Hồ nước đầu xuân, lạnh đến thấu xương.

Hơi lạnh thấm vào tận xương tủy, Lộc Ẩm Khê lạnh đến mức hai hàm răng run rẩy, cắn chặt vào nhau.

Trong làn nước, tất cả những do dự khi ở trên bờ liền tan biến. Nàng liều mạng bơi về phía chủ nhiệm Nghiêm, trong đầu nàng chỉ còn lại ý muốn cứu người.

Nàng lớn lên ở vùng duyên hải Nam Bộ với vẻ ngoài mong manh. Lúc nhỏ nàng cũng giống như mọi đứa trẻ trong làng, ngâm mình trong nước ao, sông ở làng để bắt tôm cá, hoang dã mà lớn lên. Lớn hơn một chút, nàng chuyển đến sống gần bệnh viện thành phố. Bên cạnh trường Y có bể bơi miễn phí, mỗi trưa hè, nàng hầu như đều ngâm mình trong đó để học bơi ngửa, bơi ếch, bơi bướm, bơi sải.

Bên bờ hồ có vài người kêu cứu. Giản Thanh chạy tới, dựa vào lan can của kè đá, nhìn bóng dáng Lộc Ẩm Khê ở phía xa.

Lộc Ẩm Khê bơi rất nhanh, linh hoạt như cá, nàng lao thẳng tới vị trí người đàn ông đang vùng vẫy trong hồ.

Giản Thanh nắm chặt tay vịn bờ kè nhìn Lộc Ẩm Khê. Tim cô đập loạn, môi mím lại thành một đường.

Cô không biết bơi, xuống nước cũng chẳng ích lợi gì ngoài việc liên lụy người khác.

Đám đông xung quanh tụ lại ngày càng đông. Vẻ hoảng sợ trong mắt cô chỉ kéo dài vài giây, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thay vào đó là việc tổ chức cho đám đông người xem cởϊ áσ khoác ra để kết thành dây thừng.

Chủ nhiệm Nghiêm ngoi lên rồi lại lặn xuống, vung tay loạn xạ.

Một khi người không biết bơi rơi xuống nước, theo bản năng, hai tay họ sẽ nắm chặt những gì có thể nắm được. Vì vậy tuyệt đối không được câu người từ phía trước, nếu không rất dễ bị người đuối nước ôm chặt, khó thoát ra được, cả hai sẽ cùng chết đuối.

Lộc Ẩm Khê bơi đến chỗ chủ nhiệm Nghiêm, tránh phía trước cơ thể ông, vòng ra phía sau, luồn cánh tay trái qua nách, cố định thân thể ông lại rồi kéo ông đến bờ bằng động tác bơi nghiêng.

Vừa rồi ông ấy trèo qua lan can bờ kè, nhảy xuống, sau đó lao xuống hồ.

Cũng may đây là hồ nhân tạo, sóng yên biển lặng, khi nhảy xuống không có sóng xô, hai người chỉ cách bờ chưa đầy chục mét, vung tay vài cái đã có thể đến bờ.

Nhưng lan can bờ kè cao hơn mặt nước hai mét, Lộc Ẩm Khê kéo người vào gần bờ nhưng không lên được.

Có cầu thang đi lên cách đó khoảng trăm mét, nhưng nàng thực sự không chắc rằng mình còn đủ sức để kéo một người đàn ông bơi tiếp một trăm mét hay không.

Tường ở cầu cảng được làm bằng đá granit hình khối, bề mặt gồ ghề, không bằng phẳng.

Lộc Ẩm Khê câu lấy ông bằng tay trái, tay phải cố gắng bám vào khe hở giữa hai khối đá nhưng các khối đá bị nước mưa và nước hồ xói mòn quanh năm, có rất nhiều rêu mọc quanh đây gây ra cảm giác trơn trượt.

Không thể leo lên được, nàng chỉ có thể dựa vào tư thế đứng nước để giữ thăng bằng, lo lắng như một con kiến ​​bò quanh nồi lẩu.

Trên bờ, Giản Thanh nhanh chóng ném sợi dây làm bằng áo khoác của mọi người xuống, một vài người xem nắm chặt lấy đầu sợi dây trên bờ.

Lộc Ẩm Khê nắm lấy sợi dây, với sự hỗ trợ của lực kéo, phần lớn cơ thể nàng đều dựa vào sợi dây, nàng hoàn toàn không thể nhấc tay lên để nắm lấy sợi dây.

Làm sao để đưa chủ nhiệm Nghiêm lên bây giờ? Khi còn đang suy nghĩ, Giản Thanh trên bờ hô to: "Là loại dây buộc thòng lọng, em buộc vào thắt lưng ông ấy đi."

Nghe thấy câu này, Lộc Ẩm Khê bèn kéo đuôi sợi dây ra xem kỹ, thấy đầu dây có thắt sẵn một nút vòng, chỉ cần trực tiếp mang vào người, không cần phải buộc lại.

Nàng mang sợi dây tròng lên eo chủ nhiệm Nghiêm, những người trên bờ cùng nhau hợp lực kéo ông ấy lên từng chút một.

Không có dây hỗ trợ, không có người kéo lên. Lộc Ẩm Khê trôi nổi trong dòng nước, dần dần không thể cảm nhận được cái lạnh của hồ nước được nữa.

Bị đông lạnh đến tê tái.

Nàng nhớ đến mùa đông lạnh giá trước kia, khi nàng còn là một ngôi sao hạng 18 vô danh tiểu tốt. Khi quay cảnh ngã xuống nước, nàng phải tự mình nhảy xuống sông, khi lên bờ thì cả cơ thể tê dại đến mức không còn cảm giác được cái lạnh nữa.

Chân tay cứng đờ, răng vẫn còn đang run rẩy, nàng đang từ từ quạt nước trong hồ.

Giản Thanh ở trên bờ, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Lộc Ẩm Khê nhận thấy ánh mắt của Giản Thanh, nàng lo rằng hình ảnh lúc này quá mức chật vật, sẽ không còn đẹp trong mắt cô nữa. Vì vậy, nàng lau nước trên mặt, nở một nụ cười và lớn giọng giải thích cho người ở trên bờ:"Tôi biết bơi từ nhỏ, chị đừng lo lắng quá."

Đôi mắt Giản Thanh sâu thẳm, cô ngây người nhìn Lộc Ẩm Khê trong vài giây, sau đó quay sang nhìn đám đông đang cởi dây thừng cho chủ nhiệm Nghiêm.

Chủ nhiệm Nghiêm nhắm chặt hai mắt, bụng phình to, rõ ràng là đã uống rất nhiều nước hồ.

Trình tự hồi sức tim phổi cho bệnh nhân đuối nước khác với hồi sức tim phổi thông thường. Hồi sức tim phổi thông thường trước tiên là phải ép ngực sau đó mới hô hấp nhân tạo. Do thiếu ôxy, trước tiên phải rút sạch dị vật trong miệng người đuối nước để mở đường thở, sau đó hô hấp nhân tạo rồi mới tiến hành ép ngực.

Dây thừng được cởi ra, mọi người đặt ông ấy trên mặt đất. Giản Thanh ngồi đúng tư thế, vươn tay ấn vào động mạch cảnh của ông, phát hiện vẫn còn mạch đập.

Cô chạm vào một lần nữa, liền cảm thấy có khối sưng lên.

Trong mắt Giản Thanh lóe lên một tia kinh ngạc.

Có người vỗ nhẹ vào má ông, ông liền tỉnh lại, ho khan vài tiếng, phun ra một ngụm nước.

Xem ra đã kịp thời vớt lên, không tổn thương quá nhiều mà chỉ bị sặc nước.

Đám đông người xem nhiệt tình cởϊ áσ khoác để giữ ấm cho ông ấy.

"Chú ơi, sao chú lại bất cẩn như vậy chứ?"

"Tại sao có lan can mà chú vẫn ngã xuống được?"

"Chú xảy ra chuyện gì à? Đừng nghĩ quẩn, nếu chú có bất kỳ vấn đề gì, hãy ngồi lại bàn bạc với gia đình rồi cùng nhau giải quyết."

Đám người vây xem hỏi vài câu. Giản Thanh đứng dậy, trở lại lan can, cúi đầu nhìn Lộc Ẩm Khê ở dưới nước.

Người đàn ông bên lan can kiểm tra sợi dây thừng lại một lần nữa, không phát hiện bất kỳ sự đứt gãy nào, sau đó thả dây xuống cứu người.

Lộc Ẩm Khê quàng đuôi dây thừng qua eo, nắm lấy sợi dây, đặt chân lên bờ, những người phía trên từ từ kéo nàng lên.

Khi vừa bước qua lan can, cơ thể nàng liêu xiêu, suýt nữa thì đã gục xuống đất.

Giản Thanh nhanh chóng đỡ lấy nàng.

Nàng ngã gục trong vòng tay của Giản Thanh, toàn thân ướt sũng, run rẩy.

"Có muốn gọi cứu thương không?"

"Đến bệnh viện kiểm tra đi, bệnh viện cũng gần đây thôi."

Chủ nhiệm Nghiêm xua xua tay, lại phun ra một ngụm nước, nói: "Không cần ... không cần... tôi không sao, đừng gọi ..."

Ông ấy không muốn làm lớn chuyện, không muốn các đồng nghiệp trong bệnh viện biết.

Giản Thanh nhặt lại áo khoác vừa rồi đã bị Lộc Ẩm Khê ném trên mặt đất, quấn chặt người Lộc Ẩm Khê vào, sau đó ôm lấy nàng, không chút khách khí gì, hỏi người vừa rơi xuống nước: "Chủ nhiệm, bây giờ chú có muốn tôi gọi cảnh sát không? Hay là để tôi gọi điện thoại cho người nhà của chú?"

Cô không quan tâm đến lý do tại sao ông lại nhảy xuống hồ, cũng không có sự quan tâm, hỏi han nào giữa đồng nghiệp với nhau. Cô chỉ lạnh lùng xử lý vấn đề theo đúng quy trình, yêu cầu ông lựa chọn giữa "gọi cảnh sát" và "gọi cho gia đình".

Chủ nhiệm Nghiêm ho khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt, nói: "Tôi tự trở về nhà."

Giản Thanh dứt khoát nói:"Không được, tôi sẽ gọi cho cảnh sát, để cho bọn họ đưa chú về nhà."

Nói xong, cô lấy điện thoại ra để gọi 110.

"Chờ đã!" Chủ nhiệm Nghiêm ngăn cô lại, ngồi dưới đất thở dốc một hồi, sau đó do dự: "Đừng gọi cảnh sát, tôi sẽ cho em số người nhà của tôi..."

Ông ấy nói ra số điện thoại của vợ mình.

Vợ ông ấy sống trong tòa nhà gia đình gần bệnh viện, bà ấy vội vã chạy xe máy điện đến, nhìn thấy chủ nhiệm Nghiêm ướt như gà nấu súp. Bà ấy lo lắng đến phát khóc, nhào lên đánh vào người ông, nghẹn ngào nói:"Lão Nghiêm, ông làm tôi sợ chết khiếp! Sao tự nhiên ông lại gửi mật khẩu thẻ ngân hàng cho tôi như thể trong nhà có tang vậy...còn nói cho tôi biết chỗ giấu quỹ đen của ông...có phải ông vừa làm chuyện ngu ngốc gì không? HẢ?"

Người cũng đã gặp nhau. Giản Thanh cõng người ướt sũng trong lòng ngực mình lên, đứng dậy rời đi.

Lộc Ẩm Khê nằm sấp, ôm lấy cổ cô. Khi đi được vài bước, nàng đột nhiên vỗ mạnh vào vai cô: "Chờ đã, chị đừng quên lấy tôm hùm đất xào cay của tôi!"

Đám đông người xem bật cười khi thấy Lộc Ẩm Khê ướt như gà nấu súp nhưng vẫn không quên việc ăn uống. Người nào đó đã giúp mang túi đồ ăn đến cho nàng để Giản Thanh không cần phải cúi xuống lấy.

Lộc Ẩm Khê nhận lấy, nói lời cảm ơn rồi chào tạm biệt chủ nhiệm Nghiêm: "Chủ nhiệm, chúng cháu đi trước. Có chuyện gì thì chú cứ về nhà từ từ bàn bạc với vợ. Đừng lo lắng quá, dù chuyện có lớn thế nào thì chú cũng phải ăn no bụng trước đã. Có thể sống được một ngày cũng là sống, có thể ăn một bữa ăn thì cứ ăn thôi."

Người xem cũng hùa theo để thuyết phục, chủ nhiệm Nghiêm lau nước mắt cho vợ.

Giản Thanh không nói gì, cõng Lộc Ẩm Khê rời đi.

Trên đường đi, Lộc Ẩm Khê nằm trên lưng Giản Thanh, nàng nói rất nhiều nhưng Giản Thanh lại không nói một lời nào.

"Tôi thấy chị chạy đến nên tôi mới nhảy xuống cứu người."

"Tôi chắc chắn 90% rằng tôi sẽ cứu được ông ấy."

"Ông ấy đến công viên vào buổi tối, lúc này trong công viên đông người. Chắc chỉ là do một phút nghĩ không thông, thật ra cũng không có quyết tâm lập kế hoạch tính toán tự sát từ trước."

Lộc Ẩm Khê thận trọng hỏi: "Chị có giận tôi không? Có trách tôi quá xốc nổi không?"

"Không có." Giản Thanh mặt lạnh như băng, "Không phải hành động cứu người là việc tốt sao?"

"Vậy thì chị ... tại sao lại không để ý đến tôi?"

Mỗi lần cô tức giận đều luôn phủ nhận, nhưng trên mặt rõ ràng hiện lên một tầng sương, có thể đông chết người khác.

Giản Thanh im lặng vài giây, nói: "Tôi lo cho em."

Lộc Ẩm Khê ôm chặt cánh tay của cô, ngoan ngoãn nói: "Tôi biết là tôi đã làm chị lo lắng, sau này tôi sẽ chú ý hơn."

Giản Thanh ừ một tiếng, không nói gì nữa.

Khi hoàng hôn ngả về phía tây, ánh sáng rực rỡ chiếu vào các nàng, kéo ra hai chiếc bóng thật dài.

*

Vừa về đến nhà, nàng đã bị kéo vào phòng tắm trong phòng ngủ của Giản Thanh.

Giản Thanh nói: "Cởϊ qυầи áo ra rồi ngâm mình đi."

Lộc Ẩm Khê nhìn bồn tắm: "Hôm nay tôi mới biết phòng tắm của chị có bồn tắm. Tại sao trong phòng tắm của tôi lại chỉ có một chiếc vòi sen?"

Giản Thanh giải thích, "Phòng của em là phòng ngủ dành cho khách."

"Ồ, là phòng ngủ cho khách nên cấp bậc có khác nhỉ..."

"Đừng nói nhiều nữa, em cởϊ qυầи áo ra rồi tắm rửa đi."

Lộc Ẩm Khê nắm lấy cổ áo ẩm ướt ngồi trên thành bồn tắm, nhìn Giản Thanh: "Chị chê tôi làm bẩn sàn nhà của chị à? Nhưng mà, hiện tại chị nhìn tôi thì làm sao tôi cởi ra được?"

Nàng làm ra bộ dáng ngây thơ, chớp chớp mắt.

"Tôi không ngại ..." Giải thích xong câu này, Giản Thanh ôm cánh tay, đôi con ngươi chuyển động, đánh giá Lộc Ẩm Khê từ đầu đến chân.

Cơ thể ướt sũng, vài sợi tóc mềm dính vào tóc mai, khuôn mặt tái nhợt vì lạnh, môi không còn tia máu, bộ quần áo ướt sũng dán chặt vào cơ thể, tôn lên đường cong thanh tú, hấp dẫn.

Mắt Giản Thanh tối sầm lại, quay đi chỗ khác, nói: "Trông cũng không có gì đẹp".

Lộc Ẩm Khê cố ý làm mặt quỷ, nhe răng trợn mắt trừng cô: "Đi đi đi, chị đi ra ngoài!"

Giản Thanh quay người đi ra ngoài, không quên đóng cửa lại.

Bên cạnh bồn tắm có vài chai sữa tắm, dầu gội, sữa dưỡng thể, tinh chất dưỡng tóc, ... Lộc Ẩm Khê nhìn qua một lượt rồi chọn một chai sữa tắm dạng bọt.

Khối băng này vậy mà lại thích loại sữa tắm tạo nhiều bọt.

Cô ấn một chút rồi đổ vào bồn tắm, mở nước. Nước ấm và bọt hòa vào nhau, từ từ dâng lên.

Trong hơi nước mờ mịt, Lộc Ẩm Khê cởi bộ quần áo ướt đẫm của mình ra.

Cởi xong quần áo, nàng cúi đầu, nhìn lướt qua ngực, bụng và chân, lẩm bẩm một mình: "Có chỗ nào không đẹp ...thật sự nhìn cũng được mà..."

Nàng bước vào bồn tắm, nằm xuống, toàn thân lạnh lẽo được ngâm trong nước nóng, lỗ chân lông nở ra, hơi ấm lan tỏa khắp tứ chi, cơ thể đông cứng dần dần thả lỏng. Lộc Ẩm Khê nhắm mắt, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nước nóng làm nàng hơi hơi buồn ngủ vì quá thoải mái. Suýt chút nữa thì nàng đã ngủ trong bồn tắm, đột nhiên tiếng gõ cửa 'cốc cốc' vang lên.

Thân thể Lộc Ẩm Khê đang dần dần trượt xuống thì đột nhiên tỉnh dậy, nàng vỗ nhẹ vào mặt nước để làm bọt nước dâng lên.

Nàng hét về phía cửa: "Chị định làm gì?"

Ngoài cửa truyền đến giọng nói lạnh lùng và bình tĩnh: "Đưa áo choàng tắm cho em."

Lộc Ẩm Khê vội vã nhìn khắp phòng tắm, cố gắng tìm thứ gì đó để che đậy, nhưng không tìm thấy gì.

Cũng không có bức màn để che lại.

Cô liếc nhìn bọt nước trong bồn tắm, hoàn toàn bao phủ cơ thể nàng, nàng hẳn là không nên ra ngoài.

"Cảm ơn, chị vào đi."

Giản Thanh đẩy cửa bước vào, treo áo choàng tắm lên móc treo tường, tầm mắt không nhìn về phía nàng.

Lộc Ẩm Khê tựa như tên trộm, nhìn chằm chằm vào từng cử động của Giản Thanh.

Giản Thanh treo áo choàng tắm lên, buông thõng cánh tay, quay đầu lại, nhìn người trong bồn tắm, ánh mắt tinh tế miêu tả hàng mi dài, mắt rồi lại đến môi nàng.

Lộc Ẩm Khê vươn tay che hai má đột nhiên đỏ bừng của mình lại: "Phi lễ chớ nhìn! Không được nhìn lén người khác tắm rửa, tôi không có gì đẹp hết!"

Giản Thanh không nói lời nào, từng bước đến gần nàng.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện