“Phải.”

Cánh môi Ổ Tương Đình khẽ mấp máy, nói ra câu trả lời.

Sương Sương nghe vậy thì cau mày: “Thật sao?”

Nhưng Ổ Tương Đình không để ý tới nàng nữa, cứ thế quay người đi.

Sương Sương cảm thấy Ổ Tương Đình đang nói dối, nên nàng lại leo vòng sang bên kia, bám theo hỏi Ổ Tương Đình: “Thật sự là thổ phỉ?”

Ổ Tương Đình vốn đã nhắm mắt lại, nghe nàng hỏi thì khẽ nhíu mày, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

Đôi mắt đào hoa kia của hắn giống hệt viên pha lê mà phiên bang tiến cống, lấp lánh đẹp đẽ không sao tả xiết, nhìn dưới ánh nến càng lộ ra vẻ yêu mị.

Trên mặt hắn có vết thương, giống như một món đồ sứ hảo hạng bị người ta phá vỡ, nhưng cũng chính vì thương tích kia, vẻ nữ tính của Ổ Tương Đình lại giảm đi mấy phần, chỉ còn dư lại mấy phần tà khí.

“Không ngủ?”

“Ta muốn biết…”

Sương Sương còn chưa kịp nói xong thì đã bị Ổ Tương Đình lật người ôm lấy.

Đột nhiên bị đối phương đụng chạm thân mật, Sương Sương không kịp đề phòng nên kêu thét một tiếng, vội vàng nói: “Ngủ ngủ ngủ!”

Sương Sương nằm ngủ trong n.g.ự.c Ổ Tương Đình, vốn cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng không ngờ nàng ngủ say đến mức Ổ Tương Đình dậy lúc nào nàng cũng không biết.

***

Hôm nay bọn họ nghỉ lại khách điếm trong thành.


Sương Sương phải dùng đến hai thùng nước tắm lớn để tắm rửa, sau khi tắm xong ra ngoài, Thanh Khi đi tới, trong tay cầm theo thuốc.

“Tối nay phu nhân có thể giúp thiếu gia bôi thuốc không?” Thanh Khi đặt thuốc ở trên bàn: “Từ trước đến nay thiếu gia không cho chúng nô tỳ lại gần người, nhưng hôm qua lúc giao thủ với thổ phỉ, trên người thiếu gia đã bị thương, nô tỳ nghĩ nếu là phu nhân, nhất định thiếu gia sẽ đồng ý bôi thuốc.”

Sương Sương nghe thấy lời này của Thanh Khi thì kinh ngạc, Ổ Tương Đình không cho những nha hoàn này lại gần sao? Nàng vốn cứ tưởng Thanh Khi là nha hoàn thông phòng (*) của Ổ Tương Đình, dù sao thì đại đa số nam nhân đều có. Trước khi thành thân, Thái Tử ca ca của nàng cũng có hai cung nữ hầu hạ bên mình. Tính tình của một trong hai người đó đặc biệt dịu dàng, ấn tượng của Sương Sương với nàng ta cũng không tệ lắm.

(*) Nha hoàn thông phòng là nha hoàn làm ấm giường đó, để chủ tử giải toả nhu cầu sinh lý:3

“Bôi lên mặt đúng không?” Sương Sương hỏi.

Thanh Khi lắc đầu: “Không, trên người thiếu gia cũng có, hôm nay nô tỳ để ý thấy thiếu gia không giống với ngày thường. Chắc chắn là trên người cũng bị thương.”

Trên người cũng có? Thế chẳng phải đã rất nghiêm trọng rồi sao?

“Đã mời đại phu chưa?”


Sương Sương hỏi.

Thanh Khi thở dài: “Thiếu gia không đồng ý.”

***

Cuối cùng thuốc vẫn rơi vào tay Sương Sương.

Ổ Tương Đình từ bên ngoài trở về, Sương Sương cầm thuốc đi tới bên cạnh hắn.

Vết thương trên mặt Ổ Tương Đình đã tím lại, so với hôm qua thì nhìn còn nghiêm trọng hơn một chút.

“Tắm xong thì bôi thuốc đi.”

Sương Sương nhìn Ổ Tương Đình, nhỏ giọng nói.

“Không cần.” Ổ Tương Đình trực tiếp cự tuyệt lời đề nghị của Sương Sương, rồi cứ thế đi thẳng ra phía sau bình phong.

Không bao lâu sau, từ sau tấm bình phong liền truyền tới tiếng y phục sột soạt.

Ổ Tương Đình đang cởi y phục.

Sương Sương nhìn thuốc trong tay, lại nghĩ đến ngày hôm qua nàng trốn trong cơ quan dưới gầm xe ngựa. Bất kể thế nào thì Ổ Tương Đình cũng đã cứu nàng, hay là cứ giúp hắn bôi thuốc một lần đi vậy.

Nghĩ tới đây, Sương Sương vừa nói chuyện vừa đi ra phía sau tấm bình phong: “Không được, phải bôi thuốc, ta vào đây.”

Nàng vừa dứt lời liền bước vào. Mà đúng lúc này Ổ Tương Đình đang cởi áo, nghe thấy tiếng động, hắn kéo một tấm áo khoác lên trên người, nghiêng mặt sang bên cạnh, giọng nói không vui: “Đi ra ngoài.”

Nhưng trước khi Ổ Tương Đình kịp che kín thân thể, Sương Sương đã nhìn thấy rõ được lưng hắn, trên bả vai của hắn, có một hình xăm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện