Có một sự thật là Âu Dương Kiều Vỹ vẫn không biết cách hôn.

Cảm nhận được môi anh dán lên môi mình làm cậu thích thú và hồi hộp vậy thôi, chứ cậu không biết mình phải đáp lại như thế nào cả.

Vưu Kiện dường như cũng phát hiện được điều này, khóe môi gian xảo cong lên một chút. Anh tách khỏi môi cậu, rũ mắt nhìn xuống cánh môi ươn ướt, yết hầu nhất thời⁰0⁰010⁰ khẽ động.

Môi của Âu Dương Kiều Vỹ rất mềm mại, còn có màu hồng nhạt như được thoa lên một lớp son dưỡng của con gái. Hôn cậu tạo cho anh một cảm giác thích thú hơn với những cô gái trước kia.

Đặc biệt là cậu rất thuần khiết, giống như một đóa hoa non dại, tùy ý đối phương giữ trong tay mà chăm bón.

Vưu Kiện nghĩ đến đây, khẽ cười một tiếng: “Cái gì không biết thì nên học.”

Âu Dương Kiều Vỹ ngây người nhìn anh, lát sau mới hiểu ý tứ của anh là gì, gò má trở nên nóng bừng.

Hóa ra anh đã biết cậu không biết hôn rồi. Thiệt tình, nếu hỏi toán lý hóa thì cái gì mình cũng trả lời được, nhưng hỏi hôn làm sao thì mình thua rồi.

Mím nhẹ môi lại, bé con cúi mặt nói: “Vậy…thầy dạy em đi.”

Vưu Kiện cúi đầu thêm sát xuống: “Em có biết hậu quả của việc chủ động là gì không?”

“Em có chủ động sao? Vì không biết nên phải cần có người dạy nha.”

Nhìn đôi mắt mở to của cậu đầy vẻ chứng tỏ mình nói không sai, anh bỗng bật cười. Sau đó nâng cằm cậu lên, từng chút một dạy dỗ thật cẩn thận.

Đầu tiên chúng ta cần mơn trớn bên ngoài, làm cho môi ươn ướt, tạo cảm giác kích thích.

Tiếp theo cả hai sẽ hé mở khuôn miệng một chút, vừa đủ để đầu lưỡi trườn nhẹ vào bên trong. Lúc này cảm xúc đã gần đến mức mãnh liệt, chắc chắn mọi thứ sẽ tuân theo tự nhiên.

Cứ như vậy, chúng ta chỉ cần tìm đến đầu lưỡi của đối phương, mút nhẹ một chút, đùa nghịch một chút.

Quan trọng nhất là, đừng quên thở.

Khi cảm giác đầu lưỡi của Vưu Kiện đã trượt vào trong miệng, bé con bỗng dưng thở gấp, sau đó thì nín thở luôn.

Cậu quên mất bài học mà anh vừa chỉ cho mình cũng vì lần đầu tiên tập trung khóa môi cùng một người. Người này còn là người cậu thích nữa.

Hồi hộp đến mức đầu óc rỗng tuếch.

Vưu Kiện hôn một lúc thì lùi ra, phát hiện khuôn mặt người kia đỏ bừng vì nín thở khá lâu, không nhịn được gõ lên trán cậu một cái.

“Còn non lắm!”

Bé con lúc này hít vào thở ra liên tục. Cậu đỏ mặt một phần cũng vì ngại ngùng và lo lắng nữa. Hai người họ ở trong phòng dụng cụ lén lút hôn nhau thế này, lỡ như… có người phát hiện thì sao đây? Thấy Âu Dương Kiều Vỹ treo tâm trí lên cành cây, anh ho khẽ một tiếng, đánh thức cậu.

“A…hôn khó quá đi mất, em không thể vừa thở vừa hôn được.”

Vưu Kiện bình tĩnh mỉm cười: “Cái gì cũng cần luyện tập. Luyện nhiều ắt sẽ giỏi.”

“Vậy à…” Bé con nheo mắt nghĩ ngợi, sau đó cười rạng rỡ nói, “Vậy thầy nhớ dạy em mỗi ngày nha.”

Tức là mỗi ngày đều hôn em?

Đây là cảm giác gì nhỉ?

Thú vị?

Yêu tinh nhỏ này đúng là một hương vị mới.

Rất ngon, rất kích thích.

“Thích dâu lắm đúng không?”

“Ùm ùm. Dâu rất ngon.”

Không biết anh đang suy nghĩ gì trong lòng mà ẩn ẩn cười nói: “Dâu cũng rất đẹp.”

“Ùm ùm ùm.”

“Vậy có muốn trồng dâu trên người không?”

Bé con tròn mắt, được sao? Thầy làm ra hả? Mình còn chưa bao giờ tự tạo dâu trên cơ thể nữa là.

Hmmm…

“Thầy có chắc làm được không đó…” Em là em không tin đâu.

Vưu Kiện trầm ngâm không nói gì, mỉm cười một cái rồi bất ngờ cúi xuống ngay sát ngần cổ của đối phương, môi lạnh chạm lên, mút mạnh vào da thịt.

Hôm nay anh chỉ trồng một quả thôi.

Từ lúc cảm nhận được da thịt bị mút mạnh đến khi Vưu Kiện ngẩng đầu lên chỉ mất vỏn vẹn năm giây thôi.

Bé con ngây như phỗng: “Thầy trồng rồi sao?” Nói xong cậu còn đưa ngón tay muốn sờ lên cổ xem có trái dâu nào không.

Nhưng anh đã nhanh chóng ngăn lại, bí hiểm nói: “Về nhà rồi ngắm.”

Âu Dương Kiều Vy vậy mà rất nghe lời, tuy trong lòng có hơi nơm nớp một chút.



Lúc quay lại lớp học, Âu Dương Kiều Vỹ nhìn thấy Chúc Văn ngồi bên trong đang nghịch điện thoại. Cô bé có vẻ rất vui, hình như đang xem gì đó trên điện thoại.

Âu Dương Kiều Vỹ đi đến cúi xuống nhìn: “Cậu đọc gì thế?”

Chúc Văn nghe giọng người nào đó, lập tức trừng mắt tức giận: “Tớ đang đọc truyện. Kể cậu nghe tình tiết này cảm động lắm. Có một cô bé nọ, tính tình đáng yêu. Cô có một cậu bạn thân, thân ơi là thân, nhưng mà từ khi cậu bạn đó sa vào lưới tình thì liền ném luôn cô bé kia ra một xó. Tớ đọc mà cảm động muốn khóc thành mấy dòng sông luôn vậy à.”

Những từ cuối bị Chúc Văn nhấn nhá rất cường điệu, nghe qua không khỏi nhức nhối cõi lòng.

Âu Dương Kiều Vỹ thừa biết cô nàng đá xéo mình khi nãy đã bỏ mặc cô ở căng tin, trong lòng hơi u uất.

“Xin lỗi, khi nãy mình có việc đi gấp.”

Chúc Văn mỉm cười thiện lương: “Việc gấp của cậu có lẽ mang tên là Vưu Kiện. Ài, giỡn cậu thôi, tớ đang đọc truyện, thú vị lắm nha.”

“Thể loại gì vậy?”

“Đam mỹ.” Chúc Văn chống cằm, bắt đầu nghiêm túc truyền bá, “Đây là một thể loại đang được rất nhiều nữ sinh quan tâm và yêu thích. Câu chuyện sẽ xoay quanh một đôi nam nam yêu nhau mặn nồng. Nếu tình yêu trắc trở chông gai sẽ được liệt vào thể loại máu chó ngược tâm. Nếu tình yêu suôn sẻ êm đẹp sẽ được gọi là ngọt ngào ấm áp văn.”

Âu Dương Kiều Vỹ im lặng nghe hết một lượt, đầu óc nhức bưng bưng: “Thật sự rất hay sao?”

“Tất nhiên. Bổn cô nương đọc truyện đều có chọn lọc hẳn hoi. Có muốn thử không? Sau này có khi cậu sẽ tích được kinh nghiệm.”

Kinh nghiệm gì mới được?

Bé con trong lòng thật sự tò mò rồi.

“Truyện cậu đọc tên gì vậy? Mình muốn thử.”

Chúc Văn nhìn xuống bộ mình đang theo dõi, nghĩ một chút nói: “Bộ này hơi nặng một chút, ngược tâm ngược thân, nhưng mà tình cảm sâu đậm cảm động lắm. Anh công siêu si tình luôn, cái gì anh cũng làm cho thụ, mặc dù đôi khi anh có hơi độc đoán.”

“Mình hỏi tên truyện.”

“Thần Hy Khúc.”

Âu Dương Kiều Vỹ đầu gật gù: “Tên truyện nghe rất thú vị, để về nhà mình sẽ đọc thử.”

Sau khi lôi kéo thành công một con mồi non nớt, Chúc Văn phấn khích nói: “Nếu được cậu tìm luôn những bộ khác của tác giả này nhé. Chị này có bút danh là Tôn Khánh, viết rất tốt, đặc biệt là rất nhiệt huyết với đam mê của mình, còn chăm chỉ mỗi ngày đều viết truyện cho độc giả nữa, cực kỳ yêu thương độc giả đó.”

Âu Dương Kiều Vỹ khẽ cười: “Cậu là fan hâm mộ hả?”

“Nghe vậy còn không biết sao?”

“Tôn Khánh hả? Có phải viết là Sunqing không?”

“Ùm.”

Âu Dương Kiều Vỹ cầm điện thoại định tìm thử thì nghe Chúc Văn đột nhiên rú lên một tiếng.

Cậu giật mình ngẩng đầu lên.

Chúc Văn làm cho cả lớp chú ý, lúc này hơi ngại ngùng xua xua tay: “Không có gì đâu ha ha…”

Đợi mọi người quay đi rồi, cô mới liếc mắt nhìn lên cổ của Âu Dương Kiều Vỹ. Theo kinh nghiệm đọc truyện hai năm trời, cô nhìn một cái liền biết cái vết hồng hồng tím tím trên cổ kia từ đâu ra.

Ho khẽ một cái, Chúc Văn nghiêm túc hỏi: “Trên cổ của cậu có dấu gì kia?”

Nghe hỏi đến cổ ngay lập tức làm cho cậu giật mình.

Lẽ nào cậu ấy thấy rồi? Nhưng cũng đúng, trái dâu to như vậy, mù hay sao mà không thấy?

Cơ mà… khi nãy Chúc Văn hỏi “cái dấu kia”.

Là dấu gì hả trời?

“Trên cổ mình hả? Chắc là…cái này mình không biết nữa, có thể muỗi chích.”

Chúc Văn trưng ra bộ mặt “thôi đi, bà biết hết rồi” nói: “Cậu vào phòng vệ sinh xem thử đi. Cẩn thận nha, bây giờ muỗi độc lắm à.”

Cô vừa dứt câu, bóng dáng của người kia đã biến mất.

Vào phòng vệ sinh, Âu Dương Kiều Vỹ soi gương, nhanh chóng nhìn thấy một dấu vết trên cổ mình.

Đúng là vị trí lúc thầy ấy mút lên rồi.

Hóa ra… đây là trái dâu của thầy đó à?

Âu Dương Kiều Vỹ vịn tay lên thành bồn, đột nhiên trái tim đập mạnh như trống dồn, cả người nóng ran.

Sau đó cậu gục mặt xuống, cả người mềm nhũn ra như vũng nước.

Tiêu rồi, mình mới là người bại trận trước thầy ấy!



Cuối tuần, Âu Dương Kiều Vỹ thức dậy từ sớm nhưng chỉ nằm trên giường nghịch điện thoại.

Cậu gửi cho Vưu Kiện ba tin nhắn nhưng không thấy ai trả lời, vậy là chạy đi chơi game.

Một tiếng sau, tin nhắn bất ngờ nhảy đến.

[Thầy là của em: Sao dậy sớm vậy?]

Âu Dương Kiều Vỹ lật người lại, hai chân đung đưa lên xuống.

Tâm trạng xem ra rất vui vẻ.

[Quỷ nhỏ của thầy: Mấy hôm nay em rất vui nên mới dậy sớm. Người yêu ơi, chúng ta đi chơi được không?]

[Thầy là của em: Muốn đi đâu?]

[Quỷ nhỏ của thầy: Hm… đi công viên giải trí được không? Em rất thích chơi ở đó.]

Vưu Kiện vẫn còn nằm trên giường. Đêm hôm qua anh ở lại Camouf đến hơn một giờ sáng mới chịu về, cũng vì công việc có hơi bận rộn một chút.

Bộ dạng mới ngủ dậy của anh muốn có bao nhiêu phong tình đều có bấy nhiêu. Vòm ngực để trần, tấm chăn khéo léo che đi nửa thân dưới.

Anh nửa ngồi nửa nằm tựa vào thành giường, đọc xong tin nhắn thì suy nghĩ một lúc.

Từ khi hẹn hò tới giờ, hai người cũng chưa đi chơi cùng nhau lần nào.

Hôm nay vừa vặn là cuối tuần.

Vưu Kiện nheo mắt nhìn ra ngoài trời, thời tiết lạnh nhưng không có tuyết rơi.

Cũng được.

[Thầy là của em: Vậy em chuẩn bị đi, nửa tiếng nữa tôi đến đón em.]

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn tin nhắn, suýt nữa không kìm được mà hét lên rồi.

Cậu nhảy xuống giường, vội vàng chạy đến tủ quần áo, lựa gần nửa buổi mới quyết định hôm nay mặc gì. Sau khi xong xuôi, cậu đeo chiếc túi nhỏ trên người rồi mở cửa phòng, đi xuống phòng khách.

Ở phòng khách đang có Âu Dương Chấn Anh ngồi uống trà xem truyền hình, bên cạnh là Liêu Mịch đang chăm bón cho chậu cây cảnh trên bàn.

Hai người nghe thấy tiếng động liền quay mặt nhìn qua.

Liêu Mịch lên tiếng đầu tiên: “Con đi đâu vậy?”

Âu Dương Kiều Vỹ có hơi chột dạ, dù sao bản thân đang làm một việc lén lút cho nên tâm lý rất căng thẳng.

Cậu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Âu Dương Chấn Anh, trong lòng sắp bấn loạn vì sợ: “Cuối tuần nên con đi chơi thôi ạ.”

Lần này đến lượt Âu Dương Chấn Anh nói: “Con đi đâu? Đi với ai? Khi nào về?”

Những câu hỏi này sao mà giống tra hỏi công chúa hạt đậu vậy nè?

Âu Dương Kiều Vỹ hít một hơi đáp: “Dạ, con đi công viên giải trí với mấy bạn. Chắc là tầm chiều sẽ về.”

Thấy ông còn định nói gì đó, Liêu Mịch bèn nhanh miệng nói trước, cố gắng làm dịu không khí hiện tại: “Đi với Chúc Văn hả con?”

“Có Chúc Văn nữa, thêm một số bạn khác nữa ạ. Tụi con hẹn nhau ở trên trường.”

“Vậy chú Lập sẽ đưa con đến trường.”

“À không cần đâu ạ, chủ nhật cứ để chú Lập nghỉ ngơi. Con chạy ra trạm xe buýt là được.”

Âu Dương Chấn Anh liếc nhìn thêm cái nữa mới thôi tra hỏi, nhàn nhã nâng tách trà uống một ngụm.

Cuối cùng cũng có thể rời khỏi nhà một cách toàn mạng, Âu Dương Kiều Vỹ vừa đi vừa nơm nớp quay đầu lại quan sát, sợ rằng Liêu Mịch sẽ đi theo phía sau mà bắt quả tang.

Ài, bị bắt quả tang yêu nhau lén lút rất là xấu hổ luôn nha

Đi được một đoạn, cậu không thấy mẹ mình đi theo liền nhanh chóng chạy thẳng ra phía trạm xe gần đó.

Lúc đến nơi, Âu Dương Kiều Vỹ nhìn thấy Vưu Kiện đang ngồi đợi trên chiếc mô tô màu đen. Anh cởi mũ bảo hiểm treo trên kính xe, trong tay là điện thoại di động.

Có vẻ đang xem gì đó rất chăm chú.

Xung quanh trạm xe có vài cô gái ngồi đợi, nhìn thấy anh mà xoắn xuýt cả lên. Một trong số cô gái còn lộ liễu cầm điện thoại chụp ảnh nữa.

Âu Dương Kiều Vỹ thấy cảnh tượng đó, lòng tức anh ách, vội vàng chạy ào qua đến trước mặt anh.

Lúc này Vưu Kiện mới ngước mắt nhìn cậu, tầm mắt lướt từ trên xuống dưới, sau đó hơi mỉm cười nói: “Quỷ nhỏ hôm nay dễ thương quá ta.”

Một lời này lọt vào tai mấy cô gái ở phía sau. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy bầu không khí kỳ quái muốn chết.

Âu Dương Kiều Vỹ ngược lại đỏ mặt nói: “Em lựa gần mười lăm phút luôn đó.”

“Đi cùng người yêu có khác.” Vưu Kiện cưng chiều nhìn cậu, sau đó còn đội mũ bảo hiểm giúp cậu.

Sau khi chiếc mô tô màu đen siêu oách kia phóng đi rồi, mấy cô gái mới thở dài, lòng tiếc nguồi nguội.

Cứ nghĩ chủ nhật được phát phúc lợi ngắm trai, không ngờ còn kèm khuyến mãi một ít cơm chó.



Đến công viên giải trí rồi, Âu Dương Kiều Vỹ mới nhận ra cậu lựa không đúng ngày cho lắm.

Bên trong đông nghịt người. Nhìn đông nhìn tây đều thấy người là người, giống như cá con theo đàn ở dưới đại dương vậy.

Vưu Kiện ở bên cạnh không có ý kiến gì. Anh rất thong thả đi sát cậu, tránh trường hợp đông người lại làm lạc mất nhóc con này.

Lúc vào đến cổng, cả hai đồng loạt nghe thấy tiếng gào rú ở tít trên cao.

Âu Dương Kiều Vỹ ôm túi trong người, ngước mắt nhìn lên, một đoàn tàu lượn chật người đang vòng lên vòng xuống liên hồi. Nhìn thôi đã thấy chóng mặt chứ đừng nói đặt mông ngồi lên đó.

Bé con nuốt nước bọt, liệt trò này vào danh sách đen.

Vưu Kiện cũng nhìn lên giống cậu, hồi sau cười hỏi: “Không thích chơi trò đó sao?”

“Không thích đâu.” Bé con nghe đến đã sợ trắng mặt, sau đó bỗng nhìn thấy mấy chiếc máy gắp thú ở phía đối diện, vậy là chạy ào qua bên đó.

Vưu Kiện lần này có một nhận xét.

Bản thân anh bây giờ thật sự rất giống bố dẫn con trai đi chơi cuối tuần.

Hít vào một làn khí lạnh mùa đông, Vưu Kiện cúi đầu tự an ủi một chút rồi đi về phía máy gắp thú.

Âu Dương Kiều Vỹ cực kỳ thích trò này, có điều cậu chưa bao giờ gắp thành công một con thú bông nào cả. Hai bàn tay áp lên mặt kính, bé con nhìn thật kỹ từng con thú nhồi bông, sau đó chọn lựa một con xinh xắn nhất.

“Chúng ta chơi trò này trước.”

Vưu Kiện chiều theo ý cậu: “Vậy đứng ở đây đợi, tôi qua kia mua xu.”

Bé con ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ anh.

Khi đồng xu được bỏ vào, chiếc máy kêu lên một tiếng nhạc vui tai. Âu Dương Kiều Vỹ tập trung điều chỉnh đồ điều khiển, sau khi nhắm chuẩn xác rồi thì nhấn xuống nút màu đỏ.

Cây gắp chậm rãi hạ xuống, kẹp vào thú nhồi bông, sau đó nhấc lên. Khoảnh khắc thú bông sắp đến miệng hố thì bất ngờ cây gắp nhả ra, thú bông rơi ngay bên cạnh cái lỗ kia.

“…” Sao có thể?

Âu Dương Kiều Vỹ không chịu bỏ cuộc, chơi hết năm mươi xu nhưng vẫn không gắp được.

Vưu Kiện ở phía sau hoàn toàn chiêm ngưỡng hết giây phút tiu nghỉu nhưng đầy quyết tâm của cậu, không khỏi bật cười.

Mặc kệ xung quanh vẫn luôn có con gái lén nhìn mình, anh đi lại bên cạnh bé con, bỏ vào đồng xu cuối cùng.

Máy gắp lại chạy nhạc.

Lần này Vưu Kiện sẽ ra tay gắp thử. Anh cũng canh chừng giống như cậu, điều khiển giống như cậu. Cây gắp cũng nhấc lên giống những lần trước.

Vậy mà lần của anh thì lại thành công.

Một con thú nhồi bông nhỏ bé lọt ra ngoài.

Âu Dương Kiều Vỹ thích thú nhảy lên reo hò: “A, được rồi, được rồi, thầy siêu lợi hại!!!”

Vưu Kiện vì thái độ của cậu mà buồn cười, cúi người cầm lên con thú nhồi bông kia, ấn vào tay cậu.

Âu Dương Kiều Vỹ ôm lấy thú bông, hít hít mùi thơm của nó rồi nói: “Thầy siêu lợi hại!!!”

Vưu Kiện cười hỏi: “Còn em thì siêu gì?” Siêu ngố.

Bé con le lưỡi: “Siêu thích thầy.”

Được, siêu ngố có những lúc không ngố.

Sau khi chơi gắp thú rồi, Âu Dương Kiều Vỹ cầm tay Vưu Kiện kéo anh đi đến những chỗ khác. Hầu như những trò cậu muốn chơi đều là những trò rất trẻ con.

Địa điểm thứ hai là trò bắn súng lấy quà.

Cả hai đứng trước quầy trò chơi, nâng mắt quan sát một lúc. Gấu bông ở đây đặc biệt to, nhưng phải bắn trúng rơi được mấy đồ vật được bày ra.

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn anh: “Em chơi nha?”

Vưu Kiện gật đầu, trong lòng nói, ai cản được em?

Cầm khẩu súng dài trên tay, Âu Dương Kiều Vỹ cảm giác như mình đang ở trong một trận chiến thật sự vậy. Và những đồ vật kia giống như xác sống, đang từng bước lết lại gần cậu.

Âu Dương Kiều Vỹ bắt chước bộ dạng của diễn viên trong phim, nhắm một mắt lại, nhắm vào chiếc cốc lớn nhất.

Bắn một phát.

Thêm một phát.

Đã qua bốn phát nhưng chỉ có một phát là trúng, ba phát còn lại đều trật.

Âu Dương Kiều Vỹ thở dài, sao một viên mà không đổ xuống ta?

Người trong quầy thấy vậy liền nói: “Chắc là cần bắn thêm rồi nha, nhóc con cố lên.”

Vưu Kiện ở bên cạnh vẫn trầm mặc không nói gì, ánh mắt liếc nhìn chiếc cốc lớn kia.

Trong lúc Âu Dương Kiều Vỹ cố gắng bắn rơi chiếc cốc lớn thì Vưu Kiện thầm lặng quay người đi đâu đó, vài phút sau anh trở lại, trên mặt còn là nụ cười gian trá.

“Em không bắn được, khó muốn chết.” Bé con thật sự hụt hẫng.

Vưu Kiện nhìn cậu, một tay xoa xoa tóc nói: “Để tôi.”

Nói rồi anh cầm khẩu súng dài lên, nhắm một mắt lại, bắn liên tục bốn phát vào chiếc cốc lớn.

Cả bốn phát đều trúng đích, thế nhưng chiếc cốc vẫn không rơi xuống.

Giống như bị dán keo rất chặt rồi.

Âu Dương Kiều Vỹ “ô” một tiếng, ngay sau đó là hụt hẫng.

Sao vẫn không đổ vậy? Trò này lừa người ta hả? Đúng là ăn gian mà!

Bực cái mình!

Khi bé con định lên tiếng ý kiến thì Vưu Kiện bất ngờ đặt lên bàn một khẩu súng lục màu đen.

Người trong quầy nhìn thấy khẩu súng đó, mặt cắt không còn giọt máu.

Vưu Kiện ngược lại bình tĩnh vô cùng, cầm khẩu súng lục xoay qua xoay lại nói: “Không biết súng này…có bắn rơi được nó không nhỉ?”

Người nam kia lắp bắp không ra tiếng: “Anh…này anh..trai…cái đó…”

Nhìn vẻ mặt của hắn làm anh bật cười, đầu súng bỗng chốc hướng về phía người nam kia.

“Bây giờ tôi nên bắn chiếc cốc…hay là bắn anh đây?” Vưu Kiện mỉm cười hỏi.

“Được rồi được rồi, tôi…tôi xin lỗi, anh đừng làm bậy…chỗ này đông người lắm…”

Người nam khủng hoảng tinh thần, vội vàng đem con gấu bông khổng lồ kia đưa cho Âu Dương Kiều Vỹ.

“Đây đây, của nhóc nhé, nhóc bắn giỏi lắm, là tại tôi không tốt thôi…”

Âu Dương Kiều Vỹ ôm gấu bông, lòng còn sững sờ.

Trời ơi, thầy ngầu quá!

Vưu Kiện lúc này đặt khẩu súng tại chỗ, sau đó xoay người khoác vai bé con, nói nhỏ: “Đi thôi.”

Đợi hai người họ đi xa rồi, người nam kia mới nhìn xuống khẩu súng, mặt mũi còn trắng bệch. Đúng lúc này, em trai của anh chạy vào, thấy hôm nay có súng mới, lập tức cầm lên muốn bắn thử.

Khi em trai vừa bóp cò, người anh đã hoảng hốt la lên: “Đừng bắn!”

Theo sau lời cảnh cáo của anh, một loạt bong bóng được phun ra.

Người em trai ngạc nhiên hỏi: “Ơ, sao lại là súng bắn bong bóng?”

Người anh trai nhìn bong bóng vỡ tan trong không khí, tức giận mắng: “Mẹ nó chứ!”



Âu Dương Kiều Vỹ nghe anh kể lại, cười muốn ra nước mắt. Cậu vừa ôm gấu bông vừa ngước mắt nói: “Thầy ơi, thầy ngầu chết em rồi nè.”

Vưu Kiện khoác lên vai cậu, cúi xuống mỉm cười: “Chết rồi còn ai thích tôi đây?”

“Em sẽ hóa thành ma thích thầy tiếp.”

“Không sợ ma hả?”

“Sợ.”

Vưu Kiện cảm thấy buồn cười, yêu tinh lại đi sợ ma, đúng là nghịch lý khó hiểu.

Cả hai đi vòng vòng khắp công viên, sau khi đi ngang “Ngôi Nhà Ma” thì Vưu Kiện chợt dừng bước. Âu Dương Kiều Vỹ theo phản xạ dừng lại giống anh.

Cậu nghiêng đầu nhìn vào: “Bên trong…có đáng sợ lắm không nhỉ?”

Vưu Kiện nhún nhún vai: “Vào rồi mới biết.”

Dứt câu, anh kéo quỷ nhỏ đi vào bên trong.

Ngôi Nhà Ma trong mắt mọi người đúng thật là nơi đáng sợ, âm thanh rùng rợn thì thầm bên tai, trong bóng đêm đen đặc không thể nhìn thấy thứ gì, ngoại trừ mấy ngọn đèn xanh đỏ kỳ quái.

Âu Dương Kiều Vỹ run run nói: “Khi nào chúng ta mới ra khỏi đây?”

“Khi nào đám ma quỷ dọa xong đã.”

“…” Thôi mà, em muốn đi về.

Vưu Kiện đi bên cạnh rất bình tĩnh nhìn ngó xung quanh, tiếc là chỉ có mỗi bóng đen mà thôi. Cả hai đi được một lúc thì nghe thấy tiếng động ở trước mặt.

Âu Dương Kiều Vỹ đề phòng rụt vai lại, bước chân thả chậm hơn: “Thầy ơi, có gì đó kìa…”

Vưu Kiện vẫn tiếp tục đi về phía trước, không lâu sau đó từ trên đầu bọn họ bất ngờ rơi xuống một hình nhân.

Hình nhân treo lơ lửng, khuôn mặt đầy máu me nhìn chăm chăm vào bé con.

Âu Dương Kiều Vỹ vẫn bị dọa mặc dù đã chuẩn bị tinh thần trước đó. Cậu trừng lớn mắt nhìn hình nhân, môi mở ra rồi nhưng không biết nên hét cái gì.

Vưu Kiện đẩy hình nhân sang một bên, rồi quay sang nhìn cậu: “Á khẩu luôn rồi hả?”

Bé con hít hít mũi, cánh tay ôm gấu bông thật chặt.

Sau khi đi qua thêm hai chặng hù dọa nữa, tim của bé con cũng muốn đình công luôn rồi.

Âu Dương Kiều Vỹ bám sát vào người Vưu Kiện, vì quá sợ mà một lời cũng không thèm nói nữa. Mũi đỏ đỏ giống như muốn mếu.

Trong bóng tối, chỉ còn mỗi hai người bọn họ.

Phía sau cũng không có người chơi nào đi vào.

Vưu Kiện lúc này dừng bước không đi nữa, ngoảnh đầu nhìn ra phía sau, cẩn thận lắng tai nghe ngóng. Ngoại trừ âm thanh rùng rợn từ trò chơi thì không còn âm thanh nào khác.

Âu Dương Kiều Vỹ thấy anh dừng lại, lòng thấp thỏm: “Thầy ơi, đi tiếp đi chứ…”

Vưu Kiện nghe giọng cậu, ngoảnh đầu lại nhìn.

Rất nhanh, anh cúi thấp đầu, trong bóng đêm, môi hai người chuẩn xác dán chặt vào nhau.

Nụ hôn rơi xuống bất ngờ làm bé con đứng hình mất mấy giây.

Hôn nhau ở trong này lỡ có ai nhìn thấy thì sao?

Thầy ơi, thầy đừng quên còn có con người giả ma nữa nha…

Vưu Kiện vốn dĩ không quan tâm, hôn được cậu rồi mới chịu rời ra. Sau đó anh nắm tay kéo bé con nhanh chân đi ra khỏi nhà ma.

Sau khi hai người họ vừa đi khỏi đoạn đường đó, một con ma cổ dài ló ra nói khẽ: “Ê, thấy gì không?”

Từ trong góc tối, một xác sống xuất hiện đáp: “Thấy. Trong này kích thích dữ vậy hả?”

Ma cổ dài bịt miệng cười: “Chắc vậy á. Có khi nào mốt có cặp đôi nào đó vào đây làm luôn không?”

Xác sống trợn mắt: “Chết đi đúng là hợp lý!”



Sau khi chơi thêm vài trò nữa, hai người mới quyết định đi về nhà. Dù sao Âu Dương Kiều Vỹ cũng đã hứa với ba là về sớm rồi, không được chậm trễ một phút.

Lúc hai người ngồi ở ghế đá nghỉ ngơi trước khi về, Âu Dương Kiều Vỹ bỗng nhớ ra một trò. Trò này Chúc Văn bày cho cậu nhưng bây giờ cậu mới có cơ hội làm thử.

Lấy một cây bút từ trong túi ra, Âu Dương Kiều Vỹ cầm cổ tay của Vưu Kiện lên, cẩn thận vẽ mấy dấu chấm tròn nhỏ nhỏ, ngoài ra còn có dấu gạch ngang nữa.

Vưu Kiện nhìn nhìn: “Gì thế?”

Âu Dương Kiều Vỹ bí hiểm nói: “Tên của em đó, viết theo phiên âm.”

Nói xong cậu giơ cổ tay của mình lên, viết xuống mấy ký tự kỳ lạ kia.

“Đây là tên thầy nha!”

Vưu Kiện nhìn xuống cổ tay của mình, không khỏi mỉm cười: “Trò gì nữa đây? Đánh dấu chủ quyền à?”

“Chính xác!” Bé con vui vẻ nói, “Đây là mã Morse đó, hí hí, người ta nhìn vào không hiểu đâu. Nhưng cần gì hiểu? Chúng ta hiểu là được rồi.”

Vưu Kiện im lặng tiếp thu trò này của cậu, trong lòng càng ngày càng thấy thú vị.

Quen trẻ con rất có lợi, lúc nào cũng được giải trí đầu óc.

Sau khi đưa Âu Dương Kiều Vỹ về đến nhà, anh cũng nhanh chóng quay đầu xe chạy về nhà mình.

Hôm qua về muộn, sáng nay còn dậy khá sớm, căn bản anh chưa ngủ đủ giấc.

Lúc trở về, Vưu Kiện bước vào phòng tắm, tắm rửa cho sạch sẽ mới lên giường đánh một giấc. Khi tắm xong bước ra ngoài, anh chợt nhớ đến ký tự trên cổ tay mình.

Giơ cổ tay lên nhìn, phát hiện mấy dấu đó bị nước trôi đi một ít, còn lại vài vết mờ mờ.

Vưu Kiện đứng tại chỗ nghĩ gì đó, hồi sau bước đến bàn làm việc, tìm một cây bút bi đen.

Từng chút một, anh đồ lại lên những dấu vết mờ mờ kia.

Xong xuôi, anh cong môi cười nhẹ một cái.

Chiều chuộng một chút, cũng rất thú vị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện