Lương Đông ở dưới đại sảnh ngồi thất thần rất lâu, thuốc lá cũng đã hút hết gần nửa bao, không rõ hắn cứ như vậy trong bao lâu cuối cùng mới giật mình nhìn xuống đồng hồ trên tay, phát hiện ra đã mười một giờ hơn rồi. Lương Đông bỏ điện thoại từ trong túi quần, nhìn xuống màn hình trước sau vẫn không có bất cứ một cuộc gọi nhỡ nào, ngay cả tin nhắn cũng không có.
Lương Đông đứng dậy đi vào trong thang máy, lúc mở cửa phòng ra không gian yên tĩnh lạ thường, bên trong cũng tắt điện tối om rồi. Lương Đông chậm rãi bước đến chỗ kệ tủ, đưa tay sờ soạng một hồi mới tìm thấy chìa khóa xe của mình. Hắn vốn định lái xe ra ngoài hóng gió một chút, lúc vừa mới xoay lưng đằng sau liền phát ra một giọng nói nho nhỏ:
“Đông ca…”
Lương Đông giật mình ngừng lại động tác nhưng không lên tiếng, không gian cứ như vậy rơi vào trầm mặc đến đáng sợ. Triệu Tử Thiêm vẫn là người nhịn không được lên tiếng trước:
“Anh đi đâu thế?”
Lương Đông tìm đại một lý do: “Anh vừa rồi nhớ ra có một chút chuyện cần làm!” nói rồi dứt khoát bước đi.
Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên giường bị sự dứt khoát kia của Lương Đông làm cho hốt hoảng, cậu nhanh chóng gọi hắn lại:
“Đông ca...”
Lương Đông vốn đã định rời khỏi rồi, nhưng khi nghe thấy tiếng gọi của Triệu Tử Thiêm ở phía sau kia, hắn trước sau vẫn là không thế lạnh lùng như lúc đầu nữa. Triệu Tử Thiêm kéo chăn bước xuống giường, do dự tiến đến ôm lấy phía sau lưng hắn, giọng nói cũng có điểm run run khác với thường ngày:
“Anh không phải nói là… thích em sao?”
Lương Đông quả thật trong lòng bị lời nói kia của Triệu Tử Thiêm làm cho lung lay, nhưng khi nghĩ đến chuyện Triệu Tử Thiêm ngày hôm nay giấu hắn đi gặp Bạch Tư thì hắn lại tức giận không thôi. Đôi tay trong bất giác đưa đến trước bụng của chính mình kéo tay của Triệu Tử Thiêm xuống:
“Em suy nghĩ nhiều rồi, anh chỉ là đi ra ngoài làm chút việc… sáng mai nhất định sẽ trở lại”
Lương Đông nói sáng mai mới trở lại, có nghĩa là buổi tối hôm nay hắn không về. Triệu Tử Thiêm luống cuống, nếu lỡ như cậu hiện tại để Lương Đông đi rồi, có khi nào sau này sẽ phải hối hận hay không, dù sao thì ngày hôm nay cũng có một phần lỗi là do cậu. Triệu Tử Thiêm bị gạt tay xuống rồi vẫn cứ bướng bỉnh đưa lên ôm chặt Lương Đông:
“Có chuyện gì không để sáng mai rồi đi được sao, bây giờ muộn như vậy rồi”
Lương Đông thở dài một hơi, hắn từ trước đến nay đã chiều hư con sóc nhỏ này rồi, thế cho nên Triệu Tử Thiêm mới hết lần này đến lần khác không nghe lời hắn. Lương Đông cứ đứng im lặng như vậy, không biết qua bao lâu Triệu Tử Thiêm mới lên tiếng một lần nữa:
“Ngày hôm nay không phải là em có ý muốn giấu…”
“Cũng muộn rồi, em lên giường ngủ đi” Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp nói xong, Lương Đông đã cắt ngang lời cậu.
Triệu Tử Thiêm biết Lương Đông nhất định không muốn nghe giải thích, ít nhất là trong lúc này thế cho nên cậu cũng rất thông minh không đề cập đến vấn đề đó nữa:
“Em cũng có quà… còn chưa tặng cho anh mà!”
Lương Đông nghe vậy tâm trạng rất nhanh liền có điểm ấm áp, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ như không mấy quan tâm:
“Muộn rồi, có gì ngày mai nói đi”
Triệu Tử Thiêm hơi hơi thất vọng, Lương Đông có phải là rất giận cậu hay không:
“Cũng không tốn quá nhiều thời gian đâu… anh chỉ cần mở quà ra xem là được rồi!”
Lương Đông đương nhiên rất chờ mong món quà của Triệu Tử Thiêm, thế cho nên lúc liền đồng ý lạnh giọng hỏi:
“Quà gì?”
Triệu Tử Thiêm buông tay ở trên eo Lương Đông xuống, chậm rãi tiến về phía trước mặt hắn cười nhẹ trả lời:
“Là một cái hộp nhạc”
Lương Đông có điểm không ngờ tới:
“Hộp nhạc?”
Triệu Tử Thiêm gật đầu đưa tay chỉ chỉ vào trước người mình:
“Ở bên trong”
Lương Đông từ đầu đến cuối không biết con sóc kia lại muốn giở trò gì nữa. Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông im lặng liền nhíu mày nói tiếp:
“Là thật, em để ở bên trong”
Lương Đông nghi ngờ nhìn người trước mặt một lượt cuối cùng cũng đưa tay chạm thử vào trước ngực của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm vừa được Lương Đông chạm vào người, quả thật giống như một chiếc hộp nhạc được mở công tắc bắt đầu hát khe khẽ:
“Trời xanh chờ mưa phùn còn anh đang chờ em
Khói bếp vấn vương bay lên cách trở ngàn dặm
Dưới đáy bình đề thư hán lệ phỏng theo nét phóng khoáng của tiền triều
Giống như anh vì em mà buông bút đợi chờ
Trời xanh chờ mưa phùn còn anh đang chờ em
Ánh trăng ai muốn vớt, vầng sáng giấu đi kết cục bi thương
Như sứ thanh hoa truyền thế lại vẻ đẹp ngày xưa
Chờ ánh mắt của em cười.
…”
Lương Đông đứng thất thần nghe Triệu Tử Thiêm hát, cũng đã lâu rồi Triệu Tử Thiêm không hát cho hắn nghe, lần cuối cùng Lương Đông nghe Triệu Tử Thiêm hát có lẽ là một năm về trước, có lẽ lần đó cũng giống như vậy, hắn cũng không nhớ rõ hai người họ làm sao lại giận nhau, Triệu Tử Thiêm khi ấy cũng dùng nguyên một cách như bây giờ, hát hết bài này đến bài khác để dỗ hắn.
“Nhấn nữa đi, em sẽ hát cho anh nghe!” Triệu Tử Thiêm hát hết cả một bài rồi Lương Đông vẫn không có phản ứng gì, cậu cứ tưởng là Lương Đông vẫn còn giận cậu cho nên mới như vậy, vì thế mới giả bộ đóng giả một cái hộp nhạc ngốc nghếch hát đến khi nào hắn hất giận thì thôi.
Lương Đông quả thật chạm nhẹ vào trước ngực Triệu Tử Thiêm một lần nữa. Triệu Tử Thiêm rất nhanh cất tiếng hát:
“Anh lấy bùn đắp lên một tòa thành
Bảo mai này sẽ rước em vào cửa
Quay lưng bao bận, qua cửa mấy lần, tuổi thanh xuân cũng xem như ném bỏ
Lời thề nho nhỏ nào có chắc chắn
Nước mắt nho nhỏ còn gượng bờ mi
Cánh môi non nớt thốt lời biệt li
…
Em đang tìm người trong câu chuyện ấy
Anh là mảnh ghép không thể nào thiếu
Dưới gốc cây anh ngủ gật
Bé con em ngây ngốc ngồi chờ…”
Lương Đông lại nhấn vào người Triệu Tử Thiêm một lần nữa, lần này còn đặc biệt lên tiếng nói không muốn nghe bài hát buồn.
“Muốn nhìn thấy em cười
Muốn được cùng em vui đùa
Muốn ôm lấy em trong vòng tay
Mới giây trước còn đỏ mặt vì cãi vã
Một giây sau đã quay lại vui vẻ làm lành rồi
Không sợ em khóc
Không ngại em gọi
Bởi vì em là niềm kiêu ngạo của anh
…”
Triệu Tử Thiêm hát thật sự rất hay, Lương Đông không rõ có phải là do hắn thích người con trai trước mặt cho nên mới cảm thấy những thứ gì của Triệu Tử Thiêm hắn đều yêu thích hay không, nhưng mỗi lần nghe Triệu Tử Thiêm hát Lương Đông chẳng hiểu sao lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Cái cảm giác này không thể miêu tả hết thành lời, chỉ biết đó là một loại cảm giác giống như đặc quyền của riêng hắn vậy, Triệu Tử Thiêm là vì hắn mà hát.
Lương Đông có vẻ như chơi thành nghiện, tiếp tục nhấn nhẹ vào trước ngực Triệu Tử Thiêm một cái nữa, Triệu Tử Thiêm lập tức chuyển sang bài hát khác:
“Nếu như không gặp được anh
Tương lai của em sẽ về đâu
Ngày từng ngày như thế nào trôi qua
Phải chăng nhân sinh có thật sự đáng quý? …”
Không rõ Lương Đông cứ nhấn vào người Triệu Tử Thiêm bao nhiêu lần, Triệu Tử Thiêm cuối cùng hát không nổi nữa liền đáng thương mở lớn hai mắt nhìn Lương Đông:
“Hộp nhạc hết pin rồi!”
Lương Đông giả bộ mất hứng xoay người lại phía sau định về giường ngủ:
“Hộp nhạc này tốn pin như vậy, quà này anh cũng không dám nhận”
Triệu Tử Thiêm thấy vậy lại cứ tưởng cậu làm cho Lương Đông không vui, thế cho nên liền luống cuống chạy lại chặn trước mặt hắn gấp gáp lấy cớ:
“Nhưng mà…. nhưng mà, anh còn chưa mở quà nữa…”
Lương Đông để chìa khóa xe xuống dưới bàn, ở trong bóng tối thuần thục rót một cốc nước rồi đặt vào tay cho Triệu Tử Thiêm:
“Mới hát được có vài bài thôi đã kêu hết pin rồi, mở ra hay không thì cũng như vậy mà thôi”
Triệu Tử Thiêm nhanh chóng uống cạn cốc nước kia, cậu vừa rồi vì dỗ Lương Đông mà hát đến khô cả miệng rồi:
“Anh không mở quà làm sao mà biết… nhỡ đâu nghỉ một lúc lại hát được nữa thì sao”
Lương Đông âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, từ mở qua kia trong miệng của Triệu Tử Thiêm hắn đương nhiên là nghe hiểu. Con sóc nhỏ xấu xa kia là đang muốn quyến rũ hắn, cái này phải gọi là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Triệu Tử Thiêm làm điều ác sớm muộn cũng nhận được báo ứng. Lương Đông thản nhiên kéo áo Triệu Tử Thiêm lên cao, áo vừa được cởi ra Triệu Tử Thiêm liền tiếp tục hát:
“Nhìn không thấy…”
Lương Đông đột nhiên kéo mạnh điểm nhỏ trước ngực của Triệu Tử Thiêm khẽ xoay chuyển:
“Mở lớn âm lượng”
Triệu Tử Thiêm bởi vì muốn lấy lòng ai kia mà cam chịu đứng ở một chỗ nhịn đau hát lớn lên một chút:
“Ha… ưm… điểm cuối cùng…”
Đây là cơ hội trăm năm mới có một lần, chẳng mấy khi Triệu Tử Thiêm vẫn còn tỉnh táo mà lại ngoan ngoãn như vậy, thế cho nên Lương Đông cũng không khách khí nữa, hắn trực tiếp cúi người kéo quần của Triệu Tử Thiêm xuống tận cổ chân. Triệu Tử Thiêm không dám ngăn Lương Đông lại, cũng may hiện tại đèn trong phòng đã tắt hết nếu không cậu cũng không biết nên đối diện với Lương Đông như thế nào nữa.
Lương Đông xấu xa nắm lấy Tiểu Thiêm Thiêm của cậu còn ở bên tai nói lời lưu manh:
“Để anh xem… cái chỗ này có chức năng gì”
Triệu Tử Thiêm đang hát cũng phải ngừng lại đưa tay ý muốn kéo tay của Lương Đông ra. Lương Đông ghé sát vào tai Triệu Tử Thiêm thổi gió:
“Có phải lại hết pin nữa rồi hay không, hộp nhạc nhanh hết pin như vậy thì anh không cần đâu…”
Triệu Tử Thiêm cắn cắn môi:
“Trong đêm tối… ưm a ánh mắt đỏ… ưm thẫm…vô cùng… vô cùng mê hoặc”
Lương Đông khẽ mỉm cười, nhạc điệu của bài hát kia đã bị Triệu Tử Thiêm hát sai hết, nhưng mà Lương Đông vốn là không quan tâm đến nhạc điệu của bài hát đó, cái hắn quan tâm hiện tại chính là thân thể mềm mại trước mặt này thôi. Lương Đông cuối cùng nhịn không được nữa xoay người đẩy Triệu Tử Thiêm ngã lên giường, Triệu Tử Thiêm bị ngã xuống giường đến choáng váng đầu óc, giây tiếp theo còn chưa kịp định hình gì đã bị con lừa lớn nào đó dùng sức nặng đè lên người cậu.
“Đông… ưm…”
Lương Đông giống như điên cuồng cúi xuống cắn mút đôi môi của Triệu Tử Thiêm, đầu lưỡi của hắn mang theo dư vị quen thuộc thuần thục càn quét khắp khoang miệng cậu. Triệu Tử Thiêm có thể cảm nhận được sự tức giận trong từng hơi thở của Lương Đông, cũng cảm nhận được sự mãnh liệt muốn độc chiếm trong nụ hôn phẫn nộ kia. Lương Đông có vẻ như đến bây giờ mới bộc phát tức giận, Triệu Tử Thiêm vòng tay ra phía sau lưng Lương Đông ôm lấy hắn giống như là muốn hắn trấn tĩnh lại một chút. Lương Đông quả thật dần dần chuyện sang nhẹ nhàng, sau đó không biết qua bao lâu mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi cậu.
Triệu Tử Thiêm biết lúc này có điểm không thích hợp để nhắc đến chuyện kia, nhưng cậu vẫn muốn ở tại thời điểm này giải thích thật rõ ràng cho Lương Đông hiểu:
“Đông, chuyện hôm nay ưm… ha…”
Lương Đông cúi đầu xuống mút lấy điểm nhỏ ở trước ngực của Triệu Tử Thiêm, điểm nhỏ bên kia cũng không bị hắn lạnh nhạt ngược lại còn chăm sóc vô cùng đặc biệt, lúc thì bị day day ấn ấn, lúc lại bị nhéo mạnh kéo về phía trước:
“Đông… là không cố ý giấu… ưm không cố ý giấu ha…”
Lương Đông đột nhiên cắn thật mạnh vào điểm nhỏ trước ngực của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm cảm giác mình giống như bị điện cao áp chích thẳng vào người, đau đớn kéo lên đến tận đại não, phải mất vài giây Triệu Tử Thiêm mới có thể thở hổn hển nói tiếp được:
“Là thật… không nghĩ sẽ như vậy… Đông… ưm… a”
Lương Đông mạnh bạo cho một ngón tay vào trong động nhỏ của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm vốn còn chưa kịp chuẩn bị gì đột nhiên đã bị như vậy, cả người vặn vẹo cố muốn thoát khỏi ngón tay kia của Lương Đông:
“Đông… đau… a…”
Triệu Tử Thiêm không kịp thích nghi, Lương Đông đã giống nhứ là muốn trừng phạt cậu, không một chút lưu tình đút thêm một ngón tay nữa vào. Triệu Tử Thiêm đau đến toát mồ hôi lạnh, cái đầu nhỏ liên tục lắc lắc, đầu ngón tay bám chặt lấy vai Lương Đông đến mức trắng bệch:
“Đông… a… quả thật… không có gì… ưm…”
Lương Đông ngẩng đầu quan sát biểu cảm của Triệu Tử Thiêm hiện tại, đôi môi mấp máy nói không ra hơi, mồ hôi trên trán cũng đã chảy ra lấm tấm, hắn tuy đau lòng nhưng tức giận càng nhiều hơn, thế cho nên lúc này mới trực tiếp bỏ hai ngón tay cùng một lúc vào trong động nhỏ của Triệu Tử Thiêm.
Bốn ngón tay của Lương Đông không ngừng mở rộng phía bên dưới cậu, Triệu Tử Thiêm cảm giác mình sắp không thể thở, nước mắt cũng theo đó vì Lương Đông mà chảy xuống:
“Đông…a… đừng đừng… đau lắm… a”
Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm đặt ở trên đùi hắn, bốn ngón tay theo góc độ này càng muốn tiến sâu vào bên trong cậu hơn. Triệu Tử Thiêm liên tục lắc đầu cầu xin tha thứ, giọng nói sớm đã lạc hẳn đi không còn bình thường nữa:
“Đông… nghỉ nghỉ… a… Đông… thương… thương… Đại Thiêm… thật sự đau… a…”
Lương Đông hơi chậm lại một chút, hắn nãy giờ chưa dùng gel bôi trơn, cũng cảm nhận được động nhỏ kia không ngừng co rút hút chặt hắn, giống như là không thể thích nghi được. Triệu Tử Thiêm mất hết sức lực gục đầu ở trên vai Lương Đông thở gấp.
Lương Đông ghé sát vào tai Triệu Tử Thiêm gặm cắn:
“Hộp nhạc bây giờ còn có thể hát một bài, anh có thể tha thứ cho em!”
Triệu Tử Thiêm bây giờ đau đến mức mở miệng nói chuyện cũng khó khăn chứ đừng nói là hát, cậu ngẩng đầu run rẩy hôn nhẹ vào môi Lương Đông ý muốn nói đây là việc duy nhất mà hiện tại cậu có thể làm. Triệu Tử Thiêm vừa chạm vào môi Lương Đông, bốn ngón tay của hắn ở phía dưới cậu lại bắt đầu điên cuồng di chuyển. Triệu Tử Thiêm không còn sức lực chống đỡ, trực tiếp ngã vào lòng ngực của ai kia:
“Ha… ưm… Đông… không được… a…”
Lương Đông lạnh giọng ở một bên lên tiếng:
“Hát một bài liền có thể không đau!”
Triệu Tử Thiêm tựa đầu trên vai Lương Đông cố gắng chiều theo ý của hắn hát một bài, cho dù bài hát kia âm điệu đã lạc hắn đi vài tông, giọng hát cũng không còn rõ ràng như lúc trước nữa. Nhưng chẳng hiểu sao lọt vào tai Lương Đông lại chính là âm thanh có sức ép nhất đối với hắn từ trước đến giờ:
“Ưm… Anh là… tiểu hồ điệp của em
Em là… tiểu lưu manh của anh
Anh đứng cạnh vai em
Anh tựa sát vào tai em
Từ nay về sau em sẽ không… bướng bỉnh nữa…”
Lương Đông vẫn cứ điên cuồng di chuyển ngón tay ở phía bên dưới động nhỏ của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm đau đến suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình:
“Đông… đừng… đau đau…”
Lương Đông vẫn cố tình làm khó Triệu Tử Thiêm, hắn hôm nay phải thi hành một chút trừng phát nho nhỏ tránh để về sau con sóc kia lại không biết trời cao đất dày là gì:
“Anh không thích bài này, muốn em hát cho anh nghe bài vác súng đi tuần!”
Triệu Tử Thiêm giật mình, trong hoàn cảnh này mà hát bài đó thật sự là cậu không thể nào đủ dũng cảm mà lên tiếng hát cho được:
“Ha… ưm… em chưa từng… chưa từng nghe qua bài hát đó…”
Lương Đông cố tình dùng lực tách mở bốn đầu ngón tay, khiến cho động nhỏ ở phía sau mông Triệu Tử Thiêm như bị phá hỏng, cậu đau đến chảy nước mắt nghiến chặt răng:
“A… Đông… đừng…”
Lương Đông không có ý định dừng lại mà còn cố tình tách mở đầu ngón tay:
“Nhịn một chút, khi nào em nhớ ra được bài hát đó là có thể không đau nữa rồi…”
Triệu Tử Thiêm luống cuống chặn tay Lương Đông lại, môi mỏng mấp máy chu về phía trước:
“Đông… ngừng a… nhớ ra rồi… Đại Thiêm nhớ ra rồi…”
Lương Đông quả thật ngừng lại động tác, nhưng bốn ngón tay ở bên trong động nhỏ của cậu còn chưa chịu rời ra. Hắn cúi đầu xuống ở bên tai Triệu Tử Thiêm gặm cắn:
“Nhanh như vậy đã nhớ rồi, trí nhớ cũng thật tốt!”
Không gian đột nhiên rơi vào trầm mặc không có một tiếng động nào, im lặng đến mức cậu có thể nghe rõ được tiếng hít thở của hai người trong phòng. Triệu Tử Thiêm quả thật là không muốn hát bài hát này, ít nhất là ở trong thời điểm như vậy nữa, nhưng nếu cậu không hát, Lương Đông nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu:
“Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta… không thể nào do dự
Không điều khiển được chính bản thân mình
Tình cảm mãnh liệt bộc phát mạnh mẽ”
Triệu Tử Thiêm hát đến đây thì dừng lại hỏi Lương Đông:
“Đông, như vậy được hay chưa?”
Lương Đông thô bạo tách rộng ngón tay ra một chút, Triệu Tử Thiêm theo đó đổ mồ hôi lạnh đành phải tiếp tục cắn môi hát tiếp:
“Nhanh nhanh cởi bỏ dây lưng tiến lại gần đây
Phải ‘đi tuần’ trên người cậu ta
Khiến cho thân thể kia bốc cháy lên tình thú hoang dại”
Triệu Tử Thiêm gương mặt đỏ bừng lén nhìn trộm Lương Đông, mắt thấy biểu cảm của hắn ý muốn nói cậu hát tiếp, Triệu Tử Thiêm lại cúi đầu xấu hổ hát tiếp:
“Em nói không cần lại còn muốn tôi mang theo súng
Đạn đã lên nòng, đêm nay toàn bộ phải phóng ra
Em không thể phản kháng, em sắp phải đầu hàng
Tôi sẽ khiến em sướng đến mức lập tức lên thiên đường”
“Đông...” đã được hay chưa?. Triệu Tử Thiêm vốn là định hỏi câu đó, nhưng mà Lương Đông rất nhanh đã cắt lời cậu:
“Vẫn còn chưa hết bài, hay là em lại phải làm một chút chuẩn bị mới có thể nhớ?”
Triệu Tử Thiêm hai mắt ngập nước lắc đầu:
“Tưởng tượng trên giường, mặc cho em nằm đó
Tiến gần sát đong đưa, chúng ta tiếp tục nào
Đèn neon muôn màu và con yêu thú đã xuất hiện
Em chỉ có thể ngây ngốc ngắm nhìn người hoàn mỹ là tôi ở bên cạnh
Em nói không thích giả gái tôi sẽ cầm roi da
Cưỡi trên người em rồi liếm em cho đến khi em kiệt sức”
Triệu Tử Thiêm cuối cùng cũng hát xong bài hát đáng xấu hổ kia, nếu biết kết cục sẽ thành ra như thế này cậu nhất định sẽ không đóng giả làm một cái hộp nhạc để rồi bị Lương Đông dày vò xoay như chong chóng. Lương Đông cúi xuống hôn vào đôi môi kia của Triệu Tử Thiêm rồi buông ra, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường lấy một ít gel bôi trơn bôi xuống phía dưới động nhỏ bởi vì bị trêu đùa nãy giờ mà sưng đến ửng đỏ.
“Đạn đã lên nòng… đêm nay nhất định phải bắn ra…” Lương Đông cười như không cười, chăm chú bôi gel cho Triệu Tử Thiêm.
Triệu Tử Thiêm ngay từ lúc bắt đầu cũng biết đêm nay nhất định thảm, nhưng mà khi nghe thấy câu nói kia của Lương Đông nội tâm cậu vẫn không ngừng run rẩy bất an, bắp đùi đột nhiên kẹp chặt lại một chút. Lương Đông cảm nhận được thay đổi nhỏ này liền nhíu mi hơi ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Thiêm.
Triệu Tử Thiêm mặc dù không thể thấy được gương mặt hiện tại của Lương Đông, nhưng không hiểu tại sao vẫn là ngoan ngoãn tách đùi của mình ra:
“Đông… hộp nhạc em tặng… anh có thích không?”
Lương Đông lớn tiếng cười ha ha:
“Hộp nhạc đáng yêu như vậy, anh có thể không thích sao?!”
Triệu Tử Thiêm tối ngày hôm nay trải qua bao nhiêu vất vả đến cuối cùng cũng chỉ vì câu nói này của Lương Đông. Nhưng nói gì thì nói, Triệu Tử Thiêm vẫn nhịn không được nói ra một câu kế tiếp:
“Lần sau sẽ không như vậy nữa!”
Lương Đông không báo trước cứ như vậy tiến sâu vào bên trong của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm lúc đầu quả thật rất khó thích nghi được vật to lớn kia, nhưng sau đó rất nhanh khoái cảm liền kéo đến. Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm cũng mệt mỏi rồi, hắn không nhẫn tâm dày vò cậu thêm nữa, chính vì thế Lương Đông cả một quá trình phía trước vẫn luôn kiên nhẫn nhẹ nhàng nhất có thể. Chỉ có điều sự kiên nhẫn nhẹ nhàng đó kéo dài đến tận nửa đêm mới chính thức chấm dứt.
Triệu Tử Thiêm chìm vào mê man vẫn có thể cảm nhận cậu được người ta bế vào trong bồn tắm, được người ta chậm rãi kỳ cọ, sau đó… sau đó dường như lại không biết vì sao lại bị người ta đặt lên đùi, cứ như vậy làm một lần nữa ở trong bồn tắm.
Sáng ngày hôm sau Triệu Tử Thiêm bị khan tiếng đến đau rát cổ họng, lưng mỏi nhừ chỉ muốn nằm ở một chỗ, nhưng hôm nay có bài kiểm tra thế cho nên Triệu Tử Thiêm không thể nghỉ được. Triệu Tử Thiêm làm xong bài kiểm tra liền quay trở về ký túc xá muốn ngủ một lúc rồi với đi về khách sạn, ai ngờ vừa bước xuống bậc thang đã thấy Lương Đông đứng tựa ở gốc cây dưới sân trường. Triệu Tử Thiêm giật mình nhìn người phía bên dưới, người này rất cao, vai rộng, lưng lớn, còn có vòng eo nhỏ, chân cũng rất dài, tính cách không quá trầm ổn cũng không quá hấp tấp, rất biết quan tâm đến người khác… ít nhất là với cậu hắn vẫn luôn rất quan tâm. Một chàng trai cẩn thận ngũ đại tam thô, một chàng trai tốt như vậy… đến cuối cùng lại thuộc về cậu. Có được Lương Đông quả thật là điều từ trước đến nay Triệu Tử Thiêm chưa từng nghĩ đến.
Lương Đông đứng dậy đi vào trong thang máy, lúc mở cửa phòng ra không gian yên tĩnh lạ thường, bên trong cũng tắt điện tối om rồi. Lương Đông chậm rãi bước đến chỗ kệ tủ, đưa tay sờ soạng một hồi mới tìm thấy chìa khóa xe của mình. Hắn vốn định lái xe ra ngoài hóng gió một chút, lúc vừa mới xoay lưng đằng sau liền phát ra một giọng nói nho nhỏ:
“Đông ca…”
Lương Đông giật mình ngừng lại động tác nhưng không lên tiếng, không gian cứ như vậy rơi vào trầm mặc đến đáng sợ. Triệu Tử Thiêm vẫn là người nhịn không được lên tiếng trước:
“Anh đi đâu thế?”
Lương Đông tìm đại một lý do: “Anh vừa rồi nhớ ra có một chút chuyện cần làm!” nói rồi dứt khoát bước đi.
Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên giường bị sự dứt khoát kia của Lương Đông làm cho hốt hoảng, cậu nhanh chóng gọi hắn lại:
“Đông ca...”
Lương Đông vốn đã định rời khỏi rồi, nhưng khi nghe thấy tiếng gọi của Triệu Tử Thiêm ở phía sau kia, hắn trước sau vẫn là không thế lạnh lùng như lúc đầu nữa. Triệu Tử Thiêm kéo chăn bước xuống giường, do dự tiến đến ôm lấy phía sau lưng hắn, giọng nói cũng có điểm run run khác với thường ngày:
“Anh không phải nói là… thích em sao?”
Lương Đông quả thật trong lòng bị lời nói kia của Triệu Tử Thiêm làm cho lung lay, nhưng khi nghĩ đến chuyện Triệu Tử Thiêm ngày hôm nay giấu hắn đi gặp Bạch Tư thì hắn lại tức giận không thôi. Đôi tay trong bất giác đưa đến trước bụng của chính mình kéo tay của Triệu Tử Thiêm xuống:
“Em suy nghĩ nhiều rồi, anh chỉ là đi ra ngoài làm chút việc… sáng mai nhất định sẽ trở lại”
Lương Đông nói sáng mai mới trở lại, có nghĩa là buổi tối hôm nay hắn không về. Triệu Tử Thiêm luống cuống, nếu lỡ như cậu hiện tại để Lương Đông đi rồi, có khi nào sau này sẽ phải hối hận hay không, dù sao thì ngày hôm nay cũng có một phần lỗi là do cậu. Triệu Tử Thiêm bị gạt tay xuống rồi vẫn cứ bướng bỉnh đưa lên ôm chặt Lương Đông:
“Có chuyện gì không để sáng mai rồi đi được sao, bây giờ muộn như vậy rồi”
Lương Đông thở dài một hơi, hắn từ trước đến nay đã chiều hư con sóc nhỏ này rồi, thế cho nên Triệu Tử Thiêm mới hết lần này đến lần khác không nghe lời hắn. Lương Đông cứ đứng im lặng như vậy, không biết qua bao lâu Triệu Tử Thiêm mới lên tiếng một lần nữa:
“Ngày hôm nay không phải là em có ý muốn giấu…”
“Cũng muộn rồi, em lên giường ngủ đi” Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp nói xong, Lương Đông đã cắt ngang lời cậu.
Triệu Tử Thiêm biết Lương Đông nhất định không muốn nghe giải thích, ít nhất là trong lúc này thế cho nên cậu cũng rất thông minh không đề cập đến vấn đề đó nữa:
“Em cũng có quà… còn chưa tặng cho anh mà!”
Lương Đông nghe vậy tâm trạng rất nhanh liền có điểm ấm áp, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ như không mấy quan tâm:
“Muộn rồi, có gì ngày mai nói đi”
Triệu Tử Thiêm hơi hơi thất vọng, Lương Đông có phải là rất giận cậu hay không:
“Cũng không tốn quá nhiều thời gian đâu… anh chỉ cần mở quà ra xem là được rồi!”
Lương Đông đương nhiên rất chờ mong món quà của Triệu Tử Thiêm, thế cho nên lúc liền đồng ý lạnh giọng hỏi:
“Quà gì?”
Triệu Tử Thiêm buông tay ở trên eo Lương Đông xuống, chậm rãi tiến về phía trước mặt hắn cười nhẹ trả lời:
“Là một cái hộp nhạc”
Lương Đông có điểm không ngờ tới:
“Hộp nhạc?”
Triệu Tử Thiêm gật đầu đưa tay chỉ chỉ vào trước người mình:
“Ở bên trong”
Lương Đông từ đầu đến cuối không biết con sóc kia lại muốn giở trò gì nữa. Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông im lặng liền nhíu mày nói tiếp:
“Là thật, em để ở bên trong”
Lương Đông nghi ngờ nhìn người trước mặt một lượt cuối cùng cũng đưa tay chạm thử vào trước ngực của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm vừa được Lương Đông chạm vào người, quả thật giống như một chiếc hộp nhạc được mở công tắc bắt đầu hát khe khẽ:
“Trời xanh chờ mưa phùn còn anh đang chờ em
Khói bếp vấn vương bay lên cách trở ngàn dặm
Dưới đáy bình đề thư hán lệ phỏng theo nét phóng khoáng của tiền triều
Giống như anh vì em mà buông bút đợi chờ
Trời xanh chờ mưa phùn còn anh đang chờ em
Ánh trăng ai muốn vớt, vầng sáng giấu đi kết cục bi thương
Như sứ thanh hoa truyền thế lại vẻ đẹp ngày xưa
Chờ ánh mắt của em cười.
…”
Lương Đông đứng thất thần nghe Triệu Tử Thiêm hát, cũng đã lâu rồi Triệu Tử Thiêm không hát cho hắn nghe, lần cuối cùng Lương Đông nghe Triệu Tử Thiêm hát có lẽ là một năm về trước, có lẽ lần đó cũng giống như vậy, hắn cũng không nhớ rõ hai người họ làm sao lại giận nhau, Triệu Tử Thiêm khi ấy cũng dùng nguyên một cách như bây giờ, hát hết bài này đến bài khác để dỗ hắn.
“Nhấn nữa đi, em sẽ hát cho anh nghe!” Triệu Tử Thiêm hát hết cả một bài rồi Lương Đông vẫn không có phản ứng gì, cậu cứ tưởng là Lương Đông vẫn còn giận cậu cho nên mới như vậy, vì thế mới giả bộ đóng giả một cái hộp nhạc ngốc nghếch hát đến khi nào hắn hất giận thì thôi.
Lương Đông quả thật chạm nhẹ vào trước ngực Triệu Tử Thiêm một lần nữa. Triệu Tử Thiêm rất nhanh cất tiếng hát:
“Anh lấy bùn đắp lên một tòa thành
Bảo mai này sẽ rước em vào cửa
Quay lưng bao bận, qua cửa mấy lần, tuổi thanh xuân cũng xem như ném bỏ
Lời thề nho nhỏ nào có chắc chắn
Nước mắt nho nhỏ còn gượng bờ mi
Cánh môi non nớt thốt lời biệt li
…
Em đang tìm người trong câu chuyện ấy
Anh là mảnh ghép không thể nào thiếu
Dưới gốc cây anh ngủ gật
Bé con em ngây ngốc ngồi chờ…”
Lương Đông lại nhấn vào người Triệu Tử Thiêm một lần nữa, lần này còn đặc biệt lên tiếng nói không muốn nghe bài hát buồn.
“Muốn nhìn thấy em cười
Muốn được cùng em vui đùa
Muốn ôm lấy em trong vòng tay
Mới giây trước còn đỏ mặt vì cãi vã
Một giây sau đã quay lại vui vẻ làm lành rồi
Không sợ em khóc
Không ngại em gọi
Bởi vì em là niềm kiêu ngạo của anh
…”
Triệu Tử Thiêm hát thật sự rất hay, Lương Đông không rõ có phải là do hắn thích người con trai trước mặt cho nên mới cảm thấy những thứ gì của Triệu Tử Thiêm hắn đều yêu thích hay không, nhưng mỗi lần nghe Triệu Tử Thiêm hát Lương Đông chẳng hiểu sao lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Cái cảm giác này không thể miêu tả hết thành lời, chỉ biết đó là một loại cảm giác giống như đặc quyền của riêng hắn vậy, Triệu Tử Thiêm là vì hắn mà hát.
Lương Đông có vẻ như chơi thành nghiện, tiếp tục nhấn nhẹ vào trước ngực Triệu Tử Thiêm một cái nữa, Triệu Tử Thiêm lập tức chuyển sang bài hát khác:
“Nếu như không gặp được anh
Tương lai của em sẽ về đâu
Ngày từng ngày như thế nào trôi qua
Phải chăng nhân sinh có thật sự đáng quý? …”
Không rõ Lương Đông cứ nhấn vào người Triệu Tử Thiêm bao nhiêu lần, Triệu Tử Thiêm cuối cùng hát không nổi nữa liền đáng thương mở lớn hai mắt nhìn Lương Đông:
“Hộp nhạc hết pin rồi!”
Lương Đông giả bộ mất hứng xoay người lại phía sau định về giường ngủ:
“Hộp nhạc này tốn pin như vậy, quà này anh cũng không dám nhận”
Triệu Tử Thiêm thấy vậy lại cứ tưởng cậu làm cho Lương Đông không vui, thế cho nên liền luống cuống chạy lại chặn trước mặt hắn gấp gáp lấy cớ:
“Nhưng mà…. nhưng mà, anh còn chưa mở quà nữa…”
Lương Đông để chìa khóa xe xuống dưới bàn, ở trong bóng tối thuần thục rót một cốc nước rồi đặt vào tay cho Triệu Tử Thiêm:
“Mới hát được có vài bài thôi đã kêu hết pin rồi, mở ra hay không thì cũng như vậy mà thôi”
Triệu Tử Thiêm nhanh chóng uống cạn cốc nước kia, cậu vừa rồi vì dỗ Lương Đông mà hát đến khô cả miệng rồi:
“Anh không mở quà làm sao mà biết… nhỡ đâu nghỉ một lúc lại hát được nữa thì sao”
Lương Đông âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, từ mở qua kia trong miệng của Triệu Tử Thiêm hắn đương nhiên là nghe hiểu. Con sóc nhỏ xấu xa kia là đang muốn quyến rũ hắn, cái này phải gọi là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Triệu Tử Thiêm làm điều ác sớm muộn cũng nhận được báo ứng. Lương Đông thản nhiên kéo áo Triệu Tử Thiêm lên cao, áo vừa được cởi ra Triệu Tử Thiêm liền tiếp tục hát:
“Nhìn không thấy…”
Lương Đông đột nhiên kéo mạnh điểm nhỏ trước ngực của Triệu Tử Thiêm khẽ xoay chuyển:
“Mở lớn âm lượng”
Triệu Tử Thiêm bởi vì muốn lấy lòng ai kia mà cam chịu đứng ở một chỗ nhịn đau hát lớn lên một chút:
“Ha… ưm… điểm cuối cùng…”
Đây là cơ hội trăm năm mới có một lần, chẳng mấy khi Triệu Tử Thiêm vẫn còn tỉnh táo mà lại ngoan ngoãn như vậy, thế cho nên Lương Đông cũng không khách khí nữa, hắn trực tiếp cúi người kéo quần của Triệu Tử Thiêm xuống tận cổ chân. Triệu Tử Thiêm không dám ngăn Lương Đông lại, cũng may hiện tại đèn trong phòng đã tắt hết nếu không cậu cũng không biết nên đối diện với Lương Đông như thế nào nữa.
Lương Đông xấu xa nắm lấy Tiểu Thiêm Thiêm của cậu còn ở bên tai nói lời lưu manh:
“Để anh xem… cái chỗ này có chức năng gì”
Triệu Tử Thiêm đang hát cũng phải ngừng lại đưa tay ý muốn kéo tay của Lương Đông ra. Lương Đông ghé sát vào tai Triệu Tử Thiêm thổi gió:
“Có phải lại hết pin nữa rồi hay không, hộp nhạc nhanh hết pin như vậy thì anh không cần đâu…”
Triệu Tử Thiêm cắn cắn môi:
“Trong đêm tối… ưm a ánh mắt đỏ… ưm thẫm…vô cùng… vô cùng mê hoặc”
Lương Đông khẽ mỉm cười, nhạc điệu của bài hát kia đã bị Triệu Tử Thiêm hát sai hết, nhưng mà Lương Đông vốn là không quan tâm đến nhạc điệu của bài hát đó, cái hắn quan tâm hiện tại chính là thân thể mềm mại trước mặt này thôi. Lương Đông cuối cùng nhịn không được nữa xoay người đẩy Triệu Tử Thiêm ngã lên giường, Triệu Tử Thiêm bị ngã xuống giường đến choáng váng đầu óc, giây tiếp theo còn chưa kịp định hình gì đã bị con lừa lớn nào đó dùng sức nặng đè lên người cậu.
“Đông… ưm…”
Lương Đông giống như điên cuồng cúi xuống cắn mút đôi môi của Triệu Tử Thiêm, đầu lưỡi của hắn mang theo dư vị quen thuộc thuần thục càn quét khắp khoang miệng cậu. Triệu Tử Thiêm có thể cảm nhận được sự tức giận trong từng hơi thở của Lương Đông, cũng cảm nhận được sự mãnh liệt muốn độc chiếm trong nụ hôn phẫn nộ kia. Lương Đông có vẻ như đến bây giờ mới bộc phát tức giận, Triệu Tử Thiêm vòng tay ra phía sau lưng Lương Đông ôm lấy hắn giống như là muốn hắn trấn tĩnh lại một chút. Lương Đông quả thật dần dần chuyện sang nhẹ nhàng, sau đó không biết qua bao lâu mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi cậu.
Triệu Tử Thiêm biết lúc này có điểm không thích hợp để nhắc đến chuyện kia, nhưng cậu vẫn muốn ở tại thời điểm này giải thích thật rõ ràng cho Lương Đông hiểu:
“Đông, chuyện hôm nay ưm… ha…”
Lương Đông cúi đầu xuống mút lấy điểm nhỏ ở trước ngực của Triệu Tử Thiêm, điểm nhỏ bên kia cũng không bị hắn lạnh nhạt ngược lại còn chăm sóc vô cùng đặc biệt, lúc thì bị day day ấn ấn, lúc lại bị nhéo mạnh kéo về phía trước:
“Đông… là không cố ý giấu… ưm không cố ý giấu ha…”
Lương Đông đột nhiên cắn thật mạnh vào điểm nhỏ trước ngực của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm cảm giác mình giống như bị điện cao áp chích thẳng vào người, đau đớn kéo lên đến tận đại não, phải mất vài giây Triệu Tử Thiêm mới có thể thở hổn hển nói tiếp được:
“Là thật… không nghĩ sẽ như vậy… Đông… ưm… a”
Lương Đông mạnh bạo cho một ngón tay vào trong động nhỏ của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm vốn còn chưa kịp chuẩn bị gì đột nhiên đã bị như vậy, cả người vặn vẹo cố muốn thoát khỏi ngón tay kia của Lương Đông:
“Đông… đau… a…”
Triệu Tử Thiêm không kịp thích nghi, Lương Đông đã giống nhứ là muốn trừng phạt cậu, không một chút lưu tình đút thêm một ngón tay nữa vào. Triệu Tử Thiêm đau đến toát mồ hôi lạnh, cái đầu nhỏ liên tục lắc lắc, đầu ngón tay bám chặt lấy vai Lương Đông đến mức trắng bệch:
“Đông… a… quả thật… không có gì… ưm…”
Lương Đông ngẩng đầu quan sát biểu cảm của Triệu Tử Thiêm hiện tại, đôi môi mấp máy nói không ra hơi, mồ hôi trên trán cũng đã chảy ra lấm tấm, hắn tuy đau lòng nhưng tức giận càng nhiều hơn, thế cho nên lúc này mới trực tiếp bỏ hai ngón tay cùng một lúc vào trong động nhỏ của Triệu Tử Thiêm.
Bốn ngón tay của Lương Đông không ngừng mở rộng phía bên dưới cậu, Triệu Tử Thiêm cảm giác mình sắp không thể thở, nước mắt cũng theo đó vì Lương Đông mà chảy xuống:
“Đông…a… đừng đừng… đau lắm… a”
Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm đặt ở trên đùi hắn, bốn ngón tay theo góc độ này càng muốn tiến sâu vào bên trong cậu hơn. Triệu Tử Thiêm liên tục lắc đầu cầu xin tha thứ, giọng nói sớm đã lạc hẳn đi không còn bình thường nữa:
“Đông… nghỉ nghỉ… a… Đông… thương… thương… Đại Thiêm… thật sự đau… a…”
Lương Đông hơi chậm lại một chút, hắn nãy giờ chưa dùng gel bôi trơn, cũng cảm nhận được động nhỏ kia không ngừng co rút hút chặt hắn, giống như là không thể thích nghi được. Triệu Tử Thiêm mất hết sức lực gục đầu ở trên vai Lương Đông thở gấp.
Lương Đông ghé sát vào tai Triệu Tử Thiêm gặm cắn:
“Hộp nhạc bây giờ còn có thể hát một bài, anh có thể tha thứ cho em!”
Triệu Tử Thiêm bây giờ đau đến mức mở miệng nói chuyện cũng khó khăn chứ đừng nói là hát, cậu ngẩng đầu run rẩy hôn nhẹ vào môi Lương Đông ý muốn nói đây là việc duy nhất mà hiện tại cậu có thể làm. Triệu Tử Thiêm vừa chạm vào môi Lương Đông, bốn ngón tay của hắn ở phía dưới cậu lại bắt đầu điên cuồng di chuyển. Triệu Tử Thiêm không còn sức lực chống đỡ, trực tiếp ngã vào lòng ngực của ai kia:
“Ha… ưm… Đông… không được… a…”
Lương Đông lạnh giọng ở một bên lên tiếng:
“Hát một bài liền có thể không đau!”
Triệu Tử Thiêm tựa đầu trên vai Lương Đông cố gắng chiều theo ý của hắn hát một bài, cho dù bài hát kia âm điệu đã lạc hắn đi vài tông, giọng hát cũng không còn rõ ràng như lúc trước nữa. Nhưng chẳng hiểu sao lọt vào tai Lương Đông lại chính là âm thanh có sức ép nhất đối với hắn từ trước đến giờ:
“Ưm… Anh là… tiểu hồ điệp của em
Em là… tiểu lưu manh của anh
Anh đứng cạnh vai em
Anh tựa sát vào tai em
Từ nay về sau em sẽ không… bướng bỉnh nữa…”
Lương Đông vẫn cứ điên cuồng di chuyển ngón tay ở phía bên dưới động nhỏ của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm đau đến suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình:
“Đông… đừng… đau đau…”
Lương Đông vẫn cố tình làm khó Triệu Tử Thiêm, hắn hôm nay phải thi hành một chút trừng phát nho nhỏ tránh để về sau con sóc kia lại không biết trời cao đất dày là gì:
“Anh không thích bài này, muốn em hát cho anh nghe bài vác súng đi tuần!”
Triệu Tử Thiêm giật mình, trong hoàn cảnh này mà hát bài đó thật sự là cậu không thể nào đủ dũng cảm mà lên tiếng hát cho được:
“Ha… ưm… em chưa từng… chưa từng nghe qua bài hát đó…”
Lương Đông cố tình dùng lực tách mở bốn đầu ngón tay, khiến cho động nhỏ ở phía sau mông Triệu Tử Thiêm như bị phá hỏng, cậu đau đến chảy nước mắt nghiến chặt răng:
“A… Đông… đừng…”
Lương Đông không có ý định dừng lại mà còn cố tình tách mở đầu ngón tay:
“Nhịn một chút, khi nào em nhớ ra được bài hát đó là có thể không đau nữa rồi…”
Triệu Tử Thiêm luống cuống chặn tay Lương Đông lại, môi mỏng mấp máy chu về phía trước:
“Đông… ngừng a… nhớ ra rồi… Đại Thiêm nhớ ra rồi…”
Lương Đông quả thật ngừng lại động tác, nhưng bốn ngón tay ở bên trong động nhỏ của cậu còn chưa chịu rời ra. Hắn cúi đầu xuống ở bên tai Triệu Tử Thiêm gặm cắn:
“Nhanh như vậy đã nhớ rồi, trí nhớ cũng thật tốt!”
Không gian đột nhiên rơi vào trầm mặc không có một tiếng động nào, im lặng đến mức cậu có thể nghe rõ được tiếng hít thở của hai người trong phòng. Triệu Tử Thiêm quả thật là không muốn hát bài hát này, ít nhất là ở trong thời điểm như vậy nữa, nhưng nếu cậu không hát, Lương Đông nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu:
“Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta… không thể nào do dự
Không điều khiển được chính bản thân mình
Tình cảm mãnh liệt bộc phát mạnh mẽ”
Triệu Tử Thiêm hát đến đây thì dừng lại hỏi Lương Đông:
“Đông, như vậy được hay chưa?”
Lương Đông thô bạo tách rộng ngón tay ra một chút, Triệu Tử Thiêm theo đó đổ mồ hôi lạnh đành phải tiếp tục cắn môi hát tiếp:
“Nhanh nhanh cởi bỏ dây lưng tiến lại gần đây
Phải ‘đi tuần’ trên người cậu ta
Khiến cho thân thể kia bốc cháy lên tình thú hoang dại”
Triệu Tử Thiêm gương mặt đỏ bừng lén nhìn trộm Lương Đông, mắt thấy biểu cảm của hắn ý muốn nói cậu hát tiếp, Triệu Tử Thiêm lại cúi đầu xấu hổ hát tiếp:
“Em nói không cần lại còn muốn tôi mang theo súng
Đạn đã lên nòng, đêm nay toàn bộ phải phóng ra
Em không thể phản kháng, em sắp phải đầu hàng
Tôi sẽ khiến em sướng đến mức lập tức lên thiên đường”
“Đông...” đã được hay chưa?. Triệu Tử Thiêm vốn là định hỏi câu đó, nhưng mà Lương Đông rất nhanh đã cắt lời cậu:
“Vẫn còn chưa hết bài, hay là em lại phải làm một chút chuẩn bị mới có thể nhớ?”
Triệu Tử Thiêm hai mắt ngập nước lắc đầu:
“Tưởng tượng trên giường, mặc cho em nằm đó
Tiến gần sát đong đưa, chúng ta tiếp tục nào
Đèn neon muôn màu và con yêu thú đã xuất hiện
Em chỉ có thể ngây ngốc ngắm nhìn người hoàn mỹ là tôi ở bên cạnh
Em nói không thích giả gái tôi sẽ cầm roi da
Cưỡi trên người em rồi liếm em cho đến khi em kiệt sức”
Triệu Tử Thiêm cuối cùng cũng hát xong bài hát đáng xấu hổ kia, nếu biết kết cục sẽ thành ra như thế này cậu nhất định sẽ không đóng giả làm một cái hộp nhạc để rồi bị Lương Đông dày vò xoay như chong chóng. Lương Đông cúi xuống hôn vào đôi môi kia của Triệu Tử Thiêm rồi buông ra, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường lấy một ít gel bôi trơn bôi xuống phía dưới động nhỏ bởi vì bị trêu đùa nãy giờ mà sưng đến ửng đỏ.
“Đạn đã lên nòng… đêm nay nhất định phải bắn ra…” Lương Đông cười như không cười, chăm chú bôi gel cho Triệu Tử Thiêm.
Triệu Tử Thiêm ngay từ lúc bắt đầu cũng biết đêm nay nhất định thảm, nhưng mà khi nghe thấy câu nói kia của Lương Đông nội tâm cậu vẫn không ngừng run rẩy bất an, bắp đùi đột nhiên kẹp chặt lại một chút. Lương Đông cảm nhận được thay đổi nhỏ này liền nhíu mi hơi ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Thiêm.
Triệu Tử Thiêm mặc dù không thể thấy được gương mặt hiện tại của Lương Đông, nhưng không hiểu tại sao vẫn là ngoan ngoãn tách đùi của mình ra:
“Đông… hộp nhạc em tặng… anh có thích không?”
Lương Đông lớn tiếng cười ha ha:
“Hộp nhạc đáng yêu như vậy, anh có thể không thích sao?!”
Triệu Tử Thiêm tối ngày hôm nay trải qua bao nhiêu vất vả đến cuối cùng cũng chỉ vì câu nói này của Lương Đông. Nhưng nói gì thì nói, Triệu Tử Thiêm vẫn nhịn không được nói ra một câu kế tiếp:
“Lần sau sẽ không như vậy nữa!”
Lương Đông không báo trước cứ như vậy tiến sâu vào bên trong của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm lúc đầu quả thật rất khó thích nghi được vật to lớn kia, nhưng sau đó rất nhanh khoái cảm liền kéo đến. Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm cũng mệt mỏi rồi, hắn không nhẫn tâm dày vò cậu thêm nữa, chính vì thế Lương Đông cả một quá trình phía trước vẫn luôn kiên nhẫn nhẹ nhàng nhất có thể. Chỉ có điều sự kiên nhẫn nhẹ nhàng đó kéo dài đến tận nửa đêm mới chính thức chấm dứt.
Triệu Tử Thiêm chìm vào mê man vẫn có thể cảm nhận cậu được người ta bế vào trong bồn tắm, được người ta chậm rãi kỳ cọ, sau đó… sau đó dường như lại không biết vì sao lại bị người ta đặt lên đùi, cứ như vậy làm một lần nữa ở trong bồn tắm.
Sáng ngày hôm sau Triệu Tử Thiêm bị khan tiếng đến đau rát cổ họng, lưng mỏi nhừ chỉ muốn nằm ở một chỗ, nhưng hôm nay có bài kiểm tra thế cho nên Triệu Tử Thiêm không thể nghỉ được. Triệu Tử Thiêm làm xong bài kiểm tra liền quay trở về ký túc xá muốn ngủ một lúc rồi với đi về khách sạn, ai ngờ vừa bước xuống bậc thang đã thấy Lương Đông đứng tựa ở gốc cây dưới sân trường. Triệu Tử Thiêm giật mình nhìn người phía bên dưới, người này rất cao, vai rộng, lưng lớn, còn có vòng eo nhỏ, chân cũng rất dài, tính cách không quá trầm ổn cũng không quá hấp tấp, rất biết quan tâm đến người khác… ít nhất là với cậu hắn vẫn luôn rất quan tâm. Một chàng trai cẩn thận ngũ đại tam thô, một chàng trai tốt như vậy… đến cuối cùng lại thuộc về cậu. Có được Lương Đông quả thật là điều từ trước đến nay Triệu Tử Thiêm chưa từng nghĩ đến.
Danh sách chương