Vưu Kiện lưu lại trong phòng khách sạn rất lâu.
Anh nửa nằm nửa ngồi trên giường, dù rất muốn uống rượu nhưng loại rượu trong khách sạn lại không thể dùng được. Vì vậy, anh đành lấy thuốc lá thay cho rượu.
Châm lên điếu thứ ba, Vưu Kiện nhắm mắt lại, rít sâu vào một hơi.
Sau đó, anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, gọi cho một người.
Đầu dây bên kia thật nhanh đã bắt máy, dường như luôn mong ngóng dãy số điện thoại của anh.
Một giọng nói ngọt ngào cất lên, có phần hờn dỗi: “Lâu quá rồi không gọi cho em, cứ nghĩ anh đã quên mất em chứ.”
Nghe thấy giọng của cô gái ấy, anh bỗng cười lên, rất nhẹ nhưng không đọng lại chút gì vui vẻ.
Một nụ cười nhạt nhòa, cười theo bản năng.
“Đến đây đi, địa chỉ tôi sẽ nhắn cho em.”
Bên kia hơi trầm mặc như nghĩ ngợi, sau đó vui vẻ đồng ý: “Được, em đến ngay.”
Chẳng tầm ba mươi phút sau, trước cửa phòng anh có tiếng gõ cửa vang lên.
Vưu Kiện hơi nghiêng người, đánh mắt nhìn sang: “Vào đi.”
Ngoài cửa là một cô gái vận y phục rất đơn giản. Một chiếc váy dài xếp li màu nâu sẫm dài đến đầu gối, kết hợp với một chiếc áo thun màu trắng không có hoa văn.
Cô mở cửa rồi đóng lại, nhanh chóng nhìn thấy Vưu Kiện đang nằm trên giường, vẻ mặt đăm chiêu không kém.
Bước lại gần, cô cong khóe môi, ngón tay nhanh như chớp cướp lấy điếu thuốc trên môi Vưu Kiện.
Vưu Kiện thoáng nhíu mi: “Vũ Y.”
Tô Vũ Y nhìn sắc mặt không tốt của anh, bèn không trêu chọc nữa, trả lại điếu thuốc cho anh. Sau đó cô ngồi xuống bên mép giường, động tác dựa người cũng trở nên thân mật quá mức.
Tô Vũ Y nhoài người tới, muốn ôm cổ Vưu Kiện, lưu luyến hôn lên môi anh thì bị chặn lại.
Cô hơi hụt hẫng: “Sao vậy? Ai làm anh khó chịu à?”
Vưu Kiện di điếu thuốc vào gạt tàn, giữ lấy cánh tay của cô, bất chợt lắc đầu rồi hôn lên mu bàn tay cô một cái.
“Không có. Dạo gần đây em thế nào?”
Tô Vũ Y rút tay về, bĩu môi nói: “Vẫn ổn. Anh nghĩ không có anh thì em sẽ không sống nổi hả?”
Vưu Kiện cúi mặt cười trầm một tiếng.
“Từ khi anh dứt khoát chia tay em, em cứ tưởng mình sẽ chết mất, trái tim này quá đau rồi. Nhưng mà…sau đó mọi chuyện vẫn bình thường, em vẫn sống tốt, có điều đôi lúc sẽ nhớ tới anh.”
“Không ghét tôi à?”
Tô Vũ Y mỉm cười: “Hận thù rồi cũng sẽ qua đi, ghét anh cũng chẳng được ích gì cả. Có lẽ vì em còn luyến tiếc anh nên mới nhung nhớ như vậy. Không ngờ hôm nay anh lại chủ động gọi cho em, em tưởng mình nhìn nhầm nữa cơ.”
Vưu Kiện và Tô Vũ Y ngày trước quen nhau trong quán bar. Khi đó cô còn là một nữ sinh viên rất ngây thơ, nghe lời dụ dỗ cùng bạn bè vào bar chơi đùa. Không ngờ sau đó, một người bạn nam đã bỏ thuốc vào cốc nước của Tô Vũ Y, âm mưu sẽ làm trò đồi bại với cô.
Lúc hắn đem Tô Vũ Y dính phải xuân dược rời đi, Vưu Kiện đã vô tình bắt gặp. Kế hoạch của hắn cứ như vậy bị một tay anh phá vỡ.
Sau đó anh đưa Tô Vũ Y vào phòng nằm nghỉ, đợi thuốc hết tác dụng.
Tuyệt nhiên không động vào một sợi tóc của cô.
Khi tỉnh dậy, Tô Vũ Y nghe kể lại câu chuyện này, lập tức tìm đến cảm ơn Vưu Kiện. Và khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô cũng nhanh chóng đem lòng yêu mến.
Giống như Âu Dương Kiều Vỹ, cô rơi vào một vực sâu không đáy, yêu đến sâu đậm.
Đáng tiếc, chỉ vài tháng sau, Vưu Kiện nói lời chia tay với Tô Vũ Y. Thoạt đầu cô rất sốc, còn phát điên mỗi ngày đến tìm anh, làm ra đủ loại trò nực cười ngốc nghếch.
Đoạn thời gian khó khăn đó rốt cuộc cũng qua đi, nhưng Tô Vũ Y không căm ghét anh, cũng không còn yêu anh sâu đậm như trước. Đối với cô, anh như một hồi ức đẹp đẽ dù ngắn ngủi.
Đôi khi cô nhớ anh là thật, nhưng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
Hôm nay nhận được điện thoại của anh, trong lòng Tô Vũ Y nghĩ chắc anh đang cô đơn, cần một người lấp đầy khoảng trống.
Và suy nghĩ của cô thật đúng như vậy.
Tô Vũ Y chợt hỏi: “Anh không sợ em sẽ đến đây báo thù hay sao? Hoặc là…phiền náo một trận? Không lẽ anh sớm quên mất em từng gây ra những chuyện gì cho anh rồi?”
Vưu Kiện lúc này khẽ cười: “Em vẫn chưa gọi là phiền náo đâu. Chưa hề.”
“Ý anh là sao? Không lẽ có người còn phiền hơn em?”
Vưu Kiện không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Anh liếc nhìn trời đêm ngoài cửa sổ, sau đó không nói gì liền kéo Tô Vũ Y lên giường.
Từ trên nhìn xuống, anh nhàn nhạt nói: “Tôi kêu em đến đây không phải để chơi trò hỏi đáp. Im lặng và làm cho tốt đi.”
Tô Vũ Y có chút ngạc nhiên nhìn anh, sau đó trong lòng không khỏi cười đến lạnh lẽo.
Hóa ra vẫn không thay đổi.
Tình yêu qua đi, lại thành búp bê của anh.
…
Ngoài trời mưa tầm tã.
Âu Dương Kiều Vỹ dầm mình dưới mưa, bởi vì cậu không rõ bản thân đang đi về đâu. Trước mặt là con đường dài thẳng tắp, vắng vẻ và tịch mịch.
Lúc này chỉ còn mỗi tiếng mưa rơi ở bên tai, lạnh đến thấu xương.
Bởi vì mưa rơi đầy trên khuôn mặt, Âu Dương Kiều Vỹ không còn biết được liệu có phải mình đang khóc hay không? Mưa và nước mắt cứ thế hòa làm một.
Bước chân nặng nề đi về phía trước, vượt qua một quãng đường rất dài.
Khi về được đến nhà, mưa mới nhỏ hạt dần.
Âu Dương Kiều Vỹ cảm giác đôi mắt mình cay xè, tầm nhìn bị hạn chế không ít. Cậu thất thần gõ lên cửa, chẳng bao lâu bên trong có người bước ra.
Âu Dương Chấn Anh nhìn thấy con trai một thân ướt nhem, mắt không khỏi trừng lớn.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Âu Dương Kiều Vỹ không trả lời câu hỏi của ông, im lặng lách qua đi vào bên trong. Lúc cậu bước lên lầu, Liêu Mịch cũng từ trong bếp đi ra, ngước mắt phát hiện bộ dạng không hề ổn của cậu.
Âu Dương Chấn Anh nhìn Liêu Mịch, lo lắng nói: “Thằng bé đã dầm mưa về nhà.”
Liêu Mịch nghe vậy, lập tức bước lên lầu. Bà đứng trước cửa phòng của cậu, gõ lên mấy tiếng nhưng không có người đáp lại.
Chưa bao giờ con trai bà có biểu hiện kỳ lạ như vậy. Dường như thằng bé vừa gặp một chuyện gì đó rất sốc…
Lẽ nào liên quan đến người nó thích?
Liêu Mịch kiên nhẫn ở bên ngoài nói vọng vào: “Tiểu Vỹ, con ổn chứ? Mở cửa cho mẹ có được không? Con sẽ không làm gì đúng không, Tiểu Vỹ?”
Nghe thấy giọng mẹ văng vẳng bên ngoài cửa cũng không làm cho Âu Dương Kiều Vỹ tỉnh táo lại được.
Cậu bước tới gần bàn học, hạ tầm mắt nhìn lon nước cam và hộp sữa dâu vẫn còn nguyên vẹn, vài ngôi sao lấp lánh nhấp nháy xung quanh không ngừng.
Càng nhìn đến chúng, tim cậu càng thắt lại.
Âu Dương Kiều Vỹ mím chặt môi mình, bàn tay run rẩy muốn chạm vào từng thứ, nhưng sau đó không khống chế được mà huơ tất cả xuống dưới đất.
Đồ đạc từ trên bàn rơi xuống, tạo ra tiếng động lớn, làm cho Liêu Mịch ở bên ngoài cũng thoáng giật mình.
Tiểu Vỹ, con…
Âu Dương Kiều Vỹ ngồi xuống ghế, gục mặt lên cánh tay, mặc kệ có người nghe thấy hay không, bật khóc thành tiếng. Nước mắt nóng rát trượt xuống tay, rơi xuống bàn học.
Nhắm mắt lại, hình ảnh tốt đẹp của Vưu Kiện vô thức hiện ra, một lúc một rõ ràng, lại càng khoét sâu vào tim cậu một lỗ hỗng thật lớn.
Vưu Kiện mà cậu biết lúc nào cũng cười nói vui vẻ, dù có chuyện buồn bã anh vẫn không bao giờ cáu gắt.
Vưu Kiện mà cậu thích tuy luôn tìm cách tránh né nói đến việc yêu đương với cậu nhưng chưa từng khiến cậu phải đau lòng như vậy.
Vưu Kiện của ngày đầu tiên gặp mặt rất ôn nhu, rất dịu dàng.
Vưu Kiện của những ngày kế tiếp vẫn luôn tốt đẹp như thế, còn mua nước và sữa cho cậu, còn chúc cậu thi thật tốt, còn bảo vệ cậu khỏi Phí Kiền và Phó Xuyên.
Và Vưu Kiện của ngày hôm nay hoàn toàn đánh vỡ từng đoạn tình cảm của cậu dành cho anh, từng chút một đứt gãy không thể hàn gắn được.
Âu Dương Kiều Vỹ khóc đến tê tâm liệt phế, khóc đến khi mệt mà thiếp đi lúc nào không hay.
…
Khi tỉnh dậy, trên trán cậu đã có một chiếc khăn mặt nhúng qua nước ấm.
Mở mắt nhìn xung quanh, Âu Dương Kiều Vỹ nhận ra đây chính là phòng ngủ của mình.
Bên ngoài cửa sổ, không có một tia nắng nào, thay vào đó là tuyết trắng xóa bám đầy bậu cửa.
Ừ nhỉ, đông đến rồi…
Lúc này cậu mới ý thức được mùa đông cuối cùng cũng đã đến, mà lòng cậu cũng lạnh không kém gì thời tiết bên ngoài kia.
Lúc Âu Dương Kiều Vỹ ngồi dậy dựa vào thành giường, Liêu Mịch cũng từ ngoài phòng đi vào. Trên tay bà là một mâm thức ăn nhỏ, còn nóng hổi, bốc khói nghi ngút.
Nhìn thấy bà, cậu mệt mỏi lên tiếng: “Mẹ, con ngủ bao lâu rồi?”
Liêu Mịch trầm mặc nhìn cậu một cái rồi đặt khay thức ăn lên bàn. Sau đó lấy khăn mặt nhúng nước ấm một lần nữa, đưa cho cậu lau mặt mũi.
Âu Dương Kiều Vỹ đón lấy khăn mặt, lau qua một cái cho tỉnh táo.
“Con ngủ li bì hai hôm rồi, còn phát sốt không hạ nữa. Con xem bộ dạng bây giờ của mình ra cái gì rồi?”
Nghe lời trách móc của bà, cậu hơi cúi mặt, cảm thấy rất hối lỗi.
Một đêm dầm trong trận mưa lớn, về nhà liền khóc không ngừng, báo hại hiện tại phát sốt, cơ thể cũng mệt mỏi vô cùng.
Thấy cậu không nói gì, Liêu Mịch sờ gò má của cậu, chất giọng dịu dàng trở lại: “Trước kia mẹ không hỏi con vì mẹ muốn đợi ngày mà con chủ động nói cho mẹ nghe tất cả. Nhưng bây giờ thì mẹ không đợi được nữa, hãy nói mẹ nghe vì sao con lại như vậy đi?”
Dưới lớp chăn bông, đôi tay cậu nhất thời lồng chặt vào nhau.
Trước mặt hiện ra khuôn mặt của Vưu Kiện, ánh mắt và nụ cười rất đỗi dịu dàng và đẹp đẽ. Ngay sau đó, cậu lại nhớ đến Vưu Kiện của buổi tối hôm nọ, muốn bao nhiêu nhẫn tâm, có bấy nhiêu nhẫn tâm.
Âu Dương Kiều Vỹ nhắm chặt mắt lại, cố gắng xua đi những hình ảnh đau lòng của hôm ấy.
“Thật ra con…” Cậu thầm hít vào một hơi, tiếp tục: “…con rất thích một người. Con thật sự rất thích người đó, thích đến không ngừng được. Con quyết tâm phải theo đuổi bằng được, nhưng mà mẹ biết không? Người đó cũng quyết tâm không thích con.”
Nói đến đây, cậu ngẩng mặt nhìn Liêu Mịch, run run bả vai muốn khóc: “Nhất quyết…không động lòng.”
Liêu Mịch bình tĩnh nhìn con trai, nhẹ nhàng lau đi nước mắt sắp sửa rơi xuống: “Tức là hôm qua con và người đó đã nói chuyện dứt khoát với nhau?”
Âu Dương Kiều Vỹ gật đầu một cái, sau đó không nhịn được rướn người ôm lấy bà. Cậu gục mặt lên vai mẹ mình, cảm giác nơi này thật ấm áp và an toàn. Sau đó thì khóc nấc lên, như muốn trút hết những nặng nề trong lòng mình hiện tại.
“Mẹ, con rất thích người đó, thật sự rất thích, rất là thích…”
Liêu Mịch ôm lấy cậu, nén xuống sự xót xa của mình, nói: “Mẹ từng dạy con thế nào? Phải biết lượng sức mình và phải biết yêu thương bản thân. Con thích người ấy, nhưng người ấy không thích con, hai không thể thành một, mảnh ghép đã không khớp, cố chấp cũng không có kết quả.”
Xoa tóc cậu, bà ân cần nói tiếp: “Tiểu Vỹ, mẹ sẽ không động viên hoặc an ủi con vượt qua chuyện này, mà chính con phải tự mình vượt qua nó. Mẹ cũng sẽ không động viên con nên tiếp tục theo đuổi người ấy. Mẹ chỉ muốn nhìn thấy một Kiều Vỹ sẽ trưởng thành sau mối tình đầu đời này thôi.”
Âu Dương Kiều Vỹ lui ra, nước mũi chảy xuống, không khỏi ngây người: “Trưởng thành?”
Liêu Mịch mỉm cười: “Đúng vậy, là trưởng thành. Ai cũng có một mối tình đầu, suôn sẻ hay thất bại đều tùy thuộc vào mỗi người. Nếu lần này con đã thất bại cũng chưa hẳn là kết thúc. Chỉ cần trưởng thành lên, suy ngẫm về cách yêu của mình, xem đúng chỗ nào, sai ở đâu để sửa. Mẹ nghĩ sau đó con sẽ tìm được lối ra cho mình.”
“Không phải…chỉ cần mình thể hiện tình yêu thật nhiều là được sao?”
“Đương nhiên là không phải. Mỗi người sẽ phù hợp với một cách yêu của riêng họ. Không nhất thiết lúc nào con cũng ở bên người ta thì người ta sẽ động lòng mà yêu con. Tình yêu cần nhất là tin tưởng và thấu hiểu. Khi con đã thấu hiểu được người ấy rồi, con sẽ có cách yêu khác, vừa giúp người ấy rung động được, vừa giúp cho cả hai bền chặt hơn. Dù cho con ở xa nghìn dặm, người ấy vẫn sẽ chỉ cần mỗi mình con thôi.”
Âu Dương Kiều Vỹ lau đi nước mắt trên mặt, cúi đầu nghĩ ngợi.
Nếu đúng như mẹ nói, thì có lẽ từ trước đến giờ, cách mình thể hiện tình cảm với người đó…đã sai mất rồi.
Hết chương 30.
Anh nửa nằm nửa ngồi trên giường, dù rất muốn uống rượu nhưng loại rượu trong khách sạn lại không thể dùng được. Vì vậy, anh đành lấy thuốc lá thay cho rượu.
Châm lên điếu thứ ba, Vưu Kiện nhắm mắt lại, rít sâu vào một hơi.
Sau đó, anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, gọi cho một người.
Đầu dây bên kia thật nhanh đã bắt máy, dường như luôn mong ngóng dãy số điện thoại của anh.
Một giọng nói ngọt ngào cất lên, có phần hờn dỗi: “Lâu quá rồi không gọi cho em, cứ nghĩ anh đã quên mất em chứ.”
Nghe thấy giọng của cô gái ấy, anh bỗng cười lên, rất nhẹ nhưng không đọng lại chút gì vui vẻ.
Một nụ cười nhạt nhòa, cười theo bản năng.
“Đến đây đi, địa chỉ tôi sẽ nhắn cho em.”
Bên kia hơi trầm mặc như nghĩ ngợi, sau đó vui vẻ đồng ý: “Được, em đến ngay.”
Chẳng tầm ba mươi phút sau, trước cửa phòng anh có tiếng gõ cửa vang lên.
Vưu Kiện hơi nghiêng người, đánh mắt nhìn sang: “Vào đi.”
Ngoài cửa là một cô gái vận y phục rất đơn giản. Một chiếc váy dài xếp li màu nâu sẫm dài đến đầu gối, kết hợp với một chiếc áo thun màu trắng không có hoa văn.
Cô mở cửa rồi đóng lại, nhanh chóng nhìn thấy Vưu Kiện đang nằm trên giường, vẻ mặt đăm chiêu không kém.
Bước lại gần, cô cong khóe môi, ngón tay nhanh như chớp cướp lấy điếu thuốc trên môi Vưu Kiện.
Vưu Kiện thoáng nhíu mi: “Vũ Y.”
Tô Vũ Y nhìn sắc mặt không tốt của anh, bèn không trêu chọc nữa, trả lại điếu thuốc cho anh. Sau đó cô ngồi xuống bên mép giường, động tác dựa người cũng trở nên thân mật quá mức.
Tô Vũ Y nhoài người tới, muốn ôm cổ Vưu Kiện, lưu luyến hôn lên môi anh thì bị chặn lại.
Cô hơi hụt hẫng: “Sao vậy? Ai làm anh khó chịu à?”
Vưu Kiện di điếu thuốc vào gạt tàn, giữ lấy cánh tay của cô, bất chợt lắc đầu rồi hôn lên mu bàn tay cô một cái.
“Không có. Dạo gần đây em thế nào?”
Tô Vũ Y rút tay về, bĩu môi nói: “Vẫn ổn. Anh nghĩ không có anh thì em sẽ không sống nổi hả?”
Vưu Kiện cúi mặt cười trầm một tiếng.
“Từ khi anh dứt khoát chia tay em, em cứ tưởng mình sẽ chết mất, trái tim này quá đau rồi. Nhưng mà…sau đó mọi chuyện vẫn bình thường, em vẫn sống tốt, có điều đôi lúc sẽ nhớ tới anh.”
“Không ghét tôi à?”
Tô Vũ Y mỉm cười: “Hận thù rồi cũng sẽ qua đi, ghét anh cũng chẳng được ích gì cả. Có lẽ vì em còn luyến tiếc anh nên mới nhung nhớ như vậy. Không ngờ hôm nay anh lại chủ động gọi cho em, em tưởng mình nhìn nhầm nữa cơ.”
Vưu Kiện và Tô Vũ Y ngày trước quen nhau trong quán bar. Khi đó cô còn là một nữ sinh viên rất ngây thơ, nghe lời dụ dỗ cùng bạn bè vào bar chơi đùa. Không ngờ sau đó, một người bạn nam đã bỏ thuốc vào cốc nước của Tô Vũ Y, âm mưu sẽ làm trò đồi bại với cô.
Lúc hắn đem Tô Vũ Y dính phải xuân dược rời đi, Vưu Kiện đã vô tình bắt gặp. Kế hoạch của hắn cứ như vậy bị một tay anh phá vỡ.
Sau đó anh đưa Tô Vũ Y vào phòng nằm nghỉ, đợi thuốc hết tác dụng.
Tuyệt nhiên không động vào một sợi tóc của cô.
Khi tỉnh dậy, Tô Vũ Y nghe kể lại câu chuyện này, lập tức tìm đến cảm ơn Vưu Kiện. Và khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô cũng nhanh chóng đem lòng yêu mến.
Giống như Âu Dương Kiều Vỹ, cô rơi vào một vực sâu không đáy, yêu đến sâu đậm.
Đáng tiếc, chỉ vài tháng sau, Vưu Kiện nói lời chia tay với Tô Vũ Y. Thoạt đầu cô rất sốc, còn phát điên mỗi ngày đến tìm anh, làm ra đủ loại trò nực cười ngốc nghếch.
Đoạn thời gian khó khăn đó rốt cuộc cũng qua đi, nhưng Tô Vũ Y không căm ghét anh, cũng không còn yêu anh sâu đậm như trước. Đối với cô, anh như một hồi ức đẹp đẽ dù ngắn ngủi.
Đôi khi cô nhớ anh là thật, nhưng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
Hôm nay nhận được điện thoại của anh, trong lòng Tô Vũ Y nghĩ chắc anh đang cô đơn, cần một người lấp đầy khoảng trống.
Và suy nghĩ của cô thật đúng như vậy.
Tô Vũ Y chợt hỏi: “Anh không sợ em sẽ đến đây báo thù hay sao? Hoặc là…phiền náo một trận? Không lẽ anh sớm quên mất em từng gây ra những chuyện gì cho anh rồi?”
Vưu Kiện lúc này khẽ cười: “Em vẫn chưa gọi là phiền náo đâu. Chưa hề.”
“Ý anh là sao? Không lẽ có người còn phiền hơn em?”
Vưu Kiện không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Anh liếc nhìn trời đêm ngoài cửa sổ, sau đó không nói gì liền kéo Tô Vũ Y lên giường.
Từ trên nhìn xuống, anh nhàn nhạt nói: “Tôi kêu em đến đây không phải để chơi trò hỏi đáp. Im lặng và làm cho tốt đi.”
Tô Vũ Y có chút ngạc nhiên nhìn anh, sau đó trong lòng không khỏi cười đến lạnh lẽo.
Hóa ra vẫn không thay đổi.
Tình yêu qua đi, lại thành búp bê của anh.
…
Ngoài trời mưa tầm tã.
Âu Dương Kiều Vỹ dầm mình dưới mưa, bởi vì cậu không rõ bản thân đang đi về đâu. Trước mặt là con đường dài thẳng tắp, vắng vẻ và tịch mịch.
Lúc này chỉ còn mỗi tiếng mưa rơi ở bên tai, lạnh đến thấu xương.
Bởi vì mưa rơi đầy trên khuôn mặt, Âu Dương Kiều Vỹ không còn biết được liệu có phải mình đang khóc hay không? Mưa và nước mắt cứ thế hòa làm một.
Bước chân nặng nề đi về phía trước, vượt qua một quãng đường rất dài.
Khi về được đến nhà, mưa mới nhỏ hạt dần.
Âu Dương Kiều Vỹ cảm giác đôi mắt mình cay xè, tầm nhìn bị hạn chế không ít. Cậu thất thần gõ lên cửa, chẳng bao lâu bên trong có người bước ra.
Âu Dương Chấn Anh nhìn thấy con trai một thân ướt nhem, mắt không khỏi trừng lớn.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Âu Dương Kiều Vỹ không trả lời câu hỏi của ông, im lặng lách qua đi vào bên trong. Lúc cậu bước lên lầu, Liêu Mịch cũng từ trong bếp đi ra, ngước mắt phát hiện bộ dạng không hề ổn của cậu.
Âu Dương Chấn Anh nhìn Liêu Mịch, lo lắng nói: “Thằng bé đã dầm mưa về nhà.”
Liêu Mịch nghe vậy, lập tức bước lên lầu. Bà đứng trước cửa phòng của cậu, gõ lên mấy tiếng nhưng không có người đáp lại.
Chưa bao giờ con trai bà có biểu hiện kỳ lạ như vậy. Dường như thằng bé vừa gặp một chuyện gì đó rất sốc…
Lẽ nào liên quan đến người nó thích?
Liêu Mịch kiên nhẫn ở bên ngoài nói vọng vào: “Tiểu Vỹ, con ổn chứ? Mở cửa cho mẹ có được không? Con sẽ không làm gì đúng không, Tiểu Vỹ?”
Nghe thấy giọng mẹ văng vẳng bên ngoài cửa cũng không làm cho Âu Dương Kiều Vỹ tỉnh táo lại được.
Cậu bước tới gần bàn học, hạ tầm mắt nhìn lon nước cam và hộp sữa dâu vẫn còn nguyên vẹn, vài ngôi sao lấp lánh nhấp nháy xung quanh không ngừng.
Càng nhìn đến chúng, tim cậu càng thắt lại.
Âu Dương Kiều Vỹ mím chặt môi mình, bàn tay run rẩy muốn chạm vào từng thứ, nhưng sau đó không khống chế được mà huơ tất cả xuống dưới đất.
Đồ đạc từ trên bàn rơi xuống, tạo ra tiếng động lớn, làm cho Liêu Mịch ở bên ngoài cũng thoáng giật mình.
Tiểu Vỹ, con…
Âu Dương Kiều Vỹ ngồi xuống ghế, gục mặt lên cánh tay, mặc kệ có người nghe thấy hay không, bật khóc thành tiếng. Nước mắt nóng rát trượt xuống tay, rơi xuống bàn học.
Nhắm mắt lại, hình ảnh tốt đẹp của Vưu Kiện vô thức hiện ra, một lúc một rõ ràng, lại càng khoét sâu vào tim cậu một lỗ hỗng thật lớn.
Vưu Kiện mà cậu biết lúc nào cũng cười nói vui vẻ, dù có chuyện buồn bã anh vẫn không bao giờ cáu gắt.
Vưu Kiện mà cậu thích tuy luôn tìm cách tránh né nói đến việc yêu đương với cậu nhưng chưa từng khiến cậu phải đau lòng như vậy.
Vưu Kiện của ngày đầu tiên gặp mặt rất ôn nhu, rất dịu dàng.
Vưu Kiện của những ngày kế tiếp vẫn luôn tốt đẹp như thế, còn mua nước và sữa cho cậu, còn chúc cậu thi thật tốt, còn bảo vệ cậu khỏi Phí Kiền và Phó Xuyên.
Và Vưu Kiện của ngày hôm nay hoàn toàn đánh vỡ từng đoạn tình cảm của cậu dành cho anh, từng chút một đứt gãy không thể hàn gắn được.
Âu Dương Kiều Vỹ khóc đến tê tâm liệt phế, khóc đến khi mệt mà thiếp đi lúc nào không hay.
…
Khi tỉnh dậy, trên trán cậu đã có một chiếc khăn mặt nhúng qua nước ấm.
Mở mắt nhìn xung quanh, Âu Dương Kiều Vỹ nhận ra đây chính là phòng ngủ của mình.
Bên ngoài cửa sổ, không có một tia nắng nào, thay vào đó là tuyết trắng xóa bám đầy bậu cửa.
Ừ nhỉ, đông đến rồi…
Lúc này cậu mới ý thức được mùa đông cuối cùng cũng đã đến, mà lòng cậu cũng lạnh không kém gì thời tiết bên ngoài kia.
Lúc Âu Dương Kiều Vỹ ngồi dậy dựa vào thành giường, Liêu Mịch cũng từ ngoài phòng đi vào. Trên tay bà là một mâm thức ăn nhỏ, còn nóng hổi, bốc khói nghi ngút.
Nhìn thấy bà, cậu mệt mỏi lên tiếng: “Mẹ, con ngủ bao lâu rồi?”
Liêu Mịch trầm mặc nhìn cậu một cái rồi đặt khay thức ăn lên bàn. Sau đó lấy khăn mặt nhúng nước ấm một lần nữa, đưa cho cậu lau mặt mũi.
Âu Dương Kiều Vỹ đón lấy khăn mặt, lau qua một cái cho tỉnh táo.
“Con ngủ li bì hai hôm rồi, còn phát sốt không hạ nữa. Con xem bộ dạng bây giờ của mình ra cái gì rồi?”
Nghe lời trách móc của bà, cậu hơi cúi mặt, cảm thấy rất hối lỗi.
Một đêm dầm trong trận mưa lớn, về nhà liền khóc không ngừng, báo hại hiện tại phát sốt, cơ thể cũng mệt mỏi vô cùng.
Thấy cậu không nói gì, Liêu Mịch sờ gò má của cậu, chất giọng dịu dàng trở lại: “Trước kia mẹ không hỏi con vì mẹ muốn đợi ngày mà con chủ động nói cho mẹ nghe tất cả. Nhưng bây giờ thì mẹ không đợi được nữa, hãy nói mẹ nghe vì sao con lại như vậy đi?”
Dưới lớp chăn bông, đôi tay cậu nhất thời lồng chặt vào nhau.
Trước mặt hiện ra khuôn mặt của Vưu Kiện, ánh mắt và nụ cười rất đỗi dịu dàng và đẹp đẽ. Ngay sau đó, cậu lại nhớ đến Vưu Kiện của buổi tối hôm nọ, muốn bao nhiêu nhẫn tâm, có bấy nhiêu nhẫn tâm.
Âu Dương Kiều Vỹ nhắm chặt mắt lại, cố gắng xua đi những hình ảnh đau lòng của hôm ấy.
“Thật ra con…” Cậu thầm hít vào một hơi, tiếp tục: “…con rất thích một người. Con thật sự rất thích người đó, thích đến không ngừng được. Con quyết tâm phải theo đuổi bằng được, nhưng mà mẹ biết không? Người đó cũng quyết tâm không thích con.”
Nói đến đây, cậu ngẩng mặt nhìn Liêu Mịch, run run bả vai muốn khóc: “Nhất quyết…không động lòng.”
Liêu Mịch bình tĩnh nhìn con trai, nhẹ nhàng lau đi nước mắt sắp sửa rơi xuống: “Tức là hôm qua con và người đó đã nói chuyện dứt khoát với nhau?”
Âu Dương Kiều Vỹ gật đầu một cái, sau đó không nhịn được rướn người ôm lấy bà. Cậu gục mặt lên vai mẹ mình, cảm giác nơi này thật ấm áp và an toàn. Sau đó thì khóc nấc lên, như muốn trút hết những nặng nề trong lòng mình hiện tại.
“Mẹ, con rất thích người đó, thật sự rất thích, rất là thích…”
Liêu Mịch ôm lấy cậu, nén xuống sự xót xa của mình, nói: “Mẹ từng dạy con thế nào? Phải biết lượng sức mình và phải biết yêu thương bản thân. Con thích người ấy, nhưng người ấy không thích con, hai không thể thành một, mảnh ghép đã không khớp, cố chấp cũng không có kết quả.”
Xoa tóc cậu, bà ân cần nói tiếp: “Tiểu Vỹ, mẹ sẽ không động viên hoặc an ủi con vượt qua chuyện này, mà chính con phải tự mình vượt qua nó. Mẹ cũng sẽ không động viên con nên tiếp tục theo đuổi người ấy. Mẹ chỉ muốn nhìn thấy một Kiều Vỹ sẽ trưởng thành sau mối tình đầu đời này thôi.”
Âu Dương Kiều Vỹ lui ra, nước mũi chảy xuống, không khỏi ngây người: “Trưởng thành?”
Liêu Mịch mỉm cười: “Đúng vậy, là trưởng thành. Ai cũng có một mối tình đầu, suôn sẻ hay thất bại đều tùy thuộc vào mỗi người. Nếu lần này con đã thất bại cũng chưa hẳn là kết thúc. Chỉ cần trưởng thành lên, suy ngẫm về cách yêu của mình, xem đúng chỗ nào, sai ở đâu để sửa. Mẹ nghĩ sau đó con sẽ tìm được lối ra cho mình.”
“Không phải…chỉ cần mình thể hiện tình yêu thật nhiều là được sao?”
“Đương nhiên là không phải. Mỗi người sẽ phù hợp với một cách yêu của riêng họ. Không nhất thiết lúc nào con cũng ở bên người ta thì người ta sẽ động lòng mà yêu con. Tình yêu cần nhất là tin tưởng và thấu hiểu. Khi con đã thấu hiểu được người ấy rồi, con sẽ có cách yêu khác, vừa giúp người ấy rung động được, vừa giúp cho cả hai bền chặt hơn. Dù cho con ở xa nghìn dặm, người ấy vẫn sẽ chỉ cần mỗi mình con thôi.”
Âu Dương Kiều Vỹ lau đi nước mắt trên mặt, cúi đầu nghĩ ngợi.
Nếu đúng như mẹ nói, thì có lẽ từ trước đến giờ, cách mình thể hiện tình cảm với người đó…đã sai mất rồi.
Hết chương 30.
Danh sách chương