“Đưa bạn gái về phải không?”
Triệu Tử Thiêm ôm quả bóng đi về phía Lương Đông.
Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm đi đến, cũng dừng lại một chút, hai tay khoanh ở trước ngực, khẽ mỉm cười như kiểu chào hỏi
“Bạn cùng khoa thôi!”
Ánh mắt Triệu Tử Thiêm lóe lên tia tinh nghịch, đôi mắt màu đen to tròn khẽ xoay chuyển, sau đó cười mờ ám:
“Còn giấu, khu này ai cũng biết Tưởng Đồng Đồng thích cậu!”
Lương Đông ở khu ký túc xá nhà A mới xây, cách hơi xa chỗ này một chút, cho nên chuyện như thế hắn thật sự không biết. Nhưng hắn cũng không muốn giải thích mấy chuyện vớ vẩn này với một người xa lạ.
“Cậu ở đây sao?”
Triệu Tử Thiêm cười cười:
“Đúng vậy, tôi ở khu C, cạnh ký túc xá nữ!”
“Vậy cậu sướng rồi, ngày nào cũng được ngắm mỹ nữ!”
Triệu Tử Thiêm lại cười:
“Thật ra cũng không như cậu nghĩ. Giữa ký túc xá của chúng tôi, với ký túc xã nữ vẫn còn bị ngăn cách…” Nói xong Triệu Tử Thiêm lại đưa tay chỉ về phía một ngôi nhà nhỏ mái ngói màu đỏ, đó là nơi ở của quản giáo ký túc xá nữ: “Cậu nói xem, ngày ngày được ngắm mỹ nữ, nhưng không được làm gì. Cuộc sống này so với hòa thượng có phải là chẳng khác nhau là mấy hay không?”
Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm một lượt, tuy rằng mồ hôi trên người nhễ nhại, nhưng gương mặt của cậu ta vẫn tràn đầy sức sống, không có điểm gì là mệt mỏi cả.
Lần đầu tiên Lương Đông có đủ thời gian đánh giá kỹ được gương mặt của Triệu Tử Thiêm.
Cậu ta có sống mũi cao thẳng, khuôn miệng nhỏ nhắn, mỗi lần nói chuyện sẽ chúm chím chu về phía trước vô cùng đáng yêu. Đặc biệt là đôi mắt màu đen vừa to vừa tròn kia, mỗi lần chớp xuống, luôn có cảm giác bling bling như nhân vật trong phim hoạt hình vậy.
Lương Đông lại có một suy nghĩ, Triệu Tử Thiêm này rất giống một con sóc nhỏ.
Hành động nhanh nhẹn, tay chân không bao giờ chịu nghỉ ngơi. Ánh mắt luôn chuyển động quan sát mọi thứ xung quanh. Sau đó ý cười tràn ngập trong đáy mắt.
Lương Đông có thể nhìn thấy trong đôi mắt đen bóng kia của cậu ta, có bóng dáng của hắn trong đó. Càng nhìn vào mắt của Triệu Tử Thiêm lại càng giống như bị một thứ ma lực nào đó hút vào. Khiến cho người ta trầm luân trong đó.
Sau này, mỗi khi nhìn vào mắt của Triệu Tử Thiêm, Lương Đông luôn không thể nhìn được lâu quá ba giây. Bởi vì nếu nhìn quá lâu, Lương Đông sẽ luôn bật cười và cố ý lảng tránh.
Lương Đông cũng chẳng hiểu tại sao mình lại như vậy mỗi khi nhìn vào mắt của Triệu Tử Thiêm. Nhưng hắn biết, Triệu Tử Thiêm luôn lợi dụng điểm yếu này của hắn, mà bắt hắn làm theo ý của cậu ta.
“Cậu cũng thích chơi bóng rổ sao?”
Lương Đông nhìn quả bóng màu da cam trong tay Triệu Tử Thiêm hỏi
“Cũng không hẳn là đặc biệt thích, nhưng ngày nào cũng phải luyện, để cho dáng đẹp người cao. Con gái thích nhất là con trai chơi bóng rổ mà” Triệu Tử Thiêm cười hì hì nói, sau đó quay sang hỏi Lương Đông
“Cậu cao như vậy, chắc chắn là rất thường xuyên chơi bóng rổ phải không?”
Lương Đông nhìn người trước mặt đang ngước mắt lên nhìn hắn
“Cũng không hẳn là thường xuyên, chỉ khi nào có người mới chơi. Trong phòng tôi, chẳng ai thích chơi bóng rổ cả!”
Sóc nhỏ Triệu Tử Thiêm lại phát huy thế mạnh đôi mắt, vội vàng vui vẻ mở miệng:
“Tôi cũng chỉ toàn chơi một mình, có thời giản rảnh chúng ta cùng chơi đi!”
Giống như lần trước, khi Triệu Tử Thiêm hỏi Lương Đông có muốn nhảy Street dance không, Lương Đông đã không suy nghĩ nhiều mà trả lời luôn “Được”! Lần này, cũng không phải ngoại lệ.
___
Lúc Lương Đông trở về ký túc xá đã là chín rưỡi. Hai anh em Ngô Lâm và Ngôi Lỗi đã về quê, cho nên trong phòng chỉ còn mình hắn và Khương Chí Phong.
Khương Chí Phong vì chuyện đại hiệp Tạ Tốn mà mấy ngày nay mất ăn mất ngủ, tinh thần uể oải, mất đi sức sống. Khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần vào một trò chơi điện tử.
Mọi thời gian rảnh của cậu ta đều đặt hết vào trò chơi này.
Khi Lương Đông tắm xong đi ra, thấy Khương Chí Phong mới vừa rồi vốn dĩ ngồi ngay ngắn trên ghế, hiện tại đã co hai chân lên ngồi xổm trên đó. Tay phải di chuột, tay kia nhấn nhấn mấy phím trên bàn phím.
Mới đầu còn tưởng cậu ta chơi trò gì, sau này nhìn ra mới biết là trò chơi mới ra có tên là “Kim Mao Sư Vương”. Hơn nữa cậu ta còn đặt tên nhân vật của cậu ta là ‘đại hiệp Thành Côn’.
Lương Đông bởi vì rảnh rỗi, không có việc gì làm cũng tham gia vào trò chơi này. Hắn chọn một nhân vật nữ, lúc đầu định lấy tên là Võ Tắc Thiên, nhưng mà hệ thống lại thông báo rằng đã có người chơi dùng tên này. Tiếp đến chọn tên nữ vương, cũng có người đã dùng, sau đó chọn tên công chúa, hệ thống cũng thông báo y hệt như thế. Cuối cùng cho thêm một chữ tiểu trước chữ công chúa. Định bụng lần này mà không được nữa thì sẽ nghỉ chơi luôn. Ai ngờ, lại được.
Cuối cùng, tên nhân vật trong game của Lương Đông chính là ‘tiểu công chúa’
Lý dó Lương Đông chọn nhân vật nữ là vì Khương Chí Phong nói cày đủ cập sẽ kết hôn với ‘đại hiệp Thành Côn’ của cậu ta. Cho nên Lương Đông cũng liền đồng ý.
Còn về tên nhân vật ‘tiểu công chúa’ kia, thật sự Lương Đông chỉ muốn lấy tên sao cho phù hợp với giới tính của nhân vật trong game mà thôi.
Trong game ‘Kim Mao Sư Vương’ có một phó bản gọi là ‘Diệt Tạ Tốn’, mỗi lần được đi mười lăm lượt. Trang bị đánh ra cũng chẳng phải là thứ quý giá gì. Nhưng ‘đại hiệp Thành Côn’ của chúng ta mỗi lần đều rất vô cùng hứng chí mà đi đủ mười lăm lượt đó.
Có một lần khi Khương Chí Phong chơi game xong đi ngủ. Nằm trên giường được mười phút rồi, đột nhiên bật dậy, quay sang nói với Lương Đông.
“Hình như em chưa đi hết mười lăm lượt ‘Diệt Tạ Tốn’ ”.
Lương Đông đang lơ mơ ngủ rồi, rất là bực bội khi bị người khác đánh thức. Vì thế chùm chăn kín đầu, không thèm để ý đến Khương Chí Phong.
Máy tính của Khương Chí Phong do lười đi cài win lại, cho nên mỗi lần bật máy, phải khởi động gần năm phút mới có thể lên hình, sau đó ngồi đợi khoảng ba phút cho máy ổn định lại mới có thể đăng nhập vào mạng.
Đợi tiếp thêm ba phút nữa để máy chạy chương trình game đó.
Tổng cộng khoảng mười phút mới có thể kiểm tra xem rốt cuộc đã đi đủ mười lăm lượt ‘Diệt Tạ Tốn’ hay chưa.
Nếu một người đột nhiên tỉnh dậy lúc nửa đêm, đợi khoảng mười phút đồng hồ chỉ để xem mình đã đi hết lượt phó bản trong game hay chưa. Thì chỉ có một khả năng, chính là người đó vô cùng nghiện game.
Nhưng ‘đại hiệp Thành Côn’ của chúng ta, không phải là kiểu game thủ đó, cậu ta chẳng qua chỉ vì tên phó bản đó trùng tên với người mà cậu ta ghét nhất. Cho nên mới có thể kiên trì đến như vậy.
Đủ để thấy mối thù sâu đậm của Thành Côn và Tạ Tốn cao đến chừng nào.
Triệu Tử Thiêm ôm quả bóng đi về phía Lương Đông.
Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm đi đến, cũng dừng lại một chút, hai tay khoanh ở trước ngực, khẽ mỉm cười như kiểu chào hỏi
“Bạn cùng khoa thôi!”
Ánh mắt Triệu Tử Thiêm lóe lên tia tinh nghịch, đôi mắt màu đen to tròn khẽ xoay chuyển, sau đó cười mờ ám:
“Còn giấu, khu này ai cũng biết Tưởng Đồng Đồng thích cậu!”
Lương Đông ở khu ký túc xá nhà A mới xây, cách hơi xa chỗ này một chút, cho nên chuyện như thế hắn thật sự không biết. Nhưng hắn cũng không muốn giải thích mấy chuyện vớ vẩn này với một người xa lạ.
“Cậu ở đây sao?”
Triệu Tử Thiêm cười cười:
“Đúng vậy, tôi ở khu C, cạnh ký túc xá nữ!”
“Vậy cậu sướng rồi, ngày nào cũng được ngắm mỹ nữ!”
Triệu Tử Thiêm lại cười:
“Thật ra cũng không như cậu nghĩ. Giữa ký túc xá của chúng tôi, với ký túc xã nữ vẫn còn bị ngăn cách…” Nói xong Triệu Tử Thiêm lại đưa tay chỉ về phía một ngôi nhà nhỏ mái ngói màu đỏ, đó là nơi ở của quản giáo ký túc xá nữ: “Cậu nói xem, ngày ngày được ngắm mỹ nữ, nhưng không được làm gì. Cuộc sống này so với hòa thượng có phải là chẳng khác nhau là mấy hay không?”
Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm một lượt, tuy rằng mồ hôi trên người nhễ nhại, nhưng gương mặt của cậu ta vẫn tràn đầy sức sống, không có điểm gì là mệt mỏi cả.
Lần đầu tiên Lương Đông có đủ thời gian đánh giá kỹ được gương mặt của Triệu Tử Thiêm.
Cậu ta có sống mũi cao thẳng, khuôn miệng nhỏ nhắn, mỗi lần nói chuyện sẽ chúm chím chu về phía trước vô cùng đáng yêu. Đặc biệt là đôi mắt màu đen vừa to vừa tròn kia, mỗi lần chớp xuống, luôn có cảm giác bling bling như nhân vật trong phim hoạt hình vậy.
Lương Đông lại có một suy nghĩ, Triệu Tử Thiêm này rất giống một con sóc nhỏ.
Hành động nhanh nhẹn, tay chân không bao giờ chịu nghỉ ngơi. Ánh mắt luôn chuyển động quan sát mọi thứ xung quanh. Sau đó ý cười tràn ngập trong đáy mắt.
Lương Đông có thể nhìn thấy trong đôi mắt đen bóng kia của cậu ta, có bóng dáng của hắn trong đó. Càng nhìn vào mắt của Triệu Tử Thiêm lại càng giống như bị một thứ ma lực nào đó hút vào. Khiến cho người ta trầm luân trong đó.
Sau này, mỗi khi nhìn vào mắt của Triệu Tử Thiêm, Lương Đông luôn không thể nhìn được lâu quá ba giây. Bởi vì nếu nhìn quá lâu, Lương Đông sẽ luôn bật cười và cố ý lảng tránh.
Lương Đông cũng chẳng hiểu tại sao mình lại như vậy mỗi khi nhìn vào mắt của Triệu Tử Thiêm. Nhưng hắn biết, Triệu Tử Thiêm luôn lợi dụng điểm yếu này của hắn, mà bắt hắn làm theo ý của cậu ta.
“Cậu cũng thích chơi bóng rổ sao?”
Lương Đông nhìn quả bóng màu da cam trong tay Triệu Tử Thiêm hỏi
“Cũng không hẳn là đặc biệt thích, nhưng ngày nào cũng phải luyện, để cho dáng đẹp người cao. Con gái thích nhất là con trai chơi bóng rổ mà” Triệu Tử Thiêm cười hì hì nói, sau đó quay sang hỏi Lương Đông
“Cậu cao như vậy, chắc chắn là rất thường xuyên chơi bóng rổ phải không?”
Lương Đông nhìn người trước mặt đang ngước mắt lên nhìn hắn
“Cũng không hẳn là thường xuyên, chỉ khi nào có người mới chơi. Trong phòng tôi, chẳng ai thích chơi bóng rổ cả!”
Sóc nhỏ Triệu Tử Thiêm lại phát huy thế mạnh đôi mắt, vội vàng vui vẻ mở miệng:
“Tôi cũng chỉ toàn chơi một mình, có thời giản rảnh chúng ta cùng chơi đi!”
Giống như lần trước, khi Triệu Tử Thiêm hỏi Lương Đông có muốn nhảy Street dance không, Lương Đông đã không suy nghĩ nhiều mà trả lời luôn “Được”! Lần này, cũng không phải ngoại lệ.
___
Lúc Lương Đông trở về ký túc xá đã là chín rưỡi. Hai anh em Ngô Lâm và Ngôi Lỗi đã về quê, cho nên trong phòng chỉ còn mình hắn và Khương Chí Phong.
Khương Chí Phong vì chuyện đại hiệp Tạ Tốn mà mấy ngày nay mất ăn mất ngủ, tinh thần uể oải, mất đi sức sống. Khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần vào một trò chơi điện tử.
Mọi thời gian rảnh của cậu ta đều đặt hết vào trò chơi này.
Khi Lương Đông tắm xong đi ra, thấy Khương Chí Phong mới vừa rồi vốn dĩ ngồi ngay ngắn trên ghế, hiện tại đã co hai chân lên ngồi xổm trên đó. Tay phải di chuột, tay kia nhấn nhấn mấy phím trên bàn phím.
Mới đầu còn tưởng cậu ta chơi trò gì, sau này nhìn ra mới biết là trò chơi mới ra có tên là “Kim Mao Sư Vương”. Hơn nữa cậu ta còn đặt tên nhân vật của cậu ta là ‘đại hiệp Thành Côn’.
Lương Đông bởi vì rảnh rỗi, không có việc gì làm cũng tham gia vào trò chơi này. Hắn chọn một nhân vật nữ, lúc đầu định lấy tên là Võ Tắc Thiên, nhưng mà hệ thống lại thông báo rằng đã có người chơi dùng tên này. Tiếp đến chọn tên nữ vương, cũng có người đã dùng, sau đó chọn tên công chúa, hệ thống cũng thông báo y hệt như thế. Cuối cùng cho thêm một chữ tiểu trước chữ công chúa. Định bụng lần này mà không được nữa thì sẽ nghỉ chơi luôn. Ai ngờ, lại được.
Cuối cùng, tên nhân vật trong game của Lương Đông chính là ‘tiểu công chúa’
Lý dó Lương Đông chọn nhân vật nữ là vì Khương Chí Phong nói cày đủ cập sẽ kết hôn với ‘đại hiệp Thành Côn’ của cậu ta. Cho nên Lương Đông cũng liền đồng ý.
Còn về tên nhân vật ‘tiểu công chúa’ kia, thật sự Lương Đông chỉ muốn lấy tên sao cho phù hợp với giới tính của nhân vật trong game mà thôi.
Trong game ‘Kim Mao Sư Vương’ có một phó bản gọi là ‘Diệt Tạ Tốn’, mỗi lần được đi mười lăm lượt. Trang bị đánh ra cũng chẳng phải là thứ quý giá gì. Nhưng ‘đại hiệp Thành Côn’ của chúng ta mỗi lần đều rất vô cùng hứng chí mà đi đủ mười lăm lượt đó.
Có một lần khi Khương Chí Phong chơi game xong đi ngủ. Nằm trên giường được mười phút rồi, đột nhiên bật dậy, quay sang nói với Lương Đông.
“Hình như em chưa đi hết mười lăm lượt ‘Diệt Tạ Tốn’ ”.
Lương Đông đang lơ mơ ngủ rồi, rất là bực bội khi bị người khác đánh thức. Vì thế chùm chăn kín đầu, không thèm để ý đến Khương Chí Phong.
Máy tính của Khương Chí Phong do lười đi cài win lại, cho nên mỗi lần bật máy, phải khởi động gần năm phút mới có thể lên hình, sau đó ngồi đợi khoảng ba phút cho máy ổn định lại mới có thể đăng nhập vào mạng.
Đợi tiếp thêm ba phút nữa để máy chạy chương trình game đó.
Tổng cộng khoảng mười phút mới có thể kiểm tra xem rốt cuộc đã đi đủ mười lăm lượt ‘Diệt Tạ Tốn’ hay chưa.
Nếu một người đột nhiên tỉnh dậy lúc nửa đêm, đợi khoảng mười phút đồng hồ chỉ để xem mình đã đi hết lượt phó bản trong game hay chưa. Thì chỉ có một khả năng, chính là người đó vô cùng nghiện game.
Nhưng ‘đại hiệp Thành Côn’ của chúng ta, không phải là kiểu game thủ đó, cậu ta chẳng qua chỉ vì tên phó bản đó trùng tên với người mà cậu ta ghét nhất. Cho nên mới có thể kiên trì đến như vậy.
Đủ để thấy mối thù sâu đậm của Thành Côn và Tạ Tốn cao đến chừng nào.
Danh sách chương