Lương Đông làm mặt lạnh đi ra mở cửa khiến cho Nghiêm Nghinh Hạnh đứng ở ngoài cũng phải giật mình. Nhưng rất nhanh sau đó Nghiêm Nghinh Hạnh liền khẽ nở nụ cười điềm đạm cất lời:

“Biên kịch nói hai anh đi xuống sảnh, chuẩn bị chụp hình quảng bá cho phim!”

Lương Đông gật đầu vốn đang định đóng cửa lại, Triệu Tử Thiêm ở đằng sau đã đẩy hắn ra ngoài rồi:

“Mau đi thôi Đông ca”

Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đi ở đằng sau Nghiêm Nghinh Hạnh, lợi dụng lúc Nghiêm Nghinh Hạnh không để ý, Lương Đông liền xấu xa đưa tay về phía sau mông Triệu Tử Thiêm bóp một cái. Triệu Tử Thiêm bị như vậy thì hốt hoảng, ánh mắt len lén nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ra không có ai mới quay sang trừng Lương Đông một cái. Lúc bước xuống bậc thang, Lương Đông lại lớn mật hơn mạnh mẽ đánh bốp một cái vào sau mông Triệu Tử Thiêm. Nghiêm Nghinh Hạnh nghe thấy tiếng động, theo phản xạ ngoái lại phía sau nhìn. Triệu Tử Thiêm sống lưng lạnh toát, bước đi cũng hơi khựng lại.

Nghiêm Nghinh Hạnh nghi hoặc hỏi:

“Cái gì vậy?”

Triệu Tử Thiêm không nói, Lương Đông đi đến bên cạnh khoác vai Triệu Tử Thiêm kéo xuống lầu.

“Cái gì là cái gì?” Lương Đông thản nhiên bỏ lại một câu cho Nghiêm Nghinh Hạnh rồi biến mất. Nghiêm Nghinh Hạnh nghi ngờ, nhưng trước sau vẫn là không thể ngờ đến việc Lương Đông đánh mông của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm hậm hực gạt tay Lương Đông ở trên vai mình xuống rồi tự mình bước nhanh đi.

Ở dưới sảnh, trên dưới hai mươi người đã đứng đợi sẵn ở phía dưới, có người cầm rất nhiều quần áo đang mang ra xe để, cũng có người cầm theo cả máy chụp hình cỡ lớn, rồi giá để máy chụp hình, màn hứng ánh sáng các kiểu,… Triệu Tử Thiêm có cảm giác mình giống như sắp trở thành người nổi tiếng rồi, thế cho nên tâm trạng lúc này cũng có chút gấp rút, lúc bước xuống bậc thang suýt chút nữa là ngã lăn ra, may mắn Lương Đông ở bên cạnh đã nhanh chóng đỡ cậu lại. Nếu như Lương Đông kế tiếp không nói ra một câu, chắc chắn Triệu Tử Thiêm sẽ cứ như vậy mà tiếp tục biết ơn hắn, thầm cám ơn ở giây phút này vẫn có Lương Đông bên cạnh. Lương Đông nói thế này:

“Lát nữa, hay là anh giúp em thay quần áo”

Triệu Tử Thiêm mạnh mẽ gạt Lương Đông sang một bên, ngón trỏ đưa lên trước mặt hắn nghiêm giọng cảnh cáo:

“Đứng đắn một chút đi!”

Lương Đông cười cười, Triệu Tử Thiêm cả một quá trình đợi mọi người mang vật dụng cần thiết cho buổi chụp hình vẫn luôn vô cùng căng thẳng. Lúc nhân viên mang quần áo đi ngang qua Triệu Tử Thiêm có làm rơi một thứ, Triệu Tử Thiêm cúi xuống nhặt lên thì phát hiện ra đó là một cái vòng tròn làm bằng da màu đen, phía sau còn có mấy sợi dây rất dài. Triệu Tử Thiêm vốn định chạy theo nhân viên kia trả lại cái này, Lương Đông thấy vậy liền kéo vai Triệu Tử Thiêm lại chỉ vào chiếc vòng da đó nói:

“Cái này hẳn là cho em dùng!”

Triệu Tử Thiêm nghi ngờ nhìn Lương Đông, cậu nãy giờ vẫn chưa thể tưởng tượng ra cái này là cái gì. Lương Đông thấy vẻ không tin tưởng kia của sóc nhỏ nhà mình thì cười lớn:

“Là mang lên cổ em đó!”

“Hả?” Triệu Tử Thiêm giật mình, quả thật với cái kích thước này nếu như mang vào chân hoặc vào tay thì quá lớn, chỉ có thể là mang lên cổ được “Như thế nào mà anh biết là em dùng, em nghĩ là cho anh dùng đó!”

Lương Đông chẳng cần suy nghĩ nhiều cũng biết buổi chụp hình hôm nay nhất định sẽ liên quan đến vấn đề SM. Trì Sinh trong tiểu thuyết là một người nghiện SM, mà người để anh ta áp dụng cái đó chỉ có thể là Ngô Sơ Úy.

“Làm theo kích cỡ cổ em kia, có cần anh giúp em ướm thử hay không?” Nói rồi Lương Đông giật lấy cái vòng da trên tay Triệu Tử Thiêm, làm bộ mở nó ra.

Triệu Tử Thiêm nhanh chóng né tránh, cứng miệng đáp lời:

“Làm theo kích thước của anh thì có!”

Sài Kế Đan nãy giờ vẫn luôn quan sát hai người trước mặt. Cô là người đã viết rất nhiều tiểu thuyết liên quan đến vấn đề tình yêu nam nam, hiện tại Lương Đông và Triệu Tử Thiêm lại mờ ám như vậy, không tránh được sự tò mò trong lòng cô kéo theo đó có một chút hứng thú tìm hiểu.

“Cái vòng đó là dành cho Ngô Sơ Úy” Sài Kế Đan cười cười nói.

Triệu Tử Thiêm đen mặt, Lương Đông không nhịn được cười quơ quơ cái vòng đó trước mặt Triệu Tử Thiêm:

“Đã nói mà, cái này dành cho em…” Nói đến đây, Lương Đông liền tiến sát về phía Triệu Tử Thiêm, ghé miệng vào tai cậu nói nhỏ: “Lát nữa anh lấy cái này về, buổi tối cho em chơi có được không?”

Triệu Tử Thiêm đẩy Lương Đông sang một bên, ánh mắt lo lắng nhìn xung quanh phát hiện ra không có ai để ý đến chỗ này mới lạnh giọng quát Lương Đông:

“Em không chơi, anh thích thì mang về tự chơi một mình”

Lương Đông im lặng một chút, cuối cùng xấu xa nói ra một câu thế này:

“Vậy cũng được, tối anh lấy cái này về mang lên cổ em. Em không chơi cứ ngồi đó, để anh chơi một mình cũng không sao!”

Triệu Tử Thiêm từ trước đến giờ chưa gặp phải ai đùa dai như Lương Đông, cậu bực bội đưa tay giật lấy cái vòng da trên tay Lương Đông rồi tát mạnh vào má hắn:

“Im ngay đi!”

Lương Đông xoa xoa má cười khổ, sóc nhỏ nhà hắn càng ngày càng bị hắn chiều hư rồi.

Lúc mọi người chuẩn bị xong mọi thứ, bắt đầu đi đến phim trường chụp ảnh. Triệu Tử Thiêm nhanh chóng mở cửa xe phía sau của Lương Đông ngồi vào, Lương Đông hơi hơi nhíu mày:

“Sao lại ngồi phía đằng sau?”

Triệu Tử Thiêm làm bộ chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại không nói, chưa đầy một phút sau Khương Chí Phong cũng mở cửa xe phía sau ngồi vào. Lương Đông đang định lái xe đi rồi, Nghiêm Nghinh Hạnh liền chạy đến, mắt thấy ghế phía sau đã có hai người ngồi đủ, trong lòng liền vui sướng không thôi, đưa tay ý định mở cửa xe phía trước ngồi vào trong. Tiếc là phía trước đã bị Lương Đông khóa lại bên trong, Nghiêm Nghinh Hạnh không mở được liền đưa tay gõ vào cửa kính. Lương Đông hơi hạ kính cửa xe xuống nói ra ngoài:

“Cô ngồi phía sau đi!”

Triệu Tử Thiêm từ lúc thấy Nghiêm Nghinh Hạnh đến trong lòng liền khẩn trương, lúc này ngồi ở ghế phía sau đây, cậu cũng cảm thấy hối hận rồi. Nghiêm Nghinh Hạnh thích lừa lớn nhà cậu, cho cô ấy ngồi cùng trên ghế trên kia chẳng phải là tạo cơ hội tốt hay sao.

Nghiêm Nghinh Hạnh nhíu mày:

“Nhưng mà phía sau đã có hai người ngồi rồi!”

Lương Đông làm bộ quay lại phía sau nhìn, sau đó liền giống như mới phát hiện ra, đang định đưa tay mở khóa cửa Triệu Tử Thiêm liền nhanh chóng mở cửa xe phía sau nói:

“Nghinh Hạnh em ngồi chỗ này đi, anh nhường cho em!”

Nghiêm Nghinh Hạnh mỉm cười xua tay:

“Không cần như vậy đâu, anh cứ ngồi đó được rồi!”

Triệu Tử Thiêm một chân đã bước ra bên ngoài, nghe Nghiêm Nghinh Hạnh nói thế cũng có chút khó xử. Ánh mắt Triệu Tử Thiêm không tự chủ nhìn chằm chằm về phía gương chiếu hậu. Lương Đông cười thầm, cũng theo gương chiếu hậu để nhìn về phía Triệu Tử Thiêm, ngoài mặt là muốn hỏi Nghiêm Nghinh Hạnh nhưng trong lòng chính là đang hỏi con sóc ôm bình dấm nào đó kia:

“Vậy cô thích ngồi ở chỗ nào?”

Nghiêm Nghinh Hạnh đương nhiên là muốn ngồi ghế trước, nhưng vẫn làm bộ nói:

“Không quan trọng, em ngồi chỗ nào cũng được mà, chúng ta mau đi không lại trễ giờ!”

Lương Đông xoay người sang bên cạnh nhìn Nghiêm Nghinh Hạnh:

“Vậy ngồi ghế phía sau đi!”

Nói rồi không đợi cho Nghiêm Nghinh Hạnh phản ứng, Triệu Tử Thiêm đã giống như lò xo bật người ngồi dậy đi ra ngoài xe:

“Đây Nghinh Hạnh, em ngồi chỗ này đi!”

Nghiêm Nghinh Hạnh có điểm không vui nhưng vẫn không thể làm khác được, Triệu Tử Thiêm vòng lên phía đằng trước, Lương Đông ngồi bên trong đã sớm mở sẵn cửa xe cho ai đó bước vào.

Khương Chí Phong lúc này mới lên tiếng, quay sang Nghiêm Nghinh Hạnh cười cười:

“Anh nói em nghe cái ghế đằng trước này này, giống như phải chọn giờ đẹp mới có cơ hội ngồi lên cơ. Anh lần trước đi xe của Đông ca cũng vẫn bị đuổi xuống ngồi ở phía sau đó!”

Nghiêm Nghinh Hạnh nghi ngờ nhìn lên phía đằng trước, Khương Chí Phong thấy thế liền nói tiếp:

“Cũng kỳ lạ, từ đó đến giờ anh mới thấy anh Tử Thiêm được ngồi”

Triệu Tử Thiêm bị nhắc tới tên mình liền giật thót, nhanh chóng quay lại phản bác Khương Chí Phong:

“Cậu nói cái gì đó, cậu có muốn thì tôi để cậu ngồi lên phía trên này”

Khương Chí Phong làm bộ muốn ngồi:

“Vậy được, anh đi xuống chỗ này ngồi đi, em lên đó ngồi thử”

Triệu Tử Thiêm im lặng trong ba giây, cuối cùng xoay người về phía trước để lại cho Khương Chí Phong một câu:

“Bây giờ còn đổi chỗ ngồi nữa, ngồi ở chỗ nào mà chẳng như nhau!”

Lương Đông nghe thấy cuộc đối thoại trong xe liền buồn cười, sóc nhỏ nhà hắn nhất định lại ôm dấm nữa rồi, ngoài miệng thì nói không quan trọng chỗ ngồi, nhưng trong lòng sớm đã nhận định cái chỗ đó không ai được ngồi lên. Nếu không tại sao khi hắn giả bộ mở khóa xe, cái chân kia lại giống như lên dây cót sẵn định bước ra bên ngoài ngăn chặn.

Lương Đông nửa đùa nửa thật nói với người trong xe:

“Lần sau tôi nói người ta thêu tên của em ấy vào ghế này, cho mấy người khỏi phải tranh giành ghế trước ghế sau nữa!”

Nghiêm Nghinh Hạnh nghe vậy thì bất ngờ, có lẽ cô là con gái cho nên có điểm nhạy cảm hơn con trai. Khương Chí Phong ngoài mặt vẫn là bĩu môi nói:

“Thôi đi, em cũng chẳng cần ngồi cái ghế đằng trước đó đâu!”

Triệu Tử Thiêm sống lưng dựng thẳng, mồ hôi lạnh chảy khắp người, may mắn là không ai phát hiện ra ý nghĩ trong câu nói kia của Lương Đông. Triệu Tử Thiêm liếc mắt lườm Lương Đông cảnh cáo, ý muốn nói hắn đừng có mà mở miệng lung tung.

___

Người đóng cặp với Khương Chí Phong tên là Trương Danh hơn cậu hai tuổi, là một người đàn ông có phong cách rất kỳ lạ. Có lẽ Trương Danh học nhiếp ảnh cho nên cách ăn mặc của anh ta có điểm hơi khác người. Khương Chí Phong lần đầu tiên nhìn thấy Trương Danh liền bị bất ngờ bởi mái tóc của người này, tóc dài kiểu nghệ sĩ hơn nữa từng sợi còn rất xoăn, tất cả mái tóc rối tung kia được anh ta buộc lại ở phía sau gáy. Cái phong cách ăn mặc không rõ theo trường phái nào, đặc biệt là từ khi đến tới giờ, trên mặt vẫn luôn mang theo cặp kính đen che hết cả hai mắt.

Khương Chí Phong ban đầu có chút hoảng sợ, nhưng sau đó vẫn cố gắng bình tĩnh đi đến chỗ anh ta đưa tay làm quen:

“Xin chào, tôi là Khương Chí Phong!”

Trương Danh thấy có người đến bắt chuyện với mình thì khẽ gật đầu nói:

“Tôi là Trương Danh!”

Ấn tượng đầu của Khương Chí Phong về Trương Danh chỉ dùng hai từ để diễn tả… chính là khó gần. Nhưng sau này khi tiếp xúc nhiều một chút, Khương Chí Phong mới cảm thấy con người này cũng không đến nỗi khó gần như cậu nghĩ, hơn nữa rất lâu sau này hai người họ còn hợp tác cùng đầu quân vào một công ty, bởi vì nổi danh từ bộ phim thể loại nam nam này mà trong một thời gian dài hai người họ vẫn không thể thoát được cái nhãn mác là cặp đôi. Chính vì thế công ty để duy trì sự ủng hộ của fans, mới cho Khương Chí Phong và Trương Danh hợp tác cùng nhau. Chuyện này.. dĩ nhiên vẫn là để nói sau.

Bốn người Lương Đông, Triệu Tử Thiêm, Trương Danh và Khương Chí Phong cùng nhau đi vào phòng trang điểm. Lương Đông trang điểm xong rồi, lúc này liền ngồi bên cạnh Triệu Tử Thiêm quan sát một hồi, thỉnh thoảng sẽ lên tiếng giống như là khoe khoang với nhân viên trang điểm:

“Cậu nói xem, em ấy có đẹp trai hay không?”

Nhân viên trang điểm là nam gọi là A Li, nhưng dáng người vô cùng lả lướt, giới tính của người này có chiều hướng thiên về nữ tính là nhiều hơn. Thế cho nên A Li khi nghe Lương Đông hỏi vậy liền cứ nghĩ rằng hắn đang trêu ghẹo mình, vì thể làm ra vẻ hờn dỗi bĩu môi không nói.

Lương Đông nãy giờ trong mắt chỉ có sóc nhỏ nhà mình mà thôi, một tay chống cằm một tay cầm cái vòng da mân mê. Triệu Tử Thiêm trang điểm phía mặt xong rồi, A Li liền thản nhiên định cởi áo của Triệu Tử Thiêm ra, ai kia còn chưa kịp phản ứng, Lương Đông ở bên đã hét lên:

“Này, cậu định làm cái gì thế?”

A Li bị tiếng hét của Lương Đông làm cho giật mình, một tay vuốt vuốt ngực liếc nhìn Lương Đông:

“Còn phải trang điểm trước ngực cậu ấy nữa”

Lương Đông gạt tay A Li sang một bên, nhanh chóng kéo áo của Triệu Tử Thiêm thật là cẩn thận:

“Cái gì mà phải trang điểm cả ở trên ngực nữa, cậu lợi dụng em ấy có phải không?”

A Li nhăn nhó, hai tay khoanh ở trước ngực mím môi trả lời:

“Thôi đi anh hai, người này không phải là mẫu người của tôi nhé!”

Lương Đông vẫn không tin, gương mặt nãy giờ không thể bình thường trở lại được:

“Vậy còn muốn cởi áo của em ấy”

A Li tức giận đến hít thở không thông, Sài Kế Đan vừa lúc đi qua, A Li liền chạy đến kể khổ:

“Biên kịch, chị đến thật đúng lúc, người ta còn nói em lợi dụng bạn của người ta nữa!”

Sài Kế Đan quay sang hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

A Li bắt đầu kể lại mọi chuyện, Sài Kế Đan nghe hiểu liền mỉm cười quay sang nói với Lương Đông:

“Được rồi, A Li nói đúng đó, lần này phải trang điểm ở trước ngực nữa, trang điểm sao cho giống vết roi quất lên…”

Lương Đông do dự:

“Như vậy…”

Triệu Tử Thiêm đẩy Lương Đông cách xa mình một chút:

“Không sao, để cậu ta làm việc của mình đi…”

A Li vênh mặt nhìn Lương Đông, sau đó đi đến bên cạnh Triệu Tử Thiêm nhanh chóng cởi từng nút áo ra một. Không rõ là Lương Đông đề phòng quá hay là thế nào mà hắn nhìn thấy được hai mắt của A Li sáng lên khi da thịt của sóc nhỏ nhà hắn càng ngày càng lộ rõ.

Lương Đông mạnh mẽ đẩy A Li sang một bên:

“Để tôi làm, chỉ là vẽ vết roi thôi chứ gì, tôi làm được…”

A Li khó chịu đứng khoanh tay ở một bên, thấy tay nghề của Lương Đông cũng không tệ cho nên liền bực bội bỏ đi sang chỗ Khương Chí Phong trang điểm giúp.

A Li đi rồi, Lương Đông liền hỏi Triệu Tử Thiêm:

“Có nhớ lần đó hay không? Lần đó cũng là anh vẽ vết sẹo lên mặt cho em!”

Triệu Tử Thiêm đương nhiên là nhớ, lần đó là khi khoa phát thanh của Lương Đông và khoa diễn xuất của cậu cùng hợp tác diễn vở hồ thiên nga, đến phút cuối do người đóng phù thủy Von Rothbart không đến cho nên cậu mới phải thay vào vai đó.

“Ừ!” Triệu Tử Thiêm ừ nhẹ.

Lương Đông chăm chú kéo dài từng nét vẽ trên ngực Triệu Tử Thiêm:

“Sau đó đến bây giờ anh lại vẽ vết roi lên ngực em…”

Triệu Tử Thiêm không nói chỉ chăm chú ngồi đọc kịch bản. Lương Đông lợi dụng lúc không ai để ý, bàn tay xấu xa liền trượt xuống chỗ Tiểu Thiêm Thiêm nói:

“Em nói xem sau này anh sẽ vẽ cái gì xuống chỗ này đây?”

Triệu Tử Thiêm giật thót vội vàng gạt tay Lương Đông sang một bên nhỏ giọng quát:

“Đừng làm như thế, nếu như người ta thấy thì sao”

Lương Đông bề ngoài vẫn chăm chú làm việc của mình, chỉ là ngón tay thỉnh thoảng lại xấu xa ấn mạnh một cái vào điểm nhỏ trước ngực của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm bị kích thích, cảm thấy cả người ngứa ngáy lạ thường nhưng ngại xung quanh nhiều người như thế cho nên không dám làm gì quá phận, luôn luôn phải dựng thẳng sống lưng ngăn không cho người phía sau thấy ai đó đang ở trước người cậu làm trò ác.

“Đông ca, nghiêm túc một chút!” Triệu Tử Thiêm trầm giọng lên tiếng.

Lương Đông ừ nhẹ, nhưng vẫn làm như không nghe thấy Triệu Tử Thiêm nói gì, cố chấp nhéo thật mạnh vào điểm nhỏ trước ngực cậu. Triệu Tử Thiêm bị đau, cả người khẽ vặn vẹo, hô hấp khó khăn mắng Lương Đông:

“Đông! Đừng có làm như thế!”

Đúng lúc này, Nghiêm Nghinh Hạnh từ phía sau đi đến, Triệu Tử Thiêm hốt hoảng không thôi, Lương Đông thì hơi hơi liếc nhìn cô gái trước mặt một lúc. Nghiêm Nghinh Hạnh cảm thấy có cái gì không đúng lắm liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí này:

“Có cần em giúp gì hay không?”

Lương Đông đôi tay mang theo cọ vẽ tỉ mẩn hoàn thành từng vết roi quất trên ngực Triệu Tử Thiêm, giọng nói trầm ổn không nóng không lạnh:

“Vậy phiền cô lấy giúp tôi chai nước đi!”

Nghiêm Nghinh Hạnh vui vẻ gật đầu rồi chạy đi lấy nước.

Nghiêm Nghinh Hạnh đi rồi, Lương Đông liền nhìn chằm chằm điểm nhỏ trước ngực của ai kia, cái chỗ đó vừa rồi bị hắn nhéo mạnh đến mức có dấu vết chói mắt để lại, càng nhìn càng cảm thấy thật sự vô cùng hấp dẫn. Lương Đông khó khăn nuốt một ngụm nước miếng:

“Hôn một cái nhá!”

Triệu Tử Thiêm còn tưởng mình nghe nhầm:

“Hả?”

Không đợi cho ai kia kịp phản ứng, Lương Đông đã nhanh chóng hôn xuống điểm nhỏ trước ngực của Triệu Tử Thiêm rồi bỏ ra ngay. Triệu Tử Thiêm giật mình vốn định quát Lương Đông thì Nghiêm Nghinh Hạnh đã cầm một chai nước trở về:

“Nước của anh!”

Lương Đông đưa tay nhận lấy chai nước rồi mở nắp sau đó thản nhiên đưa cho Triệu Tử Thiêm. Cả một quá trình đó Lương Đông không hề nói câu nào, nhưng Triệu Tử Thiêm vẫn giống như một thói quen đưa lên miệng uống rồi đặt xuống bàn. Có thể hành động đó đối với hai bọn họ chẳng có gì, nhưng trong mắt của Nghiêm Nghinh Hạnh thì hành động đó lại rất kỳ lạ. Nó kỳ lạ đến mức, ngay cả chính bản thân cô cũng không thể nói rõ được bằng lời.

___

Bởi vì cảnh chụp hình lần này yêu cầu phải thể hiện độ tình cảm thân mật, đối với Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cũng không có cái gì gọi là quá khó, nhưng mà Triệu Tử Thiêm vẫn có chút ngại ngùng phải ở trước đám đông ôm ôm ấp ấp như vậy. Biên kịch nói Triệu Tử Thiêm phải tạo dáng sao cho chân thật một chút, Triệu Tử Thiêm làm tới làm lui cuối cùng vẫn không để cho biên kịch hài lòng được. Kết quả Lương Đông đành phải áp dụng một cách… đó chính là cứ như thế mà hôn môi người ta. Triệu Tử Thiêm hốt hoảng định đẩy Lương Đông ra, nhưng biên kịch ở bên cạnh đã nói lớn:

“Đó, chính là như vậy!”

Thợ chụp ảnh liên tục chớp lấy cơ hội này, máy ảnh tạo ra những tiếng tách tách liên tục, vừa chụp vừa không quên tấm tắc khen:

“Rất tốt, cứ giữ nguyên như thế đi!”

Lương Đông đương nhiên là cứ muốn giữ yên như vậy, chẳng mấy khi sóc nhỏ nhà hắn mới không phản kháng, chính vì thế mà Lương Đông liền to gan lớn mật đưa đầu lưỡi vào bên trong khoang miệng của Triệu Tử Thiêm càn quét một hồi. Triệu Tử Thiêm nhéo chặt eo Lương Đông ý nói hắn đừng làm quá. Nhưng mà lừa lớn lại xem như là kích thích, đôi tay liền nhanh chóng di chuyển xuống mông của Triệu Tử Thiêm bóp chặt.

Thợ chụp ảnh liên tục đổi góc chụp, lúc chạy sang bên trái, lúc lại bước sang bên phải, miệng không quên nói lớn:

“Good, cứ giữ nguyên tư thế này… đúng đúng…”

Sài Kế Đan đến cuối cùng có một suy nghĩ, có khi nào lại biến thành phim giả tình thật hay là không. Đợt chụp hình này vốn dĩ không cần phải hôn thật đến như vậy. Cô nhìn sao cũng có cảm giác, hai người này giống như hôn nhau đã rất thành thạo rồi.

Chụp được khoảng mười phút, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm lại đi vào đổi bộ đồ khác. Lần này thì Lương Đông vốn dĩ không phải thay đồ, Triệu Tử Thiêm cũng chỉ cần cởi cái áo sơ mi trắng đang mặc trên người ra là xong, nhưng mà chẳng hiểu sao hai người họ vẫn cứ cùng nhau bước vào phòng nghỉ.

Vừa vào bên trong, Triệu Tử Thiêm liền nhanh chóng khóa cửa lại nhỏ giọng chất vấn Lương Đông:

“Đông ca, anh nghiêm túc một chút đi…”

Lương Đông đứng dựa vào góc tường, hai tay khoanh ở trước ngực cười xấu xa nhìn Triệu Tử Thiêm:

“Anh khi nào thì không nghiêm túc đây, thợ chụp ảnh không phải nói rất được hay sao… là em đang phân tâm thì có!”

Triệu Tử Thiêm tức đến đứng không vững, nhưng lời nói của Lương Đông quả thật cũng rất đúng, có điều trong lòng Triệu Tử Thiêm vẫn là không phục.

Bên ngoài có người gõ cửa, Triệu Tử Thiêm nhanh chóng mở cửa cho người ta vào. Người tới là A Li, cậu ta vừa bước vào liền nhìn Triệu Tử Thiêm một lượt từ đầu đến chân, sau đó liền quay sang nhìn Lương Đông cuối cùng đi sâu vào trong lấy đồ trang điểm, lúc đi ra ngoài còn không quên để lại một câu:

“Hai người các cậu cũng nên biết tiết chế một chút đi…”

“Hả?” Triệu Tử Thiêm bị nói như vậy thì giật mình hốt hoảng, Lương Đông có vẻ như chẳng cảm thấy có cái gì to tác, vẫn đứng dựa vào góc tường nhìn Triệu Tử Thiêm cười cười.

Sài Kế Đan bước vào trong phòng nghỉ đưa cho Triệu Tử Thiêm cái vòng da kia:

“Cái này cậu mang vào cổ đi, lát nữa chụp hình”

Triệu Tử Thiêm cầm lấy cái vòng da đó loay hoay một hồi vẫn không biết mở ra như thế nào, Lương Đông đứng bên cạnh đành phải tiến đến giúp đỡ. Người vào bên trong phòng nghỉ cũng nhiều hơn, cho nên Triệu Tử Thiêm ngoài việc ngoan ngoãn đứng im một chỗ thì không thể làm cái gì khác được.

Lúc chiếc vòng da kia được đeo vào ngay ngắn trên cổ của Triệu Tử Thiêm, Sài Kế Đan liền lên tiếng:

“Lương Đông, cậu có biết thắt dây hay không, cậu thắt luôn dây vòng quanh người cho cậu ấy đi!”

Lương Đông mỉm cười khẽ gật đầu, thế là đôi tay rất thản nhiên cởi từng nút áo sơ mi của ai đó ra. Triệu Tử Thiêm nhíu mày, bắt đầu dùng khẩu hình miệng nói cho Lương Đông biết đừng có mà làm quá.

Lương Đông vẫn thản nhiên cởi hết từng nút áo ra một, nhưng cuối cùng vẫn không cởi cái áo sơ mi đó ra. Lương Đông quấn vòng quanh người của Triệu Tử Thiêm, dây thừng mảnh còn cố tình đặt đè lên điểm nhỏ trước ngực cậu. Triệu Tử Thiêm cảm giác Lương Đông giống như là đang trêu chọc mình cho nên liền mím chặt môi sầm mặt không nói. Lương Đông cũng phát hiện ra là sóc nhỏ nhà hắn giận thật rồi, vì thế liền cười cười tháo từng nút thắt của sợi dây đó ra.

“Lát nữa mới cần chụp ảnh, để lát nữa thắt đi” Lương Đông nhìn Sài Kế Đan nói.

Triệu Tử Thiêm hậm hực ngồi xuống ghế sô pha, trên ghế có để một cái còng tay làm bằng da, Lương Đông tò mò cầm lên xem thử, cuối cùng nhịn không được lại đeo vào tay cho Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm bởi vì ngại ở đây có nhiều người không nghiêm mặt cảnh cáo Lương Đông được, cho nên chỉ còn biết lạnh mặt liếc nhìn hắn.

Lương Đông đã đeo vòng da đó vào một tay Triệu Tử Thiêm, lúc này giống như nghĩ ra được điều gì đó liền ngẩng đầu quay sang Sài Kế Đan nói:

“Tôi nói cô nghe tuyệt đối không nên buộc hai tay…” Nói rồi Lương Đông liền giả bộ nhấc một chân của Triệu Tử Thiêm lên cười xấu xa: “mà phải một tay một chân như thế này này!”

Sài Kế Đan nghe vậy cũng phải cười lớn tiếng:

“Cậu đúng là thật đen tối đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện