Liêu Mịch đứng trong bếp với gương mặt ngỡ ngàng, nhìn từng món từng món được bày trên kệ bếp. Nào là cái tô lớn, một vài gói bột rau câu, hương liệu mùi cam và những cái khuôn hình trái tim hường phấn.

Tiểu Vỹ lại bày ra trò gì nữa đây? Liêu Mịch thoáng nhíu mày vì độ bừa bộn cùng nghịch phá của con trai, bà quay đầu định gọi cậu hỏi chuyện thì đã sớm thấy người lù lù chạy vào.

“Tiểu Vỹ, những thứ này là gì?”

Âu Dương Kiều Vỹ ôm một vài thứ khác trong người chạy vào, không nhìn mẹ mình đã mau miệng đáp, “Mẹ không biết sao? Để làm rau câu ạ.”

“Rau câu? Con có bao giờ làm mấy món này.” Liêu Mịch càng thêm hoài nghi, đăm chiêu quan sát đối phương.

Âu Dương Kiều Vỹ cẩn thận cho bột rau câu với đường vào trong tô, sau đó đi hứng nước rồi khuấy lên thật đều. Nhìn thấy động tác có phần thành thạo, Liêu Mịch không khỏi mỉm cười.

Dù sao hôm nay con trai của bà đã tự giác nấu được một món ăn thì cũng nên ở bên cạnh giúp đỡ và cổ vũ một chút. Tuy bà chưa rõ rau câu này sẽ có vị như thế nào và dành cho ai, nhưng bà vẫn muốn tận tâm hỗ trợ bé con.

“Được rồi, con làm thế này mới đúng…”



Rau câu vị cam do phần lớn Âu Dương Kiều Vỹ cùng phần bé xíu từ sự hỗ trợ của mẹ làm ra cuối cùng cũng đã hoàn thành. Ngày hôm sau chúng đã được đông lạnh và trông rất ngon mắt.

Đem rau câu cẩn thận bỏ vào trong cặp, Âu Dương Kiều Vỹ kéo khóa cặp lại rồi chào tạm biệt mẹ trước khi đi học. Liêu Mịch ở phía sau nhìn vẻ mặt hớn hở của con trai mà buồn cười.

“Tểu Vỹ, nói thật mẹ nghe xem, rau câu này con làm tặng ai thế?”

Âu Dương Kiều Vỹ cúi người mang giày, hít một hơi để giữ trạng thái bình tĩnh thư thái nhất mà đáp, “Cho một người bạn con mến ạ.”

“Sao mẹ chưa từng nghe con nhắc đến?”

Cậu cười hì hì, vẻ ngại ngùng hiện ra, “Con định khi nào mọi chuyện tốt đẹp sẽ nói với mẹ. Người bạn đó rất vui tính và đáng yêu ạ, mẹ không cần lo lắng cho con.”

Nói rồi Âu Dương Kiều Vỹ đứng dậy, xách cặp chạy băng ra cửa. Liêu Mịch một mình trầm ngâm trong bếp, tưởng tượng đến người bạn mà con trai đang thầm yêu mến. Tuy bà đủ khả năng để quan sát được đối tượng kia là ai, nhưng bà tôn trọng sự riêng tư của con cái.

Khi nào thằng bé cảm thấy ổn khắc sẽ giới thiệu cho mình biết thôi.



Đến trường, học sinh còn chưa đông đúc, sân trường vắng hoe yên tĩnh.

Âu Dương Kiều Vỹ không đi lên lầu ngay lập tức mà rẽ sang hướng của phòng giáo viên. Lúc này chưa có giáo viên nào đến, trong phòng tĩnh mịch như tờ.

Cậu cẩn thận đưa mắt ngó đông liếc tây một hồi mới dám kéo cửa bước vào. Như một thói quen, cậu đi thẳng đến trước bàn làm việc của Vưu Kiện, đặt hộp rau câu kia lên với một lời nhắn hết sức buồn cười.

“Hoa cà màu tím. Hoa tulip màu xanh. Lẽ nào anh không thấy. Em ở đây đứng chờ.”

Không biết bài thơ cậu lượm lặt từ đâu, đọc nghe thuận tai nhưng ý nghĩa thật sự có chút sến sẩm.

Âu Dương Kiều Vỹ dán xong mảnh giấy lên nắp hộp liền nhanh chóng chuồn khỏi phòng. Vừa lúc cậu đóng cửa lại thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang nheo mắt nhìn mình.

Cả người nín thinh.

Chúc Văn hai tay ôm trước ngực, e hèm một tiếng, “Tiểu Vỹ, cậu sao lại từ trong kia bước ra thế? Sáng sớm không có ai, bộ dạng của cậu mập mờ đáng nghi ngờ quá đi.”

“Mình chỉ mang đồ lên giúp cô Dương thôi.”

Nghe vậy, Chúc Văn phì cười, “Thôi bớt xạo đi, chúng ta học cùng nhau gần hết học kỳ đầu rồi, tớ còn không biết cậu ghét cô Dương sao? Khai mau, cậu vào đó có phải đưa đồ cho thầy Vưu không?”

Âu Dương Kiều Vỹ giật khẽ mình, vội lắc đầu phủ nhận, “Không phải thế. Cậu đừng nói bậy!”

Chúc Văn đi lại gần, ghì trên vai cậu bạn như trấn tĩnh, thở dài nói, “Chúc Văn tớ đây nhìn một cái đã biết nửa sự thật. Nhìn thêm một cái mọi chuyện sớm tỏ tường. Cậu đó, cái đồ ngốc nghếch. Thích một người không cần giấu diếm như vậy.”

“Cậu nói cứ như từng trải vậy.” Âu Dương Kiều Vỹ nghi hoặc nhìn cô bé một cái rồi ngồi xuống ghế dài gần đó, thì thầm, “…nhưng người mình thích có chút không ổn lắm. Thầy ấy là thầy giáo, mình là học sinh, căn bản không thể…”

Dừng lại một chốc, bé con tựa hồ buồn muốn khóc, hai tay nắm chặt đặt trên đùi, “Có phải mình làm sai rồi không? Đáng lý mình không được cho phép bản thân thích thầy. Còn nữa, vốn dĩ cả hai đều là nam, thật sai trái…”

Chúc Văn nhìn thấy đối phương sắp bật khóc, cô bé đến gần, vội vã nói, “Không sao không sao. Cậu không làm sai. Thứ nhất, thích một người không dựa vào những thứ kia. Thích chính là thích. Không hề sai trái hay có lỗi. Thứ hai, bây giờ tình yêu không phân biệt giới tính. Đã bảo rồi đó, thích thì cứ thích, chẳng cần quan tâm gì cả. Ngoại trừ hai điều, người đó đã có người yêu hoặc đã kết hôn. Tuyệt đối nghiêm cấm phạm vào. Còn lại cứ nhích, lo gì.”

Mặt Âu Dương Kiều Vỹ méo xệch nhìn Chúc Văn, đầu óc hoạt động phân tích những lời cô bé nói. Hồi sau cậu lau nước mũi chảy xuống, đứng dậy nói:

“Vậy mình có nên tiếp tục theo đuổi không?”

Chúc Văn cười tươi như hoa, bật ngón cái, “Tất nhiên là tiếp tục, bỏ cuộc giữa chừng mới là thất bại. Cố lên! Tớ sẽ bên cạnh chỉ giáo cho cậu vài chiêu theo đuổi, đảm bảo hiệu quả.”

Bé con một lần nữa nghi hoặc nhìn Chúc Văn, song không nói gì thêm. Quyết tâm trong lòng bỗng chốc như được tiếp thêm sức mạnh cực lớn.



“…lẽ nào anh không thấy, em ở đây đứng chờ, phụt.”

Bắc Ni nhìn mảnh giấy nhỏ xinh trong tay mà cười ngặt ngoẽo.

Vưu Kiện ở bên cạnh chau mày tung cước đạp cậu một cái rồi cuỗm lại tờ giấy, “Chú điên à? Cười như mắc phong vậy.”

Bắc Ni cười ra nước mắt, lồm cồm ngồi dậy, cố gắng nói, “Ông chủ, anh không thấy những từ ngữ này rất buồn cười sao? Nghe vừa sến sẩm vừa trẻ con. Lẽ nào anh không thấy, em ở đây đứng chờ, hahahaha.”

Cầm mảnh giấy trong tay, Vưu Kiện vuốt vuốt trán, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ. Anh nâng ly rượu lên uống rồi đẩy hộp rau câu qua chỗ Bắc Ni.

“Anh đây chỉ đưa đồ cho chú ăn, chứ chưa cho phép chú bình phẩm bài thơ này. Cầm về mà ăn đi rồi ngậm cái miệng lại.”

Bắc Ni nhìn hộp rau câu, mím môi nín cười, “Vậy ra ông chủ biết người bí ẩn này là ai rồi, cho nên mới hết lời bảo vệ như vậy. Chứ tính tình của anh thì còn lâu mới thèm đoái hoài đến mấy món nhỏ nhặt này.”

“Có ăn không?” Vưu Kiện liếc một cái, định duỗi tay giành lại hộp rau câu thì Bắc Ni nhanh chóng ôm chặt trong lòng.

“Ăn ăn ăn. Ông chủ, cho rồi miễn đòi lại à.”

Vưu Kiện khinh thường liếc cậu một cái, sau đó giở tờ giấy trong lòng bàn tay ra, trầm ngâm đọc lại lần nữa. Mỗi lần đọc là mỗi lần anh nhếch môi cười khổ.

Loại thơ như thế này, nếu không phải là một thiếu nữ suốt ngày mộng mơ thì chỉ có thể là người đó.

Bắc Ni ở một bên ăn rau câu, cả người hơi sán lại thì thầm, “Ông chủ, anh thật sự biết chủ nhân của bài thơ này sao?”

“Có thể.” Anh nhún vai rồi cất mảnh giấy vào túi quần.

Bắc Ni định bụng sẽ nhiều chuyện thêm một chút thì ngoài cửa có người nói vọng vào, có khách quý đến gặp Vưu Kiện. Chẳng mấy chốc, Vưu Kiện bỏ cậu lại trong phòng, nhanh chóng rời khỏi đó đi tiếp khách.

Khách quý của Vưu Kiện hôm nay là một gã đàn ông rất có bản lĩnh trong làm ăn, tính tình còn lãnh khốc và quyết đoán. Vẻ ngoài dù đã U60 nhưng vẫn còn phong độ ngút trời.

Gã đứng trước cửa Camouf, thản nhiên ôm lấy Vưu Kiện một cách thân thiết. Giọng cười ồ ồ hào sảng vang lên.

“Đã lâu không gặp, Karl.”

“Đã lâu không gặp, ngài Phyllis.” Vưu Kiện ôm choàng vai gã, điệu cười giảo hoạt hiện ra, “Ngài vừa mới về đây hay sao?”

Phyllis gật đầu, “Vừa đến hôm qua thôi. Nhớ cậu quá nên phải ghé qua đây xem thử cậu sống như thế nào rồi.”

“Bấy lâu ngài ở mãi bên Singapore, cứ tưởng đã quên mất hậu bối là tôi rồi chứ. Công việc ở đây vẫn thế thôi, ngày qua ngày không thay đổi gì cả.”

Phyllis nheo mắt đánh giá độ chân thật trong câu nói của anh, sau đó ông cười xòa, phẩy tay nói, “Được rồi, vào trong rồi nói tiếp. Ngoài này thật lạnh.”

Lời vừa dứt, bóng dáng của cả hai cũng nhanh chóng hòa vào đám đông của quán rượu.

Phía góc đường đối diện lúc này có một nam một nữ sóng vai nhau tản bộ.

“Tiểu Vỹ, cậu nghĩ tớ có nên tham gia vào đội múa không?”

“Mà nếu vậy thì không phải tớ sẽ chạm mặt với Liễn Tình à? Không được, không được, tớ không thích Liễn Tình chảnh chọe đó một chút nào. Nếu tớ vào đấy chắc chắn sẽ bị đì ra trò.”

Chúc Văn bộ dạng phẫn nộ uẩn ức gầm gừ, sau đó quay sang bên cạnh thì mới phát hiện người kia đã không cánh mà bay. Cô bé giật mình dừng lại, quay đầu thì mới thấy Âu Dương Kiều Vỹ lặng người như pho tượng.

“…Tiểu Vỹ, cậu sao lại đứng im một chỗ vậy?”

Nghe giọng nói từ xa truyền đến của Chúc Văn, cậu mới từ trong mơ màng tỉnh lại.

“À không có gì đâu.”

Chúc Văn bước lại gần, khó hiểu nhìn theo hướng mắt của Âu Dương Kiều Vỹ, “Cậu nhìn ai mà chăm chú quá vậy? Lẽ nào thầy Vưu xuất hiện ở đây sao? Chắc cũng đi tản bộ giống chúng ta chăng?”

“Hình như không phải.” Âu Dương Kiều Vỹ trầm tư lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi quán rượu ở đối diện, “Mình thấy thầy ấy từ trong kia cơ.”

Chúc Văn nhìn lại một lần nữa, cũng bắt đầu nheo mắt suy nghĩ.

Đối diện là quán rượu, Tiểu Vỹ nhìn thấy thầy Vưu từ trong đó, lẽ nào thầy đi uống với đồng nghiệp? Nhưng mà theo mình thì giáo viên thì không nên đến những nơi như thế này đâu.

Thầy Vưu sao lại gan thế nhỉ? Hay là Tiểu Vỹ nhìn nhầm.

“Có thể cậu nhìn nhầm rồi đó.” Chúc Văn phất phất tay rồi kéo cậu đi về phía trước, miệng vẫn còn làu bàu, “Khi yêu thường sẽ nhìn thấy người ta mọi lúc mọi nơi, câu này không sai chút nào.”

ADKV bị kéo đi cũng không phản kháng, chỉ im lặng bước theo Chúc Văn. Trong lòng bỗng dưng nhớ đến một câu nói có vẻ đúng hơn so với câu của cô bạn thân.

Đó là…khi yêu rồi thì ngay cả trong đám đông ồn ả, chúng ta vẫn dễ dàng nhận ra được đối phương đang ở đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện