Ngoài trời tuyết đã ngừng rơi. Hoa tuyết bám đặc trên bậu cửa sổ, trắng xóa một vùng trời.

Diêu Gia Tử đứng gần cửa sổ, tầm mắt lơ đễnh nhìn ra bên ngoài, không rõ đang ngắm nghía thứ gì lại chăm chú đến vậy.

Mãi đến khi trước mặt xuất hiện một cốc cacao nóng, Diêu Gia Tử mới quay đầu nhìn qua.

Nụ cười của cô vẫn giống như ánh mặt trời, sưởi ấm trái tim người khác.

Đón lấy cốc cacao nóng, Diêu Gia Tử hơi cúi mặt mỉm cười: “Hóa ra anh vẫn còn nhớ sở thích của em.”

Vưu Kiện một tay cắm sâu trong túi quần, vẻ mặt đã bình tĩnh hơn so với lúc nãy mới gặp Diêu Gia Tử. Anh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, qua một lúc lên tiếng:

“Sao em lại ở đây?”

Diêu Gia Tử cúi đầu uống một ngụm cacao, vị ngọt tan ở đầu lưỡi, ấm nóng khiến cô thích thú. Mân mê chiếc cốc trong tay, cô nâng mắt nhìn anh, thành thật nói:

“Em trở về tìm anh.”

Vưu Kiện có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn cô, lại nghe thấy cô nói tiếp, giọng điệu vẫn chân thành ngọt ngào.

“Đã mười năm rồi chúng ta không gặp nhau. Thật ra lần này em đã đánh cược với bản thân, nếu gặp được anh thì em mãn nguyện rồi, còn nếu không được thì phải tùy duyên thôi.”

Nhìn Diêu Gia Tử nói xong còn lộ ra vẻ hồi hộp chờ đợi, ánh mắt giống như mười năm trước, thuần khiết xinh đẹp động lòng người.

Ký ức của mười năm trước một thoáng kéo về.

Khi đó, Vưu Kiện cũng chỉ là một nam sinh mười bảy tuổi, tính tình có chút bốc đồng và hiếu thắng, nhưng anh chơi với bạn bè rất đẹp, xứng danh là một người có tình có nghĩa.

Mười bảy tuổi, Vưu Kiện cũng biết lần đầu tiên rung động là như thế nào. Và rồi Diêu Gia Tử bỗng dưng xuất hiện, chiếm lấy một phần trái tim và tâm trí của anh.

Cả hai đã ở bên cạnh nhau suốt quãng thời gian cấp ba đầy đẹp đẽ đó. Vưu Kiện trong lòng cứ nghĩ sẽ cùng cô gái này đi đến hết cuộc đời, nhưng không ngờ sau đó lại xảy ra biến cố.

Diêu Gia Tử đột nhiên mất tích, không để lại một lời nhắn nào cho anh, cứ như vậy thầm lặng chia tay.

Mối tình đầu tan vỡ mà không có một lý do chính đáng, khiến cho Vưu Kiện về sau thay đổi, càng không tin tưởng vào cái gọi là tình yêu bền lâu được nữa.

Mười năm rồi, Vưu Kiện cũng chẳng còn mong ngóng người con gái năm đó sẽ quay về bên cạnh anh. Trái tim trống rỗng, đôi lúc chỉ cần một người đến làm cho nó vui vẻ trong chốc lát mà thôi, không cần gì quá nhiều.

Diêu Gia Tử thấy anh im lặng mãi không nói gì, trong lòng có chút mất mát. Cô cúi nhìn cacao trong ly sớm nguội lạnh, ngập ngừng một hồi mới nói:

“Chắc là anh không trông mong điều này cho lắm? Hm, có khi em trở về đây lại càng khiến anh buồn phiền hơn.”

Vưu Kiện hơi nheo mắt lại nghĩ ngợi, ký ức chợt tan biến, vẻ mặt thản nhiên cũng đã quay về.

“Chỉ là anh hơi bất ngờ thôi. Mười năm là khoảng thời gian không hề ngắn. Năm đó em bỏ đi không nói lời nào, thật sự làm anh rất sốc.”

Dừng một chút, anh khẽ cười, điềm nhiên nói: “Nhưng mà hiện tại anh đã ổn rồi. Mừng em quay trở về.”

Diêu Gia Tử có chút tò mò: “Anh…không giận em vì chuyện đó sao? Cũng không hỏi lý do vì sao em lại như vậy.”

“Có cần thiết nữa không?”

Một câu này làm cho Diêu Gia Tử đứng hình. Cô ngây người nhìn anh, đâu đó trong tim hơi nhói.

Ừm thì đúng là không cần thiết nữa. Dù sao cũng là chuyện của quá khứ rồi, bây giờ nói ra lại càng thêm khó xử chứ không được gì khác.

Diêu Gia Tử mím môi, cúi thấp đầu nghĩ ngợi.

Vưu Kiện quay người đối diện với cô, ngón tay duỗi ra vén một ít sợi tóc qua vành tai cho gọn gàng. Động tác này của anh quá đỗi dịu dàng và ôn nhu, khiến cho tâm tình Diêu Gia Tử lần nữa rung động.

Diêu Gia Tử mười năm sau vẫn không thay đổi gì cả. Vẫn là ánh mắt trong trẻo, vẫn là giọng nói ngọt ngào, vẫn là hình dáng mỏng manh khiến người khác muốn bảo bọc che chở.

Vưu Kiện hạ tầm mắt từ trên nhìn xuống, thấp giọng hỏi: “Em còn muốn nói gì nữa không?”

Diêu Gia Tử không ngẩng mặt lên, soi rõ nét mặt của mình qua cốc cacao, thầm nói: “Em nhớ anh.”

Vưu Kiện nhẹ nhướn chân mày, sau đó không nói gì, chậm rãi bước đến, ôm lấy Diêu Gia Tử.

Cùng lúc này, ở sau bức tường nơi phía cầu thang có một hình dáng nhỏ vô tình chứng kiến tất cả.

Ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Vài giây sau, bóng đen ấy lảo đảo rời đi rất nhanh.



Cửa phòng lớp học mở ra, cả lớp đang huyên náo thoáng chốc yên lặng.

Mọi người đồng loạt quay đầu ra cửa nhìn, nhận ra không phải là giáo viên liền thở phào nhẹ nhõm, một giây sau lập tức ồn ào trở lại.

Nữ sinh vừa bị mọi người nhìn như thú lạ, một chút cũng không ngại ngùng, đi thẳng vào chỗ của mình. Ngồi vào bàn, cô liền lấy bài vở của tiết sau ra, đọc một lượt.

Âu Dương Kiều Vỹ khi nãy nghe thấy tiếng động cũng chưa kịp nhìn một cái, lúc quay đầu lại thì thấy Chúc Văn đang ngồi học.

Cậu hơi mỉm cười: “Thôi Vũ Thần đúng là rất giỏi, chưa bao lâu đã huấn luyện cậu biết học bài rồi.”

Chúc Văn vẫn còn cúi mặt đọc bài, rất lâu sau mới ngước lên nhìn Âu Dương Kiều Vỹ. Kỳ lạ ở chỗ, cô bé chỉ nhìn rồi lại cúi xuống, sau đó lại ngẩng lên nhìn làm cho cậu khó hiểu vô cùng.

“Nè, cậu lại làm sao đấy? Đi vệ sinh xong liền chập mạch?”

Chúc Văn nghe hỏi, chân mày hơi nhíu lại rồi lắc lắc đầu: “Không có gì hết! Cậu lo học bài đi, tớ học bài đây.”

Âu Dương Kiều Vỹ nghiêng đầu nhìn người đối diện, thái độ đáng nghi ngờ thật sự. Nhưng mà đôi khi Chúc Văn cũng thích nổi hứng làm mấy trò điên khùng, cho nên cậu không quan tâm nữa, quay lên tiếp tục xem bài mới.

Lần này cửa lớp lại mở ra, nhưng giáo viên thật sự đã đến.

Mọi người đều quay đầu nhìn một cái, lập tức đứng dậy, nhưng không phải nghiêm chỉnh chào mà là ngây người ra đó.

Người vừa bước vào bình tĩnh đi lên bục giảng, hai tay chống trên bàn làm việc, ánh mắt bình tĩnh điềm đạm nhìn xuống dưới lớp.

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của bọn trẻ làm cô khẽ cười.

Xoay lưng lại, cô cầm phấn viết lên bảng ba chữ thật lớn.

Sau đó đối mặt với cả lớp, nhẹ nhàng nói: “Xin chào các em, cô là Diêu Gia Tử, từ giờ sẽ phụ trách vị trí giáo viên chủ nhiệm của các em, kiêm luôn giáo viên môn tiếng Anh. Hy vọng lớp chúng ta sẽ cùng cố gắng và hiểu nhau hơn.”

Ngay sau lời giới thiệu của Diêu Gia Tử kết thúc, bên dưới lớp bỗng có tiếng động vừa lớn vừa chói tai.

Diêu Gia Tử cùng mọi người đều nhìn về hướng có âm thanh phát ra, nhìn thấy Chúc Văn loay hoay cúi người nhặt hộp bút.

Lúc đứng dậy, cô bé ngượng ngùng nói: “Xin lỗi cô ạ.”

Diêu Gia Tử nhanh chóng nhận ra Chúc Văn, dịu dàng mỉm cười, hoàn toàn không trách cứ gì cả.

Sau khi giới thiệu, Diêu Gia Tử liền quay người, viết lên bảng tựa của bài học hôm nay. Cả lớp ngồi xuống, im lặng tuyệt đối, nhưng đâu đó lại có tiếng tin nhắn khe khẽ phát ra.

Trong nhóm chat của lớp lúc này xuất hiện đồng loạt nhiều tin nhắn biểu thị sự kinh ngạc, cũng có yêu mến.

Chúc Văn lặng lẽ đọc tin nhắn, sau đó ném điện thoại vào hộc bàn, không xem nữa.

Âu Dương Kiều Vỹ vốn dĩ không để ý đến những chuyện của lớp, cậu tập trung chép bài vào vở.

Việc đổi giáo viên mới này cậu không hề biết, mà hình như Chúc Văn cũng không biết. Ai ai trong lớp cũng ngạc nhiên với sự thay đổi đột ngột này.

Liếc nhìn Diêu Gia Tử ở trên bảng tự tin giảng bài, Âu Dương Kiều Vỹ bỗng chốc nảy sinh một loại cảm giác kỳ lạ.

Lại nói, yêu tinh thường có giác quan thứ sáu khá nhạy cảm, rất dễ dàng trong việc đánh giá người khác.

Trong mắt cả lớp, Diêu Gia Tử giống như một thiên thần giáng trần, tính cách điềm đạm nhu tình, nhan sắc cũng rất tuyệt mỹ, mọi thứ đều thuần khiết đẹp đẽ.

Nhưng trong mắt Âu Dương Kiều Vỹ, Diêu Gia Tử lại có chút gì đó…khó nắm bắt được. Nhất là suy nghĩ của cô ấy, thật sự không thể nhìn ra được.



Thành tích học tập của trường An Nam năm nào cũng đứng đầu thành phố, vì vậy yêu cầu nhà trường đặt ra cho mỗi học sinh cũng rất cao.

Hay nói cách khác, học ở trường An Nam, học sinh đa số sẽ cảm thấy vô cùng áp lực vì điểm số và thành tích.

Để ôn tập cho kỳ thi giữa kỳ lẫn cuối kỳ, khối lớp 10 tăng cường thêm một giờ tự học vào buổi tối.

Điều này khiến cho không ít học sinh cảm thấy kinh khủng, tháng ngày ăn chơi từ đây chấm dứt.

Lớp học vào buổi tối khá yên tĩnh.

Ngoài hành lang không có nhiều đèn, một sắc vàng mờ nhạt rọi trên nền đất.

Bên trong lớp học, ai nấy đều tự giác khá cao, làm hết bài tập này đến bài tập khác.

Âu Dương Kiều Vỹ đã làm xong đề cương thứ ba, đang chuẩn bị chuyển qua đề cương thứ tư. Chúc Văn bên dưới vẫn còn lộ mọ mãi đề thứ hai chưa xong, đôi lúc còn để đầu óc lơ đãng nơi trăng nào đó nữa.

“Tiểu Vỹ, bài này làm thế nào?”

Âu Dương Kiều Vỹ quay người xuống, nhìn qua đề, sau đó giảng lại tận tình cho cô bé.

Sau khi đã hiểu, Chúc Văn mừng rõ, ghi chép vào cuốn vở của mình.

“Mình đi vệ sinh một chút. Mau làm xong đề đó đi, còn nhiều lắm đó.”

Âu Dương Kiều Vỹ nói xong liền đứng dậy, yên lặng rời khỏi lớp. Vào phòng vệ sinh, cậu rửa mặt một cái cho tỉnh táo.

Chưa bao giờ cậu ở lại trường tối như thế này, cảm giác cũng thật lạ lẫm. Buổi tối ở trường học khá tịch mịch, hành lang yên ắng không một tiếng động, ánh đèn vàng trà nhạt nhòa kéo dài chiếc bóng của mỗi người.

Âu Dương Kiều Vỹ lau nước trên mặt, sau đó rời khỏi phòng vệ sinh.

Lúc đi gần đến ngã rẽ cầu thang, cậu chợt nghe thấy tiếng nói của người nào đó. Đi lại gần một chút, cậu nhận ra đó là giọng của hai người, một nam một nữ.

Tính tình Âu Dương Kiều Vỹ vốn dĩ không thích tò mò chuyện của người khác, càng không thích nghe lén người khác nói chuyện, vì vậy cậu định sẽ khom lưng, đi thật nhanh qua phía bên kia rồi lên lầu.

Nhưng mới đi được một vài bước, ánh mắt đã không tự chủ được quay qua nhìn xuống dưới. Dưới bậc thang lớn, nơi nối tiếp giữa hai dãy bậc thang, có một đôi nam nữ đứng đó.

Bước chân Âu Dương Kiều Vỹ bỗng chốc dừng lại.

Bên dưới là Diêu Gia Tử và Vưu Kiện. Hai người đứng đối mặt nhau, nói chuyện rất khẽ.

Ngay sau đó, Diêu Gia Tử bất ngờ nhón chân, hôn lên môi Vưu Kiện.

Cảnh tượng này xảy ra quá nhanh, đến mức Âu Dương Kiều Vỹ vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, đã bất giác lùi lại phía sau, đứng nép vào bức tường.

Bàn tay trở nên run rẩy, cậu dựa sát lưng vào tường, đưa tay bịt kín miệng của mình.

Đôi mắt vẫn mở to nhìn vào cửa sổ đối diện.

Dần dần, cả người cậu không còn sức lực, đôi chân cũng run rẩy, trượt xuống ngồi bệt trên sàn nhà. 

Hết chương 32.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện