Giữa cái giá rét của mùa đông, nụ cười của anh tựa như tia nắng duy nhất sưởi ấm trái tim của cậu.

Vưu Kiện đứng một mình ở nơi đó, một tay cắm vào túi quần, ánh mắt hướng về phía cậu, dịu dàng nở một nụ cười kiên nhẫn chờ đợi.

Sau lưng anh là tuyết trắng xóa một vùng trời. Vài hoa tuyết theo gió bay vào trước ngạch cửa, bám lên người anh một ít. Tuy vậy, những đường nét trên khuôn mặt anh vẫn không hề cứng nhắc nghiêm nghị, ngược lại còn dịu xuống vài phần.

Âu Dương Kiều Vỹ ngẩn ra một lúc mới phản ứng được, mỉm cười với anh.

Cuối cùng anh cũng đến tìm cậu rồi.

Khi cậu quay đầu lại, Chúc Văn không khỏi kinh ngạc trước thái độ thay đổi nhanh chóng của đối phương. Cô chống một bên gò má, âm trầm quan sát một hồi mới bảo:

“Cậu vui đến vậy hả?”

Âu Dương Kiều Vỹ sắp xếp đồ đạc trên bàn, bỏ vào trong cặp, không hề che giấu cảm xúc nói: “Ừ, đương nhiên là vui rồi. Cuối cùng thầy ấy và mình cũng gặp nhau rồi mà.”

Chúc Văn nhìn cậu rồi liếc nhìn Vưu Kiện ở đằng xa, cố gắng nén một tiếng thở dài.

Thật sự cô rất lo sợ cho tình cảm non nớt thuần khiết này của Âu Dương Kiều Vỹ. Tình cảm của cậu đem so với loại dày dạn kinh nghiệm tình trường của anh, quả thực rất chênh lệch.

Nhưng mà cậu đang rất hạnh phúc, không phải sao? Chúc Văn hạ mắt nhìn xuống mặt bàn, lại thở dài một tiếng nữa.

Bên này Âu Dương Kiều Vỹ đã xong xuôi. Cậu đứng dậy, nhìn Chúc Văn nói: “Vậy giờ mình đi trước nha. Cậu có về chưa?”

“Chưa đâu, tớ đợi Vũ Thần ra. Cậu đi trước đi.”

Âu Dương Kiều Vỹ vui vẻ gật đầu rồi quay người, chạy nhanh đến chỗ Vưu Kiện.

Nhìn biểu hiện này của cậu cũng đủ hiểu được trong lòng cậu đang vui đến mức nào rồi.

Vưu Kiện không ngại những ánh mắt xung quanh sẽ tò mò ra sao, anh vòng tay ôm hờ ngay eo cậu, cúi xuống nhắc nhở: “Chạy nhanh thế, ngã làm sao?”

Âu Dương Kiều Vỹ ngước mắt nhìn anh, lắc đầu nói: “Không sao mà. Cứ tưởng thầy sẽ không có thời gian luôn chứ.”

“Lại tủi thân à?”

“Không có.” Thật ra là có, rất nhiều nữa là khác.

Nhưng cậu không dám nói ra cảm xúc của mình, chỉ vì sợ những cảm xúc trẻ con này sẽ tạo áp lực không đáng có cho anh.

Hai người nhanh chóng rời khỏi căng tin, đi về phía khu B.

“Chúng ta đi đâu đây?” Cậu sóng vai bên cạnh, hỏi.

Vưu Kiện nghiêng mặt nhìn cậu, sống mũi thẳng tắp cứ như muốn xuyên thẳng vào trái tim đang đập loạn của cậu vậy.

“Lên phòng của tôi.” Dừng một chốc, anh cười xấu xa, “Có muốn không?”

Muốn…muốn cái gì cơ?

Âu Dương Kiều Vỹ trong đầu bỗng nảy ra nhiều suy nghĩ quái gở, nhưng rất nhanh đã xua đi chúng. Cậu chậm rãi gật đầu, nhưng nhìn nụ cười của anh cứ thấy kỳ lạ kiểu gì ấy.

Vì đã lâu lắm rồi không cùng anh ở một chỗ trò chuyện đủ thứ, cho nên Âu Dương Kiều Vỹ hoàn toàn không muốn nghĩ nhiều.

Chỉ cần ở bên cạnh anh lúc này thôi đã đủ rồi.

Cửa phòng bật mở, Vưu Kiện đi vào trước. Âu Dương Kiều Vỹ im lặng theo phía sau, tiện tay đóng cửa lại.

Nhìn thấy anh đi thẳng đến bàn làm việc, cậu cũng không thắc mắc gì, chỉ khẽ khàng đặt cặp của mình xuống ghế.

Sau đó cậu quay sang nhìn bóng lưng của anh, chẳng mấy chốc đã bước gần đến bên cạnh.

Từ sau lưng, Âu Dương Kiều Vỹ liều mạng vòng tay ôm ngang hông anh. Cả khuôn mặt như vùi lên tấm lưng nở nang thẳng tắp ấy.

“Đã lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau, thầy có biết em rất nhớ thầy không?”

Vưu Kiện không ngờ cậu sẽ có hành động chủ động như thế, ánh mắt hiện lên trên tấm kính, có chút kinh ngạc. Vài giây sau, anh đã bình tĩnh trở lại, vội quay người đỡ lấy cậu.

Anh dựa vào cạnh bàn, cúi mặt xuống nhìn đối phương. Ánh sáng trong phòng không có quá nhiều, chỉ có bầu trời bên ngoài cửa sổ hắt vào một ít tia sáng le lói.

Tia sáng phủ lên một nửa sườn mặt của Vưu Kiện, đáy mắt anh u tối không nhìn ra suy nghĩ.

“Trong lúc nhớ tôi, em đã thế nào?”

Âu Dương Kiều Vỹ không rõ lắm ý tứ trong câu hỏi của anh. Cậu ngẩng mặt nhìn lên, đối diện với đôi mắt u tối khó hiểu đó, bất chợt cảm thấy lo lắng.

“Đã…rất khó chịu, rất buồn phiền, lúc nào cũng nghĩ đến thầy.”

Vưu Kiện nghe được câu trả lời, dường như rất hài lòng. Anh mỉm cười thật nhẹ, sau đó bất ngờ thay đổi tư thế của cả hai.

Anh vòng tay nâng Âu Dương Kiều Vỹ ngồi lên bàn. Đối diện là khuôn mặt phản chiếu một ít tia sáng bên ngoài.

Vưu Kiện đặt hai tay ở hai bên, rào chắn cậu ở chính giữa, giống như một sự giam lỏng đầy kích thích.

Khuôn mặt rướn về phía trước, chóp mũi chạm chóp mũi, hơi thở lành lạnh phả lên da thịt trắng nõn của cậu.

Trong phòng tĩnh lặng như tờ, lúc này chỉ nghe thấy giọng nói trầm đục của Vưu Kiện.

“Không gặp em, tôi cũng rất khó chịu. Em có muốn biết…tôi đã khó chịu thế nào không?”

Âm thanh từ tính chậm rãi nhưng vô cùng quyến rũ, tựa như vừa hóa thành chiếc lông vũ vuốt ve vành tai của cậu.

Lời anh nói ra khiến cho tâm trí cậu miên man nghĩ ngợi.

Ngẩng mặt nhìn vào ánh mắt của anh, càng lúc càng không thể nhìn ra tâm tư sâu bên trong đó là gì.

Âu Dương Kiều Vỹ hơi ngả người ra sau nhưng cánh tay của anh rất nhanh đã giữ cậu lại, buộc cậu giữ yên vị trí.

Khí thế bức người này khiến người ta không thể suy nghĩ bất cứ điều gì. Cậu hạ mắt nhìn xuống, thấy cơ thể của anh đã chen vào chính giữa hai chân mình.

Khoảng cách càng lúc càng gần hơn, hơi thở cả hai cũng dần hòa vào thành một.

Cậu nặng nề thở ra, trái tim đã vọt lên đến cổ họng.

Vưu Kiện áp người xuống, không đợi xem người kia có phản ứng gì không, trực tiếp đặt môi lên gò má cậu, lướt đi nhẹ nhàng.

Bờ môi mang theo nhiệt độ lạnh như hoa tuyết bên ngoài chậm rãi lướt trên da thịt non mềm của cậu.

Dần dần trượt xuống bên ngần cổ.

Âu Dương Kiều Vỹ không phản kháng, vì cả người đã cứng đờ như pho tượng.

Cậu cắn môi mình, đè nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Vưu Kiện một tay chạm vào sau gáy, môi đã hôn xuống đến xương quai.

Da thịt non mềm đan lẫn mùi sữa tắm dịu nhẹ khiến anh nhất thời hưng phấn.

Loại cừu non thuần khiết này mang một tư vị rất đặc biệt, rất khác lạ.

Vưu Kiện trong đầu hình dung đến hai chữ “sạch sẽ”.

Phải, cừu non này chưa một lần trải qua mùi vị của dục vọng. Ngay cả nụ hôn đầu của cậu cũng đã dành trọn cho anh.

Thật sự mà nói, anh chỉ cần khiêu khích bằng vài động tác đơn giản thôi, cơ thể của cậu cũng đã phản ứng mãnh liệt.

Mà cừu non một khi đã phản ứng thì sẽ có bao nhiêu phần quyến rũ không khống chế được bản thân cơ chứ?

Vưu Kiện không tưởng tượng ra được, vì thế rất ham muốn được nhìn thấy tận mắt mình mới thôi.

Đôi bàn tay trườn trên ngực cậu, chậm rãi khéo léo luồn từ ngoài vào trong.

Âu Dương Kiều Vỹ nghe thấy bên tai nổ ầm một tiếng vang dội. Cậu đưa tay muốn ngăn anh, miệng gấp gáp nói:

“Khoan đã…chúng ta…ở trong trường…”

Nghe thấy giọng nói của người kia, Vưu Kiện ngẩng mặt lên, trong đôi mắt đã ẩn hiện vài tia cuồng dã.

Anh đang hết mức kìm chế mình.

Nhưng ánh mắt đối diện có vẻ đang vô cùng hoảng loạn.

Có điều…

Vưu Kiện hôn nhanh lên môi cậu, thẳng thừng ngăn lại những lời sắp sửa nói ra.

Có điều, cậu càng hoảng loạn bối rối, anh càng cảm thấy kích thích. Một khi cừu non nằm gọn dưới thân anh rên rỉ triền miên, cảm giác đó chẳng phải là một sự thành tựu hay sao?

Âu Dương Kiều Vỹ bị hôn đến quẫn bách. Cậu bám lên vai anh, muốn chống đỡ một chút. Không ngờ tư thế đó càng khiến cho nụ hôn càng thêm sâu và nồng nhiệt.

Khi không biết cách kìm chế bản thân, cậu đã bật ra một tiếng nỉ non: “ưm…”

Thanh âm mềm mại non nớt lọt vào tai Vưu Kiện, khiến một tên dày dạn kinh nghiệm tình trường ẩn sâu trong bộ dạng tao nhã ngọt ngào bên ngoài bộc lộ nguyên hình.

Anh đẩy ngã Âu Dương Kiều Vỹ xuống mặt bàn, hai tay chống ở hai bên, rào kín cậu ở giữa.

Nụ hôn bỗng chốc rời đi, lúc này cậu mới có thể hít thở được. Khuôn mặt đỏ bừng không biết vì lý do gì. Mà người ở trên đã đổ bóng người xuống, thật sự nghiêm túc muốn làm chuyện kia.

Âu Dương Kiều Vỹ ngây dại nhìn người mình yêu bỗng hóa thành con thú dữ đầy khí thế, chốc chốc sợ hãi.

“Thầy…thầy…không được, không được đâu!”

Nghe tiếng cậu hoảng hốt cất lên, anh thoáng dừng lại một chút.

“Em không muốn ở đây?”

Âu Dương Kiều Vỹ lắc đầu, câu từ đã loạn cào cào, không biết sắp xếp như thế nào.

Một lúc sau, khi nhìn thấy anh không còn tiếp tục cuồng dã như một con hổ đói, cậu mới ngập ngừng nói: “Em vẫn chưa đủ tuổi…không phải sao?”

Dừng lại, cậu liếc nhìn anh, đánh giá cảm xúc trên khuôn mặt kia.

Dường như Vưu Kiện không để tâm đến chuyện tuổi tác này cho lắm. Anh rũ mắt nghĩ ngợi gì đó chưa lên tiếng.

Trong phòng nhất thời an tĩnh.

Âu Dương Kiều Vỹ chống tay chỉnh lại tư thế ngồi cho ngay ngắn, sau đó thật cẩn trọng nhìn anh, hít sâu một hơi mới dám nói tiếp:

“Liệu thầy có thể đợi đến khi em sẵn sàng được không?”

Rốt cuộc Vưu Kiện cũng có phản ứng: “Đợi?”

Trong một khắc nào đó, cậu vô tình cảm nhận được ánh mắt của anh trở nên lạnh nhạt hơn bao giờ hết. Một tiếng thoát ra khỏi cửa miệng cũng chỉ biểu hiện sự mất kiên nhẫn mà thôi.

Lẽ nào…không thể đợi mình ư?

Âu Dương Kiều Vỹ cảm giác lồng ngực như bị một đòn đánh mạnh lên đó, đau đến tức ngực.

Vưu Kiện cúi thấp mặt, che khuất đi tất cả biểu tình trên mặt mình. Ánh sáng như đang ở góc chết, hoàn toàn không thể soi rọi trên gương mặt của anh.

Bàn tay đặt trên bàn cũng vô thức nắm lại.

Đợi ư?

Con người của anh từ trước đến giờ cũng chưa từng có khái niệm “chờ đợi” một thứ gì cả.

Chỉ cần anh vỗ tay một cái, lập tức có người xuất hiện, sẵn sàng tự nguyện thỏa mãn anh.

Một chữ “đợi” này, nghe sao mà nực cười đến thế chứ?

Vưu Kiện trầm mặc không lên tiếng, khóe môi hơi cong lên, không rõ nụ cười này đang biểu thị cho điều gì.

Vì để xua đi bầu không khí ngột ngạt, Âu Dương Kiều Vỹ mím môi, nhỏ giọng gọi: “Thầy ơi?”

Vưu Kiện đánh mắt nhìn sang phía cậu, cảm xúc hưng phân lúc nãy đều đã tan biến. Anh đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống đối phương, ánh mắt trầm tĩnh lạ thường.

“Đợi đến khi em sẵn sàng cũng được, nhưng đừng quên, tôi không phải là người kiên nhẫn đâu.”

Vưu Kiện có vẻ đã bị cậu làm cho mất hứng, sắc mặt trở nên nghiêm nghị hơn vài phần. Anh xoay lưng đi vòng qua ngồi xuống ghế.

Sau đó nhanh chóng châm một điếu thuốc.

Âu Dương Kiều Vỹ trượt xuống khỏi bàn làm việc, tâm trí trôi nổi mãi câu nói vừa rồi của anh.

Tại sao không thể kiên nhẫn vì mình được chứ?

Chẳng phải…khi yêu người ta đều sẽ kiên nhẫn hay sao?

Âu Dương Kiều Vỹ ngây ra nghĩ ngợi rất lâu, đến khi nghe thấy giọng nói của anh truyền tới, cậu mới ngẩng mặt lên

Vưu Kiện phả ra một làn khói, nhìn cậu nói: “Lại nghĩ lung tung gì nữa đấy?”

Âu Dương Kiều Vỹ lắc đầu rồi bước đến gần chỗ anh. Cậu ngồi trên tay vịn của ghế, thấp giọng nói: “Thứ bảy tuần này chúng ta đi xem phim được không?”

Vưu Kiện nghiêng đầu nhớ lại lịch của công việc, sau đó đồng ý: “Ừm, mấy giờ?”

“Tám giờ tối.”

“Ừm, tôi nhớ rồi.”

Âu Dương Kiều Vỹ không ngờ anh sẽ đồng ý nhanh đến vậy, những nghi hoặc trong lòng phút chốc tiêu tan.

Cậu mỉm cười nói: “Sau khi chụp hình xong, em sẽ bắt xe đi thẳng đến rạp phim. Thầy không cần qua đón em đâu.”

Vưu Kiện im lặng dập đầu thuốc, nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”

“Lỡ như thầy cần xử lý công việc thì sao? Em tự đến được mà. Sau đó…thầy đưa em về, được chứ?”

Vưu Kiện nghĩ một chốc, nhẹ gật đầu.

Trong lòng không khỏi khen ngợi một câu, rất hiểu chuyện.



Tối hôm thứ bảy.

Vưu Kiện không có việc cần xử lý ở Vamlice cho nên đã tranh thủ thời gian ghé qua Camouf một chút.

Lúc bước vào đại sảnh, anh nhìn thấy Bắc Ni đang nói chuyện điện thoại. Cậu chàng có vẻ không được vui cho lắm, cách nói chuyện cũng cáu gắt, sau đó thì thẳng thừng cúp máy.

Vưu Kiện đứng đằng xa nhếch mép cười một cái rồi bước lại gần.

“Có chuyện gì à?”

Bắc Ni vừa cất điện thoại đã bị anh dọa. Cậu quay mặt qua, chân mày hơi dãn ra một chút: “Đại ca, hôm nay anh có ở lại không?”

Vưu Kiện nhìn đồng hồ trên cổ tay, lắc đầu: “Không. Hôm nay có hẹn.”

“Hẹn với nhóc con kia hả?” Bắc Ni nheo mắt hỏi, sau đó buột miệng nói, “Anh đắt giá ghê, có người cũng đang chờ anh ở trong—“

Nói đến đây, dường như nhận ra được lời nói của mình đã đi quá xa, Bắc Ni vội vàng nuốt những chữ còn lại vào cổ họng.

Nhưng Vưu Kiện lại không tha cho cậu, bắt cậu nói rõ ràng mới thôi.

Bắc Ni nhìn anh, trong lòng cảm thấy hơi áy náy với Âu Dương Kiều Vỹ, cắn răng nói: “Cái đó…ờ thì, cậu người mẫu họ Thôi có đến tìm anh đấy. Ban đầu em bảo hôm nay anh không đến đâu, nhưng mà cậu ta nhất quyết ngồi đợi, em cũng không biết làm sao?”

Nghe đến Thôi Kỳ Sinh, Vưu Kiện hơi nhíu mi.

Không lẽ còn dám đến đây nữa sao? Chuyện lần trước chủ tịch của cậu ta chưa giáo huấn một trận à?

Vưu Kiện đảo nhẹ ánh mắt, sau đó đi về phía cầu thang, bước lên lầu một.

Bắc Ni ngoái đầu nhìn theo, nặng nề thở ra.

Đừng có bảo là…vì Thôi Kỳ Sinh mà hủy hẹn với nhóc kia nha…

Vưu Kiện đi về phía trước một căn phòng VIP. Bắc Ni lúc này đã nhanh chóng nối gót theo ngay phía sau.

Vưu Kiện nghiêng đầu nhìn cậu, vừa vặn thấy cậu chỉ tay vào cánh cửa trước mặt.

“Cậu ta ở trong đó, cũng lâu rồi thì phải. Không biết có về chưa nữa?”

Vưu Kiện trầm mặc mở cửa phòng, ánh sáng hiu hắt chợt chen chúc qua khe hở nhỏ.

Anh mở cửa lớn hơn một chút, nương theo ánh sáng bên ngoài rọi vào, anh nhìn thấy một bóng người đang ngồi cuộn tròn trên ghế, giống như trẻ con ủy khuất vậy.

Bắc Ni ở sau lưng cũng liếc mắt thấy được vài cảnh, nhưng sau đó liền bị nhốt ở bên ngoài.

Cửa phòng đóng lại một tiếng.

Tiếng động khẽ vang lên, vô tình làm cho bóng người cuộn trên người nhúc nhích.

Vưu Kiện vẫn chưa lên tiếng nói gì, chỉ im lặng ngồi xuống ngay bên cạnh.

Trên bàn có rượu sẵn, nhưng anh không động vào.

Trong lúc chờ đợi người kia tỉnh dậy, anh rút trong túi áo ra một điếu thuốc mùi hoa cỏ, châm lửa lên, rít vào một hơi.

Mùi khói lan tỏa trong phòng, xâm nhập vào khoang mũi của người nọ, làm cho cậu không thể không tỉnh dậy.

Thôi Kỳ Sinh có vẻ đã uống rất nhiều trước đó, lúc ngồi dậy còn chưa tỉnh táo, nheo mắt đánh giá người đàn ông bên cạnh.

Bóng tối che khuất đi nửa thân người của anh, nhưng không thể che giấu được đường nét quyến rũ đẹp trai đó.

Thôi Kỳ Sinh nheo mắt, dán sát khuôn mặt lại gần, muốn nhìn cho thật rõ.

Không ngờ khi cậu tiến đến gần thì bị anh phả một làn khói vào mặt. Khói nồng nặc mùi hoa cỏ len lỏi vào khoang mũi.

Thôi Kỳ Sinh không chịu được loại mùi này, bịt mũi ho sặc sụa.

Sau đó cậu trừng mắt nhìn anh: “Anh vẫn còn tâm trạng trêu chọc người khác quá nhỉ?”

Vưu Kiện quay ngoắt lại, hút thêm một hơi mới nói: “Còn cậu đến đây làm gì?”

“Đương nhiên…là đến gặp anh rồi.”

Vưu Kiện nhíu mày: “Cậu quên chuyện của tuần trước rồi sao? Còn dám đến đây nữa à? Gan không nhỏ.”

Thôi Kỳ Sinh vẫn còn khó chịu với mùi thuốc của anh, nhưng tạm thời cậu không để ý đến nó nữa. Quay người sang, cậu chống tay trên ghế, rướn người về phía Vưu Kiện.

Dưới ngọn đèn le lói trong phòng, đôi mắt của Thôi Kỳ Sinh càng trở nên bí ẩn xinh đẹp.

“Thật ra…tôi còn có gan lớn hơn nữa đấy, anh muốn biết là gì không?”

Giọng điệu tràn đầy sự khiêu khích khiến Vưu Kiện không kìm chế được quay mặt qua nhìn cậu.

Đôi mắt màu tím nhạt của anh khẽ sáng lên, đặc biệt chú ý đến cánh môi đang hé mở đầy dụ dỗ.

Anh vẫn không rời mắt khỏi môi cậu, hàng lông mày nhẹ rướn lên, đây chính là sự khiêu khích ngược lại của anh.

Thôi Kỳ Sinh nhìn thấy biểu tình này, trong lòng cực kỳ phấn khích.

Khóe môi giương cao lên, vừa kiêu ngạo, vừa đắc ý.

Ngay sau đó, Thôi Kỳ Sinh bước xuống đất, bình tĩnh đứng trước mặt Vưu Kiện.

Tiếp đến, cậu trực tiếp ngồi ngay lên đùi của anh, một tay vịn ở thành ghế, một tay vuốt ve sườn mặt đối phương.

Trong phòng lúc này không còn một động tĩnh nào, ngoại trừ hơi thở gấp gáp của Thôi Kỳ Sinh đang kề sát bên vành tai của anh. 

Hết chương 73.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện