Minh Châu và Phiêu Tri thong thả quay trở lại tịnh xá. Đến đoạn rẽ, Phiêu Tri phải trở về Thiên Sơn Ngũ Nhạc, nhưng nàng ta không nỡ.
"May mà cô lấy lại được hà bao và xà tích rồi. Cái tên Xà tộc kia thật quá đáng. Vừa nãy tôi tiếc là chưa mổ cho hắn ta vài nhát."
Minh Châu cười.
"Lúc ở trong lớp tôi thấy hắn dùng định tâm thuật cột chặt dây xà tích của tôi. Thật không hiểu định âm mưu gì. May mà tôi nhanh trí, không thì đã bị hắn ta trêu đùa rồi."
"Thôi không nói về hắn nữa. Minh Châu, cô về phòng chuẩn bị cho lớp học Lịch sử viễn cổ chiều nay đi. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở nhà ăn."
Minh Châu gật đầu, nàng quay trở về tịnh xá. Về đến nơi nàng liền kiểm tra xem đồ đạc trong hà bao có mất mát gì không. Dù biết rằng hà bao đã được nàng yểm phép để chỉ có nàng mở được, nhưng nàng vẫn lo.
Sau khi kiểm tra một hồi thấy không mất mát gì, Minh Châu thở phào một hơi rồi cất nó đi. Nàng dùng định tâm thuật cột cả hà bao và xà tích lại cho chặt. Nhưng nghĩ lại nếu dùng phép biến hình sẽ lại rơi như lần trước nữa, bèn yểm thêm phép triệu hồi và truy tung.
Rồi nàng sửa soạn lại quần áo, bước ra khỏi cửa.
Vừa đi ra thì nàng gặp phải Qưới Thạnh vừa tắm dưới hồ xong. Lúc đầu nàng tưởng gặp người lạ, hai mắt tròn xoe nhìn ông anh mình.
Sao anh ba của nàng lại cắt tóc ngắn rồi? "Anh ba, sao tóc anh..."
"À, vì anh thấy nóng quá đấy mà. Ở Thảo Nguyên Huyền Thiên không có nước, anh thấy rất bức bối khó chịu, vì thế lấy dao gắt đánh xoẹt một phát." Qưới Thạnh đưa tay làm động tác, nhưng ánh mắt lại đảo liên hồi. Minh Châu không tin, nàng hỏi thăm dò.
"Sao em thấy không giống vết chém của dao, giống như được cắt tỉa cẩn thận hơn."
Qưới Thạnh bị rối, chàng đáp qua loa.
"Cắt chỗ nào mà cắt, em đừng đoán mò linh tinh."
Kình Sang lúc đó cũng đi đến, cười cười nói:
"Em nói đúng rồi đấy Minh Châu. Anh ba của em đi đến tận tiệm làm đẹp của Hồ tộc, nhờ họ cắt mái tóc cho cẩn thận, không thì chẳng đẹp ra nhanh vậy đâu."
Minh Châu nghe vậy cũng nhìn cho thật kĩ. Quả nhiên mái tóc ngắn ngang vai hợp với gương mặt Qưới Thạnh hơn. Mạ luôn nói Qưới Thạnh rất giống Bát Hải Long Vương, là vì hưởng toàn bộ gen từ người. Chân thân bát hải long vương cũng là rồng vàng, vảy ẩn hiện kim quang lấp lánh. Mặt dài góc cạnh, quai hàm lộ rõ, mày dài, mắt nhỏ dài, hơi xếch. Gương mặt rất nam tính và quyền uy. Tuy không đẹp theo kiểu thanh tú nhưng rất có sức hút.
Mái tóc ngắn lại càng tôn lên những ưu điểm đó, làm Qưới Thạnh trông phong lưu lãng tử hơn.
Chàng bị hai người nhìn, xấu hổ gắt.
"Hai em nhìn cái gì mà nhìn? Chẳng qua tóc ngắn sẽ không phải đội khăn xếp nên anh cắt thôi. Anh thấy nó khó chịu lắm."
"Anh ba, không phải là anh để ý cô nương nào rồi chứ?" Minh Châu nheo mắt dò hỏi.
Qưới Thạnh giãy nảy lên như đỉa phải vôi.
"Không có, em nói linh tinh gì vậy?"
Phản ứng của chàng càng làm Minh Châu và Kình Sang nghi ngờ. Hai người nhìn chăm chăm hồi lâu khiến chàng đỏ cả mặt. Bất đắc dĩ, Qưới Thạnh mới nói.
"Chúng ta đến đây học đã một tháng rồi. Hai em không nhớ sắp đến ngày gì sao?"
Minh Châu tính tính một hồi. Kể từ lúc nàng đến đây, mất mười hai ngày để ôn thi, thêm mười ngày nghỉ ngơi, học cũng được thêm mười ngày nữa... Nàng à lên một tiếng rồi nói:
"Sắp đến tháng tám, nghĩa là sắp đến Tết Trung Thu."
"Đúng vậy. Ta nghe nói ở đây mở tết Trung Thu lớn lắm. Có rất nhiều hoạt động, thưởng trăng, hội hoa, thả đèn, rước đèn,... còn có cả hội thơ, thi hát nữa."
Minh Châu và Kình Sang gật gù, nhưng vẫn mù mờ hỏi.
"Thế thì liên quan gì đến việc anh cắt tóc?"
"Đương nhiên là không liên quan. Nhưng mà hôm đó sẽ có rất nhiều cái hay ho. Ai cũng có thể phát huy sở trường, cũng có thể đổi được bảo vật. Với cả..."
"Với cả cái gì, anh nói thì nói nhanh lên!" Kình Sang và Minh Châu đồng thanh.
"Có tổ chức hát Trống Quân(1) giao duyên." Qưới Thạnh bị giục, nói vội đến líu cả lưỡi.
Minh Châu nghe mà ngẩn cả người.
"Anh nghe nói buổi hát trống quân nếu có bạn đi cùng sẽ dễ chiến thắng hơn. Nếu không có thì sẽ bốc thăm, rủi rủi gặp người không ăn ý thì dở lắm. Mà phần thưởng nếu hát hay rất lớn. Là năm mươi mảnh giấy nhũ tương."
Năm mươi mảnh giấy nhũ tương? Minh Châu nghe mà ngỡ ngàng. Mười mảnh giấy nhũ tương đã có thể đổi được kỳ nam trầm hương(2). Năm mươi mảnh...
Từ từ đã, không phải có thể đổi được nước Tưởng Thức sao? Nàng còn thiếu thứ đó để luyện hoá cây bút tặng thầy Tâm Nguyên.
Kình Sang đếm đếm trong miệng:
"Minh Châu, năm mươi mảnh giấy nhũ tương nếu đổi ra là năm trăm cái phê Ưu hạng đấy. Cứ cho là học xuất sắc lắm, cũng phải mất mấy năm mới thu thập được từng đấy.
Nói cách khác, nếu buổi hát giao duyên Trống Quân mà đạt giải nhất, thì cũng được ghi là có năm trăm cái Ưu Hạng? Không phải như vậy sẽ thành Quán Trường rồi còn gì?"
Minh Châu không quan tâm lắm cái danh hiêụ kia. Nhưng số lượng giấy nhũ tương thì nàng rất quan tâm.
Lúc này Phiêu Tri chạy vào tịnh xá tìm Minh Châu.
"Cô làm gì mà lâu thế? Sắp vào học rồi đấy không đi sẽ muộn đó." Phiêu Tri chạy tới chỗ Minh Châu ôm lấy tay nàng. Nàng ta cũng mất một lúc mới nhận ra Qưới Thạnh.
"Anh..., sao lại cắt tóc mất rồi?"
"Tôi tưởng rằng cô ghét mái tóc của tôi lắm chứ. Tôi cắt đi cô sẽ thấy vui mới phải. Sao lại ngạc nhiên thế?" Qưới Thạnh khịt mũi.
"Nhưng tôi... tôi đâu có bắt anh cắt tóc... Đừng nói là vì tôi mà anh cắt đấy nhé?"
"Đúng rồi đấy, tôi không muốn đang đánh nhau mà vướng phải mấy cái lỉnh kỉnh trên người ai đó rồi ngã, được chưa?"
Phiêu Tri không hiểu sao mỗi lần thấy cái gã Kì Mang tộc này lại không nhịn được mà muốn chửi cho vài câu. Có lẽ là do thái độ nhâng nháo của gã, luôn chọc cho nàng bực bội. Phiêu Tri trừng trừng nhìn gã rồi nghĩ thầm trong lòng, hôm nay bà đây ăn chay, không muốn kiếm chuyện với ngươi. Nàng liền không quan tâm tới gã nữa, dắt tay Minh Châu đi thẳng.
Lớp học của thầy Tâm Nguyên nằm ở gian nhà chính. Tất cả học sinh đều được ngồi trong nhà, có bàn gỗ, trải chiếu, không cần phải lót lá chuối ngồi ngoài sân như các môn thiên phú.
Tuy nhiên Minh Châu lại cảm thấy hoài niệm cái không gian ngoài trời, dưới tán lá bàng hay tán cây si cây đề, cảm giác dễ chịu và bớt ngột ngạt hơn ở đây. Dẫu biết rằng việc môi trường học khác nhau là do sự nghiên cứu của các Tiên Quân đối với chất lượng tiếp thu của các môn học, ví dụ như học Văn chương thì lại học ở một cái đình nổi giữa hồ, nhưng Luyện chữ thì lại ở trong nhà. Đấy là vì Văn chương cần sáng tạo, cảm hứng. Còn Luyện chữ lại cần sự tập trung.
Cái bàn con của thầy Tâm Nguyên nằm ở chỗ cao nhất trong lớp, trên bàn có một ấm trà men lam nhạt, vẫn còn nóng. Hương thơm toả ra thanh nhã dễ chịu. Minh Châu còn nhớ rất rõ loại trà thầy thích uống nhất là trà trắng Suối Giàng, được hái từ cây Shan tuyết cổ thụ trên dãy Hoàng Liên Sơn.
Loại trà này Thoải Phủ không có, nên lần đầu thầy đến chỗ nàng phải mang theo. Trà trắng chỉ thu hoạch được vào mùa xuân, chính vì vậy quý hiếm vô cùng. Nước trà có màu vàng nhạt, uống không hề đắng lại còn có vị ngòn ngọt. Minh Châu thích đến nỗi cứ đòi thầy cho thêm.
Nhớ lại ngày còn bé, nàng không khỏi bật cười. Thưở ấu thơ hồn nhiên, cái gì cũng không biết, lại còn để thầy phải chăm sóc như bảo mẫu, thật không phải đạo một chút nào.
Tiếng xì xào bàn tán của các nữ sinh ngồi dưới làm cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
"Ôi ta đến lớp Lịch Sử Viễn Cổ này cũng chỉ vì muốn gặp thầy. Sao thầy lâu quá chưa đến vậy."
"Quỳnh Tương, không phải em nói ghét nhất mấy môn chán òm như lịch sử à? Sao hôm nay chăm chỉ thế?"
"Nếu không phải vì Tâm Nguyên Tiên Quân đẹp trai, em đã giả ốm mà xin nghỉ rồi."
"Mà này Ngọc Hoa, em nghe nói thầy Tâm Nguyên nhậm chức Nam Tào trên Thiên Phủ. Cả một đời định sẵn không thể kết duyên với ai cả."
"Chị cũng nghe nói. Thầy được chọn làm Nam Tào vì Ngọc Hoàng thấy thầy trời sinh tính cách vô dục vô cầu. Nhưng không lẽ, thầy thật sự không động lòng với bất kì ai ư?"
"Kể cũng lạ thật đấy, Nam Tào Tiên Quân, lại xuống trường ta làm thầy dạy lịch sử. Nghe nói trước kia trường ta mời thầy bao nhiêu lần đều không được mà lần này lại tự nguyện đến đây. Rốt cuộc là tại sao nhỉ?"
Những lời bàn tán thêu dệt của các nữ sinh càng làm cho câu chuyện về thân thế của Tâm Nguyên thêm phần kì bí. Vừa thanh cao, vừa ẩn dật lánh đời, lại còn vô dục vô cầu, có lẽ giờ trong mắt họ thâỳ Tâm Nguyên cả người đều là tiên khí, không ai với tới được.
Mà Minh Châu của chúng ta đây vừa nghe vừa cười thầm. Họ chưa từng thấy Tâm Nguyên phải xách quần rượt theo nàng, hay những lúc bị nàng trêu chọc đến mức nhếch nhác như thế nào. Nếu thấy, chắc chắn tâm hồn họ sẽ không chống đỡ nổi.
Tâm Nguyên bước vào lớp, tất cả học sinh liền im phăng phắc. Đám nữ sinh bên Hồ Ly tộc và Xà tộc thì mải mê nhìn ngắm, còn nữ sinh Điểu tộc kiêu ngạo chỉ im lặng. Nam sinh thì người sợ phải trả bài, người sợ cái danh Nam Tào của chàng mà ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh lại.
Tâm Nguyên có thể nói là có quan hệ rất tốt với nhiều vị thần tiên. Lại được đảm nhiệm chức quan liên quan đến mạng sống của rất nhiều người, vậy nên không ai muốn đắc tội chàng.
Tâm Nguyên lẳng lặng rót cho mình một chén trà, ung dung nhấp môi rồi hỏi.
"Hôm nay ai lên trả bài đây nhỉ?"
Lớp học một trăm hai mươi môn sinh mà im lặng như tờ. Đến tiếng thở khẽ cũng nghe thấy được. Không khí đáng sợ làm Minh Châu không chịu nổi, đành phải giơ tay.
Tâm Nguyên liếc nhìn nàng, tỏ vẻ không hài lòng.
"Các trò có phải đang muốn nói với thầy rằng, chỉ có Khai Niên Quán Trường là có học bài. Nên Nhất Niên thì cũng để bạn ấy làm luôn. Các trò đến đây cho có mặt thôi có phải không?"
Cả lớp lại tiếp tục im lặng.
"Được rồi, ta sẽ gọi. Uy Uyễn của Xà tộc!"
Cái tên vừa vang lên, trong lớp toàn là tiếng thở phào. Uy Uyễn đứng lên, rất thoải mái tự tin không chút nao núng.
"Kể tên năm Cự viễn mà em biết."
"Thần Trụ Trời, ông Lộc Cộc, bà Tô Cồ, Ông Vồm, ông Tu Nưa."
"Cự Viễn là gì?"
"Trong Đông Kinh Nghĩa Thục chép, Cự Viễn hay còn gọi là Thần Khổng Lồ là vị thần thời viễn cổ, tộc đầu tiên xuất hiện khi vũ trụ còn ở thời kì hỗn độn sơ khai. Cự Viễn được tạo nên bởi đá, có hình dáng người. Sức mạnh dời non lấp bể, có thể kiến tạo vũ trụ."
"Vậy sau khi thần Trụ Trời xây xong cột chống trời, đào sông lấp bể, thần đã đi đâu?"
"Việc này thì đến nay vẫn còn có nhiều tranh cãi. Có người nói ông đã thác hoá, sau đó có những vị thần khác thay ông tiếp tục xây dựng vũ trụ như ông Kể Sao, ông Xây Rú, ông Tát Bể,..."
"Được rồi, Uy Uyễn ngồi xuống. Cả lớp biết bạn nói đúng hay sai ở điểm nào không?"
Thầy Tâm Nguyên vẫn hỏi, và cả lớp vẫn im. Và vẫn chỉ có Minh Châu giơ tay.
"Thật đáng buồn." Thầy thở dài. "Hậu bối ngày nay không còn muốn biết tổ tiên gốc gác của mình ở đâu nữa. Minh Châu, trò nói đi."
"Thưa, bạn nói sai ở một điểm. Cự Viễn không phải là một tộc. Vì điều kiện để hình thành một tộc là phải có sự di truyền về hình thái, tập tính từ đời này qua đời khác, bằng sự giao thoa giữa người nam và người nữ. Còn Cự Viễn lại khác. Sau khi trải qua hàng vạn năm khai thiên lập địa, năng lượng của họ cạn dần và thác hoá. Sau đó lại trải qua thêm vạn năm nữa, từ thân thể đó lại tích tụ linh khí mà sinh ra những Cự Viễn khác.
Tuy nhiên cũng có một số trường hợp như ông Lộc Cộc, bà Tô Cồ, hay ông Đùng bà Đà, họ hoài thai và đẻ ra bọc trứng, con của họ đều là những vị thần."
"Vậy Thiên Tổ Địa Chủ Xã Tắc Đế Quân thì sao? Ngài có phải là Cự Viễn không?" Tâm Nguyên hỏi.
"Ngài là thiên địa cộng chủ duy nhất còn sống, có công hoàn thiện Tứ Phủ. Tuy nhiên ngài không phải là Cự Viễn."
Tâm Nguyên nhìn nàng trân trân, rồi chàng nhàn nhạt hỏi tiếp:
"Vậy trường hợp Cự Viễn lai với con người thì sao?"
"Đấy không phải là lai, đấy là mang thai hộ. Trong trường hợp không đủ điều kiện để tái sinh, ví dụ như mặt đất đã có quá nhiều con người sinh sống, việc thần khổng lồ xuất hiện sẽ trái với quy luật vũ trụ, làm ảnh hưởng đến các sinh vật nhỏ bé khác, thì họ sẽ chờ con người đến hoài thai họ. Các trường hợp thường thấy nhất là những dấu chân in trên đá của thần Độc Cước. Phụ nữ của Nhân tộc giẫm trên vết chân đó sẽ mang thai đứa trẻ có sức mạnh của Cự Viễn, nhưng lại có máu thịt của con người."
"Vậy Thánh Gióng, Thạch Thần Cao Lỗ, Thần Đồng Cổ đều là như vậy?"
"Đúng vậy, có thể dễ dàng nhận thấy, những vị thần này có sức vóc cao lớn dị thường. Cao đến tám chín thước, lại có sức mạnh kinh người, tài năng đặc biệt, chính là bởi họ mang sức mạnh của thần viễn cổ."
Tâm Nguyên gật đầu, đoạn nói với cả lớp:
"Minh Châu nói đúng, kiến thức chắc chắn, phê Ưu hạng. Uy Uyễn cũng có học bài nhưng lại sai ở một điểm quan trọng, phê Thứ hạng."
Rồi thầy lại nói tiếp:
"Ngày hôm nay chúng ta sẽ học tiếp về Cự Viễn. Tuy nhiên các em không cần phải ghi chép gì hết, hãy nhớ nó bằng đầu của mình."
Giờ học hôm đó, thầy Tâm Nguyên toàn kể chuyện và pha trò, biến một giờ học tưởng chừng như khô khan trở nên cực kì thú vị. Ngay cả những môn sinh hay ngủ gật nhất cũng phải ngồi ngay ngắn lắng nghe.
Thầy Tâm Nguyên cứ thế thuận lợi chiếm được cảm tình của các môn sinh, khiến ý nghĩ rằng thầy là người lạnh lùng, xa cách biến mất hoàn toàn.
"Ai cho thầy biết, kỷ Hồng Bàng thị có gì nổi bật?"
Lớp bây giờ lại sôi nổi hẳn, nhiều người nhao nhao giơ tay. Thầy chỉ vào Phiêu Tri.
"Thưa thầy, điểm nổi bật nhất của kỷ Hồng Bàng thị là loài người bắt đầu xuất hiện."
"Ồ họ xuất hiện từ đâu?"
"Họ là con cháu của Kì Mang tộc, mà Kì Mang tộc là con cháu của Kì Lân tộc. Các thú tộc bốn chân đi lại trên mặt đất đều có nguồn gốc từ Kì Lân. Nhưng đặc biệt Nhân tộc đi bằng hai chân."
"Đúng vậy. Dòng máu chảy trong người các trò bây giờ đều là của Tứ linh. Tất cả loài có vảy tôn Rồng là thủy tổ. Tất cả loài chim trên trời tôn Phượng là thủy tổ. Tất cả loài thú trên mặt đất tôn Kì lân là thủy tổ. Các loài này lại lai tạo với nhau sinh ra nhiều giống loài khác. Những người con này về sau trở thành Nhân tộc."
"Nhân tộc sống ở Địa Phủ thiếu linh khí, ô trọc nhiều nên mất đi thần thông, phải sống mà luôn lo toan cơm ăn áo mặc. Nhưng sự sùng bái và thờ phụng của họ đối với thần tiên lại cho chúng ta sức mạnh. Chính vì vậy chúng ta phải có trách nhiệm bảo vệ họ."
Minh Châu hí hoáy ghi chép. Tuy thầy nói là không cần phải ghi chép gì hết, nhưng nàng cảm thấy tóm lược lại ý chính sẽ dễ ghi nhớ hơn. Qua hơn một canh giờ nữa, lớp học cũng kết thúc, cả lớp kéo nhau lục đục ra về.
Nàng cùng Phiêu Tri đi ra đến cửa thì bị Uy Uyễn chặn lại. Nàng rất ngạc nhiên, bản năng lại tránh hắn ta, vòng qua đường khác. Nhưng tên này không chịu thua, lại tiếp tục chặn nàng.
"Quán Trường sao lại vờ như không quen biết thế? Đây là vì Long Tộc chi vương, nên không muốn kết bạn với Xà tộc như tôi?"
"Bạn đừng tùy tiện quy kết cho Minh Châu như thế. Nàng ấy rất hoà đồng, thân thiện, chỉ không dám giao du với mình bạn thôi." Phiêu Tri bước ra chắn trước mặt Minh Châu, làm nàng cứ không hiểu sao lại liên hệ với cảnh gà mái mẹ đang bảo vệ gà con.
"Phiêu Tri, không sao đâu. Bạn Uy Uyễn này, rốt cục là có chuyện gì mà phải nhọc công đứng chờ mình như vậy?"
Uy Uyễn chỉ vào tấm bảng thông báo lơ lửng giữa sân trường.
"Sợ là nàng không muốn giao du với tôi cũng không được rồi. Trên kia ghi rõ, những ai điểm học kém sẽ có một bạn học kèm cặp. Minh Châu, nàng chính là bạn học kèm của tôi đó."
Minh Châu muốn ngã lăn quay ra đất. Nàng phóng ra ngoài nhìn bảng thông báo, không tin nổi vào mắt mình.
Vì để đảm bảo chất lượng đồng đều. Những môn sinh nào học kém, hay đùa nghịch trong lớp, sẽ phải chép phạt, cũng như có một bạn học kèm theo dõi, kiểm tra việc làm bài tập của bạn.
Và nàng được ghép cặp với Uy Uyễn!
Đúng là chạy trời không khỏi nắng. Người nàng không muốn gặp nhất số trời lại run rủi cho gặp hết mười lăm ngày.
Nàng cứ đứng như trời trồng tại chỗ. Đúng lúc đấy thầy Tâm Nguyên đi ra, bắt gặp nàng liền tới hỏi.
"Minh Châu, con làm sao thế?"
Minh Châu mếu máo:
"Thầy ơi, từ khi nào trường yêu cầu môn sinh giỏi phải kèm cặp môn sinh yếu thế ạ? Sao con không biết gì về chuyện này?"
"Thông báo này phát từ ba ngày trước, lục lạc của con không báo tin sao?"
Minh Châu thất thần, nàng mò vào thắt lưng kiếm cái hà bao, lấy lục lạc ra. Chỉ thấy lục lạc vẫn còn nguyên vẹn nhưng không có bất cứ tín hiệu nào.
Lẽ ra nàng phải để ý chứ, nàng âm thầm mắng chửi mình. Chắc chắn lúc cầm hà bao của nàng, Uy Uyễn đã thử táy máy vào lục lạc. Nhưng mà bằng cách nào? Minh Châu quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn. Chỉ thấy hắn đang dựa lưng vào cửa, cười cười nhìn nàng. Tên biến thái này rốt cuộc đang âm mưu cái gì?
Tâm Nguyên lại lo lắng hỏi nàng có sao không. Nhưng nàng cảm thấy chuyện này không nên phiền đến thầy, hơn nữa có nói thì thầy cũng không làm được gì, nên lắc đầu bảo không có.
Đáy mắt Tâm Nguyên thoáng chút thất vọng. Nó làm Minh Châu hơi áy náy. Nàng cười tươi, nói sang chuyện khác.
"Thầy, qua mấy ngày nữa là tới Trung thu, cũng là sắp đến ngày sinh nhật của thầy rồi. Thầy có dự định gì chưa?"
Tâm Nguyên cười.
"Ngày Trung Thu là ngày lễ bên gia đình. Ta chắc sẽ về Thiên Phủ một chuyến. Nhưng nếu con rủ ta đi đâu thì ta sẽ ở lại."
Dễ vậy sao? Minh Châu nghe mà nửa mừng nửa lo. Sinh nhật thầy những năm trước đều cùng nàng đón ở Thoải Phủ. Năm nay nàng đến Tuệ Am Tràng Ốc học, cũng không biết nên đi đâu. Nàng vân vê tà áo, cười ngọt nhìn thầy:
"Vậy năm nay thầy cho con lên tham quan Thiên Phủ đi, có được không ạ?"
Tâm Nguyên không xa lạ gì cái điệu bộ này của nàng. Mỗi lần muốn cái gì, nàng đều ra vẻ dễ thương để năn nỉ người ta cho bằng được. Chính chàng cũng không chịu nổi. Chàng xoa đầu nàng, cưng chiều nói:
"Đương nhiên là được. Nhưng con nhớ phải dậy sớm. Ngày hôm đó ta không chờ con ngủ nướng được đâu đấy."
Minh Châu cười hì hì, phấn khởi vô cùng. Chỉ cần nghĩ sẽ được cùng thầy đi chơi, mọi phiền muộn vì cái gã Uy Uyễn đều tan biến.
Mà mọi biểu cảm, cử chỉ của nàng đều được Uy Uyễn đứng từ xa thu hết vào tầm mắt. Hắn có thể nhìn ra quan hệ của hai người này thân thiết hơn thầy trò thông thường. Khoé miệng hắn lại nhếch lên, ánh mắt cũng u tối đi vài phần.
Minh Châu chia tay thầy xong lại quay về chỗ hắn, biểu cảm thay đổi đột ngột, từ vui vẻ thành bí xị. Uy Uyễn trêu chọc:
"Sao thế, gương mặt tôi không đẹp bằng Tâm Nguyên Tiên Quân, làm Minh Châu công chúa của Long Tộc không vui rồi?"
"Vấn đề không phải là gương mặt của anh, mà là sự xảo trá của anh. Anh nói đi, anh làm gì lục lạc của tôi rồi hả?"
Uy Uyễn nhún vai.
"Lục lạc của nàng hỏng không liên quan đến tôi cả. Tôi không thể nào mở được hà bao của nàng, cái đó nàng hiểu hơn ai hết chứ?"
Đương nhiên Minh Châu biết, hà bao có kí hiệu Long Tộc chỉ người Long Tộc mở được. Nhưng nàng vẫn thấy Uu Uyễn rất đáng nghi. Tốt nhất nàng nên cẩn thận hơn với con người này.
Chú thích:
1. Trống quân: hát Trống quân là một hình thức hát đối đáp giao duyên của người miền Bắc. Nổi tiếng nhất là ở xã Dạ Trạch, Khoái Châu, tỉnh Hưng Yên (tương truyền là có nguồn gốc từ đầm Nhất Dạ của Tiên Dung và Chử Đồng Tử).
2. Kỳ nam là một loại trầm hương, nhưng quý hiếm hơn nhiều. Kỳ nam có mùi thơm hơn và có bốn loại là hắc kỳ, hoàng kỳ, thanh kỳ, bạch kỳ.
"May mà cô lấy lại được hà bao và xà tích rồi. Cái tên Xà tộc kia thật quá đáng. Vừa nãy tôi tiếc là chưa mổ cho hắn ta vài nhát."
Minh Châu cười.
"Lúc ở trong lớp tôi thấy hắn dùng định tâm thuật cột chặt dây xà tích của tôi. Thật không hiểu định âm mưu gì. May mà tôi nhanh trí, không thì đã bị hắn ta trêu đùa rồi."
"Thôi không nói về hắn nữa. Minh Châu, cô về phòng chuẩn bị cho lớp học Lịch sử viễn cổ chiều nay đi. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở nhà ăn."
Minh Châu gật đầu, nàng quay trở về tịnh xá. Về đến nơi nàng liền kiểm tra xem đồ đạc trong hà bao có mất mát gì không. Dù biết rằng hà bao đã được nàng yểm phép để chỉ có nàng mở được, nhưng nàng vẫn lo.
Sau khi kiểm tra một hồi thấy không mất mát gì, Minh Châu thở phào một hơi rồi cất nó đi. Nàng dùng định tâm thuật cột cả hà bao và xà tích lại cho chặt. Nhưng nghĩ lại nếu dùng phép biến hình sẽ lại rơi như lần trước nữa, bèn yểm thêm phép triệu hồi và truy tung.
Rồi nàng sửa soạn lại quần áo, bước ra khỏi cửa.
Vừa đi ra thì nàng gặp phải Qưới Thạnh vừa tắm dưới hồ xong. Lúc đầu nàng tưởng gặp người lạ, hai mắt tròn xoe nhìn ông anh mình.
Sao anh ba của nàng lại cắt tóc ngắn rồi? "Anh ba, sao tóc anh..."
"À, vì anh thấy nóng quá đấy mà. Ở Thảo Nguyên Huyền Thiên không có nước, anh thấy rất bức bối khó chịu, vì thế lấy dao gắt đánh xoẹt một phát." Qưới Thạnh đưa tay làm động tác, nhưng ánh mắt lại đảo liên hồi. Minh Châu không tin, nàng hỏi thăm dò.
"Sao em thấy không giống vết chém của dao, giống như được cắt tỉa cẩn thận hơn."
Qưới Thạnh bị rối, chàng đáp qua loa.
"Cắt chỗ nào mà cắt, em đừng đoán mò linh tinh."
Kình Sang lúc đó cũng đi đến, cười cười nói:
"Em nói đúng rồi đấy Minh Châu. Anh ba của em đi đến tận tiệm làm đẹp của Hồ tộc, nhờ họ cắt mái tóc cho cẩn thận, không thì chẳng đẹp ra nhanh vậy đâu."
Minh Châu nghe vậy cũng nhìn cho thật kĩ. Quả nhiên mái tóc ngắn ngang vai hợp với gương mặt Qưới Thạnh hơn. Mạ luôn nói Qưới Thạnh rất giống Bát Hải Long Vương, là vì hưởng toàn bộ gen từ người. Chân thân bát hải long vương cũng là rồng vàng, vảy ẩn hiện kim quang lấp lánh. Mặt dài góc cạnh, quai hàm lộ rõ, mày dài, mắt nhỏ dài, hơi xếch. Gương mặt rất nam tính và quyền uy. Tuy không đẹp theo kiểu thanh tú nhưng rất có sức hút.
Mái tóc ngắn lại càng tôn lên những ưu điểm đó, làm Qưới Thạnh trông phong lưu lãng tử hơn.
Chàng bị hai người nhìn, xấu hổ gắt.
"Hai em nhìn cái gì mà nhìn? Chẳng qua tóc ngắn sẽ không phải đội khăn xếp nên anh cắt thôi. Anh thấy nó khó chịu lắm."
"Anh ba, không phải là anh để ý cô nương nào rồi chứ?" Minh Châu nheo mắt dò hỏi.
Qưới Thạnh giãy nảy lên như đỉa phải vôi.
"Không có, em nói linh tinh gì vậy?"
Phản ứng của chàng càng làm Minh Châu và Kình Sang nghi ngờ. Hai người nhìn chăm chăm hồi lâu khiến chàng đỏ cả mặt. Bất đắc dĩ, Qưới Thạnh mới nói.
"Chúng ta đến đây học đã một tháng rồi. Hai em không nhớ sắp đến ngày gì sao?"
Minh Châu tính tính một hồi. Kể từ lúc nàng đến đây, mất mười hai ngày để ôn thi, thêm mười ngày nghỉ ngơi, học cũng được thêm mười ngày nữa... Nàng à lên một tiếng rồi nói:
"Sắp đến tháng tám, nghĩa là sắp đến Tết Trung Thu."
"Đúng vậy. Ta nghe nói ở đây mở tết Trung Thu lớn lắm. Có rất nhiều hoạt động, thưởng trăng, hội hoa, thả đèn, rước đèn,... còn có cả hội thơ, thi hát nữa."
Minh Châu và Kình Sang gật gù, nhưng vẫn mù mờ hỏi.
"Thế thì liên quan gì đến việc anh cắt tóc?"
"Đương nhiên là không liên quan. Nhưng mà hôm đó sẽ có rất nhiều cái hay ho. Ai cũng có thể phát huy sở trường, cũng có thể đổi được bảo vật. Với cả..."
"Với cả cái gì, anh nói thì nói nhanh lên!" Kình Sang và Minh Châu đồng thanh.
"Có tổ chức hát Trống Quân(1) giao duyên." Qưới Thạnh bị giục, nói vội đến líu cả lưỡi.
Minh Châu nghe mà ngẩn cả người.
"Anh nghe nói buổi hát trống quân nếu có bạn đi cùng sẽ dễ chiến thắng hơn. Nếu không có thì sẽ bốc thăm, rủi rủi gặp người không ăn ý thì dở lắm. Mà phần thưởng nếu hát hay rất lớn. Là năm mươi mảnh giấy nhũ tương."
Năm mươi mảnh giấy nhũ tương? Minh Châu nghe mà ngỡ ngàng. Mười mảnh giấy nhũ tương đã có thể đổi được kỳ nam trầm hương(2). Năm mươi mảnh...
Từ từ đã, không phải có thể đổi được nước Tưởng Thức sao? Nàng còn thiếu thứ đó để luyện hoá cây bút tặng thầy Tâm Nguyên.
Kình Sang đếm đếm trong miệng:
"Minh Châu, năm mươi mảnh giấy nhũ tương nếu đổi ra là năm trăm cái phê Ưu hạng đấy. Cứ cho là học xuất sắc lắm, cũng phải mất mấy năm mới thu thập được từng đấy.
Nói cách khác, nếu buổi hát giao duyên Trống Quân mà đạt giải nhất, thì cũng được ghi là có năm trăm cái Ưu Hạng? Không phải như vậy sẽ thành Quán Trường rồi còn gì?"
Minh Châu không quan tâm lắm cái danh hiêụ kia. Nhưng số lượng giấy nhũ tương thì nàng rất quan tâm.
Lúc này Phiêu Tri chạy vào tịnh xá tìm Minh Châu.
"Cô làm gì mà lâu thế? Sắp vào học rồi đấy không đi sẽ muộn đó." Phiêu Tri chạy tới chỗ Minh Châu ôm lấy tay nàng. Nàng ta cũng mất một lúc mới nhận ra Qưới Thạnh.
"Anh..., sao lại cắt tóc mất rồi?"
"Tôi tưởng rằng cô ghét mái tóc của tôi lắm chứ. Tôi cắt đi cô sẽ thấy vui mới phải. Sao lại ngạc nhiên thế?" Qưới Thạnh khịt mũi.
"Nhưng tôi... tôi đâu có bắt anh cắt tóc... Đừng nói là vì tôi mà anh cắt đấy nhé?"
"Đúng rồi đấy, tôi không muốn đang đánh nhau mà vướng phải mấy cái lỉnh kỉnh trên người ai đó rồi ngã, được chưa?"
Phiêu Tri không hiểu sao mỗi lần thấy cái gã Kì Mang tộc này lại không nhịn được mà muốn chửi cho vài câu. Có lẽ là do thái độ nhâng nháo của gã, luôn chọc cho nàng bực bội. Phiêu Tri trừng trừng nhìn gã rồi nghĩ thầm trong lòng, hôm nay bà đây ăn chay, không muốn kiếm chuyện với ngươi. Nàng liền không quan tâm tới gã nữa, dắt tay Minh Châu đi thẳng.
Lớp học của thầy Tâm Nguyên nằm ở gian nhà chính. Tất cả học sinh đều được ngồi trong nhà, có bàn gỗ, trải chiếu, không cần phải lót lá chuối ngồi ngoài sân như các môn thiên phú.
Tuy nhiên Minh Châu lại cảm thấy hoài niệm cái không gian ngoài trời, dưới tán lá bàng hay tán cây si cây đề, cảm giác dễ chịu và bớt ngột ngạt hơn ở đây. Dẫu biết rằng việc môi trường học khác nhau là do sự nghiên cứu của các Tiên Quân đối với chất lượng tiếp thu của các môn học, ví dụ như học Văn chương thì lại học ở một cái đình nổi giữa hồ, nhưng Luyện chữ thì lại ở trong nhà. Đấy là vì Văn chương cần sáng tạo, cảm hứng. Còn Luyện chữ lại cần sự tập trung.
Cái bàn con của thầy Tâm Nguyên nằm ở chỗ cao nhất trong lớp, trên bàn có một ấm trà men lam nhạt, vẫn còn nóng. Hương thơm toả ra thanh nhã dễ chịu. Minh Châu còn nhớ rất rõ loại trà thầy thích uống nhất là trà trắng Suối Giàng, được hái từ cây Shan tuyết cổ thụ trên dãy Hoàng Liên Sơn.
Loại trà này Thoải Phủ không có, nên lần đầu thầy đến chỗ nàng phải mang theo. Trà trắng chỉ thu hoạch được vào mùa xuân, chính vì vậy quý hiếm vô cùng. Nước trà có màu vàng nhạt, uống không hề đắng lại còn có vị ngòn ngọt. Minh Châu thích đến nỗi cứ đòi thầy cho thêm.
Nhớ lại ngày còn bé, nàng không khỏi bật cười. Thưở ấu thơ hồn nhiên, cái gì cũng không biết, lại còn để thầy phải chăm sóc như bảo mẫu, thật không phải đạo một chút nào.
Tiếng xì xào bàn tán của các nữ sinh ngồi dưới làm cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
"Ôi ta đến lớp Lịch Sử Viễn Cổ này cũng chỉ vì muốn gặp thầy. Sao thầy lâu quá chưa đến vậy."
"Quỳnh Tương, không phải em nói ghét nhất mấy môn chán òm như lịch sử à? Sao hôm nay chăm chỉ thế?"
"Nếu không phải vì Tâm Nguyên Tiên Quân đẹp trai, em đã giả ốm mà xin nghỉ rồi."
"Mà này Ngọc Hoa, em nghe nói thầy Tâm Nguyên nhậm chức Nam Tào trên Thiên Phủ. Cả một đời định sẵn không thể kết duyên với ai cả."
"Chị cũng nghe nói. Thầy được chọn làm Nam Tào vì Ngọc Hoàng thấy thầy trời sinh tính cách vô dục vô cầu. Nhưng không lẽ, thầy thật sự không động lòng với bất kì ai ư?"
"Kể cũng lạ thật đấy, Nam Tào Tiên Quân, lại xuống trường ta làm thầy dạy lịch sử. Nghe nói trước kia trường ta mời thầy bao nhiêu lần đều không được mà lần này lại tự nguyện đến đây. Rốt cuộc là tại sao nhỉ?"
Những lời bàn tán thêu dệt của các nữ sinh càng làm cho câu chuyện về thân thế của Tâm Nguyên thêm phần kì bí. Vừa thanh cao, vừa ẩn dật lánh đời, lại còn vô dục vô cầu, có lẽ giờ trong mắt họ thâỳ Tâm Nguyên cả người đều là tiên khí, không ai với tới được.
Mà Minh Châu của chúng ta đây vừa nghe vừa cười thầm. Họ chưa từng thấy Tâm Nguyên phải xách quần rượt theo nàng, hay những lúc bị nàng trêu chọc đến mức nhếch nhác như thế nào. Nếu thấy, chắc chắn tâm hồn họ sẽ không chống đỡ nổi.
Tâm Nguyên bước vào lớp, tất cả học sinh liền im phăng phắc. Đám nữ sinh bên Hồ Ly tộc và Xà tộc thì mải mê nhìn ngắm, còn nữ sinh Điểu tộc kiêu ngạo chỉ im lặng. Nam sinh thì người sợ phải trả bài, người sợ cái danh Nam Tào của chàng mà ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh lại.
Tâm Nguyên có thể nói là có quan hệ rất tốt với nhiều vị thần tiên. Lại được đảm nhiệm chức quan liên quan đến mạng sống của rất nhiều người, vậy nên không ai muốn đắc tội chàng.
Tâm Nguyên lẳng lặng rót cho mình một chén trà, ung dung nhấp môi rồi hỏi.
"Hôm nay ai lên trả bài đây nhỉ?"
Lớp học một trăm hai mươi môn sinh mà im lặng như tờ. Đến tiếng thở khẽ cũng nghe thấy được. Không khí đáng sợ làm Minh Châu không chịu nổi, đành phải giơ tay.
Tâm Nguyên liếc nhìn nàng, tỏ vẻ không hài lòng.
"Các trò có phải đang muốn nói với thầy rằng, chỉ có Khai Niên Quán Trường là có học bài. Nên Nhất Niên thì cũng để bạn ấy làm luôn. Các trò đến đây cho có mặt thôi có phải không?"
Cả lớp lại tiếp tục im lặng.
"Được rồi, ta sẽ gọi. Uy Uyễn của Xà tộc!"
Cái tên vừa vang lên, trong lớp toàn là tiếng thở phào. Uy Uyễn đứng lên, rất thoải mái tự tin không chút nao núng.
"Kể tên năm Cự viễn mà em biết."
"Thần Trụ Trời, ông Lộc Cộc, bà Tô Cồ, Ông Vồm, ông Tu Nưa."
"Cự Viễn là gì?"
"Trong Đông Kinh Nghĩa Thục chép, Cự Viễn hay còn gọi là Thần Khổng Lồ là vị thần thời viễn cổ, tộc đầu tiên xuất hiện khi vũ trụ còn ở thời kì hỗn độn sơ khai. Cự Viễn được tạo nên bởi đá, có hình dáng người. Sức mạnh dời non lấp bể, có thể kiến tạo vũ trụ."
"Vậy sau khi thần Trụ Trời xây xong cột chống trời, đào sông lấp bể, thần đã đi đâu?"
"Việc này thì đến nay vẫn còn có nhiều tranh cãi. Có người nói ông đã thác hoá, sau đó có những vị thần khác thay ông tiếp tục xây dựng vũ trụ như ông Kể Sao, ông Xây Rú, ông Tát Bể,..."
"Được rồi, Uy Uyễn ngồi xuống. Cả lớp biết bạn nói đúng hay sai ở điểm nào không?"
Thầy Tâm Nguyên vẫn hỏi, và cả lớp vẫn im. Và vẫn chỉ có Minh Châu giơ tay.
"Thật đáng buồn." Thầy thở dài. "Hậu bối ngày nay không còn muốn biết tổ tiên gốc gác của mình ở đâu nữa. Minh Châu, trò nói đi."
"Thưa, bạn nói sai ở một điểm. Cự Viễn không phải là một tộc. Vì điều kiện để hình thành một tộc là phải có sự di truyền về hình thái, tập tính từ đời này qua đời khác, bằng sự giao thoa giữa người nam và người nữ. Còn Cự Viễn lại khác. Sau khi trải qua hàng vạn năm khai thiên lập địa, năng lượng của họ cạn dần và thác hoá. Sau đó lại trải qua thêm vạn năm nữa, từ thân thể đó lại tích tụ linh khí mà sinh ra những Cự Viễn khác.
Tuy nhiên cũng có một số trường hợp như ông Lộc Cộc, bà Tô Cồ, hay ông Đùng bà Đà, họ hoài thai và đẻ ra bọc trứng, con của họ đều là những vị thần."
"Vậy Thiên Tổ Địa Chủ Xã Tắc Đế Quân thì sao? Ngài có phải là Cự Viễn không?" Tâm Nguyên hỏi.
"Ngài là thiên địa cộng chủ duy nhất còn sống, có công hoàn thiện Tứ Phủ. Tuy nhiên ngài không phải là Cự Viễn."
Tâm Nguyên nhìn nàng trân trân, rồi chàng nhàn nhạt hỏi tiếp:
"Vậy trường hợp Cự Viễn lai với con người thì sao?"
"Đấy không phải là lai, đấy là mang thai hộ. Trong trường hợp không đủ điều kiện để tái sinh, ví dụ như mặt đất đã có quá nhiều con người sinh sống, việc thần khổng lồ xuất hiện sẽ trái với quy luật vũ trụ, làm ảnh hưởng đến các sinh vật nhỏ bé khác, thì họ sẽ chờ con người đến hoài thai họ. Các trường hợp thường thấy nhất là những dấu chân in trên đá của thần Độc Cước. Phụ nữ của Nhân tộc giẫm trên vết chân đó sẽ mang thai đứa trẻ có sức mạnh của Cự Viễn, nhưng lại có máu thịt của con người."
"Vậy Thánh Gióng, Thạch Thần Cao Lỗ, Thần Đồng Cổ đều là như vậy?"
"Đúng vậy, có thể dễ dàng nhận thấy, những vị thần này có sức vóc cao lớn dị thường. Cao đến tám chín thước, lại có sức mạnh kinh người, tài năng đặc biệt, chính là bởi họ mang sức mạnh của thần viễn cổ."
Tâm Nguyên gật đầu, đoạn nói với cả lớp:
"Minh Châu nói đúng, kiến thức chắc chắn, phê Ưu hạng. Uy Uyễn cũng có học bài nhưng lại sai ở một điểm quan trọng, phê Thứ hạng."
Rồi thầy lại nói tiếp:
"Ngày hôm nay chúng ta sẽ học tiếp về Cự Viễn. Tuy nhiên các em không cần phải ghi chép gì hết, hãy nhớ nó bằng đầu của mình."
Giờ học hôm đó, thầy Tâm Nguyên toàn kể chuyện và pha trò, biến một giờ học tưởng chừng như khô khan trở nên cực kì thú vị. Ngay cả những môn sinh hay ngủ gật nhất cũng phải ngồi ngay ngắn lắng nghe.
Thầy Tâm Nguyên cứ thế thuận lợi chiếm được cảm tình của các môn sinh, khiến ý nghĩ rằng thầy là người lạnh lùng, xa cách biến mất hoàn toàn.
"Ai cho thầy biết, kỷ Hồng Bàng thị có gì nổi bật?"
Lớp bây giờ lại sôi nổi hẳn, nhiều người nhao nhao giơ tay. Thầy chỉ vào Phiêu Tri.
"Thưa thầy, điểm nổi bật nhất của kỷ Hồng Bàng thị là loài người bắt đầu xuất hiện."
"Ồ họ xuất hiện từ đâu?"
"Họ là con cháu của Kì Mang tộc, mà Kì Mang tộc là con cháu của Kì Lân tộc. Các thú tộc bốn chân đi lại trên mặt đất đều có nguồn gốc từ Kì Lân. Nhưng đặc biệt Nhân tộc đi bằng hai chân."
"Đúng vậy. Dòng máu chảy trong người các trò bây giờ đều là của Tứ linh. Tất cả loài có vảy tôn Rồng là thủy tổ. Tất cả loài chim trên trời tôn Phượng là thủy tổ. Tất cả loài thú trên mặt đất tôn Kì lân là thủy tổ. Các loài này lại lai tạo với nhau sinh ra nhiều giống loài khác. Những người con này về sau trở thành Nhân tộc."
"Nhân tộc sống ở Địa Phủ thiếu linh khí, ô trọc nhiều nên mất đi thần thông, phải sống mà luôn lo toan cơm ăn áo mặc. Nhưng sự sùng bái và thờ phụng của họ đối với thần tiên lại cho chúng ta sức mạnh. Chính vì vậy chúng ta phải có trách nhiệm bảo vệ họ."
Minh Châu hí hoáy ghi chép. Tuy thầy nói là không cần phải ghi chép gì hết, nhưng nàng cảm thấy tóm lược lại ý chính sẽ dễ ghi nhớ hơn. Qua hơn một canh giờ nữa, lớp học cũng kết thúc, cả lớp kéo nhau lục đục ra về.
Nàng cùng Phiêu Tri đi ra đến cửa thì bị Uy Uyễn chặn lại. Nàng rất ngạc nhiên, bản năng lại tránh hắn ta, vòng qua đường khác. Nhưng tên này không chịu thua, lại tiếp tục chặn nàng.
"Quán Trường sao lại vờ như không quen biết thế? Đây là vì Long Tộc chi vương, nên không muốn kết bạn với Xà tộc như tôi?"
"Bạn đừng tùy tiện quy kết cho Minh Châu như thế. Nàng ấy rất hoà đồng, thân thiện, chỉ không dám giao du với mình bạn thôi." Phiêu Tri bước ra chắn trước mặt Minh Châu, làm nàng cứ không hiểu sao lại liên hệ với cảnh gà mái mẹ đang bảo vệ gà con.
"Phiêu Tri, không sao đâu. Bạn Uy Uyễn này, rốt cục là có chuyện gì mà phải nhọc công đứng chờ mình như vậy?"
Uy Uyễn chỉ vào tấm bảng thông báo lơ lửng giữa sân trường.
"Sợ là nàng không muốn giao du với tôi cũng không được rồi. Trên kia ghi rõ, những ai điểm học kém sẽ có một bạn học kèm cặp. Minh Châu, nàng chính là bạn học kèm của tôi đó."
Minh Châu muốn ngã lăn quay ra đất. Nàng phóng ra ngoài nhìn bảng thông báo, không tin nổi vào mắt mình.
Vì để đảm bảo chất lượng đồng đều. Những môn sinh nào học kém, hay đùa nghịch trong lớp, sẽ phải chép phạt, cũng như có một bạn học kèm theo dõi, kiểm tra việc làm bài tập của bạn.
Và nàng được ghép cặp với Uy Uyễn!
Đúng là chạy trời không khỏi nắng. Người nàng không muốn gặp nhất số trời lại run rủi cho gặp hết mười lăm ngày.
Nàng cứ đứng như trời trồng tại chỗ. Đúng lúc đấy thầy Tâm Nguyên đi ra, bắt gặp nàng liền tới hỏi.
"Minh Châu, con làm sao thế?"
Minh Châu mếu máo:
"Thầy ơi, từ khi nào trường yêu cầu môn sinh giỏi phải kèm cặp môn sinh yếu thế ạ? Sao con không biết gì về chuyện này?"
"Thông báo này phát từ ba ngày trước, lục lạc của con không báo tin sao?"
Minh Châu thất thần, nàng mò vào thắt lưng kiếm cái hà bao, lấy lục lạc ra. Chỉ thấy lục lạc vẫn còn nguyên vẹn nhưng không có bất cứ tín hiệu nào.
Lẽ ra nàng phải để ý chứ, nàng âm thầm mắng chửi mình. Chắc chắn lúc cầm hà bao của nàng, Uy Uyễn đã thử táy máy vào lục lạc. Nhưng mà bằng cách nào? Minh Châu quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn. Chỉ thấy hắn đang dựa lưng vào cửa, cười cười nhìn nàng. Tên biến thái này rốt cuộc đang âm mưu cái gì?
Tâm Nguyên lại lo lắng hỏi nàng có sao không. Nhưng nàng cảm thấy chuyện này không nên phiền đến thầy, hơn nữa có nói thì thầy cũng không làm được gì, nên lắc đầu bảo không có.
Đáy mắt Tâm Nguyên thoáng chút thất vọng. Nó làm Minh Châu hơi áy náy. Nàng cười tươi, nói sang chuyện khác.
"Thầy, qua mấy ngày nữa là tới Trung thu, cũng là sắp đến ngày sinh nhật của thầy rồi. Thầy có dự định gì chưa?"
Tâm Nguyên cười.
"Ngày Trung Thu là ngày lễ bên gia đình. Ta chắc sẽ về Thiên Phủ một chuyến. Nhưng nếu con rủ ta đi đâu thì ta sẽ ở lại."
Dễ vậy sao? Minh Châu nghe mà nửa mừng nửa lo. Sinh nhật thầy những năm trước đều cùng nàng đón ở Thoải Phủ. Năm nay nàng đến Tuệ Am Tràng Ốc học, cũng không biết nên đi đâu. Nàng vân vê tà áo, cười ngọt nhìn thầy:
"Vậy năm nay thầy cho con lên tham quan Thiên Phủ đi, có được không ạ?"
Tâm Nguyên không xa lạ gì cái điệu bộ này của nàng. Mỗi lần muốn cái gì, nàng đều ra vẻ dễ thương để năn nỉ người ta cho bằng được. Chính chàng cũng không chịu nổi. Chàng xoa đầu nàng, cưng chiều nói:
"Đương nhiên là được. Nhưng con nhớ phải dậy sớm. Ngày hôm đó ta không chờ con ngủ nướng được đâu đấy."
Minh Châu cười hì hì, phấn khởi vô cùng. Chỉ cần nghĩ sẽ được cùng thầy đi chơi, mọi phiền muộn vì cái gã Uy Uyễn đều tan biến.
Mà mọi biểu cảm, cử chỉ của nàng đều được Uy Uyễn đứng từ xa thu hết vào tầm mắt. Hắn có thể nhìn ra quan hệ của hai người này thân thiết hơn thầy trò thông thường. Khoé miệng hắn lại nhếch lên, ánh mắt cũng u tối đi vài phần.
Minh Châu chia tay thầy xong lại quay về chỗ hắn, biểu cảm thay đổi đột ngột, từ vui vẻ thành bí xị. Uy Uyễn trêu chọc:
"Sao thế, gương mặt tôi không đẹp bằng Tâm Nguyên Tiên Quân, làm Minh Châu công chúa của Long Tộc không vui rồi?"
"Vấn đề không phải là gương mặt của anh, mà là sự xảo trá của anh. Anh nói đi, anh làm gì lục lạc của tôi rồi hả?"
Uy Uyễn nhún vai.
"Lục lạc của nàng hỏng không liên quan đến tôi cả. Tôi không thể nào mở được hà bao của nàng, cái đó nàng hiểu hơn ai hết chứ?"
Đương nhiên Minh Châu biết, hà bao có kí hiệu Long Tộc chỉ người Long Tộc mở được. Nhưng nàng vẫn thấy Uu Uyễn rất đáng nghi. Tốt nhất nàng nên cẩn thận hơn với con người này.
Chú thích:
1. Trống quân: hát Trống quân là một hình thức hát đối đáp giao duyên của người miền Bắc. Nổi tiếng nhất là ở xã Dạ Trạch, Khoái Châu, tỉnh Hưng Yên (tương truyền là có nguồn gốc từ đầm Nhất Dạ của Tiên Dung và Chử Đồng Tử).
2. Kỳ nam là một loại trầm hương, nhưng quý hiếm hơn nhiều. Kỳ nam có mùi thơm hơn và có bốn loại là hắc kỳ, hoàng kỳ, thanh kỳ, bạch kỳ.
Danh sách chương