Có lẽ Vưu Kiện không nhận ra được bản thân của mình hiện tại đang kỳ lạ đến mức độ nào rồi. Đôi khi chúng ta sẽ vô thức làm ra những hành động mà chúng ta muốn nhưng lại luôn cố gắng tự phủ nhận đi nó.
Giống như cách anh gọi cậu là quỷ nhỏ, cách anh quan tâm đến cậu, cả cách anh giận dỗi bực mình khi Nghiêm Thừa Thừa quá theo sát cậu.
Những điều này anh đều có thể cảm nhận, nhưng lại không muốn thừa nhận chúng.
Dẫn Âu Dương Kiều Vỹ đi đến quầy thức ăn của căng tin, Vưu Kiện nhìn cô bán hàng, nở một nụ cười ấm áp.
Cô bán hàng vừa nhìn thấy anh đã cười tít mắt, trông rất vui vẻ: “Ôi, hôm nay thầy xuống đây ăn sao?”
Vưu Kiện lắc đầu, chỉ vào bé con bên cạnh: “Không, mua cho nhóc con này.”
Sau đó hỏi cậu: “Muốn ăn gì cứ gọi.”
Bé con khịt khịt mũi nhỏ, thấp giọng nói: “Thầy mua cho em hả?”
“Ừm.”
Woa, hôm nay còn mua đồ ăn cho mình nữa, thầy cũng biết cách chăm người bệnh quá ha.
Bé con nghe xong ngẩng mặt lên nhìn thực đơn dán trên tường, nghĩ nghĩ một lúc gọi món mì ý. Món mì ý này thật ra có ý nghĩa đặc biệt với cậu lắm. Đây là món mà hai người từng cùng nhau ăn trưa, tuy anh không ăn hết nhưng cậu vẫn cảm thấy đây là một kỷ niệm đẹp.
Cô bán hàng bấm máy tính tiền, miệng vui vẻ nói: “Được rồi, một mì ý cho nhóc con nhé.”
Không lâu sau đó, mì ý sốt bò bằm được đặt lên quầy. Âu Dương Kiều Vỹ chủ động cầm lấy dĩa mì rồi lẽo đẽo theo phía sau của Vưu Kiện.
Lúc này căng tin khá vắng vẻ, dường như mọi người thi xong đã về nhà hết rồi. Không gian yên tĩnh, rất thích hợp để trò chuyện tâm tình.
Vưu Kiện ngồi đối diện, nhìn miệng nhỏ hút mì sùm sụp mà vô thức nở một nụ cười mãn nguyện. Mì ý ở căng tin là số một, nước sốt vừa ngọt vừa chua, rất vừa miệng.
Âu Dương Kiều Vỹ ăn một chốc đã hết, dường như bệnh cảm cũng không ngăn nổi sự ăn nhiều của cậu. Ăn xong, mép miệng dính chút sốt cà chua nhưng cậu không hay biết, ngước mắt cười với Vưu Kiện.
Nụ cười thật ngốc, cơ mà xinh.
Vưu Kiện cong nhẹ khóe môi, thuận tay rút một tờ khăn giấy, rướn người về phía trước, lau đi nước sốt bên mép miệng của bé con.
Động tác này hơi bất ngờ, vừa xảy ra liền kết thúc trong vài giây làm cho đại não của cậu không kịp xử lý. Âu Dương Kiều Vỹ cảm nhận được ngón tay của anh vô tình chạm vào khuôn mặt của cậu, gò má không ngoan ngoãn đỏ lên.
Vưu Kiện dựa lưng ra sau ghế nói: “Uống thuốc đi.”
Âu Dương Kiều Vỹ rất nghe lời, kéo khóa cặp lấy thuốc bên trong ra. Bỏ thuốc vào miệng, uống nhanh vài hớp nước, nuốt xuống.
Xong xuôi cậu mới sực nhớ ra một việc quan trọng, vội vàng nói: “Ơ, thầy ơi, em quên mang áo khoác trả cho thầy rồi.”
Vưu Kiện khoát tay: “Ngày mai đem cũng được. Bây giờ về nhà nghỉ ngơi đi, còn phải thi nhiều môn lắm.”
Bữa trưa hôm nay vừa ngon vừa ngọt ngào, khiến cho cơn mệt mỏi trong người cũng phần nào thuyên giảm. Vưu Kiện sóng vai với Âu Dương Kiều Vỹ đi ra ngoài cổng trường. Tài xế cũng vừa lúc chạy đến dừng lại trước mặt hai người bọn họ.
Âu Dương Kiều Vỹ mở cửa, chần chừ quay đầu nói: “Em về nha.”
Vưu Kiện nhìn cảnh tượng này giống như đưa tiễn người yêu đi ra sân bay vậy, có chút gì đó luyến tiếc hiện lên trong đáy mắt đối phương làm anh cũng không nỡ nói tạm biệt.
Bàn tay cắm sâu trong túi quần, anh gật đầu, tùy ý nói: “Ừ, về nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Bé con vui vẻ cười một tiếng, nói lời cuối: “Mà thầy ơi, người bệnh thích ăn ngọt lắm ạ.”
“Thì?” Vưu Kiện nheo mắt lại.
“Thì…thì không phải thầy đang chăm sóc người bệnh đó sao? Đã chăm rồi thì chăm cho trót chứ ạ.”
Vưu Kiện đi tới, bóp gáy cậu cảnh cáo: “Lắm chuyện, mau về nhà.”
Bé con không nói nữa, dứt khoát cúi người ngồi vào trong xe. Cửa xe đóng lại, cậu vẫn còn luyến tiếc vẫy tay với anh, mặc cho cách nhau một tấm kính.
Vưu Kiện nương theo bóng xe đang dần mất hút ở đầu ngã tư xa xa, khẽ mỉm cười một tiếng.
Đồ ngọt à? Quỷ nhỏ này không ngờ còn biết đòi hỏi nữa chứ.
Sau này nên gọi là quỷ cơ hội mới đúng!
…
Ngày hôm sau, buổi chiều sẽ thi Toán với Vật Lý, buổi sáng Âu Dương Kiều Vỹ quyết định sẽ đi một ít đồ cần thiết.
Cậu cùng với Liêu Mịch đi đến siêu thị lớn. Đẩy xe đi ngang quầy hàng nào, cậu cũng thuận tay bóc vài món đồ bỏ vào trong xe mà không nhìn đến giá tiền.
Người ta thường ôm một giấc mộng rất đẹp, đó là khi đi mua sắm chỉ có lựa đồ mà không cần nhìn giá tiền. Đây là giấc mộng mà ai cũng thầm ước mong, nhưng thực hiện được hay không còn phải tùy thuộc rất nhiều thứ.
Âu Dương Kiều Vỹ ngắm nghía mấy món đồ ăn, cảm thấy ngon miệng liền bỏ vào. Đi sang quầy quần áo, cậu thấy chiếc quần chiếc áo nào đẹp đều bỏ vào.
Liêu Mịch dừng lại hỏi: “Con mua cho ai vậy?”
Âu Dương Kiều Vỹ không nghĩ ngợi đáp: “Con mua tặng bạn ạ. Sắp đến sinh nhật người đó rồi.”
“Bạn trai hả?”
“Dạ.”
Liêu Mịch còn định hỏi, tặng thầy đúng không? Nhưng bà nghĩ lại, người kia đã muốn giấu thì bà cũng không hứng thú muốn vạch trần tất cả.
Sinh nhật mà mua nhiều đồ như vậy, Tiểu Vỹ, con đang ném tiền qua cửa sổ đấy à?
Sau khi mua xong, Âu Dương Kiều Vỹ nhìn đống đồ mình vừa chọn, không khỏi thốt lên: “Con mua nhiều vậy sao?”
Liêu Mịch hừ khẽ: “Con còn không thèm nhìn giá của mỗi món là bao nhiêu nữa cơ mà. Bây giờ thấy tiếc rồi hả?”
Bé con phồng má lắc lắc đầu: “Nhiều như vậy làm sao xách hết được đây?”
Liêu Mịch: “…”
Buổi chiều đến trường chuẩn bị thi môn thứ hai, Âu Dương Kiều Vỹ đem một tâm trạng phấn khởi chạy qua phòng giáo viên. Trong tay là một túi đồ thật to, kèm theo chiếc áo khoác da của anh nữa.
Đứng trước cửa phòng giáo viên, Âu Dương Kiều Vỹ hơi hồi hộp, nhón chân nhìn vào bên trong. Sau khi xác định Vưu Kiện có ở trong kia, cậu liền cúi đầu gửi tin nhắn.
[Vỹ Vỹ: Thầy ơi, em đang ở ngoài phòng giáo viên nè. Thầy ra được không?]
[Vỹ Vỹ: Nhanh một chút được không ạ? Em sắp vào thi rồi.]
Vưu Kiện đang chơi game online, nghe thấy tiếng chuông tin nhắn reo liên tục, anh dừng lại, liếc mắt nhìn qua. Thấy tin nhắn của cậu, anh đành tắt trò chơi, mở lên xem thử.
Đọc xong, anh bất giác ngẩng mặt nhìn ra ngoài cửa, thấy được một phần tóc màu đen qua cửa kính đang loi nhoi không ngừng.
Lại trò gì nữa đây?
Hay là trả áo khoác?
Vưu Kiện nhanh chóng mở cửa đi ra, lập tức bị một túi đồ thật to che hết tầm nhìn. Bé con giơ cái túi nặng trịch lên, ló đầu sang một bên cười nói:
“Thầy, em tặng thầy nè!”
Vưu Kiện nhíu mày nhìn túi đồ, vội vàng cầm lấy giúp cậu. Với sức mạnh của anh, mấy món này không quá nặng nề.
Liếc nhìn một cái, anh hỏi: “Trong này là gì?”
Âu Dương Kiều Vỹ hít một hơi: “Nhiều thứ lắm ạ, em chỉ thuận tiện mua tặng thầy thôi. Bên trong còn có áo khoác của thầy nữa, là tự tay em giặt đó nha!”
Tự tay giặt à?
Vưu Kiện mím môi nén cười, trong lòng mắng nhỏ, quỷ nịnh bợ!
“Được rồi, về phòng thi đi, muộn bây giờ.”
Bé con vẫn vui muốn ngất, chưa bao giờ cậu nghĩ mua đồ cho người mình thích sẽ vui đến như vậy!
“Dạ, vậy em về phòng thi đây. Bye bye thầy.”
Dứt lời đã nhanh chóng quay người chạy về phía cầu thang.
Vưu Kiện nhìn cậu rồi nhìn sang túi đồ, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Buổi tối, anh đem túi đồ đến quán bar. Đặt nó lên bàn, anh nhìn nhìn một hồi lại rướn người mở ra.
Bắc Ni ngồi bên cạnh nhìn thấy một đống đồ ăn trải đầy trên bàn, bỗng cười đến ná thở.
Vưu Kiện đen mặt, đồ ăn nhiều như vậy, đều tống vào miệng Bắc Ni à?
Bắc Ni lựa lựa vài món nói: “Đại ca, nhóc con này đáng yêu quá đi. Còn mua cho anh quần đùi nè, áo thun nữa nè, trời ơi, một cậu ấm nhà giàu hả ta?”
Cầm chiếc quần đùi màu xanh sẫm cũng khá thời trang lên nhìn nhìn, Bắc Ni nói: “Yêu đại ca mà tốn tiền ghê ha, đúng là không dễ dàng gì mà.”
Vưu Kiện giành lấy chiếc quần đùi, mặt vẫn đen sì sì nói: “Bỏ xuống. Phần của chú chỉ có đống đồ ăn này thôi.”
Nói xong anh dừng lại, lựa ra vài món có hình dáng đáng yêu, giữ lại. Số còn lại đẩy sang chỗ Bắc Ni nói: “Đây, ăn phần này.”
Thật ra phần cho Bắc Ni có một chút thôi, chẳng đáng là bao. Bắc Ni bĩu môi, bóc vỏ một bịch bánh bỏ vào miệng nhai rôm rốp.
“Ngon thật á trời!
Vưu Kiện không chú ý đến Bắc Ni, tùy ý cầm lên một viên kẹo, nhìn lớp vỏ bên ngoài của nó có ghi một dòng chữ.
Viên đầu tiên ghi “I love you!”
Viên thứ hai ghi “Lucky!”
Viên thứ ba ghi “I miss you”
Vưu Kiện nheo mắt, dường như mỗi viên kẹo đều sẽ ghi một câu khác nhau, nhưng không tránh khỏi có một số viên trùng câu viết.
Kẹo gì mà đáng yêu thế này?
Lẽ nào một người đáng yêu thì những thứ xung quanh người đó đều đáng yêu à?
Vưu Kiện nghĩ ngợi, sau đó lấy điện thoại ra gửi cho cậu một tin nhắn.
[Karl YJ: Sau này đừng mua nhiều như thế nữa.]
Âu Dương Kiều Vỹ đang làm bài tập, thấy tin nhắn liền dẹp hết mọi thứ sang một bên.
[Vỹ Vỹ: Thầy thích không?]
[Karl YJ: Thích.]
[Vỹ Vỹ: Thầy thích cái gì? Thích em hả?]
Đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì cháy.
Gần Chúc Văn lâu ngày, liêm sỉ cũng như gió thổi mây bay, mất tiêu.
Vưu Kiện lườm chiếc điện thoại.
Quỷ cơ hội lại ngoi lên rồi.
[Karl YJ: Không học bài à?]
Âu Dương Kiều Vỹ bĩu môi, không dám đối mặt là đồ nhát gan!!
[Vỹ Vỹ: Dạ, em đang học. Chỉ còn vài ngày nữa là tụi em ra biển chơi rồi.]
[Karl YJ: Ừm, ráng thi tốt thì mới chơi vui được.]
[Vỹ Vỹ: Thầy không đi thật sao?]
[Karl YJ: Ừm.]
Âu Dương Kiều Vỹ giống như bong bóng xì hơi, nằm dài trên bàn, tiếc hùi hụi.
[Vỹ Vỹ: Em mua quần với áo thun cho thầy đều vì muốn thầy đi biển với tụi em.]
[Karl YJ: Đi biển ai lại mặc áo làm gì.]
Bé con giật mình, tự dưng đầu óc nghĩ ngợi không trong sáng.
[Vỹ Vỹ: Mặc mới không đen da nha.]
[Karl YJ: Không mặc.]
[Vỹ Vỹ: Thầy thích khoe cơ bắp quá ha.]
[Karl YJ: Có mới khoe, ai giống như người nào đó.]
[Vỹ Vỹ: Khoe mù mắt người ta luôn, thầy sẽ có tội.]
Vưu Kiện không tin mình cũng có lúc nhắn tin với một quỷ nhỏ nhiều chuyện như vậy. Anh nhắm mắt tịnh tâm, sau đó nhắn câu cuối.
[Karl YJ: Ngồi dậy học bài đi, đừng nhoi nữa.]
Bé con ngồi bật dậy, trừng mắt.
Sao biết mình đang nằm dài chứ?
[Vỹ Vỹ: Không phải em là quỷ loi nhoi đó sao? Loi nhoi mà đáng yêu, loi nhoi mà quý giá nức trời.]
[Karl YJ: Khi nào thì đi học bài đây?]
[Vỹ Vỹ: Đi đi, em đi đây. Bye bye thầy.]
Cuối cùng cũng được giải thoát, tự dưng chủ động nhắn tin làm gì không biết!
Vưu Kiện rất sợ trẻ con, càng sợ trẻ con lanh lợi nói nhiều.
Những ngày thi trôi qua chớp nhoáng, giống như chưa từng đến, nhắm mắt một cái đã đi. Kết quả dù có ra sao mọi người cũng mặc kệ. Trước mắt kỳ nghỉ dã ngoại đã đến, trong lòng chỉ còn mong chờ háo hức mà thôi.
Sáng sớm trời trong lành, mọi người đều thức dậy rất sớm, vì đêm hôm qua không ngủ được.
Âu Dương Kiều Vỹ lần đầu đi chơi cùng với bạn bè, tuy có mong chờ nhưng mà không quá hào hứng, vì không có Vưu Kiện đi cùng.
Cậu xách theo một chiếc balo nhét đầy bên trong là quần áo, kem chống nắng, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn lau mặt, vân vân và mây mây.
Chiếc balo căng phồng, nặngg trịch.
Liêu Mịch nhìn chiếc balo, xót xa nói: “Hay con đem ít thôi, nặng lắm làm sao mà đeo?”
Âu Dương Kiều Vỹ lắc đầu: “Không sao, con thích mang bao nhiêu đây mới dùng đủ. Không dùng chung với người khác đâu.”
Liêu Mịch thở dài, giúp cậu đem balo bỏ vào trong xe. Âu Dương Kiều Vỹ mỉm cười vẫy tay tạm biệt bà, sau đó nói tài xế đi đến hẻm Đại Sơn, nhà Chúc Văn ở đó.
Hôm qua cậu có hứa với cô bé sẽ qua đón cô bé lên trường chung.
Khi tới trường, Âu Dương Kiều Vỹ bước xuống xe, ngước mắt nhìn thấy đám đông nhộn nhịp náo nhiệt đang đứng đầy trong sân trường.
Quần áo đủ màu sắc sáng chói cả sân.
Chúc Văn đeo balo lên vai, nhìn nhìn nói: “Đông vui ghê! Lớp mình ở đâu ta?”
Âu Dương Kiều Vỹ quan sát một lúc rồi chỉ tay qua phía bên phải: “Bên kia kìa, thấy Hoa Hoa rồi.”
Tất cả các học sinh đều phải xếp hàng theo lớp của mình, sau đó theo hướng dẫn của giáo viên chủ nhiệm mà đi ra xe đưa đón.
Lớp Âu Dương Kiều Vỹ đi thứ ba, nối đuôi thành một hàng dài, leo lên xe khách rộng rãi thoáng mát.
Cậu với Chúc Văn ngồi cùng một chỗ.
Chúc Văn bỏ balo xuống đất, thở một hơi: “Trời ơi mệt muốn chết.”
Âu Dương Kiều Vỹ thích ngồi cạnh cửa sổ, ngoái đầu quan sát khung cảnh bên ngoài một chút. Cậu có đem theo vài hộp sữa, cúi người lấy trong balo ra hai hộp.
Đưa cho Chúc Văn một hộp sữa bò có đường.
Chúc Văn cũng thích uống sữa bò, vui vẻ đón lấy, khui uống.
Âu Dương Kiều Vỹ uống rất nhanh, cảm thấy bao tử được lấp đầy sữa tươi, càng phấn chấn hơn bình thường.
Tiết Nhung kiểm tra lại số lượng học sinh đăng ký tham gia chuyến dã ngoại. Xong xuôi, cô quay đầu nhìn ra phía cửa xe, giống như chờ đợi ai đó.
Trong lúc chờ xe khởi hành, Âu Dương Kiều Vỹ lấy điện thoại ra chơi game trí tuệ. Trong điện thoại cậu không có mấy game online nhắng nhít, ngược lại chỉ toàn là trò luyện cho trí não phát triển thêm thôi.
Đang chăm chú chơi, cậu nghe thấy Tiết Nhung vui vẻ gọi: “A thầy Vưu đây rồi, cứ nghĩ thầy đến muộn.”
Thầy Vưu?
Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt lên nhìn về phía cửa xe, nhìn thấy Vưu Kiện mặc một bộ đồ thoải mái mà trẻ trung, nét mặt tươi cười hào hứng.
“Xin lỗi, khi nãy đi lấy đồ, cứ sợ xe đi mất rồi.”
Tiết Nhung nói: “Phải đợi thầy chứ, ai lại đi như vậy.”
Nói rồi cô quay người nói với cả lớp: “Mọi người ổn định chỗ ngồi nào, bây giờ chúng ta bắt đầu khởi hành thôi!”
Cả lớp vui vẻ reo hò một tiếng.
Vưu Kiện ngước mắt như muốn tìm kiếm ai đó, liếc mắt qua phải, vừa vặn chạm phải ánh mắt đầy bất ngờ của Âu Dương Kiều Vỹ.
Bé con vui mừng phát điên, nhìn đối phương không chớp mắt.
Thầy gạt người ta, xấu xa ghê!
Sau đó cậu mới nhận ra, Vưu Kiện đang mặc chiếc áo thun mà mình mua hôm bữa, trong lòng khỏi phải nói, sắp điên thật rồi, là vui đến điên luôn.
Giống như cách anh gọi cậu là quỷ nhỏ, cách anh quan tâm đến cậu, cả cách anh giận dỗi bực mình khi Nghiêm Thừa Thừa quá theo sát cậu.
Những điều này anh đều có thể cảm nhận, nhưng lại không muốn thừa nhận chúng.
Dẫn Âu Dương Kiều Vỹ đi đến quầy thức ăn của căng tin, Vưu Kiện nhìn cô bán hàng, nở một nụ cười ấm áp.
Cô bán hàng vừa nhìn thấy anh đã cười tít mắt, trông rất vui vẻ: “Ôi, hôm nay thầy xuống đây ăn sao?”
Vưu Kiện lắc đầu, chỉ vào bé con bên cạnh: “Không, mua cho nhóc con này.”
Sau đó hỏi cậu: “Muốn ăn gì cứ gọi.”
Bé con khịt khịt mũi nhỏ, thấp giọng nói: “Thầy mua cho em hả?”
“Ừm.”
Woa, hôm nay còn mua đồ ăn cho mình nữa, thầy cũng biết cách chăm người bệnh quá ha.
Bé con nghe xong ngẩng mặt lên nhìn thực đơn dán trên tường, nghĩ nghĩ một lúc gọi món mì ý. Món mì ý này thật ra có ý nghĩa đặc biệt với cậu lắm. Đây là món mà hai người từng cùng nhau ăn trưa, tuy anh không ăn hết nhưng cậu vẫn cảm thấy đây là một kỷ niệm đẹp.
Cô bán hàng bấm máy tính tiền, miệng vui vẻ nói: “Được rồi, một mì ý cho nhóc con nhé.”
Không lâu sau đó, mì ý sốt bò bằm được đặt lên quầy. Âu Dương Kiều Vỹ chủ động cầm lấy dĩa mì rồi lẽo đẽo theo phía sau của Vưu Kiện.
Lúc này căng tin khá vắng vẻ, dường như mọi người thi xong đã về nhà hết rồi. Không gian yên tĩnh, rất thích hợp để trò chuyện tâm tình.
Vưu Kiện ngồi đối diện, nhìn miệng nhỏ hút mì sùm sụp mà vô thức nở một nụ cười mãn nguyện. Mì ý ở căng tin là số một, nước sốt vừa ngọt vừa chua, rất vừa miệng.
Âu Dương Kiều Vỹ ăn một chốc đã hết, dường như bệnh cảm cũng không ngăn nổi sự ăn nhiều của cậu. Ăn xong, mép miệng dính chút sốt cà chua nhưng cậu không hay biết, ngước mắt cười với Vưu Kiện.
Nụ cười thật ngốc, cơ mà xinh.
Vưu Kiện cong nhẹ khóe môi, thuận tay rút một tờ khăn giấy, rướn người về phía trước, lau đi nước sốt bên mép miệng của bé con.
Động tác này hơi bất ngờ, vừa xảy ra liền kết thúc trong vài giây làm cho đại não của cậu không kịp xử lý. Âu Dương Kiều Vỹ cảm nhận được ngón tay của anh vô tình chạm vào khuôn mặt của cậu, gò má không ngoan ngoãn đỏ lên.
Vưu Kiện dựa lưng ra sau ghế nói: “Uống thuốc đi.”
Âu Dương Kiều Vỹ rất nghe lời, kéo khóa cặp lấy thuốc bên trong ra. Bỏ thuốc vào miệng, uống nhanh vài hớp nước, nuốt xuống.
Xong xuôi cậu mới sực nhớ ra một việc quan trọng, vội vàng nói: “Ơ, thầy ơi, em quên mang áo khoác trả cho thầy rồi.”
Vưu Kiện khoát tay: “Ngày mai đem cũng được. Bây giờ về nhà nghỉ ngơi đi, còn phải thi nhiều môn lắm.”
Bữa trưa hôm nay vừa ngon vừa ngọt ngào, khiến cho cơn mệt mỏi trong người cũng phần nào thuyên giảm. Vưu Kiện sóng vai với Âu Dương Kiều Vỹ đi ra ngoài cổng trường. Tài xế cũng vừa lúc chạy đến dừng lại trước mặt hai người bọn họ.
Âu Dương Kiều Vỹ mở cửa, chần chừ quay đầu nói: “Em về nha.”
Vưu Kiện nhìn cảnh tượng này giống như đưa tiễn người yêu đi ra sân bay vậy, có chút gì đó luyến tiếc hiện lên trong đáy mắt đối phương làm anh cũng không nỡ nói tạm biệt.
Bàn tay cắm sâu trong túi quần, anh gật đầu, tùy ý nói: “Ừ, về nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Bé con vui vẻ cười một tiếng, nói lời cuối: “Mà thầy ơi, người bệnh thích ăn ngọt lắm ạ.”
“Thì?” Vưu Kiện nheo mắt lại.
“Thì…thì không phải thầy đang chăm sóc người bệnh đó sao? Đã chăm rồi thì chăm cho trót chứ ạ.”
Vưu Kiện đi tới, bóp gáy cậu cảnh cáo: “Lắm chuyện, mau về nhà.”
Bé con không nói nữa, dứt khoát cúi người ngồi vào trong xe. Cửa xe đóng lại, cậu vẫn còn luyến tiếc vẫy tay với anh, mặc cho cách nhau một tấm kính.
Vưu Kiện nương theo bóng xe đang dần mất hút ở đầu ngã tư xa xa, khẽ mỉm cười một tiếng.
Đồ ngọt à? Quỷ nhỏ này không ngờ còn biết đòi hỏi nữa chứ.
Sau này nên gọi là quỷ cơ hội mới đúng!
…
Ngày hôm sau, buổi chiều sẽ thi Toán với Vật Lý, buổi sáng Âu Dương Kiều Vỹ quyết định sẽ đi một ít đồ cần thiết.
Cậu cùng với Liêu Mịch đi đến siêu thị lớn. Đẩy xe đi ngang quầy hàng nào, cậu cũng thuận tay bóc vài món đồ bỏ vào trong xe mà không nhìn đến giá tiền.
Người ta thường ôm một giấc mộng rất đẹp, đó là khi đi mua sắm chỉ có lựa đồ mà không cần nhìn giá tiền. Đây là giấc mộng mà ai cũng thầm ước mong, nhưng thực hiện được hay không còn phải tùy thuộc rất nhiều thứ.
Âu Dương Kiều Vỹ ngắm nghía mấy món đồ ăn, cảm thấy ngon miệng liền bỏ vào. Đi sang quầy quần áo, cậu thấy chiếc quần chiếc áo nào đẹp đều bỏ vào.
Liêu Mịch dừng lại hỏi: “Con mua cho ai vậy?”
Âu Dương Kiều Vỹ không nghĩ ngợi đáp: “Con mua tặng bạn ạ. Sắp đến sinh nhật người đó rồi.”
“Bạn trai hả?”
“Dạ.”
Liêu Mịch còn định hỏi, tặng thầy đúng không? Nhưng bà nghĩ lại, người kia đã muốn giấu thì bà cũng không hứng thú muốn vạch trần tất cả.
Sinh nhật mà mua nhiều đồ như vậy, Tiểu Vỹ, con đang ném tiền qua cửa sổ đấy à?
Sau khi mua xong, Âu Dương Kiều Vỹ nhìn đống đồ mình vừa chọn, không khỏi thốt lên: “Con mua nhiều vậy sao?”
Liêu Mịch hừ khẽ: “Con còn không thèm nhìn giá của mỗi món là bao nhiêu nữa cơ mà. Bây giờ thấy tiếc rồi hả?”
Bé con phồng má lắc lắc đầu: “Nhiều như vậy làm sao xách hết được đây?”
Liêu Mịch: “…”
Buổi chiều đến trường chuẩn bị thi môn thứ hai, Âu Dương Kiều Vỹ đem một tâm trạng phấn khởi chạy qua phòng giáo viên. Trong tay là một túi đồ thật to, kèm theo chiếc áo khoác da của anh nữa.
Đứng trước cửa phòng giáo viên, Âu Dương Kiều Vỹ hơi hồi hộp, nhón chân nhìn vào bên trong. Sau khi xác định Vưu Kiện có ở trong kia, cậu liền cúi đầu gửi tin nhắn.
[Vỹ Vỹ: Thầy ơi, em đang ở ngoài phòng giáo viên nè. Thầy ra được không?]
[Vỹ Vỹ: Nhanh một chút được không ạ? Em sắp vào thi rồi.]
Vưu Kiện đang chơi game online, nghe thấy tiếng chuông tin nhắn reo liên tục, anh dừng lại, liếc mắt nhìn qua. Thấy tin nhắn của cậu, anh đành tắt trò chơi, mở lên xem thử.
Đọc xong, anh bất giác ngẩng mặt nhìn ra ngoài cửa, thấy được một phần tóc màu đen qua cửa kính đang loi nhoi không ngừng.
Lại trò gì nữa đây?
Hay là trả áo khoác?
Vưu Kiện nhanh chóng mở cửa đi ra, lập tức bị một túi đồ thật to che hết tầm nhìn. Bé con giơ cái túi nặng trịch lên, ló đầu sang một bên cười nói:
“Thầy, em tặng thầy nè!”
Vưu Kiện nhíu mày nhìn túi đồ, vội vàng cầm lấy giúp cậu. Với sức mạnh của anh, mấy món này không quá nặng nề.
Liếc nhìn một cái, anh hỏi: “Trong này là gì?”
Âu Dương Kiều Vỹ hít một hơi: “Nhiều thứ lắm ạ, em chỉ thuận tiện mua tặng thầy thôi. Bên trong còn có áo khoác của thầy nữa, là tự tay em giặt đó nha!”
Tự tay giặt à?
Vưu Kiện mím môi nén cười, trong lòng mắng nhỏ, quỷ nịnh bợ!
“Được rồi, về phòng thi đi, muộn bây giờ.”
Bé con vẫn vui muốn ngất, chưa bao giờ cậu nghĩ mua đồ cho người mình thích sẽ vui đến như vậy!
“Dạ, vậy em về phòng thi đây. Bye bye thầy.”
Dứt lời đã nhanh chóng quay người chạy về phía cầu thang.
Vưu Kiện nhìn cậu rồi nhìn sang túi đồ, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Buổi tối, anh đem túi đồ đến quán bar. Đặt nó lên bàn, anh nhìn nhìn một hồi lại rướn người mở ra.
Bắc Ni ngồi bên cạnh nhìn thấy một đống đồ ăn trải đầy trên bàn, bỗng cười đến ná thở.
Vưu Kiện đen mặt, đồ ăn nhiều như vậy, đều tống vào miệng Bắc Ni à?
Bắc Ni lựa lựa vài món nói: “Đại ca, nhóc con này đáng yêu quá đi. Còn mua cho anh quần đùi nè, áo thun nữa nè, trời ơi, một cậu ấm nhà giàu hả ta?”
Cầm chiếc quần đùi màu xanh sẫm cũng khá thời trang lên nhìn nhìn, Bắc Ni nói: “Yêu đại ca mà tốn tiền ghê ha, đúng là không dễ dàng gì mà.”
Vưu Kiện giành lấy chiếc quần đùi, mặt vẫn đen sì sì nói: “Bỏ xuống. Phần của chú chỉ có đống đồ ăn này thôi.”
Nói xong anh dừng lại, lựa ra vài món có hình dáng đáng yêu, giữ lại. Số còn lại đẩy sang chỗ Bắc Ni nói: “Đây, ăn phần này.”
Thật ra phần cho Bắc Ni có một chút thôi, chẳng đáng là bao. Bắc Ni bĩu môi, bóc vỏ một bịch bánh bỏ vào miệng nhai rôm rốp.
“Ngon thật á trời!
Vưu Kiện không chú ý đến Bắc Ni, tùy ý cầm lên một viên kẹo, nhìn lớp vỏ bên ngoài của nó có ghi một dòng chữ.
Viên đầu tiên ghi “I love you!”
Viên thứ hai ghi “Lucky!”
Viên thứ ba ghi “I miss you”
Vưu Kiện nheo mắt, dường như mỗi viên kẹo đều sẽ ghi một câu khác nhau, nhưng không tránh khỏi có một số viên trùng câu viết.
Kẹo gì mà đáng yêu thế này?
Lẽ nào một người đáng yêu thì những thứ xung quanh người đó đều đáng yêu à?
Vưu Kiện nghĩ ngợi, sau đó lấy điện thoại ra gửi cho cậu một tin nhắn.
[Karl YJ: Sau này đừng mua nhiều như thế nữa.]
Âu Dương Kiều Vỹ đang làm bài tập, thấy tin nhắn liền dẹp hết mọi thứ sang một bên.
[Vỹ Vỹ: Thầy thích không?]
[Karl YJ: Thích.]
[Vỹ Vỹ: Thầy thích cái gì? Thích em hả?]
Đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì cháy.
Gần Chúc Văn lâu ngày, liêm sỉ cũng như gió thổi mây bay, mất tiêu.
Vưu Kiện lườm chiếc điện thoại.
Quỷ cơ hội lại ngoi lên rồi.
[Karl YJ: Không học bài à?]
Âu Dương Kiều Vỹ bĩu môi, không dám đối mặt là đồ nhát gan!!
[Vỹ Vỹ: Dạ, em đang học. Chỉ còn vài ngày nữa là tụi em ra biển chơi rồi.]
[Karl YJ: Ừm, ráng thi tốt thì mới chơi vui được.]
[Vỹ Vỹ: Thầy không đi thật sao?]
[Karl YJ: Ừm.]
Âu Dương Kiều Vỹ giống như bong bóng xì hơi, nằm dài trên bàn, tiếc hùi hụi.
[Vỹ Vỹ: Em mua quần với áo thun cho thầy đều vì muốn thầy đi biển với tụi em.]
[Karl YJ: Đi biển ai lại mặc áo làm gì.]
Bé con giật mình, tự dưng đầu óc nghĩ ngợi không trong sáng.
[Vỹ Vỹ: Mặc mới không đen da nha.]
[Karl YJ: Không mặc.]
[Vỹ Vỹ: Thầy thích khoe cơ bắp quá ha.]
[Karl YJ: Có mới khoe, ai giống như người nào đó.]
[Vỹ Vỹ: Khoe mù mắt người ta luôn, thầy sẽ có tội.]
Vưu Kiện không tin mình cũng có lúc nhắn tin với một quỷ nhỏ nhiều chuyện như vậy. Anh nhắm mắt tịnh tâm, sau đó nhắn câu cuối.
[Karl YJ: Ngồi dậy học bài đi, đừng nhoi nữa.]
Bé con ngồi bật dậy, trừng mắt.
Sao biết mình đang nằm dài chứ?
[Vỹ Vỹ: Không phải em là quỷ loi nhoi đó sao? Loi nhoi mà đáng yêu, loi nhoi mà quý giá nức trời.]
[Karl YJ: Khi nào thì đi học bài đây?]
[Vỹ Vỹ: Đi đi, em đi đây. Bye bye thầy.]
Cuối cùng cũng được giải thoát, tự dưng chủ động nhắn tin làm gì không biết!
Vưu Kiện rất sợ trẻ con, càng sợ trẻ con lanh lợi nói nhiều.
Những ngày thi trôi qua chớp nhoáng, giống như chưa từng đến, nhắm mắt một cái đã đi. Kết quả dù có ra sao mọi người cũng mặc kệ. Trước mắt kỳ nghỉ dã ngoại đã đến, trong lòng chỉ còn mong chờ háo hức mà thôi.
Sáng sớm trời trong lành, mọi người đều thức dậy rất sớm, vì đêm hôm qua không ngủ được.
Âu Dương Kiều Vỹ lần đầu đi chơi cùng với bạn bè, tuy có mong chờ nhưng mà không quá hào hứng, vì không có Vưu Kiện đi cùng.
Cậu xách theo một chiếc balo nhét đầy bên trong là quần áo, kem chống nắng, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn lau mặt, vân vân và mây mây.
Chiếc balo căng phồng, nặngg trịch.
Liêu Mịch nhìn chiếc balo, xót xa nói: “Hay con đem ít thôi, nặng lắm làm sao mà đeo?”
Âu Dương Kiều Vỹ lắc đầu: “Không sao, con thích mang bao nhiêu đây mới dùng đủ. Không dùng chung với người khác đâu.”
Liêu Mịch thở dài, giúp cậu đem balo bỏ vào trong xe. Âu Dương Kiều Vỹ mỉm cười vẫy tay tạm biệt bà, sau đó nói tài xế đi đến hẻm Đại Sơn, nhà Chúc Văn ở đó.
Hôm qua cậu có hứa với cô bé sẽ qua đón cô bé lên trường chung.
Khi tới trường, Âu Dương Kiều Vỹ bước xuống xe, ngước mắt nhìn thấy đám đông nhộn nhịp náo nhiệt đang đứng đầy trong sân trường.
Quần áo đủ màu sắc sáng chói cả sân.
Chúc Văn đeo balo lên vai, nhìn nhìn nói: “Đông vui ghê! Lớp mình ở đâu ta?”
Âu Dương Kiều Vỹ quan sát một lúc rồi chỉ tay qua phía bên phải: “Bên kia kìa, thấy Hoa Hoa rồi.”
Tất cả các học sinh đều phải xếp hàng theo lớp của mình, sau đó theo hướng dẫn của giáo viên chủ nhiệm mà đi ra xe đưa đón.
Lớp Âu Dương Kiều Vỹ đi thứ ba, nối đuôi thành một hàng dài, leo lên xe khách rộng rãi thoáng mát.
Cậu với Chúc Văn ngồi cùng một chỗ.
Chúc Văn bỏ balo xuống đất, thở một hơi: “Trời ơi mệt muốn chết.”
Âu Dương Kiều Vỹ thích ngồi cạnh cửa sổ, ngoái đầu quan sát khung cảnh bên ngoài một chút. Cậu có đem theo vài hộp sữa, cúi người lấy trong balo ra hai hộp.
Đưa cho Chúc Văn một hộp sữa bò có đường.
Chúc Văn cũng thích uống sữa bò, vui vẻ đón lấy, khui uống.
Âu Dương Kiều Vỹ uống rất nhanh, cảm thấy bao tử được lấp đầy sữa tươi, càng phấn chấn hơn bình thường.
Tiết Nhung kiểm tra lại số lượng học sinh đăng ký tham gia chuyến dã ngoại. Xong xuôi, cô quay đầu nhìn ra phía cửa xe, giống như chờ đợi ai đó.
Trong lúc chờ xe khởi hành, Âu Dương Kiều Vỹ lấy điện thoại ra chơi game trí tuệ. Trong điện thoại cậu không có mấy game online nhắng nhít, ngược lại chỉ toàn là trò luyện cho trí não phát triển thêm thôi.
Đang chăm chú chơi, cậu nghe thấy Tiết Nhung vui vẻ gọi: “A thầy Vưu đây rồi, cứ nghĩ thầy đến muộn.”
Thầy Vưu?
Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt lên nhìn về phía cửa xe, nhìn thấy Vưu Kiện mặc một bộ đồ thoải mái mà trẻ trung, nét mặt tươi cười hào hứng.
“Xin lỗi, khi nãy đi lấy đồ, cứ sợ xe đi mất rồi.”
Tiết Nhung nói: “Phải đợi thầy chứ, ai lại đi như vậy.”
Nói rồi cô quay người nói với cả lớp: “Mọi người ổn định chỗ ngồi nào, bây giờ chúng ta bắt đầu khởi hành thôi!”
Cả lớp vui vẻ reo hò một tiếng.
Vưu Kiện ngước mắt như muốn tìm kiếm ai đó, liếc mắt qua phải, vừa vặn chạm phải ánh mắt đầy bất ngờ của Âu Dương Kiều Vỹ.
Bé con vui mừng phát điên, nhìn đối phương không chớp mắt.
Thầy gạt người ta, xấu xa ghê!
Sau đó cậu mới nhận ra, Vưu Kiện đang mặc chiếc áo thun mà mình mua hôm bữa, trong lòng khỏi phải nói, sắp điên thật rồi, là vui đến điên luôn.
Danh sách chương