Đáp án rõ ràng là bản thân mình. Lộc Ẩm Khê sửng sốt một chút, khóe môi bất giác cong lên, nhưng nàng lại nghĩ đến việc mình phải kiềm chế lại, cho nên đành mím môi dằn ý cười xuống.

Môi không cười nhưng khóe mắt lại không tự chủ được ý cười nhu hòa.

Giống như bản thân nàng đang đi một mình trong con hẻm mờ mịt, nhưng hẻm nhỏ bỗng sáng đèn, thế giới trong phút chốc bừng sáng lên, liền nhịn không được mà vui vẻ nhảy nhót.

Nàng không phải là người thù dai nên đã ném những nỗi buồn và sự tủi thân trong hai ngày qua ở lại phía sau. Sau khi ăn viên kẹo mà Giản Thanh đưa cho, nàng đã quên mất lời cảnh cáo nghiêm khắc của mình với bản thân, giờ đây nàng chỉ muốn đối xử với cô thật tốt.

Lộc Ẩm Khê chu đáo vén mái tóc dài của mình sang bên trái, sau đó kéo mũ áo khoác lên vai phải rồi kéo kéo ống tay áo của Giản Thanh, nàng vỗ vỗ bả vai mình, nói:"Tôi cho chị mượn bờ vai để tựa vào này, tôi sẽ không tính phí, tuy rằng vai tôi rất gầy nhưng tôi đã lót một lớp áo rồi, sẽ không ảnh hưởng đến chị đâu."

Giản Thanh mở mắt ra, dùng gương mặt không biểu cảm nhìn Lộc Ẩm Khê.

Đôi mắt Lộc Ẩm Khê tràn ngập ánh sáng, dịu dàng như nước.

Ánh mắt nàng quá đỗi dịu dàng và chân thành khiến cô không thể nào tìm ra được sự trêu chọc nào. Giản Thanh thu lại ánh mắt, thở dài một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe thấy được.

Nhìn thấy phản ứng của cô, Lộc Ẩm Khê liền nghĩ cô sẽ trào phúng hoặc cảnh cáo bản thân nàng một lần nữa. Nàng ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, chớp chớp mắt, vừa định tìm cái bậc thang cho mình bước xuống thì phía bên vai phải bỗng nhiên chùng xuống.

——Người ngồi bên phải đang tựa đầu vào vai nàng.

Cảm nhận được sức nặng của đôi vai, Lộc Ẩm Khê trong nháy mặt liền im lặng, thẳng lưng ngồi ngay ngắn trên ghế, bất động nhìn Giản Thanh.

Nàng nhìn hàng mi dài như cánh ve mỏng của cô, rồi lại trượt đến sống mũi cao cao. Từng làn hương thơm tràn vào khoang mũi, cánh tay phải áp lên cơ thể mềm mại của cô, cảm nhận được trọng lượng cơ thể cô trên người nàng.

Lộc Ẩm Khê quay đi, khóe môi nở ra nụ cười nhẹ.

Vào thời khắc này, nàng đang là người mà cô cần nhất, là người mà cô có thể phụ thuộc vào, chứ không phải là một người không thể làm được việc gì cho cô.

Thật tốt.

Trên thực tế, sự hiểu biết của nàng đối với Giản Thanh rất ít. Cô giống như yêu tinh tu hành ngàn năm, xinh đẹp tuyệt trần, dụ dỗ nàng chủ động thổ lộ tâm tư của mình.

Nàng thật sự rất muốn trao trái tim chân thành của mình cho cô nắm lấy, nàng nguyện toàn tâm toàn ý, nghiêm túc ở bên cạnh cô nhưng lại bị cô hiểu lầm là loại người gặp dịp thì chơi, chỉ giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng trong lòng thì không phải như thế.

Nhưng nàng không thể đòi hỏi nhiều hơn được. Tất cả niềm vui trong những ngày qua dường như đều là do nàng trộm lấy. Nàng giống như một người sắp chết vì ung thư, trong cuộc đời hữu hạn này, nàng đã thích một người không nên thích. Hứa hẹn, đồng hành, và trách nhiệm, những sự tình luôn được thể hiện trong một mối quan hệ tình lữ đó, nàng lại không thể làm bất cứ thứ gì cho cô cả.

Lộc Ẩm Khê chợt nghĩ, nếu sáng nay nàng uống cho thật say để không bị ràng buộc bởi những lời hứa và trách nhiệm viển vông, cũng chẳng cần suy nghĩ về tương lai, chỉ cần các nàng sớm chiều được ở bên cạnh nhau thì nàng có phải sẽ thanh thản hơn một chút không? Có lẽ sẽ là như thế.

Nhưng chắc chắn nàng không phải là loại người có tính cách như thế. Ở thế giới thực, nàng còn có cha mẹ, bà ngoại, bạn học, đồng nghiệp, còn có cả học vấn...kinh nghiệm sống trong nhiều năm qua đã hun đúc nên tính cách hiện tại của nàng.

Làm thế nào để buông bỏ quỹ đạo sống ở thế giới kia và bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới trong thế giới ảo này mà không có bất kỳ sự e ngại nào?

Nàng không bỏ xuống được, cũng chẳng thể nào làm được.

Điều nàng có thể làm hiện tại là đối xử tốt với cô hơn một chút để sau này nàng sẽ không để lại quá nhiều tiếc nuối khi rời đi trong tương lai.

Tàu điện ngầm hướng đến ngoại thành, trên tàu càng ít người lại càng yên tĩnh. Lộc Ẩm Khê giống như nhà sư đang tịnh tâm, bất động không nhúc nhích.

*

Một ngày có 24 giờ đồng hồ, Giản Thanh dùng 1 giờ để dỗ dành nàng, sau đó lừa nàng đến làng đại học.

Trong các khóa học chuyên ngành với hơn 200 người, nếu thêm một người vào nữa sẽ không ảnh hưởng gì nhiều. Có vài sinh viên thậm chí còn không để ý đến những chuyện xảy ra bên ngoài.

Mối quan hệ giữa sinh viên trong trường đại học không khăng khít như thời sơ trung và cao trung. Sự xa cách giữa những người trưởng thành bắt đầu xuất hiện, có người đi học tận 4, 5 năm, nhưng sau khi ra trường vẫn có thể không biết hết tên các bạn cùng lớp.

Lộc Ẩm Khê tìm khẩu trang y tế trong túi xách của Giản Thanh để mang vào, khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt nàng, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng ngời. Nhưng khí chất nổi bật của nàng lại không tài nào che giấu được, nàng là người nổi bật nhất trong số các sinh viên ở đây.

May mắn thay, hầu hết sự chú ý của sinh viên đều tập trung vào bục giảng, chỉ có những học sinh ở hàng ghế sau thỉnh thoảng giả vờ nhìn về phía đồng hồ treo tường ở cuối giảng đường, dùng ánh mắt kinh ngạc ngắm nhìn Lộc Ẩm Khê.

Mỗi khi Giản Thanh đến lớp, sinh viên sẽ mở điện thoại di động ra giả vờ chụp giáo trình để chụp ảnh cô với nhiều góc độ khác nhau, sau đó sẽ gửi cho một nhóm bạn bè để khoe khoang về khí chất và vẻ ngoài của giảng viên chuyên ngành bọn họ, khiến cho sinh viên của các khoa khác ghen tị đến phát cuồng, chạy đến đây để học ké.

Giản Thanh không phải là giảng viên quan tâm đến sinh viên nhất nhưng lại là giảng viên nhận được nhiều hoa nhất vào mỗi dịp lễ Nhà giáo.

Năm đầu tiên khi làm giảng viên, cô còn quá trẻ, một số sinh viên không nghiêm túc còn công khai theo đuổi cô.

Như thường lệ, lãnh đạo Phòng Giáo vụ không tìm sinh viên để gây rắc rối, nên đành tìm giảng viên chuyên ngành để nói chuyện và gây áp lực cho cô nhằm để cô tập trung vào việc giảng dạy, đừng ăn mặc quá phô trương.

Việc cô ăn mặc hở hang, lòe loẹt chỉ là những lời đồn vô căn cứ. Nhưng Giản Thanh thật sự không tập trung vào việc giảng dạy, cô chỉ dạy một cách máy móc theo sách vở và PPT, tự học trong sách, đôi khi sẽ xen vào một hoặc hai ca lâm sàng mà những sinh viên chưa từng được đến bệnh viện thực tập lần nào thích nghe.

Lộc Ẩm Khê chống đầu, nghĩ về thời đi học của chính mình, nàng cũng từng gặp phải giáo viên khô khan chỉ biết đọc từ sách ra như Giản Thanh.

Nhiều giảng viên trong trường là bác sĩ kiêm nhiệm ở các bệnh viện trực thuộc, không phải là giảng viên được đào tạo chuyên sâu.

Trong hai năm đầu đi dạy, một số bác sĩ thậm chí còn chưa có chứng chỉ giáo viên, hầu hết đều đứng lớp trước rồi mới kiểm chứng, kỹ năng giảng dạy chắc chắn sẽ còn nhiều thiếu sót.

Hơn nữa, để có thể đạt được thành tựu trong cả ba lĩnh vực điều trị lâm sàng, nghiên cứu khoa học và giảng dạy thật sự là điều không hề dễ dàng.

Lộc Ẩm Khê nhìn Giản Thanh trên bục giảng, thầm nghĩ rằng cô đẹp như vậy, đừng nói là chỉ đọc từ sách giáo khoa ra, nếu như cô niệm kinh Phật thì chính bản thân nàng cũng sẽ tự thấy nó hay.

Trong giảng đường, Giản Thanh luôn là người nói nhiều nhất. Lộc Ẩm Khê chống cằm, lắng nghe từ đầu đến cuối không sót một chữ nào.

5h30 chiều, ba tiết học kết thúc. Ngày thường, các sinh viên đều sẽ biến mất ngay khi tiết học kết thúc, nhưng lúc này tất cả lại ùa lên, vây lấy Giản Thanh để hỏi đủ loại chủ đề, bọn họ dành hết tâm tư để đọc sách giáo khoa, cố gắng tìm ra một vài vấn đề để nhờ giảng viên giải đáp.

Lộc Ẩm Khê bước tới, ngồi ở hàng ghế đầu tiên nhìn nhóm sinh viên 'chuyên cần học giỏi', yên lặng chờ đợi.

Nàng nhìn thấy một nam sinh giống như Mã Đại* đứng sau đám đông, háo hức nhìn về phía Giản Thanh, như thể hắn đang định đợi mọi người đặt câu hỏi trước rồi mới bước đến sau.

(*Mã Đại: một vị tướng của nước Thục- Trung Quốc, thời kỳ Tam Quốc)

Giản Thanh nghiêm túc giải thích bảy tám vấn đề một lúc, cô cũng nhìn thấy nam sinh viên kia.

"Nếu còn có câu hỏi nào khác thì các bạn có thể để lại tin nhắn trên nền tảng khóa học trực tuyến, tôi sẽ giải đáp sau." Cô đuổi những sinh viên còn lại đi và gọi nam sinh kia đến:"Em muốn chẩn đoán bệnh à?"

Nam sinh bước tới, ngẩn người nhìn Giản Thanh: "Lão sư, cô có thuật đọc tâm sao?!"

Giản Thanh nhàn nhã cười, nhưng không trả lời.

Đoán chừng là cô nhìn dáng vẻ của hắn rất giống ánh mắt của những bệnh nhân ngoài phòng chờ bệnh viện. Thấp thỏm lo âu, ánh mắt đầy lo lắng.

"Tôi là bác sĩ chuyên khoa ung thư, em muốn tôi tư vấn việc gì?"

Bạn học nam cúi đầu: "Lão sư, em nghi ngờ em bị ung thư vòm họng..."

Sinh viên trường Y thường mắc hội chứng —— hội chứng sinh viên y khoa. Sau khi học về một loại bệnh, chỉ cần đụng chuyện liền sẽ cảm thấy loại bệnh này rất giống với tình trạng thể chất hiện tại của bản thân.

Mỗi năm đều có một vài sinh viên hoang mang đổ xô đến bệnh viện tìm giảng viên để tư vấn và tiến hành kiểm tra. Giản Thanh nhìn quen với loại tình huống này rồi, cho nên cô mở nắp chai nước khoáng, uống một hớp, theo thói quen hỏi:"Em không thoải mái chỗ nào?"

"Lão sư, trong vài tháng qua, mỗi sáng thức dậy trong miệng em đều có tơ máu, đôi khi còn chảy máu mũi một chút nhưng rất nhanh ngừng chảy. Em luôn bị nghẹt mũi vào ban đêm, rất khó thở, thỉnh thoảng còn bị đau nửa đầu, dạo gần đây em cảm thấy thính lực của mình giảm đi rất nhiều, ngoài ra còn cảm thấy ù và đầy tai! Lão sư ! Cô thấy đấy, trong miệng có tơ máu, chảy máu cam, nghẹt mũi, nhức đầu, giảm thính lực và ù tai, đây không phải là tất cả các triệu chứng của ung thư vòm họng sao?"

Giản Thanh nhẹ nhàng nói: "Bạn học, em chỉ mới ngoài 20 tuổi."

Ung thư vòm họng giống như ung thư tuyến giáp, đều được gọi là ung thư hạnh phúc. Đây là loại ung thư có tốc độ phát triển chậm hơn, tiên lượng tốt, thời gian sống lâu hơn và tỷ lệ chữa khỏi tương đối cao. Nó không giống như ung thư hạch bạch huyết hay bệnh bạch cầu, đối tượng mà hai loại bệnh này nhắm đến là người trẻ tuổi. Tỷ lệ mắc ung thư vòm họng cao là nam giới trung niên và những người trên 40 tuổi, xác suất mắc bệnh của nam giới trẻ ở độ tuổi 20 là rất thấp, trừ khi có lịch sử di truyền từ gia đình.

Nam sinh nói thêm: "Lão sư, em đến từ Phúc Kiến. Khu vực này có rất nhiều bệnh nhân mắc ung thư vòm họng!".

Các khối u ác tính có một số đặc điểm dịch tễ nhất định. Các vùng Phúc Kiến, Quảng Đông, Quảng Tây ở Trung Quốc và các khu vực khác của Đông Nam Á đều là những vùng có tỷ lệ mắc bệnh ung thư vòm họng cao.

Giản Thanh hỏi:"Gia đình em có lịch sử di truyền không?"

Nam sinh lắc đầu:"Không có ạ."

"Tôi sẽ kiểm tra cổ cho em."

Nam sinh cởϊ áσ ra, để lộ phần cổ cho Giản Thanh kiểm tra.

Từ phần cổ đến sau tai, không có bất kỳ cục u nào.

Giản Thanh hỏi: "Em có bị viêm mũi mãn tính không?"

Nam sinh đỏ mặt tía tai gật gật đầu.

"Bây giờ đang trong giai đoạn chuyển mùa cho nên mũi sẽ nhạy cảm hơn, em nên mang khẩu trang khi ra ngoài; đừng thức khuya và không được dùng tai nghe để chơi game trên điện thoại di động. Em đừng suy nghĩ nhiều, nếu em thật sự lo lắng thì cứ đến bệnh viện liên kết để tạo thu nhập cho bệnh viện đi, tôi sẽ cho em khám nội soi mũi họng."

Lộc Ẩm Khê nhìn chằm chằm nam sinh, trong lòng lặng lẽ mắng chửi hắn: Làm cái gì mà lại đỏ mặt?! Vừa bị chị ấy sờ một chút liền đỏ mặt, tên này mắc bệnh tâm lý biếи ŧɦái à!

Nàng lập tức nhìn đi chỗ khác, nhắm mắt làm ngơ không chú ý đến bọn họ nữa.

*

Đất ở ngoại thành rất rẻ, khuôn viên rộng, ven đường trồng đầy ngô đồng, bạch quả, và long não.

Khung cảnh khuôn viên của Giang Đại nổi tiếng khắp cả nước. Ngay cả những con mèo hoang trong khuôn viên trường cũng là những con mèo nổi tiếng trên Internet. Trong trường có một hiệp hội tình nguyện cứu hộ mèo hoang đặc biệt. Các bác sĩ của trường y sẽ triệt sản miễn phí cho chúng.

Đôi khi các bác sĩ của bệnh viện trực thuộc sẽ đến sớm hơn một tiếng, thay vì đi đến lớp học trước, bọn họ lại thong thả dạo quanh khuôn viên trường để hít thở không khí trong lành.

Sau khi đối phó với nam sinh kia xong. Giản Thanh ra khỏi phòng học, cô cố tình đưa Lộc Ẩm Khê đi dọc theo con đường hẻo lánh để tránh đi đám đông sinh viên trong giờ tan học.

Hai bên đường trồng đầy cây bạch quả, vàng rực cả khoảng trời. Con đường nhựa rợp bóng lá bạch quả, không còn chỗ trống để đứng.

Cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây bạch quả tựa như bông tuyết, ào ạt rơi xuống.

Lộc Ẩm Khê nghiêng người nhặt một chiếc lá, ngắm mưa bạch quả, đọc một bài thơ trùng với cảnh tượng này: "Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ*"

(*:Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ (无边落木萧萧下): Dịch nghĩa: Ngàn cây bát ngát lá rụng xào xạc – trích Đăng Cao của tác giả Đỗ Phủ.)

Trùng hợp thay, Giản Thanh nhìn lên những chiếc lá bạch quả đang rơi, buột miệng thốt ra một câu:"Cây đang rụng tóc."

Hai giọng nói nối tiếp nhau vang lên.

Hình ảnh đẹp đẽ hoàn toàn bị cô phá hủy. Lộc Ẩm Khê im lặng trong chốc lát, nghịch chiếc lá vừa nhặt được trong tay, cúi đầu cười nói: "Nếu chị không muốn nói chuyện thì có thể im lặng. "

Hai người yên lặng ở bên cạnh nhau cũng rất tốt rồi.

Giản Thanh ngừng nói, các nàng kề vai nhau đi qua một đoạn đường, hướng về phía hồ nước, nước trong như ngọc, sóng phẳng như gương, giữa hồ còn có đình viện.

Giản Thanh nhìn hồ nước, dùng hết trí thông minh sắc sảo của mình từ trước đến nay để nói cho Lộc Ẩm Khê nghe những gì mà nàng thích nhất:"Ở khu đất đối diện hồ có cây vải thiều và xoài, em có thể hái chúng vào mùa hè."

Lộc Ẩm Khê nhìn về phía cô rồi nở một nụ cười: "Tôi sợ rằng sinh viên đã hái sạch nó trước khi tôi đến rồi."

Giản Thanh cũng nhìn qua, không nói gì. Trong lòng thầm nghĩ, đến lúc đó cô sẽ lén hái trộm một ít về cho nàng nếm thử.

"Đi thôi, chúng ta đi đến đình viện bên kia ngắm cảnh." Lộc Ẩm Khê kéo Giản Thanh ngắm phong cảnh trong đình viện, lẩm bẩm, "Chị có nhớ bài văn đã học hồi còn ở sơ trung không? 《Ngắm tuyết tại đình giữa hồ》. Sau bấy nhiêu năm, tôi chỉ nhớ được câu 'Tuyết rơi mịt mù, trời với mây, non với nước, trên và dưới đều một màu trắng xóa' , nếu bây giờ có tuyết rơi, cảnh tượng đó có lẽ sẽ được khơi gợi lại. "

Giản Thanh nói: "Tôi sẽ đưa em đến đây vào tháng Giêng năm sau."

Nàng không biết rằng tháng Giêng năm sau nàng có còn tồn tại ở thế giới này không...Lộc Ẩm Khê cúi đầu, nhìn những đường gân trên phiến lá, thở dài một tiếng, hỏi Giản Thanh:"Giản lão sư, có phải ban đầu chị cho rằng tôi là loại đạo đức giả, mong manh nhạy cảm, bi thương khi nhìn thấy thời gian, cảnh vật thay đổi. Chỉ cần nhìn vào hoa cỏ hoặc ánh trăng thì sẽ bô bô nói một tràng dài, vì vậy chị mới không muốn nói chuyện với tôi quá nhiều có đúng không?"

Giản Thanh dừng bước, nhìn về phía Lộc Ẩm Khê.

Lộc Ẩm Khê cũng dừng lại, thản nhiên đón nhận ánh mắt của cô.

Sau khi nhìn nhau vài giây, ánh mắt Giản Thanh hiện lên ý cười nho nhỏ.

Cô thực sự không thể hiểu nổi tờ giấy trắng quá mức sạch sẽ mỏng manh này. Cô muốn xé toạc nó đi, lúc nào cũng muốn phá hủy, dù cho không thể vẩy một lớp mực lên thì cô cũng muốn bôi một chút máu lên đấy.

Lộc Ẩm Khê quay đầu lại, không dám nhìn Giản Thanh nữa.

Nàng cảm thấy ý cười trong mắt Giản Thanh có chút làm người khác khó chịu.

Sau một hồi im lặng, nàng thu hết can đảm đem những ý tứ trong lòng ra, thao thao bất tuyệt nói:"Tâm tư tinh tế và mẫn cảm cũng tốt, sẽ có cảm xúc hơn, nhìn vào một cái cây, một bông hoa, một phiến lá hay một đoạn văn bản thì cũng thể có trải nghiệm tốt cảm xúc của mình."

Mặc dù nàng không biết trong quá khứ, đã có những chuyện gì đã xảy ra với Giản Thanh mới khiến cô trở nên lạnh lùng và khép kín như hiện tại. Nàng cũng không biết điều gì sẽ xảy ra trong vài tháng tới, nhưng nàng sẽ cố gắng thay đổi từng chút từng chút, ít nhất là, nàng sẽ không để cô tự hủy hoại bản thân mình.

Lộc Ẩm Khê đưa lá bạch quả cho Giản Thanh:"Tôi tặng chị một mảnh lá bạch quả. Giản lão sư, hãy vui vẻ lên và trải nghiệm nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau hơn nữa, đừng lúc nào cũng sống chán nản như vậy. Nếu không thì tôi đọc cho chị nghe vài câu khẩu lệnh nhé?

-----------

Tác giả có lời muốn nói: Chậm rãi bóc ra bóng ma tâm lý.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện