“Nhân viên mà có thời gian chơi game hả!” Na Thần khó chịu kêu lên, “Trông coi khu này cái gì chứ!”

“Tìm quản lý bọn họ đi!” An Hách mài răng.

“Ừ, đi tìm quản lý!” Na Thần gật đầu, quay người leo cầu thang đi lên tầng một.

An Hách đi theo hắn: “Cậu nghĩ nếu đi tìm quản lý, người ta có trả phiếu cho tôi không?”

Na Thần dừng bước, một lát sau mới chậm rãi xoay người lại: “Không thể đi.”

An Hách nhìn khuôn mặt đầy nghiêm túc của Na Thần, bắt đầu muốn cười, nghẹn trong chốc lát cuối cùng chịu không được mà cười ra thành tiếng: “Ài.”

“Cười cái rắm.” Na Thần nhíu mày trừng mắt nhìn y một cái, rồi cũng bắt đầu cười theo. Hai người đứng cười tại chỗ hơn nửa ngày mới dừng lại. An Hách đưa tay lên bóp mặt mình, đưa túi mua sắm trong tay tới trước mặt Na Thần: “Tặng cậu, quà sinh nhật.”

Na Thần nhận lấy, yên lặng nhìn y, thật lâu mới hỏi lại: “Tặng tôi?”

“Ừ, không phải cậu mới qua sinh nhật sao,” An Hách cười, “Đi thôi, mời cậu đi ăn thức ăn nhanh.”

Na Thần cùng y đi ra ngoài, mở túi ra dòm vào trong, một cái hộp vuông được gói rất đẹp: “Là gì thế?”

“Mở ra xem thì biết thôi.” An Hách nói.

“Tiếc lắm,” Na Thần cười khẽ, xách cái túi, “Lát nữa ngồi xuống thì từ từ mở ra vậy, như vậy sẽ không bị rách cũng đỡ tiếc.”

“Bao nhiêu tuổi rồi?” An Hách hỏi, lúc ra khỏi cửa trời bên ngoài cũng khá tối, đèn đường đều đã sáng lên.

“Hai mươi,” Na Thần đứng cạnh y, đèn neon chiếu lên mặt hắn, “Thầy An bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai mươi tám,” An Hách nghĩ một chút, “Đi ăn món nướng đi, phía trước có một quán đấy, tôi với bạn thường qua đó ăn.”

“Ừ, thế nào cũng được.” Na Thần lại cúi đầu nhìn cái túi trong tay mình.

“Vậy đi lấy xe trước đã, bên kia gửi xe miễn phí.” An Hách đi về phía trước, chuẩn bị qua phố.

Đột nhiên có vài người từ quán trà sữa cạnh thành phố trò chơi lao ra, trong đó có một đứa chỉ vào Na Thần kêu lên: “Thằng đó đấy!”

An Hách quay đầu lại, thấy được hai trong số đó đều mang gậy gộc trên tay, đám đó rất nhanh chắn trước Na Thần.

Na Thần nhận ra thằng nhóc mình từng bảo không có xèng thì xuống dưới, khẽ nhíu mày: “Bệnh hả?”

“Mẹ nó đã bảo chờ ông rồi mà! Đánh chết mày!” Thằng nhóc có người dựa hơi, giọng nói khí thế vô cùng.

Vài kẻ ép tới, Na Thần lùi một bước. Bình thường hắn đều có mang dao theo người, nhưng hôm nay mới được thả, dao lại bị chú công an tịch thu mất. Đang nghĩ lùi lại một bước để đạp cho thằng gần nhất một cái thì An Hách đứng ở đằng sau bọn kia, đột nhiên kêu một cái tên: “La Khải.”

Đứa đứng ở phía trước dừng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua xong liền nhanh chóng giấu cái gậy ra sau lưng, có chút giật mình lên tiếng: “Sếp An?”

Theo tiếng sếp An này, một vài đứa liền quay người lại.

“Làm gì đấy?” An Hách nhìn bọn chúng, vẻ mặt không rõ.

“Dạ, không làm gì hết…” La Khải cười gượng hai tiếng rồi thúc vai thằng đi bên cạnh, thằng đó cũng cúi đầu hích lại vai La Khải một cái.

An Hách chậm rãi đi đến trước mặt chúng. Tổng cộng bảy thằng, bốn trong số đó là học sinh trường y, riêng La Khải thì học ở lớp y, bình thường rất ít nói, An Hách thật không ngờ đi ngoài đường lại thấy nó cầm gậy làm đầu gấu.

“Ăn Tết xong mỡ tụ trong đầu đúng không,” An Hách mở miệng, giọng rất thấp, nhưng ngữ điệu lại nghiêm túc, “muốn đánh cả người trên đường nữa à?”

“Không ạ.” La Khải cúi đầu.

“Liên quan gì tới ông.” Hai đứa còn lại không biết An Hách, rất khó chịu chen lời vào. Chúng không biết An Hách là ai.

“Cũng không liên quan đến cậu,” An Hách nhìn chúng, “Cho nên các cậu có thể cút.”

Tên đó trừng mắt, muốn xông lên đánh người. La Khải liền ngăn cản, cố sức đẩy nó qua một bên, nhỏ giọng nói: “Hai mày đi trước đi, thầy bên trường bọn tao đó, không thể trêu vào …”

Tên nọ bị đẩy vài cái, lôi kéo một thằng khác hùng hổ rời đi.

“Sếp An…” La Khải cúi đầu trở lại trước mặt An Hách, “Tụi em thật không muốn làm gì đâu, chỉ muốn dọa chút thôi…”

“Vậy lỡ cậu ta không sợ thì sao?” An Hách nhìn nó, “Nếu không sợ thì em sẽ ra tay hay bỏ đi? Hả?”

La Khải quay mặt đi không lên tiếng, An Hách chọc chọc tay vào cằm nó rồi nâng mặt nó lên: “Mới chút trình độ này mà đã muốn học người ta đánh nhau rồi đấy?”

“Sếp An cho em tí mặt mũi đi ạ, Tết mà thầy…” La Khải lí nhí nói.

“Mẹ kiếp, thế anh có cho tôi mặt mũi sao!” An Hách đề cao giọng, “Tôi đã nói bao nhiêu lần là yên ổn cho tôi rồi mà! Anh nghe sao? Muốn tôi cho anh thể diện, anh cũng phải giữ thể diện cho tôi trước chứ!”

“Sếp An bọn em sai rồi,” Một học sinh bên lớp bốn bước tới gần, “Nhất thời kích động thôi ạ.”

“Mấy anh thì lúc nào mà chẳng kích động,” An Hách đảo mắt nhìn qua nó, thằng nhóc này với Trương Lâm có quan hệ rất tốt, cũng thuộc thành phần chẳng bớt lo được, “Anh có muốn tôi tính dùm xem anh đã kích động bao nhiêu lần rồi không?”

Cả lũ đều không nói gì, cúi đầu xuống, chắc là thấy rất mất mặt nên tránh né ánh mắt của An Hách, cứ dáo dác hết nhìn đông sang nhìn tây.

“Được rồi đi đi, năm mới tôi cũng chẳng muốn tâm trạng bị ảnh hưởng,” An Hách cũng không muốn nói nhiều. Na Thần vẫn rất hào hứng nhìn y, y phất tay, “Tôi vẫn muốn khiến ba mẹ các em hiểu các em, tôn trọng các em. Các em cũng nên bớt thời gian nghĩ về họ đi, sinh ra mấy em cũng đâu phải vì để đưa các em vào con đường ngu ngốc này, mấy em cứ sống như vậy để người ta coi thường đi.”

Sau khi cả đám chạy đi mất, Na Thần đi tới cạnh y: “Thầy An.”

“Cậu sao lại rước chuyện với đám con nít đó thế,” An Hách xoay người đi sang đường đối diện, “Cướp kẹo mút của tụi nó hả ?”

“Tại thằng nhóc kia cứ chiếm cái máy không chơi mà cũng chẳng chịu đi, nên tôi mới đuổi nó xuống,” Na Thần cười với y, “Học sinh của anh hả?”

“Ừ.” An Hách lên tiếng.

“Anh dạy dỗ hăng thật đấy,” Na Thần xách túi quà, đi theo y, “Ngày nào đó cũng dạy tôi đi.”

An Hách xoay mặt nhìn hắn một cái, không nói gì.

Vừa vào ngồi trong xe, Na Thần liền bắt đầu mở quà ra. Lúc An Hách lái xe ra khỏi bãi đỗ, Na Thần đã gỡ xong quà rồi, giấy gói vẫn rất phẳng phiu, không rách miếng nào. Bên trong hộp có một ống heo tiết kiệm nhỏ, Na Thần cầm lên nhìn thật lâu, cười rất hài lòng: “Cảm ơn.”

“Không có chi.” An Hách cũng cười khẽ.

“Vừa nãy là đi mua quà cho tôi hả?”

“Ừ.”

“Vì sao lại tặng ống tiết kiệm ,” Na Thần cầm món quà xoay ngang xoay dọc ngắm nghía, “Heo này dễ thương quá.”

“Không phải để cậu tiết kiệm tiền đâu,” An Hách lái xe chầm chậm, “mà dùng để để dành niềm vui.”

“Hả?” Na Thần quay sang nhìn y, có chút nghe không hiểu.

“Hôm nay cậu có vui không?”

“Có chứ,” Na Thần búng ngón tay rõ kêu, “Hôm nay anh chơi với tôi, tặng quà cho tôi còn mời tôi ăn, tất cả đều rất vui.”

An Hách mò trong túi một hồi lấy ra được một đồng xu, bỏ vào ống tiết kiệm: “Có chuyện gì vui thì đút một đồng tiền vào.”

Na Thần nghĩ nghĩ rồi tìm trên người hai đồng xu khác đút vào: “Sau đó thì sao?”

“Tới sinh nhật năm sau thì mở ra, cậu sẽ phát hiện bên trong có rất nhiều tiền xu, sau đó cầm chúng đi ăn một bữa, dùng niềm vui để đổi lấy.” An Hách cười nói.

Na Thần không nói gì, ngây ngẩn nhìn ống heo tiết kiệm, mãi cho đến khi An Hách dừng xe trước quán nướng, y mới thấp giọng hỏi một câu: “Chỉ bằng mấy đồng xu kia có thể đủ ăn một bữa sao?”

An Hách tắt đèn, không xuống xe mà gõ ngón tay lên ống tiết kiệm: “Vậy còn phải xem cậu có thể nhớ rõ những chuyện vui đó không nữa. Tròn một năm, dù là người xui xẻo cỡ nào cũng có thể tích cóp được một bữa ăn vui vẻ, tin tôi đi, cậu cứ thử xem sao.”

“Ừ,” Na Thần sờ sờ mũi heo, “An Hách.”

“Ừ?”

“Anh từng để dành chưa?” Na Thần ôm ống tiết kiệm tựa lưng vào ghế nhìn y, “Để dành hạnh phúc ấy.”

“Rồi.”

“Cỡ nào?”

An Hách mở cửa mái xe ra, châm một điếu thuốc: “Nhiều hơn tôi tưởng tượng một ít.”

“Anh cũng có rất nhiều chuyện không vui đúng không,” Na Thần hướng lên cửa nóc xe mà thở ra khói, tay đặt lên vai An Hách, đầu ngón tay nhẹ nhàng phác họa trên cổ y, “Người thật sự vui vẻ sẽ không cần đến phương pháp này để tích cóp niềm vui.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện