Thi thoảng Gia Ninh sẽ đến phủ đệ của hoàng huynh, bây giờ hoàng huynh nàng làm Kim Lăng Vương nên luôn rất bận rộn, thời gian ở trong phủ cũng không nhiều.
Mặc dù Gia Ninh không muốn sinh con, nhưng vẫn rất yêu thương cháu trai của mình.
Tuy vậy nàng luôn cảm thấy đứa bé này càng lớn càng không giống hoàng huynh nàng.
Hoàng huynh nàng có một đôi mắt phượng, hoàng tẩu là mắt hạnh, nhưng đứa bé này lại có đôi mắt một mí đặc biệt nhỏ, có thể nói, dáng vẻ của đứa bé này không giống hoàng huynh nàng một chút nào. Nếu như muốn nói là giống hoàng tẩu, thì cũng không hề. Gia Ninh thấy đứa bé này càng giống với lão Tân Đế đã c.h.ế.t kia hơn.
Nhưng…
Sự nghi ngờ này của Gia Ninh càng ngày càng lớn, nàng không dám nói thẳng với hoàng huynh mà chỉ nói cho Ổ Tương Đình nghe.Dường như Ổ Tương Đình không hề kinh ngạc với chuyện này: “Nếu như đứa bé này là người ngoài thì chắc chắn đã phải chết.”
Gia Ninh nghe Ổ Tương Đình nói vậy mới kịp phản ứng, lời của hắn có nghĩa là đứa bé này chỉ có thể là của hoàng huynh nàng, nếu không phải, cả đứa bé này và còn cả hoàng tẩu nữa, đều nhất định phải chết, bởi vì đó là huyết mạch của Tân Đế, tức là… thực ra hoàng huynh nàng cũng đã sớm biết rồi.
***
Lại mấy ngày nữa trôi qua, Gia Ninh đến phủ đệ của hoàng huynh nàng.
Đúng hôm hoàng huynh nàng ở nhà, hắn đang bế hài tử đi dạo trong vườn hoa. Thấy Gia Ninh tới, hắn cười nói với Gia Ninh: “Hôm nay ở lại dùng bữa đi.”
Gia Ninh đưa hộp quà trong tay ra: “Muội chỉ tới đưa thứ này thôi, muội vừa đi dạo phố, thấy món này rất hợp với Chí Nghiêm nên mới mua. Tối nay muội muốn dùng bữa với Ổ Tương Đình, chàng ấy nói sẽ đưa muội đi ngắm sông Tần Hoài.”
Chí Nghiêm là tên cháu trai nàng.
Hoàng huynh cười thở dài: “Muội đúng là, gả cho người ta rồi thì ta không giữ được muội nữa.”
Gia Ninh le lưỡi, đi tới bên cạnh hoàng huynh, trẻ nhỏ đúng là mỗi ngày một khác, nàng cỏ cảm giác như nó đã lớn hơn mấy ngày trước. Nhưng có một điểm duy nhất không thay đổi chính là, dáng vẻ càng ngày càng khác xa hoàng huynh nàng.
Nàng đưa tay nhéo gương mặt non nớt của Chí Nghiêm, mấy ngày nay nàng đã nghĩ thông rồi, hoành huynh nàng có thể sống sót, cũng đều nhờ vào sự hy sinh của hoàng tẩu.
Nàng phải cảm tạ hoàng tẩu khi ở trong hoàn cảnh đó rồi mà vẫn cố gắng bảo vệ hoàng huynh nàng, đứa bé này là con của ai, đối với bọn họ mà nói thì đã không còn quan trọng nữa.
***
Xe ngựa của Ổ Tương Đình dừng ở cổng Vương phủ, Gia Ninh vừa ra đã nhìn thấy.
Ổ Tương Đình đứng cạnh xe ngựa, hôm nay hắn mặc y phục xanh thẫm, làm che bớt đi mấy phần diễm sắc trên gương mặt, nhưng lại tăng thêm vẻ thanh cao tĩnh lặng.
Gia Ninh nhìn thấy Ổ Tương Đình thì chạy tới, Ổ Tương Đình giơ tay ra, nàng liền nhào vào trong n.g.ự.c hắn.
Ổ Tương Đình ôm Gia Ninh, Kim Lăng Vương đứng ở cổng thấy thế thì khẽ vuốt cằm, không hiểu sao lại bật cười.
Gia Ninh quay đầu lại nhìn hoàng huynh, vẫy tay: “Huynh vào đi.”
Lên xe ngựa, Ổ Tương Đình hỏi Gia Ninh: “Chiều nay nàng ở nhà huynh trưởng chơi có vui không?”
Gia Ninh ngẫm nghĩ: “Tạm được.”
“Vậy thì tốt này nhất định phải vui vẻ vào.”
***
Đến bờ sông Tần Hoài, Gia Ninh phát hiện thấy toàn bộ thanh lâu làm ăn bên bờ sông đều đã đóng cửa, Ổ Tương Đình thuê một chiếc thuyền.
Gia Ninh nhớ lại lần du ngoạn trên sông vào đêm giao thừa, pháo hoa b.ắ.n khắp bầu trời, giống hệt như đoá hoa rực rỡ nhất đang bung nở.
Lần này thanh lâu ở bên sông Tần Hoài đều đóng cửa hết, không có lấy dù chỉ một tiếng sáo.
Gia Ninh nhìn bàn đầy thức ăn, không nhịn được mà nói: “Có phải là hơi yên tĩnh quá không?”
Nàng vừa dứt lời, Ổ Tương Đình lại móc từ ống tay áo ra cây sáo ngắn mà nàng đã thấy trước đây, đôi mắt đào hoa của hắn như ánh trăng rọi xuống sông Tần Hoài.“Ta thổi cho nàng nghe nhé?” Hắn cong khoé môi.
Gia Ninh đã sớm vui vẻ vô cùng, nàng cảm thấy mình thật là kỳ quái, rõ ràng đối phương chỉ vì nàng thổi một cây sáo thôi, không hiểu sao mà nàng lại vui vẻ đến vậy.
Tuy trong lòng vui vẻ, nhưng Gia Ninh cố gắng che giấu thích thú trên mặt, giả vờ bình tĩnh nói: “Chàng thổi đi.”
Làm như không hề để ý xem Ổ Tương Đình có thổi hay không.
Có lúc Gia Ninh sẽ cảm thấy thật thần kỳ, trước đây dù nghĩ kiểu gì đi chăng nữa thì nàng cũng sẽ không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở thành phu nhân của Ổ Tương Đình, sẽ cùng hắn ngồi trên một chiếc thuyền, ăn cơm chung một bàn, ngủ cùng một giường, giống như mọi đôi phu thê khác trên đời.
Khi còn bé nàng luôn nghĩ không biết Phò Mã tương lai của nàng trông sẽ như thế nào, rốt cuộc thì bây giờ đã có thể biết được.
Nàng nằm trong n.g.ự.c đối phương, vừa lắng nghe tiếng sáo vừa ngắm nhìn mặt sông sóng gợn lăn tăn ở bên ngoài cửa sổ, lòng thầm nghĩ, cuộc sống thần tiên chắc cũng chỉ được đến thế mà thôi.
***
Mấy ngày sau, Gia Ninh nhận được một lá thư, người gửi bên ngoài ghi là Lan Tranh.
Nàng nhìn lá thư kia, rất lâu cũng không mở ra, cuối cùng nàng quyết định cất lá thư vào trong rương đựng khối noãn ngọc mà Lan Tranh đưa cho nàng.
Hoàn chính văn.
---Ngoại truyện: Ổ Tương Đình---
Ổ Tương Đình lớn lên ở thành Kim Lăng, dĩ nhiên là hắn biết được ưu thế trời sinh của bản thân.
Gia thế của hắn hùng hậu, gần như không có thương nhân nào trong thiên hạ có thể giàu hơn gia đình hắn.
Tuy người ta nói sĩ nông công thương, nhưng Ổ gia lại không giống như vậy, cho nên cha hắn mới có thể được Hoàng Thượng phong làm Vương gia khác họ, mà chính cái vinh dự này đã khiến Ổ Tương Đình gặp được kiếp số lớn nhất cuộc đời mình.
Suốt mười mấy năm sống trên đời, Ổ Tương đình luôn được mọi người ca tụng, nhưng khi vào đến kinh thành thì đã không còn giống như thế nữa.
Những con em thế gia vọng tộc kia đều nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, đã thế còn trực tiếp bàn luận về tướng mạo của hắn, có người còn hỏi riêng hắn có phải là nữ giả nam trang hay không, và cả nhiều vấn đề khác nữa.
Ở kinh thành hắn đã nhìn thấy một thiếu nữ, thiếu nữ kia là người xinh đẹp nhất mà hắn từng nhìn thấy.
Thời thiếu niên, Ổ Tương Đình cũng giống như tất cả nam nhân khác trên đời, đều bị thiếu nữ xinh đẹp cao quý này hấp dẫn.
Hắn hèn mọn không khác gì những người khác, nhưng từ đầu đến cuối thiếu nữ kia lại không bao giờ thèm nhìn hắn lấy một cái, thậm chí khi đi qua mặt hắn còn cố tình bước nhanh hơn, cứ như hắn là một con rệp ven đường, chẳng may dính phải là sẽ hôi thối không chịu nổi vậy.
Cho dù đối phương chán ghét hắn, nhưng Ổ Tương Đình vẫn không tài nào cưỡng lại mà si mê đối phương.
Cũng có lúc hắn nghĩ, rốt cuộc thì mình thích thiếu nữ kia ở điểm nào? Đơn thuần chỉ vì gương mặt thôi sao?
Hắn không biết đáp án này có chính xác hay không, mãi cho đến khi hắn bị đối phương hẹn đến một cung điện trống, rồi nhận lấy nỗi nhục nhã nhất cuộc đời này.
Hắn dầm mưa trở về phủ, m.á.u theo nước mưa chảy xuống, đến lúc này, đột nhiên hắn mới hiểu ra vì sao mình thích nàng.
Gia Ninh chính là một phiên bản khác của hắn.
Tướng mạo xinh đẹp, nhưng lòng dạ ác độc.
Khi đó hắn hận Gia Ninh, hắn thề rằng sẽ làm cho đối phương phải quỳ xuống cầu xin hắn.
Hắn không phải là thánh nhân, không phải là người độ lượng đến mức sau khi bị đánh còn có thể thản nhiên tha thứ cho đối phương, nhất định hắn phải trả thù.
Dù Ổ Tương Đình không bước chân vào chốn quan trường, nhưng hắn rất thông minh, từ sau khi cha hắn được Hoàng Thượng phong làm Vương gia khác họ, hắn lại để ý tới một loạt hành động kế tiếp của Hoàng Thượng.
Khi thấy thế tử Lan Tranh của Lan tộc đột nhiên rời khỏi kinh thành, hắn liền biết Khương Quốc đã cận kề nguy hiểm.
Đương kim Thánh Thượng là một người cha tốt, một người phu quân tốt, nhưng lại không phải là một Hoàng Đế tốt.
Ông không quả quyết, luôn quá mức cưng chiều những người thân của mình. Thậm chí chỉ vì mối quan hệ thân thiết của mình với Lan tộc, ông còn phân chia cho Lan tộc một lãnh thổ rộng lớn, điều này đã chứng tỏ sự ngu xuẩn của ông.
Thế nên, chỉ ba năm sau, Khương Quốc mất.
Ban đầu khi hắn cứu thiếu nữ ra khỏi cung, hắn đã mất rất nhiều công sức, tốn bao nhiêu cách mới cứu được thiếu nữ đó từ hoàng tuyền trở về.
Ngay từ đầu mục đích của hắn chỉ là muốn làm nhục đối phương, hắn muốn nhìn thấy vị Công Chúa cao cao tại thượng đó biến thành một hoa nương đáng thương, hắn muốn trả thù.
Nhưng khi đã bắt đầu xuống tay, hắn lại không đành lòng, hắn căn bản không thể nào tha thứ được khi có kẻ khác đụng vào nàng, cho dù chỉ bằng ánh mắt.
Hắn liền nhận ra, dưới cái vỏ bọc trả thù này, chính là tình cảm mà hắn dành cho nàng.
Nếu không thì hắn cũng đã không bắt đầu may bộ đồ cưới kia từ ba năm trước, khi hắn vừa quay trở lại Kim Lăng.
Khi yêu, có lẽ người khác sẽ hy vọng đối phương luôn hạnh phúc vui vẻ, nhưng Ổ Tương Đình không như vậy.
Nếu hắn yêu một người, người đó sẽ phải là của một mình hắn. Nếu không, hắn sẽ không từ thủ đoạn nào để biến đối phương trở thành của mình.
Từ trước đến giờ, Ổ Tương Đình chưa bao giờ là một chính nhân quân tử. Bên dưới cái thân xác xinh đẹp của hắn chỉ là một con dã thú mà thôi.
Hết ngoại truyện.