“A thật tốt quá! Tiểu Thiên tỷ ta yêu ngươi, yên tâm, ta sẽ không gây phiền toái cho ngươi!” Tiểu Ngũ hoan hô một tiếng, liền bay đến bên người ta, giống như một bé cún nhỏ mà cọ cọ quần áo ta.

Ta cười khổ một tiếng, sẽ không gây thêm phiền toái? Ta không tin chút nào.

“Tiểu Thiên tỷ ngươi đừng coi ta là kẻ vô dụng, đừng quên Mộ Dung Tiểu Ngũ ta chính là kẻ nắm giữ toàn bộ tư liệu số phận của dương gian.” Tiểu Ngũ nói.

Ta nháy mắt tinh thần tỉnh táo, lập tức nhìn về phía Tiểu Ngũ, rồi mới cười sờ sờ tiểu nha đầu nhỏ: “Tiểu Ngũ, ta muốn xem tư liệu của Liễu Vũ Hinh nha!”


“Liễu Vũ Hinh à, là nữ, hai mươi bốn tuổi, lấy tiền lương để nuôi gia đình, mười bảy tuổi đã tiến vào giới giải trí, tuy rằng xinh đẹp, nhưng vẫn luôn diễn một vài vai phụ, biểu hiện thường thường, không có sức thu hút, vào năm trước lúc tháng 6. Nàng trong vai diễn nữ nhân bận trang phục đỏ đã được người khác chú ý, từ đó về sau nàng vẫn thường hay được chọn vào vai diễn bận trang phục màu đỏ.” Tiểu Ngũ lấy ra một quyển sách thật dày kể một hơi.

“Ta từng xem một bộ phim của nàng ta đóng, nhân vật diễn rất tốt, đúng là không tệ.” Ta còn nhớ rõ lúc trước mình xem bộ phim Nữ gián điệp kia, mà Liễu Vũ Hinh đóng vai một nữ tử cực kì phong nguyệt xinh đẹp trong đó, thần thái hay nụ cười, giơ tay nhấc chân đều mang phong tình, làm người mê muội.

Hiện tại ngẫm nghĩ lại, nàng ta có độ phong tình giống với con quỷ kia.

“Lúc trước kỹ thuật diễn của nàng ta luôn bị khán giả lên án, cho nên vẫn luôn không có đường ra, bây giờ đột nhiên có thể đảm nhiệm rất nhiều vai nữ chính lớn như vậy, ta cảm thấy có gì đó rất lạ, tự dưng ai lại có thể nổi danh nhanh như vậy.” Vệ Giới ánh mắt ngưng trọng mà nói.

“Giới ca ca nói đúng, nghe mấy tờ báo lá cải viết Liễu Vũ Hinh là dựa vào nhan sắc đi mê hoặc mấy ông đạo diễn nên mới đạt được vai nữ chính. Gần đây còn có tin tức là nàng ta hình như chịu cặp kề với một số đạo diễn nên con đường diễn viên mới thuận lợi như vậy” Tiểu Ngũ vẻ mặt bát quái mà bổ sung.

Ta nhìn trên tay của Tiểu Ngũ là tư liệu của Liễu Vũ Hinh, cũng nói ra nghi vấn: “Nếu báo lá cải nói thật thì Liễu Vũ Hinh có thể nổi tiếng là nhờ đi đường tắc. Nhưng nàng gia nhập giới giải trí đã bảy tám năm, tại sao không nổi danh ngay lúc ban đầu mà phải cực khổ đợi đến tận bây giờ mới nổi danh?”

“Ai biết đâu, có khả năng bây giờ nàng đã không muốn làm một diễn viên nhỏ không có tiếng tăm nữa, dã tâm từ từ nuôi lớn, vậy thôi.” Vệ Giới nhún nhún vai, phản bác ta.

Ta cầm tờ giấy trong tay đập vào đầu hắn một cú: “ Nam nhân các ngươi đúng là không hiểu nữ nhân bọn ta, nữ nhân một khi đã có dã tâm sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, không có chuyện đợi bảy năm đâu. Bảy năm a, một nữ nhân nào có thể đợi muốn hết thanh xuân như vậy? ...... " Ta thở dài, tiếp tục lườm hắn:


"Ta rất tò mò, nàng ta vì sao đột nhiên phong cách thay đổi, khí chất của một người không có khả năng trong thời gian ngắn thay đổi như vậy.”

“Cho nên ngươi hoài nghi……” Vệ Giới đáy mắt dị quang chợt lóe.

Ta gật gật đầu, từng câu từng chữ mà nói: “Không sai, ta hoài nghi Hướng Mộng Điệp đã chiếm lấy thân thể của Liễu Vũ Hinh, trợ giúp cho nàng ta thành danh!”

“Ai ai, từ từ, nhưng ngươi làm sao có thể khẳng định Hướng Mộng Điệp nhập vào thân Liễu Vũ Hinh? Ngươi hôm nay còn đột nhập vào xe người ta, ngươi phát hiện nàng ta có dị thường gì sao?” Vệ Giới chà xát lòng bàn tay chính mình, nhìn về phía ta hỏi.

Ta tức khắc bị hỏi đến nghẹn họng, đúng là lúc ta gặp nàng, nàng chỉ khẩn trương một chút rồi cũng không có chỗ gì kỳ quái, trên người nàng ta cũng không có mùi của quỷ hồn.

“Thì Liễu Vũ Hinh vừa nổi tiếng thì Hướng Mộng Điệp đã chạy thoát khỏi Minh giới xong rồi…… thời gian vừa vặn đáng nghi mà không phải sao??”

“Từ từ, ngươi hôm nay có phải đã chụp hình chung với nàng ta rồi phải không?” Vệ Giới như là nhớ tới cái gì, lập tức nhìn về phía ta hỏi.

Ta gật gật đầu, đột nhiên bừng tỉnh ra, đem điện thoại di động móc ra, từ album nhảy ra kia một bức hình cùng Liễu Vũ Hinh chụp chung.


Tiểu Ngũ tò mò mà xê dịch lại đây: “Sao rồi sao rồi? Có cái gì kỳ quái không?”

“Bị quỷ hồn nhập thân thì tròng mắt của người đó sẽ xuất hiện một ít hình ảnh kỳ quái, để ta phóng to ảnh chụp lên trên máy tính cho các ngươi xem.” Ta đưa điện thoại di động lên trên máy tính, rồi mới đem ảnh chụp phóng đại, cố gắng phóng đại đôi mắt của Liễu Vũ Hinh to hết cỡ.

“Tiểu Ngũ, nhìn ra cái gì không?” Vệ Giới khoanh tay trước ngực, cười triều nhìn Tiểu Ngũ hỏi.

Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm Liễu Vũ Hinh đôi mắt ngó trái ngó phải, rồi mới đột nhiên kêu một tiếng, kinh hỉ mà kêu lên: “A! Trong tròng mắt nàng ta còn có thêm một tròng mắt nữa!”






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện