Đột nhiên, một cung nữ vội vàng mà đi vào trong điện ấy, đứng trước giường hoa, cung nữ nhẹ nhàng bẩm báo: “Nương nương……”

Giai nhân trong mành hoa tựa hồ vừa chuyển động thân mình, thanh âm vũ mị mang theo nhàn nhạt lười biếng chậm rãi truyền ra: “Như thế nào? Đều xử lí sạch sẽ sao?”

Nữ tử gật gật đầu: “Làm sạch sẽ, Hoàng Thượng cũng không nghi ngờ gì, chẳng qua……”

“Chuyện gì?” Thanh âm kia tựa hồ đã nghiêm khắc lên không ít, sự uy nghiêm nhàn nhạt liền tản ra, mang theo một khí thế bễ ngễ thiên hạ làm người ta phải kính phục.

“Thi thể của Tiêu Thục Phi không thấy đâu.” Cung nữ chần chờ trong chốc lát, cúi đầu nơm nớp lo sợ mà nói.

“Cái gì!” Mỹ nhân trên giường người lập tức bị chấn kinh, nhanh chóng xốc mành hoa lên, lộ ra một dung nhan mị sắc nghiên thành.


Giờ phút này cặp mắt phượng xinh đẹp hẹp dài mang theo âm trầm sâm hàn, yên lặng nhìn chằm chằm cung nữ đang quỳ gối trước mặt.

“Nương nương tha mạng! Nô tỳ cũng không biết như thế nào, vốn dĩ hôm qua đã hạ táng, nhưng mà lại đột nhiên không tìm thấy thi thể……!” cung nữ run rẩy thân mình, không nhịn được mà dập đầu.

Võ Mị Nương híp híp mắt, nắm chặt bàn tay đến nổi gân xanh.

“Tìm cho ta, dù đảo lộn toàn bộ hoàng cung, toàn bộ thành Trường An, cũng phải tìm được thi thể của tiện nhân kia!” Võ Mị Nương hừ một tiếng, trong mắt che kín âm trầm.

Thanh âm oán hận mang theo nguyền rủa của Thục Phi vọng ở bên tai Võ Mị Nương, phảng phất như ma âm, làm một người luôn luôn bình tĩnh như nàng lại cảm thấy sợ hãi.

Nhưng kiếp sau báo thù thì đã sao? Dù sao đời này kẻ chiến thắng vẫn là nàng.

Võ Mị Nương âm trầm mà dạo bước tới chỗ cung nữ kia, một bàn tay thon dài nâng cằm của cung nữ đó lên, bốn mắt nhìn nhau: “Nếu tìm không thấy, ngươi hãy tự kết thúc đi!”

“Dạ!” Nữ tử nhắm mắt lại, trả lời.

“Còn có, giúp bổn cung kêu Quách Đại Nhân đến đây!”

Cung nữ kia lên tiếng, liền khom người lui đi ra ngoài.

Võ Mị Nương nhìn về phía bầu trời tối tăm cùng những cành khô ngoài cửa sổ, âm trầm thê hàn, hiu quạnh khô khốc, cứ như ông trời không hề chúc mừng cho thắng lợi của Võ Mị Nương.

---------------------

Lời đồn : Đại Đường chính là thời thịnh thế đúng là không sai đi đâu được!!


Tay trái một chuỗi hồ lô ngào đường, tay phải một chuỗi đồ chơi làm bằng đường cát, ngọt ngọt ngào ngào, cuộc sống đúng là phải biết hưởng thụ a!

Ta thỏa mãn mà gặm tiếp một viên hồ lô ngào đường, phải biết rằng ta thích nhất chính là loại đồ ngọt như thế này, lần này nếu đã có kịp đi thì ta phải ăn cho đã cái bụng.

Thành Trường An giống như là nơi ngưng tụ phồn hoa của cả thế gian vào những năm này. Nào là hoa hạ cao lầu, cửa hàng nhà lớn nhà nhỏ san sát.

Trên đường lớn của thành Trường An tấp nập người đến người đi, náo nhiệt vô cùng.

Đang ăn đến vui vẻ, đột nhiên không biết từ nơi nào vang lên một tiếng kêu to: “Bắt ăn trộm!”

Vừa dứt lời, rộn ràng nhốn nháo đám người bắt đầu xao động lên, đột nhiên một thân ảnh màu xám như gió mạnh chạy tới, lúc lướt qua ta đã hung hăng đụng trúng người ta, bước chân của ta liền chới với ngã sang một bên đường.

“A!” Khuỷu tay đụng mạnh xuống mặt đất, không chỉ có như thế mà kho hồ lô đường cùng đồ chơi làm bằng đường cũng rơi xuống đất.

Kẹo đường hồ lô a a a!

Ta oán hận nhìn về phía tên trộm đã chạy trốn xa, ta đứng lên bay nhanh đuổi theo, chỉ chốc lát sau liền đuổi kịp phía sau hắn, ta dùng sức nắm lấy cổ áo hắn, hung hăng kéo lại.

“A!” Tiểu tặc kia la lên một tiếng, bị ta quật ngã trên mặt đất.

Người mất đồ cũng vội vã mà đuổi theo, nhìn về phía ta cảm kích cười: “Đa tạ cô nương.”

“Không cần khách khí!” Ta hào khí tận trời mà vỗ vỗ ngực, rồi mới nhìn đoàn người chung quanh hô: “Ai, các ngươi mau đi đến Nha Môn kêu người đến bắt tên trộm này đi!”


Lời còn chưa nói xong, liền cảm thấy một trận gió lạnh từ phía sau đánh úp lại, mang theo sát khí chết chóc. Máu trong người ta lập tức đọng lại, dưới chân như có ngàn cân, không thể di chuyển.

Ta chỉ có thể nghe được sau lưng vang lên hết đợt này đến đợt khác tiếng thét chói tai.

Ta trong lòng thầm kêu no thật rồi! đột nhiên phía sau vang lên tiếng kim loại va chạm thanh thúy chói tai.

Ta vội vàng cố quay đầu, lại thấy tên trộm kia che cổ tay phải lại, biểu tình thống khổ, dưới chân hắn có một cây đao và một cục đá.

Xem ra tên trộm này định dùng đao chém ta nhưng lại bị người ta dùng đá ném trúng tay nên làm rớt cây đao.

Ta đưa mắt nhìn đám người chung quanh một lượt. Liền bắt gặp một đôi mắt thanh lãnh như sương đang nhìn về phía ta.

Ăn trộm bị người của Nha Môn mang đi, ta đi xem người vừa mới cứu ta là ai. Liền thấy người đó đang xoay người rời đi, ta liền nhanh đuổi theo.

Ta tiến lên vỗ vỗ người nọ bả vai: “Khoan đã!”






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện