"Chị cứ chờ đấy!"

Giản Thanh vô cùng sửng sốt khi nhận được lời đe dọa vô lý từ Lộc Ẩm Khê.

Chờ chuyện gì? "Ở đây chờ em à?" Giản Thanh vươn tay xoa đầu nàng, giọng nói lạnh lùng mang theo chút áy náy: "Nhưng buổi tối tôi có lớp rồi."

Trước buổi tối, cô phải trở về thành phố Giang Châu, không thể ở lại cùng nàng được.

Bị lời nói này của cô đánh gục, Lộc Ẩm Khê nản chí, cúi đầu lẩm bẩm: "Em không phải muốn chị chờ em ở đây........"

Giản Thanh suy nghĩ vài giây, sau đó nhìn xuống chân nàng rồi mới phản ứng lại, khẽ cong khóe môi:"Được, tôi chờ em."

Chờ em trả thù tôi.

Lời nói này của Giản Thanh không có vẻ tốt lành gì cho cam. Lộc Ẩm Khê nhìn về phía khuôn mặt vừa dịu dàng vừa lạnh lùng của cô, tự hỏi tại sao trên thế giới này lại có một người trong ngoài không đồng nhất, bại hoại như vậy?

Cũng may cô là phần tử tri thức.

Bộ dạng đêm qua gần như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Những hình ảnh đêm qua hiện lên trong tâm trí nàng. Vành tai Lộc Ẩm Khê đỏ bừng, nàng túm chặt cổ áo mình lại, kéo vali rồi nói sang chuyện khác:" Chương trình từ thiện của bọn em bắt đầu lúc 8 giờ tối, có truyền hình trực tiếp và webcast, nếu rảnh thì chị có thể xem. Bây giờ chị có muốn ăn trưa cùng em không?"

Lái xe từ đây trở về thành phố Giang Châu sẽ mất vài giờ đồng hồ, tốt hơn hết là cô nên ăn gì đó để lót dạ.

Giản Thanh gật đầu đồng ý.

Lộc Ẩm Khê mang hành lý vào phòng khách sạn.

Thành phố W là thành phố du lịch, lượng khách du lịch lúc nào cũng đông nghẹt trong suốt 4 mùa quanh năm.

Gần khách sạn có một con phố ẩm thực rất nổi tiếng.

Lộc Ẩm Khê đưa Giản Thanh đi khắp nơi để ăn những món đặc sản ở đây.

Nàng đã đóng phim rất nhiều năm và cũng đã đi khắp mọi miền đất nước, đến rất nhiều thành phố.

Bây giờ nàng xuyên vào thế giới này cho nên mỗi khi đi ra ngoài, nàng sẽ vô thức tìm kiếm những địa danh nổi tiếng, danh lam thắng cảnh và đặc sản địa phương theo bản năng.

Giản Thanh không có nhiều kinh nghiệm ăn uống, vui chơi như nàng nên cô đành phải đi sát nàng, nghe theo sự sắp xếp của nàng.

Phố ẩm thực có rất nhiều cửa hàng san sát nhau, từ lớn tới nhỏ mọc lên như nấm.

Các nàng sánh vai đi trên phố, không cần nắm tay, chỉ dựa vào nhau thật gần. Trong lúc dạo phố, tay của cả hai thỉnh thoảng sẽ chạm vào nhau.

Trong lúc dạo bước, Lộc Ẩm Khê đột nhiên móc lấy đuôi ngón tay của Giản Thanh, ghé sát tai cô, thì thầm:"Hiện tại chúng ta đang yêu nhau có phải không?"

Giản Thanh nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sáng ngời, tư duy liền nảy lên: "Thế em muốn đi đăng ký kết hôn à?"

Nếu không phải là yêu nhau thì em ấy thật sự muốn đi đăng ký kết hôn có phải không?

Lộc Ẩm Khê bị ý tưởng thẳng thừng này của cô làm cho nghẹn họng. Sau khi im lặng một lúc, nàng chủ động nắm lấy tay cô:"Nếu là người yêu thì về sau chúng ta cứ làm như thế này khi dạo phố đi."

Tay trong tay đi dạo phố mới thật sự giống với một cặp đôi đang yêu nhau.

Giản Thanh nhìn xuống đôi tay đang nắm lấy nhau của cả hai, cười cười, không nói gì.

Lòng bàn tay truyền hơi ấm cho nhau, mười ngón tay đan chặt, dư vị ấm áp tràn ngập khắp cõi lòng.

"Chị có biết người khác đến khu ẩm thực này để làm gì không?" Lộc Ẩm Khê nắm chặt tay Giản Thanh bước đi giữa dòng người tấp nập, tự hỏi tự trả lời:"Thật ra thì nơi này rất thích hợp để các cặp tình nhân dạo phố. Khi ghé vào một gian hàng, chị chỉ nên gọi một phần thức ăn nhỏ rồi ăn cùng em để tránh việc đầy bụng, chúng ta còn phải ghé vào nhiều gian hàng khác nữa; Nếu chị đi dạo một mình, chị sẽ không thể nào ăn hết quá nhiều như thế, nếu ăn được một nửa rồi đổ đi thì thật sự rất lãng phí đó."

Nói xong, nàng dẫn Giản Thanh vào một cửa hàng và gọi một bát bánh trôi tàu.

Nàng lo ngại về việc Giản Thanh hiếm khi đến nơi mà điều kiện vệ sinh không được đảm bảo như gian hàng đường phố, vì vậy Lộc Ẩm Khê liền bước đến một chiếc bàn, muốn dùng khăn giấy tẩm cồn lau giúp cô.

Giản Thanh siết chặt cổ tay Lộc Ẩm Khê, nói: "Không cần phiền phức như vậy đâu."

Khi ra ngoài dạo phố, không cần cầu kỳ như vậy.

Chỉ cần có thể đi cùng nàng, khiến nàng vui vẻ thì thật sự rất tốt rồi.

Hơn nữa, thói quen sạch sẽ của cô cũng không thái quá, không phải lúc nào cũng cần như thế. Vì cô làm việc trong bệnh viện nên hằng ngày đều phải tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân cùng các loại thuốc hóa trị, máu, chất nhầy, dịch tiết, cho nên cô cần phải giữ mình sạch sẽ.

Cô chỉ thích dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa của mình.

Vì vậy cô vẫn có thể thản nhiên ngồi xuống.

Một bát bánh trôi tàu được đặt giữa bàn, vừa ngọt, vừa thơm lại vừa mềm.

Nhưng chỉ có một chiếc thìa.

Mặc dù đã hôn rất nhiều lần và cũng trao đổi vi khuẩn trong khoang miệng cho nhau, nhưng Lộc Ẩm Khê vẫn ngại việc Giản Thanh thích sạch sẽ cho nên nàng đã gọi thêm bộ chén đũa khác rồi chia ra mỗi người một nửa.

Vừa ăn được vài muỗng đã hết sạch, các nàng lại đến một gian hàng khác để ăn màn thầu với đủ loại màu sắc.

Hầu hết thời gian Lộc Ẩm Khê đều lải nhải hỏi cô cảm thấy món ăn như thế nào, có hợp khẩu vị hay không. Giản Thanh không nói gì mà lặng lẽ cùng nàng ăn uống và vui chơi, ánh mắt cũng dịu dàng hơn trước rất nhiều.

*

Sau khi ăn uống no say, Lộc Ẩm Khê phải đi đến địa điểm từ thiện để tổng duyệt vào buổi chiều, Giản Thanh cũng chuẩn bị trở về thành phố Giang Châu.

Lộc Ẩm Khê không đành lòng nhìn cô rời đi, nàng kéo kéo góc áo cô:"Chị ngủ trong phòng của em một chút đi, lát nữa phải lái xe đường dài rất mệt đấy."

Nàng nhớ là cô có thói quen ngủ trưa.

Giản Thanh nhìn nàng đầy ẩn ý, ​​trong mắt mang theo ý cười: "Em thì sao, có muốn ngủ cùng tôi không?"

"Em ..." Lộc Ẩm Khê bỗng dưng đỏ mặt, do dự nói:"Cũng có thể ngủ cùng chị một chút, nhưng thật sự chỉ là một chút thôi đấy, buổi chiều em còn phải tổng duyệt......không thể làm chuyện đó với chị được đâu......."

"Tôi có nói sẽ làm gì em à?" Giản Thanh gõ nhẹ lên trán nàng: "Hay là em đang muốn?"

Lộc Ẩm Khê nhanh chóng lắc đầu.

Ngày hôm qua nàng bị cô lăn lộn đến kiệt sức, thậm chí còn không dám nghĩ lại cảnh tượng vào đêm hôm qua.

Khi trở về khách sạn, cả hai tắm rửa sơ qua một chút, thay áo ngủ rồi cùng nhau nằm trên một chiếc giường.

Hai người phụ nữ mảnh mai nằm trên chiếc giường 1 mét 8, vẫn còn thừa rất nhiều chỗ.

Lộc Ẩm Khê thật sự không ngủ được, mới vừa nằm xuống thì đã ngửi được mùi hương mát lạnh trên cơ thể của Giản Thanh, những hình ảnh ái muội đêm qua không ngừng hiện lên trong tâm trí.

Giản Thanh cũng không ngủ, cô nằm nghiêng, đối mặt với nàng, yên lặng mà nhìn nàng.

Nàng thấp giọng hỏi Giản Thanh: "Sao chị không ngủ đi? Lái xe đường dài rất mệt, chị nên nghỉ ngơi cho thật tốt."

Giản Thanh:"Tôi muốn nhìn em một chút."

Các nàng sẽ không gặp lại nhau trong một tuần.

Lộc Ẩm Khê dịch người lại, chủ động tiến đến bên cạnh Giản Thanh, vươn tay che mắt cô lại, ra lệnh:"Chị không được nhìn em nữa, mau đi ngủ đi."

Cô chớp chớp mắt , hàng mi dài cũng đóng mở từng nhịp theo chuyển động của cô, hệt như chiếc quạt nhỏ khiến lòng bàn tay nàng ngứa ngáy.

Lộc Ẩm Khê nắm lấy tay cô.

Giản Thanh đột nhiên ngồi dậy, xốc váy ngủ nàng lên: "Em bị thương rồi có đúng không?"

Lộc Ẩm Khê kêu lên một tiếng, cố gắng thu chân lại, không cho Giản Thanh nhìn.

"Đừng nhúc nhích." Giản Thanh siết chặt mắt cá chân nàng, dùng giọng nói nhẹ nhàng ngăn động tác nàng lại, quan sát tình trạng của đầu gối.

Làn da trắng nõn, mảnh mai nơi đầu gối nàng hằn lên rất nhiều vết thâm, còn có một vài vết xước nhỏ. Sáng hôm nay, nàng cũng đã dùng Povidone để xử lý qua.

"Thực xin lỗi." Giản Thanh vuốt ve vùng da quanh đầu gối Lộc Ẩm Khê, nhỏ giọng xin lỗi.

Lẽ ra đêm qua cô nên kê một chiếc gối dưới đầu gối của nàng.

Lộc Ẩm Khê rũ áo ngủ xuống để che đi dấu vết, hai tai nàng nóng ran, run rẩy nói:"Không....không có gì đâu.....thật ra thì em cũng mới phát hiện vào sáng hôm nay."

Nàng đã quỳ rất lâu vào đêm hôm qua, nhưng nàng thật sự không thấy được những vết thương này trên đầu gối của mình.

Giản Thanh cúi người xuống, tránh đi những vết bầm tím rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên đầu gối Lộc Ẩm Khê, sau đó nằm xuống bên cạnh nàng:"Khi trở về nhà, tôi sẽ thay loại giường khác."

Ngày nay giường trong phòng ngủ được đệm bằng chiếu trúc. Vào những ngày mát mẻ, có thể ngủ trên đấy mà không cần bật điều hòa, nhưng rất dễ để lại những vết hằn trên da.

Giản Thanh tiếp tục nói: "Chuyển sang giường bông mềm, chỉ cần bật điều hòa là được, sẽ không để lại dấu."

Mặt Lộc Ẩm Khê đỏ như gấc, nàng không thể nghe thêm được nữa liền bịt miệng cô lại:"Chị đừng nói chuyện này nữa, đi ngủ đi."

Giản Thanh chớp mắt tỏ ý hiểu rõ, cô hôn lên lòng bàn tay nàng một cái, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt nghỉ ngơi.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện