Triệu Tử Thiêm bị ánh mặt trời chói mắt làm tỉnh giấc, lúc cậu mở mặt ra mới phát hiện mình đang nằm ở giữa cánh đồng hoa tím này, bên cạnh không có bất cứ một ai cả. Triệu Tử Thiêm giật mình hốt hoảng ngồi dậy, ánh mắt lo lắng nhìn khắp mọi nơi ở xung quanh.

Nắng vàng như rót mật, không quá gay gắt làm cho người ta cảm thấy bức bối. Triệu Tử Thiêm nheo mắt nhìn về phía trước, vẫn là những căn nhà nhỏ trên đồi im ắng, không có một bóng người nào cả. Triệu Tử Thiêm cúi đầu định nhấn điện thoại gọi cho Lương Đông, đúng lúc này ở phía sau cậu liền có một giọng nói dịu dàng trầm ấm:

“Đại Thiêm”

Triệu Tử Thiêm ngưng lại mọi động tác, nhanh chóng xoay người nhìn lại phía sau lưng mình. Lương Đông hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, không có một điểm nhấn nổi bật gì, tất cả chỉ là một màu trắng đơn thuần. Nhưng Triệu Tử Thiêm nhìn sao cũng cảm thấy vừa mắt, lừa lớn nhà cậu chính là đẹp trai như vậy.

Triệu Tử Thiêm đút điện thoại trở lại vào túi quần, môi mỏng khẽ cong cong hỏi Lương Đông:

“Anh đi đâu vậy?”

Lương Đông chậm rãi bước về phía của Triệu Tử Thiêm, vừa đi vừa trêu chọc người nào đó:

“Gọi người đến khiêng em về, em nặng quá anh không thể cõng em về được”

Triệu Tử Thiêm liếc mắt nhìn Lương Đông hừ hừ vài cái tỏ vẻ hờn dỗi. Lương Đông bước đến phía trước mặt của Triệu Tử Thiêm đột nhiên cúi người quỳ một chân xuống. Triệu Tử Thiêm thấy thế thì hết hồn lùi lại phía sau:

“Đông à, anh làm cái gì vậy?”

Lương Đông ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Thiêm:

“Em không phải là nói muốn anh cầu hôn em trên cánh đồng trải đầy hoa lavender sao?”

Triệu Tử Thiêm hả một tiếng, Lương Đông không biết lấy từ đâu ra một chiếc hộp vuông nhỏ, bên ngoài được bọc vải nhung màu đỏ mận, nhìn qua chiếc hộp kia liền khiến cho trái tim của người ta cũng phải đập thình thịch:

“Đồng ý lấy anh nhé… bảo bối!”

Nắng vàng rực rỡ chiếu rọi vào chiếc nhẫn màu trắng bạc càng làm cho nó thêm lấp lánh lóa mắt, Triệu Tử Thiêm thất thần đến cử động cũng quên mất, ánh mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đơn giản kia. Thật ra ngay tại giờ phút này đây, Triệu Tử Thiêm cũng không thể xác nhận được trên chiếc nhẫn kia có cái gì, chỉ nhìn thấy một vật nhỏ lấp lánh khiến cho người ta không tài nào nhìn rõ được.

Lương Đông nhìn người đứng trước mặt không nói gì cả liền lo lắng khẽ gọi:

“Đại Thiêm…”

Đôi mắt mở lớn kia đột nhiên có một dòng nước nhỏ chảy xuống, Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lương Đông. Cậu nhìn thấy trong con ngươi kia của người đối diện phản chiếu hình ảnh thu nhỏ của cậu, phảng phất giống như là trong thế giới của hắn chỉ có một mình cậu mà thôi. Triệu Tử Thiêm vội vàng đưa tay lên lau nước mắt, vừa lau vừa khẽ mỉm cười hạnh phúc:

“Không khóc, hôm nay em sẽ không khóc”

Lương Đông rất muốn đứng lên giúp Triệu Tử Thiêm lau nước mắt, nhưng cậu hiện tại vẫn chưa đồng ý kết hôn cùng với hắn, thế cho nên Lương Đông vẫn muốn quỳ gối. Lương Đông hắn cả đời chưa quỳ gối trước một ai, ngay cả trước mặt ba Lương mẹ Lương cũng chưa hề làm như vậy. Hắn cảm thấy đã là một người đàn ông thì không nên tùy tiện làm ra hành động như thế, cho nên hắn tự nhận định rằng việc hắn đang làm đây không phải là một hành động tùy tiện. Lương Đông mang theo giọng nói trầm ấm hỏi lại Triệu Tử Thiêm một lần nữa:

“Lấy anh?”

Triệu Tử Thiêm không một chút do dự gật đầu một cái khe ưm. Lương Đông đứng dậy, việc đầu tiên hắn làm chính là ôm lấy cậu vào lòng, thật dịu dàng lau đi những giọt nước mắt kia cho cậu:

“Em đừng khóc”

Triệu Tử Thiêm gật đầu, Lương Đông buông cậu ra rồi nắm lấy tay cậu muốn kéo đi:

“Được rồi đi thôi”

Triệu Tử Thiêm là đang đợi Lương Đông giúp mình đeo nhẫn, nhưng mà con lừa lớn kia vừa đứng dậy liền đóng luôn cái hộp đó vào, cho đến bây giờ vẫn còn chưa chịu mang vào tay cho cậu nữa. Triệu Tử Thiêm dừng bước, ánh mắt mang theo tia bực bội nhìn Lương Đông:

“Còn chưa đeo nhẫn nữa”

Lương Đông bây giờ mới nhớ ra mình cần đeo nhẫn cho Triệu Tử Thiêm, hắn đúng là quá hồ đồ rồi, mỗi lần Triệu Tử Thiêm khóc hắn đều không còn tỉnh táo nữa, tâm trạng chính là bị những giọt nước mắt kia của ai đó làm cho hoang mang một hồi. Lương Đông vội vã lấy ra chiếc nhẫn kia từ trong hộp giúp Triệu Tử Thiêm mang vào ngón áp út, vừa làm vừa nói:

“Đáp ứng em rồi, là chiếc nhẫn vô cùng đặc biệt, cả thế giới này sẽ không ai có đâu”

Triệu Tử Thiêm đưa bàn tay trái của mình lên trước mặt, chiếc nhẫn kia vô cùng vừa vặn với ngón tay của cậu, là một vòng tròn màu bạc đơn giản, nhưng ở mặt trước của chiếc nhẫn đó lại có một viên đá tỏa ra thứ ánh sáng trắng lấp lánh giống như là kim cương vậy. Triệu Tử Thiêm quay sang hỏi Lương Đông:

“Là kim cương có phải không?”

Lương Đông vốn tưởng rằng Triệu Tử Thiêm sẽ nhìn ra điểm đặc biệt của chiếc nhẫn kia, ai ngờ người nào đó đúng là chỉ nhìn thấy kim cương mắt liền bị che lấp hết rồi. Lương Đông cầm lấy tay của Triệu Tử Thiêm rồi chỉ vào viên đá đó:

“Em nhìn thật kỹ đi này”

Triệu Tử Thiêm cúi đầu, ánh mắt nheo lại một chút cuối cùng cũng phát hiện ra được thì ra có chữ khắc chính giữa ở bên trong viên đá kia. Chữ viết đó phải xoay hướng điều chỉnh góc độ mới có thế nhìn thấy rõ ràng được, nếu như để bình thường rất khó nhìn thấy. Triệu Tử Thiêm bất ngờ, gương mặt lộ rõ vẻ thích thú nói:

“Sủng? Có thể khắc được một chữ lớn như vậy ở trong viên kim cương sao?”

Thật ra để làm ra được chiếc nhẫn này Lương Đông đã phải đổi mất ba viên kim cương như thế. Công đoạn khắc chữ trong kim cương sẽ ảnh hưởng đến độ hoàn mỹ của viên đá, yêu cầu phải là thợ chế tạo có tay nghề cao. Lương Đông hôm ấy đi đến cửa hàng đá quý, ngồi ở trong tiệm đó mất nửa ngày chỉ để đợi thành phẩm này ở trên tay của Triệu Tử Thiêm. Hắn có một viên kim cương đỏ vô cùng quý giá, có điều người thợ kia lại khắc chữ hỏng mất thế cho nên Lương Đông liền nói ông ta lấy viên đá đó làm thành những viên đá nhỏ đính xung quanh viền của chiếc nhẫn.

Lương Đông ôm Triệu Tử Thiêm vào lòng hỏi:

“Có thích hay không?”

Triệu Tử Thiêm gật đầu, một tay đưa lên xoa xoa vào chiếc nhẫn kia. Cảm giác mát lạnh có chút không quen tay, nhưng nhìn sao cũng vô cùng thuận mắt, cậu thật chỉ muốn ngay bây giờ đem chiếc nhẫn này đi khoe với cả thế giới:

“Thích, rất thích!”

Lương Đông khoác vai Triệu Tử Thiêm:

“Được rồi, chúng ta đi thôi”

Triệu Tử Thiêm có điểm tiếc nuối, cậu vừa rồi ngủ quên mất ở chỗ này cho nên vẫn còn chưa kịp ngắm hết mọi thứ, còn có cậu quả thật muốn chụp lại vài bức ảnh:

“A, về luôn sao? Nhưng mà em vừa rồi ngủ quên mất, cho nên còn chưa ngắm được cái gì mà”

Lương Đông đưa một ngón tay điểm nhẹ vào chóp mũi của Triệu Tử Thiêm:

“Anh đưa em đi ngắm toàn cảnh nơi này”

Triệu Tử Thiêm bước theo Lương Đông, từng nhịp từng nhịp đi về phía trước. Mới đi được hơn mười bước, cậu phát hiện phía xa kia có một quả bóng khổng lồ màu tím vô cùng lớn, sau đó khi đến gần hơn một chút mới nhận nhận ra rằng đó là một chiếc khinh khí cầu.

Triệu Tư Thiêm trong lòng tuy rằng vô cùng có hứng thú, cậu dù sao cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một chiếc khinh khí cầu ở ngoài đợi như thế này. Có điều lừa lớn nhà cậu quả thật là gặp chút vấn đề, Triệu Tử Thiêm do dự nhìn Lương Đông:

“Anh không phải là sợ độ cao hay sao?”

Lương Đông hiện tại lưng quả thật là đã đổ mồ hôi lạnh rồi, hơn nữa chân cũng run run nặng nề như bị buộc đá tảng, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười:

“Không sợ nữa, có em liền không sợ nữa”

Triệu Tử Thiêm đột nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc nhất chính là khi yêu một người mà người đó muốn cùng cậu vượt qua nỗi sợ hãi. Hạnh phúc chính là đơn giản như vậy, Triệu Tử Thiêm nắm lấy tay Lương Đông ngẩng đầu nhìn hắn:

“Đừng lo lắng… một lát nữa lên đó em cũng sẽ không đẩy anh xuống đâu ha ha”

Lương Đông vốn tưởng rằng người nào đó sẽ dùng một nụ hôn để trấn an tinh thần hốt hoảng của hắn hiện giờ, ai ngờ sóc nhỏ nhà hắn lại còn dọa hắn như vậy. Hai người bước gần về phía khinh khí cầu, Triệu Tử Thiêm càng đến gần mới càng cảm thấy được sự to lớn của chiếc khinh khí cầu này. Khinh khí cầu hình giọt nước, một màu tím thuần giống như màu hoa lavender đây, khiến cho người ta có cảm giác đây chính là một nhánh hoa lavender khổng lồ. Ở trên cao còn có hệ thống phát ra lửa để chiếc khinh khí cầu kia có thể phồng lên được, phía bên dưới có một sợi dây vô cùng lớn được buộc vào cột sắt bên cạnh để giữ cho khinh khí cầu không thể bay mất.

Triệu Tử Thiêm kích động, chiếc khinh khí cầu này thật sự rất lớn ở dưới chỗ ngồi cũng phải chứa đến lăm mươi người, có một người đàn ông ngoại quốc mặc một bộ vest đen vô cùng lịch sự. Triệu Tử Thiêm nhíu mày quay sang nói khẽ với Lương Đông:

“Người điều khiển chiếc khinh khí cầu này ăn mặc cũng thật lịch sự”

Lương Đông khẽ mỉm cười không nói, cùng Triệu Tử Thiêm bước lên chiếc khinh khí cầu kia. Người đàn ông nọ thấy hai người bước đến thì vui vẻ dùng một loạt ngôn ngữ có lẽ của nước Pháp này để nói chuyện, Triệu Tử Thiêm mở lớn hai mắt không thể hiểu được người nọ với Lương Đông nói cái gì. Chỉ thấy Lương Đông quay lại nhìn cậu rồi cười, người đàn ông kia cũng nhìn cậu cười vui vẻ lắm. Triệu Tử Thiêm tuy rằng không hiểu nhưng cũng cười rộ lên theo phép lịch sự, sau đó người ngoại quốc đó đưa một ngón tay cái về phía cậu ý chỉ tán thưởng.

Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên một chiếc ghế đan bằng nhựa, ở đối diện còn có một chiếc bàn màu trắng nho nhỏ, Lương Đông ngồi xuống bên cạnh Triệu Tử Thiêm liền kéo lấy hắn nói nhỏ:

“Người đó vừa nói cái gì thế?”

Lương Đông thành thật đáp:

“Ông ấy nói em rất đẹp, cười lên đặc biệt ấm áp”

Triệu Tử Thiêm không biết Lương Đông nói thật hay nói khoác nhưng cậu cảm thấy cũng không quan trọng lắm. Khinh khí cầu vẫn chưa được bay lên không trung, Triệu Tử Thiêm ngồi đợi một lúc lại thấy người đàn ông ngoại quốc kia cầm một túi giấy tờ đi ra, Triệu Tử Thiêm nghĩ hẳn là cần phải ký kết giấy tờ như là chấp nhận rủi ro hay là phiếu khám sức khỏe gì mới có thể bay cho nên cũng không nghi ngờ gì cả.

“Xin chào ngài Lương, xin chào ngài Triệu, thật vinh hạnh!” Người nọ ngồi xuống ghế đối diện liền cất lời.

Triệu Tử Thiêm lúc này mới có thể phát hiện thì ra người đàn ông này còn biết nói tiếng Trung Quốc. Triệu Tử Thiêm thả lỏng hơn một chút cũng chào lại người đàn ông kia.

“Tôi là Nicholas rất hân hạnh phục vụ hai vị ngày hôm nay”

Triệu Tử Thiêm cảm giác như người này vô cùng trang trọng dù sao thì cũng chỉ là điều khiển khinh khí cầu thôi mà, có nhất thiết cần phải như vậy hay không. Sau đó Triệu Tử Thiêm liền nghĩ có lẽ phong cách phục vụ ở Pháp khác với ở đất nước cậu ở cho nên mới như vậy.

Nicholas vừa bỏ mấy thứ giấy tờ trong túi ra vừa hỏi:

“Hai người quen nhau được bao lâu rồi?”

Triệu Tử Thiêm cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm nhưng mà cậu vẫn vui vẻ nói thật:

“Tính đến hiện tại đã là mười năm!”

Nicholas gật đầu:

“Mười năm thật sự là một quãng thời gian đáng trân trọng đó”

Triệu Tử Thiêm bất giác quay sang Lương Đông khẽ mỉm cười, gió nhẹ hiu hiu thổi đến mang theo hương thơm nồng đậm của hoa laveder quẩn quanh ở chiếc khinh khí cầu lớn này, Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm trong con ngươi phảng phất chỉ chứa đựng duy nhất một bóng dáng của cậu. Nicholas mang giấy tờ đặt lên bàn, từ trong túi lấy ra một chiếc bút mực:

“Hai người các cậu dự định sẽ sống ở đây hay là quay trở về Trung Quốc”

Lương Đông nắm lấy bàn tay của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm hốt hoảng định thu tay về, dù sao thì ở đây cũng có người lạ, như thế nào Lương Đông lại trắng trợn như vậy.

“Sẽ về Trung Quốc!” Lương Đông đáp.

Nicholas đã nhìn thấy hành động nắm tay của Lương Đông, ông ta đưa mắt nhìn xuống dưới phát hiện ra chiếc nhẫn đang ngay ngắn ở trên ngón tay áp út của Triệu Tử Thiêm rồi chuyển hướng sang nhìn cậu:

“Chiếc nhẫn thật đẹp”

Triệu Tử Thiêm có điểm mất tự nhiên thu tay về:

“Cám ơn”

Nicholas biết người trước mặt không được thoải mái liền chuyển hướng nhìn về phía giấy tờ đang chuẩn bị trên bàn:

“Cậu là một chàng trai may mắn đấy”

Nicholas mang thẻ căn cước cùng hộ khẩu của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đặt ở trước mặt hai người, hơn nữa ngoài chỗ đó còn có một tờ giấy viết toàn bằng tiếng Pháp. Triệu Tử Thiêm cúi người nhìn nhưng không biết đó là cái gì bèn không để ý nữa. Nicholas chỉnh lại cổ áo sơ mi bên trong, hai tay đặt ở trên bàn lưng dựng thẳng nói ra một câu khiến cho Triệu Tử Thiêm bị chấn đông không nhẹ. Nicholas nói thế này:

“Hai người các cậu là tình nguyện tiến tới hôn nhân sao?”

Triệu Tử Thiêm tưởng mình nghe nhầm liền bất ngờ hả một tiếng. Nicholas gương mặt vẫn là mỉm cười nhẹ nhàng nhưng không kém phần trang nghiêm nhìn Lương Đông hỏi:

“Lương Đông cậu hiện tại hoàn toàn tỉnh táo, không bị bất cứ một ai ép buộc, tình nguyện cùng người đang ngồi bên cạnh đây là Triệu Tử Thiêm đồng ý tiến tới hôn nhân chứ?”

Lương Đông không do dự, trước sự bất ngờ tột độ của Triệu Tử Thiêm mà gật đầu mạnh mẽ:

“Đúng vậy!”

Nicholas quay sang Triệu Tử Thiêm cũng hỏi một câu như vậy:

“Triệu Tử Thiêm cậu hiện tại hoàn toàn tỉnh táo, không bị bất cứ một ai ép buộc, tình nguyện cùng người đang ngồi bên cạnh đây là Lương Đông đồng ý tiến tới hôn nhân chứ?”

Triệu Tử Thiêm thất thần, một câu nói ngắn gọn kia cậu cũng chỉ nghe thấy được hai từ rõ ràng là hôn nhân. Không gian tiếp theo liền rơi vào im lặng, hai người bốn con mắt đều đồng loạt đợi một câu trả lời của Triệu Tử Thiêm. Nắng vàng càng ngày càng rực rỡ giống như cũng rất trông đợi câu trả lời kia, cánh đồng lavender ngập tràn sắc tím cũng bị một làn gió nhẹ làm lung lay giống như là vô cùng muốn nghe thấy một tiếp chấp nhận.

Triệu Tử Thiêm rơi vào hạnh phúc, bên trong vòng tròn hạnh phúc đó còn có một chút hoang mang, một chút lo lắng, một chút sợ hãi, một chút phân vân và một chút không dám quyết định. Ánh mắt của Triệu Tử Thiêm nãy giờ không rời khỏi tờ giấy nhỏ viết toàn bằng tiếng Pháp kia, thì ra đây chính là giấy đăng ký kết hôn, thì ra đi đăng ký kết hôn sẽ có cảm giác bồn chồn khó tả như vậy.

Triệu Tử Thiêm im lặng rất lâu, một chút cử động chớp mắt cũng không có, nhìn cậu hiện giờ chẳng khác gì bị người ta phù phép hóa thành tượng đá. Lương Đông gấp gáp, hắn muốn cho Triệu Tử Thiêm một cái gì đó gọi là chắc chắn cho nên mới muốn cùng cậu đi đăng ký kết hôn. Hắn cứ tưởng Triệu Tử Thiêm sẽ rất nhanh đồng ý, rất nhanh hạnh phúc mà ôm trầm lấy hắn ký xuống tên của mình vào tờ giấy nhỏ kia. Lương Đông đưa tay nắm lấy tay của Triệu Tử Thiêm khẽ gọi:

“Đại Thiêm…”

Triệu Tử Thiêm được kéo trở về thực tại, từ trong những suy nghĩ quẩn quanh kia bước ra, cậu quay lại dùng ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Lương Đông. Không cười, không khóc, không nhíu mày, chỉ có duy nhất ánh mắt lanh lợi kia xoáy xâu vào tâm hôn hắn, có lẽ người này đang muốn dò xét hắn, hoặc cũng có thể như Triệu Tử Thiêm đã nghĩ lại rồi.

Lương Đông lo lắng:

“Đại Thiêm, anh không phải là một người hoàn mỹ, nhưng anh nhất định sẽ cho em một tình yêu hoàn mỹ nhất”

Triệu Tử Thiêm vẫn nhìn Lương Đông im lặng. Lương Đông cảm thấy trái tim của mình cũng ngừng đập theo sự im lặng này:

“Đại Thiêm, nhà tam hoàn anh hứa sẽ mua cho em anh đã mua được rồi, còn có nói thợ sửa khóa đến sửa lại chiếc chìa khóa trên tay em để em có thể mở được tất cả”

Triệu Tử Thiêm nhìn xuống chiếc vòng tay đang ở trên cổ tay mình, chìa khóa chỉ nhỏ thôi, nó vô cùng nhỏ… thế nhưng vẫn có thể mở ra được một căn nhà lớn như thế.

“Đại Thiêm, nếu như em cảm thấy quá mức vội vàng rồi vậy thì chúng ta chậm một chút sẽ đăng ký kết hôn cũng được” Lương Đông bất an nói.

Triệu Tử Thiêm không rõ đang suy nghĩ cái gì nữa, cậu trước sau chỉ im lặng nhìn Lương Đông như vậy. Không biết qua bao lâu cậu mới khe khẽ lên tiếng:

“Đối với em kết hôn chỉ là một loại hình thức…”

Lương Đông hơi rũ mắt xuống, hắn biết sóc nhỏ nhà hắn không thích bị ràng buộc, vẫn là do hắn quá mức vội vàng rồi. Nicholas cảm thấy không khí trầm mặc như vậy liền muốn thu dọn lại mọi thứ rời đi nhường lại không gian riêng cho hai người bọn họ:

“Được rồi, vì ngài Triệu đây không tình nguyện cho nên tôi không thể làm tiếp công việc của mình nữa”

Lương Đông có cảm giác hụt hẫng, nhưng bàn tay lớn kia vẫn không buông tay của Triệu Tử Thiêm ra:

“Xin lỗi Nicholas, đã làm phiền ông rồi”

Nichjolas lắc đầu mỉm cười:

“Không sao”

Khi Nicholas cầm lên cây bút mực kia định cất vào túi, Triệu Tử Thiêm mới lên tiếng nói tiếp:

“Nhưng mà giấy đăng ký kết hôn nhất định phải có”

Nicholas dừng lại động tác, Lương Đông nghe thấy lời nói kia của Triệu Tử Thiêm liền bất ngờ hả một tiếng. Hắn muốn đính chính lại một lần nữa rằng mình không có nghe nhầm:

“Em nói cái gì?”

Triệu Tử Thiêm cười đến lóa mắt, cậu cầm tờ giấy nhỏ kia trên tay nhìn nhìn một chút:

“Em nói giấy đăng ký kết hôn này nhất định phải có, anh mau nói cho em biết ở trên này viết cái gì, tiếng Pháp em không hiểu”

Đến lượt Lương Đông im lặng, hắn hiện tại rời vào hạnh phúc mất rồi. Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông thất thần như thế thì buồn cười giả bộ nghiêm mặt:

“Hay là anh không muốn nữa, vậy thì thôi đi…”

Lương Đông a lên một tiếng, hắn vội vàng cầm lấy tờ giấy kia chỉ chỉ vào đó:

“Chỗ này ghi là giấy đăng ký kết hôn, chỗ này ghi lại ngày tháng năm cùng địa điểm, chỗ này là tên em, đây là tên anh. Lát nữa em sẽ ký ở chỗ này, em chỉ cần ký một cái thôi liền xong rồi…”

Triệu Tử Thiêm không nghe mấy lời nói kia của Lương Đông, cậu chỉ chăm chú quan sát gương mặt vui vẻ chuyên chú của lừa lớn nhà mình. Triệu Tử Thiêm đối với viễn cảnh cùng Lương Đông đi đắng ký kết hôn là điều chưa bao giờ nghĩ tới, cậu thừa nhận mình đã từng nghĩ đến đám cưới nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc này cả. Thật ra thì cái loại mà cậu gọi là hình thức này cũng thật sự làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy được sự chắc chắn đối phương đã thuộc về mình rồi.

Triệu Tử Thiêm và Lương Đông mười năm quen biết, bốn năm rời xa, có một khoảng thời gian nắm giữ được tình cảm của đối phương, cũng có một khoảng thời gian tưởng chừng như không thể quay trở lại được nữa. Có một khoảng thời gian nông nổi, có một khoảng thời gian tùy ý, có một khoảng thời gian trầm lặng, có một khoảng thời gian ngột ngạt mệt mỏi... nhưng đến hiện tại quãng thời gian này đây chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất của hai người.

Thật ra tờ giấy đăng ký kết hôn này mỏng manh lắm, nếu như không cẩn thận còn có thể xé rách làm đôi. Thật ra thì tờ giấy này một khi mang về Trung Quốc sẽ chẳng được chính phủ công nhận, nhưng dù sao thì đời người vẫn lên có một cái gì đó chứng nhận rằng người này đã là của mình.

Lương Đông giống như là sợ Triệu Tử Thiêm đổi ý, hắn nhanh chóng cầm lấy bút ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn kia rồi đưa cho Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm đặt bút xuống tờ giấy đó, khi đầu bút chạm xuống mặt giấy lưu lại một dấu chấm tròn vô cùng nhỏ liền dừng lại. Lương Đông lại gấp gáp lo lắng:

“Sao vậy?”

Triệu Tử Thiêm quay sang nhìn Lương Đông nói:

“Sau này trong nhà em quản tiền…”

Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp nói xong thì Lương Đông đã nhanh chóng cắt lời cậu:

“Chủ hộ cũng là em làm”

Triệu Tử Thiêm buồn cười, muốn ở thời khắc này thu một chút lợi ích từ Lương Đông:

“Nếu như sau này có người nào để ý đến anh, anh nhất định phải một đao chặt đứt, tuyệt đối không làm cho người đó nảy sinh tơ tưởng”

Lương Đông gật đầu:

“Được!”

Triệu Tử Thiêm hơi ngẩng đầu:

“Em còn muốn nuôi một con cún nhỏ, là giống poodle màu nâu đậm!”

Lương Đông không suy nghĩ nhiều đáp ứng luôn:

“Một lát nữa liền mua cho em”

Triệu Tử Thiêm lên tiếng trêu chọc:

“Vây em đặt tên nó là Đông Đông có được không?”

Lương Đông không quản ở đây còn có Nicholas, không có một chút mặt mũi nào mà nói thế này:

“Em muốn đặt là Đại Đông, Tiểu Đông, ngay cả Lương Đông đều được cả”

Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông làm cho cười lớn:

“Được rồi, vậy thì em đành miễn cưỡng ký xuống vậy”

Đúng lúc này Nicholas liền đưa tay về phía trước ngăn cản Triệu Tử Thiêm:

“Khoan đã, nếu như một trong hai người có người không tình nguyện thì tôi không thể hợp pháp hóa cuộc hôn nhân này”

Triệu Tử Thiêm quay sang nhìn Lương Đông mỉm cười khẽ nói:

“Tôi tình nguyện, tình nguyện cùng anh ấy tiến tới hôn nhân!”

Thời gian ký xuống một cái tên thật sự chưa cần đến một cái chớp mắt, chỉ roạt roạt một cái liền đã hoàn thành xong. Lương Đông hai tay run run cầm lấy tờ giấy nhỏ kia vô cùng trân trọng, Triệu Tử Thiêm cuối cùng cũng đã thuộc về hắn, ai cũng không thể cướp cậu đi khỏi hắn được nữa.

Nicholas đứng dậy cúi đầu rời đi:

“Được rồi, chúc hai người hạnh phúc!”

Nicholas bước xuống khỏi khinh khí cầu mang sợi dây đang buộc chặt ở cột sắt tháo ra. Khinh khí cầu không nhanh không chậm bay lên bầu trời, bay đến một khoảng nhất định liền bị sợi dây ở bên dưới giữ lại. Khinh khí cầu lơ lửng trên không trung, mang theo niềm hạnh phúc của hai người phía bên trong càng lên cao. Lương Đông đã cất tờ giấy quan trọng kia vào một nơi vô cùng an toàn, hắn hiện tại đang ngồi nắm lấy tay của Triệu Tử Thiêm căng thẳng. Triệu Tử Thiêm cảm nhận được bàn tay mình có điểm ẩm ướt liền phát hiện ra người bên cạnh không được thoải mái. Cậu khẽ lên tiếng nói một câu rồi cúi đầu hôn môi của hắn:

“Em muốn có một nụ hôn lãng mạn trên khinh khí cầu cao hai vạn thước”

Khinh khí cầu phồng lớn, mang theo niềm hạnh phúc của hai người bay lơ lửng trên bầu trời. Ánh mặt trời cũng không có đủ khả năng để chiếu qua bất cứ một khe hở nào ở giữa khuôn mặt của hai người. Nụ hôn nồng nhiệt dịu dàng làm cho đầu óc của cả hai trống rỗng.

Triệu Tử Thiêm cúi đầu nhìn xuống dưới phát hiện ra cánh đồng hoa rộng lớn vừa rồi trở lên vô cùng nhỏ bé, cảm giác như chỉ cần đưa tay thôi là có thể thu trọn về trong lòng bàn tay. Cũng giống như hạnh phúc của hai người cũng vậy, chỉ cần một chữ ký liền có thể làm cho đối phương cảm thấy yên tâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện