Na Thần dọn dẹp chỗ đồ ăn thừa trên bàn đi, đổi một khăn trải bàn mới có họa tiết ca-rô, màu rất đẹp, vẻ đầy đặn khiến trong lòng dần trở nên thoải mái.
An Hách nhìn bánh nướng và trà sơn tra trên bàn, còn có một khay cà chua bi, hỏi: “Cậu còn có thể làm cả bánh nướng à?”
“Đây là mua,” Na Thần cười khẽ, “Làm vỏ bánh cho giòn mất thời gian lắm.”
“Cậu thích làm mấy cái này lắm hả, bánh ngọt, đồ ăn đấy.” An Hách uống một hớp trà sơn tra, rất ngon.
“Cũng tạm,” Na Thần cũng uống một hớp, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, “Dù sao cũng phải có chút chuyện để giết thời gian.”
An Hách khẽ cười, nghe âm thanh phát ra khi đầu ngón tay của Na Thần nhịp xuống bàn, y đưa điếu thuốc lên rít một hơi, chầm chậm nhả khói lên trên, mấy bóng đèn phía trên bàn ăn vương đầy khói thuốc.
“Không biết có thể coi là bạn trai cũ không, tôi quen anh ta là khi học năm hai đại học, lúc ấy tôi đã có người yêu.” An Hách ngậm điếu thuốc, hơi nhíu mày. Việc này dù nghĩ thế nào cũng đều khiến y không thoải mái, đừng nói là phải kể ra, cả nửa ngày y cũng không sắp xếp câu chữ xong được.
Quả thật còn khó hơn lần đầu tiên đứng giảng thử bài sau khi tốt nghiệp.
“Lúc đó anh qua lại với bạn trai à?” Na Thần hỏi.
“Không, đó là người bạn gái thứ ba của tôi,” An Hách nheo mắt, khói thuốc bay lên làm y muốn chảy nước mắt, nhếch miệng cười khẽ, “Khi đó tôi khao khát tìm được một người vợ sinh con cho mình.”
Na Thần tựa lưng vào ghế rồi ngồi trượt xuống, quay đầu qua, ngón tay chống thái dương, rất chuyên chú nhìn y: “Bạn gái anh chắc rất đẹp nhỉ?”
“Ừ, đẹp.” An Hách gật đầu.
“Sau này thì sao?”
Sau này? An Hách nhìn chằm chằm điếu thuốc trong tay, cơn đau trên mu bàn tay vốn bị y xem nhẹ giờ trở nên rõ ràng, cứ thế mà nổ trong lòng.
“Sau này tôi quen anh ta, học trên tôi một khóa, cùng ngành.” An Hách uống một hớp trà.
“Ngành gì? Chính trị hả?” Na Thần ngắt lời.
“Không, tâm lý học.” An Hách cười khẽ.
“Khó trách…” Na Thần chậc lưỡi một tiếng, cũng châm một điếu thuốc, “Có khi nào anh cũng thỉnh thoảng suy xét về tôi không?”
“Khi nào cậu quá đáng ghét thì tôi sẽ suy xét một chút.” An Hách nâng tách trà lên.
Na Thần cầm tách trà của mình tới gần, chạm vào tách của y một cái: “Lạc đề rồi, sau đó thì sao?”
An Hách cúi đầu, niết lên cái tách, sau đó đặt nhẹ xuống bàn, lại cầm lên, lại buông, vài lần sau, y mới đặt cái tách xuống, hít vào một hơi: “Anh ta và tôi có rất nhiều điểm giống nhau, sở thích giống nhau, đề tài giống nhau, quan điểm giống nhau… Hơn nữa anh ta còn biết quan tâm, chăm sóc, nói chính xác là rất hiểu người khác.”
“Biết rồi,” Na Thần cong khóe môi, “vậy là anh hồ đồ rồi động tâm phải không?”
“Cũng gần như vậy, vừa lúc bạn gái tôi làm ầm đòi chia tay, anh ta như cọng rơm cứu mạng, cái gì tôi cũng kể cho anh ta.” An Hách khẽ thở dà. Đúng vậy, khi đó y còn có thể tâm sự chuyện của mình với người khác.
“Chia tay cũng là hắn ta ép buộc đi.” Na Thần bĩu môi, có chút khinh thường.
“…Ai biết được.” An Hách cười có chút bất đắc dĩ.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” An Hách khẽ cắn môi, “Không có sau đó, lên giường xong là chia tay.”
Na Thần khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút bất ngờ, trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên ngửa đầu lên: “Ha!”
An Hách đang muốn dụi tắt điếu thuốc, bị tiếng kêu bất ngờ của hắn làm giật mình suýt chút nữa là ném điếu thuốc vào tách trà: “Sao vậy?”
“Không có gì,” Na Thần đứng dậy, nhét quả cà chua vào miệng y, “Lúc phát hiện bản thân ấy vậy mà thích đàn ông, đang gồng lên dồn dũng khí để đối mặt với song kết quả người ta chỉ muốn lên giường mà thôi?”
An Hách ngẩng đầu nhìn Na Thần, nửa ngày mới vỗ tay: “Tổng kết rất tốt.”
Y không rõ Na Thần có biết nghĩa của flipper hay không, nhưng y đã không muốn lại cạy vết sẹo của mình lên nữa.
“Sau này còn quen bạn trai không?” Na Thần ngồi lên mép bàn trước mặt y.
“Từng có một, cũng chia tay.” An Hách cắn nát trái cà chua, vị chua ngọt rất ngon, sự nặng nề trong tinh thần y dần bớt đi, có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
“Vì sao?” Na Thần truy hỏi.
An Hách nhìn hắn một cái: “Không có cảm giác an toàn đi? Kiểu vừa phải đề phòng đàn ông lại còn phải đề phòng cả phụ nữ.”
Na Thần không tiếp tục đề tài này, kéo tay An Hách qua nhìn: “Còn sưng đấy.”
“Ngày mai chắc là không sao thôi.” An Hách rút tay về, “À, phải rồi, đồ cậu bỏ quên để trong túi áo khoác tôi đấy.”
“Ừ?” Na Thần nhảy xuống bàn, qua phòng khách lấy áo khoác cho y, từ trong túi lấy một sợi dây chuyền mặt đá đỏ, cười khẽ, “Đây là tôi tự làm đấy.”
“Đá máu hả?” An Hách đứng dậy, chuông đồng hồ trong phòng khách vang lên, chín giờ rưỡi.
“Không, chỉ đá thường thôi, tại màu đẹp nên tôi nhặt về, mài nhẵn rồi khoan lỗ xỏ dây qua,” Na Thần đeo dây chuyền lại lên cổ, nhìn đồng hồ, “Cô bé lọ lem, nàng muốn trở về sao?”
“Vâng, thưa hoàng tử, sáng sớm mai tôi còn phải làm lễ khai giảng ạ.” An Hách nhận lấy áo khoác từ trên tay hắn rồi mặc vào.
“Giày thủy tinh của nàng đâu rồi?” Na Thần đột nhiên ngồi xổm xuống, túm lấy cẳng chân của y.
“Mệ,” An Hách nở nụ cười, mò trên người một lát, cầm ra cái khăn tay rồi ném xuống đất, “Đây này.”
“Cô bé lọ lem, nàng thật đúng là sống quá gian khổ,” Na Thần nhặt khăn tay lên nhìn rồi cười lớn, “Sau này ta sẽ chuẩn bị cho nàng một đôi lớn hơn chút.”
Na Thần không giữ An Hách lại, đưa y xuống bãi xe dưới hầm, sau đó ngồi vào ghế phó lái.
“Có ý gì?” An Hách lên xe, nhìn hắn.
“Đưa anh ra cổng, giúp anh đưa thẻ xe cho bảo vệ, tôi sợ anh không thò cái cây ra được thì không được ra khỏi cổng.” Na Thần nhìn phía trước, chậm chạp nói.
“Ai…” An Hách nổ máy, “Sao tính cậu y chang cậu bảo vệ khu dân cư nhà chúng tôi thế, rốt cuộc có thôi hay không!”
“Biết không, vợt bắt muỗi thật chẳng hợp với khí chất của anh gì cả, chắc cả năm nữa tôi vẫn chưa thôi được đâu,” Na Thần cười lấy tay vỗ lên đỉnh xe, “Tôi sẽ thương lượng với Lý Phàm chút, sáng tác bài ca vợt bắt muỗi cho anh, lúc diễn sẽ báo cho anh biết, tôi vẫy đôi cánh xanh biếc, kiếm tìm hơi thở của người…”
Hai câu cuối là do Na Thần thuận miệng hát, không ngờ giai điệu lại rất êm ái, An Hách nhịn không được nhìn hắn một cái.
“Thế nào?”
“…Cảm ơn.”
Trong khu dân cư rất im lặng, cái kiểu im lặng đặc biệt vào dịp sau năm mới, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng pháo thưa thớt, trên lớp tuyết hai vệ đường đầy những mảnh vụn màu đỏ, mùi thuốc súng nhàn nhạt bay lên, tất cả để lộ ra sự cô đơn khi cơn náo nhiệt qua đi.
Tâm trạng hôm nay của An Hách có chút nghiêng ngả, rất phù hợp với không khí khi năm mới qua đi.
Trở lại phòng, y dựa theo cách Na Thần chỉ, bỏ khăn mặt đã thấm ướt vào tủ lạnh, dùng đá để chườm lên tiêu sưng cho tay. Sau đó ngồi trên sofa, mở TV lên.
TV là một công cụ thần kỳ, đối với An Hách mà nói, mấy loại chương trình lộn xộn, nhàm chán cũng có thể nhanh chóng kéo tâm trạng y trở lại, tìm về được tiết tấu sinh hoạt bình thường.
Giống như trạng thái hiện tại vậy.
Không hiểu sao lại cạy vết sẹo vẫn luôn áp chặt ở trong lòng lên. Không thể nói rõ đau khổ bao nhiêu, thậm chí còn mơ mồ mang theo khoái cảm “Đi thi chẳng biết thành tích thế nào, có điều cũng thi xong rồi”. Nhưng đối với sự thay đổi như vậy An Hách vẫn có chút bất an, bất cứ sự thay đổi nào cũng đều khiến y không thể thích ứng.
Ngay cả ngồi mãi một tư thế cũng sẽ có vài giây đổ máu, huống chi y đã duy trì cuộc sống sinh hoạt bình thản, không chút sợ hãi suốt bao năm như vậy.
Vì đảm bảo hôm sau có thể có đủ thể lực và tinh thần, trước khi ngủ, An Hách đã uống một viên thuốc an thần nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Vốn cứ tưởng ban ngày gặp chuyện tối sẽ bị nằm mơ thấy cảnh gì đó khó chịu, kết quả vừa có cảm giác là liền ngủ thẳng tới tận hừng đông, đồng hồ sinh học đã làm hết phận sự, ngay khi trời tờ mờ sáng liền đánh thức y dậy.
An Hách nheo nheo con mắt, nằm trên giường lười biếng vặn mình, tay kéo căng lên trên đỉnh đầu, lúc đập vào thành giường, cơn đau chầm chậm truyền đến từ mu bàn tay khiến y từ trạng thái còn nửa mê nửa tỉnh trong nháy mắt liền trở nên tỉnh táo, còn có thể vung tay hô to: “Hây…dà…”
Tay giờ không còn đỏ như tối hôm qua mà biến thành màu xanh đậm, có viền đỏ, vẫn hơi sưng. An Hách thử giật giật ngón tay, ngón tay coi như linh hoạt, có điều lúc nắm lại thì khá đau.
Bữa cơm này ăn được cũng thật có ý nghĩa.
An Hách nhìn bánh nướng và trà sơn tra trên bàn, còn có một khay cà chua bi, hỏi: “Cậu còn có thể làm cả bánh nướng à?”
“Đây là mua,” Na Thần cười khẽ, “Làm vỏ bánh cho giòn mất thời gian lắm.”
“Cậu thích làm mấy cái này lắm hả, bánh ngọt, đồ ăn đấy.” An Hách uống một hớp trà sơn tra, rất ngon.
“Cũng tạm,” Na Thần cũng uống một hớp, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, “Dù sao cũng phải có chút chuyện để giết thời gian.”
An Hách khẽ cười, nghe âm thanh phát ra khi đầu ngón tay của Na Thần nhịp xuống bàn, y đưa điếu thuốc lên rít một hơi, chầm chậm nhả khói lên trên, mấy bóng đèn phía trên bàn ăn vương đầy khói thuốc.
“Không biết có thể coi là bạn trai cũ không, tôi quen anh ta là khi học năm hai đại học, lúc ấy tôi đã có người yêu.” An Hách ngậm điếu thuốc, hơi nhíu mày. Việc này dù nghĩ thế nào cũng đều khiến y không thoải mái, đừng nói là phải kể ra, cả nửa ngày y cũng không sắp xếp câu chữ xong được.
Quả thật còn khó hơn lần đầu tiên đứng giảng thử bài sau khi tốt nghiệp.
“Lúc đó anh qua lại với bạn trai à?” Na Thần hỏi.
“Không, đó là người bạn gái thứ ba của tôi,” An Hách nheo mắt, khói thuốc bay lên làm y muốn chảy nước mắt, nhếch miệng cười khẽ, “Khi đó tôi khao khát tìm được một người vợ sinh con cho mình.”
Na Thần tựa lưng vào ghế rồi ngồi trượt xuống, quay đầu qua, ngón tay chống thái dương, rất chuyên chú nhìn y: “Bạn gái anh chắc rất đẹp nhỉ?”
“Ừ, đẹp.” An Hách gật đầu.
“Sau này thì sao?”
Sau này? An Hách nhìn chằm chằm điếu thuốc trong tay, cơn đau trên mu bàn tay vốn bị y xem nhẹ giờ trở nên rõ ràng, cứ thế mà nổ trong lòng.
“Sau này tôi quen anh ta, học trên tôi một khóa, cùng ngành.” An Hách uống một hớp trà.
“Ngành gì? Chính trị hả?” Na Thần ngắt lời.
“Không, tâm lý học.” An Hách cười khẽ.
“Khó trách…” Na Thần chậc lưỡi một tiếng, cũng châm một điếu thuốc, “Có khi nào anh cũng thỉnh thoảng suy xét về tôi không?”
“Khi nào cậu quá đáng ghét thì tôi sẽ suy xét một chút.” An Hách nâng tách trà lên.
Na Thần cầm tách trà của mình tới gần, chạm vào tách của y một cái: “Lạc đề rồi, sau đó thì sao?”
An Hách cúi đầu, niết lên cái tách, sau đó đặt nhẹ xuống bàn, lại cầm lên, lại buông, vài lần sau, y mới đặt cái tách xuống, hít vào một hơi: “Anh ta và tôi có rất nhiều điểm giống nhau, sở thích giống nhau, đề tài giống nhau, quan điểm giống nhau… Hơn nữa anh ta còn biết quan tâm, chăm sóc, nói chính xác là rất hiểu người khác.”
“Biết rồi,” Na Thần cong khóe môi, “vậy là anh hồ đồ rồi động tâm phải không?”
“Cũng gần như vậy, vừa lúc bạn gái tôi làm ầm đòi chia tay, anh ta như cọng rơm cứu mạng, cái gì tôi cũng kể cho anh ta.” An Hách khẽ thở dà. Đúng vậy, khi đó y còn có thể tâm sự chuyện của mình với người khác.
“Chia tay cũng là hắn ta ép buộc đi.” Na Thần bĩu môi, có chút khinh thường.
“…Ai biết được.” An Hách cười có chút bất đắc dĩ.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” An Hách khẽ cắn môi, “Không có sau đó, lên giường xong là chia tay.”
Na Thần khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút bất ngờ, trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên ngửa đầu lên: “Ha!”
An Hách đang muốn dụi tắt điếu thuốc, bị tiếng kêu bất ngờ của hắn làm giật mình suýt chút nữa là ném điếu thuốc vào tách trà: “Sao vậy?”
“Không có gì,” Na Thần đứng dậy, nhét quả cà chua vào miệng y, “Lúc phát hiện bản thân ấy vậy mà thích đàn ông, đang gồng lên dồn dũng khí để đối mặt với song kết quả người ta chỉ muốn lên giường mà thôi?”
An Hách ngẩng đầu nhìn Na Thần, nửa ngày mới vỗ tay: “Tổng kết rất tốt.”
Y không rõ Na Thần có biết nghĩa của flipper hay không, nhưng y đã không muốn lại cạy vết sẹo của mình lên nữa.
“Sau này còn quen bạn trai không?” Na Thần ngồi lên mép bàn trước mặt y.
“Từng có một, cũng chia tay.” An Hách cắn nát trái cà chua, vị chua ngọt rất ngon, sự nặng nề trong tinh thần y dần bớt đi, có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
“Vì sao?” Na Thần truy hỏi.
An Hách nhìn hắn một cái: “Không có cảm giác an toàn đi? Kiểu vừa phải đề phòng đàn ông lại còn phải đề phòng cả phụ nữ.”
Na Thần không tiếp tục đề tài này, kéo tay An Hách qua nhìn: “Còn sưng đấy.”
“Ngày mai chắc là không sao thôi.” An Hách rút tay về, “À, phải rồi, đồ cậu bỏ quên để trong túi áo khoác tôi đấy.”
“Ừ?” Na Thần nhảy xuống bàn, qua phòng khách lấy áo khoác cho y, từ trong túi lấy một sợi dây chuyền mặt đá đỏ, cười khẽ, “Đây là tôi tự làm đấy.”
“Đá máu hả?” An Hách đứng dậy, chuông đồng hồ trong phòng khách vang lên, chín giờ rưỡi.
“Không, chỉ đá thường thôi, tại màu đẹp nên tôi nhặt về, mài nhẵn rồi khoan lỗ xỏ dây qua,” Na Thần đeo dây chuyền lại lên cổ, nhìn đồng hồ, “Cô bé lọ lem, nàng muốn trở về sao?”
“Vâng, thưa hoàng tử, sáng sớm mai tôi còn phải làm lễ khai giảng ạ.” An Hách nhận lấy áo khoác từ trên tay hắn rồi mặc vào.
“Giày thủy tinh của nàng đâu rồi?” Na Thần đột nhiên ngồi xổm xuống, túm lấy cẳng chân của y.
“Mệ,” An Hách nở nụ cười, mò trên người một lát, cầm ra cái khăn tay rồi ném xuống đất, “Đây này.”
“Cô bé lọ lem, nàng thật đúng là sống quá gian khổ,” Na Thần nhặt khăn tay lên nhìn rồi cười lớn, “Sau này ta sẽ chuẩn bị cho nàng một đôi lớn hơn chút.”
Na Thần không giữ An Hách lại, đưa y xuống bãi xe dưới hầm, sau đó ngồi vào ghế phó lái.
“Có ý gì?” An Hách lên xe, nhìn hắn.
“Đưa anh ra cổng, giúp anh đưa thẻ xe cho bảo vệ, tôi sợ anh không thò cái cây ra được thì không được ra khỏi cổng.” Na Thần nhìn phía trước, chậm chạp nói.
“Ai…” An Hách nổ máy, “Sao tính cậu y chang cậu bảo vệ khu dân cư nhà chúng tôi thế, rốt cuộc có thôi hay không!”
“Biết không, vợt bắt muỗi thật chẳng hợp với khí chất của anh gì cả, chắc cả năm nữa tôi vẫn chưa thôi được đâu,” Na Thần cười lấy tay vỗ lên đỉnh xe, “Tôi sẽ thương lượng với Lý Phàm chút, sáng tác bài ca vợt bắt muỗi cho anh, lúc diễn sẽ báo cho anh biết, tôi vẫy đôi cánh xanh biếc, kiếm tìm hơi thở của người…”
Hai câu cuối là do Na Thần thuận miệng hát, không ngờ giai điệu lại rất êm ái, An Hách nhịn không được nhìn hắn một cái.
“Thế nào?”
“…Cảm ơn.”
Trong khu dân cư rất im lặng, cái kiểu im lặng đặc biệt vào dịp sau năm mới, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng pháo thưa thớt, trên lớp tuyết hai vệ đường đầy những mảnh vụn màu đỏ, mùi thuốc súng nhàn nhạt bay lên, tất cả để lộ ra sự cô đơn khi cơn náo nhiệt qua đi.
Tâm trạng hôm nay của An Hách có chút nghiêng ngả, rất phù hợp với không khí khi năm mới qua đi.
Trở lại phòng, y dựa theo cách Na Thần chỉ, bỏ khăn mặt đã thấm ướt vào tủ lạnh, dùng đá để chườm lên tiêu sưng cho tay. Sau đó ngồi trên sofa, mở TV lên.
TV là một công cụ thần kỳ, đối với An Hách mà nói, mấy loại chương trình lộn xộn, nhàm chán cũng có thể nhanh chóng kéo tâm trạng y trở lại, tìm về được tiết tấu sinh hoạt bình thường.
Giống như trạng thái hiện tại vậy.
Không hiểu sao lại cạy vết sẹo vẫn luôn áp chặt ở trong lòng lên. Không thể nói rõ đau khổ bao nhiêu, thậm chí còn mơ mồ mang theo khoái cảm “Đi thi chẳng biết thành tích thế nào, có điều cũng thi xong rồi”. Nhưng đối với sự thay đổi như vậy An Hách vẫn có chút bất an, bất cứ sự thay đổi nào cũng đều khiến y không thể thích ứng.
Ngay cả ngồi mãi một tư thế cũng sẽ có vài giây đổ máu, huống chi y đã duy trì cuộc sống sinh hoạt bình thản, không chút sợ hãi suốt bao năm như vậy.
Vì đảm bảo hôm sau có thể có đủ thể lực và tinh thần, trước khi ngủ, An Hách đã uống một viên thuốc an thần nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Vốn cứ tưởng ban ngày gặp chuyện tối sẽ bị nằm mơ thấy cảnh gì đó khó chịu, kết quả vừa có cảm giác là liền ngủ thẳng tới tận hừng đông, đồng hồ sinh học đã làm hết phận sự, ngay khi trời tờ mờ sáng liền đánh thức y dậy.
An Hách nheo nheo con mắt, nằm trên giường lười biếng vặn mình, tay kéo căng lên trên đỉnh đầu, lúc đập vào thành giường, cơn đau chầm chậm truyền đến từ mu bàn tay khiến y từ trạng thái còn nửa mê nửa tỉnh trong nháy mắt liền trở nên tỉnh táo, còn có thể vung tay hô to: “Hây…dà…”
Tay giờ không còn đỏ như tối hôm qua mà biến thành màu xanh đậm, có viền đỏ, vẫn hơi sưng. An Hách thử giật giật ngón tay, ngón tay coi như linh hoạt, có điều lúc nắm lại thì khá đau.
Bữa cơm này ăn được cũng thật có ý nghĩa.
Danh sách chương