Sơn đại vương nhìn kiều khu của A Hạnh Ny nốc từng ngụm rượu lớn, đại hán mặt đen chỉ cúi đầu uống chẳng nói một lời. Sơn đại vương hứng trí rất cao, rót rượu liên tiếp, đại hán mặt đen thì rượu đến là cạn ly.
Rất nhanh sau đó, một lúc sau thì vò rượu bị hai người uống sạch.
Sau khi uống chén rượu cuối cùng, sơn đại vương ôỗ mạnh lên bàn một cái, nói: "Nhị đệ, được rồi, đại ca ta đã uống sạch rồi, ngươi bây giờ về hay là còn ở đây xem ta động phòng hoa chúc?"
Đại hán mặt đen cũng phừng rượu lên mặt: 'Đại ca, dù huynh cứ mắng đệ, đệ vẫn phải nói..., huynh đệ chúng ta không thể làm chuyện thương thiên hại lý này..."
"Rắm thối!" Sơn đại vương đứng phắt vậy, độc ác nhìn đại hán mặt đen: "Ta cũng không muốn nói hai lời, ngươi muốn hứng trí thì ở bên cạnh mà nhìn lão tử chơi đệ nhất mỹ nhân của Đồng trại này! Lão tử chơi chán rồi nếu ngươi thích thì tiếp tục, nếu như ngươi cụt hứng thì cút cho lão tử!"
Sơn đại vương phạch áo để trần bộ ngực rắn chắc, đủng đỉnh đi đến cạnh A Hạnh Ny, hắc hắc cười lạnh, đưa tay túm lấy áo của nàng, hai tay vung ra xé toẹt một cái, đôi gò bồng đảo trắng hếu hiện ra trước mặt y.
A Hạnh Ny gào thảm, dùng đầu định đập vào sơn đại vương, nhưng đụng không được, miệng mắng không ngớt, đôi mắt phượng như phún ra lửa.
Sơn đại vương ha hả cười lớn, đưa tay cầm lấy áo của A Hạnh Ny định kéo tuột xuống dưới, nhưng phanh một cái, bị một bàn tay thô tráng ở bên cạnh chặn ngang. Sơn đại vương quay đầu nhìn, nhìn thấy mục quang âm lãnh của đại hán mặt đen.
Đại hán mặt đen trầm giọng nói: "Đại ca, cầu huynh! Không được như thế...! Nếu như đại ca cần nữ nhân, huynh đệ tôi sẽ xuống núi lập tức, tìm cho đại ca bảy tám kỹ nữ phục thị đại ca..."
"Cốt mẹ ngươi đi! Cút...!"
Sơn đại vương chợt đẩy một cái, khiến đại hán mặt đen loạng choạng, rồi đưa tay định xé áo A Hạnh Ny, nhưng vụt một cái lại bị đại hán mặt đen chụp giữ tay lại.
Sơn đại vương hơi rùn người, từ từ quay qua: "Ngươi cố ý làm hỏng hứng trí của ta?"
Đại hắn mặt đen sầm mặt, trầm giọng nói: "Đại ca..., chỉ cần huynh đừng làm chuyện đó, huynh... huynh vẫn là đại ca của tôi...!"
"Cút mẹ mày đi!" Sơn đại vương tức giận quát lớn, vẫy tay thoát khỏi cánh tay không chế của đại hán mặt đen, "Xem ra ngươi đêm nay nhất định làm địch của ta?"
Đại hán mặt đen vẫn âm trầm: "Không dám, nhưng tôi không thể ngồi yên nhìn đại ca tạo đạp dân nữ, đây là điều đi ngược với lời thề của huynh đệ chúng ta lúc ban đầu!"
Sơn đại vương đã sớm nhìn không nổi mắng nhiếc một câu, vù một cái phóng chưởng ra, hắc kiểm đại hán vội giơ chưởng lên đở.
Phình một cái, thân hình của sơn đại vương lắc lư, nhưng đại hán mặt đèn lùi liền mấy bước mới ngưng trụ thân hình, ngưng thần giới bị.
Sơn đại vương cười lạnh: 'Ngươi biết không là đối thủ của ta còn không cút đi, chẳng lẽ muốn chết hả?"
Hắc kiểm đại hán tựa hồ đã quyết tâm, trầm giọng nói: "Có chết cũng phải ngăn trở đại ca làm chuyện táng tận thiên lương này!"
"Vậy được! Ngươi chết mẹ nó cho rồi!" Sơn đại vương xuất chưởng như gió, hết chưởng này đến chưởng khác đánh tới đại hán mặt đen. Hai người ngươi tới ta lui, chớp mắt đã trao nhau mấy chục chưởng, đại hán mặt đen từ từ rơi vào thế hạ phong. Có thể dưới tác dụng của rượu, nên sơn đai vương mới đầu xuất chiêu còn cố kỵ, nhưng sau đó trong lòng phiền táo, nên chiêu nào cũng ngoan độc, chiêu nào cũng trí mệnh, đánh cho đại hán mặt đen chỉ đỡ chứ không còn lực để tấn công.
Cuối cùng, sơn đại vương khống chế đại hán mặt đen, bóp vặn tay của hắn, tay còn lại bóp cổ họng hắn, trầm giọng hỏi: "Lão nhị, ta hỏi người lần cuối - cút? Hay là chết?"
Đại hán mặt đen bị bóp nghẹt cổ, khàn giọng nói: ".... chết!"
Sơn đại vương mắt bắn ra hung quang, bàn tay bóp cổ đại hán mặt đen chợt xiết mạnh hơn, chợt nghe tiếng răng rắc, đó là tiếng đốt sống cổ sắp sửa bị gãy vụn. Đại hán mặt đen không có lực đối kháng, hai mắt trợn trắng, sinh mệnh từ từ mất đi theo ánh mắt lu mờ....
Ngay lúc đó, chợt bên tay hắn vang lên một tiếng cực lớn, đầu của sơn đại vương chợt ngữa ra sau, giữa não chợt có thêm một cái lổ máu huyết mơ hồ, một mảng sọ bay đi, não tương trắng hếu theo đó vung tung tóe.
Sơn đại vương cố quay lại, ánh mắt đầy kinh nghi, y ngơ ngẩn nhìn vào cái họng đen ngòm chỉa vào mình từ thanh niên đứng sáu cánh cửa. Tiếp đó, hự một tiếng ngã gục xuống đất. Máu từ não phún ào ào, cổ họng kéo rồn rột, nhanh sau đó có giật vài cái rối chết tốt.
Đại hán mặt đen chết đi sống lại, khom người ho khù khụ, liếc qua nhìn, thấy thanh niên đứng ở cửa động chính là Kiềm Dương huyện điển sứ Dương Thu Trì. Sau người y là mấy người mặc quân phụ Minh quân, chính là các hộ vệ bị đánh thuốc mê.
Dương Thu Trì tay cầm cây súng 77, mỉm cười nhìn đại hán mặt đen: "Nhị đại vương, ta đến không trễ chứ?"
A Hạnh Ny mừng như điên: "Dương công tử... anh... anh rốt cuộc cùng đến rồi!"
"Hắc hắc, ta đáp ứng bảo hộ A Hạnh Ny tiểu thư nàng mà, sao lại nuốt lời chứ." Xong hắn chuyển thân nói với đại hán mặt đen không ngừng ho: "Thật xin lỗi, ta vì thoát thân đã giết mấy huynh đệ của ngươi, bức bách một trong số đó dẫn đường tìm vũ khí của ta trở lại, cứu huynh đệ của ta, sau đó đến nơi này, chế phục các huynh đệ dọc đường của các ngươi, rất may là không đến trễ. Hắc hắc, ta thấy ngươi và sơn đại vương tranh đấu sinh tử. Sơn đại vương đó võ công quả không tệ, trong khi đó hai chúng ta võ công tệ hơn nhiều, cho dù có liên thủ cũng chưa chắc đã thắng được. Chỉ đành đánh lén mà thôi, rất may đầu của hắn không phải đá hoa cương, một viên đạn là nổ banh. Hắc hắc hắc, nhưng mà, rất may là nhị đại vương ngăn cản, nếu không e rằng ta đến cứu cũng không kịp!"
A Hạnh Ny sung mãn cảm kích, làm lễ với đại hán mặt đen khi được cởi trói ra: "A Hạnh Ny đa tạ nhị đại vương cứu mạng!"
Đại hán mặt đen không hề quan tâm, chỉ cảnh giác nhìn Dương Thu Trì, từ từ lùi mấy bước, nhìn cây súng ngắn 77 trong tay Dương Thu Trì, tiếp đó thủ thế trầm giọng hỏi: 'Ngươi muốn sao?"
"Ta chỉ muốn cứu A Hạnh Ny cô nương, chỉ có điều là ta kính ngươi là một hán tử, nên thuận tiện xuất thủ cứu ngươi, nếu không, chờ hắn bóp chết ngươi rồi, ta sẽ bắn chết hắn, nhẹ chuyện!"
Đại hán mặt đen nghe thế lập tức thu thế thủ, ôm quyền nói: "Đa tạ điển sứ đại nhân cứu mạng!"
Dương Thu Trì cười hăng hắc, chuyển thân cúi đầu nhìn A Hạnh Ny: "Cô không sao chứ?"
A Hanh Ny thóat chết, vui quá bật khóc, chụp giữ áo của Dương Thu trì, cúi đầu nức nở.
Dương Thu Trì thuận thế khẽ ôm vòng eo nhỏ của nàng, nhẹ giọng an ủi.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào liên hồi, còn có tiếng súng đùng đoàn. Những âm thanh đó hướng về phía sơn động của họ.
Dương Thu Trì nhìn đại hán mặt đen, lạnh giọng hỏi: 'Nhị đại vương, đại ca đầu đàn của ngươi bị ta giết chết rồi, ngươi định làm sao?"
Đại hán mặt đen không đáp lời, cầm cái loa tay hướng ra ngoài cửa động hét lớn: "An tĩnh cho ta! Ai dám làm ồn, tội chết!"
Lập tức, hơn trăm tên sơn tặc ngoài động yên tĩnh hẳn.
Đại hán mặt đen hò hét một hồi, thỉnh thoảng có vài giọng ương ngạnh đối đáp vơi hắn.
A Hạnh Ny khẽ tránh thoát khỏi vòng tay Dương Thu Trì, chỉnh là y phục, khẽ nói: 'Đa tạ công tử đã cứu...! Ta... ta còn nghĩ công tử..."
"Tưởng ta là thứ đáng khinh à? Hắc hắc, lúc đó tay chân ta bị trói, không có cách gì phản kháng. Sau đó ta mượn cớ đi nhà xí, nhờ lỏng ra một cánh tay nên chế phục được hai tên gác, cởi dây trói ra hết. Một mình ta không đối phó nổi nhiều người như vậy, cho nên ta đi cứu tùy tòng của ta trước. Bọn họ đều là võ lâm hảo hán nhất đẳng, giúp ta chế phục sơn tặc dọc đường, để ta thuận lợi tới đây. Nếu không, ta không thể nào đến đây nhanh thế được."
A Hạn Ny gật đầu: "Em biết, công tử là hán tử thật sự!" Nàng liếc nhìn, phát hiện ở động khẩu có ba nử tử đang đứng lo lắng nhìn Dương Thu Trì, tức thì nhớ tới lúc bị bắt cóc mang về mở bao ra, có thấy bên cạnh Dương Thu Trì có ba cô gái, xem ra quan hệ không tầm thường với vị Dương công tử này, vội nói: "Để bọn họ... tiến vào đây, bên ngoài nói không chừng đánh nhau sẽ rất nguy hiểm đó!"
Dương Thu Trì cười cười, nói vọng ra ngoài cửa: "Phượng nhi các cô vào đây!"
Tiểu quận chúa Chu Phượng Đức mang hai nha hoàn như hồ điệp bay vào, trốn sau lưng Dương Thu Trì, kinh khủng nhìn ra cửa sơn động
Rất nhanh sau đó, một lúc sau thì vò rượu bị hai người uống sạch.
Sau khi uống chén rượu cuối cùng, sơn đại vương ôỗ mạnh lên bàn một cái, nói: "Nhị đệ, được rồi, đại ca ta đã uống sạch rồi, ngươi bây giờ về hay là còn ở đây xem ta động phòng hoa chúc?"
Đại hán mặt đen cũng phừng rượu lên mặt: 'Đại ca, dù huynh cứ mắng đệ, đệ vẫn phải nói..., huynh đệ chúng ta không thể làm chuyện thương thiên hại lý này..."
"Rắm thối!" Sơn đại vương đứng phắt vậy, độc ác nhìn đại hán mặt đen: "Ta cũng không muốn nói hai lời, ngươi muốn hứng trí thì ở bên cạnh mà nhìn lão tử chơi đệ nhất mỹ nhân của Đồng trại này! Lão tử chơi chán rồi nếu ngươi thích thì tiếp tục, nếu như ngươi cụt hứng thì cút cho lão tử!"
Sơn đại vương phạch áo để trần bộ ngực rắn chắc, đủng đỉnh đi đến cạnh A Hạnh Ny, hắc hắc cười lạnh, đưa tay túm lấy áo của nàng, hai tay vung ra xé toẹt một cái, đôi gò bồng đảo trắng hếu hiện ra trước mặt y.
A Hạnh Ny gào thảm, dùng đầu định đập vào sơn đại vương, nhưng đụng không được, miệng mắng không ngớt, đôi mắt phượng như phún ra lửa.
Sơn đại vương ha hả cười lớn, đưa tay cầm lấy áo của A Hạnh Ny định kéo tuột xuống dưới, nhưng phanh một cái, bị một bàn tay thô tráng ở bên cạnh chặn ngang. Sơn đại vương quay đầu nhìn, nhìn thấy mục quang âm lãnh của đại hán mặt đen.
Đại hán mặt đen trầm giọng nói: "Đại ca, cầu huynh! Không được như thế...! Nếu như đại ca cần nữ nhân, huynh đệ tôi sẽ xuống núi lập tức, tìm cho đại ca bảy tám kỹ nữ phục thị đại ca..."
"Cốt mẹ ngươi đi! Cút...!"
Sơn đại vương chợt đẩy một cái, khiến đại hán mặt đen loạng choạng, rồi đưa tay định xé áo A Hạnh Ny, nhưng vụt một cái lại bị đại hán mặt đen chụp giữ tay lại.
Sơn đại vương hơi rùn người, từ từ quay qua: "Ngươi cố ý làm hỏng hứng trí của ta?"
Đại hắn mặt đen sầm mặt, trầm giọng nói: "Đại ca..., chỉ cần huynh đừng làm chuyện đó, huynh... huynh vẫn là đại ca của tôi...!"
"Cút mẹ mày đi!" Sơn đại vương tức giận quát lớn, vẫy tay thoát khỏi cánh tay không chế của đại hán mặt đen, "Xem ra ngươi đêm nay nhất định làm địch của ta?"
Đại hán mặt đen vẫn âm trầm: "Không dám, nhưng tôi không thể ngồi yên nhìn đại ca tạo đạp dân nữ, đây là điều đi ngược với lời thề của huynh đệ chúng ta lúc ban đầu!"
Sơn đại vương đã sớm nhìn không nổi mắng nhiếc một câu, vù một cái phóng chưởng ra, hắc kiểm đại hán vội giơ chưởng lên đở.
Phình một cái, thân hình của sơn đại vương lắc lư, nhưng đại hán mặt đèn lùi liền mấy bước mới ngưng trụ thân hình, ngưng thần giới bị.
Sơn đại vương cười lạnh: 'Ngươi biết không là đối thủ của ta còn không cút đi, chẳng lẽ muốn chết hả?"
Hắc kiểm đại hán tựa hồ đã quyết tâm, trầm giọng nói: "Có chết cũng phải ngăn trở đại ca làm chuyện táng tận thiên lương này!"
"Vậy được! Ngươi chết mẹ nó cho rồi!" Sơn đại vương xuất chưởng như gió, hết chưởng này đến chưởng khác đánh tới đại hán mặt đen. Hai người ngươi tới ta lui, chớp mắt đã trao nhau mấy chục chưởng, đại hán mặt đen từ từ rơi vào thế hạ phong. Có thể dưới tác dụng của rượu, nên sơn đai vương mới đầu xuất chiêu còn cố kỵ, nhưng sau đó trong lòng phiền táo, nên chiêu nào cũng ngoan độc, chiêu nào cũng trí mệnh, đánh cho đại hán mặt đen chỉ đỡ chứ không còn lực để tấn công.
Cuối cùng, sơn đại vương khống chế đại hán mặt đen, bóp vặn tay của hắn, tay còn lại bóp cổ họng hắn, trầm giọng hỏi: "Lão nhị, ta hỏi người lần cuối - cút? Hay là chết?"
Đại hán mặt đen bị bóp nghẹt cổ, khàn giọng nói: ".... chết!"
Sơn đại vương mắt bắn ra hung quang, bàn tay bóp cổ đại hán mặt đen chợt xiết mạnh hơn, chợt nghe tiếng răng rắc, đó là tiếng đốt sống cổ sắp sửa bị gãy vụn. Đại hán mặt đen không có lực đối kháng, hai mắt trợn trắng, sinh mệnh từ từ mất đi theo ánh mắt lu mờ....
Ngay lúc đó, chợt bên tay hắn vang lên một tiếng cực lớn, đầu của sơn đại vương chợt ngữa ra sau, giữa não chợt có thêm một cái lổ máu huyết mơ hồ, một mảng sọ bay đi, não tương trắng hếu theo đó vung tung tóe.
Sơn đại vương cố quay lại, ánh mắt đầy kinh nghi, y ngơ ngẩn nhìn vào cái họng đen ngòm chỉa vào mình từ thanh niên đứng sáu cánh cửa. Tiếp đó, hự một tiếng ngã gục xuống đất. Máu từ não phún ào ào, cổ họng kéo rồn rột, nhanh sau đó có giật vài cái rối chết tốt.
Đại hán mặt đen chết đi sống lại, khom người ho khù khụ, liếc qua nhìn, thấy thanh niên đứng ở cửa động chính là Kiềm Dương huyện điển sứ Dương Thu Trì. Sau người y là mấy người mặc quân phụ Minh quân, chính là các hộ vệ bị đánh thuốc mê.
Dương Thu Trì tay cầm cây súng 77, mỉm cười nhìn đại hán mặt đen: "Nhị đại vương, ta đến không trễ chứ?"
A Hạnh Ny mừng như điên: "Dương công tử... anh... anh rốt cuộc cùng đến rồi!"
"Hắc hắc, ta đáp ứng bảo hộ A Hạnh Ny tiểu thư nàng mà, sao lại nuốt lời chứ." Xong hắn chuyển thân nói với đại hán mặt đen không ngừng ho: "Thật xin lỗi, ta vì thoát thân đã giết mấy huynh đệ của ngươi, bức bách một trong số đó dẫn đường tìm vũ khí của ta trở lại, cứu huynh đệ của ta, sau đó đến nơi này, chế phục các huynh đệ dọc đường của các ngươi, rất may là không đến trễ. Hắc hắc, ta thấy ngươi và sơn đại vương tranh đấu sinh tử. Sơn đại vương đó võ công quả không tệ, trong khi đó hai chúng ta võ công tệ hơn nhiều, cho dù có liên thủ cũng chưa chắc đã thắng được. Chỉ đành đánh lén mà thôi, rất may đầu của hắn không phải đá hoa cương, một viên đạn là nổ banh. Hắc hắc hắc, nhưng mà, rất may là nhị đại vương ngăn cản, nếu không e rằng ta đến cứu cũng không kịp!"
A Hạnh Ny sung mãn cảm kích, làm lễ với đại hán mặt đen khi được cởi trói ra: "A Hạnh Ny đa tạ nhị đại vương cứu mạng!"
Đại hán mặt đen không hề quan tâm, chỉ cảnh giác nhìn Dương Thu Trì, từ từ lùi mấy bước, nhìn cây súng ngắn 77 trong tay Dương Thu Trì, tiếp đó thủ thế trầm giọng hỏi: 'Ngươi muốn sao?"
"Ta chỉ muốn cứu A Hạnh Ny cô nương, chỉ có điều là ta kính ngươi là một hán tử, nên thuận tiện xuất thủ cứu ngươi, nếu không, chờ hắn bóp chết ngươi rồi, ta sẽ bắn chết hắn, nhẹ chuyện!"
Đại hán mặt đen nghe thế lập tức thu thế thủ, ôm quyền nói: "Đa tạ điển sứ đại nhân cứu mạng!"
Dương Thu Trì cười hăng hắc, chuyển thân cúi đầu nhìn A Hạnh Ny: "Cô không sao chứ?"
A Hanh Ny thóat chết, vui quá bật khóc, chụp giữ áo của Dương Thu trì, cúi đầu nức nở.
Dương Thu Trì thuận thế khẽ ôm vòng eo nhỏ của nàng, nhẹ giọng an ủi.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào liên hồi, còn có tiếng súng đùng đoàn. Những âm thanh đó hướng về phía sơn động của họ.
Dương Thu Trì nhìn đại hán mặt đen, lạnh giọng hỏi: 'Nhị đại vương, đại ca đầu đàn của ngươi bị ta giết chết rồi, ngươi định làm sao?"
Đại hán mặt đen không đáp lời, cầm cái loa tay hướng ra ngoài cửa động hét lớn: "An tĩnh cho ta! Ai dám làm ồn, tội chết!"
Lập tức, hơn trăm tên sơn tặc ngoài động yên tĩnh hẳn.
Đại hán mặt đen hò hét một hồi, thỉnh thoảng có vài giọng ương ngạnh đối đáp vơi hắn.
A Hạnh Ny khẽ tránh thoát khỏi vòng tay Dương Thu Trì, chỉnh là y phục, khẽ nói: 'Đa tạ công tử đã cứu...! Ta... ta còn nghĩ công tử..."
"Tưởng ta là thứ đáng khinh à? Hắc hắc, lúc đó tay chân ta bị trói, không có cách gì phản kháng. Sau đó ta mượn cớ đi nhà xí, nhờ lỏng ra một cánh tay nên chế phục được hai tên gác, cởi dây trói ra hết. Một mình ta không đối phó nổi nhiều người như vậy, cho nên ta đi cứu tùy tòng của ta trước. Bọn họ đều là võ lâm hảo hán nhất đẳng, giúp ta chế phục sơn tặc dọc đường, để ta thuận lợi tới đây. Nếu không, ta không thể nào đến đây nhanh thế được."
A Hạn Ny gật đầu: "Em biết, công tử là hán tử thật sự!" Nàng liếc nhìn, phát hiện ở động khẩu có ba nử tử đang đứng lo lắng nhìn Dương Thu Trì, tức thì nhớ tới lúc bị bắt cóc mang về mở bao ra, có thấy bên cạnh Dương Thu Trì có ba cô gái, xem ra quan hệ không tầm thường với vị Dương công tử này, vội nói: "Để bọn họ... tiến vào đây, bên ngoài nói không chừng đánh nhau sẽ rất nguy hiểm đó!"
Dương Thu Trì cười cười, nói vọng ra ngoài cửa: "Phượng nhi các cô vào đây!"
Tiểu quận chúa Chu Phượng Đức mang hai nha hoàn như hồ điệp bay vào, trốn sau lưng Dương Thu Trì, kinh khủng nhìn ra cửa sơn động
Danh sách chương