Hoàng Thượng cũng bị một màng trước mắt của Trầm quý phi khiến bản thân có chút lúng túng không biết nói gì, ông có chút khó xử đưa tay nâng tách trà trốn tránh.

“Hoàng thượng người phải làm chủ cho Trầm gia của thiếp, Trầm gia bị ủy khuất như vậy thiếp thật sự quá đau lòng!” – Trầm quý phi thấy Hoàng thượng không nói gì liền nhanh chóng lấn tới nói thêm vào. Triệu Hàm Ninh với tâm thế đi xem kịch vui liền thấy bị công kích trong lòng thầm kêu khổ.

“Vậy ý của nàng muốn như thế nào?!” – Hoàng Thượng liếc mắt thấy Uông Hữu Đình vẫn im lặng nên đành lên tiếng trước nhự nháo lên ồn ào của Trầm quý phi.

“Người cũng thấy được muội muội của thần thiếp hy sinh cả bản thân mình vì Nam Dương Vương gia như vậy, không những thế trong Nam Dương Vương phủ cũng bỏ rất nhiều công sức cũng như tâm tư giúp đỡ Nam Dương Vương phi quán xuyến trong ngoài…” – Trầm quý phi im lặng hít một hơi liếc nhìn trầm trắc phi đang yếu ớt nằm trên giường.

“Thật sự muội tình nguyện mà tỷ tỷ!” – Trầm trắc phi nhanh chóng lên tiếng, giọng điệu có phần run run vì kiệt sức mệt mỏi. Nếu người ngoài nhìn vào đều có cảm giác bó hoa bách hợp bị gió mạnh quật vào yếu ớt, nhìn nàng ta vô cùng đàng thương, là một người cần được che chở.

“Muội muội của thần thiếp thật đáng thương và lương thiện! Hoàng Thượng người phải làm chủ cho Trầm gia!!!” – Tràm quý phi lại kêu cầu.

“Nàng muốn ta làm chủ như thế nào?” – Hoàng thượng có chút đau lòng nhìn mỹ nhân trước mặt đang đau khổ cầu xin.

“Hoàng thượng xin người hãy vì sự cố gắng của muội muội thần thiếp cho nàng ta danh phận!” – Trầm quý phi nhìn thấy sự xiu lòng của Hoàng thượng liền nhân cơ hội nói ngay ý định của mình. – “Như Nam Dương vương phi cũng vào cửa hai năm rồi nhưng bụng vẫn im lặng, nếu xét tội phải chăng người cũng có tội!”

Triệu Hàm Ninh im lặng nãy giờ nhìn một màng trước mặt trong lòng ngao ngán vô cùng, đây cũng chính là cái lý do mà nàng muốn bỏ đi, nàng không thích vướn víu vào sự tranh chấp như vậy phải nói đúng hơn nếu như phu quân chỉ của một mình nàng thì đâu có ra cái cớ sự như trên. Triệu Hàm Ninh đưa đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ nhìn Uông Hữu Đình, người nãy giờ cũng không hề lên tiếng trước sự càn quấy của Trầm quý phi.

“Trầm quý phi có phải người đã đi quá giới hạn rồi không?” – Uông Hữu Đình khẽ nhíu mày khi nghe thấy Trầm quý phi nhắc đến Triệu Hàm Ninh – “Chuyện này là chuyện trong phủ của Nam Dương Vương gia ta, ta không nghĩ quyền lực của người lại bao phủ quyết định luôn cả trong phủ của ta chứ!”

“Ta… Ta không có chỉ là…” – Trầm quý phi không ngờ Uông Hữu Đình lại lên tiếng như vậy, từ đó đến nay Nam Dương Vương gia nổi tiếng là một người kín tiếng, những chuyện như vậy thì y thường không quan tâm lắm, nếu thật sự quan tâm khi xưa đã không để Hoàng Thượng sắp đặt cả hai mối hôn sự như vậy. Nhưng nay lại lên tiếng khiến người không trở tay kịp.

“Ta lại thấy chuyện là như vậy! Có vẻ chuyện Nam Dương Vương phủ có gì Trầm quý phi còn quản giáo tốt hơn cả ta ấy chứ nhỉ!” – Giọng điệu Uông Hữu Đình không thay đổi nhiều vẫn nhàn nhạt, ánh mắt lạnh băng không cảm xúc nhìn Trầm quý phi đang trước mặt.

Bị ánh mắt như tản băng quét qua khiến Trầm quý phi như đông cứng lại, nàng có cảm giác như mọi ngõ ngách bên trong của nàng đều bị cái nhìn của y làm đông cứng lại tất cả.

“Vương gia, xin người tha tội cho tỷ tỷ, chắc do tỷ tỷ quá lo lắng cho thiếp mà thôi!” – Trầm trắc phi nhìn thấy tình cảnh trước mắt có phần bất lợi liền nhanh chóng lên tiếng hướng sự chú ý của mọi người về phía mình.

“Chuyện này nên dừng lại tại đây, chuyện của Nam Dương phủ hãy để Nam Dương Vương gia giải quyết vậy!” – Hoàng Thượng cũng hiểu rất rõ tâm tính của Uông Hữu Đình, việc y lên tiếng như vậy quả là chuyện không bình thường cho nên nếu việc này kéo dài e rằng cuối cùng người khó xử chính là ông.

Nói xong Hoàng Thượng đứng lên xoay người rời đi, Trầm quý phi cũng nhanh chóng rời đi, trong lòng nàng ta vô cùng khó chịu vì bản thân kế hoạch trước mắt nhìn tưởng sắp thành công lại trở nên công cốc. Đi ngang Triệu Hàm Ninh nàng ta dừng lại thấp giọng nói

“Vương phi cũng ráng tịnh dưỡng cho mau khỏe! Lần này người thật sự quá may mắn!” – Nếu không nhìn thấy cánh môi nàng ta mấp máy thì bản thân Triệu Hàm Ninh cũng không nghĩ nàng ta đang nói chuyện với mình.

Giật mình thoáng qua nhưng nhanh chóng lấy lại được nụ cười trên môi, Triệu Hàm Ninh gật đầu cũng khẽ nói – “Quý phi chiếu cố rồi!”

Sau khi đoàn người lũ lượt rời đi ngay sau đó trong phòng chỉ còn lại Uông Hữu Đình, Triệu Hàm Ninh cùng với Trầm trắc phi nằm trên giường bền.

“Nếu trắc phi đã không sao thì ta cũng về trước nghĩ ngơi, muội nên nghỉ ngơi nhiều hơn!” – Triệu Hàm Ninh nhanh chóng nói, ánh mắt khẽ lướt qua gương mặt Uông Hữu Đình. Ánh mắt chán ghét của nàng không cách nào thoát khỏi tầm quan sát của y, y biết nàng bị lôi vào chuyện này e rằng vô cùng buồn bực rồi.

Toang đứng lên đi cũng nàng ra bên ngoài

“Vương gia, người đừng trách thần thiếp!” – Trầm trắc phi đương nhiên biết Uông Hữu Đình muốn làm gì nên nhanh chóng lên tiếng nếu chân y ở lại! “Thiếp xin phép” – Triệu Hàm Ninh nhúng người xoay rời đi, nàng có chút hy vọng y sẽ đứng lên đi cùng nàng nhưng nhìn tình cảnh trước mặt đột nhiên nàng cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót, tự nhoẻn nụ cười, cười chính cái bản thân của mình. Cười chính nàng đã bị chính người mà nàng muốn tránh xa ấy lưu luyến.

“Vương phi có vẻ thật sự chịu đựng nhiều!” – Uông Hữu Đại nhìn thấy Triệu Hàm Ninh đi ra bên ngoài, liền đi phía sau cất tiếng nói.

“Vương gia vẫn chưa về viện của mình sao?” – Triệu Hàm NInh tuy có chút ngoài ý nhưng nhanh chóng lấy lại cái vẻ bình thản của mình nói.

“Vương phi thật sự là người giỏi kiềm chế!” – Uông Hữu Đại không quan tâm câu nói của Triệu Hàm Ninh lại tiếp tục câu chuyện của mình.

“Chim bay trên trời tự do tự tại nhưng đôi khi còn không thể làm chủ được cuộc sống của mình huống hồ gì con người!” – Triệu Hàm Ninh ngước mắt nhìn lên bầu trời, mỉm cười khẽ nói.

<dr.MeoHoang>

Note: Mọi người vote, share, cmt để tăng tương tác cho mèo có động lực viết với ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện