Không bao lâu, Vệ Giới từ bên ngoài bức tường gửi cho ta quyển nhật kí đó bằng cách dán lên lá bùa xuyên tường.
Ta lột bỏ lá bùa, nhẹ nhàng cẩn thận mở từng trang từng trang của quyển sổ trong tay.
Trần Bỉnh Hiên?! Nhìn thấy cái tên ghi cuối của trang cuối cùng ta liền bừng tỉnh, khó trách lúc nghe thấy tên của vị chủ tịch bị giết kia ta lại cảm thấy rất quen tai, thì ra ta đã từng nhìn thấy cái tên đó trong quyển sổ này lần trước.
Nhưng Niệm Lâm vì sao phải ghi lại cái tên này chứ?
Khi nhìn thật kĩ, ta phát hiện trên cái tên Trần Bỉnh Hiên đã bị dao cạo rọc rất nhiều đường to nhỏ, bên cạnh còn viết chữ “Chết”.
Quả nhiên là thế! Ta nhanh chóng khép quyển sổ này lại, hơi hơi mỉm cười, hiện tại con trai của Trần Bỉnh Hiên đột nhiên mất tích. Chắc chắn thân là một người cha, ông ta chắc hẳn đang rất nôn nóng lo lắng đây!
Vừa đúng lúc, đây là thời cơ tốt để trả lại sự trong sạch cho ta!
---------------------
Minh Giới- Địa Phủ
Trên đường đến Hoàng Tuyền có một nam nhân sắc mặt tiều tụy tay mang xiềng xích, bị quỷ sai hộ tống dẫn đi.
“Trần Bỉnh Hiên, chỉ chút nữa ngươi sẽ đến lẻn cầu Nại Hà uống một chén canh Mạnh bà, sự tình kiếp này ngươi không cần phải lo nghĩ nữa rồi.” Tiếng nói trầm thấp của Quỷ sai sâu kín truyền đến.
Trần Bỉnh Hiên sắc mặt trắng bệch, run rẩy môi cầu xin vị quỷ sai đi bên cạch: “Đại…… Đại nhân, Tiểu Tranh, con trai ta nó sẽ không xảy ra chuyện gì đâu có phải không, hả??”
“Dựa vào tạo hóa của nó đi……” Quỷ sai lười nhác mà tuyệt tình trả lời.
Mắt thấy liền sắp đến cầu Nại Hà với hàng tá linh hồn đang xếp hàng, ông ta hơi lo lắng.
Đột nhiên một tiếng la thất thanh phá lên xé nát sự yên tĩnh: “Chờ đã!”
Nhìn thấy linh hồn Trần Bỉnh Hiên còn chưa đi lên cầu Nại Hà, ta liền phi thật nhanh đến, thở hổn hển xi xi mà vươn tay túm lấy cọng xích sắt đang trói ông ta.
“Tiểu Thiên tỷ, ngươi đang làm gì vậy?” Quỷ sai tên Tiểu Hắc lắc lư cái đầu, không hiểu lắm mà nhìn ta.
“Tiểu Hắc, khoan hãy…làm ơn hãy từ từ đợi một chút rồi hả để hắn đầu thai, ta có chút việc muốn hỏi hắn.” Ta hít hà thô suyễn thiếu không khí mà nói.
“Nhưng mà đây là điều không hợp quy tắc a.” Tiểu Hắc có hơi khó xử mà nói.
Ta trừng liếc một cái: “Ngươi còn định dùng quy tắc uy hiếp ta sao. đợi chút nữa ta sẽ tìm ngươi tính sổ.”
Rồi ta mới nhìn về phía người đàn ông với nét mặt tiều tụy thất bại thảm hại, nhẹ hô:
“Trần Bỉnh Hiên, ta hỏi ngươi, có phải ông nội của ngươi đã từng đỗ trạng nguyên có phải không?”
“Đúng vậy!” Trần Bỉnh Hiên có chút do dự mà nhìn ta.
“Vậy ngươi có biết việc trước kia hắn đã từng kết bạn với một kỹ nữ ở Khê Lâm cổ trấn hay không?!” Ta chờ mong mà nhìn ông ta.
Trần Bỉnh Hiên nghĩ nghĩ, rồi mới lắc đầu: “Ta chưa từng nghe ông nội kể về việc đó, thật ra trước khi mất ông nội nhờ ta đi giúp đỡ Khê Lâm cổ trấn.
Cho nên từ đó nơi chúng ta kinh doanh nhiều nhất là Khê Lâm cổ trấn, cho dù lúc ông nội mất ta thật sự vẫn không hiểu ý định kêu ta giúp đỡ trấn đó của ông nội nghĩa là sao!”
“Cảm ơn,ta đã biết! Tiểu Hắc, ngươi mau lại đây!” Ta hung tợn mà kêu Tiểu Hắc đi lại.
Tiểu Hắc sợ hãi mà rón rén chạy bộ lại đây, thật cẩn thận hỏi: “Thiên… Thiên tỷ, xảy ra chuyện gì?”
“Ta hỏi ngươi, ngươi có từng bắt hồn của một nữ nhân tên là Thải Cúc hay không ?” Ta âm trầm trầm mà liếc liếc Tiểu Hắc hỏi.
Tiểu hắc sửng sốt, sắc mặt có chút tối đen lại: “Ngươi đột nhiên hỏi tới cái chuyện này làm gì?”
“Không thể hỏi a? Chẳng lẽ ngươi có bí mật gì nên mới chột dạ?” Ta từ từ tới gần Tiểu Hắc, mặt mang đầy sự uy hiếp,....
Tiểu Hắc bị dọa sợ lui về sau vài bước rồi mới đứng yên, sắc mặt thập phần rối rắm.
Bị ta nhìn chăm chú đến khó chịu, Tiểu Hắc xê dịch lại, nhìn chung quanh, sau đó hơi nhỏ giọng bên tai ta: “Đúng là hồn của nàng là do là do ta bắt về, nhưng mà…… nàng đã chạy thoát rồi!”
“Cái gì!” Ta đề cao âm lượng, rồi mới ý thức được thanh âm quá vang lại hạ giọng nói khẽ:
“Ngươi không muốn sống nữa sao? Chuyện lớn như vậy sao ngươi lại không bẩm báo lại cho Diêm vương biết hả?"
" Tâ cũng không muốn vậy đâu! Ban đầu ta định khóa tay nàng bằng xích xắc, nhưng là nàng khóc lóc cầu xin ta là nàng bỏ mạng chết oan, nàng bị người yêu vứt bỏ xong chết thê thảm trong miệng sói hoang, nàng muốn báo thù nên mới không chịu về địa phủ với ta. Ta đương nhiên không thể chịu để nàng đi, ta nói cho nàng nếu có oan khuất gì hãy kể ra với Phán Quan, Phán Quan sẽ xử cho nàng.
Nhưng nàng lại chết sống muốn trở về nhân gian, cuối cùng giận giữ lấy xích xắc đập đầu ta, khi ta tỉnh lại thì đã không thấy tăm hơi nàng đâu cả.” Tiểu Hắc ủy khuất mà kể lễ.
Ta lột bỏ lá bùa, nhẹ nhàng cẩn thận mở từng trang từng trang của quyển sổ trong tay.
Trần Bỉnh Hiên?! Nhìn thấy cái tên ghi cuối của trang cuối cùng ta liền bừng tỉnh, khó trách lúc nghe thấy tên của vị chủ tịch bị giết kia ta lại cảm thấy rất quen tai, thì ra ta đã từng nhìn thấy cái tên đó trong quyển sổ này lần trước.
Nhưng Niệm Lâm vì sao phải ghi lại cái tên này chứ?
Khi nhìn thật kĩ, ta phát hiện trên cái tên Trần Bỉnh Hiên đã bị dao cạo rọc rất nhiều đường to nhỏ, bên cạnh còn viết chữ “Chết”.
Quả nhiên là thế! Ta nhanh chóng khép quyển sổ này lại, hơi hơi mỉm cười, hiện tại con trai của Trần Bỉnh Hiên đột nhiên mất tích. Chắc chắn thân là một người cha, ông ta chắc hẳn đang rất nôn nóng lo lắng đây!
Vừa đúng lúc, đây là thời cơ tốt để trả lại sự trong sạch cho ta!
---------------------
Minh Giới- Địa Phủ
Trên đường đến Hoàng Tuyền có một nam nhân sắc mặt tiều tụy tay mang xiềng xích, bị quỷ sai hộ tống dẫn đi.
“Trần Bỉnh Hiên, chỉ chút nữa ngươi sẽ đến lẻn cầu Nại Hà uống một chén canh Mạnh bà, sự tình kiếp này ngươi không cần phải lo nghĩ nữa rồi.” Tiếng nói trầm thấp của Quỷ sai sâu kín truyền đến.
Trần Bỉnh Hiên sắc mặt trắng bệch, run rẩy môi cầu xin vị quỷ sai đi bên cạch: “Đại…… Đại nhân, Tiểu Tranh, con trai ta nó sẽ không xảy ra chuyện gì đâu có phải không, hả??”
“Dựa vào tạo hóa của nó đi……” Quỷ sai lười nhác mà tuyệt tình trả lời.
Mắt thấy liền sắp đến cầu Nại Hà với hàng tá linh hồn đang xếp hàng, ông ta hơi lo lắng.
Đột nhiên một tiếng la thất thanh phá lên xé nát sự yên tĩnh: “Chờ đã!”
Nhìn thấy linh hồn Trần Bỉnh Hiên còn chưa đi lên cầu Nại Hà, ta liền phi thật nhanh đến, thở hổn hển xi xi mà vươn tay túm lấy cọng xích sắt đang trói ông ta.
“Tiểu Thiên tỷ, ngươi đang làm gì vậy?” Quỷ sai tên Tiểu Hắc lắc lư cái đầu, không hiểu lắm mà nhìn ta.
“Tiểu Hắc, khoan hãy…làm ơn hãy từ từ đợi một chút rồi hả để hắn đầu thai, ta có chút việc muốn hỏi hắn.” Ta hít hà thô suyễn thiếu không khí mà nói.
“Nhưng mà đây là điều không hợp quy tắc a.” Tiểu Hắc có hơi khó xử mà nói.
Ta trừng liếc một cái: “Ngươi còn định dùng quy tắc uy hiếp ta sao. đợi chút nữa ta sẽ tìm ngươi tính sổ.”
Rồi ta mới nhìn về phía người đàn ông với nét mặt tiều tụy thất bại thảm hại, nhẹ hô:
“Trần Bỉnh Hiên, ta hỏi ngươi, có phải ông nội của ngươi đã từng đỗ trạng nguyên có phải không?”
“Đúng vậy!” Trần Bỉnh Hiên có chút do dự mà nhìn ta.
“Vậy ngươi có biết việc trước kia hắn đã từng kết bạn với một kỹ nữ ở Khê Lâm cổ trấn hay không?!” Ta chờ mong mà nhìn ông ta.
Trần Bỉnh Hiên nghĩ nghĩ, rồi mới lắc đầu: “Ta chưa từng nghe ông nội kể về việc đó, thật ra trước khi mất ông nội nhờ ta đi giúp đỡ Khê Lâm cổ trấn.
Cho nên từ đó nơi chúng ta kinh doanh nhiều nhất là Khê Lâm cổ trấn, cho dù lúc ông nội mất ta thật sự vẫn không hiểu ý định kêu ta giúp đỡ trấn đó của ông nội nghĩa là sao!”
“Cảm ơn,ta đã biết! Tiểu Hắc, ngươi mau lại đây!” Ta hung tợn mà kêu Tiểu Hắc đi lại.
Tiểu Hắc sợ hãi mà rón rén chạy bộ lại đây, thật cẩn thận hỏi: “Thiên… Thiên tỷ, xảy ra chuyện gì?”
“Ta hỏi ngươi, ngươi có từng bắt hồn của một nữ nhân tên là Thải Cúc hay không ?” Ta âm trầm trầm mà liếc liếc Tiểu Hắc hỏi.
Tiểu hắc sửng sốt, sắc mặt có chút tối đen lại: “Ngươi đột nhiên hỏi tới cái chuyện này làm gì?”
“Không thể hỏi a? Chẳng lẽ ngươi có bí mật gì nên mới chột dạ?” Ta từ từ tới gần Tiểu Hắc, mặt mang đầy sự uy hiếp,....
Tiểu Hắc bị dọa sợ lui về sau vài bước rồi mới đứng yên, sắc mặt thập phần rối rắm.
Bị ta nhìn chăm chú đến khó chịu, Tiểu Hắc xê dịch lại, nhìn chung quanh, sau đó hơi nhỏ giọng bên tai ta: “Đúng là hồn của nàng là do là do ta bắt về, nhưng mà…… nàng đã chạy thoát rồi!”
“Cái gì!” Ta đề cao âm lượng, rồi mới ý thức được thanh âm quá vang lại hạ giọng nói khẽ:
“Ngươi không muốn sống nữa sao? Chuyện lớn như vậy sao ngươi lại không bẩm báo lại cho Diêm vương biết hả?"
" Tâ cũng không muốn vậy đâu! Ban đầu ta định khóa tay nàng bằng xích xắc, nhưng là nàng khóc lóc cầu xin ta là nàng bỏ mạng chết oan, nàng bị người yêu vứt bỏ xong chết thê thảm trong miệng sói hoang, nàng muốn báo thù nên mới không chịu về địa phủ với ta. Ta đương nhiên không thể chịu để nàng đi, ta nói cho nàng nếu có oan khuất gì hãy kể ra với Phán Quan, Phán Quan sẽ xử cho nàng.
Nhưng nàng lại chết sống muốn trở về nhân gian, cuối cùng giận giữ lấy xích xắc đập đầu ta, khi ta tỉnh lại thì đã không thấy tăm hơi nàng đâu cả.” Tiểu Hắc ủy khuất mà kể lễ.
Danh sách chương