“Nói việc chính, ngươi đem giấu Tiểu Ngũ ở đâu rồi?” Ta xoa eo nhỏ, chu môi nói thẳng.

Nguyệt Lão đang lau nước mắt cũng dừng hẳn lại, có chút nghi hoặc mà nhìn về phía ta: “Tiểu Ngũ? Nàng vẫn chưa trở về Địa Phủ nữa sao?”

“Không thấy tăm hơi đâu!” Ta có chút sốt ruột, Tiểu Ngũ không có ở Thiên Đình cũng không về Địa phủ, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao?

“Ngươi đừng vội, Tiểu Ngũ đúng là đã tới Điện Nguyệt Lão, rồi xong nàng liền về.” Nguyệt Lão nói.

“Có khi nào nàng đang ở nhân gian hay không?” Ta phân tích, vừa đối diện với Nguyệt Lão ta liền nhìn ra được sự bất an từ trong mắt đối phương.

Người dưới Địa Phủ nếu muốn lên Nhân Gian du ngoạn thì sẽ biến thành thân thể người thường. Nên bây giờ Tiểu Ngũ không có pháp thuật, nếu xảy ra chuyện liền xong đời!

“Trên cổ Tiểu Ngũ có đeo Nguyệt Linh Thạch(Viên đá màu trắng) mà? Chúng ta có thể lần theo dấu Nguyệt Linh Thạch để tìm ra Tiểu Ngũ!” Nguyệt Lão đột nhiên kêu lên, rồi mới chạy nhanh vào trong Điện.


Ta theo sau, chỉ thấy bên trong tràn đầy dây tơ rồng đan xen giao triền khắp nơi, lướt qua những dây tơ hồng đó, chúng ta đi đến trước một thứ gì đó như cái la bàn.

“Nguyệt Lão, đây là cái gì?” Ta nhìn thứ trước mắt, hiếu kì quan sát, hỏi.

Nguyệt Lão đùa nghịch “La bàn đó”. Thấy ta liếc xéo, Nguyệt Lão liền thật thà giải thích:

“Đây là Nguyệt Linh La Bàn, cũng được chế tạo bằng viên đá trên cổ Tiểu Ngũ, nên nhất định có thể cảm ứng được Tiểu Ngũ đang ở đâu.”

Cái thứ đồ xa xỉ này cũng không sánh bằng với Thần Khí Laptop của ta đâu, ta chửi thầm.

Đùa nghịch một chút, Nguyệt Linh La Bàn đột nhiên nhấp nhoáng một chút, thập phần chói mắt.

“Tìm được rồi!” Nguyệt Lão lúc động kinh lúc thì rống to đột nhiên kêu lên.

“Ở nơi nào?” Ta nhìn chằm chằm cái điểm đỏ trên Nguyệt Linh La Bàn, hỏi.

“Ta cũng không biết……” Nguyệt Lão xấu hổ cười, sờ sờ cái gáy sau ót, nhìn thấy ánh mắt xem thường của ta, liền ấm ức nhanh giải thích:

“Tuy rằng ta không biết chỗ này ở đâu nhưng chúng ta có thể trực tiếp đến nơi này.”

Là sao? Khi ta còn đang tự hỏi đột nhiên Nguyệt Lão bỗng chốc vẫy vẫy ống tay áo dài rộng đỏ thẫm.

Trong nháy mắt ta cảm thấy mình đang rớt xuống rất nhanh, bên tai xẹt qua tiếng gió xén không khí, cảm giác khó chịu ù tai tràn ngập.

Phanh.... ầm


Ta nhịn xuống sự xúc động muốn mắng chửi người, Nguyệt Lão làm cái gì vậy? Tự dưng ném ta xuống đất!

“Ai da” Tiếng kêu đau thảm thiết từ nơi không xa truyền đến.

Ta mặt xám mày tro mà từ trên mặt đất bò lên, chỉ thấy cách đó không xa có một vật thể màu đỏ đang vùng vẫy.

“Nguyệt Lão!” Khi đã thấy rõ vật thể kia là gì, ta liền chạy nhanh lại lên nâng hắn dậy.

“Trời ơi! Ta lại quên khống chế tốc độ rơi xuống rồi, chết kiểu tóc của ta rồi!huhu!” Nguyệt Lão nhanh lấy ra cái gương nhỏ, sửa sang lại đầu tóc hỗn loạn của hắn.

Ta hai mắt nhìn không còn lời nào để nói.

Thôi kệ!! hắn có lẽ cũng không tính là nam nhân.

“Chúng ta hiện tại đang ở nơi nào a?” Ta xoa xoa cái eo bị đau, híp mắt quét chung quanh, chỉ thấy là một cái lộ nhỏ hẹp, xung quanh toàn là liên miên núi rừng không dứt. Ta cũng không biết đây là nơi rừng rú nào.

Nguyệt Lão lắc lắc hai tròng mắt lóng lánh,không chịu kêu lên: “Không biết đâu! dù sao thì nơi này cũng cách Tiểu Ngũ chắc cũng không xa.”

“Nhưng mà nơi này ngay cả bóng ma cũng không có.” Ta tức giận mà nói.

Nguyệt Lão sửa sang lại kiểu tóc thật chỉnh chu xong, từ từ mà lung lay phủi phủi đôi bàn tay trắng như hoa lan, nói: “Ai nha, ta chỉ nói Tiểu Ngũ ở gần đây thôi mà, chúng ta tất nhiên cũng phải đi tìm, cứ đứng ở đây cũng không làm được gì cả!” Nói xong lắc mông liền đi phía trước.

“Này đại ca, ngươi thật sự không cần đổi một bộ quần áo mới sao?” Ta nhìn bộ đồ gợi cảm vướng víu tay dài rộng của Nguyệt Lão, nhịn không được kêu lên.

“Ngao hú hú……”


Tiếng sói tru nghe thật xa xưa và linh hoạt kỳ ảo từ nơi không xa truyền đến, làm ta và Nguyệt Lão sợ tới mức bước chân đột nhiên dừng lại.

“Tiểu, Tiểu Thiên.... Ở đây có sói!” Nguyệt Lão run rẩy ôm ngực sợ hãi mà trốn ra sau lưng ta..

“Ngươi là nam nhân sao?” Ta mắt trợn trắng, tiếp tục đi về phía trước.

Bây giờ ta mới cảm thấy tên đáng ghét Vệ Giới kia tuy rằng lớn lên vừa nhỏ vừa xinh, nhưng còn men lì hơn cái tên nam nhân to lớn đằng sau.

Nhìn người đúng là không thể nhìn bề ngoài.

Rừng cây nhỏ, có nhiều nhánh cây đan xen, cỏ dại mọc thành cụm, hơn nữa hiện tại đang là ban đêm tối mịt, cho nên khá là khó đi.

Nhưng khi cả hai lướt qua cái khu rừng cây này mới có thể nhìn thấy cách đó không xa có một thôn làng có đèn vẫn còn sáng.

“Sớm biết vậy, ta đã không đi tới xó này……” Nguyệt Lão chọc chọc những cành cây khô hai bên đường, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn chung quanh.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện