“Bà nội?” Lương Đông nhấn điện thoại, cố gắng điều chỉnh lại giọng nói một cách tự nhiên nhất có thể.
“Đông Nhi, có ở nhà không?” Bà nội Lương hỏi.
Lương Đông không nói là mình có ở nhà hay không mà trực tiếp lảng sang chuyện khác:
“Có chuyện gì không bà nội?”
Triệu Tử Thiêm giống như người mất hết sức lực tựa đầu vào vai Lương Đông, ở dưới vừa đau đớn vừa khó chịu, cuối cùng cậu nhịn không được cầm tay Lương Đông đặt lên Tiểu Thiêm Thiêm của mình ý muốn hắn làm giúp. Lương Đông ánh mắt mang theo ý cười, quả thật di chuyển tay làm vừa ý con sóc nhỏ xấu xa nào đó trong lòng ngực.
Bà nội Lương ở bên này bình thản tiếp lời:
“Cháu có ở nhà hay không? Tại sao thím Trương nhấn chuông lại không ra mở cửa?”
Thím Trương này chính là người giúp việc theo giờ của nhà Lương Đông. Bình thường buổi sáng, những lúc Lương Đông đã rời đi rồi sẽ đến quét dọn lại một lần, không hiểu tại sao buổi tối hôm nay lại tìm đến. Lương Đông có điểm khó hiểu hỏi lại:
“Thím Trương đến sao? Nhưng tại sao lại đến giờ này?”
Lương Đông hơi dừng tay lại một chút, Triệu Tử Thiêm ở trong lòng hắn liền không vui nhéo nhẹ tay hắn một cái. Lương Đông lúc này mới để ý đến sóc nhỏ nhà mình, ánh mắt mang theo tia mơ màng cùng khó chịu nhìn sao cũng thấy thật trêu người. Lương Đông khẽ nuốt một ngụm nước miếng, nhịn không được hôn vào môi ai kia một cái rồi bỏ ra.
Bà nội Lương: “Là để quên đồ, cháu mau mở cửa cho người ta!”
Lương Đông do dự: “Mở cửa sao?”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy Lương Đông nói muốn mở cửa liền lắc đầu liên tục, khóe môi lại bắt đầu mấp máy mở lớn khẩu hình ý nói không được mở cửa. Triệu Tử Thiêm hiện tại chỉ mới vừa thích nghi được một chút thôi, nếu bây giờ mở cửa Lương Đông nhất định phải đứng lên, nếu như rút Tiểu Đông Đông ra hẳn là sẽ vừa đau vừa khó chịu.
Lương Đông thấy bộ dạng gấp đến độ luống cuống kia của Triệu Tử Thiêm thì buồn cười, một tay vỗ vô đùi cậu trấn an.
“Bây giờ cháu có việc bận, như vậy đi nói thím Trương một lát nữa rồi đến!” Lương Đông kiếm cớ
Bà nội Lương bên này liền nhíu mày không hài lòng:
“Cháu có việc gì, ra mở cửa cho người ta một lát rồi vào tiếp tục làm không được sao?”
Lương Đông âm thầm nghĩ trong bụng, việc này nhất định không được, hắn khó khăn lắm mới lừa được Triệu Tử Thiêm, hơn nữa lúc vừa rồi đút Tiểu Đông Đông vào còn bị một phát tát trời giáng của ai kia. Nếu như hiện tại rút ra để đi mở cửa cho thím Trương, Triệu Tử Thiêm nhất định sẽ không đồng ý, đêm nay thịt sóc sẽ không có mà ăn:
“Cháu bây giờ bận công việc một chút, không thể nào ra mở cửa được…”
Lương Đông còn chưa kịp nói xong liền cảm nhận được sóc nhỏ trong lòng rùng mình một cái, giây tiếp theo Tiểu Thiêm Thiêm ở trong tay hắn bắt đầu bắn ra thứ chất dịch nóng ấm. Triệu Tử Thiêm không kiềm được khẽ kêu lên một tiếng, bà nội Lương bên kia điện thoại nghe được giọng nói lạ liền hỏi:
“Cháu đang làm cái gì?”
Triệu Tử Thiêm biết mình làm sai liền vội vàng đưa tay lên che miệng lại, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm Lương Đông. Lương Đông có vẻ như chẳng cảm thấy gì, chỉ đưa tay điểm nhẹ vào trán của Triệu Tử Thiêm rồi thản nhiên trả lời bà nội Lương:
“Cháu đang có chút việc, vừa mới ra ngoài rồi!”
Bà nội Lương nửa tin nửa ngờ nói một câu rồi cúp máy:
“Vậy để bà nói thím Trương lên lấy chìa khóa!”
Không đợi Lương Đông từ chối, bà nội Lương đã ngắt cuộc gọi rồi. Triệu Tử Thiêm lúc này đang thử nhích mông lên một chút xem còn đau không, nhưng mà vừa mới chuyển động cơn đau ở phía dưới liền bất ngờ đánh úp về phía cậu. Triệu Tử Thiêm hốt hoảng vội vàng nắm chặt tay Lương Đông, ý nói hắn tuyệt đối đừng động đậy.
Lương Đông đưa tay vuốt nhẹ mồ hôi trên trán của Triệu Tử Thiêm rồi nói:
“Có người lát nữa sẽ đến đây!”
Triệu Tử Thiêm nghe vậy thì giật mình, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Lương Đông hỏi:
“Là ai đến? Khi nào thì đến?”
Lương Đông hôn xuống đôi môi hoảng loạn chu về phía trước kia của Triệu Tử Thiêm một cái rồi mỉm cười:
“Là thím Trương dọn dẹp nhà cửa, đến lấy đồ thôi, lát nữa sẽ vào ngay”
Triệu Tử Thiêm theo phản xạ quay ra bên ngoài, phát hiện ra cửa phòng ngủ vẫn chưa khóa liền luống cuống:
“Cửa phòng ngủ còn chưa đóng nữa!”
Lương Đông vừa rồi do quá vội vã nên ngay cả cánh cửa phòng ngủ cũng quên không chịu đóng, thế cho nên hắn liền kéo Triệu Tử Thiêm ra xa một chút ý muốn đứng dậy đi đóng cửa:
“Được rồi, anh…”
Lời còn chưa nói xong, Triệu Tử Thiêm đã hét lên một tiếng, hai tay víu chặt vai Lương Đông:
“Đừng có di chuyển!”
Lương Đông lúc này mới để ý sóc nhỏ nhà mình trên trán lấm tấm mồ hôi, vừa rồi rõ ràng hắn đã đưa tay lau giúp đi rồi, thế mà bây giờ mồ hôi lại chảy ra nữa.
“Không được di chuyển… đau…” Triệu Tử Thiêm bực bội khó chịu, Lương Đông chỉ vừa mới đẩy cậu ra một chút thôi, phía bên dưới liền co rút không thôi, xúc cảm đau đớn mãnh liệt kéo đến.
Lương Đông cười khổ, khó xử trả lời:
“Vậy em muốn như thế nào, cửa phòng ngủ còn chưa đóng!”
Triệu Tử Thiêm gục đầu trên vai Lương Đông thở dốc không nói. Lương Đông cũng hết cách, nếu như còn kéo dài thời gian nữa khẳng định thím Trương sẽ nhìn thấy bọn họ đang làm chuyện mờ ám:
“Đại Thiêm, ngoan, để anh đi đóng cửa!”
Triệu Tử Thiêm bướng bỉnh ôm chặt lấy cổ Lương Đông, không phải cậu không muốn đóng cánh cửa kia vào mà là Lương Đông chỉ vừa mới kéo cậu ra một chút thôi liền cảm thấy cả người đau đớn tê dại, hít thở không thông:
“Tại sao… vừa rồi không chịu đóng… bây giờ…”
Lời còn chưa nói xong, Lương Đông đã dùng sức kéo Triệu Tử Thiêm ra. Triệu Tử Thiêm giật mình, đầu ngón chân cũng vì thế co lại, cả người cương cứng cố gắng không để cho Lương Đông di chuyển:
“Đông… đau quá… đợi một chút!”
Lương Đông cũng cảm nhận được cái động nhỏ phía dưới liên tục co bóp kéo lấy Tiểu Đông Đông của hắn. Không chỉ Triệu Tử Thiêm khó chịu, mà đến ngay cả Lương Đông cũng khó chịu ngứa ngáy không thôi, thật sự muốn chuyển động một cái. Đúng lúc này có tiếng mở cửa, Triệu Tử Thiêm hốt hoảng không biết nên làm thế nào mới phải, nước mắt kiềm chế nãy giờ cũng vì hoảng sợ cùng đau đớn thi nhau chảy xuống, mở miệng oán trách Lương Đông:
“Đông… thật đau…”
Lương Đông cũng gấp rút, cuối cùng quyết định cứ như vậy bế Triệu Tử Thiêm nhanh chóng đi đến chỗ cánh cửa phòng ngủ đóng lại. Triệu Tử Thiêm cảm giác cả người được nhấc bổng lên cao, hai chân tự động quặp chặt lấy eo Lương Đông. Mỗi bước đi của Lương Đông giống như một cực hình đối với cậu, vừa đau đớn tê dại, vừa là từng đợt khoái cảm mạnh mẽ. Bởi vì Lương Đông trước ngực còn vác theo sóc nhỏ nhà mình, hơn nữa chân của Triệu Tử Thiêm cũng quặp chặt lấy eo hắn gây cản trở mỗi bước đi, cho nên phải rất lâu Lương Đông mới đi đến được chỗ cánh cửa phía trước.
“Đông… bước chậm… a…” Triệu Tử Thiêm đau đến toát mồ hôi hột, cả người cương cứng chỉ sợ bị ngã xuống đất.
Lương Đông hai tay đỡ mông của Triệu Tử Thiêm, cuối cùng cũng đóng được cánh cửa phòng ngủ lại. Lúc định xoay người về giường, Triệu Tử Thiêm ở trên người Lương Đông lại khẽ kêu lên:
“Khoan đã… đợi một chút… đứng ở chỗ này…”
Lương Đông quả thật đứng lại, nhưng hai tay đã bỏ xuống không có ý định đỡ lấy mông của Triệu Tử Thiêm nữa. Triệu Tử Thiêm đột nhiên không có gì chống giữ mình, liền hốt hoảng dùng lực ôm chặt Lương Đông hơn, giọng nói khẩn khoản cầu xin:
“Đông… mau đỡ…”
Lương Đông xấu xa khẽ liếm vào vành tai sớm đã đỏ ửng kia của Triệu Tự Thiêm:
“Đứng xuống nhé!”
Triệu Tử Thiêm lắc đầu liên tục, sức lực đã sớm yếu dần, chỉ còn biết gục đầu trên vai hắn làm nũng:
“Không được… tại sao lại đau như vậy… không phải nói bên ngoài là hưởng thụ sao”
Cuối cùng Triệu Tử Thiêm hai tay run rẩy, chân vốn dĩ quặp chặt trên eo Lương Đông cũng chậm rãi tụt xuống, cậu khó nhọc lên tiếng:
“Đông… a…”
Triệu Tử Thiêm đứng xuống đất, may mắn còn có cánh cửa ở phía sau lưng cho cậu dựa vào. Chân vừa chạm xuống đất, còn chưa kịp lấy hơi hít thở, Lương Đông đã mạnh mẽ nhấc một chân của Triệu Tử Thiêm lên cao bắt đầu điên cuồng chuyển động. Triệu Tử Thiêm đau đến chảy nước mắt, hai mắt nhắm nghiền, tay liền tục nhéo lấy vai Lương Đông lắc đầu cầu xin:
“Đông… không được… quá nhanh rồi… a…”
Lương Đông một chút ngừng lại cũng không có, khóe môi di chuyển đến phía tai của Triệu Tử Thiêm thổi gió:
“Nhỏ tiếng một chút… bên ngoài vẫn có người!”
Triệu Tử Thiêm cắn chặt môi, nước mắt thi nhau chảy xuống ướt đẫm gương mặt. Lương Đông đau lòng, lý trí nói muốn dừng lại nhưng chẳng hiểu sao cả người cứ mạnh mẽ tiến lên, hắn dùng môi mình lau sạch những giọt nước mắt trên gương mặt của Triệu Tử Thiêm giống như sự an ủi nho nhỏ, có điều càng hôn nước mắt của ai kia lại càng chảy ra nhiều hơn.
Triệu Tử Thiêm rất muốn lớn tiếng kêu Lương Đông dừng lại thôi, hai chân run rẩy đã sắp đứng không vững, phía dưới mỗi lần vì Lương Đông chuyển động mà tiến vào càng lúc càng sâu, có lúc còn chạm phải một cái gì đó ở bên trong cậu. Triệu Tử Thiêm sợ hãi người bên ngoài nghe thấy được, cho nên chỉ còn biết vô vọng nhỏ giọng van xin:
“Đông… a… ư… dừng một chút… a… đau…a”
Lương Đông hơi chậm lại một chút, hôn lấy đôi môi liên tục nói ra những lời câu dẫn kia. Đầu lưỡi trơn tru thành thục tách mở khoang miệng của Triệu Tử Thiêm, thành công càn quét khắp mọi ngõ ngách, lưỡi của Triệu Tử Thiêm cũng bị Lương Đông trêu đùa mút đến độ đau nhức. Đến khi Triệu Tử Thiêm tưởng như sắp không thể thở nổi, Lương Đông mới tỏ vẻ luyến tiếc rời khỏi môi cậu, trước khi rời khỏi chỗ đó còn không quên cắn lấy môi dưới của cậu kéo ra một chút. Triệu Tử Thiêm ô ô khóc òa:
“Đông… anh gạt… em phải không… a…. tại sao… a… đau quá…”
Lương Đông liên tục miệt mài không biết mệt, Triệu Tử Thiêm hai mắt đã nhắm chặt, miệng mấp máy phát ra những từ vô nghĩa:
“Đông… ưm… chậm… a… ư…”
Triệu Tử Thiêm cảm giác mình giống như đã ngất đi, nhưng bên tai vẫn không ngừng nghe thấy tiếng thở dốc của đối phương. Một chân bị Lương Đông nhấc lên cao đã sớm mỏi nhừ, chỉ còn một chân để đứng vững cũng đã không để ý cái gì nữa khụy hẳn xuống. Lương Đông nhanh chóng rút Tiểu Đông Đông ra khỏi cái động nhỏ kia rồi bế Triệu Tử Thiêm đặt lên giường.
Triệu Tử Thiêm vừa được đặt lên giường, Lương Đông liền tiếp tục nhấc hai chân của Triệu Tử Thiêm đặt lên vai mình. Triệu Tử Thiêm cảm giác Lương Đông lại tiến vào nữa rồi, vội vã lắc đầu liên tục mơ hồ nói khẽ:
“Đông… không được… đau rồi… ư… a… Đông… a”
Lương Đông giống như không có điểm dừng, Triệu Tử Thiêm có van xin thế nào hắn cũng không chịu ngừng. Một tay đưa chân của Triệu Tử Thiêm lên phía miệng mình hôn xuống, mỗi lần hôn xuống đâu, đầu lưỡi sẽ miết nhẹ từng kẽ chân của cậu. Không phải Triệu Tử Thiêm không cảm thấy sung sướng, mà là sự đau đớn đã sớm lấn áp cảm giác sung sướng mong manh kia. Phía bên dưới trướng đau liên tục bị đâm phá giống như muốn lấy mạng cậu:
“Đông… nếu còn… chưa dừng lại… em… ư… a… không được…”
Lương Đông di chuyển chậm rãi, lên tiếng dụ dỗ sóc nhỏ nhà mình thả lỏng:
“Được rồi, anh sẽ làm chậm…”
Triệu Tử Thiêm khóc ô ô:
“Đông… ưm… dừng lại thôi… không được… a”
Đến khi Triệu Tử không thể kêu lên được nữa, chân tay mềm nhũn Lương Đông cùng vừa lúc rút Tiểu Đông Đông ra bên ngoài để giải phóng.
Lương Đông đau lòng ôm sóc nhỏ nhà mình vào trong lòng ngực, một tay vuốt nhẽ mấy sợi tóc lòa xòa vì bị mồ hôi bết dính lại trước trán của Triệu Tử Thiêm sang một bên. Bờ môi nhẹ nhàng hôn xuống từng nơi trên gương mặt cậu, không bỏ sót bất cứ một chỗ nào.
“Làm sao mới một chút đã không có sức lực rồi?” Lương Đông nhỏ giọng hỏi, hắn vẫn còn chưa được thỏa mãn đâu, một tháng này không được gặp Triệu Tử Thiêm, nếu chỉ kết thúc như vậy thì quá thiệt thòi cho hắn rồi.
Triệu Tử Thiêm mơ màng mở mắt, tay không thế nhấc lên đánh Lương Đông được nữa chỉ còn biết làm nũng vùi đầu vào lòng ngực hắn oán trách:
“Làm sao… đau như vậy… không phải nói là hưởng thụ sao…hu hu…”
Lương Đông vỗ vỗ vai của Triệu Tử Thiêm an ủi:
“Không sao… không sao rồi…”
Triệu Tử Thiêm lắc đầu hờn giận:
“Đau rồi… hu hu...”
Lương Đông vuốt dọc sống lưng Triệu Tử Thiêm:
“Được được, Đại Thiêm anh đi lấy khăn lau người giúp em!”
Triệu Tử Thiêm cảm thấy cả người đau nhức khó chịu, hơn nữa mồ hôi cùng mấy thứ kia chảy khắp người cho nên liền miễn cưỡng mệt mỏi lên tiếng:
“Đi tắm…”
Lương Đông buồn cười, nhẹ nhàng bế Triệu Tử Thiêm trên tay bước vào phòng tắm. Lúc đợi nước ấm xả vào bồn, Triệu Tử Thiêm ở trên tay Lương Đông vẫn không quên đòi lại công bằng cho mình:
“Nếu như lần sau… em phải ở bên trong… nếu không sẽ không làm…”
Lương Đông vừa rồi thấy bộ dạng đau đến trợn mắt há miệng kia của Triệu Tử Thiêm nhất định là vô cùng đau, hơn nữa khi hắn ở bên trong… cái cảm giác kia thật sự là rất sướng, động nhỏ ở giữa mông Triệu Tử Thiêm cứ hút chặt Tiểu Đông Đông của hắn khiến cho hắn điên cuồng không thể dừng lại. Lương Đông trong giờ phút đó đã âm thầm quyết định, nhất định sẽ không là người ở bên ngoài.
Triệu Tử Thiêm không thấy Lương Đông trả lời liền đấm nhẹ vào ngực hắn:
“Như thế nào… tại sao còn chưa chịu trả lời?”
Mắt thấy bồn tắm đã được xả đầy nước, Lương Đông liền chậm dãi đặt Triệu Tử Thiêm xuống đó, chân của Triệu Tử Thiêm mới chỉ vừa chạm xuống nước thôi liền rút lại khẽ kêu:
“Nóng quá!”
Lương Đông đưa tay chạm thử, cảm thấy nước không hề nóng một chút nào, độ ấm rất vừa phải. Có lẽ Triệu Tử Thiêm là người vùng đông bắc, đã chịu lạnh quen rồi hiện tại nóng một chút liền không thể được, cũng có lẽ vừa rồi trải qua một hồi kích tình kịch liệt cho nên bây giờ mới muốn được tắm nước mát một chút.
“Nóng sao? Là ấm mà!” Lương Đông nhíu mày.
Triệu Tử Thiêm lắc đầu:
“Là nóng, cho thêm một chút nước mát nữa!”
Lương Đông thở dài, vặn van nước lạnh ra một chút liền đóng lại. Triệu Tử Thiêm mắt thấy Lương Đông keo kiệt như thế thì không hài lòng:
“Nữa đi, muốn tắm mát một chút”
Lương Đông nghiêm mặt, chấn chỉnh sóc nhỏ bị chiều hư nhà mình:
“Như vậy thôi, nếu còn muốn nữa sẽ bị cảm”
Triệu Tử Thiêm cả người toàn là mồ hôi, tắm nước lạnh nhất định sáng hôm sau dậy sẽ bị cảm.
Triệu Tử Thiêm vừa đánh vừa nhéo vào tay Lương Đông:
“Muốn mát một chút… như vậy mới thoải mái!”
Lương Đông cũng hết cách, đành vặn mở van nước lạnh rồi đặt Triệu Tử Thiêm vào bồn tắm lớn. Triệu Tử Thiêm vừa được đặt vào trong bồn tắm liền nhăn mặt, nước như vậy quả thật vẫn chưa đủ mát, ngoài ra chỉ vừa mới ngồi xuống thôi, cơn đau ở phía sau mông cậu liền đánh úp tới. Triệu Tử Thiêm tuy rằng bị đau những vẫn cắn răng chịu đựng kiên quyết không nói một lời nào.
Lương Đông đưa tay đóng van nước lại, Triệu Tử Thiêm liền không vui tự mình mở van nước ra. Lương Đông thấy thế liền cười khổ:
“Em tắm nước lạnh như vậy nhất định sẽ bị cảm”
Triệu Tử Thiêm thở dốc, nếu như không cho cậu tắm nước mát nhất định hiện tại sẽ bị cảm, nóng như vậy hơn nữa còn đau không thể tả:
“Muốn tắm mát một chút…”
Lương Đông chạm tay vào bồn tắm, rõ ràng nước đã mát hơn rất nhiều vậy mà ai kia cứ kiên quyết không chịu cho hắn tắt van nước đi:
“Như vậy là…”
Không đợi cho Lương Đông nói hết câu, Triệu Tử Thiêm đã khó chịu té nước vào người hắn:
“Nói muốn tắm mát…”
Lương Đông gật đầu:
“Được được”
Lương Đông cầm lấy tay của Triệu Tử Thiêm xoa xoa một hồi, sau đó có ý định nhấc chân của cậu lên cao một chút. Triệu Tử Thiêm thấy thế cả người liền khẽ cứng lại, Lương Đông vừa mới định làm vậy thôi phía bên dưới cậu liền kéo theo cơn đau nhức tê dại:
“Này… khoan…”
Lương Đông giật mình, trên trán của Triệu Tử Thiêm lại bắt đầu xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, hắn lo lắng quay sang hỏi:
“Sao thế?”
Triệu Tử Thiêm vừa tức giận vừa ủy khuất, nước mắt theo đó cũng chảy ra, bắt đầu chu miệng oán trách Lương Đông:
“Em nghĩ bên dưới nhất định không dùng được nữa, đau như vậy… nói anh dừng lại anh không nghe…”
Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm khóc lại hốt hoảng, vội vã dùng tay lau đi những giọt nước mắt kia:
“Không sao đâu, để anh xem giúp em!”
Triệu Tử Thiêm gật đầu, trong lòng sợ hãi không thôi. Hai chân run run cố gắng muốn đứng lên nhưng không thể, cuối cùng lại oa oa khóc lớn:
“Như thế nào cũng không thể đứng lên được… anh đã làm cái gì rồi…”
Lương Đông luống cuống tay chân, vội vã bế Triệu Tử Thiêm từ trong bồn tắm đứng dậy rồi đi ra ngoài đặt lên giường. Triệu Tử Thiêm trong lúc đó chỉ còn biết âm thầm chảy nước mắt, rất sợ trường hợp mình sau này… sẽ không đi lại được nữa.
Lương Đông vỗ nhẹ vai của Triệu Tử Thiêm an ủi, nhẹ nhàng đặt cậu nằm úp sấp trên giường. Đôi tay cũng ôn nhu nhất có thể tách nhẹ hai mông của Triệu Tử Thiêm sang hai bên. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn quả thật muốn cho tay vào trong đó. Động nhỏ phía sau mông của Triệu Tử Thiêm co bóp liên hồi, lúc mở ra lúc lại khép vào sưng đỏ đến chói mắt. Hơn nữa có vẻ như bị chảy máu rồi. Lương Đông không dám nói với Triệu Tử Thiêm rằng phía sau cậu chảy máu, chỉ có thể lờ đi việc này:
“Không sao đâu, chỉ là hơi sưng lên, ngày mai sẽ khỏi”
Triệu Tử Thiêm úp mặt vào gối, kiên quyết lắc đầu:
“Làm sao anh biết được, bây giờ đau như vậy”
Lương Đông quả thật cũng không thể biết được, nhưng vẫn bên cạnh trấn an sóc nhỏ nhà mình:
“Không sao, anh xoa giúp em”
Triệu Tử Thiêm mang theo giọng mũi, dùng hết sức quay lại nói một câu với Lương Đông:
“Hay là gọi chú anh hỏi đi”
Lương Đông cứng người, Triệu Tử Thiêm lại bắt hắn gọi điện hỏi vấn đề này:
“Bây giờ muộn rồi…”
Không đợi Lương Đông nói xong, Triệu Tử Thiêm liền trực tiếp đập đầu vào gối khóc òa:
“Em biết… anh vốn dĩ không quan tâm đến em… cứ để lâu như thế không chịu chữa… em sau này có bị làm sao cũng không liên quan đến anh…”
Triệu Tử Thiêm chỉ cần khóc một tiếng thôi, trong lòng Lương Đông liền lập tức rối như tơ vò, vội vàng đưa tay cầm lấy điện thoại nói:
“Được được, anh gọi điện hỏi”
Triệu Tử Thiêm nghe vậy mới ngừng nói, nhưng vẫn ở bên cạnh khóc thút thít không thôi. Lương Đông cũng hết cách, điện thoại có gọi thế nào Lương Thế Thành bên kia cũng không chịu bắt máy:
“Chú không nghe máy!”
Triệu Tử Thiêm trực tiếp vỡ òa:
“Em cảm thấy không ổn rồi…”
Lương Đông đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào lưng Triệu Tử Thiêm trấn an:
“Không sao, không sao đâu, anh gọi cho Đinh Nhạc”
Triệu Tử Thiêm nín khóc, nhưng vẫn còn không quên sụt sịt. Gọi rất lâu Đinh Nhạc mới chịu nghe máy, hơn nữa người đầu dây bên kia có vẻ đã ngủ rồi, thế cho nên giọng nói lúc này có điểm không rõ ràng.
“Là ai?” Đinh Nhạc không nhìn màn hình điện thoại, trực tiếp nhấn xuống nút nghe.
Lương Đông bên này liền lên tiếng:
“Là thế này… Đại Thiêm hiện tại không đi được…”
Đinh Nhạc bực mình, Triệu Tử Thiêm không đi được thì có liên quan gì đến mình, Lương Đông nửa đêm rồi còn muốn gọi điện đến làm phiền:
“Tôi không phải bác sĩ!” Nói rồi liền trực tiếp cúp máy.
Lương Đông cố gắng nhấn điện thoại gọi lại một lần nữa, Đinh Nhạc tức giận không thôi quát:
“Còn có chuyện gì?”
Lương Đông ấp úng nói mãi mới ra một câu:
“Đại Thiêm… là thế này, em ấy sau khi làm xong liền… không đi được!”
Đinh Nhạc vẫn còn chưa tỉnh ngủ, làu bàu hỏi lại:
“Làm cái gì?”
Lương Đông hít một ngụm khí lạnh, cố gắng tự nhiên nói ra:
“Làm cái đó!”
Ba giây đầu tiên Đinh Nhạc vẫn chưa thể hiểu làm cái đó trong miệng Lương Đông nghĩa là gì, nhưng mà ba giây tiếp theo Đinh Nhạc liền ngồi bật dậy, mở lớn hai mắt hỏi:
“Người không đi được phải là cậu, sao lại là cậu ta?”
Lương Đông lo lắng nhìn Triệu Tử Thiêm:
“Em ấy nói không đi được!”
Đinh Nhạc nghi ngờ dò hỏi:
“Cậu để cậu ta ở bên ngoài phải không?”
Lương Đông ừ nhẹ một tiếng, đầu dây bên kia lại trầm mặc, cuối cùng Đinh Nhạc liền nói ra một câu thế này:
“Các cậu nhất định không làm theo lời khuyên của tôi đúng không?”
Lương Đông thành thật nói:
“Đại Thiêm nói chỉ có thể là ba ngón tay…”
Lương Đông nói đến đó liền im lặng, Đinh Nhạc bên này cười lạnh:
“Tôi đã nói khi nào phải cho đủ một bàn tay vào đó mới có thể, các cậu nhất định là quá vội vàng rồi nên mới thành ra như vậy!”
Triệu Tử Thiêm nằm bên cạnh nghe rất rõ ràng lời nói kia của Đinh Nhạc, bắt đầu lại òa khóc đánh vào người Lương Đông.
“Tôi hỏi cậu có chảy máu hay không, nếu như có… e rằng…”
Triệu Tử Thiêm vốn không biết mình có chảy máu hay không, nhưng khi nghe thấy câu trả lời kia của Lương Đông lại càng âm thầm hoảng sợ. Lương Đông nói thế này:
“Có…” Nói rồi Triệu Tử Thiêm cứng người lại một chút, khóc ô ô khẽ nói với Lương Đông:
“Làm sao rồi… anh làm cái gì rồi?”
Đinh Nhạc nghe thấy tiếng khóc của Triệu Tử Thiêm thì buồn cười, không nhưng không có lòng tốt mà còn xấu xa bồi lại một câu rồi tắt máy:
“Như vậy có lẽ đêm nay không qua khỏi… cậu hại chết con người ta rồi!”
Lương Đông nửa tin nửa ngờ, không có chuyện vì làm mà chết người được, nhưng mà Triệu Tử Thiêm ở bên này lại tin tưởng vô điều kiện vào lời nói của Đinh Nhạc. Càng khóc càng lớn, cuối cùng suy sụp quay sang quát Lương Đông:
“Không xong rồi… em cảm thấy khó thở…”
Triệu Tử Thiêm hiện tại chính là khóc lóc một hồi rồi nằm úp mặt xuống gối, nằm như vậy không khó thở mới là lạ. Lương Đông nhẹ nhàng lật người Triệu Tử Thiêm lại, để cậu tựa vào lòng ngực hắn rồi bắt đầu vỗ về tâm trang hoang mang của ai kia:
“Không sao, ngày mai sẽ không sao!”
Triệu Tử Thiêm yếu ớt lắc đầu:
“Nhất định có sao rồi… đêm nay thật sự là không được rồi… Nếu như… nếu như là vậy nhất định anh không được nói… với ba mẹ em rằng em bị như vậy…”
Lương Đông nghe thấy Triệu Tử Thiêm nói thế thì cố gắng nhịn cười, tuy rằng trong lòng hắn có lo lắng nhưng cái biểu hiện thái quá kia của Triệu Tử Thiêm thật sự…
“Được được, không sao đâu… em ngủ đi!”
Triệu Tử Thiêm vẫn còn rất nhiều lời muốn nói, hai mắt bởi vì đau đớn cũng như vừa rồi bị dọa sợ đã sớm nhắm lại, khóe môi mấp máy nhỏ giọng:
“Đông ca… sau này đừng thích con trai”
“Hả?” Lương Đông đôi lông mày đã nhíu chặt khó hiểu hỏi lại.
Triệu Tử Thiêm vùi sát đầu vào lòng ngực hắn nói tiếp:
“Nếu không người đó… nhất định sẽ không sống nổi…”
Lương Đông đưa tay vuốt lại mái tóc đã sớm rối tung của Triệu Tử Thiêm sang một bên, sóc nhỏ nhà hắn ngủ rồi, là mệt quá liền ngủ luôn, lần nào cũng vậy cứ như thế giọng nói yếu dần rồi không nói gì nữa. Lương Đông ngồi ôm Triệu Tử Thiêm một lúc rồi chậm rãi đặt cậu xuống giường đắp chăn thật cẩn thận. Lương Đông thở dài, mặc quần áo lại rồi bước ra khỏi nhà.
“Đông Nhi, có ở nhà không?” Bà nội Lương hỏi.
Lương Đông không nói là mình có ở nhà hay không mà trực tiếp lảng sang chuyện khác:
“Có chuyện gì không bà nội?”
Triệu Tử Thiêm giống như người mất hết sức lực tựa đầu vào vai Lương Đông, ở dưới vừa đau đớn vừa khó chịu, cuối cùng cậu nhịn không được cầm tay Lương Đông đặt lên Tiểu Thiêm Thiêm của mình ý muốn hắn làm giúp. Lương Đông ánh mắt mang theo ý cười, quả thật di chuyển tay làm vừa ý con sóc nhỏ xấu xa nào đó trong lòng ngực.
Bà nội Lương ở bên này bình thản tiếp lời:
“Cháu có ở nhà hay không? Tại sao thím Trương nhấn chuông lại không ra mở cửa?”
Thím Trương này chính là người giúp việc theo giờ của nhà Lương Đông. Bình thường buổi sáng, những lúc Lương Đông đã rời đi rồi sẽ đến quét dọn lại một lần, không hiểu tại sao buổi tối hôm nay lại tìm đến. Lương Đông có điểm khó hiểu hỏi lại:
“Thím Trương đến sao? Nhưng tại sao lại đến giờ này?”
Lương Đông hơi dừng tay lại một chút, Triệu Tử Thiêm ở trong lòng hắn liền không vui nhéo nhẹ tay hắn một cái. Lương Đông lúc này mới để ý đến sóc nhỏ nhà mình, ánh mắt mang theo tia mơ màng cùng khó chịu nhìn sao cũng thấy thật trêu người. Lương Đông khẽ nuốt một ngụm nước miếng, nhịn không được hôn vào môi ai kia một cái rồi bỏ ra.
Bà nội Lương: “Là để quên đồ, cháu mau mở cửa cho người ta!”
Lương Đông do dự: “Mở cửa sao?”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy Lương Đông nói muốn mở cửa liền lắc đầu liên tục, khóe môi lại bắt đầu mấp máy mở lớn khẩu hình ý nói không được mở cửa. Triệu Tử Thiêm hiện tại chỉ mới vừa thích nghi được một chút thôi, nếu bây giờ mở cửa Lương Đông nhất định phải đứng lên, nếu như rút Tiểu Đông Đông ra hẳn là sẽ vừa đau vừa khó chịu.
Lương Đông thấy bộ dạng gấp đến độ luống cuống kia của Triệu Tử Thiêm thì buồn cười, một tay vỗ vô đùi cậu trấn an.
“Bây giờ cháu có việc bận, như vậy đi nói thím Trương một lát nữa rồi đến!” Lương Đông kiếm cớ
Bà nội Lương bên này liền nhíu mày không hài lòng:
“Cháu có việc gì, ra mở cửa cho người ta một lát rồi vào tiếp tục làm không được sao?”
Lương Đông âm thầm nghĩ trong bụng, việc này nhất định không được, hắn khó khăn lắm mới lừa được Triệu Tử Thiêm, hơn nữa lúc vừa rồi đút Tiểu Đông Đông vào còn bị một phát tát trời giáng của ai kia. Nếu như hiện tại rút ra để đi mở cửa cho thím Trương, Triệu Tử Thiêm nhất định sẽ không đồng ý, đêm nay thịt sóc sẽ không có mà ăn:
“Cháu bây giờ bận công việc một chút, không thể nào ra mở cửa được…”
Lương Đông còn chưa kịp nói xong liền cảm nhận được sóc nhỏ trong lòng rùng mình một cái, giây tiếp theo Tiểu Thiêm Thiêm ở trong tay hắn bắt đầu bắn ra thứ chất dịch nóng ấm. Triệu Tử Thiêm không kiềm được khẽ kêu lên một tiếng, bà nội Lương bên kia điện thoại nghe được giọng nói lạ liền hỏi:
“Cháu đang làm cái gì?”
Triệu Tử Thiêm biết mình làm sai liền vội vàng đưa tay lên che miệng lại, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm Lương Đông. Lương Đông có vẻ như chẳng cảm thấy gì, chỉ đưa tay điểm nhẹ vào trán của Triệu Tử Thiêm rồi thản nhiên trả lời bà nội Lương:
“Cháu đang có chút việc, vừa mới ra ngoài rồi!”
Bà nội Lương nửa tin nửa ngờ nói một câu rồi cúp máy:
“Vậy để bà nói thím Trương lên lấy chìa khóa!”
Không đợi Lương Đông từ chối, bà nội Lương đã ngắt cuộc gọi rồi. Triệu Tử Thiêm lúc này đang thử nhích mông lên một chút xem còn đau không, nhưng mà vừa mới chuyển động cơn đau ở phía dưới liền bất ngờ đánh úp về phía cậu. Triệu Tử Thiêm hốt hoảng vội vàng nắm chặt tay Lương Đông, ý nói hắn tuyệt đối đừng động đậy.
Lương Đông đưa tay vuốt nhẹ mồ hôi trên trán của Triệu Tử Thiêm rồi nói:
“Có người lát nữa sẽ đến đây!”
Triệu Tử Thiêm nghe vậy thì giật mình, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Lương Đông hỏi:
“Là ai đến? Khi nào thì đến?”
Lương Đông hôn xuống đôi môi hoảng loạn chu về phía trước kia của Triệu Tử Thiêm một cái rồi mỉm cười:
“Là thím Trương dọn dẹp nhà cửa, đến lấy đồ thôi, lát nữa sẽ vào ngay”
Triệu Tử Thiêm theo phản xạ quay ra bên ngoài, phát hiện ra cửa phòng ngủ vẫn chưa khóa liền luống cuống:
“Cửa phòng ngủ còn chưa đóng nữa!”
Lương Đông vừa rồi do quá vội vã nên ngay cả cánh cửa phòng ngủ cũng quên không chịu đóng, thế cho nên hắn liền kéo Triệu Tử Thiêm ra xa một chút ý muốn đứng dậy đi đóng cửa:
“Được rồi, anh…”
Lời còn chưa nói xong, Triệu Tử Thiêm đã hét lên một tiếng, hai tay víu chặt vai Lương Đông:
“Đừng có di chuyển!”
Lương Đông lúc này mới để ý sóc nhỏ nhà mình trên trán lấm tấm mồ hôi, vừa rồi rõ ràng hắn đã đưa tay lau giúp đi rồi, thế mà bây giờ mồ hôi lại chảy ra nữa.
“Không được di chuyển… đau…” Triệu Tử Thiêm bực bội khó chịu, Lương Đông chỉ vừa mới đẩy cậu ra một chút thôi, phía bên dưới liền co rút không thôi, xúc cảm đau đớn mãnh liệt kéo đến.
Lương Đông cười khổ, khó xử trả lời:
“Vậy em muốn như thế nào, cửa phòng ngủ còn chưa đóng!”
Triệu Tử Thiêm gục đầu trên vai Lương Đông thở dốc không nói. Lương Đông cũng hết cách, nếu như còn kéo dài thời gian nữa khẳng định thím Trương sẽ nhìn thấy bọn họ đang làm chuyện mờ ám:
“Đại Thiêm, ngoan, để anh đi đóng cửa!”
Triệu Tử Thiêm bướng bỉnh ôm chặt lấy cổ Lương Đông, không phải cậu không muốn đóng cánh cửa kia vào mà là Lương Đông chỉ vừa mới kéo cậu ra một chút thôi liền cảm thấy cả người đau đớn tê dại, hít thở không thông:
“Tại sao… vừa rồi không chịu đóng… bây giờ…”
Lời còn chưa nói xong, Lương Đông đã dùng sức kéo Triệu Tử Thiêm ra. Triệu Tử Thiêm giật mình, đầu ngón chân cũng vì thế co lại, cả người cương cứng cố gắng không để cho Lương Đông di chuyển:
“Đông… đau quá… đợi một chút!”
Lương Đông cũng cảm nhận được cái động nhỏ phía dưới liên tục co bóp kéo lấy Tiểu Đông Đông của hắn. Không chỉ Triệu Tử Thiêm khó chịu, mà đến ngay cả Lương Đông cũng khó chịu ngứa ngáy không thôi, thật sự muốn chuyển động một cái. Đúng lúc này có tiếng mở cửa, Triệu Tử Thiêm hốt hoảng không biết nên làm thế nào mới phải, nước mắt kiềm chế nãy giờ cũng vì hoảng sợ cùng đau đớn thi nhau chảy xuống, mở miệng oán trách Lương Đông:
“Đông… thật đau…”
Lương Đông cũng gấp rút, cuối cùng quyết định cứ như vậy bế Triệu Tử Thiêm nhanh chóng đi đến chỗ cánh cửa phòng ngủ đóng lại. Triệu Tử Thiêm cảm giác cả người được nhấc bổng lên cao, hai chân tự động quặp chặt lấy eo Lương Đông. Mỗi bước đi của Lương Đông giống như một cực hình đối với cậu, vừa đau đớn tê dại, vừa là từng đợt khoái cảm mạnh mẽ. Bởi vì Lương Đông trước ngực còn vác theo sóc nhỏ nhà mình, hơn nữa chân của Triệu Tử Thiêm cũng quặp chặt lấy eo hắn gây cản trở mỗi bước đi, cho nên phải rất lâu Lương Đông mới đi đến được chỗ cánh cửa phía trước.
“Đông… bước chậm… a…” Triệu Tử Thiêm đau đến toát mồ hôi hột, cả người cương cứng chỉ sợ bị ngã xuống đất.
Lương Đông hai tay đỡ mông của Triệu Tử Thiêm, cuối cùng cũng đóng được cánh cửa phòng ngủ lại. Lúc định xoay người về giường, Triệu Tử Thiêm ở trên người Lương Đông lại khẽ kêu lên:
“Khoan đã… đợi một chút… đứng ở chỗ này…”
Lương Đông quả thật đứng lại, nhưng hai tay đã bỏ xuống không có ý định đỡ lấy mông của Triệu Tử Thiêm nữa. Triệu Tử Thiêm đột nhiên không có gì chống giữ mình, liền hốt hoảng dùng lực ôm chặt Lương Đông hơn, giọng nói khẩn khoản cầu xin:
“Đông… mau đỡ…”
Lương Đông xấu xa khẽ liếm vào vành tai sớm đã đỏ ửng kia của Triệu Tự Thiêm:
“Đứng xuống nhé!”
Triệu Tử Thiêm lắc đầu liên tục, sức lực đã sớm yếu dần, chỉ còn biết gục đầu trên vai hắn làm nũng:
“Không được… tại sao lại đau như vậy… không phải nói bên ngoài là hưởng thụ sao”
Cuối cùng Triệu Tử Thiêm hai tay run rẩy, chân vốn dĩ quặp chặt trên eo Lương Đông cũng chậm rãi tụt xuống, cậu khó nhọc lên tiếng:
“Đông… a…”
Triệu Tử Thiêm đứng xuống đất, may mắn còn có cánh cửa ở phía sau lưng cho cậu dựa vào. Chân vừa chạm xuống đất, còn chưa kịp lấy hơi hít thở, Lương Đông đã mạnh mẽ nhấc một chân của Triệu Tử Thiêm lên cao bắt đầu điên cuồng chuyển động. Triệu Tử Thiêm đau đến chảy nước mắt, hai mắt nhắm nghiền, tay liền tục nhéo lấy vai Lương Đông lắc đầu cầu xin:
“Đông… không được… quá nhanh rồi… a…”
Lương Đông một chút ngừng lại cũng không có, khóe môi di chuyển đến phía tai của Triệu Tử Thiêm thổi gió:
“Nhỏ tiếng một chút… bên ngoài vẫn có người!”
Triệu Tử Thiêm cắn chặt môi, nước mắt thi nhau chảy xuống ướt đẫm gương mặt. Lương Đông đau lòng, lý trí nói muốn dừng lại nhưng chẳng hiểu sao cả người cứ mạnh mẽ tiến lên, hắn dùng môi mình lau sạch những giọt nước mắt trên gương mặt của Triệu Tử Thiêm giống như sự an ủi nho nhỏ, có điều càng hôn nước mắt của ai kia lại càng chảy ra nhiều hơn.
Triệu Tử Thiêm rất muốn lớn tiếng kêu Lương Đông dừng lại thôi, hai chân run rẩy đã sắp đứng không vững, phía dưới mỗi lần vì Lương Đông chuyển động mà tiến vào càng lúc càng sâu, có lúc còn chạm phải một cái gì đó ở bên trong cậu. Triệu Tử Thiêm sợ hãi người bên ngoài nghe thấy được, cho nên chỉ còn biết vô vọng nhỏ giọng van xin:
“Đông… a… ư… dừng một chút… a… đau…a”
Lương Đông hơi chậm lại một chút, hôn lấy đôi môi liên tục nói ra những lời câu dẫn kia. Đầu lưỡi trơn tru thành thục tách mở khoang miệng của Triệu Tử Thiêm, thành công càn quét khắp mọi ngõ ngách, lưỡi của Triệu Tử Thiêm cũng bị Lương Đông trêu đùa mút đến độ đau nhức. Đến khi Triệu Tử Thiêm tưởng như sắp không thể thở nổi, Lương Đông mới tỏ vẻ luyến tiếc rời khỏi môi cậu, trước khi rời khỏi chỗ đó còn không quên cắn lấy môi dưới của cậu kéo ra một chút. Triệu Tử Thiêm ô ô khóc òa:
“Đông… anh gạt… em phải không… a…. tại sao… a… đau quá…”
Lương Đông liên tục miệt mài không biết mệt, Triệu Tử Thiêm hai mắt đã nhắm chặt, miệng mấp máy phát ra những từ vô nghĩa:
“Đông… ưm… chậm… a… ư…”
Triệu Tử Thiêm cảm giác mình giống như đã ngất đi, nhưng bên tai vẫn không ngừng nghe thấy tiếng thở dốc của đối phương. Một chân bị Lương Đông nhấc lên cao đã sớm mỏi nhừ, chỉ còn một chân để đứng vững cũng đã không để ý cái gì nữa khụy hẳn xuống. Lương Đông nhanh chóng rút Tiểu Đông Đông ra khỏi cái động nhỏ kia rồi bế Triệu Tử Thiêm đặt lên giường.
Triệu Tử Thiêm vừa được đặt lên giường, Lương Đông liền tiếp tục nhấc hai chân của Triệu Tử Thiêm đặt lên vai mình. Triệu Tử Thiêm cảm giác Lương Đông lại tiến vào nữa rồi, vội vã lắc đầu liên tục mơ hồ nói khẽ:
“Đông… không được… đau rồi… ư… a… Đông… a”
Lương Đông giống như không có điểm dừng, Triệu Tử Thiêm có van xin thế nào hắn cũng không chịu ngừng. Một tay đưa chân của Triệu Tử Thiêm lên phía miệng mình hôn xuống, mỗi lần hôn xuống đâu, đầu lưỡi sẽ miết nhẹ từng kẽ chân của cậu. Không phải Triệu Tử Thiêm không cảm thấy sung sướng, mà là sự đau đớn đã sớm lấn áp cảm giác sung sướng mong manh kia. Phía bên dưới trướng đau liên tục bị đâm phá giống như muốn lấy mạng cậu:
“Đông… nếu còn… chưa dừng lại… em… ư… a… không được…”
Lương Đông di chuyển chậm rãi, lên tiếng dụ dỗ sóc nhỏ nhà mình thả lỏng:
“Được rồi, anh sẽ làm chậm…”
Triệu Tử Thiêm khóc ô ô:
“Đông… ưm… dừng lại thôi… không được… a”
Đến khi Triệu Tử không thể kêu lên được nữa, chân tay mềm nhũn Lương Đông cùng vừa lúc rút Tiểu Đông Đông ra bên ngoài để giải phóng.
Lương Đông đau lòng ôm sóc nhỏ nhà mình vào trong lòng ngực, một tay vuốt nhẽ mấy sợi tóc lòa xòa vì bị mồ hôi bết dính lại trước trán của Triệu Tử Thiêm sang một bên. Bờ môi nhẹ nhàng hôn xuống từng nơi trên gương mặt cậu, không bỏ sót bất cứ một chỗ nào.
“Làm sao mới một chút đã không có sức lực rồi?” Lương Đông nhỏ giọng hỏi, hắn vẫn còn chưa được thỏa mãn đâu, một tháng này không được gặp Triệu Tử Thiêm, nếu chỉ kết thúc như vậy thì quá thiệt thòi cho hắn rồi.
Triệu Tử Thiêm mơ màng mở mắt, tay không thế nhấc lên đánh Lương Đông được nữa chỉ còn biết làm nũng vùi đầu vào lòng ngực hắn oán trách:
“Làm sao… đau như vậy… không phải nói là hưởng thụ sao…hu hu…”
Lương Đông vỗ vỗ vai của Triệu Tử Thiêm an ủi:
“Không sao… không sao rồi…”
Triệu Tử Thiêm lắc đầu hờn giận:
“Đau rồi… hu hu...”
Lương Đông vuốt dọc sống lưng Triệu Tử Thiêm:
“Được được, Đại Thiêm anh đi lấy khăn lau người giúp em!”
Triệu Tử Thiêm cảm thấy cả người đau nhức khó chịu, hơn nữa mồ hôi cùng mấy thứ kia chảy khắp người cho nên liền miễn cưỡng mệt mỏi lên tiếng:
“Đi tắm…”
Lương Đông buồn cười, nhẹ nhàng bế Triệu Tử Thiêm trên tay bước vào phòng tắm. Lúc đợi nước ấm xả vào bồn, Triệu Tử Thiêm ở trên tay Lương Đông vẫn không quên đòi lại công bằng cho mình:
“Nếu như lần sau… em phải ở bên trong… nếu không sẽ không làm…”
Lương Đông vừa rồi thấy bộ dạng đau đến trợn mắt há miệng kia của Triệu Tử Thiêm nhất định là vô cùng đau, hơn nữa khi hắn ở bên trong… cái cảm giác kia thật sự là rất sướng, động nhỏ ở giữa mông Triệu Tử Thiêm cứ hút chặt Tiểu Đông Đông của hắn khiến cho hắn điên cuồng không thể dừng lại. Lương Đông trong giờ phút đó đã âm thầm quyết định, nhất định sẽ không là người ở bên ngoài.
Triệu Tử Thiêm không thấy Lương Đông trả lời liền đấm nhẹ vào ngực hắn:
“Như thế nào… tại sao còn chưa chịu trả lời?”
Mắt thấy bồn tắm đã được xả đầy nước, Lương Đông liền chậm dãi đặt Triệu Tử Thiêm xuống đó, chân của Triệu Tử Thiêm mới chỉ vừa chạm xuống nước thôi liền rút lại khẽ kêu:
“Nóng quá!”
Lương Đông đưa tay chạm thử, cảm thấy nước không hề nóng một chút nào, độ ấm rất vừa phải. Có lẽ Triệu Tử Thiêm là người vùng đông bắc, đã chịu lạnh quen rồi hiện tại nóng một chút liền không thể được, cũng có lẽ vừa rồi trải qua một hồi kích tình kịch liệt cho nên bây giờ mới muốn được tắm nước mát một chút.
“Nóng sao? Là ấm mà!” Lương Đông nhíu mày.
Triệu Tử Thiêm lắc đầu:
“Là nóng, cho thêm một chút nước mát nữa!”
Lương Đông thở dài, vặn van nước lạnh ra một chút liền đóng lại. Triệu Tử Thiêm mắt thấy Lương Đông keo kiệt như thế thì không hài lòng:
“Nữa đi, muốn tắm mát một chút”
Lương Đông nghiêm mặt, chấn chỉnh sóc nhỏ bị chiều hư nhà mình:
“Như vậy thôi, nếu còn muốn nữa sẽ bị cảm”
Triệu Tử Thiêm cả người toàn là mồ hôi, tắm nước lạnh nhất định sáng hôm sau dậy sẽ bị cảm.
Triệu Tử Thiêm vừa đánh vừa nhéo vào tay Lương Đông:
“Muốn mát một chút… như vậy mới thoải mái!”
Lương Đông cũng hết cách, đành vặn mở van nước lạnh rồi đặt Triệu Tử Thiêm vào bồn tắm lớn. Triệu Tử Thiêm vừa được đặt vào trong bồn tắm liền nhăn mặt, nước như vậy quả thật vẫn chưa đủ mát, ngoài ra chỉ vừa mới ngồi xuống thôi, cơn đau ở phía sau mông cậu liền đánh úp tới. Triệu Tử Thiêm tuy rằng bị đau những vẫn cắn răng chịu đựng kiên quyết không nói một lời nào.
Lương Đông đưa tay đóng van nước lại, Triệu Tử Thiêm liền không vui tự mình mở van nước ra. Lương Đông thấy thế liền cười khổ:
“Em tắm nước lạnh như vậy nhất định sẽ bị cảm”
Triệu Tử Thiêm thở dốc, nếu như không cho cậu tắm nước mát nhất định hiện tại sẽ bị cảm, nóng như vậy hơn nữa còn đau không thể tả:
“Muốn tắm mát một chút…”
Lương Đông chạm tay vào bồn tắm, rõ ràng nước đã mát hơn rất nhiều vậy mà ai kia cứ kiên quyết không chịu cho hắn tắt van nước đi:
“Như vậy là…”
Không đợi cho Lương Đông nói hết câu, Triệu Tử Thiêm đã khó chịu té nước vào người hắn:
“Nói muốn tắm mát…”
Lương Đông gật đầu:
“Được được”
Lương Đông cầm lấy tay của Triệu Tử Thiêm xoa xoa một hồi, sau đó có ý định nhấc chân của cậu lên cao một chút. Triệu Tử Thiêm thấy thế cả người liền khẽ cứng lại, Lương Đông vừa mới định làm vậy thôi phía bên dưới cậu liền kéo theo cơn đau nhức tê dại:
“Này… khoan…”
Lương Đông giật mình, trên trán của Triệu Tử Thiêm lại bắt đầu xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, hắn lo lắng quay sang hỏi:
“Sao thế?”
Triệu Tử Thiêm vừa tức giận vừa ủy khuất, nước mắt theo đó cũng chảy ra, bắt đầu chu miệng oán trách Lương Đông:
“Em nghĩ bên dưới nhất định không dùng được nữa, đau như vậy… nói anh dừng lại anh không nghe…”
Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm khóc lại hốt hoảng, vội vã dùng tay lau đi những giọt nước mắt kia:
“Không sao đâu, để anh xem giúp em!”
Triệu Tử Thiêm gật đầu, trong lòng sợ hãi không thôi. Hai chân run run cố gắng muốn đứng lên nhưng không thể, cuối cùng lại oa oa khóc lớn:
“Như thế nào cũng không thể đứng lên được… anh đã làm cái gì rồi…”
Lương Đông luống cuống tay chân, vội vã bế Triệu Tử Thiêm từ trong bồn tắm đứng dậy rồi đi ra ngoài đặt lên giường. Triệu Tử Thiêm trong lúc đó chỉ còn biết âm thầm chảy nước mắt, rất sợ trường hợp mình sau này… sẽ không đi lại được nữa.
Lương Đông vỗ nhẹ vai của Triệu Tử Thiêm an ủi, nhẹ nhàng đặt cậu nằm úp sấp trên giường. Đôi tay cũng ôn nhu nhất có thể tách nhẹ hai mông của Triệu Tử Thiêm sang hai bên. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn quả thật muốn cho tay vào trong đó. Động nhỏ phía sau mông của Triệu Tử Thiêm co bóp liên hồi, lúc mở ra lúc lại khép vào sưng đỏ đến chói mắt. Hơn nữa có vẻ như bị chảy máu rồi. Lương Đông không dám nói với Triệu Tử Thiêm rằng phía sau cậu chảy máu, chỉ có thể lờ đi việc này:
“Không sao đâu, chỉ là hơi sưng lên, ngày mai sẽ khỏi”
Triệu Tử Thiêm úp mặt vào gối, kiên quyết lắc đầu:
“Làm sao anh biết được, bây giờ đau như vậy”
Lương Đông quả thật cũng không thể biết được, nhưng vẫn bên cạnh trấn an sóc nhỏ nhà mình:
“Không sao, anh xoa giúp em”
Triệu Tử Thiêm mang theo giọng mũi, dùng hết sức quay lại nói một câu với Lương Đông:
“Hay là gọi chú anh hỏi đi”
Lương Đông cứng người, Triệu Tử Thiêm lại bắt hắn gọi điện hỏi vấn đề này:
“Bây giờ muộn rồi…”
Không đợi Lương Đông nói xong, Triệu Tử Thiêm liền trực tiếp đập đầu vào gối khóc òa:
“Em biết… anh vốn dĩ không quan tâm đến em… cứ để lâu như thế không chịu chữa… em sau này có bị làm sao cũng không liên quan đến anh…”
Triệu Tử Thiêm chỉ cần khóc một tiếng thôi, trong lòng Lương Đông liền lập tức rối như tơ vò, vội vàng đưa tay cầm lấy điện thoại nói:
“Được được, anh gọi điện hỏi”
Triệu Tử Thiêm nghe vậy mới ngừng nói, nhưng vẫn ở bên cạnh khóc thút thít không thôi. Lương Đông cũng hết cách, điện thoại có gọi thế nào Lương Thế Thành bên kia cũng không chịu bắt máy:
“Chú không nghe máy!”
Triệu Tử Thiêm trực tiếp vỡ òa:
“Em cảm thấy không ổn rồi…”
Lương Đông đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào lưng Triệu Tử Thiêm trấn an:
“Không sao, không sao đâu, anh gọi cho Đinh Nhạc”
Triệu Tử Thiêm nín khóc, nhưng vẫn còn không quên sụt sịt. Gọi rất lâu Đinh Nhạc mới chịu nghe máy, hơn nữa người đầu dây bên kia có vẻ đã ngủ rồi, thế cho nên giọng nói lúc này có điểm không rõ ràng.
“Là ai?” Đinh Nhạc không nhìn màn hình điện thoại, trực tiếp nhấn xuống nút nghe.
Lương Đông bên này liền lên tiếng:
“Là thế này… Đại Thiêm hiện tại không đi được…”
Đinh Nhạc bực mình, Triệu Tử Thiêm không đi được thì có liên quan gì đến mình, Lương Đông nửa đêm rồi còn muốn gọi điện đến làm phiền:
“Tôi không phải bác sĩ!” Nói rồi liền trực tiếp cúp máy.
Lương Đông cố gắng nhấn điện thoại gọi lại một lần nữa, Đinh Nhạc tức giận không thôi quát:
“Còn có chuyện gì?”
Lương Đông ấp úng nói mãi mới ra một câu:
“Đại Thiêm… là thế này, em ấy sau khi làm xong liền… không đi được!”
Đinh Nhạc vẫn còn chưa tỉnh ngủ, làu bàu hỏi lại:
“Làm cái gì?”
Lương Đông hít một ngụm khí lạnh, cố gắng tự nhiên nói ra:
“Làm cái đó!”
Ba giây đầu tiên Đinh Nhạc vẫn chưa thể hiểu làm cái đó trong miệng Lương Đông nghĩa là gì, nhưng mà ba giây tiếp theo Đinh Nhạc liền ngồi bật dậy, mở lớn hai mắt hỏi:
“Người không đi được phải là cậu, sao lại là cậu ta?”
Lương Đông lo lắng nhìn Triệu Tử Thiêm:
“Em ấy nói không đi được!”
Đinh Nhạc nghi ngờ dò hỏi:
“Cậu để cậu ta ở bên ngoài phải không?”
Lương Đông ừ nhẹ một tiếng, đầu dây bên kia lại trầm mặc, cuối cùng Đinh Nhạc liền nói ra một câu thế này:
“Các cậu nhất định không làm theo lời khuyên của tôi đúng không?”
Lương Đông thành thật nói:
“Đại Thiêm nói chỉ có thể là ba ngón tay…”
Lương Đông nói đến đó liền im lặng, Đinh Nhạc bên này cười lạnh:
“Tôi đã nói khi nào phải cho đủ một bàn tay vào đó mới có thể, các cậu nhất định là quá vội vàng rồi nên mới thành ra như vậy!”
Triệu Tử Thiêm nằm bên cạnh nghe rất rõ ràng lời nói kia của Đinh Nhạc, bắt đầu lại òa khóc đánh vào người Lương Đông.
“Tôi hỏi cậu có chảy máu hay không, nếu như có… e rằng…”
Triệu Tử Thiêm vốn không biết mình có chảy máu hay không, nhưng khi nghe thấy câu trả lời kia của Lương Đông lại càng âm thầm hoảng sợ. Lương Đông nói thế này:
“Có…” Nói rồi Triệu Tử Thiêm cứng người lại một chút, khóc ô ô khẽ nói với Lương Đông:
“Làm sao rồi… anh làm cái gì rồi?”
Đinh Nhạc nghe thấy tiếng khóc của Triệu Tử Thiêm thì buồn cười, không nhưng không có lòng tốt mà còn xấu xa bồi lại một câu rồi tắt máy:
“Như vậy có lẽ đêm nay không qua khỏi… cậu hại chết con người ta rồi!”
Lương Đông nửa tin nửa ngờ, không có chuyện vì làm mà chết người được, nhưng mà Triệu Tử Thiêm ở bên này lại tin tưởng vô điều kiện vào lời nói của Đinh Nhạc. Càng khóc càng lớn, cuối cùng suy sụp quay sang quát Lương Đông:
“Không xong rồi… em cảm thấy khó thở…”
Triệu Tử Thiêm hiện tại chính là khóc lóc một hồi rồi nằm úp mặt xuống gối, nằm như vậy không khó thở mới là lạ. Lương Đông nhẹ nhàng lật người Triệu Tử Thiêm lại, để cậu tựa vào lòng ngực hắn rồi bắt đầu vỗ về tâm trang hoang mang của ai kia:
“Không sao, ngày mai sẽ không sao!”
Triệu Tử Thiêm yếu ớt lắc đầu:
“Nhất định có sao rồi… đêm nay thật sự là không được rồi… Nếu như… nếu như là vậy nhất định anh không được nói… với ba mẹ em rằng em bị như vậy…”
Lương Đông nghe thấy Triệu Tử Thiêm nói thế thì cố gắng nhịn cười, tuy rằng trong lòng hắn có lo lắng nhưng cái biểu hiện thái quá kia của Triệu Tử Thiêm thật sự…
“Được được, không sao đâu… em ngủ đi!”
Triệu Tử Thiêm vẫn còn rất nhiều lời muốn nói, hai mắt bởi vì đau đớn cũng như vừa rồi bị dọa sợ đã sớm nhắm lại, khóe môi mấp máy nhỏ giọng:
“Đông ca… sau này đừng thích con trai”
“Hả?” Lương Đông đôi lông mày đã nhíu chặt khó hiểu hỏi lại.
Triệu Tử Thiêm vùi sát đầu vào lòng ngực hắn nói tiếp:
“Nếu không người đó… nhất định sẽ không sống nổi…”
Lương Đông đưa tay vuốt lại mái tóc đã sớm rối tung của Triệu Tử Thiêm sang một bên, sóc nhỏ nhà hắn ngủ rồi, là mệt quá liền ngủ luôn, lần nào cũng vậy cứ như thế giọng nói yếu dần rồi không nói gì nữa. Lương Đông ngồi ôm Triệu Tử Thiêm một lúc rồi chậm rãi đặt cậu xuống giường đắp chăn thật cẩn thận. Lương Đông thở dài, mặc quần áo lại rồi bước ra khỏi nhà.
Danh sách chương