lần muốn nói cho Lương Đông biết chuyện cậu và Nghiêm Nghinh Hạnh quen nhau từ trước, nhưng cứ khi nào cậu định nói ra Lương Đông lại chặn lời cậu lại, cho đến hiện tại thì… không cần nói Lương Đông đã biết rồi.
“Em không…”
Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp nói xong, Lương Đông liền lạnh lùng cắt lời cậu:
“Như thế nào? Em muốn nói là em không có ý định giấu anh?”
Triệu Tử Thiêm mau chóng gật đầu, Lương Đông cười lạnh:
“Không có ý muốn giấu anh? Vậy em lúc nào cũng có cơ hội nói cho anh biết, tại sao đến bây giờ vẫn chưa chịu nói ra?”
Triệu Tử Thiêm cũng không biết nên giải thích như thế nào cho phải, mỗi lần cậu định nhắc đến chuyện của Nghiêm Nghinh Hạnh thì Lương Đông luôn chặn cậu lại. Hơn nữa Triệu Tử Thiêm thật sự cũng có suy nghĩ, hai người bọn họ mới chỉ làm lành với nhau được một thời gian ngắn mà thôi, cậu không muốn vì chuyện cỏn con đó mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người… nhưng mà không ngờ chuyện cỏn con đó không nói ra, kết cục lại dẫn đến như hiện tại.
Triệu Tử Thiêm im lặng mím chặt môi, Lương Đông chống hai tay ở góc tường chặn Triệu Tử Thiêm lại:
“Anh cho em giải thích, em không giải thích được? Hay sự thật chính là như thế? Căn bản từ đầu đến cuối đều bị anh đoán đúng rồi có phải hay không?”
Triệu Tử Thiêm đẩy Lương Đông sang một bên có ý định rời đi:
“Em không muốn nói chuyện với anh!”
Lương Đông kéo tay Triệu Tử Thiêm lại kiên quyết nói:
“Nói cho rõ ràng!”
Triệu Tử Thiêm hít một hơi thật sâu, sau đó cố gắng bình ổn lại nói:
“Là như thế đó, em là có ý muốn giấu anh…”
Lương Đông nghe vậy càng tức giận lại đẩy Triệu Tử Thiêm đập lưng vào góc tường:
“Em làm sao lại muốn giấu anh, tại sao hả? Em còn tình cảm với Nghiêm Nghinh Hạnh có phải không?”
Triệu Tử Thiêm bị đau liền nhíu mày, người trước mặt lại tỏ ra bộ dạng giống như nổi điên. Chuyện cậu giấu không nói cho Lương Đông biết Nghiêm Nghinh Hạnh là bạn gái của mình là cậu sai, nhưng việc này so với lỗi lầm của Lương Đông tính ra không đáng là gì, thế mà hắn hiện tại còn lớn tiếng chất vấn cậu. Triệu Tử Thiêm không cam lòng, ngẩng mặt trêu tức Lương Đông:
“Đúng rồi, tất cả đều bị anh đoán trúng rồi!”
Lương Đông nghe vậy thì giật mình hai tay buông thõng xuống bên đùi lùi lại phía sau vài bước. Triệu Tử Thiêm cười lạnh nói tiếp:
“Cho nên…”
Nhưng không đợi Triệu Tử Thiêm nói xong, Lương Đông đã mạnh mẽ chặn môi cậu lại, nụ hôn mang theo sự vội vã cùng lo lắng, Lương Đông dùng lực rất mạnh giống như muốn ép Triệu Tử Thiêm làm một thể với mình. Đến chính bản thân của Lương Đông cũng cảm thấy hai môi đau nhức, Triệu Tử Thiêm là đang cắn môi hắn rất mạnh nhưng hắn vẫn không có ý định lùi ra, ngược lại càng hồn càng cuồng nhiệt. Tay Lương Đông đặt ở sau gáy Triệu Tử Thiêm càng lúc càng ra tăng sức lực bóp lấy, Triệu Tử Thiêm vì bị thiếu dưỡng khí mà hai chân không còn đứng vững, tay vốn đang dùng sức đánh vào ngực Lương Đông liên tục cũng buông ra.
Lương Đông nhân cơ hội Triệu Tử Thiêm không thể phản kháng được nữa, trực tiếp nhấc cậu đáp lên giường, Triệu Tử Thiêm bị đẩy xuống giường đầu óc liền đảo lộn, vốn chưa kịp định hình gì cả giây tiếp theo Lương Đông đã đè lên người cậu rồi. Áo trên người Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông không chút lưu tình xé rách, quần cũng đã sắp cởi được xuống. Triệu Tử Thiêm hoảng loạn giữ chặt tay Lương Đông lại ngăn cản:
“Không…”
Lương Đông không cho Triệu Tử Thiêm cơ hội phản kháng, bởi vì Triệu Tử Thiêm cả ngày hôm nay chưa ăn gì, hơn nữa vừa rồi còn khóc đến mê mệt bây giờ cũng chẳng còn sức đâu mà chống lại Lương Đông được nữa. Quần áo trên người Triệu Tử Thiêm sớm đã không còn, Lương Đông mang theo sự tức giận cúi xuống cắn mút từng tấc da thịt trên người của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm khẽ run rẩy nằm im ở một chỗ, cố gắng không khóc hỏi Lương Đông một câu thế này:
“Có phải xong rồi… thì kết thúc hay không?”
Lương Đông khẽ đình chỉ động tác, nhưng rất nhanh lại điên cuồng cắn xuống cần cổ cậu:
“Không phải!”
Triệu Tử Thiêm bị đau khẽ nhíu mày lên tiếng:
“Đông… ngừng lại!”
Lương Đông nghe thấy tên xưng hô thân thiết kia phát ra từ trong miệng Triệu Tử Thiêm quả thật ngừng lại, nhưng bàn tay kia vẫn không có ý định buông cậu ra. Triệu Tử Thiêm thở dài:
“Chúng ta nói chuyện… làm rõ ràng đi!”
Lương Đông im lặng cố chấp hôn xuống bên má Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm hơi hơi né tránh:
“Em chỉ hỏi anh một câu thôi…”
Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm né tránh mình thì dùng sức bóp lấy mặt cậu xoay về phía hắn:
“Anh cũng chỉ nói duy nhất một câu thôi, em dù như thế nào cũng không thể rời khỏi anh!”
Triệu Tử Thiêm trong lòng hỗn loạn, cậu không biết lời này của Lương Đông rốt cuộc là có ý gì:
“Áo của cô ấy bị ướt anh mới đưa áo khoác cho cô ấy?”
Lương Đông vùi mặt vào hõm cổ của Triệu Tử Thiêm khàn giọng trả lời:
“Đúng!”
Triệu Tử Thiêm cảm nhận được hơi thở nóng rực của Lương Đông đang không ngừng bao chọn lấy cần cổ của cậu:
“Bởi vì em không thích nên mới bỏ cái áo đó đi?”
Lương Đông không chút do dự đáp lời:
“Đúng!”
Triệu Tử Thiêm lên tiếng hỏi tiếp:
“Bánh bao buổi sáng là mua cho em?”
Vẫn là một tiếng “Đúng!” quen thuộc được lặp lại.
Triệu Tử Thiêm khẽ đẩy Lương Đông ra để hắn đối diện với mình, để cho cậu có thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt hắn, để cho cậu có thể biết được hắn rốt cuộc có nói thật hay không:
“Anh từ đầu đến cuối không thích Nghiêm Nghinh Hạnh một chút nào?”
Lương Đông không có ý định tránh né mà nhìn thẳng về phía Triệu Tử Thiêm nói ra một từ: “Đúng!” Sau đó Lương Đông giống như nhớ ra điều gì đó vội vàng hỏi lại: “Thế còn em? Em còn tình cảm với cô ta hay không?”
Triệu Tử Thiêm hỏi ngược lại hắn:
“Anh rốt cuộc cảm thấy như vậy hay sao?”
Lương Đông không trả lời mà kéo gương mặt kia về phía mình hôn xuống đôi môi vừa rồi bị hắn tàn phá mà hơi sưng lên kia. Triệu Tử Thiêm lần này không né tránh cũng không có ý định phối hợp gì cả, chỉ nằm yên mặc kệ cho Lương Đông muốn làm thế nào thì làm. Lương Đông vốn rất sợ hãi, rất sợ Triệu Tử Thiêm một ngày sẽ không còn ở bên cạnh hắn nữa. Thật ra hắn đã sớm quen khi có Triệu Tử Thiêm ở bên cạnh rồi, cho dù ngày thường đều là hắn chăm sóc cậu, nhưng nếu như mất đi cậu, Lương Đông quả thật không biết nên phải tiếp tục sống như thế nào.
Giống như là một công việc thường ngày được lặp đi lặp lại, buổi sáng thức dậy đã có thể nhìn thấy Triệu Tử Thiêm, cả ngày đều có thể nhìn thấy cậu. Lúc nào cũng có thể nhìn thấy nhưng lại không bao giờ chán, càng nhìn lại càng có ham muốn không thể buông bỏ được. Giống như con người vốn phải ăn cơm, có thể buổi trưa không ăn nhưng đến tối nhất định phải ăn, Triệu Tử Thiêm đối với Lương Đông cũng giống như vậy, có thể trong vài giờ không thấy nhưng một ngày nhất định phải gặp mặt. Có thể cả ngày không gặp mặt nhưng nhất định hôm đó phải nghe thấy tiếng. Có thể Lương Đông thiếu Triệu Tử Thiêm vẫn có thể sống nhưng hắn thật sự vẫn chưa thể xác định được nếu như thiếu cậu mục đích sống tiếp theo của hắn sẽ là gì.
Nghiêm Nghinh Hạnh thấy Lương Đông bước ra ngoài liền vội vàng đuổi theo hắn:
“Lương Đông ca ca đi ăn cơm thôi!”
Lương Đông không có ý định dừng lại cũng không xoay người sang nhìn Nghiêm Nghinh Hạnh lấy một cái, chỉ bỏ lại một câu rồi rời đi:
“Cô đi ăn đi!”
Nghiêm Nghinh Hạnh cũng không thể cứ thế đuổi theo Lương Đông được, mắt thấy Lương Đông không có ý định trở về phòng mà rời khỏi khách sạn, Nghiêm Nghinh Hạnh mới coi như miễn cưỡng yên tâm một chút, dù sao Lương Đông đi đâu cũng được chỉ cần không ở cạnh Triệu Tử Thiêm là cô bớt lo lắng rồi.
Lương Đông không dám quay trở về phòng, hắn đi ra ngoài hóng gió một chút. Không rõ đứng ở bên ngoài bao lâu rồi đến khi cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay phát hiện ra đã hơn bảy giờ. Triệu Tử Thiêm hẳn là cũng đi xuống ăn tối, Lương Đông bước vào bên trong đảo mắt nhìn xung quanh một hồi, người trong đoàn làm phim trên dưới hai mười người đều ngồi ở bàn ăn nhưng hắn nhìn mãi cũng không thấy Triệu Tử Thiêm đâu. Có lẽ Triệu Tử Thiêm ăn xong rồi đi lên phòng cũng lên, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Lương Đông vẫn không thể yên tâm được hắn nhanh chóng đi về phía thang máy nhấn lên tầng bốn đi tới phòng của mình.
Lương Đông đứng ở bên ngoài do dự một chút mới mở cửa phòng, cảnh cửa mở ra không gian bên trong vô cùng yên tĩnh, quả nhiên sóc nhỏ nhà hắn có ở bên trong phòng, có điều hiện tại hình như đã ngủ rồi. Triệu Tử Thiêm có một thói quen khi đủ ngủ sẽ không bật điều hòa mà mở cửa sổ, nhưng mà Triệu Tử Thiêm lại là một người rất hút muỗi, thế cho nên mỗi khi Triệu Tử Thiêm nằm xuống giường liền sẽ chùm chăn kín người luôn.
Lương Đông đi về phía giường lớn ngồi xuống bên cạnh Triệu Tử Thiêm nhẹ nhàng kéo chăn ra khỏi mặt cậu, Triệu Tử Thiêm nãy giờ không có ngủ, chỉ là khi nghe thấy có tiếng mở cửa liền giả bộ làm như mình đã ngủ rồi. Chăn ở trên mặt giống như là bị ai đó kéo ra, Triệu Tử Thiêm hốt hoảng nhanh chóng nhắm mắt lại.
Lương Đông vừa kéo chăn xuống liền thấy mái tóc Triệu Tử Thiêm bết dính lại với nhau ở trên trán, hắn cười khổ lắc đầu nóng như vậy mà sóc nhỏ nhà hắn cũng vẫn không chịu bỏ chăn ra. Lương Đông yêu thương vuốt vuốt tóc mái của Triệu Tử Thiêm qua môt bên, vuốt một hồi thì thấy bên trên trán của sóc nhỏ nhà mình có vết tím. Lương Đông cúi mặt xuống, dùng mũi cọ cọ vào chỗ đó. Mới đầu hắn còn tưởng Triệu Tử Thiêm đã ngủ rồi, nhưng mà khi hắn cúi đầu liền phát hiện ra được cả người ai đó khẽ cương cướng, hơn nữa mi mắt còn khẽ lay động. Lương Đông ngẩng đầu đưa tay xoa nhẹ vào vết tím kia:
“Chưa bôi thuốc đúng không?”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy giọng nói của Lương Đông nhưng nhất quyết vẫn chưa chịu mở mắt ra. Lương Đông cũng biết là Triệu Tử Thiêm giả bộ, hắn chỉ thở dài một hơi rồi nói tiếp:
“Là lỗi của anh, hôm nay tâm trạng của anh không được tốt, lần sau sẽ cẩn thận hơn!”
Triệu Tử Thiêm vẫn im lặng, tâm trạng của cậu hiện tại hẳn là cũng không khá hơn Lương Đông là mấy đâu. Lương Đông vẫn kiên trì dùng tay xoa trán Triệu Tử Thiêm nhỏ giọng bên tai cậu khẽ gọi:
“Đại Thiêm… không muốn nói chuyện sao?”
Không gian yên tính đến đáng sợ, Triệu Tử Thiêm không nói, Lương Đông cũng không có ý định ép buộc cậu lên tiếng, hắn trước sau chỉ ngồi bên cạnh cậu xoa xoa vết thương trên trán của Triệu Tử Thiêm. Cuối cùng không biết qua bao lâu, Triệu Tử Thiêm liền đưa tay giữ lấy tay Lương Đông lại ngăn không cho hắn tiếp tục ở trên trán mình xoa loạn nữa.
“Anh có gì muốn nói hay không?” Triệu Tử Thiêm vẫn nằm xoay lưng lại phía Lương Đông mở miệng lên tiếng.
Lương Đông nghe thấy Triệu Tử Thiêm hỏi mình thì bất ngờ một chút sau đó liền khôi phục lại trạng thái bình thường:
“Có!”
Triệu Tử Thiêm cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, nghe Lương Đông nói thế thì hít một hơi thật sâu:
“Liên quan đến Nghiêm Nghinh Hạnh sao?”
Lương Đông nghe vậy trái tim liền thắt lại, hắn quả thật là có rất nhiều chuyện liên quan đến Nghiêm Nghinh Hạnh muốn nói cho Triệu Tử Thiêm nghe, nhưng mà khi Triệu Tử Thiêm trực tiếp nói ra như thế, Lương Đông vẫn là nhịn không được có chút hốt hoảng đau lòng:
“Ừ!”
Triệu Tử Thiêm nhanh chóng ngồi bật dậy xoay người lại cắt lời Lương Đông:
“Vậy để em nói trước…” Triệu Tử Thiêm lúc trở về phòng đã sớm nghĩ đến kết cục này, cậu cho dù có chia tay cũng muốn là người nói lời chia tay trước: “Em cũng biết anh sẽ nói cái gì… như vậy đi chúng ta cứ như thế… là được rồi!”
Lương Đông nhìn người trước mặt ấp úng không nói rõ ràng, hắn nhíu mày hỏi lại:
“Cứ như thế là được rồi?”
Triệu Tử Thiêm cảm thấy mình sắp nhịn không nổi nữa thật sự nước mắt muốn chảy ra, nhưng cậu vẫn kiên trì ngăn không cho mình khóc ở trước mặt Lương Đông, hít một hơi thật sâu rồi gật đầu nói tiếp:
“Chúng ta vẫn có thể là bạn tốt của nhau!”
Triệu Tử Thiêm nói xong câu kia liền xoay người muốn bước xuống giường đi ra khỏi phòng, chân chỉ vừa mới chạm xuống dưới đất thôi phía sau liền có một lực đạo rất lớn kéo ngược cậu ngã trở về giường. Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp phản ứng gì ai đó đã nhanh chóng cúi xuống cắn mạnh lấy môi cậu, Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông ép tách mở khoang miệng, đầu lưỡi mang theo dư vị quen thuộc kèm theo một chút phẫn nộ càn quét khắp mọi nơi bên trong. Lương Đông quả thật không cam lòng cứ như vậy mà chấm dứt hết tất cả, tình cảm của bọn họ nói dài không dài nhưng nói ngắn cũng không ngắn, dù sao đã trải qua được hơn một năm rồi, Triệu Tử Thiêm thế nhưng chỉ vì bạn gái cũ trở về mà muốn rời xa hắn.
Triệu Tử Thiêm ở bên dưới cố gắng đẩy Lương Đông ra khỏi người mình, Lương Đông cảm nhận được sự chống đối của người bên dưới thì tức giận không thôi, hai tay nắm chặt lấy tay Triệu Tử Thiêm ngăn không cho cậu cử động, môi của Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông dày vò cắn mút đến đau nhức không thôi.
Lương Đông không thấy Triệu Tử Thiêm phản kháng nữa mới dịu dàng đi một chút, đôi môi kia đã rời khỏi khoang miệng cậu chuyển xuống cần cổ hôn nhẹ nhàng. Triệu Tử Thiêm đầu óc trống rỗng, sau đó bên ngoài liền có tiếng gõ cửa kéo cả hai về thực tại.
“Lương Đông ca ca…” Nghiêm Nghinh Hạnh bởi vì không thấy Lương Đông xuống ăn tối cho nên đặc biệt cầm một suất cơm lên tận phòng cho hắn.
Triệu Tử Thiêm nghe thấy có người gọi mới khôi phục tinh thần vội vã muốn đẩy Lương Đông sang một bên. Có điều Lương Đông lại nghĩ thế này, Triệu Tử Thiêm bởi vì có Nghiêm Nghinh Hạnh ở ngoài cho lên mới khẩn trương như vậy, vừa rồi hắn còn có chút dịu dàng lúc này liền không quản cái gì nữa chỉ còn biết tức giận đưa tay kéo áo Triệu Tử Thiêm lệch xuống hẳn một bên vai.
“Lương Đông ca ca, em mang cơm đến cho anh!” Nghiêm Nghinh Hạnh sốt ruột ở bên ngoài gõ cửa.
Người ở bên trong phòng cũng gấp rút không kém, Triệu Tử Thiêm cố gắng dãy dụa thoát khỏi bàn tay kìm kẹp kia của Lương Đông:
“Đông… có người… Nghinh…”
Lương Đông ngẩng đầu đưa một tay bịt chặt miệng của Triệu Tử Thiêm lại, hắn không muốn đôi môi nhỏ nhắn kia lên tiếng gọi người nào khác ngoài hắn trong lúc này:
“Không được nhắc!”
Lương Đông lại cúi xuống hôn khắp người Triệu Tử Thiêm, sự dày vò thân xác so với vết thương ở trong lòng cuối cùng làm cho Triệu Tử Thiêm cảm thấy thật ấm ức, nước mắt tích tụ nãy giờ cuối cùng cũng rơi xuống. Lương Đông cũng cảm nhận được người bên dưới khẽ run rẩy nghẹn ngào, hắn giật mình ngừng lại động tác ngồi sang bên cạnh kéo Triệu Tử Thiêm ôm vào lòng, có điều cánh tay kia càng ngày càng siết chặt lấy cả người Triệu Tử Thiêm khiến cho cậu có điểm khó thở. Lương Đông lạnh giọng ở bên tai Triệu Tử Thiêm nói:
“Em khóc cái gì, người cô ta thích là anh không phải là em…”
Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông nói thế lại càng đau lòng không thôi, việc này không cần phải nói thì cậu đã sớm biết rồi, thế nhưng ai kia vẫn cứ nhẫn tâm nói ra. Triệu Tử Thiêm dãy dụa cố thoát ra khỏi vòng tay Lương Đông. Triệu Tử Thiêm càng dãy dụa bao nhiêu Lương Đông càng siết chặt bấy nhiêu.
Nghiêm Nghinh Hạnh vẫn ở bên ngoài kiên trì gõ cửa, Lương Đông ở bên trong tiếp tục nói ra mấy lời khiêu khích Triệu Tử Thiêm, muốn nói cho cậu biết Nghiêm Nghinh Hạnh sẽ không có khả năng thích lại cậu, thế cho nên cậu cũng đừng có nuôi hy vọng gì với cô ta:
“Cô ta căn bản là thích anh, không thích em, em cũng đừng có hy vọng gì cả…”
Triệu Tử Thiêm quả thật là không muốn nghe thấy mấy lời này nữa, cả ngày hôm nay Triệu Tử Thiêm chưa có cái gì bỏ vào bụng thể cho nên sức lực cũng theo đó suy yếu rất nhanh, cậu vừa khóc vừa cố gắng điều chỉnh lại giọng nói:
“Không được nói nữa… em không muốn nghe!”
Lương Đông thấy người trong lòng đáng thương như vậy, nhưng hắn ngoại trừ tiếp tục độc ác dập tắt hy vọng muốn quay trở lại bên cạnh Nghiêm Nghinh Hạnh kia của Triệu Tử Thiêm nên chỉ còn cách xấu xa nói lớn:
“Cô mang cơm lên cho riêng mình tôi phải không?”
Nghiêm Nghinh Hạnh nghe thấy Lương Đông chịu đáp lại mình thì vui vẻ vội vàng trả lời:
“Đúng thế, em mang lên cho anh, anh mau ra lấy đi nếu để nguội rồi ăn sẽ không ngon đâu!”
Lương Đông ở bên trong cố tình ghé sát vào bên tai Triệu Tử Thiêm, sau đó lại nói lớn ra bên ngoài:
“Có một phần thôi đúng không?”
Nghiêm Nghinh Hạnh đáp lời:
“Đúng thế!”
“Vậy để đó đi…” Nói rồi Lương Đông lại ép buộc Triệu Tử Thiêm đối diện mình, lạnh giọng nói ra một câu thế này: “Có nghe thấy hay không, cô ta căn bản chỉ quan tâm đến anh mà thôi, em đừng mộng tưởng nữa…”
Nghiêm Nghinh Hạnh do dự, nhưng nghe giọng nói kia của Lương Đông cô cũng không dám nhiều lời nữa, chỉ còn biết im lặng rời khỏi chỗ này. Triệu Tử Thiêm ở bên trong lắc đầu liên tục, nước mắt đã sớm làm ướt cả gương mặt đáng thương kia:
“Em không mộng tưởng… anh còn muốn cái gì nữa… mau buông ra…”
Lương Đông nhịn không được đưa tay lau đi những giọt nước mắt ở trên mặt Triệu Tử Thiêm, nhưng càng lau nước mắt lại càng cố chấp chảy xuống càng nhiều, hắn đau lòng kéo người trước mặt ôm lấy rồi khẽ vuốt nhẹ sống lưng của cậu:
“Anh chỉ muốn em thôi!”
Triệu Tử Thiêm cũng sớm không còn sức muốn dãy dụa nữa rồi, cứ như vậy mặc kệ để ai kia ôm vào lòng, giọng nói nức nở bộc phát vùi mặt vào lòng ngực Lương Đông:
“Anh rốt cuộc muốn cái gì… từ tối hôm qua đã thay đổi… anh nói tối hôm qua không diễn tập nhưng đến muộn mới quay trở về… em ở bên trong phòng nhìn thấy anh đứng nói chuyện với cô ấy… sau đó… sau đó còn thấy cô ấy mặc áo của anh về, em đã nói anh sau này đi đâu cũng phải mang đồ về…”
Triệu Tử Thiêm mặc dù nói năng không được rõ ràng như bình thường nữa, nhưng hắn vẫn có thể hiểu rõ được từng ý trong lời nói kia:
“Là áo cô ta bị ướt, anh mới cho cô ta mượn áo!”
Triệu Tử Thiêm không tin vẫn cứ lên giọng oán trách:
“Là như thế hả?... Nếu là như thế tại sao buổi sáng anh không lấy áo trở về… hay là buổi sáng áo của cô ấy cũng bị ướt…”
Lương Đông vẫn cứ ôm chặt Triệu Tử Thiêm ở trong lòng giải thích:
“Anh nói áo đó không cần trả lại, anh biết em sẽ không thích…”
Lương Đông còn chưa kịp nói xong, Triệu Tử Thiêm đã cắt ngang lời hắn:
“Anh thì ra cũng biết là em không thích? Nếu đã biết tại sao còn đưa áo cho cô ấy mặc?”
Lương Đông nhíu mày:
“Áo của cô ta bị ướt!”
Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu, lợi dụng lúc Lương Đông mất cảnh giác mà đẩy hắn thật mạnh, cậu đưa tay lên mặt lau đi nước mặt của chính mình:
“Áo của cô ấy bị ướt? Được, cứ coi như áo của cô ấy bị ướt đi… Thế buổi sáng hôm nay anh mua bánh bao cho cô ấy làm gì?... là bụng cô ấy đói phải không? Hay là cô ấy nói anh mua? Hay là anh vốn tình nguyện mua hả?”
Lương Đông càng nghe lại càng cảm thấy mù mờ không thể hiểu nổi:
“Em nói cái gì?”
Triệu Tử Thiêm xoay người bước xuống giường:
“Em không muốn nói chuyện với anh nữa!”
Lương Đông cũng theo đó nhảy xuống giường kéo Triệu Tử Thiêm lại hỏi cho ra lẽ:
“Em nói lại anh nghe, là bánh bao nào?”
Triệu Tử Thiêm dùng ánh mắt oán trách nhìn Lương Đông, hắn rốt cuộc còn muốn cậu phải nói rõ ràng ra mới chịu buông tha cho cậu sao:
“Là bánh bao buổi sáng, anh buổi sáng không gọi em dậy là đi mua bánh bao cho cô ấy có đúng hay không?”
Lương Đông vẫn không thể hiểu nổi:
“Bánh bao là anh mua cho em!”
Triệu Tử Thiêm cười lạnh:
“Bánh bao anh mua cho em? Nói hay lắm… thế tại sao lại ở trong tay cô ấy?”
Lương Đông nhíu mày nói tiếp:
“Anh nhờ cô ta đưa cho em!”
Triệu Tử Thiêm cố gắng trấn tĩnh không hét lên, dùng hết sức lực kéo tay mình ra khỏi bàn tay kia của Lương Đông:
“Anh không thể tìm lý do chính đáng một chút hay sao? Nói mua bánh bao cho em, cuối cùng lại nói nhờ cô ấy mang đến, sau đó nhờ cô ấy nói là bánh bao này anh mua cho cô ấy, mua rất nhiều cho nên còn thừa mới để em ăn?”
Lương Đông nhanh chóng nắm chặt lấy tay Triệu Tử Thiêm lại:
“Bánh bao đó anh quả thật là mua cho em”
Triệu Tử Thiêm tức giận hét lớn:
“Không tin!”
Lương Đông cũng lớn tiếng cắt lời Triệu Tử Thiêm:
“Vậy tại sao em không nói Nghiêm Nghinh Hạnh là bạn gái cũ của em?”
Triệu Tử Thiêm đình chỉ động tác, đứng thất thần ở một chỗ không biết nên phản ứng như thế nào mới được. Lương Đông không cho Triệu Tử Thiêm cơ hội suy nghĩ trực tiếp ép cậu vào góc tường truy hỏi:
“Có phải em định giấu anh vĩnh viễn hay không?”
Triệu Tử Thiêm lắc đầu, cậu đã nhiều lần muốn nói cho Lương Đông biết chuyện cậu và Nghiêm Nghinh Hạnh quen nhau từ trước, nhưng cứ khi nào cậu định nói ra Lương Đông lại chặn lời cậu lại, cho đến hiện tại thì… không cần nói Lương Đông đã biết rồi.
“Em không…”
Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp nói xong, Lương Đông liền lạnh lùng cắt lời cậu:
“Như thế nào? Em muốn nói là em không có ý định giấu anh?”
Triệu Tử Thiêm mau chóng gật đầu, Lương Đông cười lạnh:
“Không có ý muốn giấu anh? Vậy em lúc nào cũng có cơ hội nói cho anh biết, tại sao đến bây giờ vẫn chưa chịu nói ra?”
Triệu Tử Thiêm cũng không biết nên giải thích như thế nào cho phải, mỗi lần cậu định nhắc đến chuyện của Nghiêm Nghinh Hạnh thì Lương Đông luôn chặn cậu lại. Hơn nữa Triệu Tử Thiêm thật sự cũng có suy nghĩ, hai người bọn họ mới chỉ làm lành với nhau được một thời gian ngắn mà thôi, cậu không muốn vì chuyện cỏn con đó mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người… nhưng mà không ngờ chuyện cỏn con đó không nói ra, kết cục lại dẫn đến như hiện tại.
Triệu Tử Thiêm im lặng mím chặt môi, Lương Đông chống hai tay ở góc tường chặn Triệu Tử Thiêm lại:
“Anh cho em giải thích, em không giải thích được? Hay sự thật chính là như thế? Căn bản từ đầu đến cuối đều bị anh đoán đúng rồi có phải hay không?”
Triệu Tử Thiêm đẩy Lương Đông sang một bên có ý định rời đi:
“Em không muốn nói chuyện với anh!”
Lương Đông kéo tay Triệu Tử Thiêm lại kiên quyết nói:
“Nói cho rõ ràng!”
Triệu Tử Thiêm hít một hơi thật sâu, sau đó cố gắng bình ổn lại nói:
“Là như thế đó, em là có ý muốn giấu anh…”
Lương Đông nghe vậy càng tức giận lại đẩy Triệu Tử Thiêm đập lưng vào góc tường:
“Em làm sao lại muốn giấu anh, tại sao hả? Em còn tình cảm với Nghiêm Nghinh Hạnh có phải không?”
Triệu Tử Thiêm bị đau liền nhíu mày, người trước mặt lại tỏ ra bộ dạng giống như nổi điên. Chuyện cậu giấu không nói cho Lương Đông biết Nghiêm Nghinh Hạnh là bạn gái của mình là cậu sai, nhưng việc này so với lỗi lầm của Lương Đông tính ra không đáng là gì, thế mà hắn hiện tại còn lớn tiếng chất vấn cậu. Triệu Tử Thiêm không cam lòng, ngẩng mặt trêu tức Lương Đông:
“Đúng rồi, tất cả đều bị anh đoán trúng rồi!”
Lương Đông nghe vậy thì giật mình hai tay buông thõng xuống bên đùi lùi lại phía sau vài bước. Triệu Tử Thiêm cười lạnh nói tiếp:
“Cho nên…”
Nhưng không đợi Triệu Tử Thiêm nói xong, Lương Đông đã mạnh mẽ chặn môi cậu lại, nụ hôn mang theo sự vội vã cùng lo lắng, Lương Đông dùng lực rất mạnh giống như muốn ép Triệu Tử Thiêm làm một thể với mình. Đến chính bản thân của Lương Đông cũng cảm thấy hai môi đau nhức, Triệu Tử Thiêm là đang cắn môi hắn rất mạnh nhưng hắn vẫn không có ý định lùi ra, ngược lại càng hồn càng cuồng nhiệt. Tay Lương Đông đặt ở sau gáy Triệu Tử Thiêm càng lúc càng ra tăng sức lực bóp lấy, Triệu Tử Thiêm vì bị thiếu dưỡng khí mà hai chân không còn đứng vững, tay vốn đang dùng sức đánh vào ngực Lương Đông liên tục cũng buông ra.
Lương Đông nhân cơ hội Triệu Tử Thiêm không thể phản kháng được nữa, trực tiếp nhấc cậu đáp lên giường, Triệu Tử Thiêm bị đẩy xuống giường đầu óc liền đảo lộn, vốn chưa kịp định hình gì cả giây tiếp theo Lương Đông đã đè lên người cậu rồi. Áo trên người Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông không chút lưu tình xé rách, quần cũng đã sắp cởi được xuống. Triệu Tử Thiêm hoảng loạn giữ chặt tay Lương Đông lại ngăn cản:
“Không…”
Lương Đông không cho Triệu Tử Thiêm cơ hội phản kháng, bởi vì Triệu Tử Thiêm cả ngày hôm nay chưa ăn gì, hơn nữa vừa rồi còn khóc đến mê mệt bây giờ cũng chẳng còn sức đâu mà chống lại Lương Đông được nữa. Quần áo trên người Triệu Tử Thiêm sớm đã không còn, Lương Đông mang theo sự tức giận cúi xuống cắn mút từng tấc da thịt trên người của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm khẽ run rẩy nằm im ở một chỗ, cố gắng không khóc hỏi Lương Đông một câu thế này:
“Có phải xong rồi… thì kết thúc hay không?”
Lương Đông khẽ đình chỉ động tác, nhưng rất nhanh lại điên cuồng cắn xuống cần cổ cậu:
“Không phải!”
Triệu Tử Thiêm bị đau khẽ nhíu mày lên tiếng:
“Đông… ngừng lại!”
Lương Đông nghe thấy tên xưng hô thân thiết kia phát ra từ trong miệng Triệu Tử Thiêm quả thật ngừng lại, nhưng bàn tay kia vẫn không có ý định buông cậu ra. Triệu Tử Thiêm thở dài:
“Chúng ta nói chuyện… làm rõ ràng đi!”
Lương Đông im lặng cố chấp hôn xuống bên má Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm hơi hơi né tránh:
“Em chỉ hỏi anh một câu thôi…”
Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm né tránh mình thì dùng sức bóp lấy mặt cậu xoay về phía hắn:
“Anh cũng chỉ nói duy nhất một câu thôi, em dù như thế nào cũng không thể rời khỏi anh!”
Triệu Tử Thiêm trong lòng hỗn loạn, cậu không biết lời này của Lương Đông rốt cuộc là có ý gì:
“Áo của cô ấy bị ướt anh mới đưa áo khoác cho cô ấy?”
Lương Đông vùi mặt vào hõm cổ của Triệu Tử Thiêm khàn giọng trả lời:
“Đúng!”
Triệu Tử Thiêm cảm nhận được hơi thở nóng rực của Lương Đông đang không ngừng bao chọn lấy cần cổ của cậu:
“Bởi vì em không thích nên mới bỏ cái áo đó đi?”
Lương Đông không chút do dự đáp lời:
“Đúng!”
Triệu Tử Thiêm lên tiếng hỏi tiếp:
“Bánh bao buổi sáng là mua cho em?”
Vẫn là một tiếng “Đúng!” quen thuộc được lặp lại.
Triệu Tử Thiêm khẽ đẩy Lương Đông ra để hắn đối diện với mình, để cho cậu có thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt hắn, để cho cậu có thể biết được hắn rốt cuộc có nói thật hay không:
“Anh từ đầu đến cuối không thích Nghiêm Nghinh Hạnh một chút nào?”
Lương Đông không có ý định tránh né mà nhìn thẳng về phía Triệu Tử Thiêm nói ra một từ: “Đúng!” Sau đó Lương Đông giống như nhớ ra điều gì đó vội vàng hỏi lại: “Thế còn em? Em còn tình cảm với cô ta hay không?”
Triệu Tử Thiêm hỏi ngược lại hắn:
“Anh rốt cuộc cảm thấy như vậy hay sao?”
Lương Đông không trả lời mà kéo gương mặt kia về phía mình hôn xuống đôi môi vừa rồi bị hắn tàn phá mà hơi sưng lên kia. Triệu Tử Thiêm lần này không né tránh cũng không có ý định phối hợp gì cả, chỉ nằm yên mặc kệ cho Lương Đông muốn làm thế nào thì làm. Lương Đông vốn rất sợ hãi, rất sợ Triệu Tử Thiêm một ngày sẽ không còn ở bên cạnh hắn nữa. Thật ra hắn đã sớm quen khi có Triệu Tử Thiêm ở bên cạnh rồi, cho dù ngày thường đều là hắn chăm sóc cậu, nhưng nếu như mất đi cậu, Lương Đông quả thật không biết nên phải tiếp tục sống như thế nào.
Giống như là một công việc thường ngày được lặp đi lặp lại, buổi sáng thức dậy đã có thể nhìn thấy Triệu Tử Thiêm, cả ngày đều có thể nhìn thấy cậu. Lúc nào cũng có thể nhìn thấy nhưng lại không bao giờ chán, càng nhìn lại càng có ham muốn không thể buông bỏ được. Giống như con người vốn phải ăn cơm, có thể buổi trưa không ăn nhưng đến tối nhất định phải ăn, Triệu Tử Thiêm đối với Lương Đông cũng giống như vậy, có thể trong vài giờ không thấy nhưng một ngày nhất định phải gặp mặt. Có thể cả ngày không gặp mặt nhưng nhất định hôm đó phải nghe thấy tiếng. Có thể Lương Đông thiếu Triệu Tử Thiêm vẫn có thể sống nhưng hắn thật sự vẫn chưa thể xác định được nếu như thiếu cậu mục đích sống tiếp theo của hắn sẽ là gì.
Danh sách chương