Ban đêm, trăng tròn treo trên bầu trời thâm lam không thấy ánh sáng.
Trong Ngự Hoa Viên. Một mảnh đàn sáo lả lướt, mùi hoa ngát hương.
Rất nhiều vũ cơ đang vặn vẹo đường eo tinh tế, váy lụa nhẹ phẩy, lụa mỏng che mặt, mạn diệu như tiên nữ Hằng Nga
Ngồi ở một bên là sứ thần của nước Cao Xương, một đám thèm nhỏ dãi mà nhìn một đám vũ cơ, tròng mắt tựa hồ như sắp rớt ra.
Ngồi ở trung ương là Hoàng đế đang cười nhìn về phía chúng sứ thần, quan tâm hỏi: “Sứ thần đi vào thành Trường An có thích ứng được hay không ?”
Sứ thần liền nhanh đứng lên, đối hoàng đế làm thi lễ: “Tại hạ nghe Đại Đường thành Trường An chính là cố đô của thiên hạ ,phồn vinh hưng thịnh, tại hạ cũng đã chờ rất lâu rồi mới có diệp ghé qua thành Trường An nổi danh, lần này được đi Đại Đường, nhìn thấy phong cảnh thịnh thế nơi này tại hạ quả thật là may mắn, mà Bệ hạ ngài lại là người hữu ái hiếu khách, làm chúng ta không hề cảm thấy nhớ quê nhà chút nào.”
Nghe sứ thần một phen tán dương Đại Đường, Hoàng đế trên mặt một mảnh ý cười.
Ông ta cầm lấy ly trên bàn, kính với nhóm sứ thần xa xa: “Trẫm kính sứ thần một ly!”
Nhóm Sứ thần cũng đều sôi nổi đứng lên, cầm chén rượu, hướng Hoàng đế cùng Võ Hoàng Hậu nói: “Đại Đường thời đại vinh thịnh, nguyện chúc Bệ hạ và Nương nương mãi mãi hạnh phúc!”
Hoàng đế tươi cười rạng rỡ, mà bên cạnh là Võ Mị Nương lại vô cớ cảm thấy có một thứ nặng nề đang đè trong đầu lưỡi nàng, làm nàng thầm hoảng hốt.
Có lẽ là do uống quá nhiều rượu rồi! Võ Mị Nương tự nhủ với chính mình.
“Đúng rồi, trẫm nghe nói Từ Tiệp Dư muốn múa một bài cho buổi tiệc đêm nay, nghe nói sáng tạo khác người, ái phi ngươi còn không mau để cho trẫm cùng sứ thần được mở rộng tầm mắt?” Hoàng đế đột nhiên nhìn về phía Từ Tiệp Dư đang ngồi một gốc nhỏ, cười nói.
Từ Tiệp Dư đứng lên, doanh doanh nhất bái chào mọi người, môi đỏ khẽ mở: “Kỳ thật bệ hạ có điều không biết, điệu nhảy này thần thiếp cũng chỉ là tập luyện một chút thôi, đây là điệu nhảy hiến tế cổ xưa do chính Vũ Lâm Vệ Quách Hi dạy cho thiếp, bởi vì thiếp đợi mãi nhưng vẫn không thấy có điệu múa gì mới nên đành phá lệ tập đại bài này, mong bệ hạ và các vị đừng chê cười.”
Hoàng đế tựa hồ cũng rất có hứng thú, Từ Tiệp Dư cúi cúi người, rồi mới vỗ vỗ tay.
Chỉ thấy mấy vị người thiếu nữ mặc lụa trắng chân trần, các thiếu nữ đều mang theo mặt nạ dữ tợn, nếu để ý sẽ phát hiện các nàng mắt cá chân chỗ đều mang lục lạc, lục lạc theo động chuông kêu cổ xưa, phảng phất giống như đã lâu rất cổ mà xuất hiện, mờ ảo thần bí cổ xưa.
Bạch y thiếu nữ bước chân xiêu vẹo múa từng động tác, chính giữa là chậu than cháy lên đóm lửa u lam, ngọ lửa yêu dị mà làm càn càng ngày càng cao, ở bóng đêm có vẻ có chút quỷ dị.
Phảng phất thực sự ở đây đang tế đàn, tiến hành một hồi hiến tế trang nghiêm thần bí cổ xưa.
Tất cả mọi người không tự chủ được mà nhìn chăm chú vào nhìn về phía chính giữa.
Ngay cả hoàng đế cũng thu liễm tươi cười, phảng phất giống như bất luận là biểu tình gì đều là khinh thường thần linh.
Đột nhiên, trên cao dài một thân ảnh của một người áo trắng đột nhiên xuất hiện, mang đến một luồng hương khí nồng đậm mộng ảo, dụ mọi người rơi vào trụy cảnh trong mơ.
Người nọ ăn mặc một bộ trường bào hoa lệ tay dài, áo choàng bên ngoài vẽ lên vô số đồ án hoa văn thần bí, trên mặt che lấp bởi một chiếc mặt nạ đồng hình yêu thú, ở dưới ánh lửa màu lam phát ra sự lạnh lẽo..
Tuy rằng người nọ hóa trang rất đáng sợ, nhưng là người ấy dáng múa lại dị thường nhu mỹ phiêu dật, nhất cử nhất động đều đẹp như tiên, kết hợp với tiếng chuông cổ xưa.
Hoàng Thượng, chúng đại thần cùng sứ thần Cao Xương đều nhìn không chớp mắt người đeo mặt nạ, hiển nhiên đã mê mẩn, duy chỉ mình Võ Mị Nương lại đầy người không khoẻ, nhìn người nọ trên mặt dữ tợn mặt nạ, một cổ hàn khí từ phía sau toát lên mạnh mẽ.
“Từ muội muội, vũ cơ tuyệt vời như vậy, ngươi là từ đâu tìm ra?” Võ Mị Nương cười nhìn về phía Từ Tiệp Dư hỏi.
Từ Tiệp Dư hơi hơi mỉm cười, gật đầu trả lời nói: “Hồi nương nương, kĩ cơ này là Quách đại nhân a.”
“Quách Hi?” Võ Mị Nương trong lòng cả kinh, bỗng chốc nhìn về phía người nọ.
“Đúng vậy, Quách đại nhân nói này chính là điệu múa ở hắn quê nhà, người khác nhảy không ra, liền xung phong nhận việc.” Từ Tiệp Dư cười trả lời .
Võ Mị Nương hơi mang thâm ý mà nhìn về phía bóng trắng đang múa ở Ngự Hoa Viên, nhìn ánh lửa màu lam kia cùng mặt nạ đồng dữ tợn ấy. dần dần huyễn hóa ra một trương quen thuộc khuôn mặt!
Đó là gương mặt hàm oán độc của Tiêu Thục Phi!
Võ Mị Nương hai tròng mắt trợn mắt, rồi mới thất thố mà đứng lên.
Trong Ngự Hoa Viên. Một mảnh đàn sáo lả lướt, mùi hoa ngát hương.
Rất nhiều vũ cơ đang vặn vẹo đường eo tinh tế, váy lụa nhẹ phẩy, lụa mỏng che mặt, mạn diệu như tiên nữ Hằng Nga
Ngồi ở một bên là sứ thần của nước Cao Xương, một đám thèm nhỏ dãi mà nhìn một đám vũ cơ, tròng mắt tựa hồ như sắp rớt ra.
Ngồi ở trung ương là Hoàng đế đang cười nhìn về phía chúng sứ thần, quan tâm hỏi: “Sứ thần đi vào thành Trường An có thích ứng được hay không ?”
Sứ thần liền nhanh đứng lên, đối hoàng đế làm thi lễ: “Tại hạ nghe Đại Đường thành Trường An chính là cố đô của thiên hạ ,phồn vinh hưng thịnh, tại hạ cũng đã chờ rất lâu rồi mới có diệp ghé qua thành Trường An nổi danh, lần này được đi Đại Đường, nhìn thấy phong cảnh thịnh thế nơi này tại hạ quả thật là may mắn, mà Bệ hạ ngài lại là người hữu ái hiếu khách, làm chúng ta không hề cảm thấy nhớ quê nhà chút nào.”
Nghe sứ thần một phen tán dương Đại Đường, Hoàng đế trên mặt một mảnh ý cười.
Ông ta cầm lấy ly trên bàn, kính với nhóm sứ thần xa xa: “Trẫm kính sứ thần một ly!”
Nhóm Sứ thần cũng đều sôi nổi đứng lên, cầm chén rượu, hướng Hoàng đế cùng Võ Hoàng Hậu nói: “Đại Đường thời đại vinh thịnh, nguyện chúc Bệ hạ và Nương nương mãi mãi hạnh phúc!”
Hoàng đế tươi cười rạng rỡ, mà bên cạnh là Võ Mị Nương lại vô cớ cảm thấy có một thứ nặng nề đang đè trong đầu lưỡi nàng, làm nàng thầm hoảng hốt.
Có lẽ là do uống quá nhiều rượu rồi! Võ Mị Nương tự nhủ với chính mình.
“Đúng rồi, trẫm nghe nói Từ Tiệp Dư muốn múa một bài cho buổi tiệc đêm nay, nghe nói sáng tạo khác người, ái phi ngươi còn không mau để cho trẫm cùng sứ thần được mở rộng tầm mắt?” Hoàng đế đột nhiên nhìn về phía Từ Tiệp Dư đang ngồi một gốc nhỏ, cười nói.
Từ Tiệp Dư đứng lên, doanh doanh nhất bái chào mọi người, môi đỏ khẽ mở: “Kỳ thật bệ hạ có điều không biết, điệu nhảy này thần thiếp cũng chỉ là tập luyện một chút thôi, đây là điệu nhảy hiến tế cổ xưa do chính Vũ Lâm Vệ Quách Hi dạy cho thiếp, bởi vì thiếp đợi mãi nhưng vẫn không thấy có điệu múa gì mới nên đành phá lệ tập đại bài này, mong bệ hạ và các vị đừng chê cười.”
Hoàng đế tựa hồ cũng rất có hứng thú, Từ Tiệp Dư cúi cúi người, rồi mới vỗ vỗ tay.
Chỉ thấy mấy vị người thiếu nữ mặc lụa trắng chân trần, các thiếu nữ đều mang theo mặt nạ dữ tợn, nếu để ý sẽ phát hiện các nàng mắt cá chân chỗ đều mang lục lạc, lục lạc theo động chuông kêu cổ xưa, phảng phất giống như đã lâu rất cổ mà xuất hiện, mờ ảo thần bí cổ xưa.
Bạch y thiếu nữ bước chân xiêu vẹo múa từng động tác, chính giữa là chậu than cháy lên đóm lửa u lam, ngọ lửa yêu dị mà làm càn càng ngày càng cao, ở bóng đêm có vẻ có chút quỷ dị.
Phảng phất thực sự ở đây đang tế đàn, tiến hành một hồi hiến tế trang nghiêm thần bí cổ xưa.
Tất cả mọi người không tự chủ được mà nhìn chăm chú vào nhìn về phía chính giữa.
Ngay cả hoàng đế cũng thu liễm tươi cười, phảng phất giống như bất luận là biểu tình gì đều là khinh thường thần linh.
Đột nhiên, trên cao dài một thân ảnh của một người áo trắng đột nhiên xuất hiện, mang đến một luồng hương khí nồng đậm mộng ảo, dụ mọi người rơi vào trụy cảnh trong mơ.
Người nọ ăn mặc một bộ trường bào hoa lệ tay dài, áo choàng bên ngoài vẽ lên vô số đồ án hoa văn thần bí, trên mặt che lấp bởi một chiếc mặt nạ đồng hình yêu thú, ở dưới ánh lửa màu lam phát ra sự lạnh lẽo..
Tuy rằng người nọ hóa trang rất đáng sợ, nhưng là người ấy dáng múa lại dị thường nhu mỹ phiêu dật, nhất cử nhất động đều đẹp như tiên, kết hợp với tiếng chuông cổ xưa.
Hoàng Thượng, chúng đại thần cùng sứ thần Cao Xương đều nhìn không chớp mắt người đeo mặt nạ, hiển nhiên đã mê mẩn, duy chỉ mình Võ Mị Nương lại đầy người không khoẻ, nhìn người nọ trên mặt dữ tợn mặt nạ, một cổ hàn khí từ phía sau toát lên mạnh mẽ.
“Từ muội muội, vũ cơ tuyệt vời như vậy, ngươi là từ đâu tìm ra?” Võ Mị Nương cười nhìn về phía Từ Tiệp Dư hỏi.
Từ Tiệp Dư hơi hơi mỉm cười, gật đầu trả lời nói: “Hồi nương nương, kĩ cơ này là Quách đại nhân a.”
“Quách Hi?” Võ Mị Nương trong lòng cả kinh, bỗng chốc nhìn về phía người nọ.
“Đúng vậy, Quách đại nhân nói này chính là điệu múa ở hắn quê nhà, người khác nhảy không ra, liền xung phong nhận việc.” Từ Tiệp Dư cười trả lời .
Võ Mị Nương hơi mang thâm ý mà nhìn về phía bóng trắng đang múa ở Ngự Hoa Viên, nhìn ánh lửa màu lam kia cùng mặt nạ đồng dữ tợn ấy. dần dần huyễn hóa ra một trương quen thuộc khuôn mặt!
Đó là gương mặt hàm oán độc của Tiêu Thục Phi!
Võ Mị Nương hai tròng mắt trợn mắt, rồi mới thất thố mà đứng lên.
Danh sách chương