Sương Sương lại không nhịn được mà run một cái, hiện tại nàng vừa hoảng vừa loạn, vất vả lắm mới lấy lại lí trí, đang muốn đẩy đối phương ra thì đột nhiên đối phương túm lấy hai tay nàng rồi ấn lên trên thân cây.

Mu bàn tay chạm vào vỏ cây sần sùi, lưng nàng cũng dán chặt vào cây.

Động tác của Ổ Tương Đình vừa ngang ngược vừa nhanh gọn, Sương Sương còn chưa kịp kêu cứu thì môi đã bị đối phương lấp kín.

Hai mắt nàng trợn to, sau đó điên cuồng giãy giụa, nhưng một chút sức lực của nàng hoàn toàn không là gì trong mắt đối phương, chẳng khác nào phù du bám cây đại thụ.

Thật là khốn kiếp.

Sương Sương giận đến cả người phát run, đã bao giờ nàng bị một nam nhân khi dễ đến như vậy? Hắn còn đưa cả đầu lưỡi vào, Sương Sương giận đến nỗi dường như thất khiếu sắp bốc khói, nhưng vì không phản kháng được, nên cuối cùng tức giận biến thành nước mắt.

Chẳng qua nàng rất hiếu thắng, nhất định không chịu thua, cho nên nước mắt chỉ dâng lên khoé mắt, run rẩy chực trào, gương mặt hồ ly cao ngạo mượn thêm tấm da hổ, chung quy là càng nhìn càng thấy đáng thương.

Chóp mũi nàng có thể ngửi được mùi rượu trên người đối phương, Ổ Tương Đình cũng nhận ra nàng đang khóc, nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm vào nước mắt của Sương Sương, hai mắt càng trở nên sâu thẳm.

Cho đến khi hắn buông Sương Sương ra, đầu lưỡi vẫn còn có mùi vị nước mắt của đối phương.

Không hiểu sao lại có chút ngòn ngọt.

Sương Sương hoàn toàn bị khinh bạc, cả người nàng run rẩy, nhìn đối phương bằng ánh mắt căm tức, bao nhiêu lời ác độc đều bị nàng nén xuống, lý trí vẫn bảo nàng nhẫn nhịn.

Bây giờ nàng chỉ là một hoa nương, không thể mắng chửi.

"Không đánh ta sao?" Giọng Ổ Tương Đình rất trầm, mang theo vẻ say rượu.

Sương Sương nghe vậy thì càng tức hơn, căm giận nhìn Ổ Tương Đình, dường như trong mắt nàng bùng lên một ngọn lửa, hai mắt mới vừa rồi vẫn còn long lanh nước, giờ bỗng nhiên bùng cháy, chỉ là càng như vậy càng khiến cho người khác cảm thấy đẹp hơn.

Ổ Tương Đình cũng cảm thấy thế, nên hắn một lần nữa tiến về phía trước.

Tiếng nghẹn ngào vang lên từ kẽ môi Sương Sương, mùi rượu trên người đối phương như bao trùm lấy nàng, ngoại trừ mùi rượu, vẫn còn có những mùi khác, Sương Sương không hình dung ra nổi là mùi gì.

Lần thứ nhất rồi lại lần thứ hai bị đối phương khinh bạc, Sương Sương vừa tức vừa giận, chờ khi đối phương vừa thả nàng ra, nàng không buồn để ý gì nữa, nâng tay lên giáng một cái tát xuống.

Một cái tát kia đánh thẳng vào mặt Ổ Tương Đình.

Nhưng mà không biết có phải do ngâm nước thuốc hay không mà một cái tát kia của Sương Sương càng giống như là khe khẽ vuốt qua mặt Ổ Tương Đình, nàng đánh xong liền ý thức được vấn đề này, lập tức muốn tát thêm một cái, nhưng lần này còn chưa kịp động thủ, tay đã bị bắt được.

Ổ Tương Đình không nói một lời mà chỉ nhìn nàng chăm chú.

Sương Sương vốn đang tức giận nên trợn mắt nhìn đối phương, nhưng sau đó lại dần dần xìu xuống.

Thật là quá đáng ghét.

Ổ Tương Đình là đồ đáng ghét c.h.ế.t tiệt, nàng nghĩ thầm.

Ổ Tương Đình từ từ buông lỏng tay Sương Sương ra, rồi cứ thế xoay người rời đi trong tầm mắt của Sương Sương.

***

Nàng nhìn đối phương đi mà không thể làm gì, cuối cùng nàng như một cơn gió quay về phòng, bắt đầu vung tay đập phá đồ đạc.

Nàng thật sự giận đến không sao chịu nổi, trong đầu vẫn còn hồi tưởng lại cái cảnh đối phương cưỡng hôn mình.

Thuỷ Hương đang thu dọn trong phòng, thấy Sương Sương đi vào, nàng ta còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Sương Sương như phát điên cầm đồ lên đập, nàng ta hoảng sợ đến mức không dám nói lời nào, mãi đến khi Sương Sương cầm bình hoa quý giá nhất trong phòng lên, nàng ta mới xông đến ngăn cản: "Sương Sương tỷ tỷ, không thể đập cái này!"

Sương Sương đang muốn giơ bình hoa lên, nghe được câu này thì dừng tay lại.

Thuỷ Hương vội vàng ôm lấy bình hoa: "Sương Sương tỷ tỷ, tỷ đây là thế nào?"

Nàng đang làm gì?

Đột nhiên Sương Sương kịp phản ứng, nơi này không phải là hoàng cung của Khương Quốc.

Nàng quay đầu nhìn căn phòng bừa bãi, không biết phải nói gì, Thuỷ Hương dè dặt nhìn Sương Sương, thấy có vẻ như nàng đã bình tĩnh hơn một chút, bấy giờ nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không nhịn được mà than phiền: "Sương Sương tỷ tỷ, tỷ làm cái gì vậy chứ, Đỗ Nương mà biết thì nhất định sẽ trừng phạt chúng ta."


Sương Sương nghe được lời của Thuỷ Hương nhưng lại hỏi sang một vấn đề khác: "Đêm qua Ổ thiếu gia chọn vị tỷ tỷ nào ngươi có biết không?"

"Ổ thiếu gia? Tỷ đang nói đến Ổ Tương Đình thiếu gia sao?" Thuỷ Hương thấy Sương Sương gật đầu thì nói: "Đêm qua Ổ thiếu gia cùng Tống thiếu gia uống say, liền ở lại nơi này, chỉ là Ổ thiếu gia ngủ một mình."

Khi nói tới đây, biểu tình của nàng ta có chút kỳ quái, trong ánh mắt còn có mấy phần coi thường: "Đêm qua Tuyết Tàm tỷ tỷ muốn đi vào gian nhã phòng mà Ổ thiếu gia nghỉ ngơi, nào biết còn chưa kịp vào đã bị Đỗ Nương đuổi đi, còn mắng nàng ta không biết tự trọng."

Vậy tức là đêm qua hắn không ngủ với nữ nhân khác?

Cuối cùng nội tâm Sương Sương mới thấy thoải mái hơn một chút, nếu như đêm qua Ổ Tương Đình ngủ cùng với một hoa khôi, mà ngay sáng nay lại khinh bạc nàng thì hắn quả thật là con người đáng ghét nhất trên đời.

***

Tất nhiên là Đỗ Nương biết chuyện Sương Sương đập đồ, Đỗ Nương vừa nhìn thấy căn phòng ngổn ngang thì lập tức giận đến mức ra lệnh cấm, không cho phép nàng ăn cơm trong một ngày.

Thực ra không ăn cơm cũng không sao hết, chẳng qua là nàng còn phải tiếp nhận huấn luyện, khi nhảy múa xong nàng gần như nằm xụi lơ trên đất, một chút sức lực cũng không có, hai mắt nổ đom đóm, đã vậy nàng còn phải tiếp tục ngâm nước thuốc kia.

Hình như loại nước thuốc đó khiến thể chất của Sương Sương càng ngày càng trở nên kỳ quái, không nói đến việc da thịt nàng mềm non như da của trẻ sơ sinh, trắng như tuyết mùa đông, mà thậm chí da nàng còn trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, lúc vừa ngâm nước thuốc xong, Thuỷ Hương mặc y phục giúp nàng, chỉ hơi cọ xát một chút vào eo thôi mà đã khiến nàng kêu đau thành tiếng.

Sương Sương sợ trong nước thuốc này có chứa thôi tình dược, ngâm nhiều sẽ biến nàng thành một người phóng đãng ở trên giường.

Vì thế Sương Sương đã cố ý đi hỏi Thiền Y, Thiền Y lại nói: "Năm đó ta chỉ ngâm bảy ngày thôi, chẳng qua là da dẻ bóng loáng hơn một chút, chứ cũng không thấy có gì khác."

Chẳng lẽ là do nàng ngâm gần bốn tháng, cho nên tác dụng không giống nhau?

Thiền Y thấy Sương Sương trầm tư thì an ủi nàng: "Muội cũng không cần phải nghĩ nhiều như vậy, nếu như nước thuốc kia làm muội có phản ứng kỳ lạ thì chắc chắn sau sinh nhật Đỗ Nương sẽ không cho muội ngâm nữa đâu. Việc muội cần nghĩ bây giờ chính là ngày sinh nhật hôm đó, muội vẫn chưa có dự định gì sao?"

"Dự định gì?" Sương Sương hỏi ngược lại.

Thiền Y lắc đầu: "Muội không thử nghĩ xem đêm đó ai sẽ là người mua muội sao? Cao hay thấp, béo hay gầy, già hay trẻ, xấu xí hay tuấn mỹ?" Nàng ta thở dài: "Năm đó ta cũng giống muội, không có dự đình gì cả, nhưng ta cũng coi như may mắn vì đã gặp được người tốt, còn hiện tại muội không thể không tự tính toán cho mình, phải cố gắng tìm một người mà mình thích."

Thiền Y là người từng trải, cho nên hiểu được sâu sắc một điều, đó là đối với một hoa nương mà nói thì, nam nhân đầu tiên trong cuộc đời quan trọng đến nhường nào.

Sương Sương nghe thấy câu này thì sắc mặt cũng có chút trắng bệch.


Sớm muộn gì cũng có một ngày nàng phải tiếp khách.

Không được.

Nàng không thể làm vậy.

Nàng là Công Chúa của Khương Quốc, sao có thể để cho một đám nam nhân xấu xí đáng ghét tuỳ ý đùa bỡn cơ chứ?

Mặc dù Sương Sương không muốn, nhưng nàng không chạy thoát được, Thược Kim Quật cực kỳ nghiêm khắc trong việc trông coi các hoa nương, càng đừng nói tới loại hoa nương sắp treo biển hành nghề như Sương Sương bây giờ.

Đỗ Nương đang coi nàng là một cây rụng tiền, nên sẽ không bao giờ để Sương Sương chạy thoát khỏi con mắt của nàng ta.

Thược Kim Quật được xây trên mặt nước, vì thế rất sợ các hoa nương nhảy sông chạy trốn hoặc tự vẫn, đừng nói đến việc khắp nơi quanh mặt nước có hộ vệ canh gác, mà ngay cả trong nước cũng có người của Thược Kim Quật.

Lúc đầu khi Sương Sương làm loạn đòi tự sát, Đỗ Nương đã nói thẳng với nàng, còn nói là nếu như nàng nhảy sông, vậy thì hộ vệ nào bắt được nàng đầu tiên sẽ là người được hưởng lợi.

Trốn không thoát, c.h.ế.t không được, bây giờ Sương Sương giống như một món ăn bày sẵn trên bàn, chỉ chờ khách nhân tới thưởng thức.

Thiền Y khuyên nàng tìm người nàng thích, nhưng những nam nhân dạo chơi chốn thanh lâu này sẽ có một người tốt hay sao?

Đều là cá mè một lứa cả thôi.

***

Vậy nhưng đã rất lâu rồi cá mè một lứa Ổ Tương Đình không xuất hiện, vốn Sương Sương còn đang nghĩ khi gặp lại đối phương thì sẽ cho hắn biết tay, nào biết hắn căn bản cũng không hề quay lại.

Chưởng sự cũng càng ngày càng huấn luyện Sương Sương nghiêm khắc hơn, không được có dù chỉ một chút xíu sai lầm, bà nói Sương Sương là người đẹp nhất mà bà đã từng gặp qua, bất kể là dung mạo hay là da thịt cả người kia, bà còn khen vóc dáng Sương Sương làm tôn lên vẻ xinh đẹp của nàng, cho nên bà nói Sương Sương sẽ là tác phẩm khiến bà đắc ý nhất.

Trước đây chỉ phải huấn luyện ban ngày, bây giờ ngay cả buổi tối cũng phải huấn luyện.

***

Hôm nay vất vả lắm mới có dịp chưởng sự bận việc riêng phải lên bờ, Sương Sương liền trốn được nửa ngày huấn luyện.

Đột nhiên có thời gian rảnh nên nàng muốn đi tìm Thiền Y trò chuyện một chút, ở đây nàng không có bằng hữu, chỉ cần nói chuyện với Thuỷ Hương, vừa quay đầu đi Thuỷ Hương đã đem lời của nàng nói cho toàn bộ người trong Thược Kim Quật.

Sương Sương tới tìm Thiền Y vào buổi chiều, giờ này Thược Kim Quật vẫn chưa chính thức buôn bán, bình thường sẽ không gặp phải khách nhân, nhưng trong một vài trường hợp đặc biệt thì giờ này cũng vẫn có khách nhân lui tới.

Một vài khách nhân ở nơi xa đến thường cảm thấy một đêm là quá mức ít ỏi, thế nên sẽ thường bỏ ra một số tiền lớn để bao hoa nương trong mấy ngày liên tiếp, trong mấy ngày này, hoa nương sẽ phải phục vụ khách nhân bất kể ngày đêm.

Sương Sương tới tìm Thiền Y thì phát hiện thấy cửa phòng nàng ta đóng kín, chắc là Thiền Y vẫn còn đang ngủ, nghĩ tới đây, Sương Sương liền chuẩn bị rời đi, lúc đi ngang qua cửa sổ nàng bỗng nghe được một tiếng động kỳ quái.

Nàng hơi sửng sốt, quay mặt nhìn về phía cửa sổ, hoá ra cửa sổ kia không đóng kín, vẫn còn lộ ra một khe hở, mà qua khe hở kia Sương Sương nhìn thấy Thiền Y.

Thiền Y đang ngồi trên bàn, một nam nhân trung niên bụng phệ đứng ở trước mặt nàng ta, còn bàn tay của nam nhân đó đang đút vào bên trong váy Thiền Y.

Nam nhân đó xấu xí như vậy, nhưng Thiền Y vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt chan chứa nụ cười, còn chủ động hôn đối phương.

Sương Sương che miệng rồi nghiêng đầu đi, nếu nói trước đây khi nhìn thấy Tuyết Tàm và khách nhân khiến nàng thấy chán ghét chuyện nam nữ, thì lúc này nhìn thấy Thiền Y chỉ khiến nàng cảm thấy rét lạnh.

Bất kể trước đó xuất thân ra sao, đã bước chân vào nơi này thì sẽ đều giống nhau hết.

Chỉ cần khách đưa tiền, các nàng đều phải nói nói cười cười mà nhận lấy.

Rốt cuộc thì Sương Sương đã cảm thụ được sâu sắc những lời mà Thiền Y nói với nàng, mà trong đầu nàng cũng dần mơ hồ xuất hiện một ý nghĩ, Ổ Tương Đình là công tử nhà giàu có tiền nhất trong thành Kim Lăng, nếu như đối phương nguyện ý chuộc thân cho nàng, vậy nàng liền có thể thoát khỏi bể khổ.

Nhưng nàng phải làm gì thì Ổ Tương Đình mới có thể nguyện ý chuộc nàng ra ngoài?

Nàng nhớ lại năm đó Ổ Tương Đình một lòng si mê nàng, cũng nhớ tới buổi sáng sớm vài ngày trước Ổ Tương Đình cưỡng hôn nàng.

Liệu điều này có phải tức là, dù Ổ Tương Đình ghét nàng, ghét gương mặt này của nàng, nhưng vẫn không nhịn được mà bị hấp dẫn hay không?

Nửa đời trước Sương Sương đều kiêu ngạo ngang bướng, chỉ cần nàng nói một câu là sẽ muốn gì được nấy, chưa bao giờ nàng phải thật sự suy tính.

Mặc dù nàng là Công Chúa của một nước, nhưng cũng chỉ biết đánh người phạt người và đùa bỡn bày trò, cho nên vào lúc này, trong đầu nàng chỉ có một phương pháp duy nhất: mỹ nhân kế.

Nàng phải đi câu dẫn Ổ Tương Đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện