Ngoài trời tuyết đã đóng thành từng mảng mỏng. Trên bậu cửa sổ cũng lưu lại một mảng hoa tuyết to sụ trắng xóa. Đôi khi sẽ vì nặng quá mà rơi xuống đất, tạo thành âm thanh khe khẽ.

Vưu Viễn Vọng đang ngồi trên ghế sofa, hai đầu gối quỳ xuống lớp đệm mềm mại, hai bàn tay bé xíu bám lên mặt kính, đôi mắt ngó ra ngoài như trông ngóng điều gì đó.

Trên tấm gương phản chiếu lại khuôn mặt nhỏ bé của nhóc con, đặc biệt là đôi mắt hai màu của bé. Lâu lâu bé sẽ chớp một cái, sau đó thở dài một tiếng trông vừa thương vừa đáng yêu.

Lúc này, từ ngoài cửa có tiếng bước chân truyền tới. Vưu Viễn Vọng dời tầm mắt nhìn qua, nhận ra đối phương là Vưu Kiện, khóe môi hơi cong lên.

Nhóc con trượt xuống khỏi ghế, chạy đến gần ôm lấy chân của Vưu Kiện. Vưu Viễn Vọng ngẩng mặt lên thật cao, cố nhìn cho bằng được khuôn mặt của anh.

“Tiểu Vọng, con đang chơi một mình à?” Vưu Kiện cúi người bế Vưu Viễn Vọng trong tay, đi về phía phòng bếp.

Trong nhà hôm nay không có ai ngoại trừ một người quản gia và một người hầu. Vưu Thần còn chưa kết thúc chuyến công tác của mình. Vưu San thì đã ra ngoài hẹn hò với bạn thân. Vưu Hạ vốn dĩ không ở chung với bọn họ, hoàn toàn tự tạo lập một cuộc sống riêng của mình.

Còn một người nữa.

Vưu Kiện đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó nhìn lên lầu, thấy cửa phòng ngủ của Vưu Quán Thanh đang mở thì hơi nhíu mày.

Lẽ nào ngay cả ba cũng không có ở nhà? Để Vưu Viễn Vọng ngồi xuống ghế xong, anh cũng kéo một chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.

“Chị Cầm, mau lấy một chiếc túi sưởi ấm đến đây.”

Chị Cầm vừa từ trên lầu đi xuống, nghe thấy Vưu Kiện yêu cầu liền nhanh chóng chạy đi lấy một chiếc túi ấm. Cô mang đến trước mặt anh, đặt xuống bàn rồi hỏi:

“Nhị thiếu, cậu có muốn dùng bữa không?”

Vưu Kiện khoát tay nói: “Không cần.” Sau đó đem chiếc túi ấm đặt vào trong túi áo khoác của Vưu Viễn Vọng rồi cầm lấy bàn tay của nhóc con bỏ vào đó.

“Thấy ấm không?”

Vưu Viễn Vọng gật đầu, đôi mắt mở to nhìn vào trong túi áo, tựa hồ thích thú mà mỉm cười: “Con cảm ơn chú hai.”

Vưu Kiện xoa đầu bé con đầy cưng chiều: “Tiểu Vọng ngoan lắm! Sao khi nãy con lại ngồi ở ghế sofa vậy? Con đợi ai à?”

“Con đợi ba.” Vưu Viễn Vọng ngước mắt đáp rất nhỏ, đôi mắt gần như sắp mếu máo nhưng không dám khóc, đành hít mũi một tiếng, “Ba đi công tác lâu quá, con nhớ ba…”

Vưu Kiện thật sự không nghĩ có ngày đứa trẻ trước mặt anh sẽ bộc lộ cảm xúc như thế này. Mọi người trong nhà luôn biết tính cách của Vưu Thần có bao nhiêu phần khắc nghiệt và lãnh khốc, vì vậy cách dạy con của y cũng rất nghiêm khắc.

Đôi lúc Vưu Kiện còn sợ rằng, Vưu Viễn Vọng sẽ bị dạy dỗ thành một Vưu Thần thứ hai. Nhưng thật may là thằng bé còn có cảm xúc của riêng nó và nó còn chịu bày tỏ cho người khác biết.

Anh rũ mắt nhìn xuống gương mặt bé nhỏ ấy, không kìm được cúi đầu hôn lên trán nhóc con.

“Ngoan, ba của con cuối tuần này là về rồi. Tiểu Vọng phải hiểu công việc của ba con rất bận rộn, vì vậy sẽ khó ở cạnh con suốt được. Nếu con thấy buồn có thể tìm cô ba hay chú hai mà nói chuyện, có nhớ chưa?”

Vưu Viễn Vọng ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nói nhỏ: “Chú hai cũng rất bận rộn đúng không ạ?”

“Sao con lại hỏi vậy?”

Đứa trẻ chớp chớp mắt, bỗng ngồi thẳng dậy, ngón tay bé xíu duỗi ra chạm vào bọng mắt của anh nói: “Sắc mặt của chú trông rất mệt.”

Mấy đầu ngón tay của trẻ con giống như búp măng đáng yêu làm Vưu Kiện bật cười. Anh lại cúi xuống hôn chốc chốc vào hai bên má của Vưu Viễn Vọng làm cho bé con ngại ngùng, nhất thời mọc ra hai tai cáo.

Khi nhìn thấy đôi tai màu trắng cụp xuống rồi dỏng lên của Vưu Viễn Vọng, Vưu Kiện có chút không nói nên lời.

Trong lòng khẽ cảm thán, anh cả đúng thật là si tình!

Hai người nói chuyện một lúc thì từ trên lầu có tiếng động phát ra. Đó là tiếng cửa phòng đóng lại.

Vưu Kiện quay đầu nhìn lên, phát hiện Vưu Quán Thanh đang bước xuống. Ông cũng sớm nhìn thấy anh rồi, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc hơn bình thường.

Câu đầu tiên khi vừa gặp nhau của Vưu Quán Thanh lại là: “Công ty nhỏ của mẹ con thế nào rồi? Vẫn ổn cả chứ?”

Vưu Kiện nhìn ông đáp: “Vẫn ổn, ba đừng lo.”

Vưu Quán Thanh ngồi xuống ghế, ánh mắt liếc nhanh qua phía Vưu Viễn Vọng, tuy ông không chấp nhận nửa dòng máu còn lại trong người đứa trẻ này nhưng cũng không thể phủ nhận được nó là cháu của mình. Ông im lặng nhìn đứa trẻ mải mê cúi đầu nghịch túi ấm, sau đó nhìn sang Vưu Kiện nói tiếp.

“Anh của con tuần sau là trở về đúng không? Dạo gần đây ba và nó không nói chuyện với nhau, mà có vẻ phía Vamlice vẫn rất ổn định.”

Vưu Kiện ngả người ra sau ghế, hơi nhếch môi cười: “Ba và anh ấy có bao giờ hợp tính nhau đâu chứ? Với cả, bây giờ anh ấy bận tối mặt tối mũi, lại còn thêm Tiểu Vọng, không còn tâm trí để ý đến chuyện gì khác nữa đâu.”

“Vậy còn con thì sao? Con đâu có bận rộn như nó mà vẫn không chịu yên bề gia thất là thế nào?” Vưu Quán Thanh đột ngột đổi chủ đề, “Ba có quen một số tiểu thư rất phù hợp với con, vừa học giỏi vừa xinh đẹp, gia đình cũng môn đăng hộ đối, quan trọng là cùng một tộc, tránh giống như anh trai của con, phiền phức.”

Chủ đề này từ khi Thẩm Ninh còn sống đã luôn làu bàu bên tai của anh. Bây giờ bà mất rồi, đến lượt Vưu Quán Thanh tiếp tục thúc giục anh phải cưới vợ.

Vì sao luôn là mình cơ chứ?

Vưu Kiện cảm thấy nhức đầu, bèn nói: “Thật ra con đang theo đuổi một người rồi, ba không cần hao tâm tìm đối tượng giúp con đâu.”

Một câu hỏi quen thuộc của ông: “Là tiểu thư nhà nào?”

Vưu Kiện mỉm cười đáp: “Không phải là tiểu thư thì thế nào hả ba?”

Hàng chân mày của Vưu Quán Thanh lập tức chau lại. Mỗi lần ông nói chuyện với Vưu Kiện đều có cảm giác máu sắp dồn lên đến não.

“Mày nói thế là có ý gì? Đừng có chơi đùa nữa! Mày không thấy mệt à?”

Mặc dù thái độ của Vưu Quán Thanh đã thay đổi phần nào, nhưng Vưu Kiện cũng không mấy hoảng sợ. Có điều, giọng nói của ông khá lớn, nhất thời dọa Vưu Viễn Vọng một phen hết hồn.

Bé con ngẩng mặt nhìn ông một cái, sau đó im lặng trượt xuống ghế, tự chạy ra ngoài phòng khách chơi một mình.

Vưu Kiện nhìn theo bóng dáng nhỏ xíu đó, không khỏi thở dài: “Ba đừng có lớn tiếng trước mặt trẻ con có được không vậy? Con chỉ thuận miệng nói đùa thôi, nhưng nếu sau này đó là sự thật thì ba cũng đành phải chấp nhận thôi. Vì đó là tình yêu của con, ba không thể cấm cản được.”

Nói rồi anh đứng dậy, mỉm cười bảo: “Ba nghỉ ngơi sớm đi, chuyện công ty cứ để bọn con lo là được rồi. Còn về việc cưới vợ, trước mắt thì không được. Vì con đang theo đuổi một thiếu gia, không phải là một tiểu thư.”

Mấy lời anh vừa nói trôi vào tai Vưu Quán Thanh, làm màng nhĩ trở nên lùng bùng. Ông định giơ tay đập xuống bàn, hắng giọng giáo huấn anh một trận thì anh đã sớm đi mất.



Quá trình sản xuất sản phẩm được người đại diện bên Quý Phi và JIei theo dõi sát sao. Mấy ngày gần đây, Rosia thường gặp mặt Âu Dương Kiều Vỹ để bàn bạc về những kế hoạch sắp tới, ngoài ra hai người còn đi qua công ty của nhau để xem xét quá trình sản xuất làm đến đâu rồi.

Lần đầu tiên đến Quý Phi, Âu Dương Kiều Vỹ có chút sửng sốt. Vì vẻ ngoài của công ty này rất trầm mà lại mang theo một chút gì đó quý phái sang trọng. Vào bên trong cậu càng ngưỡng mộ hơn nhiều phần, mọi thứ xung quanh đều rất hiện đại, không gian yên tĩnh, nhân viên cũng lịch sự và nhã nhặn.

Đến nơi thiết kế quần áo, cậu xem qua vài mẫu thiết kế và khâm phục trình độ sáng tạo của bọn họ. Âu Dương Kiều Vỹ luôn thích thú với những bộ quần áo đẹp, vốn dĩ cậu cũng là một người mẫu, cho nên việc tiếp xúc với trang phục là một thứ rất bình thường.

Trong lúc họp, cậu còn đưa ra thêm được một số ý tưởng mới mẻ khiến cho nhân viên của Quý Phi lấy làm thú vị. Họ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đã có đánh giá về cậu.

Rosia từng nói: “Đội thiết kế của chúng tôi rất thích cậu đấy. Họ còn nói trông cậu rất quen, hóa ra cậu còn là người mẫu ảnh.”

Âu Dương Kiều Vỹ lúc đó chỉ biết mỉm cười đáp: “Tôi thấy mình cũng chưa đưa ra được ý tưởng gì quá độc đáo. Phần lớn đều nhờ vào đội thiết kế cả.”

Rosia thích tính cách khiêm tốn nhã nhặn của cậu. Tuy vẻ ngoài rất trẻ con vì khuôn mặt của cậu thật sự trắng trẻo và đáng yêu, nhưng suy nghĩ và cách làm việc thì cực kỳ nghiêm túc.

Sau khi từ trong phòng sản xuất đi ra, Rosia buông lời cảm thán: “Từ trước tôi có biết sơ qua về đá phong thủy, nhưng không ngờ quá trình làm ra nó lại công phu tinh vi như vậy. Nhìn loại nào cũng đẹp mắt cả.”

Âu Dương Kiều Vỹ đi bên cạnh cô, nghe những lời này cũng cảm thấy tự hào.

“Cảm ơn Rosia. Quá trình sản xuất ra một loại đá như vậy thật sự rất tốn công sức và thời gian, cho nên chúng tôi lúc nào cũng đưa chất lượng lên hàng đầu. Việc kết hợp đá quý và quần áo đúng là một ý tưởng thú vị đấy.”

“Phải, tôi bắt đầu mong chờ sản phẩm rồi đây.” Rosia khẽ cười.

Lúc hai người bước vào thang máy, Âu Dương Kiều Vỹ chợt hỏi đến vị giám đốc của Quý Phi: “Nếu cô không phiền thì cho tôi hỏi một câu được không?”

“Được chứ!”

“Thật ra tôi vẫn luôn muốn gặp mặt giám đốc của cô. Tôi có nghe nói ngài ấy là một người rất giỏi nhưng hiếm khi xuất hiện ở bên ngoài, hầu như…đều là cô đại diện ngài ấy. Không biết khi nào thì tôi được diện kiến ngài ấy nhỉ?”

Nghe nhắc đến giám đốc, Rosia hơi ngừng lại nhìn cậu một lúc rồi mỉm cười đáp: “Ngài ấy là một người thông minh và xuất chúng. Hiện tại giám đốc đang ở bên nước ngoài cũng một phần vì lo cho việc kết hôn của mình. Tôi nghĩ khi nào sản phẩm được làm ra thành công, ngày ra mắt quảng bá sản phẩm, ngài ấy chắc chắn sẽ đến họp báo.”

“Ồ.” Âu Dương Kiều Vỹ có hơi bất ngờ khi nghe đến tin vị giám đốc kia sắp sửa kết hôn, sau đó cậu nghĩ đến thời gian khi sản phẩm thành công, không khỏi thở dài.

Cũng phải hơn một tháng nữa thì mọi thứ mới hoàn thành được.

Nhưng mà…người này đã kết hôn rồi sao?

Âu Dương Kiều Vỹ vẫn luôn ôm lấy thắc mắc trong lòng mình về vị giám đốc họ Nghiêm kia. Vì khi nghe đến họ này, cậu không thể ngừng nghĩ đến Nghiêm Thừa Thừa – người bạn từ hồi cấp ba của cậu.

Có điều, trên đời này không chỉ có mỗi Nghiêm Thừa Thừa mang họ Nghiêm.

Đến tối, Âu Dương Kiều Vỹ ngồi nói chuyện với Âu Dương Chấn Anh. Cậu kể cho ông nghe về việc đi qua công ty Quý Phi xem về quá trình thiết kế và làm ra từng bộ quần áo của họ. Rồi nói qua về vị giám đốc kia.

Âu Dương Chấn Anh lấy làm hài lòng, uống một ngụm trà rồi nói: “Cố gắng hoàn thành tốt nhất dự án lần này. Có thể nó sẽ giúp JIei sớm hồi phục sau vụ rắc rối hôm bữa.”

“Vâng, con biết rồi.” Cậu cúi đầu uống một ngụm nước.

Một lát sau, ngoài cửa có tiếng người bước vào. Âu Dương Kiều Vỹ quay đầu nhìn ra ngoài, trông thấy Liêu Kế Hải liền mỉm cười nói:

“Cậu đến rồi ạ?”

Liêu Kế Hải bước vào ngồi xuống ghế, mỉm cười nhìn cậu rồi nhìn sang Âu Dương Chấn Anh: “Anh rể đã khỏe rồi chứ? Khi nào anh quay lại công ty?”

“Chắc là mấy tuần nữa.”

Liêu Kế Hải gật đầu, quay sang nói chuyện với cháu trai: “Con đã quen với vị trí mới chưa? Chức vị càng cao, áp lực càng nhiều đấy nhé.”

“Con đã quen rồi, thật ra công việc cũng không khác nhau cho lắm, có điều con phải suy nghĩ kỹ trước khi quyết định một cái gì đó.”

Cậu khẽ cười, nói tiếp, “Chắc là cậu chưa biết, có một công ty đang hợp tác với JIei. Có lẽ tầm tháng sau sẽ ra mắt sản phẩm mới.”

“Hợp tác?” Trong một khoảnh khắc, Liêu Kế Hải tựa hồ kinh ngạc nhưng rất nhanh liền bình tĩnh, “Vậy thì…tốt quá rồi. Đó là công ty nào vậy?”

“Công ty Quý Phi.” Cậu nói, “Phía bên đó rất dễ chịu và hoàn toàn tin tưởng người bên chúng ta. Hy vọng lần hợp tác này sẽ thành công.”

Liêu Kế Hải xoa đầu cậu, mỉm cười: “Cố gắng lên!”

Sau khi lên phòng ngủ, Âu Dương Kiều Vỹ nhận được cuộc gọi điện thoại từ Vưu Kiện. Cậu đi tới đóng cửa sổ lại, gió đông chỉ còn có thể bám lên cửa kính.

Đầu dây bên kia được kết nối, lập tức nghe thấy giọng của anh: “Bé con.”

Âu Dương Kiều Vỹ ngồi trên giường, không khỏi tự hỏi, lẽ nào lại uống say nữa rồi?

Giọng nói của Vưu Kiện khi say ngà ngà thường rất trầm và khàn nhưng vô cùng quyến rũ. Tựa như ma men từ bên đó có thể len lỏi qua ống nghe và xâm nhập vào trí óc của cậu vậy.

“Chú đang uống rượu sao?”

Vưu Kiện khẽ cười: “Bây giờ đến chuyện tôi uống rượu em cũng biết được rồi à? Nhưng an tâm đi, tôi vẫn còn tỉnh táo lắm.”

“Tôi cũng hy vọng là vậy.” Cậu nhàn nhạt đáp rồi hỏi, “Đêm rồi chú còn gọi làm gì thế?”

“Định hỏi em một chút chuyện quan trọng.”

“Chuyện quan trọng? Có chuyện gì vậy?”

Vì giọng điệu của anh hơi nghiêm túc làm cậu cũng bồn chồn tò mò.

Thế nhưng chỉ vài giây sau lại nghe thấy giọng cười trầm thấp của anh, rõ ràng là đang muốn trêu ghẹo cậu.

“Có nhớ tôi không?”

Sắc mặt Âu Dương Kiều Vỹ méo xệch: “Đây là chuyện quan trọng sao?”

“Đương nhiên rồi. Nếu như em có nhớ tôi, trái tim tôi sẽ đập khác. Còn nếu không nhớ, trái tim tôi lại đập khác. Trái tim là thứ quan trọng nhất, câu trả lời của em lại ảnh hưởng đến nó, như vậy chuyện này không quan trọng à?”

Cậu thua rồi.

Đối phó với loại người mặt dày tâm cơ như Vưu Kiện, thật sự cậu chỉ muốn giơ cờ trắng đầu hàng mà thôi.

Nhưng khóe môi lại phản bội cậu, muốn cong lên bật cười.

Những lời lẽ thế này nghe qua một lần thì nhảm nhí nhạt nhẽo, nhưng nghe nhiều lần thì bỗng dưng lại…buồn cười.

Âu Dương Kiều Vỹ im lặng một lúc lâu mới đáp lại được: “Vưu Kiện, tâm lý của chú đúng là đang có vấn đề rồi. Ngày trước chú chưa bao giờ như vậy. Chú đánh vần tôi nghe từ liêm sỉ xem nào?”

Vưu Kiện nheo mắt lại: “Đánh vần á? Ha, bé con, em muốn ăn đòn à? Đừng có nói bằng cái giọng điệu này với tôi. Tôi sẽ phạt em đấy!”

Cậu bĩu môi: “Ai bảo chú kỳ quặc…”

“Còn không phải vì em sao?”

Vì tôi cái…

Âu Dương Kiều Vỹ nhịn xuống, chợt hỏi: “Thế rồi chuyện quan trọng tiếp theo là gì?”

“Tuần này nghe nói em có một buổi chụp ảnh ở bên Khương Thịnh, đúng không?”

Không nhịn được kinh ngạc, cậu buột miệng: “Chú cho người theo dõi tôi sao?”

“Nói khó nghe quá rồi đó. Tôi quan tâm em, là quan tâm đấy.”

“Ừm, vậy thì sao?”

“Còn làm sao nữa nào? Tôi sẽ đến đón em.”

Cậu nghi hoặc nheo mắt lại: “Chú định đưa tôi đến Khương Thịnh à? Chú chắc chưa? Hôm đấy tôi sẽ chụp với Thôi Kỳ Sinh đấy. Chú nghĩ mình có muốn đến không?”

Vưu Kiện khẽ nhướn mày nhìn về phía đối diện, tựa hồ đang tưởng tượng ra khuôn mặt khiêu khích của cậu, không khỏi cười một cái đầy thích thú.

Anh nâng ly rượu uống một ngụm, điềm nhiên đáp: “An tâm đi, nếu tôi đến đó thì cậu ta sẽ là người phải tránh mặt. Còn nữa, nếu nói về việc để ý thì tôi vẫn sẽ ưu tiên bé con của tôi hơn nhiều.” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện