Liêu Kế Hải trong trí nhớ của Âu Dương Kiều Vỹ thật ra khá mờ nhạt.
Từ lúc cậu còn nhỏ, hai người đã không gặp mặt nhau thường xuyên rồi.
Vì Âu Dương Chấn Anh không thích Liêu Kế Hải. Liêu Kế Hải thì không quan tâm đến anh rể nghĩ gì về mình, nhưng đương nhiên không tiếp xúc với ông là cách tốt nhất.
Đôi khi Liêu Mịch là người đứng giữa giải quyết những mâu thuẫn của hai người họ. Có lúc bà còn nghĩ hai người đàn ông này đều đã lớn cả rồi nhưng sao vẫn trẻ con ấu trĩ đến thế? Lý do Âu Dương Chấn Anh không thích Liêu Kế Hải rất đơn giản. Vì anh là người trong giới giải trí. Tuy anh không phải là một diễn viên hay ca sĩ hay người mẫu, nhưng anh có mối quan hệ mờ ám với người trong giới đó, cho nên tính cách cũng phóng khoáng phong lưu không kém.
Nhiều lần trên mặt báo đã đưa tin đồn về chuyện yêu đương mập mờ giữa Liêu Kế Hải cùng những người trong giới giải trí. Song, cho cùng thì tin đồn vẫn là tin đồn, chỉ có người trong cuộc mới biết rõ thực hư như thế nào mà thôi.
Nhưng mà đã có cái gọi là tin đồn, nếu không phải năm phần thì cũng phải có ba phần sự thật trong đó.
Điều này càng khiến cho kiểu người nghiêm túc chính trực như Âu Dương Chấn Anh không muốn tiếp xúc với Liêu Kế Hải.
Liêu Mịch sau vài giây ngẩn người mới lên tiếng: “Vào nhà đi.”
Liêu Kế Hải đi theo phía sau, mang trong tay hai chiếc túi rất lớn, đặt xuống đất.
Sau đó anh nhìn thấy Âu Dương Kiều Vỹ, cũng vì tính tình phóng khoáng, anh bước đến ôm chầm lấy bé con.
“Bảo bối, có nhớ cậu không nào?”
Âu Dương Kiều Vỹ bị anh ôm rất chặt, đương nhiên ngửi được mùi nước hoa vô cùng quyết rũ. Nhưng mũi cậu thuộc loại nhạy cảm, hít một chút đã muốn hắt xì liên tục.
Liêu Kế Hải tách khỏi bé con, đưa tay nựng hai cái má phúng phính, thiếu điều muốn gặm một phát như gặm bánh bao.
Liêu Mịch ngồi ở ghế nhìn thấy cảnh này, cảm thấy hơi nhức đầu.
“Kế Hải, đừng dọa thằng bé nữa.”
Liêu Kế Hải nhíu mi, giả vờ hờn dỗi: “Cái gì mà dọa chứ? Em đang bày tỏ tình cảm của mình thôi mà.”
Một loạt động thái của anh nhất thời khiến cho Âu Dương Kiều Vỹ ngây như phỗng. Bé con sờ sờ mặt mình, sau đó vô tình ngửi thấy mùi nước hoa của anh dính lên áo, không khỏi bĩu môi.
Liêu Kế Hải quay người đi vòng qua ghế salon ngồi xuống. Một tay chống cằm, tay còn lại nâng tách trà uống, sau đó cảm thấy đầu lưỡi nhạt thếch, vậy là dẹp qua một bên.
Liêu Mịch quá rõ tính cách của anh, cho nên không ý kiến nhiều, chỉ hỏi: “Đã xong công việc bên đó rồi sao?”
“Ừm, vừa xong thì em bay về liền đây. Nói là người đại diện chứ em thấy em không khác gì bảo mẫu cả.”
Liêu Kế Hải ngửa cổ thở một hơi bất mãn: “Thằng ranh con đó mới tí tuổi đã láo xược, đôi lúc nếu như em không phải người đại diện của nó, chắc chắn sẽ cho nó no đòn.”
Công việc của Liêu Kế Hải là người đại diện cho ca sĩ. Mà đối tượng anh phải quản lý lại chính là một kẻ có thế lực phía sau rất vững vàng, thường gọi là con ông cháu cha.
Chính vì điều này đã ngăn chặn ý nghĩ đánh nhừ đòn của Liêu Kế Hải.
Thật sự anh vẫn yêu thích công việc này, yêu thích giới giải trí đầy ánh hào quang kia, mặc dù anh chưa từng xuất hiện trên đài truyền hình.
Thế nhưng, không ai là không biết đến anh, một người quản lý đại tài, đầu óc thông minh lanh lợi, tính cách cũng tương đối ranh mãnh.
Quan trọng là, sau lưng anh còn có một kẻ quyền lực làm bệ đỡ.
Cho nên mới nổ ra không ít tin đồn yêu đương nhăng nhít mờ ám như vậy.
Liêu Mịch nhìn anh, định nói tiếp thì Âu Dương Kiều Vỹ bất ngờ đi đến, ngồi trên tay vịn của ghế, cả người dán chặt vào anh.
Bây giờ thì cậu nhớ ra rồi.
Liêu Kế Hải là người biết rất rõ mọi thứ trong giới giải trí, điều này cũng chứng tỏ anh sẽ có vài mối quan hệ thân thiết với nghệ sĩ nổi tiếng.
Âu Dương Kiều Vỹ cũng từng có ước mơ sẽ bước chân vào thế giới hào nhoáng này, nhưng Âu Dương Chấn Anh đã kịp thời ngăn chặn suy nghĩ táo bạo đó.
Ông chưa từng nghĩ con trai mình sẽ giống như Liêu Kế Hải, phóng khoáng đến mức phóng đãng, sẵn sàng vứt bỏ nhiều thứ để đánh đổi những điều ảo vọng hơn.
Với cả, giới giải trí chỉ được cái vẻ đẹp bên ngoài, bên trong toàn là cám dỗ thối nát, liệu con trai của ông có trụ nổi hay không?
Âu Dương Kiều Vỹ dán sát người Liêu Kế Hải, chỉ vào hai túi lớn hỏi: “Cậu, cậu mua gì nhiều thế?”
Liêu Kế Hải cười cười: “Quà cho con đó. Mua từ bên nước ngoài, hàng xịn lắm.”
“Thật á?” Hai mắt bé con sáng lên, “Cậu qua bên đó có gặp được nhiều nghệ sĩ nước ngoài không?”
Liêu Kế Hải nhớ lại khoảng thời gian mình đi công tác, hầu như toàn bộ thời gian đều phải quản lý thằng cháu ngỗ nghịch của nhà họ Khương.
“Cũng có gặp, nhưng cậu rất bận, không có thời gian liếc nhìn họ nữa là.”
“Bận đến vậy sao?” Âu Dương Kiều Vỹ há miệng kinh ngạc, sau đó tưởng tượng viễn cảnh bận rộn nhưng ngầu chết người đó, trái lại thích thú vô cùng.
Dường như nhìn ra đối phương hứng thú với chuyện này, Liêu Kế Hải mới chậm rãi quan sát cháu trai của mình.
Dáng vẻ rất được, hoàn toàn có thể chấm 9/10.
Khuôn mặt đáng yêu, trắng trẻo, ngũ quan hài hòa, tinh tế.
Nếu ném vào thế giới giải trí, Âu Dương Kiều Vỹ chắc chắn sẽ nhanh chóng nổi tiếng bởi cụm từ “tiểu thịt tươi” người người săn đón.
Tư chất này…cũng rất tuyệt.
Nếu anh nhớ không lầm, Âu Dương Kiều Vỹ còn biết đàn và hát, nếu hướng đến trở thành ca sĩ cũng là một ý kiến không tồi.
Liêu Kế Hải nheo mắt đánh giá, sau đó bỗng nói: “Bảo bối, con đứng dậy một chút.”
Âu Dương Kiều Vỹ ngoảnh đầu nhìn, sau đó ngoan ngoãn đứng dậy theo lời anh nói.
Nhìn từ trên xuống dưới, Liêu Kế Hải cong môi mỉm cười.
Vóc dáng của thằng bé tương đối vừa phải, tuy chưa đúng tiêu chuẩn của một người mẫu biểu diễn trên sàn catwalk, nhưng mà hiện tại thằng bé còn đang tuổi dậy thì, nhiều năm sau luyện tập thêm chắc chắn sẽ cải thiện được.
Trước mắt thì…hợp với người mẫu ảnh.
Liêu Mịch ở đối diện phát hiện ánh mắt của Liêu Kế Hải có gì đó mờ ám, bà lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
“Liêu Kế Hải, chị cảnh cáo em đấy!”
Liêu Kế Hải giật bắn mình.
Mà Âu Dương Kiều Vỹ cũng bị dọa hết hồn.
“Chị hai…khụ, chị làm gì căng thế?”
Liêu Mịch lần này nghiêm túc nhìn anh: “Chị mà nói cho anh rể em biết thì em có mà trốn ở nhà luôn đi.”
Liêu Kế Hải thừa biết suy nghĩ của mình đã bị bại lộ, nhưng anh vẫn giả vờ giả vịt cười bảo: “Không có, em không dám nghĩ bậy đâu nha.”
“Nhưng mà…chị có nhớ hồi Tiểu Vỹ còn bé không, lúc thôi nôi thằng bé đã cầm vào tờ tạp chí đấy.”
Liêu Mịch hầm hầm nhìn anh.
Liêu Kế Hải thành công kích thích sự tò mò của người còn lại.
Âu Dương Kiều Vỹ đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, tò mò hỏi dồn: “Cậu, con cầm tạp chí lên thật á?”
“Ừ. Tạp chí thời trang đấy, chỉ toàn là ảnh thôi.” Liêu Kế Hải vuốt tóc bé con, giống như vừa tìm ra báu vật sáng giá, nâng niu trong lòng bàn tay.
“Mà con biết đấy, ông bà xưa hay bảo, nếu lúc bé con cầm vào thứ gì, lớn lên sẽ theo nghề nghiệp đó. Như vậy nếu như ngày xưa con cầm tạp chí thời trang, một sẽ là nhiếp ảnh gia, hai…sẽ là người mẫu ảnh.”
Âu Dương Kiều Vỹ tròn mắt nhìn đối phương, trong lòng đã tự vẽ ra rất nhiều viễn cảnh tương lai đầy ánh hào quang.
Mình không có hứng thú với nhiếp ảnh gia, nhưng mà người mẫu ảnh thì…
“Cậu, làm người mẫu ảnh có khó không ạ?”
“Tiểu Vỹ, đừng hỏi nữa, lên phòng làm bài đi con.”
Sau khi cậu hỏi, bà liền lên tiếng ngăn lại.
Nghiêng mặt nhìn qua, cậu phát hiện nét mặt của mẹ không tốt lắm, bèn nuốt nước bọt, không hỏi nữa.
Liêu Kế Hải cũng chú ý đến gương mặt của chị gái, anh cười khổ trong lòng.
Này này đừng khinh thường công việc của người khác vậy chứ?
Mỗi người đều có ước mơ riêng mà, sao lại độc đoán như thế được nhỉ?
Trong lòng nghĩ một đằng, ngoài miệng nói một nẻo.
Liêu Kế Hải vỗ vỗ đầu Âu Dương Kiều Vỹ: “Con lên phòng học bài trước đi, tối nay cậu nói chuyện với con, ha.”
“Làm sao nói chuyện được ạ?”
“Hôm nay cậu ngủ lại đây mà.”
Lần này đến lượt Liêu Mịch sửng sốt: “Gì cơ? Em không nói trước với chị được à?”
Liêu Kế Hải mỉm cười đầy phong lưu: “Chị hai, bây giờ em nói rồi đó, hôm nay em ngủ lại đây nha.”
Liêu Mịch liếc anh: “Anh rể của em sắp về rồi đấy.”
“Mặc kệ! Anh ấy có thể đuổi em ra ngoài được sao?”
Cuối cùng, tối hôm ấy Liêu Kế Hải buộc phải thuê khách sạn ngủ lại. Vì trời quá khuya, bên ngoài tuyết rơi làm cản trở giao thông, anh đành cắn răng tốn tiền ngủ ở khách sạn một đêm, sáng hôm sau mới có thể về đến nhà được.
…
Thịnh Thế là một công ty giải trí nổi tiếng nhất nhì trong giới showbiz.
Chủ tịch của Thịnh Thế là Khương Thịnh. Hắn ta có cháu trai tên Khương Vệ Tôn, cũng là đối tượng mà Liêu Kế Hải chịu trách nhiệm là người đại diện.
Ngoài công việc làm người đại diện cho Khương Vệ Tôn, Liêu Kế Hải còn phụ trách thêm nhiều mảng trong công ty nữa.
Tiếng nói của anh trong Thịnh Thế cũng tương đối nặng ký, hầu như chưa có nhân viên nào dám ngang nhiên cãi lời của anh hết.
Nhưng mà người ngoài thì chưa chắc đã vậy.
Liêu Kế Hải cầm điện thoại, tức giận mắng: “Cậu Chúc, cậu làm quản lý như thế sao không xin nghỉ phép sớm hơn một chút đi? Để người khác còn bớt phiền đi một chút.”
Đầu dây bên kia giống như đang xin lỗi rối rít.
Cơn giận trong người chưa nguôi, Liêu Kế Hải lạnh nhạt nói: “Nói rõ với thằng nhóc đấy, nhớ uống thuốc cho đều vào, bỏ một cử liền lên cơn động kinh. Ngôi sao như thế phế lắm!”
Dứt lời anh liền cúp máy.
Một người trong tổ đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Anh Liêu, vậy…buổi chụp hôm nay thế nào ạ? Cái kia chúng ta đã bảo sẽ độc quyền cho cậu Thôi, liệu có…”
Chưa đợi cô nói hết, Liêu Kế Hải cười lên một tiếng bình thản: “Đổi người thôi. Người ta đã không tôn trọng mình, việc gì mình phải sợ mất lòng chứ?”
Cô gái trừng lớn mắt kinh ngạc, thật sự sẽ đổi sao? Nhưng mà…Thôi Kỳ Sinh là ảnh đế trẻ tuổi đầy tiềm năng của Thịnh Thế, cậu ấy muốn thế nào là được thế đó.
Buổi chụp hình này cũng là dành riêng cho Thôi Kỳ Sinh để cậu được lên trang bìa tạp chí.
Nếu như…thẳng thừng đổi người như vậy, có phải sẽ chọc tức lẫn nhau hay không?
Liêu Kế Hải giơ cổ tay nhìn đồng hồ, nhíu mày nói: “Vẫn chuẩn bị tiếp đi, tôi sẽ tìm người.”
Thấy bóng lưng anh rời khỏi phòng, cả đoàn người đưa mắt nhìn nhau.
Ai cũng biết Thôi Kỳ Sinh là con cưng của Thịnh Thế, lần này xem ra…Liêu Kế Hải đã làm liều rồi.
Trong đám người đang nhìn nhau đầy hoang mang đó, chỉ duy nhất có một người không để tâm đến.
Hay nói thẳng ra, vì hắn biết rõ lý do vì sao Liêu Kế Hải dám đá Thôi Kỳ Sinh ra khỏi dự án này, cho nên mới không thèm lo sợ.
Liêu Kế Hải rời khỏi phòng, gọi điện thoại cho một người.
Đầu dây bên kia reo lên nhiều tiếng chuông, đến khi anh sắp tắt máy thì một giọng nói cất lên.
“Cậu gọi con à? Có chuyện gì thế ạ?”
Hết chương 64.
Từ lúc cậu còn nhỏ, hai người đã không gặp mặt nhau thường xuyên rồi.
Vì Âu Dương Chấn Anh không thích Liêu Kế Hải. Liêu Kế Hải thì không quan tâm đến anh rể nghĩ gì về mình, nhưng đương nhiên không tiếp xúc với ông là cách tốt nhất.
Đôi khi Liêu Mịch là người đứng giữa giải quyết những mâu thuẫn của hai người họ. Có lúc bà còn nghĩ hai người đàn ông này đều đã lớn cả rồi nhưng sao vẫn trẻ con ấu trĩ đến thế? Lý do Âu Dương Chấn Anh không thích Liêu Kế Hải rất đơn giản. Vì anh là người trong giới giải trí. Tuy anh không phải là một diễn viên hay ca sĩ hay người mẫu, nhưng anh có mối quan hệ mờ ám với người trong giới đó, cho nên tính cách cũng phóng khoáng phong lưu không kém.
Nhiều lần trên mặt báo đã đưa tin đồn về chuyện yêu đương mập mờ giữa Liêu Kế Hải cùng những người trong giới giải trí. Song, cho cùng thì tin đồn vẫn là tin đồn, chỉ có người trong cuộc mới biết rõ thực hư như thế nào mà thôi.
Nhưng mà đã có cái gọi là tin đồn, nếu không phải năm phần thì cũng phải có ba phần sự thật trong đó.
Điều này càng khiến cho kiểu người nghiêm túc chính trực như Âu Dương Chấn Anh không muốn tiếp xúc với Liêu Kế Hải.
Liêu Mịch sau vài giây ngẩn người mới lên tiếng: “Vào nhà đi.”
Liêu Kế Hải đi theo phía sau, mang trong tay hai chiếc túi rất lớn, đặt xuống đất.
Sau đó anh nhìn thấy Âu Dương Kiều Vỹ, cũng vì tính tình phóng khoáng, anh bước đến ôm chầm lấy bé con.
“Bảo bối, có nhớ cậu không nào?”
Âu Dương Kiều Vỹ bị anh ôm rất chặt, đương nhiên ngửi được mùi nước hoa vô cùng quyết rũ. Nhưng mũi cậu thuộc loại nhạy cảm, hít một chút đã muốn hắt xì liên tục.
Liêu Kế Hải tách khỏi bé con, đưa tay nựng hai cái má phúng phính, thiếu điều muốn gặm một phát như gặm bánh bao.
Liêu Mịch ngồi ở ghế nhìn thấy cảnh này, cảm thấy hơi nhức đầu.
“Kế Hải, đừng dọa thằng bé nữa.”
Liêu Kế Hải nhíu mi, giả vờ hờn dỗi: “Cái gì mà dọa chứ? Em đang bày tỏ tình cảm của mình thôi mà.”
Một loạt động thái của anh nhất thời khiến cho Âu Dương Kiều Vỹ ngây như phỗng. Bé con sờ sờ mặt mình, sau đó vô tình ngửi thấy mùi nước hoa của anh dính lên áo, không khỏi bĩu môi.
Liêu Kế Hải quay người đi vòng qua ghế salon ngồi xuống. Một tay chống cằm, tay còn lại nâng tách trà uống, sau đó cảm thấy đầu lưỡi nhạt thếch, vậy là dẹp qua một bên.
Liêu Mịch quá rõ tính cách của anh, cho nên không ý kiến nhiều, chỉ hỏi: “Đã xong công việc bên đó rồi sao?”
“Ừm, vừa xong thì em bay về liền đây. Nói là người đại diện chứ em thấy em không khác gì bảo mẫu cả.”
Liêu Kế Hải ngửa cổ thở một hơi bất mãn: “Thằng ranh con đó mới tí tuổi đã láo xược, đôi lúc nếu như em không phải người đại diện của nó, chắc chắn sẽ cho nó no đòn.”
Công việc của Liêu Kế Hải là người đại diện cho ca sĩ. Mà đối tượng anh phải quản lý lại chính là một kẻ có thế lực phía sau rất vững vàng, thường gọi là con ông cháu cha.
Chính vì điều này đã ngăn chặn ý nghĩ đánh nhừ đòn của Liêu Kế Hải.
Thật sự anh vẫn yêu thích công việc này, yêu thích giới giải trí đầy ánh hào quang kia, mặc dù anh chưa từng xuất hiện trên đài truyền hình.
Thế nhưng, không ai là không biết đến anh, một người quản lý đại tài, đầu óc thông minh lanh lợi, tính cách cũng tương đối ranh mãnh.
Quan trọng là, sau lưng anh còn có một kẻ quyền lực làm bệ đỡ.
Cho nên mới nổ ra không ít tin đồn yêu đương nhăng nhít mờ ám như vậy.
Liêu Mịch nhìn anh, định nói tiếp thì Âu Dương Kiều Vỹ bất ngờ đi đến, ngồi trên tay vịn của ghế, cả người dán chặt vào anh.
Bây giờ thì cậu nhớ ra rồi.
Liêu Kế Hải là người biết rất rõ mọi thứ trong giới giải trí, điều này cũng chứng tỏ anh sẽ có vài mối quan hệ thân thiết với nghệ sĩ nổi tiếng.
Âu Dương Kiều Vỹ cũng từng có ước mơ sẽ bước chân vào thế giới hào nhoáng này, nhưng Âu Dương Chấn Anh đã kịp thời ngăn chặn suy nghĩ táo bạo đó.
Ông chưa từng nghĩ con trai mình sẽ giống như Liêu Kế Hải, phóng khoáng đến mức phóng đãng, sẵn sàng vứt bỏ nhiều thứ để đánh đổi những điều ảo vọng hơn.
Với cả, giới giải trí chỉ được cái vẻ đẹp bên ngoài, bên trong toàn là cám dỗ thối nát, liệu con trai của ông có trụ nổi hay không?
Âu Dương Kiều Vỹ dán sát người Liêu Kế Hải, chỉ vào hai túi lớn hỏi: “Cậu, cậu mua gì nhiều thế?”
Liêu Kế Hải cười cười: “Quà cho con đó. Mua từ bên nước ngoài, hàng xịn lắm.”
“Thật á?” Hai mắt bé con sáng lên, “Cậu qua bên đó có gặp được nhiều nghệ sĩ nước ngoài không?”
Liêu Kế Hải nhớ lại khoảng thời gian mình đi công tác, hầu như toàn bộ thời gian đều phải quản lý thằng cháu ngỗ nghịch của nhà họ Khương.
“Cũng có gặp, nhưng cậu rất bận, không có thời gian liếc nhìn họ nữa là.”
“Bận đến vậy sao?” Âu Dương Kiều Vỹ há miệng kinh ngạc, sau đó tưởng tượng viễn cảnh bận rộn nhưng ngầu chết người đó, trái lại thích thú vô cùng.
Dường như nhìn ra đối phương hứng thú với chuyện này, Liêu Kế Hải mới chậm rãi quan sát cháu trai của mình.
Dáng vẻ rất được, hoàn toàn có thể chấm 9/10.
Khuôn mặt đáng yêu, trắng trẻo, ngũ quan hài hòa, tinh tế.
Nếu ném vào thế giới giải trí, Âu Dương Kiều Vỹ chắc chắn sẽ nhanh chóng nổi tiếng bởi cụm từ “tiểu thịt tươi” người người săn đón.
Tư chất này…cũng rất tuyệt.
Nếu anh nhớ không lầm, Âu Dương Kiều Vỹ còn biết đàn và hát, nếu hướng đến trở thành ca sĩ cũng là một ý kiến không tồi.
Liêu Kế Hải nheo mắt đánh giá, sau đó bỗng nói: “Bảo bối, con đứng dậy một chút.”
Âu Dương Kiều Vỹ ngoảnh đầu nhìn, sau đó ngoan ngoãn đứng dậy theo lời anh nói.
Nhìn từ trên xuống dưới, Liêu Kế Hải cong môi mỉm cười.
Vóc dáng của thằng bé tương đối vừa phải, tuy chưa đúng tiêu chuẩn của một người mẫu biểu diễn trên sàn catwalk, nhưng mà hiện tại thằng bé còn đang tuổi dậy thì, nhiều năm sau luyện tập thêm chắc chắn sẽ cải thiện được.
Trước mắt thì…hợp với người mẫu ảnh.
Liêu Mịch ở đối diện phát hiện ánh mắt của Liêu Kế Hải có gì đó mờ ám, bà lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
“Liêu Kế Hải, chị cảnh cáo em đấy!”
Liêu Kế Hải giật bắn mình.
Mà Âu Dương Kiều Vỹ cũng bị dọa hết hồn.
“Chị hai…khụ, chị làm gì căng thế?”
Liêu Mịch lần này nghiêm túc nhìn anh: “Chị mà nói cho anh rể em biết thì em có mà trốn ở nhà luôn đi.”
Liêu Kế Hải thừa biết suy nghĩ của mình đã bị bại lộ, nhưng anh vẫn giả vờ giả vịt cười bảo: “Không có, em không dám nghĩ bậy đâu nha.”
“Nhưng mà…chị có nhớ hồi Tiểu Vỹ còn bé không, lúc thôi nôi thằng bé đã cầm vào tờ tạp chí đấy.”
Liêu Mịch hầm hầm nhìn anh.
Liêu Kế Hải thành công kích thích sự tò mò của người còn lại.
Âu Dương Kiều Vỹ đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, tò mò hỏi dồn: “Cậu, con cầm tạp chí lên thật á?”
“Ừ. Tạp chí thời trang đấy, chỉ toàn là ảnh thôi.” Liêu Kế Hải vuốt tóc bé con, giống như vừa tìm ra báu vật sáng giá, nâng niu trong lòng bàn tay.
“Mà con biết đấy, ông bà xưa hay bảo, nếu lúc bé con cầm vào thứ gì, lớn lên sẽ theo nghề nghiệp đó. Như vậy nếu như ngày xưa con cầm tạp chí thời trang, một sẽ là nhiếp ảnh gia, hai…sẽ là người mẫu ảnh.”
Âu Dương Kiều Vỹ tròn mắt nhìn đối phương, trong lòng đã tự vẽ ra rất nhiều viễn cảnh tương lai đầy ánh hào quang.
Mình không có hứng thú với nhiếp ảnh gia, nhưng mà người mẫu ảnh thì…
“Cậu, làm người mẫu ảnh có khó không ạ?”
“Tiểu Vỹ, đừng hỏi nữa, lên phòng làm bài đi con.”
Sau khi cậu hỏi, bà liền lên tiếng ngăn lại.
Nghiêng mặt nhìn qua, cậu phát hiện nét mặt của mẹ không tốt lắm, bèn nuốt nước bọt, không hỏi nữa.
Liêu Kế Hải cũng chú ý đến gương mặt của chị gái, anh cười khổ trong lòng.
Này này đừng khinh thường công việc của người khác vậy chứ?
Mỗi người đều có ước mơ riêng mà, sao lại độc đoán như thế được nhỉ?
Trong lòng nghĩ một đằng, ngoài miệng nói một nẻo.
Liêu Kế Hải vỗ vỗ đầu Âu Dương Kiều Vỹ: “Con lên phòng học bài trước đi, tối nay cậu nói chuyện với con, ha.”
“Làm sao nói chuyện được ạ?”
“Hôm nay cậu ngủ lại đây mà.”
Lần này đến lượt Liêu Mịch sửng sốt: “Gì cơ? Em không nói trước với chị được à?”
Liêu Kế Hải mỉm cười đầy phong lưu: “Chị hai, bây giờ em nói rồi đó, hôm nay em ngủ lại đây nha.”
Liêu Mịch liếc anh: “Anh rể của em sắp về rồi đấy.”
“Mặc kệ! Anh ấy có thể đuổi em ra ngoài được sao?”
Cuối cùng, tối hôm ấy Liêu Kế Hải buộc phải thuê khách sạn ngủ lại. Vì trời quá khuya, bên ngoài tuyết rơi làm cản trở giao thông, anh đành cắn răng tốn tiền ngủ ở khách sạn một đêm, sáng hôm sau mới có thể về đến nhà được.
…
Thịnh Thế là một công ty giải trí nổi tiếng nhất nhì trong giới showbiz.
Chủ tịch của Thịnh Thế là Khương Thịnh. Hắn ta có cháu trai tên Khương Vệ Tôn, cũng là đối tượng mà Liêu Kế Hải chịu trách nhiệm là người đại diện.
Ngoài công việc làm người đại diện cho Khương Vệ Tôn, Liêu Kế Hải còn phụ trách thêm nhiều mảng trong công ty nữa.
Tiếng nói của anh trong Thịnh Thế cũng tương đối nặng ký, hầu như chưa có nhân viên nào dám ngang nhiên cãi lời của anh hết.
Nhưng mà người ngoài thì chưa chắc đã vậy.
Liêu Kế Hải cầm điện thoại, tức giận mắng: “Cậu Chúc, cậu làm quản lý như thế sao không xin nghỉ phép sớm hơn một chút đi? Để người khác còn bớt phiền đi một chút.”
Đầu dây bên kia giống như đang xin lỗi rối rít.
Cơn giận trong người chưa nguôi, Liêu Kế Hải lạnh nhạt nói: “Nói rõ với thằng nhóc đấy, nhớ uống thuốc cho đều vào, bỏ một cử liền lên cơn động kinh. Ngôi sao như thế phế lắm!”
Dứt lời anh liền cúp máy.
Một người trong tổ đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Anh Liêu, vậy…buổi chụp hôm nay thế nào ạ? Cái kia chúng ta đã bảo sẽ độc quyền cho cậu Thôi, liệu có…”
Chưa đợi cô nói hết, Liêu Kế Hải cười lên một tiếng bình thản: “Đổi người thôi. Người ta đã không tôn trọng mình, việc gì mình phải sợ mất lòng chứ?”
Cô gái trừng lớn mắt kinh ngạc, thật sự sẽ đổi sao? Nhưng mà…Thôi Kỳ Sinh là ảnh đế trẻ tuổi đầy tiềm năng của Thịnh Thế, cậu ấy muốn thế nào là được thế đó.
Buổi chụp hình này cũng là dành riêng cho Thôi Kỳ Sinh để cậu được lên trang bìa tạp chí.
Nếu như…thẳng thừng đổi người như vậy, có phải sẽ chọc tức lẫn nhau hay không?
Liêu Kế Hải giơ cổ tay nhìn đồng hồ, nhíu mày nói: “Vẫn chuẩn bị tiếp đi, tôi sẽ tìm người.”
Thấy bóng lưng anh rời khỏi phòng, cả đoàn người đưa mắt nhìn nhau.
Ai cũng biết Thôi Kỳ Sinh là con cưng của Thịnh Thế, lần này xem ra…Liêu Kế Hải đã làm liều rồi.
Trong đám người đang nhìn nhau đầy hoang mang đó, chỉ duy nhất có một người không để tâm đến.
Hay nói thẳng ra, vì hắn biết rõ lý do vì sao Liêu Kế Hải dám đá Thôi Kỳ Sinh ra khỏi dự án này, cho nên mới không thèm lo sợ.
Liêu Kế Hải rời khỏi phòng, gọi điện thoại cho một người.
Đầu dây bên kia reo lên nhiều tiếng chuông, đến khi anh sắp tắt máy thì một giọng nói cất lên.
“Cậu gọi con à? Có chuyện gì thế ạ?”
Hết chương 64.
Danh sách chương