Lỗ tai bị hà hơi, Âu Dương Kiều Vỹ khẽ rụt vai lại, muốn bật cười. Nhưng sau đó cậu nhìn anh, môi bị anh vờn đã ướt với đỏ lên, trông cực kỳ quyến rũ người khác.
Nuốt xuống ngụm nước bọt, bé con liếm môi hỏi: “Hôn cũng đã hôn rồi, thầy đã chịu yêu em chưa?”
Vưu Kiện nghe hỏi, cứ có cảm giác bị người ta bắt chịu trách nhiệm vậy đó. Mà từ trước đến giờ anh có biết trách nhiệm là gì đâu chứ? Mỗi cô gái đến với anh đều hiểu quy tắc của anh, cho nên họ không thể đưa ra nhiều hình thức ép buộc anh thế này thế kia được.
Xem ra, nhóc con này là người đầu tiên đấy.
Vưu Kiện duỗi ngón tay dán lên môi cậu, chà qua một cái. Môi vẫn còn ửng hồng làm cho người ta tham lam muốn hôn thêm vài cái nữa.
Nhưng thật may anh đã sớm dằn xuống sự tham lam trong lòng mình.
“Bây giờ đòi quyền lợi phải không?”
Âu Dương Kiều Vỹ không nghĩ đây là quyền lợi. Nếu dùng từ “trách nhiệm” thì phù hợp hơn nhiều đấy chứ.
Cậu lại liếc nhìn anh một cái, thì thầm: “Không lẽ thầy định hôn người ta rồi thôi sao? Đã lấy nụ hôn đầu của người ta rồi mà…”
Vưu Kiện nhếch khóe môi, lưu manh nói: “Em có biết tôi đã hôn qua bao nhiêu người rồi không?”
Bé con: “…” Không phải trên một trăm chứ? Hôn như vậy bị bệnh chết luôn cho xem.
Nghĩ nghĩ trong lòng là vậy, ngoài mặt bé con giả vờ nhẩm nhẩm, cuối cùng bảo: “Bao nhiêu người cũng không thể so sánh với em bây giờ được. Thầy mới hôn em mà, nên chỉ cần chịu trách nhiệm với em thôi.”
“Vậy sao?”
“Ừm, chính là vậy.”
Vưu Kiện cười trầm, rướn người nói nhỏ: “Thật ra chúng ta phải phát sinh “quan hệ” thì mới tính là chịu trách nhiệm.”
Phát sinh quan hệ? Bốn chữ này mà thầy có thể dễ dàng nói ra như vậy sao?
Em còn là nam thiếu niên chưa đủ tuổi…
Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy suy nghĩ của mình sắp lệch khỏi quỹ đạo, bèn lắc mạnh đầu, đứng dậy thở mạnh một hơi.
“Thầy đừng nói như thế nữa, nghe không trong sáng chút nào.”
Vưu Kiện cũng đứng dậy theo cậu, càng trêu chọc càng thấy vui: “Thế chuyện trong sáng là như thế nào? Hôn nhau cũng tính là trong sáng đúng không?”
Bé con nhíu mi, trong bụng nói, trinh môi đã mất rồi, không lẽ không đòi được trái tim của thầy thật sao?
Như vậy thì mình bị lỗ nặng rồi.
Mẹ à, lần này con lỡ dại rồi.
“Thầy lại định hôn em nữa hả?” Âu Dương Kiều Vỹ vừa ấm ức vừa nói, “Thích rồi sao không chịu yêu người ta!”
Vẻ mặt nhăn nhó ấm ức của cậu thành công khiến Vưu Kiện bật cười thành tiếng. Nét buồn trên mặt của anh cũng nhất thời tan biến.
Anh bước lại gần, duỗi cánh tay kéo đối phương ôm trước ngực.
Động tác thân mật càng ngày càng nhiều, càng ngày càng tự nhiên đến mức giống như cả hai là người yêu thật sự.
Có điều, dường như cả hai đều chưa nhận ra được mối quan hệ này đang thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn.
Vưu Kiện không nhận ra, rất đơn thuần ôm lấy quỷ nhỏ, dùng lời nói dỗ ngọt cậu: “Đến đây để nhìn em mà, nhăn nhó như vậy ai mà thèm nhìn nữa?”
Ở trong ngực anh, bé con làu bàu: “Không nhìn thì thôi, em cũng không cho thầy hôn nữa!”
“Đi ăn không?”
“…Đi.”
Vưu Kiện lại cười lên, khẽ lắc đầu, cảm thấy bó tay triệt để.
Gần gũi với trẻ con thật ra cũng có cái lợi. Lợi ích trước mắt chính là xả được căng thẳng buồn phiền trong lòng.
Sau khi dẫn Âu Dương Kiều Vỹ đi ăn mì ý ở dưới căng tin trường, Vưu Kiện cũng chuẩn bị về nhà.
Trước khi anh đi khỏi, Âu Dương Kiều Vỹ vẫn còn như cái đuôi ở phía sau, mặt nặng mày nhẹ đòi “trách nhiệm”.
Thấy vậy, anh nghiêng người hôn nhanh lên tóc cậu một cái rồi nói: “Còn phải xem hành động của em nữa.”
“Hành động gì?”
Vưu Kiện đội mũ bảo hiểm vào, tùy tiện đáp: “Làm cho tôi mềm lòng là được.” Nói rồi anh hạ kính xuống, rồ ga phóng đi.
Làn khói xám đục còn vương lại nơi hai người đang đứng.
Âu Dương Kiều Vỹ không khỏi chìm trong suy nghĩ vẩn vơ.
Làm cho anh mềm lòng sao?
Rũ mi mắt nghiêm túc nghĩ ngợi, cuối cùng cậu cũng biết mình nên làm cái gì rồi.
Chỉ sợ rằng khi anh biết được sự thật sẽ đem cậu đánh đòn một trận.
Ừ, nếu khi đó anh thật sự quan tâm cậu thì mới đánh đòn cậu.
Nhưng mà không thử làm sao biết được?
Âu Dương Kiều Vỹ ôm lấy tâm trạng phấn khởi, cũng vì nụ hôn truyền qua quá nhiều nhiệt huyết làm cậu phát chứng tăng động.
…
Suốt một tuần lễ, Âu Dương Kiều Vỹ ngoại trừ học bài và nhắn tin với Vưu Kiện thì còn ăn thịt bò nữa.
Liêu Mịch ở dưới bếp đang làm món bò xào củ hành cho cậu. Mùi thơm nức mũi lan ra khắp phòng ăn.
Âu Dương Kiều Vỹ sau khi học xong đã nhanh chóng chạy xuống, đứng ở bàn ăn hít hà mấy cái rồi bảo: “Con đói rồi.”
Liêu Mịch bỏ đồ ăn ra dĩa, không khỏi nhăn mặt nói: “Bảo bối, con ăn bò suốt một tuần…thật sự không ngán sao?”
Âu Dương Kiều Vỹ ngồi vào bàn ăn, tư thế sẵn sàng chiến sạch dĩa bò xào củ hành kia.
Nghe hỏi, cậu lắc đầu: “Con không ngán. Con thích ăn bò thôi mà.”
Liêu Mịch đặt thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống, nhắc nhở: “Nếu ăn nhiều thịt đỏ sẽ không tốt cho sức khỏe đâu. Tuần sau mẹ làm món khác, con đừng cãi mẹ.”
“Ơ…” Âu Dương Kiều Vỹ phụng phịu gắp một miếng bò cho vào miệng, nhai nuốt rồi nói, “Không được đâu… Con cần phải ăn thịt bò nhiều hơn.”
Liêu Mịch im lặng, giả vờ không nghe cậu nói.
Biểu hiện của Âu Dương Kiều Vỹ quá sức đáng ngờ, Liêu Mịch không thể cứ làm theo mà không nghi hoặc được. Nghe thấy phía đối diện đã chịu im lặng, bà rốt cuộc cũng đã ngẩng mặt nhìn một cái.
Quỷ nhỏ nào đó mặt mũi ủy khuất vừa ăn cơm vừa nhai thịt bò, vậy mà vẫn ăn hết một dĩa đầy.
Sau khi ăn xong, Âu Dương Kiều Vỹ chạy lên phòng, chuẩn bị học bài tiếp.
Trong lúc học bài, cậu không quên gửi một tin nhắn cho Vưu Kiện.
[Vỹ Vỹ: Thầy đang làm gì đó?]
[Karl YJ: Đang làm việc, có học bài không?]
[Vỹ Vỹ: Có nha, người ta đang học nè. Nhưng nhớ thầy nên nhắn tin một chút.]
[Karl YJ: Lo mà học đi, em có nói nhớ một trăm lần tôi cũng chưa mềm lòng đâu à.]
[Vỹ Vỹ: Em biết, nếu nói đến lần thứ một trăm lẻ một thì thầy sẽ mềm đúng không?]
[Karl YJ: Đương nhiên lúc bình thường phải mềm rồi, làm sao cứng được?]
[Vỹ Vỹ: A…là thế nào cơ? Cái gì lúc bình thường phải mềm?]
[Karl YJ: Quỷ nhỏ, em còn non lắm, chỉ cần lo học bài thôi, biết chưa?]
[Vỹ Vỹ: Hmm thầy vừa nói bậy chắc luôn.]
[Karl YJ: Đỡ hơn làm bậy.]
[Vỹ Vỹ: …] Được rồi, mình cãi không lại, đáng ghét.
Âu Dương Kiều Vỹ bị thua triệt để, đâm ra tự dỗi, không thèm nhắn tin nữa.
Liếc sang bài tập vẫn còn chất đống, bé con thở dài một cái rồi xốc tinh thần, cố gắng làm xong cho kịp.
Đến tối, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Âu Dương Kiều Vỹ đi lại gần cửa phòng, khẽ khàng khóa trái lại.
Sau đó cậu ngồi vào bàn học, dưới ánh sáng hiu hắt từ bóng đèn, trong tay là một vật thể không nhìn rõ.
Âu Dương Kiều Vỹ hít vào một hơi, cắn xuống môi mình, dường như đang cố nhẫn nhịn điều gì đó.
Trong đầu luôn tự trấn an, rồi sẽ qua rồi, chỉ một chốc thôi…
…
Đầu tháng mười hai, kì thi học kì I sắp đến, những con kiến chăm chỉ mỗi ngày lại bắt đầu lo lắng hoang mang, không biết đề thi năm nay sẽ như thế nào, cuộc đời nở hoa hay cuộc sống bế tắc đây.
Chúc Văn năm nào cũng lo sợ, học kỳ nào cũng băn khoăn hoang mang, nhưng lúc thi thì vẫn tự tin tuyệt đối.
Âu Dương Kiều Vỹ thì không cần phải nói, cậu luôn học bài chăm chỉ, bài tập làm không sót câu nào, đến kỳ thi chỉ cần đem cái thân vào phòng thi là được.
Giờ nghỉ trưa, tất cả học sinh đều di chuyển xuống căng tin, chốc chốc đã đông nghịt người.
Cùng lúc đó, Vưu Kiện ở trên lầu hai đang đi cạnh một người thanh niên trẻ tuổi. Người này im lặng suốt quãng đường ngắn để nghe đối phương càu nhàu mình.
“Đã bảo rồi, muốn đến thì phải gọi anh một tiếng chứ?”
Vưu Hạ lơ đãng nhìn ra ngoài bầu trời: “Hiệu trưởng mới là người cần hẹn trước chứ đâu phải anh?”
Vưu Kiện mở khóa cửa, hừ một tiếng: “Hiệu trưởng mới là người rảnh rỗi nhất đấy. Anh còn phải dạy học nữa.”
“Nhưng đây là giờ ăn trưa.”
“Không cãi nữa.”
Vưu Hạ ngay lập tức im lặng không nói gì đi vào trong phòng. Cậu thong thả ngồi xuống ghế dài, ngả lưng ra sau, nhắm mắt nghỉ mệt một chút.
Vừa nãy cậu vừa từ bệnh viện chạy qua đây, cho nên cả người vẫn còn lưu lại mùi thuốc tẩy trùng khó ngửi.
Vưu Kiện ngồi ở đối diện, châm một điếu thuốc: “Sao lại đến đây? Vướng mắc chuyện gì à?”
Vưu Hạ liếc nhìn anh, có hơi bài xích khói thuốc, nhăn mày bảo: “Em sẽ chuyển ra ngoài sống.”
Gảy tàn thuốc vào gạt tàn, Vưu Kiện vẻ mặt không có cảm xúc cười cười: “Không định sống ở nhà sao? Đông đủ anh em, nhà cũng bớt lạnh lẽo hơn đấy.”
“Anh thấy bây giờ rất giống một ngôi nhà hạnh phúc à? Em không thoải mái, chuyển ra ngoài vẫn tự do hơn.”
Vưu Kiện rít vào một hơi thuốc, không có ý phản đối, chỉ cố tình khơi cho bằng được lý do người kia muốn chuyển đi.
“Vì không muốn chạm mặt Từ Thiếu Hàn?”
Ba từ “Từ Thiếu Hàn” như mũi kim ghim vào tim Vưu Hạ. Cậu trầm mặc chưa vội trả lời, ngoài mặt đã ngầm thừa nhận lý do này rồi.
“Ông ấy từ chối em à?”
“Không phải.”
“Vậy là em từ chối ông ấy?”
Vưu Hạ lạnh lùng nhìn anh: “Đừng đoán bừa nữa, anh cứ lo chuyện của mình trước đi đã. Em ghé qua chỉ để nói anh biết thôi, tối nay em dọn đồ luôn.”
Vưu Kiện nhún vai, hoàn toàn không để tâm đến quyết định của cậu. Dù sao Vưu Hạ đã từng du học bên nước ngoài năm năm trời, tính tự lập có sẵn trong máu, đương nhiên không thích sống dựa dẫm bất kỳ ai.
Với kiểu người như Vưu Hạ, ai ngu ngốc lắm mới dám động vào.
Ngu ngốc nhất là động lòng với người này.
Bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh hơn.
Vưu Hạ lúc này bỗng đứng dậy, muốn tìm thứ gì đó bỏ bụng. Cậu bước đến tủ lạnh nhỏ, mở ra thì phát hiện bên trong có vài túi máu có hình dáng rất kỳ lạ.
Cầm một bịch đưa lên quan sát, Vưu Hạ không kìm được cười khẩy.
Vưu Kiện nghe thấy tiếng cười của cậu, bèn ngoảnh đầu nhìn qua, dường như cũng nhận ra túi máu kia có gì đó không phù hợp.
Vưu Hạ nói: “Đây là túi máu của ai vậy? Tại sao còn có hình trái dâu nữa.”
Vừa nói, cậu vừa mở túi máu ra, uống một ngụm.
Vị máu tan ngay đầu lưỡi, vừa thơm vừa ngọt.
Vưu Hạ uống liền mấy ngụm mới giật mình nói: “Đây không phải là máu nhân tạo của chúng ta.”
Vưu Kiện bị một câu này dọa chết đứng.
Anh đứng bật dậy, đi qua phía Vưu Hạ, cầm túi máu lên ngửi qua. Mỗi người đều có một mùi máu khác nhau, quan trọng là chúng ta có nhận ra hay không thôi.
Ngửi qua hai lần, trong lòng Vưu Kiện bỗng trở nên nặng nề. Hơi thở của anh gấp gáp hơn bao giờ hết.
Có lẽ vì anh đang lo sợ điều gì đó.
Mặc kệ Vưu Hạ vẫn còn đứng ngâm cứu túi máu kia, Vưu Kiện đã sớm rời khỏi phòng.
Anh đi xuống căng tin, nhìn trong đám đông muốn tìm cho được Âu Dương Kiều Vỹ.
Tìm một hồi mới nhìn thấy cậu ngồi cùng Chúc Văn ở góc bên trái.
Vưu Kiện đi nhanh đến đó, trước sự ngỡ ngàng của nhiều người, anh nắm lấy cổ tay của cậu, kéo cậu ra khỏi căng tin.
Khi đi lên cầu thang, Âu Dương Kiều Vỹ vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Có chuyện gì thế? Thầy kéo em đi đâu vậy?”
Vưu Kiện trầm mặc không đáp, đến khi đến trước cửa phòng của mình, anh mới dừng lại.
Mở cửa ra, anh kéo cậu vào bên trong.
Vưu Hạ đang cúi người thì bị tiếng động làm cho chú ý. Cậu đứng dậy, ánh mắt thăm dò nhìn nhóc con đi cùng anh trai.
Thái độ của anh ấy như vậy là sao?
Lẽ nào…túi máu kia liên quan đến thằng nhóc này?
Vưu Hạ chưa kịp lên tiếng, Vưu Kiện đã thẳng thừng tiễn khách: “Em về trước đi.”
Nhìn sắc mặt không mấy tốt của anh, cậu không cãi, sẵn tay định cất túi máu có hình trái dâu bỏ vào balo thì bị anh lườm một cái.
“Để yên đó!”
Vưu Hạ ngừng tay lại, vẻ mặt có chút không cam tâm bỏ túi máu xuống.
Qua câu nói kia, cậu càng khẳng định mối liên hệ giữa túi máu và thằng nhóc lạ mặt kia.
Vưu Hạ không nói thêm câu nào, im lặng rời khỏi phòng.
Ngay khi cửa vừa đóng lại, Vưu Kiện liền cầm cổ tay của Âu Dương Kiều Vỹ lên kiểm tra.
Đúng thật trên cổ tay có vết dao cắt khá mờ. Cổ tay trái thì vừa có một vết cắt mới, còn đỏ lên nữa.
Nhìn mấy vết cắt trên tay cậu, anh cảm thấy trái tim mình bị bóp chặt một cái.
Vưu Kiện giận dữ siết chặt cổ tay Âu Dương Kiều Vỹ, vẫn không muốn chấp nhận sự thật.
“Tại sao lại có những vết cắt này?”
Âu Dương Kiều Vỹ không nghĩ đến việc mình lấy máu của bản thân đem cho anh lại bị phát hiện sớm như vậy.
Liếc nhìn túi máu trên bàn, cậu nuốt nước bọt, vẫn im lặng.
Vưu Kiện hỏi lại lần nữa: “Mau nói! Rốt cuộc là em đã làm gì rồi?”
Âu Dương Kiều Vỹ hít vào một hơi, thành thật thú nhận: “Chính em đã rạch cổ tay để lấy máu. Những túi máu kia đều là em đã bí mật để vào ngăn tủ cho thầy.”
Chính tai Vưu Kiện nghe những lời này càng khiến lồng ngực anh khó chịu hơn bao giờ hết.
Thứ nhất, cậu đã biết được thân phận thật sự của anh.
Thứ hai, anh có bảo cậu phải làm như thế nào bao giờ đâu chứ?
Vưu Kiện dằn xuống cảm xúc bức bối trong lòng nói: “Em nghĩ mình làm như vậy sẽ khiến tôi mềm lòng ư?”
Âu Dương Kiều Vỹ lúc này mới ngẩng mặt nhìn đối phương. Cậu biết thế nào anh cũng hỏi như vậy, với thái độ như vậy, với vẻ mặt như vậy.
Cậu đã lường trước được mọi việc nhưng vẫn cố chấp làm điều này vì anh.
Có thể đây là loại suy nghĩ trẻ con bồng bột của cậu, nhưng cậu chỉ muốn làm một việc gì đó cho anh mà thôi.
Chỉ đơn giản…là vì muốn giúp anh thôi.
Hốc mắt Âu Dương Kiều Vỹ đã nóng lên, mũi cũng cay cay khó chịu.
“Có thể bây giờ thầy chỉ nghĩ em làm như vậy là vì muốn khiến thầy mềm lòng, muốn thầy có thể yêu em. Nhưng thật sự không chỉ có như vậy thôi đâu. Em cắn răng chịu đau như thế là vì không muốn thầy phải ra tay với những người vô tội hay những loài vật vô tội nữa, em không muốn thầy phải làm những việc đó, em biết trong lòng thầy sẽ không bao giờ thoải mái khi bản thân là ma cà rồng cả. Sau đó em nghĩ, vì sao em có thể cho thầy máu lại không làm chứ? Em mỗi ngày đều ăn thịt bò để có thêm nhiều máu, em có thể cho thầy thật nhiều túi máu nữa. Chỉ cần thầy không động tay vào những việc kia, em vẫn có thể cung cấp cho thầy thật nhiều thật nhiều máu hơn–“
Âu Dương Kiều Vỹ còn muốn nói thêm đã bị Vưu Kiện bất ngờ kéo tay ôm vào lòng.
Ở trong ngực anh, cậu vừa đau lòng vừa sợ mà bật khóc thành tiếng.
Vết thương ở cổ tay còn quá mới, khi nãy bị anh nắm lấy, bây giờ đau như kim châm vào da thịt.
Vưu Kiện ôm chặt cậu trong lòng, bỗng dưng không biết phải nói gì nữa.
Lúc đó anh chỉ tự hỏi mình một câu: Tại sao lại có người chân thành đến mức thuần khiết như vậy?
Thật lâu sau đó, Vưu Kiện nhắm mắt lại, cúi thấp đầu để môi mình đặt trên đỉnh đầu cậu.
Từ trên đỉnh đầu khẽ vọng xuống một câu nói: “Âu Dương Kiều Vỹ, em thắng rồi!”
Hết chương 58.
Nuốt xuống ngụm nước bọt, bé con liếm môi hỏi: “Hôn cũng đã hôn rồi, thầy đã chịu yêu em chưa?”
Vưu Kiện nghe hỏi, cứ có cảm giác bị người ta bắt chịu trách nhiệm vậy đó. Mà từ trước đến giờ anh có biết trách nhiệm là gì đâu chứ? Mỗi cô gái đến với anh đều hiểu quy tắc của anh, cho nên họ không thể đưa ra nhiều hình thức ép buộc anh thế này thế kia được.
Xem ra, nhóc con này là người đầu tiên đấy.
Vưu Kiện duỗi ngón tay dán lên môi cậu, chà qua một cái. Môi vẫn còn ửng hồng làm cho người ta tham lam muốn hôn thêm vài cái nữa.
Nhưng thật may anh đã sớm dằn xuống sự tham lam trong lòng mình.
“Bây giờ đòi quyền lợi phải không?”
Âu Dương Kiều Vỹ không nghĩ đây là quyền lợi. Nếu dùng từ “trách nhiệm” thì phù hợp hơn nhiều đấy chứ.
Cậu lại liếc nhìn anh một cái, thì thầm: “Không lẽ thầy định hôn người ta rồi thôi sao? Đã lấy nụ hôn đầu của người ta rồi mà…”
Vưu Kiện nhếch khóe môi, lưu manh nói: “Em có biết tôi đã hôn qua bao nhiêu người rồi không?”
Bé con: “…” Không phải trên một trăm chứ? Hôn như vậy bị bệnh chết luôn cho xem.
Nghĩ nghĩ trong lòng là vậy, ngoài mặt bé con giả vờ nhẩm nhẩm, cuối cùng bảo: “Bao nhiêu người cũng không thể so sánh với em bây giờ được. Thầy mới hôn em mà, nên chỉ cần chịu trách nhiệm với em thôi.”
“Vậy sao?”
“Ừm, chính là vậy.”
Vưu Kiện cười trầm, rướn người nói nhỏ: “Thật ra chúng ta phải phát sinh “quan hệ” thì mới tính là chịu trách nhiệm.”
Phát sinh quan hệ? Bốn chữ này mà thầy có thể dễ dàng nói ra như vậy sao?
Em còn là nam thiếu niên chưa đủ tuổi…
Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy suy nghĩ của mình sắp lệch khỏi quỹ đạo, bèn lắc mạnh đầu, đứng dậy thở mạnh một hơi.
“Thầy đừng nói như thế nữa, nghe không trong sáng chút nào.”
Vưu Kiện cũng đứng dậy theo cậu, càng trêu chọc càng thấy vui: “Thế chuyện trong sáng là như thế nào? Hôn nhau cũng tính là trong sáng đúng không?”
Bé con nhíu mi, trong bụng nói, trinh môi đã mất rồi, không lẽ không đòi được trái tim của thầy thật sao?
Như vậy thì mình bị lỗ nặng rồi.
Mẹ à, lần này con lỡ dại rồi.
“Thầy lại định hôn em nữa hả?” Âu Dương Kiều Vỹ vừa ấm ức vừa nói, “Thích rồi sao không chịu yêu người ta!”
Vẻ mặt nhăn nhó ấm ức của cậu thành công khiến Vưu Kiện bật cười thành tiếng. Nét buồn trên mặt của anh cũng nhất thời tan biến.
Anh bước lại gần, duỗi cánh tay kéo đối phương ôm trước ngực.
Động tác thân mật càng ngày càng nhiều, càng ngày càng tự nhiên đến mức giống như cả hai là người yêu thật sự.
Có điều, dường như cả hai đều chưa nhận ra được mối quan hệ này đang thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn.
Vưu Kiện không nhận ra, rất đơn thuần ôm lấy quỷ nhỏ, dùng lời nói dỗ ngọt cậu: “Đến đây để nhìn em mà, nhăn nhó như vậy ai mà thèm nhìn nữa?”
Ở trong ngực anh, bé con làu bàu: “Không nhìn thì thôi, em cũng không cho thầy hôn nữa!”
“Đi ăn không?”
“…Đi.”
Vưu Kiện lại cười lên, khẽ lắc đầu, cảm thấy bó tay triệt để.
Gần gũi với trẻ con thật ra cũng có cái lợi. Lợi ích trước mắt chính là xả được căng thẳng buồn phiền trong lòng.
Sau khi dẫn Âu Dương Kiều Vỹ đi ăn mì ý ở dưới căng tin trường, Vưu Kiện cũng chuẩn bị về nhà.
Trước khi anh đi khỏi, Âu Dương Kiều Vỹ vẫn còn như cái đuôi ở phía sau, mặt nặng mày nhẹ đòi “trách nhiệm”.
Thấy vậy, anh nghiêng người hôn nhanh lên tóc cậu một cái rồi nói: “Còn phải xem hành động của em nữa.”
“Hành động gì?”
Vưu Kiện đội mũ bảo hiểm vào, tùy tiện đáp: “Làm cho tôi mềm lòng là được.” Nói rồi anh hạ kính xuống, rồ ga phóng đi.
Làn khói xám đục còn vương lại nơi hai người đang đứng.
Âu Dương Kiều Vỹ không khỏi chìm trong suy nghĩ vẩn vơ.
Làm cho anh mềm lòng sao?
Rũ mi mắt nghiêm túc nghĩ ngợi, cuối cùng cậu cũng biết mình nên làm cái gì rồi.
Chỉ sợ rằng khi anh biết được sự thật sẽ đem cậu đánh đòn một trận.
Ừ, nếu khi đó anh thật sự quan tâm cậu thì mới đánh đòn cậu.
Nhưng mà không thử làm sao biết được?
Âu Dương Kiều Vỹ ôm lấy tâm trạng phấn khởi, cũng vì nụ hôn truyền qua quá nhiều nhiệt huyết làm cậu phát chứng tăng động.
…
Suốt một tuần lễ, Âu Dương Kiều Vỹ ngoại trừ học bài và nhắn tin với Vưu Kiện thì còn ăn thịt bò nữa.
Liêu Mịch ở dưới bếp đang làm món bò xào củ hành cho cậu. Mùi thơm nức mũi lan ra khắp phòng ăn.
Âu Dương Kiều Vỹ sau khi học xong đã nhanh chóng chạy xuống, đứng ở bàn ăn hít hà mấy cái rồi bảo: “Con đói rồi.”
Liêu Mịch bỏ đồ ăn ra dĩa, không khỏi nhăn mặt nói: “Bảo bối, con ăn bò suốt một tuần…thật sự không ngán sao?”
Âu Dương Kiều Vỹ ngồi vào bàn ăn, tư thế sẵn sàng chiến sạch dĩa bò xào củ hành kia.
Nghe hỏi, cậu lắc đầu: “Con không ngán. Con thích ăn bò thôi mà.”
Liêu Mịch đặt thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống, nhắc nhở: “Nếu ăn nhiều thịt đỏ sẽ không tốt cho sức khỏe đâu. Tuần sau mẹ làm món khác, con đừng cãi mẹ.”
“Ơ…” Âu Dương Kiều Vỹ phụng phịu gắp một miếng bò cho vào miệng, nhai nuốt rồi nói, “Không được đâu… Con cần phải ăn thịt bò nhiều hơn.”
Liêu Mịch im lặng, giả vờ không nghe cậu nói.
Biểu hiện của Âu Dương Kiều Vỹ quá sức đáng ngờ, Liêu Mịch không thể cứ làm theo mà không nghi hoặc được. Nghe thấy phía đối diện đã chịu im lặng, bà rốt cuộc cũng đã ngẩng mặt nhìn một cái.
Quỷ nhỏ nào đó mặt mũi ủy khuất vừa ăn cơm vừa nhai thịt bò, vậy mà vẫn ăn hết một dĩa đầy.
Sau khi ăn xong, Âu Dương Kiều Vỹ chạy lên phòng, chuẩn bị học bài tiếp.
Trong lúc học bài, cậu không quên gửi một tin nhắn cho Vưu Kiện.
[Vỹ Vỹ: Thầy đang làm gì đó?]
[Karl YJ: Đang làm việc, có học bài không?]
[Vỹ Vỹ: Có nha, người ta đang học nè. Nhưng nhớ thầy nên nhắn tin một chút.]
[Karl YJ: Lo mà học đi, em có nói nhớ một trăm lần tôi cũng chưa mềm lòng đâu à.]
[Vỹ Vỹ: Em biết, nếu nói đến lần thứ một trăm lẻ một thì thầy sẽ mềm đúng không?]
[Karl YJ: Đương nhiên lúc bình thường phải mềm rồi, làm sao cứng được?]
[Vỹ Vỹ: A…là thế nào cơ? Cái gì lúc bình thường phải mềm?]
[Karl YJ: Quỷ nhỏ, em còn non lắm, chỉ cần lo học bài thôi, biết chưa?]
[Vỹ Vỹ: Hmm thầy vừa nói bậy chắc luôn.]
[Karl YJ: Đỡ hơn làm bậy.]
[Vỹ Vỹ: …] Được rồi, mình cãi không lại, đáng ghét.
Âu Dương Kiều Vỹ bị thua triệt để, đâm ra tự dỗi, không thèm nhắn tin nữa.
Liếc sang bài tập vẫn còn chất đống, bé con thở dài một cái rồi xốc tinh thần, cố gắng làm xong cho kịp.
Đến tối, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Âu Dương Kiều Vỹ đi lại gần cửa phòng, khẽ khàng khóa trái lại.
Sau đó cậu ngồi vào bàn học, dưới ánh sáng hiu hắt từ bóng đèn, trong tay là một vật thể không nhìn rõ.
Âu Dương Kiều Vỹ hít vào một hơi, cắn xuống môi mình, dường như đang cố nhẫn nhịn điều gì đó.
Trong đầu luôn tự trấn an, rồi sẽ qua rồi, chỉ một chốc thôi…
…
Đầu tháng mười hai, kì thi học kì I sắp đến, những con kiến chăm chỉ mỗi ngày lại bắt đầu lo lắng hoang mang, không biết đề thi năm nay sẽ như thế nào, cuộc đời nở hoa hay cuộc sống bế tắc đây.
Chúc Văn năm nào cũng lo sợ, học kỳ nào cũng băn khoăn hoang mang, nhưng lúc thi thì vẫn tự tin tuyệt đối.
Âu Dương Kiều Vỹ thì không cần phải nói, cậu luôn học bài chăm chỉ, bài tập làm không sót câu nào, đến kỳ thi chỉ cần đem cái thân vào phòng thi là được.
Giờ nghỉ trưa, tất cả học sinh đều di chuyển xuống căng tin, chốc chốc đã đông nghịt người.
Cùng lúc đó, Vưu Kiện ở trên lầu hai đang đi cạnh một người thanh niên trẻ tuổi. Người này im lặng suốt quãng đường ngắn để nghe đối phương càu nhàu mình.
“Đã bảo rồi, muốn đến thì phải gọi anh một tiếng chứ?”
Vưu Hạ lơ đãng nhìn ra ngoài bầu trời: “Hiệu trưởng mới là người cần hẹn trước chứ đâu phải anh?”
Vưu Kiện mở khóa cửa, hừ một tiếng: “Hiệu trưởng mới là người rảnh rỗi nhất đấy. Anh còn phải dạy học nữa.”
“Nhưng đây là giờ ăn trưa.”
“Không cãi nữa.”
Vưu Hạ ngay lập tức im lặng không nói gì đi vào trong phòng. Cậu thong thả ngồi xuống ghế dài, ngả lưng ra sau, nhắm mắt nghỉ mệt một chút.
Vừa nãy cậu vừa từ bệnh viện chạy qua đây, cho nên cả người vẫn còn lưu lại mùi thuốc tẩy trùng khó ngửi.
Vưu Kiện ngồi ở đối diện, châm một điếu thuốc: “Sao lại đến đây? Vướng mắc chuyện gì à?”
Vưu Hạ liếc nhìn anh, có hơi bài xích khói thuốc, nhăn mày bảo: “Em sẽ chuyển ra ngoài sống.”
Gảy tàn thuốc vào gạt tàn, Vưu Kiện vẻ mặt không có cảm xúc cười cười: “Không định sống ở nhà sao? Đông đủ anh em, nhà cũng bớt lạnh lẽo hơn đấy.”
“Anh thấy bây giờ rất giống một ngôi nhà hạnh phúc à? Em không thoải mái, chuyển ra ngoài vẫn tự do hơn.”
Vưu Kiện rít vào một hơi thuốc, không có ý phản đối, chỉ cố tình khơi cho bằng được lý do người kia muốn chuyển đi.
“Vì không muốn chạm mặt Từ Thiếu Hàn?”
Ba từ “Từ Thiếu Hàn” như mũi kim ghim vào tim Vưu Hạ. Cậu trầm mặc chưa vội trả lời, ngoài mặt đã ngầm thừa nhận lý do này rồi.
“Ông ấy từ chối em à?”
“Không phải.”
“Vậy là em từ chối ông ấy?”
Vưu Hạ lạnh lùng nhìn anh: “Đừng đoán bừa nữa, anh cứ lo chuyện của mình trước đi đã. Em ghé qua chỉ để nói anh biết thôi, tối nay em dọn đồ luôn.”
Vưu Kiện nhún vai, hoàn toàn không để tâm đến quyết định của cậu. Dù sao Vưu Hạ đã từng du học bên nước ngoài năm năm trời, tính tự lập có sẵn trong máu, đương nhiên không thích sống dựa dẫm bất kỳ ai.
Với kiểu người như Vưu Hạ, ai ngu ngốc lắm mới dám động vào.
Ngu ngốc nhất là động lòng với người này.
Bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh hơn.
Vưu Hạ lúc này bỗng đứng dậy, muốn tìm thứ gì đó bỏ bụng. Cậu bước đến tủ lạnh nhỏ, mở ra thì phát hiện bên trong có vài túi máu có hình dáng rất kỳ lạ.
Cầm một bịch đưa lên quan sát, Vưu Hạ không kìm được cười khẩy.
Vưu Kiện nghe thấy tiếng cười của cậu, bèn ngoảnh đầu nhìn qua, dường như cũng nhận ra túi máu kia có gì đó không phù hợp.
Vưu Hạ nói: “Đây là túi máu của ai vậy? Tại sao còn có hình trái dâu nữa.”
Vừa nói, cậu vừa mở túi máu ra, uống một ngụm.
Vị máu tan ngay đầu lưỡi, vừa thơm vừa ngọt.
Vưu Hạ uống liền mấy ngụm mới giật mình nói: “Đây không phải là máu nhân tạo của chúng ta.”
Vưu Kiện bị một câu này dọa chết đứng.
Anh đứng bật dậy, đi qua phía Vưu Hạ, cầm túi máu lên ngửi qua. Mỗi người đều có một mùi máu khác nhau, quan trọng là chúng ta có nhận ra hay không thôi.
Ngửi qua hai lần, trong lòng Vưu Kiện bỗng trở nên nặng nề. Hơi thở của anh gấp gáp hơn bao giờ hết.
Có lẽ vì anh đang lo sợ điều gì đó.
Mặc kệ Vưu Hạ vẫn còn đứng ngâm cứu túi máu kia, Vưu Kiện đã sớm rời khỏi phòng.
Anh đi xuống căng tin, nhìn trong đám đông muốn tìm cho được Âu Dương Kiều Vỹ.
Tìm một hồi mới nhìn thấy cậu ngồi cùng Chúc Văn ở góc bên trái.
Vưu Kiện đi nhanh đến đó, trước sự ngỡ ngàng của nhiều người, anh nắm lấy cổ tay của cậu, kéo cậu ra khỏi căng tin.
Khi đi lên cầu thang, Âu Dương Kiều Vỹ vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Có chuyện gì thế? Thầy kéo em đi đâu vậy?”
Vưu Kiện trầm mặc không đáp, đến khi đến trước cửa phòng của mình, anh mới dừng lại.
Mở cửa ra, anh kéo cậu vào bên trong.
Vưu Hạ đang cúi người thì bị tiếng động làm cho chú ý. Cậu đứng dậy, ánh mắt thăm dò nhìn nhóc con đi cùng anh trai.
Thái độ của anh ấy như vậy là sao?
Lẽ nào…túi máu kia liên quan đến thằng nhóc này?
Vưu Hạ chưa kịp lên tiếng, Vưu Kiện đã thẳng thừng tiễn khách: “Em về trước đi.”
Nhìn sắc mặt không mấy tốt của anh, cậu không cãi, sẵn tay định cất túi máu có hình trái dâu bỏ vào balo thì bị anh lườm một cái.
“Để yên đó!”
Vưu Hạ ngừng tay lại, vẻ mặt có chút không cam tâm bỏ túi máu xuống.
Qua câu nói kia, cậu càng khẳng định mối liên hệ giữa túi máu và thằng nhóc lạ mặt kia.
Vưu Hạ không nói thêm câu nào, im lặng rời khỏi phòng.
Ngay khi cửa vừa đóng lại, Vưu Kiện liền cầm cổ tay của Âu Dương Kiều Vỹ lên kiểm tra.
Đúng thật trên cổ tay có vết dao cắt khá mờ. Cổ tay trái thì vừa có một vết cắt mới, còn đỏ lên nữa.
Nhìn mấy vết cắt trên tay cậu, anh cảm thấy trái tim mình bị bóp chặt một cái.
Vưu Kiện giận dữ siết chặt cổ tay Âu Dương Kiều Vỹ, vẫn không muốn chấp nhận sự thật.
“Tại sao lại có những vết cắt này?”
Âu Dương Kiều Vỹ không nghĩ đến việc mình lấy máu của bản thân đem cho anh lại bị phát hiện sớm như vậy.
Liếc nhìn túi máu trên bàn, cậu nuốt nước bọt, vẫn im lặng.
Vưu Kiện hỏi lại lần nữa: “Mau nói! Rốt cuộc là em đã làm gì rồi?”
Âu Dương Kiều Vỹ hít vào một hơi, thành thật thú nhận: “Chính em đã rạch cổ tay để lấy máu. Những túi máu kia đều là em đã bí mật để vào ngăn tủ cho thầy.”
Chính tai Vưu Kiện nghe những lời này càng khiến lồng ngực anh khó chịu hơn bao giờ hết.
Thứ nhất, cậu đã biết được thân phận thật sự của anh.
Thứ hai, anh có bảo cậu phải làm như thế nào bao giờ đâu chứ?
Vưu Kiện dằn xuống cảm xúc bức bối trong lòng nói: “Em nghĩ mình làm như vậy sẽ khiến tôi mềm lòng ư?”
Âu Dương Kiều Vỹ lúc này mới ngẩng mặt nhìn đối phương. Cậu biết thế nào anh cũng hỏi như vậy, với thái độ như vậy, với vẻ mặt như vậy.
Cậu đã lường trước được mọi việc nhưng vẫn cố chấp làm điều này vì anh.
Có thể đây là loại suy nghĩ trẻ con bồng bột của cậu, nhưng cậu chỉ muốn làm một việc gì đó cho anh mà thôi.
Chỉ đơn giản…là vì muốn giúp anh thôi.
Hốc mắt Âu Dương Kiều Vỹ đã nóng lên, mũi cũng cay cay khó chịu.
“Có thể bây giờ thầy chỉ nghĩ em làm như vậy là vì muốn khiến thầy mềm lòng, muốn thầy có thể yêu em. Nhưng thật sự không chỉ có như vậy thôi đâu. Em cắn răng chịu đau như thế là vì không muốn thầy phải ra tay với những người vô tội hay những loài vật vô tội nữa, em không muốn thầy phải làm những việc đó, em biết trong lòng thầy sẽ không bao giờ thoải mái khi bản thân là ma cà rồng cả. Sau đó em nghĩ, vì sao em có thể cho thầy máu lại không làm chứ? Em mỗi ngày đều ăn thịt bò để có thêm nhiều máu, em có thể cho thầy thật nhiều túi máu nữa. Chỉ cần thầy không động tay vào những việc kia, em vẫn có thể cung cấp cho thầy thật nhiều thật nhiều máu hơn–“
Âu Dương Kiều Vỹ còn muốn nói thêm đã bị Vưu Kiện bất ngờ kéo tay ôm vào lòng.
Ở trong ngực anh, cậu vừa đau lòng vừa sợ mà bật khóc thành tiếng.
Vết thương ở cổ tay còn quá mới, khi nãy bị anh nắm lấy, bây giờ đau như kim châm vào da thịt.
Vưu Kiện ôm chặt cậu trong lòng, bỗng dưng không biết phải nói gì nữa.
Lúc đó anh chỉ tự hỏi mình một câu: Tại sao lại có người chân thành đến mức thuần khiết như vậy?
Thật lâu sau đó, Vưu Kiện nhắm mắt lại, cúi thấp đầu để môi mình đặt trên đỉnh đầu cậu.
Từ trên đỉnh đầu khẽ vọng xuống một câu nói: “Âu Dương Kiều Vỹ, em thắng rồi!”
Hết chương 58.
Danh sách chương