"Bác sĩ Giản, đừng giận tôi."

Bệnh viện có mùi hương không được tốt, dì trong khoa rất cần mẫn dọn dẹp, không khí lúc nào cũng có mùi thuốc khử trùng hăng hắc.

Khoảng cách cách nhau rất gần,trên người Giản Thanh không có mùi thơm mát lạnh, chỉ có mùi cồn nhàn nhạt xộc vào mũi.

Lộc Ẩm Khê hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt không gợn sóng của Giản Thanh, hai tay đặt sau eo cô, lòng bàn tay chạm đến lớp áo blouse rắn chắc, thân thể dưới lớp áo blouse trắng trở nên cứng ngắc, thoáng chốc căng thẳng sống lưng.

Giản Thanh mấp máy môi, còn chưa kịp nói gì thì Lộc Ẩm Khê như bị điện giật, chủ động buông tay.

Bệnh viện không phải là một môi trường sạch sẽ, những bộ quần áo lao động trắng tinh dường như có thể bị vấy bẩn bởi đủ loại vi trùng.

Nàng nhớ Giản Thanh thói quen sạch sẽ, lại sợ bị đẩy ra không thương tiếc như lần trước.

Không chỉ vậy, tai Lộc Ẩm Khê cũng theo đó mà nổi lên từng đợt khí nóng, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia kỳ quái.

Cảm giác ôm eo quá không thích hợp.

Nàng thỉnh thoảng sẽ ôm eo bằng hữu, làm nũng chơi đùa, nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy bị điện giật như thế,các đầu dây thần kinh dường như nhạy cảm hơn vô số lần, sự tiếp xúc kỳ lạ được khuếch đại vô hạn, nhịp tim cũng tăng lên.

Giản Thanh nhìn Lộc Ẩm Khê rút tay về, mím môi, ánh mắt bình tĩnh, "Tôi không giận em."

Sau khi ở chung lâu như vậy, Lộc Ẩm Khê cũng đoán ra được tính khí của người trước mặt, nhẹ giọng phản bác: "Nếu không tức giận, tại sao buổi trưa không để ý đến tôi?"

Giọng điệu nàng có chút ủy khuất.

Giản Thanh ngoảnh mặt đi, không nhìn nàng, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Em là đứa bé ba tuổi sao? Có cần tôi dỗ em bằng kẹo và phải để ý đến em suốt ngày không?"

Lộc Ẩm Khê im lặng một lúc, dời bước, tiến vào trong tầm mắt của Giản Thanh: "Chị không muốn để ý đến tôi cũng không sao, tôi cảm thấy không lạ lắm, nhưng có bệnh nhân cần chị đặc biệt chú ý. "

Trong bệnh viện, Giản Thanh chú ý đến công tác hơn là cá nhân, tự động xem nhẹ nửa đầu câu nói của Lộc Ẩm Khê, hỏi: "Ai?"

Trước khi Lộc Ẩm Khê trả lời, Giản Thanh liếc nhìn xung quanh: "Quay lại văn phòng rồi nói."

Lộc Ẩm Khê đi theo Giản Thanh trở lại phòng làm việc, ngồi ở góc tường, nhỏ giọng nói: "Triệu lão thái thái có ý định tự tử, nên cho các bác sĩ, y tá lưu ý một chút, đừng để vũ khí sắc nhọn ở trong phòng, cũng đừng để bà ấy một mình, giám sát chặt chẽ một chút. "

Giản Thanh theo thói quen mà rửa tay, vừa xoa tay vừa hỏi: "Em phát hiện khi nào?"

"Vừa rồi tôi cùng bà ấy trò chuyện rất vui vẻ. Bà ấy đột nhiên nói muốn chết, nghe xong trong lòng tôi run rẩy một lúc, không biết nên an ủi thế nào mới tốt. Trông bà ấy rất lạc quan, cũng vẫn luôn tích cực điều trị, nói chuyện cùng cười đùa với mọi người, lần trước tôi còn nghe bà ấy thuyết phục bệnh nhân cạnh giường cố gắng hơn..."

Giản Thanh xoa xoa ấn đường, thở dài, "Tôi sẽ bảo mọi người chú ý."

Sau một thời gian dài làm việc tại bệnh viện, hầu như lúc nào cũng chứng kiến ​​cảnh bệnh nhân tự tử.

Đặc biệt là những bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối đã không còn hy vọng chữa trị sẽ sẽ có xu hướng trầm cảm, lo lắng, những cảm xúc tiêu cực đó sẽ làm giảm khả năng tuân thủ điều trị và ảnh hưởng đến hiệu quả điều trị. Người bệnh sa sút tinh thần, tuyệt vọng trong thời gian dài, vì sợ mình trở thành gánh nặng cho gia đình và kéo theo người khác suy sụp nên dễ dàng chọn cách tự tử.

Nếu bệnh nhân trực tiếp có biểu hiện rối loạn giấc ngủ, rối loạn lưỡng cực, cáu gắt, suy sút tinh thần kéo dài thì có thể dễ dàng nhận thấy và thực hiện các biện pháp can thiệp.

Nhưng có một số bệnh nhân không thể biết được nếu không tâm sự trực tiếp với họ. Họ ngoài mặt cười nói, không sợ sống chết. Họ tạo cho người nhà và đội ngũ y tế ảo tưởng về việc điều trị tích cực, nhưng thực chất họ chỉ đang miễn cưỡng vui vẻ.

Nếu không ai nhận thức được thế giới nội tâm của những bệnh nhân này, họ có thể sẽ tự hủy hoại bản thân, nhảy lầu, cắt cổ tay, uống thuốc ... kết thúc cuộc đời bằng nhiều cách đau đớn khác nhau.

Lộc Ẩm Khê cúi đầu nhìn mũi chân.

Loại chết đi này không giải quyết được vấn đề, nó chỉ có thể lấy đi một số vấn đề, và sau đó tạo ra những vấn đề mới.

Người bệnh tự quyết định lựa chọn, tưởng rằng sẽ giảm bớt gánh nặng cho gia đình, nhưng thực tế lại mang đến cho người nhà một bóng ma tâm lý khó phai mờ. Thậm chí ngay cả những bác sĩ, y tá phụ trách cũng sẽ sa ngã, tự trách bản thân vô dụng. Cảm giác tự trách vô định sẽ cố thủ trong tim họ, buộc họ trằn trọc không ngủ nhiều đêm.

Lộc Ẩm Khê ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt Giản Thanh,hỏi, "Này, chị có vẻ phiền muộn?"

Khuôn mặt Giản Thanh không có biểu tình gì, nhưng Lộc Ẩm Khê đã diễn giải chính xác những thay đổi trong cảm xúc của cô.

Lộc Ẩm Khê nhẹ nhàng kéo kéo góc áo cô, an ủi nói: "Đừng phiền muộn, chị sau này sẽ rút kinh nghiệm mà chú ý hơn, Triệu lão sư che giấu tốt như vậy, bà ấy không nói, người khác thật sự rất khó nhìn ra. Hơn nữa, một số người bệnh có tâm lý sợ bác sĩ tựa như học sinh lo lắng khi nhìn thấy giáo viên, không dám nói nhiều, càng không nói về những suy tư trong lòng họ."

Trong những ngày ở khoa ung thư, Lộc Ẩm Khê nhận thấy rằng bệnh nhân và người nhà không bao giờ dám kéo Giản Thanh để tán gẫu chuyện nhà.

Khuôn mặt Giản Thanh trẻ trung xinh đẹp, nhưng lúc nào cũng lạnh lùng, trong mắt không có một tia cảm xúc, chỉ có biểu tình nghiêm túc.

Có một số người nhà rõ ràng lớn hơn Giản Thanh vài tuổi, trong quá trình kiểm tra người bệnh, họ thấy cô liền như thể học sinh nhìn thấy giáo viên, ngoan ngoãn đứng lên nghe theo lời dặn của bác sĩ.

Lộc Ẩm Khê tiếp tục trấn an Giản Thanh bằng giọng nói ấm áp: "Tôi không phải là một bác sĩ thực thụ, vì vậy tôi có thể thể hiện sự thân thiện, kết bạn với họ, thành thật nói chuyện với họ. Nếu các bác sĩ cũng giống như tôi, có thể không đến hai năm, sẽ trực tiếp suy sụp mà bỏ việc.

Một chuyên gia ở chỗ chúng tôi đã từng nói rằng chữa bệnh và cứu người chẳng khác gì cõng người vượt sông. Cho nên tôi nghĩ bác sĩ không thể như một miếng bọt biển mềm mại hấp thụ những cảm xúc tiêu cực. Nếu muốn cõng người khác vượt sông, trước tiên phải đảm bảo rằng chính mình không thể bị chết đuối, đúng không? "

Giữ khoảng cách với bệnh nhân là một hình thức tự bảo vệ.

Ở các khoa khác, bác sĩ có thể gần gũi với bệnh nhân, thậm chí kết bạn với họ, nhưng khoa ung bướu là khoa ít có khả năng chữa khỏi nhất. Nhiều bệnh nhân đã được định sẵn cái chết. Tình cảm của bác sĩ càng sâu sắc thì thời điểm bệnh nhân rời đi lại càng đau đớn, thất vọng cùng bất lực.

Lộc Ẩm Khê đã từng là một người cõng người khác qua sông nhưng lại bị nước sông dìm chết, bây giờ nàng không muốn nhìn thấy bất kỳ ai có kết cục như mình.

Giản Thanh nhìn nàng, trong mắt nhàn nhạt ý cười, không nhịn được đưa tay xoa đầu nàng: "Em nói nhiều quá."

Nàng nói nói nói không ngừng nghỉ.

Lộc Ẩm Khê nhẹ nhàng đẩy tay Giản Thanh ra, hừ một tiếng: "Tôi an ủi chị, chị còn chê tôi lắm lời, tôi không thèm để ý đến chị nữa."

Nàng quay đầu đi, không nói gì.

Giản Thanh lại xoa xoa đầu nàng, không nói gì, mở máy tính trước mặt lên, đăng nhập vào máy trạm của bác sĩ, bấm vào hồ sơ bệnh án của bệnh nhân.

Lộc Ẩm Khê đợi một lúc, không chờ đến Giản Thanh sẽ trấn an mình, nàng lại hừ lạnh một tiếng.

Giản Thanh quay đầu, liếc mắt nhìn Lộc Ẩm Khê một cái, cô vẫn không nói lời nào, chỉ cong khóe môi cười nhẹ.

Đã quá quen với sự lạnh lùng của cô, thình lình lại thấy cô cười như vậy, Lộc Ẩm Khê không thể rời mắt, cầm lòng không đậu đem khuôn mặt tươi cười của cô khắc sâu tận đáy lòng, chặt chẽ nhớ kỹ.

Một lúc sau, nàng không nhịn được mà hung hăng nói với cô: "Chị lại cười tôi, cười cái gì mà cười? Có gì buồn cười à...."

Giản Thanh lắc đầu, nở nụ cười nhạt nhẽo, chuyên tâm làm việc.

Lộc Ẩm Khê không quan tâm lắm, hồi tưởng lại nụ cười của cô, bất giác nhếch lên khóe môi, ôm ngực, nghĩ thầm không biết có nên đi lấy máy điện tâm đồ để đo, tần số nhịp tim gần đây hình như không ổn.

Nghĩ nghĩ, lại nghĩ đến hiện tại là giờ làm việc, vì vậy suy nghĩ lại vòng về việc chữa bệnh.

Hiện tại, Giản Thanh không được coi là một người tốt theo nghĩa truyền thống, nhưng cô là một bác sĩ giỏi về y đức và tay nghề.

Nàng không nhớ liệu Triệu lão thái thái ở giường bệnh số 24 có cảnh nào trong cuốn sách gốc hay không, và liệu nó có ảnh hưởng đến Giản Thanh hay không.

Tuy nhiên, dựa vào kinh nghiệm của mình, có thể suy ra rằng bệnh nhân tự tử trong bệnh viện, nếu bác sĩ phụ trách không phát hiện trước thì khả năng cao người nhà sẽ làm loạn đến khoa y tế, hoặc trực tiếp kiện ra tòa.

Ngay cả khi bác sĩ không có bất kỳ lỗi y tế nào, bệnh viện vẫn sẽ lựa chọn bồi thường và xin lỗi vì lý do nhân đạo để giải quyết sự việc.

Nếu Triệu lão sư thực sự chọn cách tự tử thì Chu lão sư, người đã luôn đồng hành và chăm sóc cho bà có thể không gây rắc rối, nhưng các thành viên trong gia đình của Triệu lão sư nhất định sẽ không để yên.

Những người bị bệnh nặng không có thành viên trong gia đình đi cùng thường là yếu tố có nguy cơ cao dẫn đến tranh chấp giữa bác sĩ và nhân thân. Một khi người bệnh nặng như vậy chết trong bệnh viện, những người lấy danh nghĩa người nhà chưa từng một lần xuất hiện có lẽ sẽ cùng nhau tụ họp tại bệnh viện, vỗ bàn, gầm rú, túm cổ áo bác sĩ để yêu cầu một lời giải thích.

Trong thế giới thực, đôi khi, bác sĩ ở một số bệnh viện đều ngại điều trị cho những bệnh nhân như vậy.

Giản Thanh thu nhận điều trị cho những bệnh nhân như vậy, trên thực tế, cô đã chấp nhận một rủi ro lớn.

Lộc Ẩm Khê không biết liệu nàng làm điều này có phải là can thiệp vào cốt truyện hay không, nhưng về tình về lý, nàng không thể chỉ ngồi nhìn.

Thế giới ảo này quá mức chân thật, bệnh nhân đều là người sống, không phải là công cụ xoay quanh nhân vật chính, ở một góc nào đó chưa được tác giả miêu tả, họ cũng sẽ thể hiện hỉ, nộ, ái, ố, cũng sẽ sống như một người bình thường.

Cho dù không phải vì Giản Thanh, mà chỉ vì một lão nhân gia ốm yếu, nàng cũng sẽ can thiệp.

Lộc Ẩm Khê tiến lại gần Giản thanh, hỏi:"Bác sĩ Giản, chị có muốn nói chuyện với Chu lão sư về điều này không?".

"Có."

"Triệu lão sư bảo tôi không được nói với Chu lão sư, bà ấy sợ Chu lão sư sẽ buồn."

"Không thể không nói, bà ấy là người bên cạnh Triệu lão sư, chúng tôi phải bảo đảm bà ấy đi cùng Triệu lão sư 24 giờ một ngày."

Nếu nghĩa vụ thông báo không được thực hiện, bác sĩ sẽ phải chịu một số trách nhiệm nhất định.

"Tôi biết." Lộc Ẩm Khê thấp giọng thở dài, "Tôi chỉ đang nghĩ,Triệu lão sư không muốn làm cho Chu lão sư buồn, nhưng Chu lão sư nhất định phải biết. Nếu bà ấy biết, bà nhất định sẽ rất buồn. Nói không chừng bà ấy không muốn Triệu lão sư biết bà khổ sở, liền làm bộ như mình không biết gì. Tôi nghĩ về điều đó liền cảm thấy rất đau lòng."

Giản Thanh thấy nàng vòng vo đến mức choáng váng, cũng không hiểu sự việc kia có gì mà lại đau lòng, lạnh lùng nói: "Vậy thì đừng nghĩ tới."

Lộc Ẩm Khê nghẹn một chút, vừa định phản bác rằng rằng rất khó để khống chế sự đồng cảm, sau đó nàng lại nghĩ đến, có thể Giản Thanh đã sớm chai sạn điều này.

Những người làm công tác y tế khi mới bước vào nghề đều là những người có trái tim mềm yếu nhất, tràn đầy nhiệt huyết, muốn cứu người bị thương, muốn đối xử tử tế với mọi bệnh nhân, chưa từng trải qua sự nghi ngờ, chửi rủa vô cớ, chưa gặp tổn thương, phản bội, nông phu cùng xà*, còn sẽ vì bệnh nhân mà rơi lệ, vì cuộc sống đau khổ của họ mà rơi lệ.

(Nông phu cùng xà* - nguyên văn: 农夫与蛇 –là một câu truyện ngụ ngôn ngụý rằng: lòng tốt đối với cái ác sẽ được đáp ứng bằng sự phản bội.)

Sau đó nhìn thấu được nhân tình ấm lạnh của con người, liền xóa tan sự ngây thơ, mang theo một trái tim đã được tôi luyện mà học cách đề phòng, giữ khoảng cách, kiềm chế cảm xúc, không đồng cảm, trong mắt người khác liền trở thành một 'áo blouse trắng' nghiêm túc cùng lãnh đạm.

Nàng không biết năm xưa Giản Thanh bước vào nghề như thế nào? Liệu có thể vì bệnh nhân mà đỏ hốc mắt.

Lộc Ẩm Khê không thể tưởng tượng được khối băng này trông như thế nào với hốc mắt đỏ, thoạt nhìn lãnh đạm lại nội liễm.

Nàng vẫn tiếp tục chủ đề: "Này, chị có khóc khi lần đầu tiên đến phòng khám không?"

Giản Thanh gõ gõ máy tính, dành chút thời gian để liếc nhìn Lộc Ẩm Khê: "Khóc? Em cho rằng tôi giống em sao."

Hừ, nàng lại bị người lạnh lùng này chế nhạo.

Lộc Ẩm Khê quay đầu đi nơi khác, im lặng.

Nhưng xác thật là bị nói trúng tim đen rồi, khi nàng vừa mới học việc, nghe thấy người nhà khóc lóc thê lương, nàng không khỏi đỏ mắt theo.

Sự đồng cảm của nàng quá mức mãnh liệt và nàng có thể dễ dàng nhập tâm đến những cảm xúc khác nhau.

Là ưu điểm, nhưng đôi khi cũng là khuyết điểm.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên khẩu hiệu màu đỏ được gắn trên tường của văn phòng—

【'đôi khi; để chữa lành, thường xuyên, là giúp đỡ đỡ; luôn luôn, là an ủi; "】

Đây là mô tả chân thực nhất về ung thư học.

Trong lĩnh vực ung thư, ý thức rằng thành tựu của một bác sĩ không bao giờ đến từ việc cứu sống hay chữa lành khối u, mà từ việc kéo dài tuổi thọ của từng bệnh nhân ung thư, giảm bớt sự đau khổ của từng bệnh nhân.

Nàng cũng đã từng tràn đầy nhiệt huyết và cống hiến hết mình, sau này ước mơ của nàng bị hiện thực làm tan tành, mọi lý tưởng và hoài bão của nàng đều trở thành hi vọng xa vời.

Nàng đã bỏ chạy trối chết.

Giản Thanh ít nói, không thích nói chuyện phiếm, nhưng cùng Lộc Ẩm Khê nói chuyện phiếm, cô sẽ kiên nhẫn hơn bình thường, thấy Lộc Ẩm Khê co ro trong góc, cô im lặng, nghĩ rằng đứa trẻ này bị chế nhạo nên không vui, nghiêm túc giải thích:" Lâm sàng cần bình tĩnh, phán đoán chuyên môn, nếu xúc động, sẽ ảnh hưởng đến công tác chẩn đoán và điều trị." Nói đến đây, khẽ lắc đầu:" Trái tim của Ngụy Minh Minh quá mềm yếu, nếu một bệnh nhân không còn nữa, em ấy còn trốn tránh tôi mà khóc."

Lộc Ẩm Khê rút ra khỏi sự im lặng, đích thân công kích Giản Thanh: "Có thể là sợ chị mắng chửi, chị rất hung dữ."

Giản Thanh hơi nhướng mày: "Tôi hung dữ à?"

Lộc Ẩm Khê gật đầu:"Rất hung dữ."

Thực ra cũng không tính là hung dữ, nhưng đôi khi sẽ có ý xấu, sẽ trêu chọc người khác, sẽ trào phúng mọi người, sẽ có một tia ảm đạm khi trầm mặc, trẻ con sẽ khóc vì sợ hãi khi nhìn thấy cô, từ bên ngoài nhìn vào, chắc chắn không phải là người tốt.

Xứng đáng là kịch bản của một nhân vật phản diện.

Giản Thanh bỏ qua sự công kích ấu trĩ của trẻ con, đứng dậy tìm một đống tài liệu ném cho Lộc Ẩm Khê: "Chờ tôi quay lại sẽ hỏi chuyện." Nói xong liền định đi đến trạm y tá, tìm y tá trưởng chỉ đạo một tiếng, đặc biệt chú ý đến tình trạng của bệnh nhân.

Lộc Ẩm Khê kêu lên một tiếng,ngoan ngoãn xem tài liệu.

Giản Thanh quay người rời đi, cúi đầu sờ sờ túi, lấy ra một ít kẹo sữa.

Nhớ lại những lời lạnh lùng mà cô đã nói trước đây—

"Em là một đứa trẻ ba tuổi sao, cần tôi dỗ dành cho em bằng kẹo và để ý đến em mọi lúc không?"

Giản Thanh nhìn viên kẹo sữa, rồi lại nhìn Lộc Ẩm Khê - người đang tập trung ghi nhớ thông tin, dựa vào việc nàng đang không chú ý, cô liền bí mật nhét kẹo sữa vào túi áo blouse trắng của nàng rồi quay người đi như không có chuyện gì xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện