Một tuần bảy ngày, mỗi ngày đều có một nhóm đảm nhiệm phần trực vệ sinh của lớp và ngoài hành lang.
Nhiệm vụ này rất thích hợp để chữa căn bệnh lười biếng cho những công chúa hạt đậu và hoàng tử hạt bí.
Đương nhiên, Âu Dương Kiều Vỹ hầu như đều được mọi người trong lớp liệt vào danh sách này.
Tuy cậu chưa từng từ chối trực vệ sinh, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ đi đổ rác.
Chúc Văn có lần trực với cậu đã phải cắn răng đi đổ rác rồi. Ngoài miệng mắng mỏ là vậy, cuối cùng vẫn vì tình bạn vĩnh cửu của hai người mà đi đổ rác giúp người nào đó.
Hôm nay lại đến phiên Âu Dương Kiều Vỹ trực nhật.
Sáng sớm đến lớp, cậu bỏ cặp lên bàn rồi tự giác đi ra ngoài tìm cây chổi. Chúc Văn đến sớm hơn, đã đứng ở góc hành lang tập trung quét rồi.
Âu Dương Kiều Vỹ đem chổi đi về phía đó, cả người tràn đầy sinh lực nói: “Hello! Cậu đến sớm quá vậy?”
Chúc Văn tựa như quét nhiều thành quen, động tác quét nhà vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái. Cô quay mặt đáp: “Ừ, hôm nay trực trong lớp nữa mà, phải đến sớm chớ! Đến muộn bị bắt đi đổ rác à nha.”
Đây cũng là lý do Âu Dương Kiều Vỹ đến trường sớm thế này này.
Cầm chổi trong tay, Âu Dương Kiều Vỹ vừa quét vừa hỏi: “Cậu ôn bài hết chưa? Sắp thi rồi.”
“Đang trực nhật thỉnh người đừng hỏi đến bài vở, được không nào?” Chúc Văn mặt mũi phụng phịu, “Lúc nào cậu cũng đem bài tập ám ảnh tớ hết.”
“Đây có ý tốt hỏi thăm cậu thôi mà.”
“Bổn cung hiểu lòng tốt của cậu, nhưng không dám nhận.” Chúc Văn quét nhà nhanh cực, thoáng một cái đã xong một góc hành lang.
Sau đó Chúc Văn xoay người đi vào phòng vệ sinh gần đó, vắt một cây lau nhà.
Bên ngoài này Âu Dương Kiều Vỹ đã quét được hơn một nửa đoạn đường. Lúc ngẩng mặt lên lơ đãng nhìn xung quanh thì vô tình phát hiện bóng dáng của Vưu Kiện vừa mới lướt qua.
Động tác quét nhà ngừng hẳn lại.
Cậu nâng mắt nhìn theo bóng dáng của anh, thấy anh đi về phía ngược lại, có vẻ như đang muốn tìm người nào đó.
Thấy vậy, Âu Dương Kiều Vỹ liếc nhìn, xem thử Chúc Văn đang ở đâu làm gì. Sau khi kiểm tra xong rồi, cậu nhanh chóng đem theo cây chổi làm người bạn đồng hành, chạy đuổi theo phía sau Vưu Kiện.
Vưu Kiện đi tìm lớp của Dương Hiểu Hoa, hình như muốn bàn chuyện gì đó. Dương Hiểu Hoa trong lớp bước ra, vẻ mặt ôn nhu cười nói với anh.
Bầu không khí giữa hai người lúc này trở nên hài hòa động lòng người.
Âu Dương Kiều Vỹ ôm chổi trong người, lén lút quan sát sau vách tường. Khi thấy Vưu Kiện đã nói chuyện xong, định xoay người đi về phía mình, cậu liền dán lưng sát tường.
Trong miệng lẩm nhẩm đếm một, hai, ba.
Khi tiếng “ba” phát ra, Vưu Kiện cũng đồng thời đi ngang qua chỗ cậu đang nấp.
Âu Dương Kiều Vỹ chớp chớp mắt, đôi chân nhanh chóng lướt lại gần bên cạnh Vưu Kiện.
Bộ dạng vừa giả vờ quét nhà vừa lượn lờ trước mặt người ta buồn cười gần chết.
Vưu Kiện sau khi nhận ra bóng người lả lướt trước mặt mình là ai rồi, anh dừng chân lại, không kìm được ho nhẹ một tiếng.
Quỷ nhỏ nào đó nghe thấy, hai tai vểnh lên, chổi vẫn được quét qua quét lại trên nền nhà.
“Thầy nói chuyện với phụ nữ nha.” Giọng nói thì thầm phát ra.
Vưu Kiện vẫn còn đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn cậu khom người quét nhà. Bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy cán chổi, dường như đang dùng lực nắm chặt lại.
“Không lo trực nhật rồi vào lớp học à?”
Bé con lượn qua trái, hừ mũi: “Thầy đừng có đánh trống lãng, em sẽ đánh…đánh vào tay thầy đó.”
Vưu Kiện ôm hai tay trước ngực, bây giờ anh dựa người vào vách tường gần đó, nhàn nhạt mỉm cười: “Lại đây, đánh đi.”
Bé con dừng bước, ngẩng mặt nhìn anh.
Sau đó quay đầu nhìn ngó xung quanh, có vẻ mọi người đã trực xong đi vào lớp hết rồi.
Lại thì lại, em không sợ đâu à.
Âu Dương Kiều Vỹ mặt mũi giận dỗi lướt nhanh đến trước mặt Vưu Kiện, buông chổi sang một góc, cầm lấy bàn tay anh đánh hai cái.
Vưu Kiện nhìn xuống lòng bàn tay chẳng bị hề hấn gì, buồn cười hỏi: “Phủi bụi hả?”
Bé con bĩu môi: “Đánh mạnh thầy đau thì làm sao? Thầy đau tim em cũng đau lắm đó.”
Vưu Kiện trỏ tay lên trán cậu, đẩy nhẹ một cái: “Lắm trò.”
Nghe anh mắng không hiểu sao lại làm cậu vui đến vậy. Trong lòng trở nên ấm áp, mặc kệ thời tiết bên ngoài khắc nghiệt vô cùng.
Âu Dương Kiều Vỹ thật ra còn muốn làm liều hơn nữa, nhưng dù gì hai người họ vẫn còn ở trong trường, đành chịu thôi.
Nhận ra gương mặt của cậu hơi xụ xuống, anh lập tức hiểu ra ý tứ.
Ở góc khuất nơi ngã rẽ cầu thang có một vách tường, vừa vặn là điểm mù của người khác.
Vưu Kiện bất ngờ đứng thẳng người, kéo tay cậu đi về phía đó. Tốc độ nhanh đến chóng mặt làm cậu hoảng hồn ôm ngực nín thở.
Bị anh đẩy vào tường, Âu Dương Kiều Vỹ hoảng loạn nói: “Nè nè, chúng ta đang ở trên hành lang đó…”
Vưu Kiện không nói nhiều, nâng cằm cậu lên ngang nhiên hôn xuống. Hôn từ trán xuống mũi, đến môi rồi cằm. Hôn xong một lượt mới chịu buông tha cho cậu.
Trái tim bé nhỏ trong lồng ngực đập bình bịch.
Bé con vẫn còn ngây người, khó khăn nghiêng đầu nhìn ra ngoài, không thấy ai mới dám thở phào.
“Thầy liều quá đi, nhưng em thích!”
Nghe thế, Vưu Kiện vừa cười vừa bẹo má cậu một cái rồi nói nhỏ: “Về lớp đi, một lát không gặp nhau được đâu. Cái này là bù cho em.”
Bé con chớp chớp mắt: “Bù thêm nữa đi.”
Vưu Kiện thoáng nghiêm mặt: “Ai mới là đứa làm liều đây?”
Bé con cúi mặt gảy móng tay, giả vờ tội nghiệp đáng thương: “Ai bảo em yêu thầy quá làm chi.”
Dạo gần đây quỷ nhỏ chuyên dùng bộ mặt đáng thương này để bức ép anh. Đối diện với khuôn mặt vừa đáng yêu vừa lanh lợi thế này, Vưu Kiện căn bản không nỡ trách mắng, ngược lại còn muốn nuông chiều hơn nữa.
Anh hơi nghiêng người, trong túi áo lấy ra một thỏi kẹo chocolate, gõ nhẹ lên chiếc miệng nhỏ lắm chuyện: “Cho em.”
Bé con nhận lấy chocolate, hai mắt sáng rỡ: “A, ngọt quá.”
Thấy cậu cười tít mắt như vậy, anh cũng thoáng mỉm cười rồi nói: “Bây giờ tôi phải đi rồi, mau vào lớp học đi. Có người thấy sẽ không hay.”
“Vâng, bye bye thầy.”
Khi Vưu Kiện vừa xoay lưng rời đi, từ đằng xa, Chúc Văn ngẩng mặt lên đã nhìn thấy anh. Ban đầu cô cũng không để ý lắm, mặc dù từ vị trí của anh mà đi xuống cầu thang có hơi kỳ lạ.
Giống như anh đang nói chuyện với ai nãy giờ vậy, bây giờ mới xoay người rời đi.
Chúc Văn nhìn vài giây rồi định quay người bỏ cây lau nhà trở lại phòng vệ sinh thì bất ngờ nhìn thấy Âu Dương Kiều Vỹ đi ra từ vách tường.
Bộ dạng của người kia có vẻ đang rất vui vẻ, cầm cây chổi mà như cầm món gì quý giá, ngu ngốc cười cười.
Chúc Văn ở đối diện, cách nhau rất xa, nét mặt lâm vào thăng trầm.
Đầu óc phân tích giống như ngọn lửa bén lên trong đống củi lớn, cháy bập bùng.
Khoan đã nào, thầy Vưu vừa rời đi từ chỗ đó, Vỹ Vỹ cũng…từ chỗ đó đi ra.
Chúc Văn nheo mắt lại, hai người này đứng ở chỗ khuất đó làm cái gì vậy ta? Không phải cậu ấy từ bỏ rồi sao?
Chuyện này…đáng suy ngẫm.
…
Từ sau khi vô tình phát hiện mối quan hệ mập mờ khó hiểu của Vưu Kiện và Âu Dương Kiều Vỹ, Chúc Văn chưa ngày nào mà không để ý động tĩnh của bạn thân.
Cô nghĩ bây giờ chưa phải lúc thích hợp để tra hỏi, trước mắt cứ tích cực quan sát xem sao.
Và sau một tuần thầm lặng quan sát từ xa, Chúc Văn mạnh dạn khẳng định mối quan hệ của hai người này không hề bình thường một chút nào!
Trong giờ tự học, Âu Dương Kiều Vỹ cùng Chúc Văn làm bài tập. Đến một bài Hóa hơi khó, Chúc Văn chọt chọt đầu bút vào má, thở dài.
“Hóa học khó quá à, đầu tớ không chứa nổi nữa.”
Âu Dương Kiều Vỹ liếc nhìn phiếu làm bài, thấy cả hai cũng đã làm hơn quá nửa, công suất không tồi.
“Vậy nghỉ ngơi xíu đi.”
Chúc Văn lập tức sống dậy: “Tuyệt quá! Nè, hôm bữa tớ vừa đọc được một bộ truyện hay lắm.”
Dạo gần đây Âu Dương Kiều Vỹ cũng bị Chúc Văn dụ dỗ đọc truyện nhiều hơn nữa. Sau khi làm bài xong, buổi tối cậu sẽ đọc vài chương truyện mà Chúc Văn giới thiệu.
Mỗi lần đọc xong một bộ truyện, trong đầu Âu Dương Kiều Vỹ cứ như được khai sáng thêm một điều mới mẻ trong cuộc sống vậy đó.
Chuyện tình trong truyện còn trắc trở gấp mấy lần.
Đôi khi cậu còn không hiểu vì sao tác giả viết được như vậy luôn?
Thật ác…
Âu Dương Kiều Vỹ bỏ máy tính xuống hỏi: “Truyện gì nữa thế?”
“Nội dung hay lắm nha. Tình yêu vụng trộm đó.”
Âu Dương Kiều Vỹ dùng môi kẹp lấy đầu bút, tùy ý gật gù. Nhưng ngay sau đó thì giật bắn mình, bởi bốn từ “tình yêu vụng trộm” như lông vũ phe phẩy quanh vành tai.
Nhột kinh khủng!
Cố gắng tự nhủ với bản thân vài điều lạc quan, Âu Dương Kiều Vỹ chú ý đến giọng nói: “Ờ, cái đó như thế nào nhỉ? Mình chưa đọc bộ nào như vậy.”
“Cậu không biết à?” Chúc Văn mỉm cười rất khó hiểu, “Kiểu hai người đó yêu nhau nhưng không cho mọi người biết nè, làm gì cũng lén lén lút lút, mập mờ lắm.”
“À à hiểu rồi nha, ra là vậy, nghe cũng kích thích tò mò.”
Chúc Văn khẽ cười, thì thầm vào tai cậu: “Yêu vụng trộm kích thích lắm, tưởng cậu biết lâu rồi.”
“…” Khoan đã, giọng điệu này…
Âu Dương Kiều Vỹ gượng gạo mỉm cười: “Làm sao mình biết được chứ? Còn chưa có người yêu đây nè.”
“Vậy hỏi cậu một câu, cậu từ bỏ thầy Vưu chưa?”
Âu Dương Kiều Vỹ càng lúc càng bối rối, liếc nhìn người bên cạnh một cái, nghĩ nghĩ nói: “Ừ ừm, tự dưng hỏi đến người đó chi vậy?”
“Trả lời đi.”
“Ừ ờ ừm…thì thì mình bảo bỏ rồi mà.”
Chúc Văn vuốt ngực thở phào: “May ghê, vậy tốt rồi. Hôm bữa tớ nhìn thấy thầy Vưu với cô Dương nói chuyện với nhau, thân thiết quá trời. Thầy còn hôn má cô Dương nữa đó. Hự, tớ cứ lo cậu nhìn cảnh đó sẽ đau lòng, xem ra bây giờ thì không cần lo nữa.”
“Hả?”
Những lời Chúc Văn vừa nói thật sự dọa Âu Dương Kiều Vỹ. Cậu không che giấu nổi cảm xúc của mình, ngây như phỗng nhìn người đối diện.
“Cậu đừng nói đùa, làm gì có chuyện đó được?”
Chúc Văn chống cằm, bình thản đến mức như chuyện kia là sự thật vậy: “Sao không thể? Thầy Vưu không có bạn gái, cô Dương không có bạn trai, tình bạn thăng cấp thành tình yêu là điều bình thường mà. Nè nè, cậu đau lòng chứ giề?”
Âu Dương Kiều Vỹ cảm giác trái tim đau nhói.
“Không có…”
Chúc Văn âm thầm quan sát biểu tình của Âu Dương Kiều Vỹ, trong lòng càng chắc chắn hơn về đáp án. Nhưng cô chưa hiểu vì sao người kia không chịu nói với mình bí mật này.
Sao lại giấu hết như vậy chứ?
Đau lòng quá đi.
Âu Dương Kiều Vỹ lúc này cũng đau lòng. Cậu không biết Chúc Văn nói có thật không, nhưng vẻ mặt kia đúng kiểu “có đánh tôi chết thì sự thật vẫn là sự thật thôi”.
Giờ tự học kéo dài hai tiếng, sau đó học sinh được nghỉ giải lao mười phút.
Chúc Văn lười biếng ngồi trong lớp nghịch điện thoại.
Khi nhìn thấy Âu Dương Kiều Vỹ đứng dậy bước ra ngoài, cô bé định đi theo nhưng rồi nghĩ lại, như vậy có hơi xâm phạm đời tư của người ta.
Vậy là an phận ngồi trong lớp.
Vì trước đó luôn có hẹn với Vưu Kiện vào giờ này, Âu Dương Kiều Vỹ hôm nay vẫn rời khỏi lớp, đến chỗ hẹn của hai người.
Nơi sân trời trước giờ chỉ có vài người đi ngang qua.
Bây giờ còn là buổi tối, càng hiếm người nào qua lại.
Âu Dương Kiều Vỹ bước đến, ngẩng mặt lên đã thấy Vưu Kiện.
Trong đầu bỗng nhớ đến chuyện Chúc Văn đã kể, trái tim bé nhỏ âm ĩ đau.
Bước lại gần, bé con nhỏ giọng gọi: “Thầy ơi…”
Vưu Kiện đang dựa tường nhìn xuống điện thoại, nghe giọng cậu liền ngẩng lên.
Phát hiện chồi non sung sức mọi ngày, hôm nay héo úa không còn sức sống.
Vưu Kiện trầm mặc nhìn bé con, sau đó hỏi: “Trong người không khỏe à?”
Bé con thật sự không còn chút hứng thú nào, ngước mắt nhìn đối phương, thẳng thừng hỏi: “Có phải thầy với cô Dương còn qua lại với nhau không ạ?”
Cô Dương? Dương Hiểu Hoa à?
Vưu Kiện nhất thời chưa kịp tiếp nhận câu hỏi này. Anh thoáng nhíu mày, nghi hoặc nhìn cậu.
“Có chuyện gì rồi à?”
Bé con rũ mắt, thật giống một chồi non thiếu nước nói: “Chúc Văn bảo nhìn thấy thầy hôn má cô Dương.”
Khụ. Hôn má?
Vưu Kiện trừng mắt, nếu hôn thì hôn môi luôn chứ hôn má làm gì? Tình yêu thiếu niên trong sáng hay sao?
Trong lòng nghĩ vậy chứ anh không định nói ra ngoài miệng, sợ sẽ dọa chết đứng chồi non đáng thương nào đó.
Nhưng mà…
Vưu Kiện nheo mắt nghĩ ngợi, sao Chúc Văn lại nói chuyện này? Mình hôn Dương Hiểu Hoa bao giờ nhỉ? Hay là…con bé nhử mồi?
Lại nhìn qua phía Âu Dương Kiều Vỹ, anh cúi mặt cười một tiếng.
Và rồi quỷ nhỏ này không ngần ngại đớp luôn miếng mồi béo bở đó?
Âu Dương Kiều Vỹ nghe thấy anh cười, trong lòng càng hoang mang cực độ.
Ngẩng mặt lên, bé con vừa lo sợ vừa ủy khuất sắp khóc: “Thầy cười gì vậy? Thầy…thầy thật sự làm vậy rồi à?”
Haiz…
Vưu Kiện khẽ thở dài một tiếng, ngón tay quệt nhẹ viền mắt của cậu, nói: “Tôi hôn cô ấy làm gì chứ? Hôn chồi non đáng yêu mềm mại hơn nhiều.”
Hết chương 62.
Nhiệm vụ này rất thích hợp để chữa căn bệnh lười biếng cho những công chúa hạt đậu và hoàng tử hạt bí.
Đương nhiên, Âu Dương Kiều Vỹ hầu như đều được mọi người trong lớp liệt vào danh sách này.
Tuy cậu chưa từng từ chối trực vệ sinh, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ đi đổ rác.
Chúc Văn có lần trực với cậu đã phải cắn răng đi đổ rác rồi. Ngoài miệng mắng mỏ là vậy, cuối cùng vẫn vì tình bạn vĩnh cửu của hai người mà đi đổ rác giúp người nào đó.
Hôm nay lại đến phiên Âu Dương Kiều Vỹ trực nhật.
Sáng sớm đến lớp, cậu bỏ cặp lên bàn rồi tự giác đi ra ngoài tìm cây chổi. Chúc Văn đến sớm hơn, đã đứng ở góc hành lang tập trung quét rồi.
Âu Dương Kiều Vỹ đem chổi đi về phía đó, cả người tràn đầy sinh lực nói: “Hello! Cậu đến sớm quá vậy?”
Chúc Văn tựa như quét nhiều thành quen, động tác quét nhà vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái. Cô quay mặt đáp: “Ừ, hôm nay trực trong lớp nữa mà, phải đến sớm chớ! Đến muộn bị bắt đi đổ rác à nha.”
Đây cũng là lý do Âu Dương Kiều Vỹ đến trường sớm thế này này.
Cầm chổi trong tay, Âu Dương Kiều Vỹ vừa quét vừa hỏi: “Cậu ôn bài hết chưa? Sắp thi rồi.”
“Đang trực nhật thỉnh người đừng hỏi đến bài vở, được không nào?” Chúc Văn mặt mũi phụng phịu, “Lúc nào cậu cũng đem bài tập ám ảnh tớ hết.”
“Đây có ý tốt hỏi thăm cậu thôi mà.”
“Bổn cung hiểu lòng tốt của cậu, nhưng không dám nhận.” Chúc Văn quét nhà nhanh cực, thoáng một cái đã xong một góc hành lang.
Sau đó Chúc Văn xoay người đi vào phòng vệ sinh gần đó, vắt một cây lau nhà.
Bên ngoài này Âu Dương Kiều Vỹ đã quét được hơn một nửa đoạn đường. Lúc ngẩng mặt lên lơ đãng nhìn xung quanh thì vô tình phát hiện bóng dáng của Vưu Kiện vừa mới lướt qua.
Động tác quét nhà ngừng hẳn lại.
Cậu nâng mắt nhìn theo bóng dáng của anh, thấy anh đi về phía ngược lại, có vẻ như đang muốn tìm người nào đó.
Thấy vậy, Âu Dương Kiều Vỹ liếc nhìn, xem thử Chúc Văn đang ở đâu làm gì. Sau khi kiểm tra xong rồi, cậu nhanh chóng đem theo cây chổi làm người bạn đồng hành, chạy đuổi theo phía sau Vưu Kiện.
Vưu Kiện đi tìm lớp của Dương Hiểu Hoa, hình như muốn bàn chuyện gì đó. Dương Hiểu Hoa trong lớp bước ra, vẻ mặt ôn nhu cười nói với anh.
Bầu không khí giữa hai người lúc này trở nên hài hòa động lòng người.
Âu Dương Kiều Vỹ ôm chổi trong người, lén lút quan sát sau vách tường. Khi thấy Vưu Kiện đã nói chuyện xong, định xoay người đi về phía mình, cậu liền dán lưng sát tường.
Trong miệng lẩm nhẩm đếm một, hai, ba.
Khi tiếng “ba” phát ra, Vưu Kiện cũng đồng thời đi ngang qua chỗ cậu đang nấp.
Âu Dương Kiều Vỹ chớp chớp mắt, đôi chân nhanh chóng lướt lại gần bên cạnh Vưu Kiện.
Bộ dạng vừa giả vờ quét nhà vừa lượn lờ trước mặt người ta buồn cười gần chết.
Vưu Kiện sau khi nhận ra bóng người lả lướt trước mặt mình là ai rồi, anh dừng chân lại, không kìm được ho nhẹ một tiếng.
Quỷ nhỏ nào đó nghe thấy, hai tai vểnh lên, chổi vẫn được quét qua quét lại trên nền nhà.
“Thầy nói chuyện với phụ nữ nha.” Giọng nói thì thầm phát ra.
Vưu Kiện vẫn còn đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn cậu khom người quét nhà. Bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy cán chổi, dường như đang dùng lực nắm chặt lại.
“Không lo trực nhật rồi vào lớp học à?”
Bé con lượn qua trái, hừ mũi: “Thầy đừng có đánh trống lãng, em sẽ đánh…đánh vào tay thầy đó.”
Vưu Kiện ôm hai tay trước ngực, bây giờ anh dựa người vào vách tường gần đó, nhàn nhạt mỉm cười: “Lại đây, đánh đi.”
Bé con dừng bước, ngẩng mặt nhìn anh.
Sau đó quay đầu nhìn ngó xung quanh, có vẻ mọi người đã trực xong đi vào lớp hết rồi.
Lại thì lại, em không sợ đâu à.
Âu Dương Kiều Vỹ mặt mũi giận dỗi lướt nhanh đến trước mặt Vưu Kiện, buông chổi sang một góc, cầm lấy bàn tay anh đánh hai cái.
Vưu Kiện nhìn xuống lòng bàn tay chẳng bị hề hấn gì, buồn cười hỏi: “Phủi bụi hả?”
Bé con bĩu môi: “Đánh mạnh thầy đau thì làm sao? Thầy đau tim em cũng đau lắm đó.”
Vưu Kiện trỏ tay lên trán cậu, đẩy nhẹ một cái: “Lắm trò.”
Nghe anh mắng không hiểu sao lại làm cậu vui đến vậy. Trong lòng trở nên ấm áp, mặc kệ thời tiết bên ngoài khắc nghiệt vô cùng.
Âu Dương Kiều Vỹ thật ra còn muốn làm liều hơn nữa, nhưng dù gì hai người họ vẫn còn ở trong trường, đành chịu thôi.
Nhận ra gương mặt của cậu hơi xụ xuống, anh lập tức hiểu ra ý tứ.
Ở góc khuất nơi ngã rẽ cầu thang có một vách tường, vừa vặn là điểm mù của người khác.
Vưu Kiện bất ngờ đứng thẳng người, kéo tay cậu đi về phía đó. Tốc độ nhanh đến chóng mặt làm cậu hoảng hồn ôm ngực nín thở.
Bị anh đẩy vào tường, Âu Dương Kiều Vỹ hoảng loạn nói: “Nè nè, chúng ta đang ở trên hành lang đó…”
Vưu Kiện không nói nhiều, nâng cằm cậu lên ngang nhiên hôn xuống. Hôn từ trán xuống mũi, đến môi rồi cằm. Hôn xong một lượt mới chịu buông tha cho cậu.
Trái tim bé nhỏ trong lồng ngực đập bình bịch.
Bé con vẫn còn ngây người, khó khăn nghiêng đầu nhìn ra ngoài, không thấy ai mới dám thở phào.
“Thầy liều quá đi, nhưng em thích!”
Nghe thế, Vưu Kiện vừa cười vừa bẹo má cậu một cái rồi nói nhỏ: “Về lớp đi, một lát không gặp nhau được đâu. Cái này là bù cho em.”
Bé con chớp chớp mắt: “Bù thêm nữa đi.”
Vưu Kiện thoáng nghiêm mặt: “Ai mới là đứa làm liều đây?”
Bé con cúi mặt gảy móng tay, giả vờ tội nghiệp đáng thương: “Ai bảo em yêu thầy quá làm chi.”
Dạo gần đây quỷ nhỏ chuyên dùng bộ mặt đáng thương này để bức ép anh. Đối diện với khuôn mặt vừa đáng yêu vừa lanh lợi thế này, Vưu Kiện căn bản không nỡ trách mắng, ngược lại còn muốn nuông chiều hơn nữa.
Anh hơi nghiêng người, trong túi áo lấy ra một thỏi kẹo chocolate, gõ nhẹ lên chiếc miệng nhỏ lắm chuyện: “Cho em.”
Bé con nhận lấy chocolate, hai mắt sáng rỡ: “A, ngọt quá.”
Thấy cậu cười tít mắt như vậy, anh cũng thoáng mỉm cười rồi nói: “Bây giờ tôi phải đi rồi, mau vào lớp học đi. Có người thấy sẽ không hay.”
“Vâng, bye bye thầy.”
Khi Vưu Kiện vừa xoay lưng rời đi, từ đằng xa, Chúc Văn ngẩng mặt lên đã nhìn thấy anh. Ban đầu cô cũng không để ý lắm, mặc dù từ vị trí của anh mà đi xuống cầu thang có hơi kỳ lạ.
Giống như anh đang nói chuyện với ai nãy giờ vậy, bây giờ mới xoay người rời đi.
Chúc Văn nhìn vài giây rồi định quay người bỏ cây lau nhà trở lại phòng vệ sinh thì bất ngờ nhìn thấy Âu Dương Kiều Vỹ đi ra từ vách tường.
Bộ dạng của người kia có vẻ đang rất vui vẻ, cầm cây chổi mà như cầm món gì quý giá, ngu ngốc cười cười.
Chúc Văn ở đối diện, cách nhau rất xa, nét mặt lâm vào thăng trầm.
Đầu óc phân tích giống như ngọn lửa bén lên trong đống củi lớn, cháy bập bùng.
Khoan đã nào, thầy Vưu vừa rời đi từ chỗ đó, Vỹ Vỹ cũng…từ chỗ đó đi ra.
Chúc Văn nheo mắt lại, hai người này đứng ở chỗ khuất đó làm cái gì vậy ta? Không phải cậu ấy từ bỏ rồi sao?
Chuyện này…đáng suy ngẫm.
…
Từ sau khi vô tình phát hiện mối quan hệ mập mờ khó hiểu của Vưu Kiện và Âu Dương Kiều Vỹ, Chúc Văn chưa ngày nào mà không để ý động tĩnh của bạn thân.
Cô nghĩ bây giờ chưa phải lúc thích hợp để tra hỏi, trước mắt cứ tích cực quan sát xem sao.
Và sau một tuần thầm lặng quan sát từ xa, Chúc Văn mạnh dạn khẳng định mối quan hệ của hai người này không hề bình thường một chút nào!
Trong giờ tự học, Âu Dương Kiều Vỹ cùng Chúc Văn làm bài tập. Đến một bài Hóa hơi khó, Chúc Văn chọt chọt đầu bút vào má, thở dài.
“Hóa học khó quá à, đầu tớ không chứa nổi nữa.”
Âu Dương Kiều Vỹ liếc nhìn phiếu làm bài, thấy cả hai cũng đã làm hơn quá nửa, công suất không tồi.
“Vậy nghỉ ngơi xíu đi.”
Chúc Văn lập tức sống dậy: “Tuyệt quá! Nè, hôm bữa tớ vừa đọc được một bộ truyện hay lắm.”
Dạo gần đây Âu Dương Kiều Vỹ cũng bị Chúc Văn dụ dỗ đọc truyện nhiều hơn nữa. Sau khi làm bài xong, buổi tối cậu sẽ đọc vài chương truyện mà Chúc Văn giới thiệu.
Mỗi lần đọc xong một bộ truyện, trong đầu Âu Dương Kiều Vỹ cứ như được khai sáng thêm một điều mới mẻ trong cuộc sống vậy đó.
Chuyện tình trong truyện còn trắc trở gấp mấy lần.
Đôi khi cậu còn không hiểu vì sao tác giả viết được như vậy luôn?
Thật ác…
Âu Dương Kiều Vỹ bỏ máy tính xuống hỏi: “Truyện gì nữa thế?”
“Nội dung hay lắm nha. Tình yêu vụng trộm đó.”
Âu Dương Kiều Vỹ dùng môi kẹp lấy đầu bút, tùy ý gật gù. Nhưng ngay sau đó thì giật bắn mình, bởi bốn từ “tình yêu vụng trộm” như lông vũ phe phẩy quanh vành tai.
Nhột kinh khủng!
Cố gắng tự nhủ với bản thân vài điều lạc quan, Âu Dương Kiều Vỹ chú ý đến giọng nói: “Ờ, cái đó như thế nào nhỉ? Mình chưa đọc bộ nào như vậy.”
“Cậu không biết à?” Chúc Văn mỉm cười rất khó hiểu, “Kiểu hai người đó yêu nhau nhưng không cho mọi người biết nè, làm gì cũng lén lén lút lút, mập mờ lắm.”
“À à hiểu rồi nha, ra là vậy, nghe cũng kích thích tò mò.”
Chúc Văn khẽ cười, thì thầm vào tai cậu: “Yêu vụng trộm kích thích lắm, tưởng cậu biết lâu rồi.”
“…” Khoan đã, giọng điệu này…
Âu Dương Kiều Vỹ gượng gạo mỉm cười: “Làm sao mình biết được chứ? Còn chưa có người yêu đây nè.”
“Vậy hỏi cậu một câu, cậu từ bỏ thầy Vưu chưa?”
Âu Dương Kiều Vỹ càng lúc càng bối rối, liếc nhìn người bên cạnh một cái, nghĩ nghĩ nói: “Ừ ừm, tự dưng hỏi đến người đó chi vậy?”
“Trả lời đi.”
“Ừ ờ ừm…thì thì mình bảo bỏ rồi mà.”
Chúc Văn vuốt ngực thở phào: “May ghê, vậy tốt rồi. Hôm bữa tớ nhìn thấy thầy Vưu với cô Dương nói chuyện với nhau, thân thiết quá trời. Thầy còn hôn má cô Dương nữa đó. Hự, tớ cứ lo cậu nhìn cảnh đó sẽ đau lòng, xem ra bây giờ thì không cần lo nữa.”
“Hả?”
Những lời Chúc Văn vừa nói thật sự dọa Âu Dương Kiều Vỹ. Cậu không che giấu nổi cảm xúc của mình, ngây như phỗng nhìn người đối diện.
“Cậu đừng nói đùa, làm gì có chuyện đó được?”
Chúc Văn chống cằm, bình thản đến mức như chuyện kia là sự thật vậy: “Sao không thể? Thầy Vưu không có bạn gái, cô Dương không có bạn trai, tình bạn thăng cấp thành tình yêu là điều bình thường mà. Nè nè, cậu đau lòng chứ giề?”
Âu Dương Kiều Vỹ cảm giác trái tim đau nhói.
“Không có…”
Chúc Văn âm thầm quan sát biểu tình của Âu Dương Kiều Vỹ, trong lòng càng chắc chắn hơn về đáp án. Nhưng cô chưa hiểu vì sao người kia không chịu nói với mình bí mật này.
Sao lại giấu hết như vậy chứ?
Đau lòng quá đi.
Âu Dương Kiều Vỹ lúc này cũng đau lòng. Cậu không biết Chúc Văn nói có thật không, nhưng vẻ mặt kia đúng kiểu “có đánh tôi chết thì sự thật vẫn là sự thật thôi”.
Giờ tự học kéo dài hai tiếng, sau đó học sinh được nghỉ giải lao mười phút.
Chúc Văn lười biếng ngồi trong lớp nghịch điện thoại.
Khi nhìn thấy Âu Dương Kiều Vỹ đứng dậy bước ra ngoài, cô bé định đi theo nhưng rồi nghĩ lại, như vậy có hơi xâm phạm đời tư của người ta.
Vậy là an phận ngồi trong lớp.
Vì trước đó luôn có hẹn với Vưu Kiện vào giờ này, Âu Dương Kiều Vỹ hôm nay vẫn rời khỏi lớp, đến chỗ hẹn của hai người.
Nơi sân trời trước giờ chỉ có vài người đi ngang qua.
Bây giờ còn là buổi tối, càng hiếm người nào qua lại.
Âu Dương Kiều Vỹ bước đến, ngẩng mặt lên đã thấy Vưu Kiện.
Trong đầu bỗng nhớ đến chuyện Chúc Văn đã kể, trái tim bé nhỏ âm ĩ đau.
Bước lại gần, bé con nhỏ giọng gọi: “Thầy ơi…”
Vưu Kiện đang dựa tường nhìn xuống điện thoại, nghe giọng cậu liền ngẩng lên.
Phát hiện chồi non sung sức mọi ngày, hôm nay héo úa không còn sức sống.
Vưu Kiện trầm mặc nhìn bé con, sau đó hỏi: “Trong người không khỏe à?”
Bé con thật sự không còn chút hứng thú nào, ngước mắt nhìn đối phương, thẳng thừng hỏi: “Có phải thầy với cô Dương còn qua lại với nhau không ạ?”
Cô Dương? Dương Hiểu Hoa à?
Vưu Kiện nhất thời chưa kịp tiếp nhận câu hỏi này. Anh thoáng nhíu mày, nghi hoặc nhìn cậu.
“Có chuyện gì rồi à?”
Bé con rũ mắt, thật giống một chồi non thiếu nước nói: “Chúc Văn bảo nhìn thấy thầy hôn má cô Dương.”
Khụ. Hôn má?
Vưu Kiện trừng mắt, nếu hôn thì hôn môi luôn chứ hôn má làm gì? Tình yêu thiếu niên trong sáng hay sao?
Trong lòng nghĩ vậy chứ anh không định nói ra ngoài miệng, sợ sẽ dọa chết đứng chồi non đáng thương nào đó.
Nhưng mà…
Vưu Kiện nheo mắt nghĩ ngợi, sao Chúc Văn lại nói chuyện này? Mình hôn Dương Hiểu Hoa bao giờ nhỉ? Hay là…con bé nhử mồi?
Lại nhìn qua phía Âu Dương Kiều Vỹ, anh cúi mặt cười một tiếng.
Và rồi quỷ nhỏ này không ngần ngại đớp luôn miếng mồi béo bở đó?
Âu Dương Kiều Vỹ nghe thấy anh cười, trong lòng càng hoang mang cực độ.
Ngẩng mặt lên, bé con vừa lo sợ vừa ủy khuất sắp khóc: “Thầy cười gì vậy? Thầy…thầy thật sự làm vậy rồi à?”
Haiz…
Vưu Kiện khẽ thở dài một tiếng, ngón tay quệt nhẹ viền mắt của cậu, nói: “Tôi hôn cô ấy làm gì chứ? Hôn chồi non đáng yêu mềm mại hơn nhiều.”
Hết chương 62.
Danh sách chương