Thuỷ Hương đi tìm Đỗ Nương, rất nhanh sau đó Đỗ Nương liền đi tới.
Vì giả bộ bị bệnh nên Sương Sương còn cố ý ôm bụng, cắn môi, làm ra vẻ vô cùng yếu ớt.
Đỗ Nương nhìn nàng, cất giọng dịu dàng, ánh mắt còn chứa mấy phần quan tâm, chẳng qua trong mắt của Sương Sương thì vẻ quan tâm này quá nửa là giả: "Đau bụng sao?"
Sương Sương gật đầu.
Đỗ Nương thở dài: "Hôm nay có mấy nhân vật lớn sẽ đến, vốn ta đang muốn cho ngươi gặp một chút, dù sao thì đêm đầu tiên của ngươi mà gặp được một trong số bọn họ thì chính là cực kỳ may mắn."
Sương Sương nghe vậy, hơi rũ mắt: "Là ta không có phúc."
Đỗ Nương lại nói: "Thôi, thân thể quan trọng, Thuỷ Hương, ngươi đỡ Sương Sương trở về. Lát nữa ta sẽ gọi đại phu tới khám."
***
Thược Kim Quật là nơi toàn nữ nhân, đại phu bình thường đều không muốn tới, vì thế Đỗ Nương phải bỏ nhiều tiền ra để mời một đại phu không chính thống tới.
Đại phu kia họ Tạ, gọi là Tạ đại phu.
Tuổi tác của Tạ đại phu chưa đến ba mươi, dáng vẻ trắng trẻo gọn gàng, quan trọng nhất là cái miệng kia của hắn hết sức ngọt ngào, khiến cho toàn bộ nữ nhân trong Thược Kim Quật đều thích hắn.
Ngay cả nha đầu Thuỷ Hương vẫn còn chưa lớn mà mỗi khi nhìn thấy Tạ đại phu cũng đều cười rất vui vẻ.
Nhưng theo hiểu biết của Sương Sương thì tên Tạ đại phu này chính là một tay chơi không hơn không kém, hầu như tất cả nữ nhân trong Thược Kim Quật này đều đã từng qua tay của hắn, ngay cả Đỗ Nương... Sương Sương cũng đã từng nhìn thấy Tạ đại phu đi ra từ trong phòng của Đỗ Nương, trên cổ còn có vết hôn.
Sương Sương đặt tay lên bàn, không hề nhìn mặt Tạ đại phu.
Tạ đại phu bắt mạch một chút rồi rút tay về: "Không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi một chút là khoẻ thôi."
Sương Sương gật đầu, bảo Thuỷ Hương đưa Tạ đại phu ra ngoài, nhưng Tạ đại phu kia lại cứ ngồi bất động tại chỗ, còn bảo Thuỷ Hương đi rót cho hắn ly trà, lại nói rằng trà chỗ này nguội, phải ra ngoài rót ly trà nóng về.
Thuỷ Hương không phải người ngốc, dù sao thì cũng là người lớn lên ở Thược Kim Quật, nàng ta trợn mắt nhìn Tạ đại phu: "Tạ đại phu, Sương Sương tỷ tỷ không phải là người mà ngài có thể đụng vào, ngài cẩn thận không Đỗ Nương giận ngài, đem ngài đuổi ra ngoài đó."
Tạ đại phu nghe vậy thì chống cằm cười, làn da hắn trắng nõn, cùng với gương mặt trẻ con, khi cười lên lại có mấy phần đáng yêu, vừa ngây thơ vừa dễ mến: "Đỗ Nương mới không nỡ làm vậy đâu, được rồi, ta sẽ không đụng, Thuỷ Hương muội muội, ngươi nhanh đi rót nước đi, hôm nay ta bận rộn cả ngày còn chưa được uống nước nữa."
Thuỷ Hương nghe vậy mới rời đi, Sương Sương không nhịn được mà khẽ nhăn mày.
Tạ đại phu vừa thấy Thuỷ Hương đi khỏi thì nhìn Sương Sương cười cười: "Tại sao nàng lại giả bộ bệnh?"
"Ta không giả bộ, ta thật sự bị đau bụng." Sương Sương sợ đối phương nhìn ra biểu tình gượng gạo của mình nên hơi nghiêng mặt đi, trong lòng lại có cái nhìn khác với vị Tạ đại phu này, xem ra vị Tạ đại phu này cũng không phải là loại chỉ biết núp váy nữ nhân.
"Sương Sương nói thế nào thì chính là thế ấy." Tạ đại phu tủm tỉm nhìn Sương Sương.
Nếu như là trước kia, nàng đã sớm moi hai mắt của tên nam nhân này ra rồi.
Còn bây giờ... Nàng thầm nín thở, dứt khoát quay đầu đi.
Đa phần nữ nhân ở Thược Kim Quật đều rất quyến rũ, hơn nữa các nàng trải qua huấn luyện hàng năm, dạy các nàng cách phải hầu hạ nam nhân như thế nào, nhưng Sương Sương lại không như vậy, nàng được nuôi lớn từ trong cung, có thể nói là, nàng được nuôi lớn bằng vàng, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân của nàng đều cao quý, ngay cả quý tộc bình thường cũng không tài nào bắt chước nổi.
Cho nên dù nàng bị bắt buộc tiếp nhận huấn luyện ở nơi này, nhưng phong thái từ trong xương cốt vẫn không hề thay đổi.
Sương Sương quay đầu đi, nàng cũng không buồn che giấu nỗi chán ghét của mình.
Nhưng Sương Sương lại không biết là nam nhân có một điểm quái gở.
Bọn họ thường rất thích chinh phục nữ nhân nào nhìn qua khó chinh phục, đặc biệt là một hoa nương có thể để cho ngàn người gối vạn người thử, thế mà từ đầu đến cuối luôn tỏ vẻ cao quý, cứ như nam nhân bọn họ đều là đất bùn bẩn thỉu dưới chân vậy.
Càng như vậy, Sương Sương càng khiến cho đám nam nhân cảm thấy thấy hứng thú.
Khi nàng vẫn còn là Công Chúa, không phải là chưa từng có người tơ tưởng đến nàng, nhất là với gương mặt ấy. Nếu nàng không phải là Công Chúa thì đã sớm bị chiếm đoạt mấy chục lần rồi.
Bây giờ nàng trọng sinh trên người một hoa nương, nhưng nàng lại không ý thức được vấn đề này, hoặc nói là, kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng tuỳ tiện mỉm cười lấy lòng một nam nhân.
Tạ đại phu thấy vậy thì cười khẽ một tiếng, hắn đưa tay ra chạm vào khuyên tai màu lục của Sương Sương, lúc ngón tay hắn lướt qua, dường như còn đụng phải lỗ tai của Sương Sương.
Nàng lập tức tránh đi, vừa sợ vừa giận trừng mắt nhìn Tạ đại phu.
"Sương Sương, ta sẽ đợi." Tạ đại phu nói không chút kiêng dè.
Tên Tạ đại phu này quả thật là mặt người dạ thú, ý tứ của hắn rất rõ ràng.
Sinh nhật mười sáu tuổi của Sương Sương sẽ đến rất nhanh, hắn sẽ chờ tới khi Sương Sương chính thức tiếp khách.
Nếu như bây giờ hắn động vào Sương Sương, nhất định Đỗ Nương sẽ nổi giận, nhưng khi Sương Sương tiếp khách rồi, chắc chắn khi đó hơn phân nửa là Đỗ Nương sẽ mặc kệ.
Tạ đại phu nói xong lời này thì cười ha ha, đứng dậy đi ra ngoài.
Sương Sương vừa tức giận nhưng đồng thời cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi.
Bây giờ nàng không phải là Công Chúa, không có ai che chở nàng hết, tất cả mọi người đều đang thảo luận tới đêm đầu tiên của nàng, nàng sắp bị bán đi, chẳng khác nào một con gà, con vịt bị đặt trên mặt bàn, mặc cho người ta thưởng thức, mặc cho người ta định đoạt, chỉ cần những người đó bỏ tiền là nàng sẽ phải tách hai chân ra.
Sương Sương cực kỳ sợ hãi, nàng đứng dậy, trốn lên giường.
Dù sao nàng cũng mới chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi, nửa đời trước được bao bọc quá kỹ, nàng luôn nghĩ tại sao nàng sống lại, nếu như c.h.ế.t cùng Mẫu Hậu thì có phải tốt không, bây giờ ngay cả c.h.ế.t nàng cũng không làm được.
Còn Thái Tử ca ca của nàng thì vẫn đang phải chịu khổ.
Rốt cuộc Sương Sương không chịu nổi nữa, lần đầu tiên kể từ khi sống lại đến giờ nàng oà khóc.
***
Thuỷ Hương đi từ bên ngoài vào, nghe được tiếng khóc trong phòng thì bĩu môi rồi quay ra ngoài.
Nàng ta đụng phải một nha đầu khác, nha đầu kia nhìn thấy Thuỷ Hương thì cất tiếng chào.
"Thuỷ Hương, ngươi đi đâu vậy?"
Thuỷ Hương thuận miệng đáp: "Tới phòng bếp tìm xem có gì ăn không."
"Không phải hôm nay ngươi đến phục vụ ở Hí Tuyền Các sao?" Nha đầu kia nói: "Hôm nay ở Hí Tuyền Các đều là quý công tử, bọn họ mà tới thì sẽ nhận được không ít tiền thưởng đâu."
Thuỷ Hương hừ lạnh: "Ai bảo nàng ta tự nhiên đau bụng, làm hại ta cũng không thể tới đó." Thuỷ Hương nhìn vào trong phòng, thấp giọng nói: "Bây giờ vẫn còn đang khóc ở trong phòng kìa, hừ, chắc là bị Tạ đại phu sàm sỡ rồi."
"Thôi, vị này chính là người mà Đỗ Nương phải mất số tiền lớn mới mua về được, ngươi nhớ cẩn thận cái miệng của ngươi, chờ khi nàng lên làm hoa khôi, lúc đó ngươi cũng lo gì mà không chiếm được chỗ tốt."
Thuỷ Hương nghĩ đến lời này, cuối cùng sắc mặt mới dịu đi một chút.
***
Sương Sương khóc ở trong phòng, nào biết nha đầu nàng vốn không thèm để vào mắt cũng đang coi thường nàng, gần như cả Thược Kim Quật này không có nữ nhân nào thích nàng cả, không phải chỉ vì Sương Sương quá xinh đẹp, mà bởi vì vẻ mặt nàng luôn cao ngạo, khiến cho những hoa nương này không kìm được mà chán ghét.
Rõ ràng đều là hoa nương trong thanh lâu, còn có thể cao quý hơn ai chứ? Không biết tiện nhân này có cái gì mà đòi cao ngạo.
Tất cả mọi người đều đang thầm mong đợi đêm đầu tiên của Sương Sương, thậm chí có người còn ác độc hy vọng cuối cùng Sương Sương phải bán mình cho một nam nhân vừa già vừa xấu xí, làm cho nàng mất hết kiêu ngạo, cho nàng học cách cam chịu số phận của mình.
Trước khi Thuỷ Hương đi tới phòng bếp vẫn còn cố tình đi ngang qua Hí Tuyền Các, nghe thấy tiếng cười nói bên trong, nàng ta lại cảm thấy không vui, hung hăng thầm mắng chửi Sương Sương một hồi mới ngừng lại.
***
Càng gần tới ngày sinh nhật của thân thể Sương Sương này, Đỗ Nương càng thêm khẩn trương huấn luyện nàng, ngoài những huấn luyện bình thường thì còn tăng thêm một chút trò khác.
Ví dụ như đưa cho Sương Sương một quả chuối tiêu, điều kiện đầu tiên là không được phép cắn quả chuối, mà phải làm sao nuốt nguyên quả chuối càng sâu càng tốt.
Ban đầu Sương Sương không hiểu đây là ý gì, mãi đến khi chưởng sự khen nàng học rất nhanh, đưa đến cho nàng một cái nam căn (*), lúc ấy Sương Sương mới biến sắc, cứ thế nôn khan.
(*)Chính là cái ấy ấy của nam nhân đó, nhưng mà là hàng giả thôi nha.
Chưởng sự thấy vậy thì nhíu mày, đợi khi Sương Sương khó khăn lắm mới bình phục trở lại, bà bèn lấy ra hai cái nam căn lớn nhỏ khác nhau.
"Nhiệm vụ ngày hôm nay của ngươi chính là học nuốt cái này."
Vành mắt Sương Sương đỏ ửng, nhưng vẫn nhịn không nổi giận.
Nguyên nhân chính là, cho dù nàng có nổi giận thì cũng vẫn vô ích.
Chờ đến khi nàng hoàn thành tất cả, chưởng sự thở dài, động viên Sương Sương: "Hiện tại ngươi học được càng nhiều thì về sau càng đỡ phải chịu khổ, ngươi suy nghĩ thật kỹ đi."
Sương Sương cắn môi không nói lời nào, nhưng dù trong lòng nàng có kháng cự đến đâu thì cũng không tài nào tránh thoát được những huấn luyện này.
Trong khi Sương Sương tiếp nhận huấn luyện, Đỗ Nương cũng đã ra một chủ ý là đem Sương Sương ra giới thiệu trước với mấy vị công tử giàu có kia.
Dẫu sao thì so với người bình thường thì những quý công tử có gia thế hùng hậu này sẽ cho tiền nhiều hơn, đồng thời những quý công tử này cũng rất chú trọng đến tình thú, luôn đối đãi rất dịu dàng với hoa nương lần đầu tiếp khách.
***
Sương Sương lại bị sắp xếp ra đánh đàn ở Hí Tuyền Các, lần này Đỗ Nương còn cố ý dặn dò, không cho phép nàng lại tiếp tục xảy ra vấn đề nữa.
Sương Sương không thể giả vờ bệnh nên chỉ có thể ngoan ngoãn tới Hí Tuyền Các.
Nàng ngồi ở sau tấm rèm, trước mặt bày một cây đàn cổ, nàng đã ngầm hỏi Thuỷ Hương, hình như tối nay vị Ổ Nhị thiếu gia kia không tới, điều này khiến nàng hơi an tâm hơn một chút.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền tới tiếng ồn ào, sau đó cửa bị đẩy ra.
"Đỗ Nương, xem ra hôm nay phải đem rượu ngon nhất trong tiệm ra đây rồi."
"Đúng vậy, nhất định không được keo kiệt."
Giọng Đỗ Nương vang lên: "Các vị công tử cứ yên tâm, hôm nay ta sẽ mang rượu ngon nhất ra, các vị mau vào ngồi đi."
Sau đó là tiếng cười lớn của nam nhân vang lên.
Sau khi những công tử giàu có kia đi vào, Sương Sương lén nhìn ra bên ngoài rèm, có vẻ như là không có người nàng quen biết.
"Đúng rồi, Đỗ Nương, không phải gần đây có một hoa nương sắp tròn mười sáu tuổi sao, nghe nói quốc sắc thiên hương, nàng đang ở đâu? Cho chúng ta chiêm ngưỡng một chút đi."
Đỗ Nương mỉm cười: "Nào có quốc sắc thiên hương, cũng chỉ là tướng mạo phổ thông mà thôi, không được coi là quá đẹp." Đỗ Nương xoay đầu nhìn ra phía sau rèm, ôn tồn nói: "Sương Sương, đi ra đi, gặp các vị công tử một chút."
Bàn tay giấu trong ống tay áo của Sương Sương khẽ nắm chặt, nàng cắn răng đứng lên, cúi đầu đi ra ngoài, chờ khi nàng đã đứng yên ở bên ngoài.
"Sương Sương, ngươi ngẩng đầu lên." Đỗ Nương nói.
Sương Sương nghe vậy thì chỉ có thể làm theo, mà khi nàng vừa ngẩng đầu lên, liền nghe được một tiếng hít vào, cũng không biết là tiếng của ai.
Đỗ Nương thấy vậy, nụ cười trên môi càng sâu: "Có lẽ là các vị công tử nên biết, không thể nhìn thanh quan quá lâu, các vị chỉ có thể nhìn một lúc thôi, Sương Sương đàn xong một bài sẽ phải về nghỉ ngơi."
Đỗ Nương biết rõ chỉ khi làm nam nhân ăn không đủ no thì nàng ta mới có thể kiếm được nhiều hơn.
Nàng ta để cho Sương Sương gặp mấy quý công tử này trước, lý do thứ nhất đương nhiên là hy vọng một trong số những người này có thể mua Sương Sương với giá cao, lý do thứ hai chính là để nâng cao danh tiếng của Sương Sương, để cho những quý công tử đã nhìn qua vô số nữ nhân nhớ mãi không quên vị mỹ nhân này.
Quả nhiên Đỗ Nương vừa nói xong liền có người nói: "Đỗ Nương, nàng cũng thật là quá xấu rồi, muội muội xinh đẹp như vậy sao nàng còn giấu diếm."
"Nếu các vị công tử còn muốn nhìn Sương Sương, nửa tháng nữa chính là đêm Sương Sương treo biển hành nghề." Đỗ Nương nói xong thì bảo Sương Sương đi ra sau rèm đánh đàn.
Lúc Sương Sương đánh đàn, Đỗ Nương cũng gọi thêm mấy vị hoa khôi đi vào.
Lần này có tổng cộng bảy vị công tử tới đây, mặc dù bên cạnh bảy vị công tử đều có mỹ nhân bầu bạn, nhưng ánh mắt đều dù ít dù nhiều liếc ra sau tấm rèm.
Khi mấy người đối mặt với nhau, ánh mắt đều tỏ rõ ý định của mình.
Khi Sương Sương đàn sắp xong một bài, ngoài cửa lại đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, lần này tiếng ồn ào còn lớn hơn so với lúc trước, chính xác là tiếng xôn xao của nữ nhân.
Quý công tử trong phòng cũng nghe được động tĩnh ngoài cửa, một vị công tử mặc cẩm bào xanh nhạt liền nói: "Liệu có phải là Ổ Nhị không? Chỉ có hắn tới mới gây ra ồn ào lớn như thế."
Ổ Nhị? Sương Sương không cẩn thận đàn sai một nốt.