Rời khỏi nhà Lôi Ba, Na Thần lái xe về tới khu dân cư nhà An Hách, cho dừng xe ở dưới lầu. Lấy điện thoại ra coi, có ba cuộc gọi nhỡ của An Hách. Hắn cầm điện thoại, chuyển trong tay mấy vòng. Hắn muốn gọi lại cho An Hách, nhưng lại không dám. Hắn sợ nghe An Hách nói không có chuyện gì.

Quay điện thoại suốt bốn mươi phút ở dưới lầu nhà An Hách thì có một bảo vệ tới: “Anh gì ơi, xin hỏi anh có chuyện gì sao? Tôi thấy anh đứng ở đây lâu lắm rồi.”

“Tôi đang đợi người.” Na Thần không nhìn sang bảo vệ mà tiếp tục quay cái điện thoại.

“Đợi ai? Có cần tôi gọi điện thoại hỏi giúp anh không?” Bảo vệ hiển nhiên không tin hắn lắm.

“Tôi tự gọi được.” Na Thần cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại, do dự vài giây, bấm số của An Hách.

“Big 7 à?” An Hách nghe máy.

“Ừ.”

“Sao không nghe máy?” Giọng của An Hách thật ôn hòa, không nghe được là có đang mất hứng hay không.

“Nãy không muốn nghe,” Na Thần nhìn thoáng bảo vệ vẫn đang đứng cạnh theo dõi hắn, “Anh bận à?”

“Bình thường thôi, cậu không tới nhà bạn à?” Bên phía An Hách vẫn truyền đến tiếng lách cách của bàn phím.

“Về rồi,” Na Thần có chút sốt ruột, hắn không biết phải làm sao để nói với An Hách là hắn muốn đi lên, nghẹn nửa ngày mới nói tiếp được một cậu, “Anh ăn chưa?”

“Chưa,” An Hách ngừng đánh chữ, “Cậu đang ở đâu thế?”

“Dưới nhà anh.” Na Thần ngẩng đầu nhìn lên trên.

“Cái gì?”

“Dưới nhà anh.” Na Thần vẫn ngẩng đầu, bên kia An Hách không nói gì, cửa sổ phòng tầng trên được mở ra, có người nhoài nửa người ra khỏi cửa sổ.

“Đi lên đi!” An Hách nói vào trong điện thoại.

“Ừ.” Na Thần cúp máy cái liền nhảy xuống xe, chạy vào trong tòa nhà.

“Xe anh chưa khóa đấy!” Bảo vệ ở phía sau kêu lên.

“Cho anh này!” Na Thần chạy tới ấn thang máy.

Bảo vệ đuổi theo vào: “Không được, xe lạ thế tôi không chạy được đâu, anh mau khóa kỹ đi.”

“Ài!” Na Thần đành phải lấy chìa khóa lại rồi ấn vào remote.

An Hách nghe được tiếng gõ cửa, vừa tới mở cửa ra, Na Thần liền mang theo gió lạnh chen vào, hôn trên mặt y một cái thật kêu: “Muốn ăn gì?”

“Nấu mì đi, chỗ tôi còn mỗi mì.” An Hách chỉ vào thùng mì gói đặt cạnh tủ lạnh. Na Thần thật không hài lòng bước qua xem xét, chậc lưỡi: “Nếu không nói là tôi cứ ngửi thấy trên người anh toàn mùi gia vị đấy.”

An Hách đang kéo quần áo của mình, nghe thấy vậy liền đốp lại: “Thối lắm.”

“Thật mà,” Na Thần xoay người lại ôm lấy y, chôn mặt vào hõm vai y mà cọ, hít sâu một hơi, “Hôm nay chưa đủ, chắc là bữa sáng tôi làm sớm quá.”

“Đừng có mà điên.” An Hách cười khẽ đẩy hắn ra.

“Tôi đi siêu thị mua chút đồ ăn, bên ngoài khu dân cư có một cái.” Na Thần lại sán vào ôm lấy y.

An Hách nghĩ ngợi chút, cầm chìa khóa đưa cho y: “Đừng mua nhiều quá, ăn không hết đâu.”

“Ừ.” Na Thần cầm chìa khóa rồi như gió cuốn mà bay ra ngoài.

An Hách ngồi ở máy tính, không nghĩ ngợi được gì nữa, trừng mắt nhìn nội dung trên ppt mà cả nửa buổi cũng không biết mình phải làm tiếp thế nào. Mãi cho đến khi Na Thần xách túi đồ ăn mở cửa tiến vào, An Hách mới vừa chèn được một tấm hình vào, đánh thêm được một hàng chữ. May mà Na Thần không bước qua coi, hắn mua đồ ăn xong là xách trực tiếp vào phòng bếp bắt đầu nấu, nếu không suy nghĩ của An Hách phỏng chừng lại đứt đoạn.

Thật ra cảm giác hiện tại không thể nói là không thoải mái, y ngồi chỗ này đối diện với máy tính, cách một đoạn khá xa, một anh chàng đẹp trai dáng người thu hút đang ở trong phòng bếp nấu cơm cho y. Chỉ là vẫn câu nói kia, y có chút không thích ứng được cuộc sống sinh hoạt bị quấy rầy trở tay không kịp.

Na Thần tựa hồ không có cảm giác gì, ở trong phòng bếp huýt sáo nấu cơm. Lúc nấu canh còn cầm đũa gõ lên vung nồi, đĩa theo tiết tấu, tâm trạng trông có vẻ rất tốt, hoàn toàn khác biệt với trạng thái khi hắn sập cửa bỏ đi ra ngoài.

An Hách buông con chuột xuống, tựa vào trên ghế chuyển hai vòng: “Big 7.”

“Ừ?” Na Thần ở trong phòng bếp đáp lại.

“Vừa nãy cậu có giận không?” An Hách nhìn bóng dáng của hắn.

“Không, thật đấy.” Na Thần quay đầu lại cười khẽ.

“Vậy sao cậu phá cửa của tôi, phá hỏng rồi cậu có sửa không?” An Hách đứng lên đi vào phòng bếp, cho dù có rất nhiều chuyện y lười tính toán, nhưng nếu đã đồng ý “thử” thì những chuyện nên làm rõ vẫn nên làm rõ, nếu không lần tới lại có thể xuất hiện tình huống tương tự vậy.

“Trượt tay,” Na Thần cúi đầu thái thịt, “Cho tôi chút xì dầu.”

An Hách nhìn một đống chai lọ cả nửa ngày rồi mới lấy được chai xì dầu đưa cho hắn: “Có một số việc hai ta cũng nên nói rõ để tránh giữ lại trong lòng rồi không thoải mái.”

“Ừ,” Na Thần rót chút xì dầu vào trong tô, nhìn y một cái, khóe miệng mang theo nét cười, “Anh có thể làm không, có chuyện gì thì nói cho tôi đi.”

An Hách không ngờ Na Thần sẽ nói như vậy, dừng một lúc cũng không nói ra được thành lời.

“Anh làm không được,” Na Thần bỏ thịt vào tô rồi trộn lên, “Hồi sáng từ lúc anh kêu tôi kéo màn lại thì tôi đã biết, có điều tôi thấy không quan trọng.”

An Hách vẫn không nói gì, dựa vào tường nhìn Na Thần, y đột nhiên cảm thấy việc bản thân muốn hiểu được nội tâm của Na Thần có phải có chút khôi hài hay không. Đối mặt với một Na Thần mẫn cảm như vậy, một khi bất cẩn thì chính mình sẽ bị phanh phui ra hết.

Na Thần làm hai món mặn cùng một món canh, chỉ là các món ăn hằng ngày của gia đình nhưng An Hách ăn rất hào hứng.

Cái căn bếp vẫn luôn không dùng đến đó chỉ khi có Na Thần đứng ở bên trong mới hiện ra được chút ấm áp, đủ các loại chai gia vị bày trên kệ bếp, còn có mấy cái nồi chưa kịp rửa, tiếng ro ro từ máy hút khói, mùi đồ ăn bay nhè nhẹ trong không khí, tất cả đều là những thứ y từng khát vọng.

“Ngon quá.” An Hách rất nhanh chóng tiêu diệt sạch hai chén cơm, lại xới thêm một chén cơm, trộn đồ ăn rồi cả canh vào nữa.

“Anh muốn…” Na Thần ngồi đối diện với y, nhìn y, “ngày nào cũng ăn vậy không?”

An Hách bưng chén, do dự trong chốc lát: “Cậu không đi học à?”

“Tôi ít khi học buổi chiều,” Na Thần cúi đầu uống một ngụm canh, lại nói nhanh, “Mà thôi dù sao cũng rất phiền phức.”

“Cuối tuần qua đây nấu cho tôi đi,” An Hách quét sạch chỗ cơm trong chén, buông đũa, “Bình thường tôi toàn ăn ngoài cho tiện, cuối tuần cậu qua đây bồi bổ cho tôi, được không?”

“Được,” Na Thần gật đầu, “Ăn xong rồi à?”

“Ừ.”

“No chưa?”

“No căng rồi.”

“Vậy đi rửa chén đi, rửa cho kỹ, đừng có mà rửa cho có.” Na Thần rất nghiêm túc dặn dò.

An Hách cười khẽ, dọn bát đũa vào phòng bếp. Hai đĩa hai chén cùng một tô canh, An Hách rửa gần hai mươi phút mới xong. Lúc ra khỏi nhà bếp y có cảm giác eo của mình cứng đờ.

“Không phải anh dạy chính trị à?” Na Thần đang ngồi ở bàn máy nhìn tập tin PowerPoint y mới làm được một nửa, thấy y đi ra liền đứng dậy, “Sao còn mấy nội dung này? Thi đại học, rốt cuộc tôi đang sợ cái gì…”

“À, thầy hiệu trưởng thêm việc cho tôi đấy, trong trường đang làm một phòng cố vấn tâm lý, bảo tôi phụ trách,” An Hách ngồi xuống ghế, “Mỗi tuần còn phải làm một khóa phụ đạo tâm lý, mà buổi đầu tiên thì bắt đầu với lớp mười hai.”

An Hách nằm sấp trên bàn: “Làm khổ tôi, chết mất.”

“Rất tốt,” Na Thần xoạc chân ngồi xuống đùi y, nhéo lấy cằm y, “Tôi rất thích nghe anh nói những lời này với tôi, thật vững lòng.”

“Thật không,” An Hách tựa lưng vào ghế ngồi, tay thì sờ lên thắt lưng của Na Thần, “Tôi cũng không dám, tôi đâu biết câu nào đã đâm vào chỗ quan trọng của cậu rồi.”

Na Thần cười khẽ, cúi đầu hôn lên môi y: “Đâm nhiều thì biết.”

“Phải đâm thăm dò đã chứ,” An Hách vòng tay quanh eo hắn, “Vì sao các cậu gọi là Điểu Nhân?”

“Gọi đại thôi, tại có bữa tôi với Lý Phàm nói hay là người chim,” Na Thần cười nói, “Thế nên mới sửa tên ban nhạc lại.”

“Sửa lại? Vậy tên ban đầu là gì.” An Hách rất thích cảm giác nói chuyện linh tinh với Na Thần.

“S.”

“S? S gì?”

Na Thần hơi nheo mắt lại, kề tai y nhẹ giọng nói: “S trong SM.”

An Hách cười khẽ, nhớ tới cái vòng rồi nhẫn của Na Thần, một lát sau nhịn không được mà hỏi: “Có phải cậu…rất thích…cái này?”

“Cái gì?” Na Thần ghé vào tai y, thấp giọng cười, “SM sao?”

“Ừ, trong tủ đầu giường còn cái vòng đấy.” An Hách bị giọng hắn rót vào tai, nghiêng mặt đi hôn lên cổ hắn một cái.

“Mà tôi không chỉ có vòng cổ đâu,” Na Thần ngồi thẳng dậy nhìn y, “Nếu anh có hứng thú tôi còn có roi, còng tay, gag, dụng cụ trói này…”

“Dừng!” An Hách kêu lên, “Đúng là cậu chơi cái đó hả?”

“Chơi chứ.” Na Thần búng ngón tay thật kêu, cười quyến rũ.

An Hách đột nhiên không biết nên nói gì, một hồi lâu mới hỏi một câu: “Với ai?”

“Bắt được ai thì chơi với người đó, người muốn lên giường tôi rất nhiều, chỉ cần tôi thích lúc nào cũng có thể gọi người đến.” Na Thần nhướn mày lên.

“Thật không.” An Hách cười khẽ, không nói nữa.

Na Thần nhìn y bắt đầu cười, cười sung sướng, ôm y rồi hôn lên mặt y vài cái: “Có một đợt Lý Phàm muốn kiếm chút tiền.”

“Ừ?” An Hách nhìn hắn, không biết tại sao đề tài đột nhiên nhảy sang Lý Phàm.

“Tên đó mở cửa hàng online bán dụng cụ SM,” Na Thần cười nói, “Kết quả giá còn cao hơn giá người ta bán sỉ thế nên thất bại.”

An Hách cười: “Người này đúng là có đầu óc.”

“Ổng muốn thu vốn nên đẩy mạnh tiêu thụ trong ban nhạc, bọn tôi thì mỗi người mua giúp ổng một bộ.” Na Thần cười nói, “Chỗ tôi còn một đống đấy, lần tới hai ta thử nhé.”

“Không phải cậu vung tay lên là có một hàng dài chờ được lên giường cậu sao?” An Hách đảo mắt qua nhìn hắn.

“Nhưng không phải ai cũng chọn được, giường tôi đâu phải ai cũng tùy tiện lên được,” Ngón tay của Na Thần cầm lấy khuy áo sơ mi của An Hách, cởi hai cái ra rồi thò tay vào, “Làm sao đây?”

“Cái gì mà làm sao đây?” An Hách bị tay hắn thò vào có chút nhộn nhạo.

“Muốn làm rồi,” Na Thần cúi đầu cắn nhẹ lên vành tai y, “Làm sao đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện