Một tiếng ừm nhỏ kia của Triệu Tử Thiêm liền giống như là lời mời gọi gián tiếp, Lương Đông ở bên này vừa nghe thấy một tiếng đó thôi tâm tình cũng phải nhộn nhạo hết cả lên rồi. Bảy giờ tối nay Lương Đông quả thật có một cuộc hẹn với Lương Thế Thành để bàn giao lại mọi chuyện ở công ty, hắn ngày mai sẽ bay qua Pháp để xử lý hết tất cả mọi chuyện còn lại ở bên đấy, một tháng sau liền có thể ở lại Bắc Kinh đảm nhận vị trí tổng giám đốc kia của Lương Thế Thành. Nhưng mà xem ra bảo bối nhỏ kia quá mức gấp gáp rồi cho nên hắn đương nhiên phải chiều ý người nào đó mà đi tới đấy.

Lương Đông mặc vào người một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần âu được cắt may tỉ mỉ rồi lái xe đi đến nhà của Triệu Tử Thiêm. Dọc đường đi Lương Đông bắt đầu suy nghĩ chờ mong, sóc nhỏ kia tiếp theo đây rốt cuộc sẽ giở trò gì. Khác với Lương Đông, Triệu Tử Thiêm ở bên này chẳng khác gì ngồi trên đống lửa cả, cậu quả thật có rất nhiều chuyện quan trọng để nói cho người kia biết, nhưng mà mấy chuyện đó căn bản đến hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp để nói ra.

Triệu Tử Thiêm nghĩ một hồi liền bước vào phòng tắm, cậu hiện tại cần được ở trong trạng thái thư giãn nhất để thoải mái tinh thần, chỉ có như vậy lát nữa khi Lương Đông tới rồi cậu mới không bị căng thẳng. Triệu Tử Thiêm ngồi vào trong bồn tắm, hơi nước từ bên dưới cũng bốc lên cao, Triệu Tử Thiêm không cảm thấy thư giãn chút nào ngược lại chính là rối loạn hơn. Triệu Tử Thiêm nhắm hai mắt dưỡng thần, bắt đầu lập ra bước đi kế tiếp. Nếu như hiện giờ cậu nói rõ ràng mọi chuyện với Lương Đông hắn có khả năng sẽ không thể tin ngay được, Lương Đông bị mất trí nhớ hắn phải từ từ tiếp cận mọi chuyện một cách tự nhiên nhất mới có thể dễ dàng nhớ lại những chuyện trước kia, nếu cậu trực tiếp đem mọi chuyện kể ra trong một thời gian ngắn như vậy có khi còn làm phản tác dụng mất.

Triệu Tử Thiêm vừa mới mặc được vào người bộ quần áo thì bên ngoài liền có tiếng chuông cửa khiến cho cậu cũng phải khẩn trương hơn. Vừa rồi người nào đó muốn Lương Đông phải ngay lập tức đến, bây giờ hắn đến rồi cậu lại muốn hắn chậm một chút hãng tới. Triệu Tử Thiêm đi ra ngoài mở cửa cho Lương Đông vừa đi vừa lầm bầm hắn tại sao đến nhanh như vậy.

Cánh cửa vừa mở ra Lương Đông liền ngửi thấy được một mùi hương thơm nhè nhẹ, mắt thấy tóc mái của Triệu Tử Thiêm hơi ướt liền biết được người này có vẻ như vừa mới tắm xong. Lương Đông thản nhiên bước vào bên trong, Triệu Tử Thiêm đóng cửa lại đi theo phía sau hắn. Lúc Lương Đông ngồi xuống ghế sô pha liền hướng người đang loay hoay ở trong bếp rót nước kia hỏi:

“Em nói có chuyện gì quan trọng mà lại gấp gáp thế?”

Triệu Tử Thiêm bắt đầu cảm thấy lúng túng, tay cầm bình nước cũng không để ý mà rót tràn ra ngoài. Một hành động kia của Triệu Tử Thiêm dĩ nhiên không thể thoát được khỏi mắt của Lương Đông, nhưng mà hắn vẫn giả bộ như không hề biết gì nói thêm:

“Anh đã lùi cuộc hẹn lại một giờ để đến gặp em đấy”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu kia bắt đầu không vui, Lương Đông đến gặp cậu rồi tại vì sao không hủy luôn cuộc hẹn kia đi mà phải lùi lại một giờ, người kia của hắn rốt cuộc quan trọng như thế nào mà phải gặp như vậy. Triệu Tử Thiêm từ trong bếp cầm ra một ly nước lọc để ở trước mặt của Lương Đông, sau đó cậu liền lên tiếng nói:

“Chuyện đó, là chuyện căn nhà kia, anh có thể… bán lại cho tôi hay không”

Lương Đông hai tay vắt lên ghế, chân cũng vắt chéo lại với nhau, một bộ dạng hiện tại đúng là vô cùng thoải mái:

“Không phải anh nói rồi sao, nếu như là vì Phó Tiểu Hinh thích thì anh sẽ không bán”

Triệu Tử Thiêm im lặng một lúc, sau đó liền hít một hơi thật sâu:

“Thật ra là tôi thích… tôi rất thích căn nhà đó, chứ không phải là Phó Tiểu Hinh thích”

Lương Đông nghe thấy lời thật lòng kia của Triệu Tử Thiêm thì rất vừa ý, hắn nhẹ giọng hỏi cậu:

“Không phải là em nói em thích căn hộ ở tầng ba hay sao? Em cũng nói ở tầng chín nếu như xảy ra chuyện gì đó thì rất khó thoát thân mà”

Triệu Tử Thiêm hai tay đặt trên đùi nắm chặt lại với nhau, cậu chẳng hiểu sao hiện tại lại cảm thấy rất khó mở lời, không biết nên nói sao cho phải. Triệu Tử Thiêm nhỏ giọng quay đầu sang một bên trốn tránh ánh mắt của Lương Đông:

“Anh không phải là nói tôi đừng hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Bạch Từ sao? Nếu như anh mua nhà tặng cho cô ấy thì tôi sẽ hiểu lầm đấy”

Lương Đông buồn cười nhìn sóc nhỏ đang bối rối kia:

“Nhưng mà không phải em nói là hai chúng ta cũng không thân thiết gì, cho nên vấn đề em có hiểu lầm hay không hiểu lầm cũng không quan trọng mà”

Triệu Tử Thiêm lại giảm âm lượng xuống một chút, nhưng mà căn phòng hiện tại yên tĩnh như vậy cho nên Lương Đông vẫn có thể nghe thấy rõ ràng:

“Tôi bây giờ cảm thấy có chút quan trọng rồi”

Lương Đông bật cười ha ha:

“Được rồi, nếu như em thích căn hộ ở trên tầng chín như vậy thì anh sẽ nhường lại cho em, anh lấy căn ở tầng ba cũng được”

Triệu Tử Thiêm nghe vậy lại nóng nảy quay sang nói lớn với Lương Đông: “Anh nhất định phải mua nhà ở chỗ đó sao…” Sau đó Triệu Tử Thiêm cảm thấy mình không đúng cho lắm liền hạ giọng xuống: “Ý tôi là, anh nhất định phải mua một căn nhà đắt tiền như vậy tặng cho Bạch Từ sao? Anh nếu như tặng nhà cho cô ấy, thì tôi sẽ hiểu lầm… anh và cô ấy thật sự có cái gì đó”

Lương Đông im lặng, ánh mắt mang theo tiếu ý nồng đậm nhìn chằm chằm Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm cũng bị Lương Đông nhìn cho đến ngượng ngùng, cậu nhanh chóng né tránh ánh mắt kia của hắn, một tay luống cuống cầm lấy ly nước ở trên bàn đưa lên miệng uống. Không gian tiếp theo liền rơi vào trầm mặc, Triệu Tử Thiêm cuối cùng vẫn là nhịn không được lên tiếng:

“Anh chẳng phải nói nếu như không phải người quan trọng thì anh sẽ không tặng nhà hay sao, hơn nữa lúc trước ở nhà hàng kia anh cũng nói là anh và Bạch Từ không có gì cả. Như vậy bây giờ anh lại muốn tặng nhà cho cô ấy, còn có… buổi tối hôm nay có phải là anh hẹn cô ấy đi ăn cơm hay không?”

Lương Đông khẽ nhún vai:

“Anh cũng không nói là anh sẽ tặng nhà cho Bạch Từ, hơn nữa buổi tối hôm nay không phải là anh đến gặp em hay sao?”

Triệu Tử Thiêm nhíu mày phản bác:

“Anh vừa rồi nói anh lùi cuộc hẹn kia lại một tiếng, anh cũng đâu có hủy cuộc hẹn đó đâu”

Lương Đông thật ra đã sớm hủy hẳn cuộc hẹn với Lương Thế Thành rồi, hắn chẳng qua là nói dối người trước mặt này thôi:

“Anh cảm thấy một tiếng này cũng đủ để em nói ra chuyện quan trọng rồi cho nên anh vẫn có thời gian đến cuộc hẹn kia”

Triệu Tử Thiêm bắt đầu cảm thấy bực bội, cậu lạnh giọng:

“Tôi có rất nhiều chuyện quan trọng để nói, một tiếng sẽ không đủ đâu”

Lương Đông gật đậu:

“Vậy được, em có chuyện quan trọng gì thì mau nói đi, chuyện nhường lại căn nhà kia anh đáp ứng em”

Triệu Tử Thiêm thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu, nói những chuyện gì để trì hoãn thời gian đến cuộc hẹn kia của Lương Đông. Triệu Tử Thiêm ấp úng:

“Còn có chuyện… là chuyện đó… ừ… ngày mai anh qua Pháp, như vậy thì khi nào trở lại đây?”

Lương Đông khẽ mỉm cười nhếch môi không rõ ý tứ:

“Nếu như giải quyết xong công việc ở bên đó thì quay lại, chuyện anh có trở về hay không đối với em là chuyện quan trọng hả?”

Triệu Tử Thiêm không trả lời câu hỏi kia của Lương Đông mà hỏi tiếp:

“Như vậy… Bạch Từ sẽ đi cùng anh sao?”

Lương Đông không chút do dự đáp:

“Điều này là đương nhiên, cô ấy là nhân viên bên đó cho nên phải trở về làm việc”

Triệu Tử Thiêm bắt đầu cảm thấy không vui vẻ, ngón tay ở trên ghế da màu sữa vẽ vòng tròn:

“Thế… lúc cô ấy trở về vẫn ở chung một nhà với anh sao?”

Lương Đông đột nhiên đứng dậy tiến về phía Triệu Tử Thiêm ngồi xuống bên cạnh cậu, tay hắn chậm rãi cầm lấy bàn tay đang vẽ loạn kia:

“Em không thoải mái sao?”

Triệu Tử Thiêm bị hành động kia của Lương Đông làm cho khẩn trương, nhưng mà cậu hiện tại cũng không đưa tay về mà để yên cho hắn nắm lấy:

“Thật ra thì… đúng là như vậy”

Lương Đông hài lòng, đưa tay lên phía trước xoay nhẹ cằm Triệu Tử Thiêm lại muốn để cho cậu nhìn hắn:

“Em nói xem, em vì sao không thoải mái”

Triệu Tử Thiêm vừa nhìn thấy trong con ngươi của Lương Đông phản chiếu lại hình ảnh thu nhỏ của cậu liền giật mình, cậu lúng túng trốn tránh ánh mắt này của hắn:

“Tôi cũng không biết vì sao”

Lương Đông buông tay ở cằm Triệu Tử Thiêm xuống, hai tay của hắn cầm lấy bàn tay nhỏ kia của Triệu Thiêm nghịch đầu ngón tay thon dài của cậu:

“Bạch Từ hiện tại chưa tìm được nhà để ở, cho nên trước mắt vẫn sẽ ở lại nhà của anh. Em nói không muốn anh mua nhà cho cô ấy, cho nên phải đợi cô ấy tìm được nhà mới thì mới có thể chuyển ra. Được rồi, còn chuyện gì quan trọng nữa hay không”

Triệu Tử Thiêm nhận được đáp án này của Lương Đông liền bắt đầu không vui, cậu mím môi thật chặt rồi mới từ từ buông lỏng: “Thập Niệm rất thích tôi…” Nói đến đây Triệu Tử Thiêm liền lấy hết dũng khí quay lại nhìn Lương Đông khẽ mở miệng: “Thế còn anh, anh có thích tôi không?”

Lương Đông cũng phải bất ngờ trước câu hỏi này của Triệu Tử Thiêm, hắn ngây người ra một lúc cuối cùng liền cười lớn, tiếng cười này làm cho Triệu Tử Thiêm khó hiểu cùng lo lắng. Lương Đông đột nhiên vì sao lại cười cậu như vậy, có phải là vì hắn cảm thấy chuyện này rất khôi hài hay không.

“Vây em nói trước, em thích anh sao?” Lương Đông hỏi lại Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm thu tay lại bắt đầu lúng túng không nói. Lương Đông đột nhiên đưa mặt tiến gần về phía Triệu Tử Thiêm khiến cho cậu phải hoảng sờ lùi lại phía sau, đến khi cả người giống như là nằm hắn xuống ghế sô pha rồi thì Lương Đông mới chịu dừng lại:

“Em trả lời câu đó, anh liền nói cho em biết”

Triệu Tử Thiêm nuốt một ngụm nước miếng khẽ gật đầu. Lương Đông vô cùng hài lòng nhìn người phía dưới, bàn tay của hắn bắt đầu luồn vào bên trong áo phông trắng của cậu, đưa lên trước bụng cậu xoa xoa một chút. Triệu Tử Thiêm cảm thấy có điều gì đó không đúng liền nắm chặt lấy tay Lương Đông ngăn không cho hắn làm càn:

“Anh nói đi, anh có thích tôi không?”

Lương Đông cúi đầu đưa miệng ghé sát vào tai Triệu Tử Thiêm thổi gió:

“Em nói xem?”

Triệu Tử Thiêm bị chạm đúng điểm nhạy cảm cả người liền nóng bừng lên, cậu hơi hơi né tránh khỏi Lương Đông một chút. Lương Đông cố tình vươn đầu lưỡi khẽ liếm vào tai của Triệu Tử Thiêm:

“Em gọi anh một tiếng Đông thì anh sẽ nói cho em biết”

Triệu Tử Thiêm giật mình, từ lúc cậu gặp lại Lương Đông đến giờ, cậu chưa từng lần nào gọi cái tên này trước mặt hắn. Hiện tại Lương Đông yêu cầu như vậy, Triệu Tử Thiêm quả là tránh không được có điểm khó mở miệng. Lương Đông thấy người kia cứ im lặng mãi không chịu lên tiếng, hắn liền đưa đầu ngón tay của mình chạm vào môi của Triệu Tử Thiêm khẽ miết nhẹ:

“Miệng nhỏ này… luôn luôn không chịu nghe lời, đều nói ra những lời trái với lương tâm”

Lương Đông im lặng đợi Triệu Tử Thiêm lên tiếng, nhưng mà không gian tiếp theo liền bị trầm mặc bao phủ. Lương Đông thu tay lại, ngồi ngay ngắn lại một chỗ, Triệu Tử Thiêm cũng theo vậy ngồi thẳng dậy. Nhưng mà Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp ngồi nghiêm chỉnh giây tiếp theo đã bị một lực nhấc bổng cậu lên rồi, Triệu Tử Thiêm hiện tại chính là ngồi ở trên đùi Lương Đông. Lương Đông vòng tay khoác lên eo của Triệu Tử Thiêm kẹp chặt không cho người này có cơ hội chạy trốn:

“Anh để quên một bảo bối ở Bắc Kinh… đã bốn năm rồi”

Triệu Tử Thiêm nghe đến đây liền thất thần, ánh mắt kia mang theo sự bất ngờ cùng nóng nảy nhìn Lương Đông. Lương Đông khẽ mỉm cười, đưa tay lên điểm nhẹ một cái vào chóp mũi của Triệu Tử Thiêm:

“Bảo bối này có đôi mắt thật lớn, nhưng lúc nào cũng chỉ khóc thôi, lần đầu tiên gặp lại cũng là thấy người đó khóc, sau đó buổi sáng ngày hôm sau tỉnh dậy cũng thấy người đó khóc, bây giờ…” Lương Đông nói đến đây liền dừng lại, mắt thấy đôi mắt đỏ hoe kia của Triệu Tử Thiêm liền đau lòng không thôi, hắn khẽ thở dài dịu giọng nói: “Cũng lại chuẩn bị khóc nữa”

Câu nói này của Lương Đông giống như là chất xúc tác, quả nhiên vừa hết lời Triệu Tử Thiêm liền khóc. Lương Đông cúi đầu hôn nhẹ xuống bên má của Triệu Tử Thiêm, vừa vặn ngăn đi được giọt nước mắt trong suốt kia:

“Nhà tam hoàn anh cũng là mua cho bảo bối đó, em nói xem tại sao bảo bối đó còn tức giận, còn khóc đây?”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy lời nói này trong lòng quả thật vô cùng xúc động, cậu cố gắng không khóc hướng Lương Đông hỏi:

“Như vậy… bảo bối kia… tên là gì?”

Lương Đông chậm rãi nói:

“Gọi là Triệu Tử Thiêm, nhưng mà anh nói người ta gọi anh một tiếng Đông người ta cũng không muốn gọi, còn muốn cùng anh chơi trò đi đường vòng không chịu dừng lại”

Triệu Tử Thiêm đưa tay lên lau nước mắt, cố gắng kiềm chế xúc động hiện giờ. Cậu đợi thời điểm này lâu lắm rồi, giống như là đã trải qua một nửa cuộc đời, giống như là cảm thấy những thứ không nắm giữ đã để vuột mất trước đây bây giờ quay trở lại… cảm giác trân trọng đó chính là vô cùng đáng quý. Có rất nhiều lời mà Triệu Tử Thiêm muốn nói hiện giờ, nhưng chẳng hiểu sao cơ miệng lúc này lại cứng lại, giọng nói cũng giống như là bị nghẹn ngào lấp ở giữa cuống họng không tài nào có thể lên tiếng mở lời. Lương Đông thấy dáng vẻ của người trong lòng yếu đuối như vậy thì bắt đầu cảm thấy đau lòng không thôi, hắn không dám tưởng tượng bốn năm trước Triệu Tử Thiêm đã mang một dáng vẻ như thế nào:

“Mấy ngày trước anh nói muốn người ta hát cho anh nghe một bài, nhưng người ta nửa câu cũng không chịu ngân. Còn có nhà tam hoàn anh mua lại nói vì một cô gái nào đó thích nên muốn anh nhượng lại để sau này người đó cùng cô gái ấy sống chung, em nói xem như vậy anh biết làm sao đây?”

Triệu Tử Thiêm lắc đầu, giọng mũi giải thích:

“Không phải như vậy”

Hai tay Lương Đông đột nhiên dùng lực khẽ siết chặt Triệu Tử Thiêm:

“Vậy nhà tam hoàn nhận hay không?”

Triệu Tử Thiêm quả quyết gật đầu:

“Nhận!”

Lương Đông hài lòng hỏi tiếp:

“Vậy đám cưới còn muốn?”

Triệu Tử Thiêm xúc động, nước mắt cũng như vậy từ hai bên hốc mắt chảy xuống càng nhiều. Nhưng nước mắt này chính là vì hạnh phúc mà tạo thành, dư vi so với đau khổ trước kia quả thật là khác nhau một trời một vực:

“Muốn!”

Lương Đông nhanh chóng cúi đầu hôn xuống đôi môi của Triệu Tử Thiêm, đầu lưỡi không một chút kiêng kỵ tách mở khuôn miệng của cậu. Đây là nụ hôn kể từ khi hai người gặp lại, thần trí vô cùng tỉnh táo, được sự tiếp nhận giữa hai bên. Triệu Tử Thiêm vòng tay ôm lấy cổ của Lương Đông, mạnh mẽ đáp trả lại nụ hôn này của hắn. Đầu lưỡi triền miên quấn quít dao nhau không ngừng nghỉ, mỗi một lần di chuyển quả thật là muốn hôn sâu hơn nữa, muốn cho đối phương phải dung nhập vào trong cơ thể mình. Không biết qua bao lâu, hai người hô hấp không thông mới từ từ luyến tiếc rời ra, Lương Đông bế Triệu Tử Thiêm trên tay tiến vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói:

“Vậy liền đáp ứng em, kiệu hoa lớn tám người khiêng!”

Triệu Tử Thiêm nhớ rõ đây là lời nói khi ấy ở khu phố cũ, cậu và Lương Đông nhìn thấy đám cưới kia lúc đó hắn liều hỏi cậu sau này muốn như thế hay là ở trong lễ đường, cậu nói cậu muốn như vậy kiệu hoa lớn tám người khiêng. Triệu Tử Thiêm cũng thật không ngờ Lương Đông bây giờ lại nói ra một câu như thế. Khi Triệu Tử Thiêm còn đang ở trong trạng thái suy nghĩ miên man thì ở dưới ngực trái liền truyền đến một cảm giác tê dại, cậu cúi người nhìn thấy cái đầu lớn kia của người nào đó đã chui vào bên trong áo phông của cậu. Triệu Tử Thiêm bắt đầu thở dốc, hai tay đặt ở trên chỗ nhô lên kia giữ lấy, Lương Đông nhanh chóng dùng một tay vén áo của Triệu Tử Thiêm muốn cởi ra, Triệu Tử Thiêm vô cùng phối hợp hơi hơi ưỡn người để cho Lương Đông giúp mình.

Da thịt mềm mại màu lúa mạch dưới ánh điện giống như càng thêm trơn bóng quyến rũ bức người, từng đường nét xương quai xanh gợi cảm cho đến cơ bụng săn chắc kia hiện lên vô cùng rõ ràng, Lương Đông dừng lại dùng một vài giây ngắn ngủi quan sát, cuối cùng hắn liền ngẩng đầu lên dùng ánh mắt vô cùng tự tin mà nói với Triệu Tử Thiêm:

“Bảo bối, anh trở về rồi”

Triệu Tử Thiêm mím chặt môi cố gắng không bị lời nói kia làm cho xúc động, cậu khẽ gật đầu ừ nhẹ một tiếng.

Thanh xuân của Triệu Tử Thiêm quay trở về vào một ngày tháng 7 cuối hạ, cuộc sống lúc trước vốn dĩ không có gì mới mẻ, vòng tuần hoàn nhàm chán đáng sợ cứ bao lấy cậu suốt bốn năm dài đằng đẵng, Triệu Tử Thiêm nhiều lúc quả thật có suy nghĩ muốn từ bỏ. Xuân hạ thu đông bốn mùa đều vậy, thời tiết cho dù nắng nóng hay lãnh lẽo thì cậu vẫn chỉ có một mình, nhưng bây giờ Lương Đông trở về rồi, mùa xuân đến có thể cùng đi ngắm hoa, đến khi mùa hạ tới liền có thể cùng hắn đi tắm biển, mùa thu hai người bọn cậu có thể tổ chức lễ cưới, đến mùa đông cùng nhau ngồi ở trước lò sưởi ngắm tuyết rơi, viễn cảnh như vậy thật sự là làm cho người ta ngập tràn kích động.

Lương Đông ở trên người Triệu Tử Thiêm hôn hết ở khắp mọi nơi, hắn muốn chỗ nào của cậu hắn cũng được chạm đến, hắn muốn thương yêu thật tốt những nơi mà bốn năm nay hắn không được chạm vào. Có thể lúc trước Lương Đông không có đủ năng lực để làm cho Triệu Tử Thiêm được hạnh phúc, nhưng hiện tại hắn tự tin rằng hắn có thể cho người này một cuộc sống tốt đẹp. Lương Đông hắn thừa nhận, hắn không phải là một người hoàn mỹ nhưng tình yêu mà hắn dành cho Triệu Tử Thiêm chính là một tình yêu hoàn mỹ nhất.

Trong thời điểm cao trào này đột nhiên có tiếng điện thoại di động truyền đến, Triệu Tử Thiêm giật mình khẽ run người, khi cậu định đưa tay với lấy điện thoại nhìn xem là ai gọi đến thì Lương Đông đã nhanh hơn cậu một bước tắt điện thoại kia đi:

“Đừng để ý!”

Khi Lương Đông đưa tay xuống phía dưới định cởi quần của Triệu Tử Thiêm xuống thì điện thoại một lần nữa lại có người gọi đến, là điện thoại của Triệu Tử Thiêm cậu cũng không biết giờ này còn có ai gọi đến nữa, Triệu Tử Thiêm định lấy điện thoại xem thì bị Lương Đông ngăn cản, một tay hắn khóa chặt hai tay của Triệu Tử Thiêm ở trên đầu, cúi đầu cuồng nhiệt gặm cắn ở bên cần cổ của cậu, Triệu Tử Thiêm hơi hơi ngửa cổ đón nhận, điện thoại vừa dừng chuông liền bắt đầu gọi tiếp, Triệu Tử Thiêm quả thật cũng cảm thấy rất phiền đối với kẻ phá hoại kia, cho nên liền hướng Lương Đông khẽ nói:

“Đông, đợi một chút, có người gọi đến”

Lương Đông mất hứng buông Triệu Tử Thiêm ra rồi nằm sang một bên. Triệu Tử Thiêm với tay lấy điện thoại ở trên tủ đầu giường, mắt vừa thấy là số của mẹ Triệu liền đứng dậy đi ra ngoài ban công nghe máy:

“Mẹ, có chuyện gì sao?”

Mẹ Triệu ở bên này vô cùng gấp gáp:

“Đại Thiêm, Lương Đông trở về rồi đúng không?”

Hôm nay Phó Tiểu Hinh gọi điện cho mẹ Triệu tiện thể có kể đến chuyện của Lương Đông, mẹ Triệu vừa nghe thấy cái tên kia liền hoảng sợ phải ngay lập tức cúp điện thoại gọi điện đến cho con trai mình hỏi rõ mọi chuyện. Triệu Tử Thiêm nhìn vào bên trong phòng ngủ, mắt thấy người nào đó đang nằm trên giường dùng ánh mắt ham muốn nhìn mình liền chột dạ xoay người đi:

“Mẹ vì sao lại biết chuyện này?”

Mẹ Triệu lo lắng:

“Vậy là thật sao, ngày hôm nay con cùng cậu ta đi mua nhà là thật sao? Mẹ nói cho con biết, mẹ cấm con từ nay về sau không được gặp lại cậu ta nữa, mẹ không muốn phải nói nhiều”

Triệu Tử Thiêm nắm chặt điện thoại ở trong tay, cậu im lặng không lên tiếng. Mẹ Triệu cảm thấy vô cùng bất an, dự cảm không lành cứ như thế mà tăng dần:

“Đại Thiêm, con đừng có mà hồ đồ”

Mẹ Triệu còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng tút tút đơn điệu, mẹ Triệu nhanh chóng gọi lại cho con trai nhưng phát hiện ra đã tắt máy. Mẹ Triệu ngồi phịch xuống ghế sô pha hai tay siết chặt lại với nhau, xem tình hình hiện tại quả thật là như bà nghĩ, bà không thể một lần nữa để cho con trai mình bước phải sai lầm được.

Ở bên này Triệu Tử Thiêm đột nhiên bị ai đó giật lấy điện thoại đáp thẳng xuống tầng, Triệu Tử Thiêm hốt hoảng nhìn xuống dưới đang định nói gì đó thì Lương Đông liền lên tiếng cướp lời:

“Là ai gọi điện đến vậy?”

Triệu Tử Thiêm tức giận:

“Anh tại sao lại ném điện thoại của em?”

Hiện tại là tám giờ, khu nhà của Triệu Tử Thiêm nằm ở trung tâm thành phố cho nên vô cùng náo nhiệt, đường phố ở phía dưới tấp nập xe cộ đi lại, những tòa nhà cao tầng của các khu trung tâm thương mại mọc lên san sát, ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy từ những bảng điện tử quảng cáo vô cùng đẹp mắt. Gió nhè nhẹ thổi làm cho triệu Tử Thiêm có điểm hơi lạnh, cậu hiện tại chính là cởi trần đứng ở bên ngoài ban công đối đáp với Lương Đông. Lương Đông chống hai tay vào thành lan can để cho Triệu Tử Thiêm có đủ khoảng trống đứng ở đó:

“Anh sẽ mua một cái điện thoại mới cho em”

Triệu Tử Thiêm bởi vì chuyện của mẹ Triệu cho nên bây giờ cũng có điểm giận lây sang Lương Đông:

“Em không cần anh mua, anh vì sao lại tự ý ném điện thoại của em đi”

Lương Đông trầm giọng:

“Anh kiếm tiền chính là vì em, chính là tiêu cho em, cái điện thoại kia làm em không vui cho nên anh sẽ ném nó đi… Sau này anh nuôi em, trong nhà em quản tiền anh là chủ hộ, sau này mọi uất ức mà trước đây em phải chịu anh nhất định sẽ bù đắp xứng đáng cho em!”

Triệu Tử Thiêm bị những lời nói kia của Lương Đông làm cho thất thần, ánh mắt liền thay bằng vẻ phiền não khẽ nhỏ giọng nói cho Lương Đông biết:

“Là mẹ em gọi, mẹ em còn biết anh trở về rồi”

Lương Đông đưa tay nâng cằm Triệu Tử Thiêm lên, dùng một ánh mắt vô cùng tự tin mà an ủi cậu:

“Sớm muộn gì cũng phải biết, biết sớm một chút thì càng tốt”

Lương Đông hôn lấy đôi môi của Triệu Tử Thiêm, giống như là đang muốn cho cậu một sự trừng phạt nho nhỏ cho nên hiện tại hai cánh môi mỏng kia của Triệu Tử Thiêm đang bị Lương Đông cắn mút đến đau nhức. Lương Đông một tay ôm eo nhỏ của Triệu Tử Thiêm, một tay luồn vào bên trong quần của cậu nắn bóp cặp mông kia. Triệu Tử Thiêm giật mình hơi hơi tách khỏi Lương Đông một chút:

“Đợi một chút, chúng ta đi vào bên trong”

Lương Đông không cho Triệu Tử Thiêm thời gian phản kháng, trực tiếp xoay người Triệu Tử Thiêm lại để cho cậu dựa lưng vào lòng ngực hắn, Lương Đông cởi khóa quần của Triệu Tử Thiêm, quần sort kia cũng nhanh chóng bị rơi xuống cổ chân. Triệu Tử Thiêm hốt hoảng muốn cúi người xuống, Lương Đông không một chút kiêng kỵ gì cởi nốt chiếc quần còn lại của Triệu Tử Thiêm ra. Triệu Tử Thiêm quay lại phía sau Lương Đông lo lắng:

“Đông đừng như vậy, nhỡ có người nhìn thấy… như vậy không được”

Lương Đông giữ chặt cằm của Triệu Tử Thiêm cúi xuống hôn lên đôi môi đang nhiều lời mấp máy kia:

“Em sợ cái gì? Cái gì cũng không cần phải sợ!”

Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông nắm lấy nơi đó hô hấp bắt đầu khó khăn, ánh mắt hướng xuống đường phố nhộn nhịp bên dưới quan sát xem có ai đang nhìn mình hay không, có điều tầm nhìn của Triệu Tử Thiêm lại hơi kém hơn nữa bây giờ còn là buổi tối rồi, đừng từ trên tầng bốn căn bản không thể thấy được cái gì ngoài ánh đèn rực rỡ kia:

“Đông đừng như vậy, khu này có rất nhiều nổi tiếng… ưm… cho nên có rất nhiều nhà báo…”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện