Chủ gánh hát đáp lời, đi vào một căn phòng. Chỉ chốc lát sau, hắn mang theo một người ra ngoài.

Khi nhìn thấy rõ người kia, bàn tay trong tay áo Sương Sương liền nắm chặt. Lông mi nàng khẽ run rẩy, ánh mắt đã có chút d.a.o động.

Đứng ở sau lưng chủ gánh hát là một thanh niên cao gầy, một nửa gương mặt của hắn vẫn còn trang điểm loè loẹt, nửa gương mặt còn lại đã được tẩy trang kia, chính là gương mặt mà nàng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Dù trang điểm nhưng gương mặt vẫn nho nhã tuấn tú như cũ, mày kiếm ở trên đôi mắt dịu dàng như nước.

Nếu như nói Ổ Tương Đình là hoa hồng diễm lệ, thì Lan Tranh chính là hoa lê, hắn có loại khí chất có một không hai trên đời, tướng mạo của hắn giống như được hoạ sỹ vẽ từng nét từng nét thật tỉ mỉ, không ai có thể nhận nhầm, hắn là một thế gia tử điển hình.

Vào giây phút nhìn thấy Lan Tranh, Sương Sương đã thất thố, có thể nói rằng đối với nàng, tầm quan trọng của Lan Tranh vượt xa rất nhiều người. Nàng và Lan Tranh cùng nhau lớn lên, thời niên thiếu cùng ước hẹn cho tương lai. Hôm đó ở cửa cung, lúc nhìn Lan Tranh cưỡi ngựa rời đi, nàng khóc đến thảm thiết, mà Lan Tranh đã cưỡi ngựa đi xa bỗng phóng ngựa quay trở lại.

Chàng thiếu niên tươi sáng cưỡi ngựa quay về, chỉ vì muốn nói với thanh mai của mình một câu.

“A Ninh, nhất định ta sẽ cưới nàng!”

Đó là lời nói khác thường nhất trong những câu mà Lan Tranh từng nói với nàng, câu nói này khiến Sương Sương đang khóc trở nên bối rối, ngay cả khóc cũng quên mất. Mà chỉ nấc một cái.

Chờ khi Lan Tranh đỏ mặt rời đi, nàng vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Thái Tử đứng bên cạnh không nhịn được mà lắc đầu liên tục: “Tên tiểu tử thúi Lan Tranh này thật sự trưởng thành rồi, xem ra đều đã quên hồi bé bị đánh thế nào.”

Khi còn bé Lan Tranh rất thích dính lấy Sương Sương, khi đó Thái Tử rất không ưa cái tên nhóc hay dính lấy muội muội của mình, nhưng Lan Tranh càng bị ngăn cản lại càng hăng, rốt cuộc đã thành công trở thành nam nhân mà Sương Sương thích nhất.

Khi một lần nữa gặp lại, nàng đã không còn là nàng thuở ban đầu nữa.

Những lời trước đây dường như cũng đã thành công dã tràng.

***

Sương Sương không biết những người xung quanh đã biến mất từ bao giờ, chờ khi Lan Tranh ôm lấy nàng, nàng mới phản ứng lại.

“Lan Tranh, chàng… chàng buông ta ra.” Sương Sương đưa tay muốn đẩy Lan Tranh ra, nhưng Lan Tranh lại không chịu buông: “A Ninh, cuối cùng ta cũng tìm được nàng. Ta vốn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại nàng nữa, nàng hãy theo ta đi, ta đã chuẩn bị xong xuôi rồi, hôm nay Ổ Tương Đình sẽ không về phủ được.”

Sương Sương nghe thấy tên Ổ Tương Đình thì càng dùng thêm sức đẩy Lan Tranh: “Chàng buông ra trước đã, ta có chuyện hỏi chàng.”

Lan Tranh nghe lời buông lỏng.

Sương Sương sắp xếp lại suy nghĩ, mới hỏi: “Chàng nói ta bị Ổ Tương Đình đưa ra khỏi cung, rồi ném vào thanh lâu, chàng có chứng cớ gì không?”

Lan Tranh khẽ nhíu mày: “A Ninh, nàng không tin ta sao?”

“Không, chẳng qua ta…” Sương Sương nói được một nửa, nhưng không biết nên nói tiếp như thế nào.

Lan Tranh nhìn nàng, giống như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng: “Nàng thích Ổ Tương Đình rồi ư?”

Sương Sương trầm mặc, không hề phản bác lại.

Lan Tranh như đã sớm đoán được, nên hắn cũng không quá kinh ngạc: “A Ninh, bây giờ nàng thích chỉ là con người giả tạo của hắn, nàng căn bản không hiểu bản chất thật của Ổ Tương Đình, hắn đã lừa nàng. Nếu như nàng hỏi ta có chứng cớ gì không, thì sau khi nghe tin nàng chết, ta đã đến nơi mà người ta nói rằng nàng được mai táng, người nằm trong quan tài là cung nữ thiếp thân của nàng. Mặc dù gương mặt nàng ta đã bị phá huỷ, nhưng nàng đã từng nói với ta rằng, vì bảo vệ nàng mà cung nữ thiếp thân của nàng đã bị bỏng ở bắp chân. Ta lại âm thầm tìm gặp cung nhân còn ở lại cung vào ngày nàng tuẫn táng, ngày đó có người chính mắt nhìn thấy một chiếc xe ngựa đi ra khỏi cửa cung, Tân Đế hoàn toàn không ngăn cản.”

“Vậy nhưng… điều đó cũng không thể chứng minh đây là do Ổ Tương Đình làm.”

Lan Tranh lấy từ trong ống tay áo ra một tờ giấy: “Nhìn cái này rồi nàng sẽ tin.”

Sương Sương nhận lấy tờ giấy kia, sau khi đọc xong, nước mắt nàng không kìm được nữa mà chảy ra.

Lan Tranh bước lên, yên lặng dùng khăn tay lau nước mắt cho Sương Sương: “A Ninh, không sao, chỉ là một kẻ lừa gạt mà thôi, nàng đừng quá khổ sở.”

Tờ giấy này là khế đất của Thược Kim Quật, bên trên viết rõ ràng tên của Ổ Tương Đình.

Hoá ra người nàng thích thật sự là người đã ném nàng vào thanh lâu.

Sắc mặt Sương Sương tái nhợt, lúc này nội tâm nàng giống như một cây đao treo lơ lửng trên đỉnh đầu suốt mấy ngày, đến thời khắc này đã rơi xuống.

Nàng đau khổ, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Thì ra nàng không hề nợ Ổ Tương Đình.

“Lan Tranh, ta muốn rời khỏi đây.”

Nàng không muốn nhìn thấy Ổ Tương Đình nữa, bất kể đi đến đâu, chỉ cần không có Ổ Tương Đình là được rồi.

Lan Tranh nói xong chuyện chính, chủ gánh hát vừa mới rời đi đột nhiên xuất hiện: “Chủ tử, không xong rồi, Ổ Tương Đình trở về.”


Lan Tranh nhíu mày, hắn suy nghĩ một chút, lấy từ trong tay áo ra một cái bình đưa cho Sương Sương: “A Ninh, tối nay nàng tìm cơ hội đổ thứ này vào trong nước rồi cho hắn uống. Sau đó nàng đi một mình ra cổng sau của Ổ gia, ta sẽ nghĩ cách đưa nàng đi. Ngay tối nay chúng ta sẽ rời khỏi Kim Lăng.”

Sương Sương nhận lấy chiếc bình, gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài.

***

Bích Lăng vẫn còn đứng cánh ở chỗ cũ, nhìn thấy Sương Sương thì vội vàng nghênh đón.

“Phu nhân.”

Sương Sương giấu chiếc bình vào trong ống tay áo, biểu tình nàng vẫn được coi như bình tĩnh: “Không tìm thấy cô nương kia, thôi, chúng ta về xem hát tiếp đi.”

***

Lúc Sương Sương ngồi về chỗ, Thịnh phu nhân quay lại nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng: “Bồi mấy người già chúng ta xem hát nhàm chán lắm đúng không? Ta bảo Tiểu Đình mấy lần rồi, bảo nó dành thời gian ở bên con nhiều hơn, nhưng mà con yên tâm, Tiểu Đình cũng chuẩn bị bỏ một vài mục làm ăn, vẫn còn Tiểu Hà nữa, có thể đỡ đần phần nào, sao có thể để đệ đệ mình mệt mỏi mãi được.”

Sương Sương nghe Thịnh phu nhân nói xong thì không biết nói gì cho phải, mà Thịnh phu nhân lại mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay Sương Sương, bà còn nghiêng mặt qua nói: “Trước đây ta luôn nghĩ không biết Tiểu Đình sẽ thích kiểu cô nương như thế nào, nhưng sau khi thấy con thì đã biết, nó luôn giấu kín suy nghĩ trong lòng, từ nhỏ đã như vậy rồi. Ta cũng chưa từng thấy nó để ý tới chuyện gì, phảng phất như nó không thèm để ý đến những người khác. Khoảng thời gian này mới là khoảng thời gian nó ở nhà lâu nhất, còn bình thường nó luôn chạy từ Nam ra Bắc, hỏi nó tại sao phải làm khổ mình, nó cũng không nói. Nó giống như con diều, trước đây không có ai giữ dây, rốt cuộc bây giờ đã có rồi.” Bà lại cười nhìn Sương Sương: “Giao nó cho con, ta cũng thấy yên lòng.”

Sương Sương nặn ra một nụ cười, trên thực tế nàng đã khổ sở đến không tài nào chịu nổi.

Nàng cảm thấy tất cả những chuyện này giống như một giấc mộng, nàng rơi từ trên mây xuống, có người kéo nàng ra khỏi vũng bùn, đối xử tốt với nàng, trân trọng nàng, cứ thế, không biết từ bao giờ nàng đã giao trái tim của mình ra, còn tự nhủ ánh mắt của mình không hề sai.

Mà tất cả những điều này, đã sắp phải tỉnh lại theo giấc mộng.

***

Quả nhiên không lâu sau Ổ Tương Đình trở về, mà cũng đúng lúc biểu diễn khúc hát cuối cùng.

Ổ Tương Đình ngồi xuống bên cạnh Sương Sương, cùng nàng nghe xong vở diễn.

Vở diễn kết thúc, Ổ Tương Đình cùng Sương Sương quay về Tư Thận Viện, đi được nửa đường Sương Sương bỗng dừng lại.

Ổ Tương Đình cũng dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn Sương Sương: “Sao vậy?”

Sương Sương đưa tay ra với Ổ Tương Đình, ánh mắt trong suốt: “Tướng công, ta đau chân.”

Ổ Tương Đình nghe vậy, không nói hai lời liền bế Sương Sương lên, mấy nha hoàn sau lưng không nhịn được mà cười trộm.


Sương Sương dựa đầu vào n.g.ự.c Ổ Tương Đình.

Về đến phòng, nàng nhất định không muốn rời khỏi Ổ Tương Đình, nàng vẫn ôm hắn thật chặt, giống như là ôm vào khúc gỗ cứu mạng.

Ổ Tương Đình cũng để mặc Sương Sương ôm, hắn sờ đầu nàng: “Thân thể không thoải mái sao?”

Sương Sương chôn mặt vào hõm cổ của Ổ Tương Đình, khẽ lắc đầu.

Nàng một mực ôm chặt Ổ Tương Đình cho đến tận khi hắn đi tắm.

Bấy giờ Sương Sương mới lấy bình thuốc trong ống tay áo ra, nàng hít sâu mấy lần mới có đủ dũng khí đổ vào bình trà.

Đến khi Ổ Tương Đình trở lại, nàng liền rót cho hắn một ly nước.

“Tướng công, uống ly nước đi.” Nàng đưa nước tới bên miệng Ổ Tương Đình, hắn không hề do dự mà cứ thế uống cạn.

Sương Sương thấy hắn uống xong, mới cố gắng cười một cái: “Ta đi tắm, tướng công chờ ta ngủ chung nhé.”

Lúc đi ra gian ngoài nàng còn cố ý quay đầu lại, Ổ Tương Đình ngồi ở mép giường, thấy nàng quay đầu thì cong khoé môi: “Muốn ta đi với nàng?”

“A, không cần. Bây giờ ta không sợ nữa.” Sương Sương nói rồi nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.

Sương Sương sợ thuốc không có tác dụng nhanh như vậy nên thật sự đi tắm, khi nàng tắm xong trở vào, Ổ Tương Đình đã nằm trên giường ngủ say.

Nàng ngồi bên giường nhìn gương mặt say ngủ của đối phương hồi lâu, mới cầm một chiếc áo choàng đi ra ngoài.

Nha hoàn đã bị nàng đuổi hết về nghỉ ngơi, nhưng nàng vẫn rất căng thẳng, chỉ sợ gặp phải hạ nhân của Ổ gia.

Thật là may mắn khi nàng không đụng phải ai cả.

***

Khi nàng đi đến cổng sau của Ổ phủ, lại thấy ở nơi đó không có một bóng người nào.

Sương Sương đứng tại chỗ chờ trong khoảng một nén hương, nội tâm càng ngày càng bất an, đúng lúc này đột nhiên cánh cổng vang lên tiếng động.

Tầm mắt Sương Sương nhất thời bị hấp dẫn.

Sau đó nàng liền thấy cổng sau được mở ra từ bên ngoài, có mấy người đứng ngoài cổng, người đứng đầu tiên là Lan Tranh.

Lan Tranh nhìn thấy Sương Sương liền lập tức đi tới, hắn nắm cổ tay Sương Sương, kéo nàng ra ngoài: “Nhanh lên, dù ta đã lén sai người thả thuốc mê xuống giếng, nhưng thuốc bị nước làm loãng, chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu.”

Bê ngoài cổng có ngựa, Sương Sương biết cưỡi ngựa nên tự mình chọn một con ngựa, rồi trực tiếp ngồi lên.

Bọn họ phóng ngựa chạy như điên suốt quãng đường, khi đến cổng thành, giờ này cổng thành đã sớm đóng lại, nhưng Lan Tranh đánh ngựa đi lên trước, móc một cái lệnh bài từ trong n.g.ự.c ra: “Mở cửa!”

Binh lính giữ cổng nhìn kỹ, phát hiện đây là lệnh bài của thái thú thành Kim Lăng thì rối rít nhường đường, mở cổng thành ra cho cả đoàn người đi.

Lan Tranh đã chuẩn bị thuyền ở bến tàu ngoài thành, vì để tránh việc Ổ Tương Đình ngồi thuyền đuổi theo mà hắn còn cố tình cho người phá hỏng toàn bộ thuyền đậu tại bến, dĩ nhiên là, cũng đã bồi thường số tiền tương ứng.

Sương Sương theo Lan Tranh lên thuyền, nhưng tim vẫn đập rất nhanh, trong lòng nàng vô cùng bất an.

Nàng đứng ở đầu thuyền, nhìn về thành Kim Lăng đang cách nàng ngày một xa.

Bỗng nhiên nàng nghe được tiếng vó ngựa, tiếng vó ngựa kia tiến đến càng ngày càng gần, chờ khi Sương Sương nhìn thấy rõ người ngồi trên lưng ngựa.

Vậy mà lại là Ổ Tương Đình! Ổ Tương Đình cưỡi ngựa đuổi theo.

Lan Tranh cũng chú ý tới, hắn cau mày nhìn, mà lúc này bọn họ đã cách bờ một khoảng khá xa.

Ổ Tương Đình dừng ngựa ở bến tàu, thuyền cũng ngày càng xa bờ, Sương Sương đã không còn nhìn thấy rõ mặt mũi của đối phương nữa.

Lan Tranh đi tới bên cạnh nàng: “A Ninh, quên hắn đi.”

Cuối cùng Ổ Tương Đình ở trên bờ không nhịn được nữa, m.á.u từ trong miệng chảy tràn ra khoé môi, hắn nâng tay lên chùi vết m.á.u trên miệng.

Đôi mắt hắn chìm trong đêm tối, đôi môi đỏ mọng vì dính m.á.u tươi mà tăng thêm một phần tươi đẹp ma mị, gương mặt tinh xảo nữ tính dần dần trở nên khủng bố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện