Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên xe, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện chiếc khuyên tai đã mất vừa rồi, cậu không biết phải mở lời nói với Lương Đông như thế nào. Vừa gọi một tiếng Đông ca, Lương Đông sẽ quay lại phía cậu cười nhẹ, chính cái nụ cười đó của Lương Đông làm cho lời nói vốn dĩ đã trôi đến cổ họng Triệu Tử Thiêm lại phải một lần nữa khó khăn nuốt trở về.

Đèn đỏ xe dừng lại, Triệu Tử Thiêm tình cờ nhìn thấy bên vệ đường có một cửa hàng bán thú cưng. Trong lòng Triệu Tử Thiêm liền nghĩ muốn Lương Đông mua cho mình một con chó nhỏ, nếu như Lương Đông mua cho cậu một con chó nhỏ, cậu nhất định sẽ không để con chó nhỏ đó dễ dàng biến mất. Bởi vì chó nhỏ rất quấn người nếu như cậu có quên mất để nó ở đâu, nó có thể sẽ tìm được đường về nhà, không giống như chiếc khuyên tai vô tri vô giác kia, một khi đã rơi khỏi tai cậu liền biến mất vĩnh viễn.

“Đông ca, em muốn nuôi một con chó!” Triệu Tử Thiêm quay sang nhìn Lương Đông.

Ký túc xá không cho nuôi động vật, Triệu Tử Thiêm hiện tại lại nói muốn nuôi một con chó, thế cho nên Lương Đông mới tưởng mình nghe nhầm, khó hiểu hỏi lại:

“Muốn nuôi một con chó?”

Triệu Tử Thiêm gật đầu, Lương Đông liền tiếp lời:

“Ký túc xá không cho nuôi động vật!”

Triệu Tử Thiêm lúc này mới chợt nhớ đến điều đó, ánh mắt vừa rồi còn có điểm hứng thú hiện tại liền thất vọng rõ rệt. Lương Đông khẽ mỉm cười, đưa tay xoa đầu Triệu Tử Thiêm, nhanh chóng lái xe đi vào cửa hàng bán thú cưng bên vệ đường:

“Có muốn vào xem không?”

Triệu Tử Thiêm gật đầu, mở cửa xe bước xuống. Lúc hai người đi gần vào đến cửa, Lương Đông liền nói với Triệu Tử Thiêm:

“Sau này nhà chúng ta sẽ nuôi một con Tibetan Mastiff”

Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông nói ra từ ‘nhà chúng ta’ trong lòng liền cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng khi nghĩ đến giá của con Tibetan Mastiff kia, Triệu Tử Thiêm liền nhíu mày nghiêm giọng:

“Có em ở đây anh đừng có mơ!”

Lương Đông buồn cười, nhanh chóng đưa một tay lên khoác vai Triệu Tử Thiêm bước vào trong cửa hàng bán thú cưng. Cửa hàng bán thú cưng này rất lớn, Triệu Tử Thiêm cứ tưởng cửa hàng đó chỉ bán chó mèo, không ngờ ngoài chó mèo ra còn bán nhiều loại thú cưng khác nữa, có những con Triệu Tử Thiêm còn chưa từng thấy qua.

Triệu Tử Thiêm đưa mắt nhìn một lượt, ánh mắt tinh ranh đột nhiên dừng lại ở một cái lồng sắt cách đó không xa. Triệu Tử Thiêm nhanh chóng đi đến đó, dùng một ngón tay đưa qua lỗ nhỏ trong lồng sắt, cố gắng chạm vào người con chó bên trong kia.

“Sau này nhà chúng ta nuôi Samoyed!”

Lương Đông nhìn con chó nhỏ có bộ lông màu trắng đang cố gắng dùng đầu lưỡi liếm liếm ngón tay của Triệu Tử Thiêm, trong lòng Lương Đông không hiểu sao lại cảm thấy không vui. Lương Đông kéo tay Triệu Tử Thiêm về, con chó nhỏ trong lồng liền không vui kêu lên inh ỏi. Triệu Tử Thiêm khó hiểu nhìn Lương Đông:

“Sao thế?”

Lương Đông nhíu mày:

“Nó liếm tay em kìa”

Triệu Tử Thiêm định đưa ngón tay vào trong lồng sắt nữa, Lương Đông liền bực mình kéo mạnh tay cậu về:

“Không phải em có chứng bệnh sạch sẽ hay sao?”

Triệu Tử Thiêm liếc nhìn người bên cạnh kia, cậu làm sao mà không hiểu Lương Đông rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, cứng đầu muốn đưa tay vào bên trong:

“Không sao, lát nữa em rửa tay là được!”

Lương Đông nhất quyết không để cho con chó kia chạm vào người sóc nhỏ nhà mình, nó đáng yêu như vậy còn biết lấy lòng sóc nhỏ nhà hắn, nếu để cho sóc nhỏ nhà hắn ở chỗ này, chỉ sợ Triệu Tử Thiêm chỉ nghĩ đến con chó nhỏ đó mà quên mất hắn. Lương Đông dùng sức kéo mạnh Triệu Tử Thiêm đi sang chỗ khác, Triệu Tử Thiêm buồn cười hỏi Lương Đông:

“Không phải anh ghen với một con chó chứ?”

Lương Đông có điểm xấu hổ, hắn không thể nhận mình ngay cả một con chó cũng ghen tị được. Triệu Tử Thiêm kéo Lương Đông sang chỗ bán mèo cảnh, Triệu Tử Thiêm không biết nhiều về mấy giống mèo cho lắm, cho nên chỉ xem qua loa một hồi rồi đi. Triệu Tử Thiêm vừa xoay người đã không thấy Lương Đông đâu, ánh mắt hốt hoảng nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ở phía sau liền có tiếng gọi quen thuộc:

“Đại Thiêm…”

Triệu Tử Thiêm nhìn về phía Lương Đông, thấy hắn đang đứng ở cách đó không xa nhìn cậu cười vẫy vẫy tay. Triệu Tử Thiêm bước đi tập tễnh về phía hắn, Lương Đông vừa nhìn thấy bộ dạng chật vật kia thì đau lòng, vội vã chạy đến chỗ Triệu Tử Thiêm đỡ lấy cậu:

“Qua đây, anh cho em xem có con này rất giống em!”

Lương Đông dẫn Triệu Tử Thiêm đến một cái lồng sắt cách đó không xa, vui vẻ đưa tay chỉ vào con vật đang say ngủ trong lồng:

“Em xem, rất giống em!”

Triệu Tử Thiêm nhìn thấy trong lồng sắt có một con sóc mập đang nằm ngửa ngủ, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết Lương Đông nhất định là đang trêu chọc cậu nữa:

“Có gì giống em?”

Lương Đông cười, đứng khoanh tay trước ngực, vẻ mặt thích thú nhìn con sóc mập trong lồng:

“Em nhìn mặt nó kìa!”

Triệu Tử Thiêm khẽ nhíu mày, bước lên phía trước một chút để nhìn thấy mặt con sóc kia. Lúc đầu Triệu Tử Thiêm chỉ là đi lên nhìn cho có lệ, nhưng sau khi nhìn thấy mặt con sóc đó rồi cậu liền đứng hình trong vài giây. Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm ngây người không nói, thì đi đến bên cạnh cậu khoác vai nói nhỏ:

“Có phải rất giống em hay không?”

Triệu Tử Thiêm gật đầu, ừ một tiếng. Con sóc mập kia quả thật có điểm rất giống cậu, ở dưới khóe mắt bên trái của nó có một nhúm lông nhỏ màu đen. Lương Đông dùng tay khẽ gõ nhẹ vào lồng, sóc mập đang ngủ cũng phải giật mình tỉnh giấc, vội vàng chạy nép vào một góc, mở lớn đôi mắt nhìn bọn họ. Lương Đông cười cười:

“Mắt cũng lớn giống như em vậy!”

Ở bên cạnh lồng sắt có một số hạt khô, Triệu Tử Thiêm lấy trong số đó một hạt dẻ to nhất đưa vào trong lồng sắt, sóc mập ban đầu còn e dè, sau đó nhân lúc Triệu Tử Thiêm quay đi liền nhanh như chớp giật lấy hạt dẻ trên tay cậu cho vào miệng. Triệu Tử Thiêm thấy vậy cũng phải giật mình, vừa rồi cậu còn tưởng con sóc này không thích ăn hạt dẻ định đổi hạt khô khác cho nó, không ngờ mới chỉ vừa cúi đầu xuống định chọn hạt thôi, thế mà hạt dẻ trên tay cậu đã biến mất không thấy.

“Ăn nhanh như vậy?” Triệu Tử Thiêm bất ngờ quay sang nhìn Lương Đông.

Lương Đông cười lớn, chỉ về phía kẻ trộm hạt dẻ trước mặt:

“Vẫn còn chưa ăn, em có thấy bên má phải của nó phồng ra không”

Triệu Tử Thiêm hơi cúi người xuống, phát hiện ra một bên má của con sóc kia hơi phồng ra thật. Triệu Tử Thiêm thích thú cầm lấy một hạt dẻ khác đưa cho con sóc kia. Có điều Triệu Tử Thiêm đã để hạt dẻ ở trước mặt nó rất lâu, sóc mập vẫn không có ý định tiến đến lấy, Triệu Tử Thiêm lẩm bẩm giả bộ quay mặt về hướng khác, sóc mập ở trong lồng sắt mới nhanh như chớp đoạt lấy hạt dẻ kia cho vào trong miệng.

Sóc mập vừa cướp hạt dẻ của Triệu Tử Thiêm, cậu liền nhanh chóng xoay mặt lại nhưng đáng tiếc cả một quá trình cho hạt dẻ vào miệng của sóc mập rất nhanh. Triệu Tử Thiêm rất muốn nhìn thấy cái bộ dạng lén lút trộm hạt dẻ kia của sóc mập cho nên liền không phục, giả bộ đưa một hạt dẻ khác đến trước lồng sắt rồi quay mặt đi.

Lương Đông đứng bên cạnh nhìn một người một sóc chơi rất vui vẻ, vừa rồi Triệu Tử Thiêm vì câu nói của Đại Chí mà tinh thần xuống dốc nghiêm trọng, hiện tại Lương Đông lại thấy Triệu Tử Thiêm thoải mái như thế, hắn cũng không muốn phá vỡ không gian này.Chẳng biết qua bao lâu, Triệu Tử Thiêm mới được như ý nguyện, sóc mập trong lồng vừa chạm tay vào hạt dẻ, Triệu Tử Thiêm liền dụt tay lại, sóc mập hoảng sợ khiến cho bốn năm hạt dẻ trong miệng cũng rơi ra hết. Triệu Tử Thiêm thấy thế thì khoái chí lắm, lớn tiếng cười ha ha.

“Đi thôi!” Triệu Tử Thiêm thấy cũng trễ rồi, cho nên liền quay sang nói với Lương Đông như vậy.

Lúc hai người sắp bước ra khỏi cửa hàng bán thú cưng rồi, Triệu Tử Thiêm đột nhiên khẽ quay đầu nhìn lại phía sau một chút. Bởi vì Triệu Tử Thiêm bị cận thị, cho nên ở khoảng cách xa như thế này cậu không thể nhìn thấy con sóc mập trong lồng kia, không hiểu sao Triệu Tử Thiêm lại cảm thấy có điểm nuối tiếc, thở dài một hơi rồi dứt khoát bước ra khỏi cửa tiệm.

Lương Đông quan sát thật kỹ biểu hiện của người bên cạnh, cuối cùng liền cười nhẹ quay sang hỏi Triệu Tử Thiêm:

“Có muốn nuôi con sóc đấy không?”

Triệu Tử Thiêm nghĩ nghĩ một hồi, ký túc xá tuy rằng không cho nuôi động vật, nhưng mà con sóc kia nhỏ như vậy nếu như lén nuôi, quản giáo ký túc xá sẽ không biết. Với lại, cậu thật sự rất có cảm tình với con vật nhỏ đó. Thế cho nên khi Lương Đông hỏi, hai mắt Triệu Tử Thiêm liền sáng lên, vui vẻ gật đầu nói:

“Có!”

Lương Đông đưa tay xoa đầu Triệu Tử Thiêm, kéo vai cậu bước vào trong cửa tiệm một lần nữa. Sóc mập vừa rồi nhìn thấy Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đi vào, hai mắt liền mở lớn giống như phát sáng, Triệu Tử Thiêm nhìn thấy như vậy liền cười híp cả mắt, nhanh chóng đi đến chỗ lồng sắt đó gõ nhẹ.

Lương Đông gọi nhân viên bán hàng đến, cô gái bán hàng chậm rãi bắt con sóc mập kia ra khỏi lồng sắt đưa đến bàn cân.

“Sóc này thuộc giống Chipmunk còn gọi là sóc chuột Siberia, con này được ba tháng rồi đã tiêm phòng đầy đủ, hiện tại nặng sáu lạng hai,…” Nhân viên bán hàng vừa đặt sóc mập lên bàn cân, vừa mỉm cười nói với Lương Đông và Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm mở lớn hai mắt, có vẻ như rất chăm chú lắng nghe:

“Nó ăn cái gì?”

Nhân viên bán hàng mỉm cười thân thiện:

“Sóc là loại ăn tạp, anh có thể cho nó ăn trái cây, hạt khô, hạt đậu, nấm,… Răng của sóc mọc rất nhanh, nếu như răng sóc mọc quá dài sẽ cản trở đến việc ăn, đến lúc ấy anh có thể đưa sóc đến bác sĩ để mài răng!”

Triệu Tử Thiêm giật mình:

“Mài răng sao?”

Nhân viên bán hàng gật đầu:

“Đúng vậy!”

___

Triệu Tử Thiêm trên tay cầm một cái lồng nhỏ màu tím, lúc đi ra ngoài ánh mắt luôn chăm chú nhìn vào đó, Lương Đông thấy vậy liền nhíu mày:

“Cẩn thận đó!”

Triệu Tử Thiêm hơi hơi ngẩng đầu cười nói:

“Ừ!”

Khi ngồi vào trong xe rồi, Triệu Tử Thiêm liền nhanh chóng mở lồng sắt bắt con sóc mập kia ra ngoài. Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm có ý định thả con sóc kia ra thì vội ngăn cản:

“Đừng thả nó ra, nó chạy mất đấy!”

Triệu Tử Thiêm mặc kệ, cố chấp bắt con sóc mập kia ra khỏi lồng. Lúc đầu con sóc đó còn dãy dụa một hồi, nhưng sau đó Triệu Tử Thiêm liền đưa tay lên người sóc mập vuốt ve, trấn tĩnh nó một hồi, con sóc kia mới thôi dãy dụa:

“Rất ngoan đó!”

Lương Đông cười cười, nhanh chóng khởi động xe.

Được một lúc, Triệu Tử Thiêm liền ở bên cạnh Lương Đông nói khẽ:

“Nó ngủ rồi!”

Lương Đông nhìn sang bên cạnh không nói gì. Triệu Tử Thiêm vuốt nhẹ đám lông nâu mềm mượt kia, mỉm cười nói tiếp:

“Sau này sẽ không nhốt trong lồng, sau này em đi học sẽ mang nó theo!”

Thật ra Triệu Tử Thiêm muốn mang con sóc này theo bên người là bởi vì sợ mất nó, cậu thật sự không muốn món quà nào Lương Đông tặng cho cậu, cậu cũng bất cẩn đánh mất như vậy. Nhưng mà Lương Đông lại không nghĩ như thế, hắn lại bắt đầu cảm thấy ghen tị với một con sóc:

“Lúc nào cũng mang nó theo sẽ rất phiền, biết như vậy anh đã không mua!”

Triệu Tử Thiêm liếc nhìn Lương Đông một cái:

“Em nuôi chứ anh có nuôi đâu mà nói phiền”

Lương Đông lẩm bẩm:

“Anh chăm một con sóc đã thấy rất phiền rồi!”

Triệu Tử Thiêm bĩu môi:

“Ai cần anh chăm”

Ai cần anh chăm, ai cần anh chăm, ai cần anh chăm,… đây chính là câu nói mà Triệu Tử Thiêm một tiếng trước ở trên xe nói với Lương Đông, nhưng một tiếng sau khi về đến nhà rồi, Lương Đông lại phải chăm cả sóc nhỏ lẫn sóc mập.

“Đông ca, tắm chai sữa tắm này đi, mùi này thơm!” Triệu Tử Thiêm đưa chai sữa tắm lớn lên trước mặt cười nói với Lương Đông.

Lương Đông tay cầm con sóc khẽ nhíu mày:

“Lau người cho nó được rồi, không cần tắm!”

Triệu Tử Thiêm nghiêm mặt: “Sao được!” Nói rồi thản nhiên xịt một lượng sữa tắm vào cái chậu đã được đựng sẵn nước ấm.

Lương Đông mang con sóc thả vào bên trong. Con sóc này có vẻ thoải mái lắm, Lương Đông một tay đỡ nó, một tay khẽ xoa xoa, sóc mập trong chậu lim dim mắt thỏa mãn, nằm im không động đậy gì. Lương Đông thấy vậy thì buồn cười, quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm đang chống cằm ngồi xổm bên cạnh:

“Con sóc này giống y hệt em, mắt to, lại còn có nốt ruồi lệ bên mắt trái, còn nặng sáu lạng hai, đến ngay cả anh tắm cho nó, nó cũng lim dim mắt như vậy… ai da…” Lương Đông đang nói, đột nhiên sóc mập cắn mạnh vào tay hắn một cái, rồi lại nằm im.

Triệu Tử Thiêm cười khúc khích:

“Nói bậy nó mới cắn anh!”

Lương Đông nở nụ cười xấu xa:

“Đúng thật là rất giống em, anh vừa rồi không để ý chạm vào tiểu đệ đệ của nó, nó liền cắn anh. Em cũng giống nó, lúc anh tắm cho em, anh không cố ý chạm vào Tiểu Thiêm Thiêm một chút thôi, em cũng xù lông cắn anh rồi!”

Triệu Tử Thiêm đen mặt, đưa tay tát nhẹ vào má Lương Đông:

“Nói linh tinh!”

Lương Đông nhún vai:

“Nếu không lát nữa thử xem, anh tắm cho nó xong sẽ tắm cho em,…”

Không đợi Lương Đông nói xong, Triệu Tử Thiêm đã quay người rời đi, thản nhiên cầm lấy khăn tắm của Lương Đông nói lớn:

“Lấy cái này lau người cho nó!”

Lương Đông cười khổ:

“Không phải thế chứ? Anh đã phải tắm cho sóc của em rồi, em còn muốn lấy khăn tắm của anh lau người cho nó!”

Triệu Tử Thiêm nhún vai, mở miệng trêu chọc:

“Sau này trong nhà em là nhất, con sóc này là thứ hai,…”

Lương Đông gật gật đầu:

“Được rồi, anh số ba cũng được!”

Triệu Tử Thiêm đứng ở ngoài cửa phòng tắm khoanh tay:

“Ai nói anh số ba, anh là số không!”

Lương Đông khó hiểu quay lại phía sau hỏi Triệu Tử Thiêm:

“Tại sao?”

Triệu Tử Thiêm đáp:

“Số ba là Samoyed, số bốn là Tibetan Mastiff!”

Lương Đông có điểm không phục:

“Đến chó của anh còn có số!”

Triệu Tử Thiêm xoay người bước ra khỏi phòng khách:

“Hết cách rồi!”

Lúc Triệu Tử Thiêm xoay người bước đi, khóe miệng cậu còn khẽ nhếch lên cao, trong ánh mắt tràn đầy sự yêu thương vô hạn. Thật ra, Lương Đông ở trong lòng cậu không có số, nếu như có số một thì sẽ có số hai, số ba. Thế cho nên, nói Lương Đông là số không chính là như vậy, bởi vì đối với thứ tự, Triệu Tử Thiêm vĩnh viễn sẽ không đánh một con số nào trên người Lương Đông cả.

___

Buổi tối, sóc mập đi ngủ rồi, Triệu Tử Thiêm mới thả nó vào trong lồng. Lương Đông mắt thấy sóc nhỏ nhà mình không còn bế con vật đáng ghét kia nữa, hắn liền sáp lại gần đưa tay sờ soạng khắp người cậu. Triệu Tử Thiêm nhíu mày, gạt tay Lương Đông ra xa:

“Còn chưa bôi thuốc đâu!”

Vừa rồi tắm xong Triệu Tử Thiêm vẫn còn chưa bôi thuốc, Lương Đông nghe vậy liền nhanh chóng nhảy xuống giường chạy ra ngoài lấy thuốc vào bôi cho Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm ngồi duỗi thẳng chân, lưng tựa vào đầu giường bâng quơ hỏi:

“Đặt tên con sóc kia là Đông Đông có được không?”

Lương Đông nhíu mày:

“Tại sao lấy tên anh đặt cho nó, nó giống em như vậy đặt là Thiêm Thiêm đi!”

Triệu Tử Thiêm nghiêng đầu qua nhìn con sóc mập đang nằm ngửa ở trong lồng, cuối cùng nói:

“Nó có nốt ruồi lệ kìa, đặt là Lệ Lệ, Chi Chi,… không được, tên này giống con gái quá!”

Lương Đông bôi thuốc xong bên chân phải của Triệu Tử Thiêm, liền chuyển sang bên chân trái. Cười cười nói ra một câu thế này:

“Đặt là A Man đi!”

Triệu Tử Thiêm khó hiểu:

“A Man?”

Lương Đông gật đầu giải thích:

“Man, đàn ông đó! Em không phải chê mấy tên kia giống con gái sao?”

Triệu Tử Thiêm à một tiếng, sau đó lại nghĩ:

“Nhưng mà nếu như phát âm theo tiếng anh là a men, sao em nghe cứ như thiên chúa giáo vậy!”

Lương Đông cười lớn:

“Kệ họ đi, người Anh đọc là men nhưng chúng ta cứ đọc là man”

Triệu Tử Thiêm mỉm cười, gật đầu quyết định:

“Được, gọi là A Man!”

Lương Đông bôi thuốc xong ở chân cho Triệu Tử Thiêm rồi, liền nhoài người lên muốn bôi vào trán cho cậu. Triệu Tử Thiêm không né tránh, cứ ngồi im lặng như vậy nhắm mắt để Lương Đông bôi thuốc cho mình. Lương Đông khẽ xoa nhẹ vết thương trên trán của Triệu Tử Thiêm, được một lúc hắn liền nhẹ giọng nói ra một câu thế này:

“Lời nói của Đại Chí hôm nay, em đừng nghĩ đến!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy Lương Đông nói vậy, hai mắt liền nhanh chóng mở ra. Lương Đông vẫn cứ bình thản xoa nhẹ cái trán hơi sưng tím kia của Triệu Tử Thiêm, dịu dàng nói:

“Anh không quan tâm, em cũng đừng quan tâm!”

Sáng ngày hôm nay Triệu Tử Thiêm đã hỏi Lương Đông có quan tâm đến vấn đề này hay không, nhưng mà hắn chỉ cười không nói. Đến tối, khi nghe được câu “anh không quan tâm” kia của Lương Đông, Triệu Tử Thiêm không hiểu tại sao lại có cảm giác chua xót trong lòng, sau đó hốc mắt cũng không hiểu tại sao lại nóng lên, cuối cùng cảm thấy giống như muốn khóc.

Lương Đông thấy bộ dạng cố gắng kiềm chế không khóc kia của sóc nhỏ nhà mình thì đau lòng, yêu thương khẽ kéo Triệu Tử Thiêm vào lòng, đưa tay vỗ nhẹ đôi vai đang khẽ run rẩy kia:

“Làm sao lại khóc, không phải anh nói không cần quan tâm rồi hay sao”

Triệu Tử Thiêm vừa rồi đã bình tâm lại một chút, lúc này nghe thấy câu nói kia của Lương Đông liền giống như muốn buông bỏ tất cả, cứ như vậy ở trong lòng hắn lặng lẽ rơi nước mắt. Lương Đông cảm giác áo mình bị ướt thì giật mình muốn kéo Triệu Tử Thiêm ra nhìn xem, nhưng mà Triệu Tử Thiêm lại không có ý định muốn để cho hắn nhìn thấy bộ dạng này của mình, hai tay cậu vốn dĩ để ở trên đùi, lúc này liền vội vàng ôm chặt lấy người Lương Đông, ngăn không cho hắn kéo cậu ra.

“Đông ca, lúc ở trên sân bóng… em làm mất khuyên tai rồi!” Triệu Tử Thiêm giọng nói trầm xuống.

Lương Đông nhíu mày:

“Hả?”

Triệu Tử Thiêm ở trong lòng ngực Lương Đông khẽ gật đầu:

“Ừ!... là quên không tháo ra, cho nên…”

Lương Đông không trách Triệu Tử Thiêm làm mất chiếc khuyên tai kia, hắn cũng không có ý định tức giận gì. Lương Đông chỉ cảm thấy đau lòng thay cho sóc nhỏ nhà mình, lúc ở sân bóng luôn phân tâm thì ra là vì muốn tìm lại chiếc khuyên tai đó. Chỉ vì một chiếc khuyên tai hắn tặng, mà Triệu Tử Thiêm mới trở nên chật vật như hiện giờ. Lương Đông đưa tay vuốt vuốt mái tóc đen mềm của Triệu Tư Thiêm, từ trên đó khẽ chạm nhẹ môi xuống, cố gắng hít lấy mùi hương thoang thoảng dầu gội đầu quen thuộc:

“Không sao, mất rồi thì thôi!”

Triệu Tử Thiêm thở dài:

“A Man sẽ không để mất nữa!”

Lương Đông bây giờ mới hiểu, thì ra Triệu Tử Thiêm không đánh mất món quà hắn tặng, cho nên mới muốn hắn mua cho cậu một thứ có thể di chuyển chạy nhảy được. Lương Đông càng nghĩ lại càng cảm thấy đau lòng, sóc nhỏ nhà hắn rốt cuộc trong đầu nghĩ bao nhiêu chuyện rồi.

“Đông ca…” Triệu Tử Thiêm khẽ gọi.

Lương Đông vẫn cứ dịu dàng như trước đáp lời ai kia:

“Ừ!”

Triệu Tử Thiêm im lặng một lúc lại gọi tiếp:

“Đông ca…”

Lương Đông khẽ vuốt nhẹ dọc sống lưng Triệu Tử Thiêm:

“Sao”

Triệu Tử Thiêm đẩy Lương Đông ra xa một chút, ngồi thẳng dậy nói với hắn: “Nếu sau này,.. chúng ta…” Triệu Tử Thiêm nói đến đây, nước mắt lại không tự giác chảy ra, cậu vội vàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt không nghe lời kia, bình tâm lại một chút rồi nói: “không có sau này thì thế nào…”

Đây không phải là lần đầu tiên Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm buồn bã, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn nhìn thấy sóc nhỏ nhà mình khóc đến đau lòng như vậy. Lương Đông lòng rối như tơ vò, hắn không hoảng loạn vì câu nói “không có sau này thì thế nào” kia, mà hắn hoang mang chính là vì Triệu Tử Thiêm lại khóc trước mặt hắn. Cảm giác mọi thứ như đổ vỡ hết trước mặt Lương Đông, cảm giác bất lực tự trách chính bản thân, hắn thế nhưng làm cho sóc nhỏ nhà mình khóc rồi. Lương Đông chân tay luống cuống, cố gắng lau đi những giọt nước mắt sớm đã không thể ngừng lại được kia của Triệu Tử Thiêm. Nhưng có điều càng lau nó lại càng chảy ra nhiều hơn. Lương Đông không muốn nhìn thấy bộ dạng này của Triệu Tử Thiêm, thế cho nên hắn mới nhanh chóng ôm cậu vào lòng, khẽ vỗ nhẹ bờ vai vì khóc lóc mà đang khẽ run rẩy kia, nhỏ giọng an ủi:

“Ngày mai trời vẫn sáng không phải là sau này đó sao…”

Triệu Tử Thiêm khóc đến nức nở, không rõ là vì vết thương hay vì lo sợ, không rõ là vì lời nói kia của Đại Chí hay là vì vấn đề này cậu đã sớm nghĩ đến từ lâu. Mọi thứ dường như ngay từ lúc bắt đầu đã rõ ràng, nhưng chẳng hiểu sao Triệu Tử Thiêm lại cứ mơ màng bước chân vào đó. Biết rõ con đường này cậu chọn không dễ đi, nhưng chẳng hiểu sao cậu cứ như vậy mà đi đến. Lương Đông nói rất đúng, ngày mới trời vẫn sáng... nhưng cũng chưa chắc nó đủ sáng để cậu tìm được lối ra. Lương Đông không nói có ngày mai, hắn chỉ nói ngày mai trời vẫn sáng. Triệu Tử Thiêm không muốn nghe câu trả lời này, cho nên cậu liền hỏi lại Lương Đông:

“Nếu không có sau này thì thế nào?”

Lương Đông im lặng một lúc, cuối cùng bình tĩnh đáp lại con sóc nhỏ đang hoảng loạn kia:

“Chỉ khi nào tận thế mới không có sau này… nếu như ngày mai không phải là tận thế, thì anh sẽ không bỏ cuộc, có hiểu không?”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu nói kia của Lương Đông lại càng khóc lớn hơn. Lương Đông không rõ mình nói sai cái gì, cho nên liền luống cuống kéo Triệu Tử Thiêm đến trước mặt, vội vàng lau đi dòng nước mắt ấm nóng kia:

“Làm sao lại khóc, đừng khóc…”

Triệu Tử Thiêm cố gắng mỉm cười không khóc, nhưng chẳng hiểu sao khóe miệng lại không tài nào mà nhếch lên được, cậu hiện tại thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn có một người ở bên cạnh dựa vào. Triệu Tử Thiêm lại lười biếng ghé đầu vào ngực Lương Đông, giọng nói bởi vì khóc mà trở nên trầm khàn không rõ ràng:

“Đông ca… ngày mai muốn đi xem đại hội thể thao ở trường”

Lương Đông rất nhanh đáp ứng:

“Được!”

Triệu Tử Thiêm giọng nói càng ngày càng nhỏ dần:

“Đông ca… A Man sẽ không để mất!”

Lương Đông vỗ nhẹ lưng Triệu Tử Thiêm khe khẽ đáp:

“Ừ…”

“Đông ca… Đông ca…” Triệu Tử Thiêm cứ như vậy vô thức gọi tên Lương Đông, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Lương Đông vừa đau lòng, vừa yêu thương chậm rãi đặt Triệu Tử Thiêm nằm xuống giường. Sóc nhỏ nhà hắn vừa rồi khóc nhiều như vậy, hiện tại gương mặt đã ướt đẫm, bờ môi không rõ tại sao cũng hơi sưng lên một chút. Lương Đông nhanh chóng đi vào trong nhà tắm, lấy khăn lau mặt giúp cho Triệu Tử Thiêm. Lúc Lương Đông chạm khăn ướt lên mặt của Triệu Tử Thiêm, cả người cậu khẽ giật mình một cái, Lương Đông thấy vậy cũng giật mình theo, hắn nhanh chóng ném cái khăn đó sang một bên, nằm xuống bên cạnh Triệu Tử Thiêm ôm cậu vào lòng khẽ vỗ nhẹ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện