Truyền thuyết xa xưa kể rằng, thuở hồng hoang, khi vạn vật còn ở trạng thái hỗn độn sơ khai, có một vị thần cao lớn bỗng dưng xuất hiện. Đó là thần Trụ Trời. Thần đắp núi lên thật cao để chống cho trời và đất tách biệt khỏi nhau.
Tuy nhiên, thần thoại loài người lại kể khác với thần tiên một chút.
Loài người viết rằng, thần Trụ Trời sau khi xây cột chống trời đã phá đi, chỉ còn lại di tích là núi Thạch Môn ngày nay.
Nhưng với thần tiên, cột chống trời vẫn còn y nguyên, và người trần không thể nào thấy được. Ở nơi là ranh giới nối giữa trời và đất đó, Thiên Tổ Địa Chủ Xã Tắc Đế Quân đã xây một ngôi trường tên là Tuệ Am Tràng Ốc. Trường được giấu sau làn mây ngũ sắc, là nơi các con em thần tộc đến học.
Là ngôi trường được xây dựng từ thời thượng cổ hồng hoang, đã sản sinh bao nhiêu thế hệ thần tiên uy danh lừng lẫy, hiện giờ Tuệ Am Tràng Ốc cũng có rất nhiều Trung Đẳng Thần, Thượng Đẳng Thần giúp việc dạy học.
Minh Châu nhìn Tuệ Am Tràng Ốc từ xa, hoàn toàn bị choáng ngợp bởi cảnh vật núi non xung quanh. Ngôi trường đúng như miêu tả trong sách, nằm cheo leo trên đỉnh ngọn núi Thạch Môn. Bên trên là cột kình thiên có rồng cuốn quanh, chính là lối để lên Thiên Phủ. Mây phủ kín khắp lối, khiến cảnh sắc thêm phần huyền ảo.
Ba người Tâm Nguyên, Minh Châu, Kình Sang đáp đến nơi, cũng là lúc cổng trường vừa mở. Kình Sang nhảy từ xe mây xuống, đưa tay đỡ nàng.
Tâm Nguyên nhìn cảnh đấy, tỏ vẻ thờ ơ quay đi.
"Thầy ơi, đợi con với!"
"Ta chỉ giới thiệu các con vào đây học thôi. Mọi chuyện còn lại, con phải tự lo lấy." Tâm Nguyên lạnh nhạt nói, lững thững đi vào trong khuôn viên trường.
Minh Châu mê mải nhìn ngắm cảnh sắc kì ảo xung quanh, những môn sinh mới nhập học mặc đủ loại quần áo kì lạ, nô nức bước lên những bậc thang đá tiến về phía trường học.
Cổng trường rất cao, xây bằng đá, trên đỉnh hai cột hai bên có bức tượng hai con chim hạc đang đậu. Tấm biển bằng đá chạm nổi bốn chữ "Tuệ Am Tràng Ốc" bằng chữ Minh Văn(1), sơn màu đen. Sân trường rất rộng. Bao quanh là những dãy nhà nhiều gian, dựng bằng gỗ, mái cong lợp ngói.
Minh Châu đứng cạnh Tâm Nguyên, cứ nhấp nhổm nhìn ngó xung quanh.
Đằng sau có người khó chịu.
"Đừng nhón chân như thế, mọi người đằng sau sẽ không nhìn thấy gì đâu."
Minh Châu giật mình, vội vàng xin lỗi. Nàng lén nhìn phía sau, chỉ thấy một cô gái ăn mặc rất sặc sỡ. Đầu cô ấy đội một cái mũ rộng vành, xung quanh gắn những tua rủ bằng bạc nhìn rất vui mắt. Trên cổ là vòng bạc, quần áo cũng rất lạ, hoa văn lẫn màu sắc của nó Minh Châu chưa thấy bao giờ(2).
"Đó là tiểu công chúa của tộc Khổng Tước (chim Công). Cô ấy đến từ Nhạc Phủ." Tâm Nguyên khe khẽ nói với nàng. Chàng không muốn nàng vì tò mò mà nhìn người ta chăm chăm, sẽ bị cho là phi lễ.
"Thảo nào mà nàng ấy đẹp quá." Minh Châu đáp lại. Mấy trăm năm nay nàng chưa đi đâu khỏi Thoải Phủ, phút chốc bị choáng ngợp bởi sự đa dạng của các thần tộc khác.
Trên bậc cao nhất của toà nhà chính, một vị Tiên Quân bước ra, tay cầm một cuộn giấy, mở ra đọc dõng dạc.
"Ta là Khang Ninh Tiên Quân, là người sẽ hướng dẫn cho các trò trước khi nhập học. Bây giờ ta sẽ điểm danh."
"Ta kêu đến ai thì người đó bước sang phía bên phải xếp thành một hàng. Đầu tiên là Điểu tộc. Phiêu Tri của tộc Khổng Tước!"
"Có." Giọng nói phát ra từ sau lưng Minh Châu, nàng không nhịn được lại quay lại nhìn lén một cái. Phiêu Tri bước sang bên phải, nhìn thấy nàng liền mỉm cười.
Có vẻ cô ấy là người tốt. Minh Châu nghĩ thầm. Xem ra tộc Khổng Tước cũng không phải toàn người kiêu ngạo như người ta nói.
"Đàm Xá, Siêu Loại của tộc Đại Bàng."
"Ninh Thiếp, Liễu Sương của tộc Hồng Bàng."
"Loan Anh của tộc Lạc Điểu."
"Vĩnh Nương của tộc Bạch Hạc."
.....
Điểm danh thêm hai ba lượt nữa mới hết người của Điểu tộc. Minh Châu cứ mở to mắt nhìn ngắm hết người này tới người khác. Quần áo của họ cũng rất khác nhau. Người thì chỉ mặc áo lụa trắng, người lại sặc sỡ nhiều màu.
"Kình Sang, Minh Châu của Long Tộc."
Giật mình vì đột ngột được gọi tên, nàng nhanh chóng đi theo anh, xếp thành hàng.
Nhưng Long Tộc chỉ có hai người là anh em nàng, hàng nghìn con mắt đều hướng về phía họ, làm nàng có chút không quen.
Long Tộc vốn ít giao du với bên ngoài, thấy họ đi học ở Tuệ Am Tràng Ốc là một việc cực hiếm. Các môn sinh không kiềm chế được lòng ngưỡng mộ của mình, nhất là các cô gái. Trước vẻ đẹp tuấn mỹ của Kình Sang, họ đều lén nhìn chàng mà mặt hoa ửng hồng.
Phiêu Tri khi biết nàng là người của Long Tộc cũng rất ngạc nhiên. Có vẻ thiện cảm tăng lên vài phần.
"Thế Huân, Lộc Lĩnh, Yến Sai, Phù Lan của Kì Mang tộc."
Minh Châu hiếu kì nhìn sang, tý nữa thì ngã ngửa.
Đấy không phải là Qưới Thạnh, anh ba của nàng sao? Sao đã thành Kì Mang tộc rồi? Kì Mang Tộc là con cháu của Kì Lân, có vẻ ngoài giống hươu, với bộ sừng lớn, nhưng thân dưới lại giống Trâu, có vẩy rồng, móng và đuôi lại giống Hổ. Người đầu tiên được ghi vào sách sử của tộc này chính là Kinh Dương Vương Lộc Tục.
Qưới Thạnh cũng nhìn sang chỗ hai em mình, nháy mắt ra hiệu. Kình Sang và nàng nhìn nhau, lắc đầu, không hiểu ông anh lại tính bày trò gì nữa.
"Viên Suất, Bất Bạt của Hổ tộc."
"Tài Hoằng, Thạnh Quyết, Kiên Hảo của Kim Quy Tộc."
Ngọc Quyên, Quỳnh Tương, Hạ Suất của Hồ Ly Tộc
"Uy Uyễn, Mạnh Khoát, Ly Toan của Xà tộc."
...
Những thiếu niên anh khí ngời ngời, thiếu nữ rực rỡ kiều mị tuần tự bước lên. Minh Châu thấy vẻ đẹp của họ rất sắc sảo, lại pha chút mê hoặc của Yêu tộc, cảm thấy rất khác với những thần tộc khác. Nhất là mỹ nhân mềm mại duyên dáng tên Ly Toan kia, không hiểu sao khiến nàng thấy hơi sợ.
Sau một tuần hương, Tiên Quân cũng điểm danh xong. Từng tốp môn sinh đi vào trường theo hàng đã sắp sẵn. Họ được phân ra ở những khu vực riêng. Mỗi tộc có một biệt ốc để ăn, ngủ, sinh hoạt, học hành.
"Bởi vì mỗi tộc đều có sinh hoạt, tập quán ăn ở khác nhau, nên ở riêng sẽ tiện hơn. Tràng Ốc cũng đã cố gắng xây dựng sao cho giống với thổ nhưỡng ở quê nhà của các trò. Mọi người đi đường xa đã mệt rồi, hãy về tắm rửa nghỉ ngơi rồi tối sẽ tập hợp ở nhà ăn."
Minh Châu đi theo Kình Sang tới một nơi gọi là Thiên Thủy Tịnh Xá. Mới đi được vài bước, nàng quay lại tìm Tâm Nguyên thì đã không thấy thầy đâu nữa.
Mới thế mà đã đi mất rồi. Đến một lời chào tạm biệt cũng không nói nữa. Minh Châu buồn bã nhìn về phía xa rồi đành đi theo Kình Sang. Nhưng sau đến chỗ ở thì tinh thần của nàng phấn chấn lên hẳn.
Thiên Thủy Tịnh Xá là một hòn đảo nổi lơ lửng giữa trời. Chính giữa là một thác nước đổ xuống một cái hồ lớn. Xung quanh là núi non và cây cối. Xét về phong thủy thì có đủ thủy, sơn, mộc, luôn vận động không bị ứ trệ. Để ở cũng không quá buồn chán, mà để tu luyện, học hành cũng đủ thanh tĩnh.
Bốn phía là các dãy nhà ba gian xếp thành hình chữ công.
Kình Sang và Minh Châu vừa đến, đã thấy người của Kim Quy Tộc đang múc nước trong hồ xách về.
"Tham kiến tứ hoàng tử, Minh Châu công chúa."
"Ấy ấy, không cần đa lễ. Chúng ta đều là môn sinh học ở đây, sau này còn giúp đỡ nhau. Đừng để ý địa vị."
Minh Châu hào hứng nói chuyện với người của Kim Quy Tộc. Kình Sang hỏi:
"Các vị năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Tôi năm nay sáu trăm tuổi." Tài Hoằng vỗ ngực trả lời.
"Tôi bốn trăm." Thạnh Quyết nói.
"Còn tôi ba trăm năm mươi." Kiên Hảo đáp.
Hai anh em nhìn nhau. Hoá ra họ đều lớn hơn hai người, vậy mà trông lại trạc tuổi nhau.
"Vậy các bác đều bậc trên rồi. Kình Sang và em đều mới ba trăm tuổi."
Tài Hoằng có vẻ ngạc nhiên.
"Mới ba trăm tuổi mà trông hai người lớn thật đấy. Tôi nghe cha nói lễ Thần Châu các hoàng tử và công chúa đều thoát thai hoán cốt, thăng tiến vượt bậc, bây giờ mới dám tin."
"Ba người không dự lễ Thần Châu sao?"
"Chúng ta đi cùng cha, với mấy anh em trong binh tướng của thủy tộc đi đánh nhau với yêu quái ở bên ngoài, về không kịp. Thật sự quá đáng tiếc."
"Xin hỏi, cha của bác có phải là Đại Tướng Quân Hàm Lân phải không?"
"Đúng vậy, gia phụ chính là Đại Tướng Quân Hàm Lân, con trai của Đại Thừa Tướng Linh Lang. Gia phụ vâng lệnh Quan Lớn Đệ Tam đi đánh Ngư Tinh làm hại dân chúng."
"Kình Sang vô cùng ngưỡng mộ cha và ông nội của bác. Thật không ngờ có thể gặp mặt ở đây. Vậy đi, chúng ta kết nghĩa anh em. Mượn cảnh núi non ở đây, rót một chén rượu, chúng ta uống rượu rồi làm một bài thơ đề. Các bác thấy thế nào?"
Mọi người đều nhất trí. Minh Châu lấy từ trong xà tích ra một vò rượu men lá, rót vào chén xà cừ đưa cho các anh.
Năm người hướng về phía Đông hành lễ rồi đưa chén rượu lên uống cạn.
Cả năm người nhìn nhau, cười ha hả, rồi họ hàn huyên vài câu, liền chia nhau về nghỉ ngơi tắm rửa.
Kình Sang bảo với các anh em Quy tộc:
"Ở đây chỉ có Minh Châu là con gái, mọi người nhường cho em ấy một gian nhà riêng, có được không?"
"Chuyện nhỏ. Công chúa cứ lấy gian nhà ở phía nam, gian nhà đó có một cái hồ nhỏ dẫn từ hồ lớn này qua. Muốn tắm rửa cũng không cần phải gánh nước nữa."
Minh Châu vui vẻ cảm tạ. Kình Sang lấy gian phía đông, còn ba anh em Quy Tộc lấy gian nhà phía Bắc.
"Còn có mấy anh em Kình Ngư tộc và Long Hà cô nương nữa, họ bận trấn áp Ngư Tinh nên đến muộn."
"Đừng lo lắng. Long Hà cô nương cứ ở chung với em, còn gian phía Tây cho các anh ở Kình Ngư tộc là đủ." Minh Châu nói.
Minh Châu về phòng, vội vàng thay quần áo rồi nhảy xuống hồ nước ngâm mình, thoải mái vô cùng. Nàng còn đang sợ đến đây học sẽ không chịu nổi vì thiếu nước.
Buổi tối hôm đó, con em của các thần tộc đều tề tựu đông đủ trong phòng ăn. Phòng ăn rất rộng, có tận năm mươi cái bàn tròn. Chính giữa lại có một cái đài lớn. Trên đài có một thanh kiếm sáng rực cắm vào một tảng đá. Minh Châu vừa tới, Kình Sang và ba anh em Quy Tộc đã vẫy tay với nàng.
"Minh Châu, ở đây!"
Chiếc bàn tròn có hơn hai mươi người đang ngồi sẵn, Minh Châu thấy những gương mặt rất lạ, liền hỏi Kình Sang.
"Anh, họ là ai vậy?"
Tài Hoằng vội lên tiếng.
"Minh Châu, xin giới thiệu với em, đây là các anh em của Kình Ngư Tộc. Từng người lên giới thiệu đi nào."
"Tôi là Nhị Khanh."
"Còn tôi là Hải Sa, còn đây là Hải Diêu."
"Tôi là Ngạc Vương."
Minh Châu chào hỏi từng người. Còn nhiều cái tên khác mà nàng không thể nào nhớ hết.
Một cô gái cũng nâng bát rượu lên mời nàng. Nàng chính là Long Hà, chân thân là một con tôm hùm cực lớn.
"Chúng thần sống ở miền biên viễn, bây giờ mới gặp được hoàng tử và công chúa, thất lễ rồi."
Nàng nhìn cô gái toàn thân mặc giáp đỏ, từ lời ăn tiếng nói đến cử chỉ đều đậm chất một vị nữ tướng xông pha nhiều năm trên trận mạc, trong lòng cực kì ngưỡng mộ. Nàng đưa chén rượu lên ngang ngực, kính cẩn bồi Long Hà.
"Đừng đa lễ. Em ngưỡng mộ uy danh chị đã lâu. Nào, em mời chị một ly."
Hai chị em cười cười nhìn nhau, có vẻ rất tâm đầu ý hợp.
Đúng lúc đấy, Phiêu Tri cũng qua chỗ nàng mời rượu. Nàng ta đã thay ra một bộ y phục nền nã hơn lúc sáng, may bằng lụa, chỉ có chuỗi hạt mã não trên cổ là nổi bật.
Minh Châu nhìn nàng một lúc, rồi lấy từ hà bao ra một chuỗi hạt và vài viên đá to màu xanh thẫm như rêu, có vân đen cuộn thành vòng tròn như con mắt trên lông đuôi công, đưa cho Phiêu Tri.
"Đây là quà gặp mặt của mình. Mình tìm được mấy viên đá này rất lâu rồi mà chưa thấy ai hợp với nó. Chúng được gọi là đá lông công, là đá bản mệnh của cậu đó."
Phiêu Tri nhận chuỗi hạt và mấy viên đá, gương mặt tươi như hoa. Chuỗi hạt này hợp màu với bộ y phục của nàng hơn hẳn so với chuỗi mã não.
"Cảm ơn Minh Châu nhiều nha."
Minh Châu nhìn Long Hà và các anh em Thủy Tộc khác, vội lấy ra rất nhiều đá tặng họ. Còn phân tích tác dụng của từng loại. Với Kim Quy tộc nàng tặng lam ngọc vân đồi mồi, với Kình Ngư tộc nàng tặng đá xà cừ, với Giải Tộc và Long Hà nàng tặng đá san hô. Cuối cùng nàng móc ra hai hộp phấn nghiền từ bột trân châu, đựng trong hai cái vỏ sò tặng hai cô bạn mới. Họ rất thích, cuộc chuyện trò lại thêm phần sôi nổi.
Qưới Thạnh đã sang bàn hai người từ lúc nào, giọng điệu có vẻ hờn dỗi.
"Xem em gái tôi kìa, đến trường quen bạn mới sắp quên luôn ông anh này rồi."
Minh Châu không để ý, bị Qưới Thạnh lù lù hiện lên từ đằng sau làm giật mình. Nàng kéo anh ra một góc, hạ giọng thầm thì.
"Anh ba, anh ở bên Kì Mang tộc sao rồi? Sao tự dưng anh lại ở đó?"
"Còn không phải vì mạ bảo anh không được nói mình là Long Tộc, đừng để mạ xấu hổ sao. Anh không còn cách nào khác. Lúc đến đây thấy Kì Mang tộc bị thiếu mất một người. Vừa hay người đó là một con hươu sao có gạc bằng vàng. Thế là anh liền nói chuyện với họ một hồi. Nói chuyện không được, anh đành hiện chân thân lên, thế là họ im re rồi cho anh thế chỗ. Từ giờ em và mọi người phải nhớ gọi anh là Thế Huân."
"Vậy giờ anh ở đâu?"
"Thảm lắm, anh ở một nơi tên là Thảo Nguyên Huyền Thiên. Nói nôm na là một đồng cỏ vô tận, đi hoài không hết. Cuối cùng anh mới phát hiện ra là nó có kết giới, phá kết giới mới ra được. Toàn bộ đồng cỏ lơ lửng giữa trời. Thật không biết là phép thuật của ai tạo ra huyễn cảnh tinh tế đến như vậy."
"Thảo Nguyên Huyền Thiên? Vậy nơi đó có nước không, anh ba sống thế nào?"
"Không có lấy một giọt. Mà em biết không, ở đó không chỉ có tộc Kì Mang, còn nhiều tộc khác như Hổ Tộc, Kì Lân,... lạ cái là không có xô xát gì cả. Tất cả đều được quản lý bởi một con Tỳ Hưu."
"Hả? Tỳ Hưu?"
"Đúng vậy, nó ăn vàng bạc ghê lắm. May mấy thứ đó với anh là chuyện nhỏ. Chỉ cần đút cho nó nhiều nhiều chút là cũng có chỗ ở đàng hoàng. Nhưng anh vẫn cần nước."
Qưới Thạnh như sắp khóc đến nơi. Minh Châu đành phải an ủi, hứa sẽ cho anh sang chơi.
Phiêu Tri thấy nàng đi lâu quá, liền tới gọi. Ai ngờ vừa mới nhìn thấy người đang nói chuyện với nàng là Qưới Thạnh, mặt liền cắt không còn giọt máu. Nàng ta không nói không rằng kéo Minh Châu về phía mình, nhìn Qưới Thạnh đầy cảnh giác.
"Anh tránh xa Minh Châu ra. Minh Châu, đừng có giao du với tên biến thái này."
Minh Châu ngơ ngác không hiểu gì cả.
__________________
Chú thích:
1. Minh văn là cụm từ chỉ các kí tự trên câc di chỉ, cổ vật mà đến nay còn chưa có ai giải mã được.
Thời gian đầu khi tác giả tìm kiếm thông tin, có đọc qua về chữ Khoa đẩu. Tuy nhiên thời gian sau tìm hiểu thêm thì tác giả thấy chủ đề này đang tranh cãi rất nhiều và có nơi còn nói đây là loại chữ giả. Vì thế nên tác giả tạm để tên "Minh văn" để chỉ loại chữ cổ xưa nhất của người Việt, cho đến khi nào có tài liệu mới được công bố chính thức và được thừa nhận.
2. Quần áo của Phiêu Tri về cơ bản giống quần áo của người H"Mông. Tuy nhiên có thêm những điểm sáng tạo hơn như những hoạ tiết đặc trưng của loài chim công.
Tuy nhiên, thần thoại loài người lại kể khác với thần tiên một chút.
Loài người viết rằng, thần Trụ Trời sau khi xây cột chống trời đã phá đi, chỉ còn lại di tích là núi Thạch Môn ngày nay.
Nhưng với thần tiên, cột chống trời vẫn còn y nguyên, và người trần không thể nào thấy được. Ở nơi là ranh giới nối giữa trời và đất đó, Thiên Tổ Địa Chủ Xã Tắc Đế Quân đã xây một ngôi trường tên là Tuệ Am Tràng Ốc. Trường được giấu sau làn mây ngũ sắc, là nơi các con em thần tộc đến học.
Là ngôi trường được xây dựng từ thời thượng cổ hồng hoang, đã sản sinh bao nhiêu thế hệ thần tiên uy danh lừng lẫy, hiện giờ Tuệ Am Tràng Ốc cũng có rất nhiều Trung Đẳng Thần, Thượng Đẳng Thần giúp việc dạy học.
Minh Châu nhìn Tuệ Am Tràng Ốc từ xa, hoàn toàn bị choáng ngợp bởi cảnh vật núi non xung quanh. Ngôi trường đúng như miêu tả trong sách, nằm cheo leo trên đỉnh ngọn núi Thạch Môn. Bên trên là cột kình thiên có rồng cuốn quanh, chính là lối để lên Thiên Phủ. Mây phủ kín khắp lối, khiến cảnh sắc thêm phần huyền ảo.
Ba người Tâm Nguyên, Minh Châu, Kình Sang đáp đến nơi, cũng là lúc cổng trường vừa mở. Kình Sang nhảy từ xe mây xuống, đưa tay đỡ nàng.
Tâm Nguyên nhìn cảnh đấy, tỏ vẻ thờ ơ quay đi.
"Thầy ơi, đợi con với!"
"Ta chỉ giới thiệu các con vào đây học thôi. Mọi chuyện còn lại, con phải tự lo lấy." Tâm Nguyên lạnh nhạt nói, lững thững đi vào trong khuôn viên trường.
Minh Châu mê mải nhìn ngắm cảnh sắc kì ảo xung quanh, những môn sinh mới nhập học mặc đủ loại quần áo kì lạ, nô nức bước lên những bậc thang đá tiến về phía trường học.
Cổng trường rất cao, xây bằng đá, trên đỉnh hai cột hai bên có bức tượng hai con chim hạc đang đậu. Tấm biển bằng đá chạm nổi bốn chữ "Tuệ Am Tràng Ốc" bằng chữ Minh Văn(1), sơn màu đen. Sân trường rất rộng. Bao quanh là những dãy nhà nhiều gian, dựng bằng gỗ, mái cong lợp ngói.
Minh Châu đứng cạnh Tâm Nguyên, cứ nhấp nhổm nhìn ngó xung quanh.
Đằng sau có người khó chịu.
"Đừng nhón chân như thế, mọi người đằng sau sẽ không nhìn thấy gì đâu."
Minh Châu giật mình, vội vàng xin lỗi. Nàng lén nhìn phía sau, chỉ thấy một cô gái ăn mặc rất sặc sỡ. Đầu cô ấy đội một cái mũ rộng vành, xung quanh gắn những tua rủ bằng bạc nhìn rất vui mắt. Trên cổ là vòng bạc, quần áo cũng rất lạ, hoa văn lẫn màu sắc của nó Minh Châu chưa thấy bao giờ(2).
"Đó là tiểu công chúa của tộc Khổng Tước (chim Công). Cô ấy đến từ Nhạc Phủ." Tâm Nguyên khe khẽ nói với nàng. Chàng không muốn nàng vì tò mò mà nhìn người ta chăm chăm, sẽ bị cho là phi lễ.
"Thảo nào mà nàng ấy đẹp quá." Minh Châu đáp lại. Mấy trăm năm nay nàng chưa đi đâu khỏi Thoải Phủ, phút chốc bị choáng ngợp bởi sự đa dạng của các thần tộc khác.
Trên bậc cao nhất của toà nhà chính, một vị Tiên Quân bước ra, tay cầm một cuộn giấy, mở ra đọc dõng dạc.
"Ta là Khang Ninh Tiên Quân, là người sẽ hướng dẫn cho các trò trước khi nhập học. Bây giờ ta sẽ điểm danh."
"Ta kêu đến ai thì người đó bước sang phía bên phải xếp thành một hàng. Đầu tiên là Điểu tộc. Phiêu Tri của tộc Khổng Tước!"
"Có." Giọng nói phát ra từ sau lưng Minh Châu, nàng không nhịn được lại quay lại nhìn lén một cái. Phiêu Tri bước sang bên phải, nhìn thấy nàng liền mỉm cười.
Có vẻ cô ấy là người tốt. Minh Châu nghĩ thầm. Xem ra tộc Khổng Tước cũng không phải toàn người kiêu ngạo như người ta nói.
"Đàm Xá, Siêu Loại của tộc Đại Bàng."
"Ninh Thiếp, Liễu Sương của tộc Hồng Bàng."
"Loan Anh của tộc Lạc Điểu."
"Vĩnh Nương của tộc Bạch Hạc."
.....
Điểm danh thêm hai ba lượt nữa mới hết người của Điểu tộc. Minh Châu cứ mở to mắt nhìn ngắm hết người này tới người khác. Quần áo của họ cũng rất khác nhau. Người thì chỉ mặc áo lụa trắng, người lại sặc sỡ nhiều màu.
"Kình Sang, Minh Châu của Long Tộc."
Giật mình vì đột ngột được gọi tên, nàng nhanh chóng đi theo anh, xếp thành hàng.
Nhưng Long Tộc chỉ có hai người là anh em nàng, hàng nghìn con mắt đều hướng về phía họ, làm nàng có chút không quen.
Long Tộc vốn ít giao du với bên ngoài, thấy họ đi học ở Tuệ Am Tràng Ốc là một việc cực hiếm. Các môn sinh không kiềm chế được lòng ngưỡng mộ của mình, nhất là các cô gái. Trước vẻ đẹp tuấn mỹ của Kình Sang, họ đều lén nhìn chàng mà mặt hoa ửng hồng.
Phiêu Tri khi biết nàng là người của Long Tộc cũng rất ngạc nhiên. Có vẻ thiện cảm tăng lên vài phần.
"Thế Huân, Lộc Lĩnh, Yến Sai, Phù Lan của Kì Mang tộc."
Minh Châu hiếu kì nhìn sang, tý nữa thì ngã ngửa.
Đấy không phải là Qưới Thạnh, anh ba của nàng sao? Sao đã thành Kì Mang tộc rồi? Kì Mang Tộc là con cháu của Kì Lân, có vẻ ngoài giống hươu, với bộ sừng lớn, nhưng thân dưới lại giống Trâu, có vẩy rồng, móng và đuôi lại giống Hổ. Người đầu tiên được ghi vào sách sử của tộc này chính là Kinh Dương Vương Lộc Tục.
Qưới Thạnh cũng nhìn sang chỗ hai em mình, nháy mắt ra hiệu. Kình Sang và nàng nhìn nhau, lắc đầu, không hiểu ông anh lại tính bày trò gì nữa.
"Viên Suất, Bất Bạt của Hổ tộc."
"Tài Hoằng, Thạnh Quyết, Kiên Hảo của Kim Quy Tộc."
Ngọc Quyên, Quỳnh Tương, Hạ Suất của Hồ Ly Tộc
"Uy Uyễn, Mạnh Khoát, Ly Toan của Xà tộc."
...
Những thiếu niên anh khí ngời ngời, thiếu nữ rực rỡ kiều mị tuần tự bước lên. Minh Châu thấy vẻ đẹp của họ rất sắc sảo, lại pha chút mê hoặc của Yêu tộc, cảm thấy rất khác với những thần tộc khác. Nhất là mỹ nhân mềm mại duyên dáng tên Ly Toan kia, không hiểu sao khiến nàng thấy hơi sợ.
Sau một tuần hương, Tiên Quân cũng điểm danh xong. Từng tốp môn sinh đi vào trường theo hàng đã sắp sẵn. Họ được phân ra ở những khu vực riêng. Mỗi tộc có một biệt ốc để ăn, ngủ, sinh hoạt, học hành.
"Bởi vì mỗi tộc đều có sinh hoạt, tập quán ăn ở khác nhau, nên ở riêng sẽ tiện hơn. Tràng Ốc cũng đã cố gắng xây dựng sao cho giống với thổ nhưỡng ở quê nhà của các trò. Mọi người đi đường xa đã mệt rồi, hãy về tắm rửa nghỉ ngơi rồi tối sẽ tập hợp ở nhà ăn."
Minh Châu đi theo Kình Sang tới một nơi gọi là Thiên Thủy Tịnh Xá. Mới đi được vài bước, nàng quay lại tìm Tâm Nguyên thì đã không thấy thầy đâu nữa.
Mới thế mà đã đi mất rồi. Đến một lời chào tạm biệt cũng không nói nữa. Minh Châu buồn bã nhìn về phía xa rồi đành đi theo Kình Sang. Nhưng sau đến chỗ ở thì tinh thần của nàng phấn chấn lên hẳn.
Thiên Thủy Tịnh Xá là một hòn đảo nổi lơ lửng giữa trời. Chính giữa là một thác nước đổ xuống một cái hồ lớn. Xung quanh là núi non và cây cối. Xét về phong thủy thì có đủ thủy, sơn, mộc, luôn vận động không bị ứ trệ. Để ở cũng không quá buồn chán, mà để tu luyện, học hành cũng đủ thanh tĩnh.
Bốn phía là các dãy nhà ba gian xếp thành hình chữ công.
Kình Sang và Minh Châu vừa đến, đã thấy người của Kim Quy Tộc đang múc nước trong hồ xách về.
"Tham kiến tứ hoàng tử, Minh Châu công chúa."
"Ấy ấy, không cần đa lễ. Chúng ta đều là môn sinh học ở đây, sau này còn giúp đỡ nhau. Đừng để ý địa vị."
Minh Châu hào hứng nói chuyện với người của Kim Quy Tộc. Kình Sang hỏi:
"Các vị năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Tôi năm nay sáu trăm tuổi." Tài Hoằng vỗ ngực trả lời.
"Tôi bốn trăm." Thạnh Quyết nói.
"Còn tôi ba trăm năm mươi." Kiên Hảo đáp.
Hai anh em nhìn nhau. Hoá ra họ đều lớn hơn hai người, vậy mà trông lại trạc tuổi nhau.
"Vậy các bác đều bậc trên rồi. Kình Sang và em đều mới ba trăm tuổi."
Tài Hoằng có vẻ ngạc nhiên.
"Mới ba trăm tuổi mà trông hai người lớn thật đấy. Tôi nghe cha nói lễ Thần Châu các hoàng tử và công chúa đều thoát thai hoán cốt, thăng tiến vượt bậc, bây giờ mới dám tin."
"Ba người không dự lễ Thần Châu sao?"
"Chúng ta đi cùng cha, với mấy anh em trong binh tướng của thủy tộc đi đánh nhau với yêu quái ở bên ngoài, về không kịp. Thật sự quá đáng tiếc."
"Xin hỏi, cha của bác có phải là Đại Tướng Quân Hàm Lân phải không?"
"Đúng vậy, gia phụ chính là Đại Tướng Quân Hàm Lân, con trai của Đại Thừa Tướng Linh Lang. Gia phụ vâng lệnh Quan Lớn Đệ Tam đi đánh Ngư Tinh làm hại dân chúng."
"Kình Sang vô cùng ngưỡng mộ cha và ông nội của bác. Thật không ngờ có thể gặp mặt ở đây. Vậy đi, chúng ta kết nghĩa anh em. Mượn cảnh núi non ở đây, rót một chén rượu, chúng ta uống rượu rồi làm một bài thơ đề. Các bác thấy thế nào?"
Mọi người đều nhất trí. Minh Châu lấy từ trong xà tích ra một vò rượu men lá, rót vào chén xà cừ đưa cho các anh.
Năm người hướng về phía Đông hành lễ rồi đưa chén rượu lên uống cạn.
Cả năm người nhìn nhau, cười ha hả, rồi họ hàn huyên vài câu, liền chia nhau về nghỉ ngơi tắm rửa.
Kình Sang bảo với các anh em Quy tộc:
"Ở đây chỉ có Minh Châu là con gái, mọi người nhường cho em ấy một gian nhà riêng, có được không?"
"Chuyện nhỏ. Công chúa cứ lấy gian nhà ở phía nam, gian nhà đó có một cái hồ nhỏ dẫn từ hồ lớn này qua. Muốn tắm rửa cũng không cần phải gánh nước nữa."
Minh Châu vui vẻ cảm tạ. Kình Sang lấy gian phía đông, còn ba anh em Quy Tộc lấy gian nhà phía Bắc.
"Còn có mấy anh em Kình Ngư tộc và Long Hà cô nương nữa, họ bận trấn áp Ngư Tinh nên đến muộn."
"Đừng lo lắng. Long Hà cô nương cứ ở chung với em, còn gian phía Tây cho các anh ở Kình Ngư tộc là đủ." Minh Châu nói.
Minh Châu về phòng, vội vàng thay quần áo rồi nhảy xuống hồ nước ngâm mình, thoải mái vô cùng. Nàng còn đang sợ đến đây học sẽ không chịu nổi vì thiếu nước.
Buổi tối hôm đó, con em của các thần tộc đều tề tựu đông đủ trong phòng ăn. Phòng ăn rất rộng, có tận năm mươi cái bàn tròn. Chính giữa lại có một cái đài lớn. Trên đài có một thanh kiếm sáng rực cắm vào một tảng đá. Minh Châu vừa tới, Kình Sang và ba anh em Quy Tộc đã vẫy tay với nàng.
"Minh Châu, ở đây!"
Chiếc bàn tròn có hơn hai mươi người đang ngồi sẵn, Minh Châu thấy những gương mặt rất lạ, liền hỏi Kình Sang.
"Anh, họ là ai vậy?"
Tài Hoằng vội lên tiếng.
"Minh Châu, xin giới thiệu với em, đây là các anh em của Kình Ngư Tộc. Từng người lên giới thiệu đi nào."
"Tôi là Nhị Khanh."
"Còn tôi là Hải Sa, còn đây là Hải Diêu."
"Tôi là Ngạc Vương."
Minh Châu chào hỏi từng người. Còn nhiều cái tên khác mà nàng không thể nào nhớ hết.
Một cô gái cũng nâng bát rượu lên mời nàng. Nàng chính là Long Hà, chân thân là một con tôm hùm cực lớn.
"Chúng thần sống ở miền biên viễn, bây giờ mới gặp được hoàng tử và công chúa, thất lễ rồi."
Nàng nhìn cô gái toàn thân mặc giáp đỏ, từ lời ăn tiếng nói đến cử chỉ đều đậm chất một vị nữ tướng xông pha nhiều năm trên trận mạc, trong lòng cực kì ngưỡng mộ. Nàng đưa chén rượu lên ngang ngực, kính cẩn bồi Long Hà.
"Đừng đa lễ. Em ngưỡng mộ uy danh chị đã lâu. Nào, em mời chị một ly."
Hai chị em cười cười nhìn nhau, có vẻ rất tâm đầu ý hợp.
Đúng lúc đấy, Phiêu Tri cũng qua chỗ nàng mời rượu. Nàng ta đã thay ra một bộ y phục nền nã hơn lúc sáng, may bằng lụa, chỉ có chuỗi hạt mã não trên cổ là nổi bật.
Minh Châu nhìn nàng một lúc, rồi lấy từ hà bao ra một chuỗi hạt và vài viên đá to màu xanh thẫm như rêu, có vân đen cuộn thành vòng tròn như con mắt trên lông đuôi công, đưa cho Phiêu Tri.
"Đây là quà gặp mặt của mình. Mình tìm được mấy viên đá này rất lâu rồi mà chưa thấy ai hợp với nó. Chúng được gọi là đá lông công, là đá bản mệnh của cậu đó."
Phiêu Tri nhận chuỗi hạt và mấy viên đá, gương mặt tươi như hoa. Chuỗi hạt này hợp màu với bộ y phục của nàng hơn hẳn so với chuỗi mã não.
"Cảm ơn Minh Châu nhiều nha."
Minh Châu nhìn Long Hà và các anh em Thủy Tộc khác, vội lấy ra rất nhiều đá tặng họ. Còn phân tích tác dụng của từng loại. Với Kim Quy tộc nàng tặng lam ngọc vân đồi mồi, với Kình Ngư tộc nàng tặng đá xà cừ, với Giải Tộc và Long Hà nàng tặng đá san hô. Cuối cùng nàng móc ra hai hộp phấn nghiền từ bột trân châu, đựng trong hai cái vỏ sò tặng hai cô bạn mới. Họ rất thích, cuộc chuyện trò lại thêm phần sôi nổi.
Qưới Thạnh đã sang bàn hai người từ lúc nào, giọng điệu có vẻ hờn dỗi.
"Xem em gái tôi kìa, đến trường quen bạn mới sắp quên luôn ông anh này rồi."
Minh Châu không để ý, bị Qưới Thạnh lù lù hiện lên từ đằng sau làm giật mình. Nàng kéo anh ra một góc, hạ giọng thầm thì.
"Anh ba, anh ở bên Kì Mang tộc sao rồi? Sao tự dưng anh lại ở đó?"
"Còn không phải vì mạ bảo anh không được nói mình là Long Tộc, đừng để mạ xấu hổ sao. Anh không còn cách nào khác. Lúc đến đây thấy Kì Mang tộc bị thiếu mất một người. Vừa hay người đó là một con hươu sao có gạc bằng vàng. Thế là anh liền nói chuyện với họ một hồi. Nói chuyện không được, anh đành hiện chân thân lên, thế là họ im re rồi cho anh thế chỗ. Từ giờ em và mọi người phải nhớ gọi anh là Thế Huân."
"Vậy giờ anh ở đâu?"
"Thảm lắm, anh ở một nơi tên là Thảo Nguyên Huyền Thiên. Nói nôm na là một đồng cỏ vô tận, đi hoài không hết. Cuối cùng anh mới phát hiện ra là nó có kết giới, phá kết giới mới ra được. Toàn bộ đồng cỏ lơ lửng giữa trời. Thật không biết là phép thuật của ai tạo ra huyễn cảnh tinh tế đến như vậy."
"Thảo Nguyên Huyền Thiên? Vậy nơi đó có nước không, anh ba sống thế nào?"
"Không có lấy một giọt. Mà em biết không, ở đó không chỉ có tộc Kì Mang, còn nhiều tộc khác như Hổ Tộc, Kì Lân,... lạ cái là không có xô xát gì cả. Tất cả đều được quản lý bởi một con Tỳ Hưu."
"Hả? Tỳ Hưu?"
"Đúng vậy, nó ăn vàng bạc ghê lắm. May mấy thứ đó với anh là chuyện nhỏ. Chỉ cần đút cho nó nhiều nhiều chút là cũng có chỗ ở đàng hoàng. Nhưng anh vẫn cần nước."
Qưới Thạnh như sắp khóc đến nơi. Minh Châu đành phải an ủi, hứa sẽ cho anh sang chơi.
Phiêu Tri thấy nàng đi lâu quá, liền tới gọi. Ai ngờ vừa mới nhìn thấy người đang nói chuyện với nàng là Qưới Thạnh, mặt liền cắt không còn giọt máu. Nàng ta không nói không rằng kéo Minh Châu về phía mình, nhìn Qưới Thạnh đầy cảnh giác.
"Anh tránh xa Minh Châu ra. Minh Châu, đừng có giao du với tên biến thái này."
Minh Châu ngơ ngác không hiểu gì cả.
__________________
Chú thích:
1. Minh văn là cụm từ chỉ các kí tự trên câc di chỉ, cổ vật mà đến nay còn chưa có ai giải mã được.
Thời gian đầu khi tác giả tìm kiếm thông tin, có đọc qua về chữ Khoa đẩu. Tuy nhiên thời gian sau tìm hiểu thêm thì tác giả thấy chủ đề này đang tranh cãi rất nhiều và có nơi còn nói đây là loại chữ giả. Vì thế nên tác giả tạm để tên "Minh văn" để chỉ loại chữ cổ xưa nhất của người Việt, cho đến khi nào có tài liệu mới được công bố chính thức và được thừa nhận.
2. Quần áo của Phiêu Tri về cơ bản giống quần áo của người H"Mông. Tuy nhiên có thêm những điểm sáng tạo hơn như những hoạ tiết đặc trưng của loài chim công.
Danh sách chương