Trong mắt Âu Dương Kiều Vỹ, Vưu Kiện quá hoàn hảo.
Từ ánh mắt đến giọng nói, từ vẻ ngoài đến bên trong, nơi nào trên cơ thể của anh, nơi nào trong thâm tâm anh, đều hoàn hảo đến mức không tìm ra được một khuyết điểm.
Thậm chí nói rằng, Vưu Kiện gần như trở thành tín ngưỡng trong lòng cậu cũng không phải là điều phóng đại.
Chính vì điều này khiến cho Âu Dương Chấn Anh cảm thấy thất vọng và bất mãn với cậu. Ông lên lầu, bước vào thư phòng an tĩnh, muốn suy nghĩ một chút.
Bên dưới phòng khách chỉ còn Âu Dương Kiều Vỹ và Liêu Mịch.
Liêu Mịch đứng ở phía sau, qua một hồi ngỡ ngàng, bà nhìn bóng lưng run rẩy nhưng đầy cố chấp của con trai, vẫn chưa nhịn được tức giận của một người mẹ lo lắng cho con của mình.
Bước đến gần hơn, Liêu Mịch cố gắng giữ cho giọng điệu bình thường: “Tiểu Vỹ, con thật sự muốn đấu tranh đến cùng đúng không?”
Nghe hỏi, Âu Dương Kiều Vỹ khẽ động đậy, quay đầu nhìn Liêu Mịch. Tròng mắt cậu đỏ lên, dường như đã bật khóc từ nãy đến giờ nhưng không lên tiếng.
Cậu nắm chặt hai bàn tay, quả quyết gật đầu: “Mẹ không nghĩ con đấu tranh cho tình cảm của bản thân là một việc trưởng thành rồi ư?”
Liêu Mịch nhìn cậu, thâm tâm cũng thừa nhận điều này nhưng không tránh khỏi đau xót: “Con trai, đây chính là dấu hiệu của trưởng thành. Con đã biết bản thân nên đấu tranh cho những gì, nhưng rất tiếc mẹ phải nói, lần này con đã vì một người không ra gì mà cãi lời ba mẹ. Đây là mù quáng, dù cho con đã trưởng thành hơn trước rất nhiều đi nữa thì vẫn là một sự mù quáng dại dột.”
“Mù quáng ư?” Âu Dương Kiều Vỹ hoàn toàn không muốn những lời nói này làm suy suyển trái tim của cậu, “Không đâu, mẹ à, thật sự…mẹ phải gặp thầy ấy một lần. Thầy ấy thật sự, thật sự không hề xấu xa như hai người đã nghĩ đâu. Có thể thầy ấy là người trong Huyết tộc, nhưng không phải ai cũng tàn nhẫn máu lạnh đâu mẹ. Mẹ tin con lần này có được không?”
Những lời này đâu thể dễ dàng nói ra được nếu như không có niềm tin mãnh liệt.
Liêu Mịch không rõ người kia rốt cuộc đã gieo những gì vào lòng của Âu Dương Kiều Vỹ có thể khiến thằng bé răm rắp tin tưởng như thế nữa.
Bà cúi mặt ngẫm nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn không dám mạo hiểm như Âu Dương Chấn Anh. Bà không thể để mặc Âu Dương Kiều Vỹ cứ thế lao vào vòng xoáy của tình yêu mù quáng, đến khi nhận ra thì trái tim của thằng bé sẽ thế nào đây chứ? “Tuy mẹ hiểu được cách dạy của ba con, nhưng mẹ không thể làm thế được. Con cũng là con trai của mẹ, mẹ có trách nhiệm phải bảo vệ con khỏi những điều tồi tệ. Và người đó là một ví dụ.”
Âu Dương Kiều Vỹ sững người: “Mẹ sẽ làm gì sao?”
Liêu Mịch ngước mắt nhìn cậu, trong đáy mắt là nỗi khổ tâm khôn xiết: “Mẹ xin lỗi.”
Âu Dương Kiều Vỹ không hiểu được ý của bà là gì, khi cậu định hỏi lại thì ngay lập tức cảm giác cơ thể nhẹ hẫng, như vừa bị rút đi hết sinh khí.
Cậu nhíu mày, giơ hai bàn tay lên nhìn xuống. Bên trong dưới làn da trắng bóc ấy, mạch máu tựa hồ rung động, máu lưu chuyển theo dòng không ngừng. Cảm giác nhẹ hẫng đó vẫn còn, thậm chí là ngày càng rõ ràng hơn.
Sau đó, từ lồng ngực của cậu, Liêu Mịch giơ tay, hút lấy một luồng khí màu xanh lam vào trong lòng bàn tay của mình.
Động tác vừa nhanh vừa dứt khoát khiến cho đối phương không kịp phản ứng.
Đến khi đôi chân mềm nhũn làm cậu ngã khụy trên sàn nhà, lúc này cậu mới nhận ra Liêu Mịch vừa làm gì mình.
Lồng ngực có chút đau nhức phập phồng.
Âu Dương Kiều Vỹ gắng gượng giơ tay ghì xuống nơi ngực trái, đôi môi run rẩy phát ra tiếng: “Mẹ, mẹ rút yêu khí trong người của con ư?”
Liêu Mịch nhìn cậu đau đớn mà bật khóc, nhưng lòng bàn tay lại nắm chặt lại: “Phải, khi con chỉ là một đứa trẻ bình thường, không còn phép thuật, ít nhất thì…con sẽ không làm gì trái khuấy một cách tự do nữa. Bây giờ thì con lên phòng đi, khi nào được mẹ cho phép, con mới được đi ra ngoài.”
“Mẹ?” Âu Dương Kiều Vỹ ngây ra, “Mẹ đang…cấm túc con?”
Liêu Mịch quay mặt đi: “Đừng hỏi nữa, con mau lên phòng đi.”
Khi một yêu tinh bị rút hết yêu khí trong người, sức khỏe theo đó mà giảm sút. Thoạt đầu sẽ không còn sức lực để làm bất cứ chuyện gì khác. Vì thế nên họ cần phải có thời gian để tịnh dưỡng thêm mới trở lại bình thường được.
Đó là lý do Âu Dương Kiều Vỹ cảm giác cơ thể của mình nhũn ra như nước, một chút sinh lực cũng không còn. Nhưng vì thái độ dứt khoát của Liêu Mịch làm cậu không muốn phục.
Tuy khắp nơi trên cơ thể đều đau rần, Âu Dương Kiều Vỹ vẫn cố chấp vịn tay vào tường, chống đỡ mà đứng dậy. Cậu không lên tiếng nữa, chỉ im lặng quay người, từng bước mệt mỏi đau đớn bước lên cầu thang.
Khi vào đến phòng rồi, cả người ngay lập tức ngả xuống giường, không còn động đậy.
Âu Dương Kiều Vỹ vùi mặt sâu xuống gối đầu, cắn chặt môi dưới, bất lực đến mức chỉ còn có thể bật khóc.
…
Từ ngày Vưu Kiện vào Vamlice làm việc và giữ vị trí phó tổng giám đốc, thư ký Liata có vẻ mỗi ngày đều vui vẻ và làm việc năng suất.
Sự thay đổi về tính cách và biểu cảm của cô khiến cho một số nhân viên nữ trong công ty cũng phải để ý.
Một hôm, Liata đến công ty sớm hơn bình thường. Cô sắp xếp lại bàn làm việc của phó tổng, sau đó còn đặt lên bàn anh một chậu hoa nhỏ.
Khi Liata rời khỏi phòng, cô bị một số nhân viên nữ khác nhìn thấy. Bọn họ đánh mắt nhìn cô, không khỏi trêu chọc.
“Liata, dạo gần đây trông em vui vẻ quá ha?”
Một người khác bồi thêm: “Hình như từ ngày phó tổng Vưu đến làm việc, em ấy cứ như vậy suốt.”
Liata đứng tại chỗ nghe họ nói chuyện bàn tán, gò má không kìm được đỏ lên.
“Mấy chị đừng nói vậy mà, trước giờ…em cũng làm việc như thế thôi, không phải sao ạ?”
Một người chị lớn khoanh tay trước ngực, nhìn cô từ trên xuống dưới rồi quả quyết nói: “Không hề. Ngày trước em ít nói lắm, lúc nào làm việc cũng lầm lì đáng sợ. Nhưng dạo gần đây em thay đổi rồi, hay cười hơn, còn chủ động nói chuyện với mọi người. Nhất là…hay sắp xếp bàn làm việc cho người đó lắm nhá.”
“Nói thật đi, em thích phó tổng Vưu rồi đúng không?”
Liata bị mọi người hỏi dồn dập, thái độ cùng ánh mắt của họ cũng quả quyết chắc nịch vô cùng, khiến cô khó mà phủ nhận được tình cảm trong lòng mình.
Liata cúi mặt, hai bàn tay xoa xuýt, rốt cuộc vẫn kiên định lắc đầu: “Không có, em không có thích—“
“Mọi người đang làm gì ở đây thế?” Đúng lúc này, từ phía sau có một giọng nói trầm tính quyến rũ cất lên, nhất thời làm cho đám người đang tụ tập bỗng tản ra.
Họ quay đầu nhìn một cái, nhận ra người kia là phó tổng Vưu, sắc mặt trở nên bối rối.
Mà người bối rối nhất chính là Liata.
Vưu Kiện một tay cắm trong túi quần, ánh mắt quét qua từng người một, sau đó nhìn sang phía Liata, nở một nụ cười ngọt ngào: “Liata, cô không thích cái gì vậy?”
Liata bị hỏi thình lình, chỉ có thể lắp bắp: “À, không, không có ạ. Mấy chị chỉ đang trêu tôi thôi…”
Những nhân viên nữ khác nhìn cảnh này, bỗng dưng không nhịn được mà cười thầm. Họ huých tay nhau rồi nói: “Phó tổng Vưu, chúng tôi chỉ đang nói chuyện tình cảm của phụ nữ thôi ấy mà. Thật ra đang tư vấn cho Liata, vì con bé đang—“
“Mấy chị, đừng trêu em nữa.”
Rốt cuộc đám người cũng không nói nữa, chỉ mỉm cười rồi cúi chào anh một cái, sau đó thì về phòng làm việc.
Dù sao thời gian còn sớm, bọn họ cũng không cần phải gấp gáp vội vàng.
Đợi họ đi rồi, Vưu Kiện mới ngoảnh lại nhìn Liata, phát hiện khuôn mặt của cô đỏ bừng, dường như đã hiểu ra chút gì đó trong câu phủ nhận kia.
Nhưng anh không hỏi sâu thêm, thậm chí là không để tâm cho lắm.
“Hôm nay có văn kiện gì cần giải quyết không? Có thì đem vào phòng cho tôi.”
Liata mãi sau mới phản ứng: “A vâng ạ, tôi sẽ mang vào ngay.”
Trong phòng, Vưu Kiện ngồi vào bàn làm việc. Anh liếc mắt nhìn thấy đồ đạc trên bàn đều được sắp xếp gọn gàng, bên cạnh còn có một chậu hoa nhỏ không biết ở đâu ra.
Lúc Liata bước vào, đưa cho anh một xấp văn kiện mới, anh mới cất tiếng hỏi: “Hoa này là của cô à?”
Liata nghe hỏi, ánh mắt nhìn xuống chậu hoa, trong lòng thấp thỏm lo sợ: “Phó tổng, chậu hoa này…ừm đúng ạ, là tôi đã đặt lên bàn của anh. Nếu anh không thích thì tôi sẽ đem ra ngoài bàn làm việc của tôi…”
Vưu Kiện không ngẩng mặt nhìn cô, nhưng từ giọng nói có thể nghe ra được sự lo lắng căng thẳng. Anh cầm bút ký xuống tờ giấy, nghĩ một chốc thì mỉm cười lắc đầu.
“Không cần, hoa rất đẹp, cứ để đây. Cảm ơn cô nhé.”
Liata cảm thấy trái tim của mình đập như trống dồn. Tuy biểu cảm của anh không quá háo hức hay thích thú, nhưng giọng điệu lại dịu dàng vô cùng, khiến cô không khống chế được cảm tình của mình.
Cô cúi thấp đầu, lén lút nở một nụ cười mãn nguyện: “Phó tổng cũng thích hoa này ạ?”
Vưu Kiện ngả lưng ra sau ghế, lúc này mới thuần túy quan sát nét mặt của Liata. Cô gái này đúng là rất xinh đẹp, nét ngại ngùng của cô làm cho anh cảm thấy dễ chịu.
“Ừm, thích.”
Liata hít sâu vào một hơi: “Thật may quá, tôi cứ sợ phó tổng sẽ không thích nó, dù sao trông vẻ ngoài của nó không xinh đẹp bằng những loài hoa khác, nhưng ý nghĩa của nó thì rất hay.”
Tuy nghe thế nhưng anh cũng không hỏi về ý nghĩa của hoa, chỉ mỉm cười nhàn nhạt nói: “Người đẹp thì hoa cũng phải đẹp thôi, đúng không?”
Câu nói của anh làm cho Liata ngây người. Ánh mắt của cô không thể che giấu được vẻ say đắm sự ngọt ngào của người kia. Lần đầu tiên cô dám ngẩng mặt nhìn thẳng vào anh như thế này, nhưng qua một lúc không có gì xảy ra, cô cũng sực tỉnh.
Bối rối cúi đầu, Liata nói: “Cảm ơn lời khen của anh. Bây giờ…bây giờ tôi ra ngoài làm việc tiếp ạ.”
Nói rồi cô nhanh chóng xoay người, dường như muốn chạy trốn khỏi ánh mắt đang muốn nhìn xuyên thấu qua trái tim của mình.
Đến chiều, sau khi nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ Vưu Thần, Vưu Kiện đã lập tức cầm theo áo khoác ngoài rồi rời khỏi phòng làm việc.
Lúc anh về đến nhà, bầu không khí trong phòng khách vẫn lạnh lẽo như vậy.
Vưu San từ bên trong bước ra, nhìn thấy anh thì hơi kinh ngạc: “Anh hai, anh về sớm thế?”
Vưu Kiện đánh mắt nhìn cô một cái, không nói quá hai câu đã đi lên lầu một. Anh bước về phía thư phòng, gõ cửa một tiếng.
“Vào đi.”
Sau khi nghe thấy giọng nói của người kia, Vưu Kiện mang theo vẻ mặt tò mò chưa hiểu đang có chuyện gì xảy ra bước vào. Lúc đóng cửa lại, anh bị hình ảnh trầm tĩnh lạnh lùng của Vưu Hạ dọa một trận.
Thằng em út này cứ tưởng một khi dọn ra ngoài rồi sẽ không bao giờ về đây nữa chứ!
Vưu Kiện liếc mắt nhìn cậu một cái, thấy cậu vẫn chăm chú đọc sách mới thôi không quan tâm nữa. Anh đổi hướng nhìn về phía Vưu Thần, phát hiện y đang cúi đầu, điếu thuốc trên môi còn tỏa khói không ngừng.
Đi lại gần hơn, Vưu Kiện hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
Vưu Thần ngẩng mặt lên, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, đặt sang bên cạnh. Tay còn lại y ném cho anh một lá thư.
Mặt trước của lá thư có vết máu.
Vưu Kiện chau mày, lật phong thư từ trước ra sau rồi mới đọc nội dung ở bên trong. Lá thư mở ra, nội dung không quá nhiều, vỏn vẹn vài chữ rất sắc bén. Nét chữ cứng cáp, tựa hồ muốn dùng đầu bút đâm thủng cả mặt giấy.
Nội dung của bức thư: Đến rừng Bạch Tuyền, chúng ta cần nói vài chuyện đấy, Vưu Thần.
Bên dưới ký tên: Sầm Duyệt.
Khi nhìn cái tên được ký ở góc dưới mặt thư, Vưu Kiện không tránh khỏi sửng sốt.
Sầm Duyệt…quay về rồi?
Anh nắm chặt phong thư, nhíu mày nhìn Vưu Thần: “Hắn ta sao lại trở về rồi?”
Vưu Thần rít một hơi thuốc rồi nhả khói, nhàn nhạt nói: “Hết hạn tù, được thả về.”
“Nếu vậy, chắc chắn đã biết chuyện của phía Sầm gia rồi?”
Vưu Thần không trả lời, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Sau đó y ngồi thẳng dậy, thân người vốn khuất trong bóng tối, bây giờ đã lộ diện ngoài ánh sáng. Đôi mắt màu hổ phách sáng rực, nhìn vào Vưu Kiện.
“Hắn ta khiêu chiến đấy.” Y cười khẩy, “Thật ra thì, chúng ta vẫn sẽ đến đó nhưng không phải để đánh đấm.”
Vưu Kiện nghi hoặc nhìn y.
Vưu Hạ ở góc bên kia vẫn không đoái hoài đến hai người anh của mình, lật sang trang tiếp theo.
Vưu Thần đã rất lâu rồi không hề nở một nụ cười nào, kể từ ngày Vưu Chiếu Hy rời khỏi thế gian này.
Nhưng nụ cười của y đến tận cùng vẫn là một nụ cười nhạt thếch đầy khinh bỉ đối phương.
Chỉ duy nhất với một người, y mới sẵn sàng nở một nụ cười đầy dịu dàng ôn nhu mà thôi.
“Chúng ta đến đấy…để xem hắn tấu hài.”
…
Liêu Mịch thật sự cấm túc Âu Dương Kiều Vỹ.
Với ý kiến này, Âu Dương Chấn Anh cũng không muốn can thiệp vào. Cách của ông ấy khác với cách của Liêu Mịch. Nhưng ông cũng thừa biết Liêu Mịch sẽ dùng biện pháp an toàn nhất để bảo vệ cậu.
Âu Dương Kiều Vỹ suốt mấy ngày không đến trường. Cậu ở nhà cũng không được phép dùng đến điện thoại hay máy tính. Vì lý do này khiến cho tâm trạng của cậu dần rơi vào khủng hoảng.
Cậu tuyệt thực.
Liêu Mịch lần đầu tiên nhìn thấy con trai mình dùng kế sách ngu ngốc này với bà. Nhưng vì muốn cho cậu hiểu ra được vấn đề nghiêm trọng thế nào, nên cậu không muốn ăn, bà cũng không hề ép buộc.
Một khi đã quá sức chịu đựng của mình, chắc chắn chúng ta cũng phải khuất phục mà thôi.
Liêu Mịch nghĩ như vậy.
Nhưng Âu Dương Kiều Vỹ lại cứng đầu hơn rất nhiều lần.
Mấy hôm nhịn đói khiến cơ thể của cậu gầy sút đi rất nhanh. Yêu khí trong người bị Liêu Mịch tước đi hết, đến cả sức khỏe bình thường cũng không hề có, làm mọi thứ xung quanh cậu càng trở nên khó khăn hơn.
Âu Dương Kiều Vỹ ngồi sát góc giường, cả người thu lại, cậu vùi mặt trên đầu gối, không lên tiếng kêu gào, cũng không cất tiếng khóc lén lút.
Bao tử không có thức ăn, từ kêu rột rột báo hiệu, bây giờ đã chuyển thành từng cơn đau quặn thắt.
Mỗi khi bị cơn đau hành hạ, Âu Dương Kiều Vỹ chỉ biết cắn chặt môi dưới, tay ghì trên bụng mình, cố gắng đè xuống đau đớn quằn quại.
Mấy hôm nay cậu không đến trường, mà Vưu Kiện cũng chỉ lui đến Vamlice, cho nên có lẽ…anh cũng không hay biết hoàn cảnh của cậu hiện tại như thế nào.
Âu Dương Kiều Vỹ ngủ quên đến tối, khi choàng tỉnh, hình ảnh trước mặt cũng nhập nhòe không rõ.
Từ trên giường, cậu bò dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Thời điểm này vẫn còn là mùa đông, khí trời rét buốt, tuyết rơi dày đặc.
Âu Dương Kiều Vỹ duỗi tay ra, đôi tay run rẩy cố gắng kéo cửa sổ lên. Tuyết cùng gió bên ngoài mạnh mẽ thổi vào. Vài hoa tuyết đọng lại trên bậu cửa sổ.
Đứng đó, cậu trầm mặc nghĩ ngợi rất lâu. Nhìn ánh đèn đường như người gật gà, bóng in trên mặt đất kéo dài, càng nhìn càng hiu quạnh.
Nhưng làm sao so được với khung cảnh trong phòng cậu lúc này được chứ?
Cậu cúi mặt, nở một nụ cười chua xót.
Tâm trí lại nhớ đến Vưu Kiện. Đã nhiều ngày không nói chuyện với anh khiến cậu cảm thấy khó chịu vô cùng. Một nỗi lo sợ dâng lên trong lòng, khiến cho cậu hoang mang và thấp thỏm.
Không biết từ khi nào cậu lại cảm giác bản thân sợ hãi đến như vậy. Cậu lo sợ chỉ cần một ngày không nói chuyện cùng anh, có lẽ…có lẽ anh cũng sẽ nhanh chóng quên mất đi một người là cậu.
Loại suy nghĩ này sao mà tội nghiệp đến như vậy?
Bản thân cậu…lẽ nào đáng thương đến vậy ư?
Mình không biết nữa, nhưng nếu như còn cơ hội, còn thời gian, cậu vẫn lựa chọn tiếp tục ở bên cạnh người đó, cho dù có bị ba mẹ từ mặt thì cậu vẫn muốn, vẫn muốn một lần đấu tranh đến cùng.
Chính suy nghĩ chợt đến, khiến cho sự liều lĩnh lóe lên, thôi thúc cậu phải hành động.
Hành động để có thể đến gặp mặt người cậu yêu.
Âu Dương Kiều Vỹ rũ mắt nhìn xuống mặt đất, cách phòng của cậu một quãng khá cao. Nhưng điều đó có ý nghĩa gì đâu chứ?
Cậu không sợ cái này!
Bám tay vào bậu cửa lạnh lẽo, Âu Dương Kiều Vỹ mím chặt môi, giữ cho bản thân bình tĩnh nhất có thể.
Sau đó, cậu lục tung trong phòng mình, tìm cho ra một sợi dây thừng thật dài. Cậu dùng dây thừng buộc lên cạnh cửa sổ, phần dây còn lại cậu thả xuống dưới.
Âu Dương Kiều Vỹ chống tay nhìn xuống, đầu dây còn lại vừa chạm sát mặt đất. Cậu hít vào một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra.
Một lúc sau, khi đã ngồi lên bậu cửa sổ, cậu nắm chặt dây thừng, đôi tay run rẩy vì trời rét nhưng nhất quyết không sợ hãi. Cậu ngoảnh đầu nhìn về phía cửa phòng, ánh mắt như dấy lên một tia tội lỗi, nhưng rất nhanh đã tan biến.
Âu Dương Kiều Vỹ bất ngờ thả người lơ lửng giữa không trung. Hai chân cố gắng bám lên vách tường, từ từ trượt xuống theo sợi dây.
Qua một lúc vật vã, Âu Dương Kiều Vỹ cũng đáp xuống đất an toàn. Cậu không thu lại sợi dây, nhanh chóng quay người chạy ra ngoài đường lớn.
Lúc ngồi đợi ở trạm xe buýt, cả người cậu đều run rẩy vì khi nãy vội vàng mà không đem theo ác khoác.
Một số người ở trạm xe cũng nhìn thấy cậu, tuy mặt mũi không phải dạng người ăn mày nghèo nàn, nhưng quần áo thì đúng là rất thiếu thốn.
Mọi người liếc mắt lén lút nhìn cậu, sau đó có một cô gái bước đến, ấn vào tay cậu một túi ấm.
Trước khi cậu kịp phản ứng lại để nói cảm ơn thì cô gái đã nhanh chóng bước đi.
Nhìn xuống túi ấm trong tay, Âu Dương Kiều Vỹ bỗng dưng bật khóc. Nước mắt không rừng rơi xuống, đến khi chuyến xe khác tấp vào, cậu mới ngẩng mặt, vội vã đi theo dòng người lên xe.
Trên xe, Âu Dương Kiều Vỹ mệt mỏi tựa đầu vào cửa kính. Trong mắt, khung cảnh bên ngoài liên tục trôi ngược dòng, mãi sau mới dừng lại.
Cậu mơ màng quay đầu nhìn qua bên phải, nhìn thấy một quán bar tấp nập người ra người vào.
Đến rồi…
Khóe môi cậu nhẹ cong lên, dường như vừa tìm lại được hơi ấm. Cậu nhanh chóng bước xuống xe, hòa vào đám đông, đi đến trước cửa ra vào.
Nhớ lại ngày đó, cậu cũng đến đây, cứng đầu xin được vào trong. Đến khi không được vào thì cậu lại dùng phép thuật.
Nhưng mà hôm nay lại khác.
Cậu không được vào trong, mà cũng không còn phép thuật để qua mặt bọn họ.
Nhiệt độ càng lúc càng giảm xuống.
Âu Dương Kiều Vỹ chấp nhận ngồi co gối ở bên góc tường. Đám người bảo vệ trước cửa lâu lâu sẽ liếc mắt quan sát cậu, thấy cậu không nhúc nhích động đậy, bọn họ còn lầm tưởng cậu đã chết vì cóng.
Hơn một tiếng sau, đám người bảo vệ đột nhiên cất tiếng chào: “Ông chủ, ông đến muộn thế?”
“À, vừa đi giải quyết một số chuyện ấy mà. Khách hôm nay đông chứ?”
“Đông.” Một người đàn ông nói, sau đó sực nhớ đến chuyện gì đó, bồi vào, “À, khi nãy thật ra có một thằng nhóc cứ đòi phải gặp ông chủ, nhưng nó còn nhỏ, chúng tôi không cho nó vào.”
“Thằng nhóc?” Vưu Kiện chau mày lại, “Ở đâu rồi?”
Đám người bảo vệ đồng loạt chỉ tay về phía góc tường, “Bên kia. Nhưng mà…từ nãy đến giờ nó không nhúc nhích, hình như đã chết cóng.”
Vưu Kiện cũng dời tầm mắt qua phía đó, dưới ánh đèn của quán bar, anh nhận ra được người kia là Âu Dương Kiều Vỹ.
Bước chân vội vã đi đến, Vưu Kiện cúi người lay cậu vài cái.
“Kiều Vỹ? Kiều Vỹ, có nghe tôi nói không?”
Lúc anh nắm lấy bả vai của cậu kéo qua thì cơ thể nhỏ bé đó đã trở nên lạnh lẽo, sau đó bất động ngã gục vào lòng anh.
Hết chương 77.
—
Má Vi: Từ giờ về sau Vi hơi bận, toàn thời gian cần phải học thuộc thoại để diễn kịch, là thoại tiếng Anh nên mọi người thông cảm nếu lịch ra chương chậm trễ nhe.
Từ ánh mắt đến giọng nói, từ vẻ ngoài đến bên trong, nơi nào trên cơ thể của anh, nơi nào trong thâm tâm anh, đều hoàn hảo đến mức không tìm ra được một khuyết điểm.
Thậm chí nói rằng, Vưu Kiện gần như trở thành tín ngưỡng trong lòng cậu cũng không phải là điều phóng đại.
Chính vì điều này khiến cho Âu Dương Chấn Anh cảm thấy thất vọng và bất mãn với cậu. Ông lên lầu, bước vào thư phòng an tĩnh, muốn suy nghĩ một chút.
Bên dưới phòng khách chỉ còn Âu Dương Kiều Vỹ và Liêu Mịch.
Liêu Mịch đứng ở phía sau, qua một hồi ngỡ ngàng, bà nhìn bóng lưng run rẩy nhưng đầy cố chấp của con trai, vẫn chưa nhịn được tức giận của một người mẹ lo lắng cho con của mình.
Bước đến gần hơn, Liêu Mịch cố gắng giữ cho giọng điệu bình thường: “Tiểu Vỹ, con thật sự muốn đấu tranh đến cùng đúng không?”
Nghe hỏi, Âu Dương Kiều Vỹ khẽ động đậy, quay đầu nhìn Liêu Mịch. Tròng mắt cậu đỏ lên, dường như đã bật khóc từ nãy đến giờ nhưng không lên tiếng.
Cậu nắm chặt hai bàn tay, quả quyết gật đầu: “Mẹ không nghĩ con đấu tranh cho tình cảm của bản thân là một việc trưởng thành rồi ư?”
Liêu Mịch nhìn cậu, thâm tâm cũng thừa nhận điều này nhưng không tránh khỏi đau xót: “Con trai, đây chính là dấu hiệu của trưởng thành. Con đã biết bản thân nên đấu tranh cho những gì, nhưng rất tiếc mẹ phải nói, lần này con đã vì một người không ra gì mà cãi lời ba mẹ. Đây là mù quáng, dù cho con đã trưởng thành hơn trước rất nhiều đi nữa thì vẫn là một sự mù quáng dại dột.”
“Mù quáng ư?” Âu Dương Kiều Vỹ hoàn toàn không muốn những lời nói này làm suy suyển trái tim của cậu, “Không đâu, mẹ à, thật sự…mẹ phải gặp thầy ấy một lần. Thầy ấy thật sự, thật sự không hề xấu xa như hai người đã nghĩ đâu. Có thể thầy ấy là người trong Huyết tộc, nhưng không phải ai cũng tàn nhẫn máu lạnh đâu mẹ. Mẹ tin con lần này có được không?”
Những lời này đâu thể dễ dàng nói ra được nếu như không có niềm tin mãnh liệt.
Liêu Mịch không rõ người kia rốt cuộc đã gieo những gì vào lòng của Âu Dương Kiều Vỹ có thể khiến thằng bé răm rắp tin tưởng như thế nữa.
Bà cúi mặt ngẫm nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn không dám mạo hiểm như Âu Dương Chấn Anh. Bà không thể để mặc Âu Dương Kiều Vỹ cứ thế lao vào vòng xoáy của tình yêu mù quáng, đến khi nhận ra thì trái tim của thằng bé sẽ thế nào đây chứ? “Tuy mẹ hiểu được cách dạy của ba con, nhưng mẹ không thể làm thế được. Con cũng là con trai của mẹ, mẹ có trách nhiệm phải bảo vệ con khỏi những điều tồi tệ. Và người đó là một ví dụ.”
Âu Dương Kiều Vỹ sững người: “Mẹ sẽ làm gì sao?”
Liêu Mịch ngước mắt nhìn cậu, trong đáy mắt là nỗi khổ tâm khôn xiết: “Mẹ xin lỗi.”
Âu Dương Kiều Vỹ không hiểu được ý của bà là gì, khi cậu định hỏi lại thì ngay lập tức cảm giác cơ thể nhẹ hẫng, như vừa bị rút đi hết sinh khí.
Cậu nhíu mày, giơ hai bàn tay lên nhìn xuống. Bên trong dưới làn da trắng bóc ấy, mạch máu tựa hồ rung động, máu lưu chuyển theo dòng không ngừng. Cảm giác nhẹ hẫng đó vẫn còn, thậm chí là ngày càng rõ ràng hơn.
Sau đó, từ lồng ngực của cậu, Liêu Mịch giơ tay, hút lấy một luồng khí màu xanh lam vào trong lòng bàn tay của mình.
Động tác vừa nhanh vừa dứt khoát khiến cho đối phương không kịp phản ứng.
Đến khi đôi chân mềm nhũn làm cậu ngã khụy trên sàn nhà, lúc này cậu mới nhận ra Liêu Mịch vừa làm gì mình.
Lồng ngực có chút đau nhức phập phồng.
Âu Dương Kiều Vỹ gắng gượng giơ tay ghì xuống nơi ngực trái, đôi môi run rẩy phát ra tiếng: “Mẹ, mẹ rút yêu khí trong người của con ư?”
Liêu Mịch nhìn cậu đau đớn mà bật khóc, nhưng lòng bàn tay lại nắm chặt lại: “Phải, khi con chỉ là một đứa trẻ bình thường, không còn phép thuật, ít nhất thì…con sẽ không làm gì trái khuấy một cách tự do nữa. Bây giờ thì con lên phòng đi, khi nào được mẹ cho phép, con mới được đi ra ngoài.”
“Mẹ?” Âu Dương Kiều Vỹ ngây ra, “Mẹ đang…cấm túc con?”
Liêu Mịch quay mặt đi: “Đừng hỏi nữa, con mau lên phòng đi.”
Khi một yêu tinh bị rút hết yêu khí trong người, sức khỏe theo đó mà giảm sút. Thoạt đầu sẽ không còn sức lực để làm bất cứ chuyện gì khác. Vì thế nên họ cần phải có thời gian để tịnh dưỡng thêm mới trở lại bình thường được.
Đó là lý do Âu Dương Kiều Vỹ cảm giác cơ thể của mình nhũn ra như nước, một chút sinh lực cũng không còn. Nhưng vì thái độ dứt khoát của Liêu Mịch làm cậu không muốn phục.
Tuy khắp nơi trên cơ thể đều đau rần, Âu Dương Kiều Vỹ vẫn cố chấp vịn tay vào tường, chống đỡ mà đứng dậy. Cậu không lên tiếng nữa, chỉ im lặng quay người, từng bước mệt mỏi đau đớn bước lên cầu thang.
Khi vào đến phòng rồi, cả người ngay lập tức ngả xuống giường, không còn động đậy.
Âu Dương Kiều Vỹ vùi mặt sâu xuống gối đầu, cắn chặt môi dưới, bất lực đến mức chỉ còn có thể bật khóc.
…
Từ ngày Vưu Kiện vào Vamlice làm việc và giữ vị trí phó tổng giám đốc, thư ký Liata có vẻ mỗi ngày đều vui vẻ và làm việc năng suất.
Sự thay đổi về tính cách và biểu cảm của cô khiến cho một số nhân viên nữ trong công ty cũng phải để ý.
Một hôm, Liata đến công ty sớm hơn bình thường. Cô sắp xếp lại bàn làm việc của phó tổng, sau đó còn đặt lên bàn anh một chậu hoa nhỏ.
Khi Liata rời khỏi phòng, cô bị một số nhân viên nữ khác nhìn thấy. Bọn họ đánh mắt nhìn cô, không khỏi trêu chọc.
“Liata, dạo gần đây trông em vui vẻ quá ha?”
Một người khác bồi thêm: “Hình như từ ngày phó tổng Vưu đến làm việc, em ấy cứ như vậy suốt.”
Liata đứng tại chỗ nghe họ nói chuyện bàn tán, gò má không kìm được đỏ lên.
“Mấy chị đừng nói vậy mà, trước giờ…em cũng làm việc như thế thôi, không phải sao ạ?”
Một người chị lớn khoanh tay trước ngực, nhìn cô từ trên xuống dưới rồi quả quyết nói: “Không hề. Ngày trước em ít nói lắm, lúc nào làm việc cũng lầm lì đáng sợ. Nhưng dạo gần đây em thay đổi rồi, hay cười hơn, còn chủ động nói chuyện với mọi người. Nhất là…hay sắp xếp bàn làm việc cho người đó lắm nhá.”
“Nói thật đi, em thích phó tổng Vưu rồi đúng không?”
Liata bị mọi người hỏi dồn dập, thái độ cùng ánh mắt của họ cũng quả quyết chắc nịch vô cùng, khiến cô khó mà phủ nhận được tình cảm trong lòng mình.
Liata cúi mặt, hai bàn tay xoa xuýt, rốt cuộc vẫn kiên định lắc đầu: “Không có, em không có thích—“
“Mọi người đang làm gì ở đây thế?” Đúng lúc này, từ phía sau có một giọng nói trầm tính quyến rũ cất lên, nhất thời làm cho đám người đang tụ tập bỗng tản ra.
Họ quay đầu nhìn một cái, nhận ra người kia là phó tổng Vưu, sắc mặt trở nên bối rối.
Mà người bối rối nhất chính là Liata.
Vưu Kiện một tay cắm trong túi quần, ánh mắt quét qua từng người một, sau đó nhìn sang phía Liata, nở một nụ cười ngọt ngào: “Liata, cô không thích cái gì vậy?”
Liata bị hỏi thình lình, chỉ có thể lắp bắp: “À, không, không có ạ. Mấy chị chỉ đang trêu tôi thôi…”
Những nhân viên nữ khác nhìn cảnh này, bỗng dưng không nhịn được mà cười thầm. Họ huých tay nhau rồi nói: “Phó tổng Vưu, chúng tôi chỉ đang nói chuyện tình cảm của phụ nữ thôi ấy mà. Thật ra đang tư vấn cho Liata, vì con bé đang—“
“Mấy chị, đừng trêu em nữa.”
Rốt cuộc đám người cũng không nói nữa, chỉ mỉm cười rồi cúi chào anh một cái, sau đó thì về phòng làm việc.
Dù sao thời gian còn sớm, bọn họ cũng không cần phải gấp gáp vội vàng.
Đợi họ đi rồi, Vưu Kiện mới ngoảnh lại nhìn Liata, phát hiện khuôn mặt của cô đỏ bừng, dường như đã hiểu ra chút gì đó trong câu phủ nhận kia.
Nhưng anh không hỏi sâu thêm, thậm chí là không để tâm cho lắm.
“Hôm nay có văn kiện gì cần giải quyết không? Có thì đem vào phòng cho tôi.”
Liata mãi sau mới phản ứng: “A vâng ạ, tôi sẽ mang vào ngay.”
Trong phòng, Vưu Kiện ngồi vào bàn làm việc. Anh liếc mắt nhìn thấy đồ đạc trên bàn đều được sắp xếp gọn gàng, bên cạnh còn có một chậu hoa nhỏ không biết ở đâu ra.
Lúc Liata bước vào, đưa cho anh một xấp văn kiện mới, anh mới cất tiếng hỏi: “Hoa này là của cô à?”
Liata nghe hỏi, ánh mắt nhìn xuống chậu hoa, trong lòng thấp thỏm lo sợ: “Phó tổng, chậu hoa này…ừm đúng ạ, là tôi đã đặt lên bàn của anh. Nếu anh không thích thì tôi sẽ đem ra ngoài bàn làm việc của tôi…”
Vưu Kiện không ngẩng mặt nhìn cô, nhưng từ giọng nói có thể nghe ra được sự lo lắng căng thẳng. Anh cầm bút ký xuống tờ giấy, nghĩ một chốc thì mỉm cười lắc đầu.
“Không cần, hoa rất đẹp, cứ để đây. Cảm ơn cô nhé.”
Liata cảm thấy trái tim của mình đập như trống dồn. Tuy biểu cảm của anh không quá háo hức hay thích thú, nhưng giọng điệu lại dịu dàng vô cùng, khiến cô không khống chế được cảm tình của mình.
Cô cúi thấp đầu, lén lút nở một nụ cười mãn nguyện: “Phó tổng cũng thích hoa này ạ?”
Vưu Kiện ngả lưng ra sau ghế, lúc này mới thuần túy quan sát nét mặt của Liata. Cô gái này đúng là rất xinh đẹp, nét ngại ngùng của cô làm cho anh cảm thấy dễ chịu.
“Ừm, thích.”
Liata hít sâu vào một hơi: “Thật may quá, tôi cứ sợ phó tổng sẽ không thích nó, dù sao trông vẻ ngoài của nó không xinh đẹp bằng những loài hoa khác, nhưng ý nghĩa của nó thì rất hay.”
Tuy nghe thế nhưng anh cũng không hỏi về ý nghĩa của hoa, chỉ mỉm cười nhàn nhạt nói: “Người đẹp thì hoa cũng phải đẹp thôi, đúng không?”
Câu nói của anh làm cho Liata ngây người. Ánh mắt của cô không thể che giấu được vẻ say đắm sự ngọt ngào của người kia. Lần đầu tiên cô dám ngẩng mặt nhìn thẳng vào anh như thế này, nhưng qua một lúc không có gì xảy ra, cô cũng sực tỉnh.
Bối rối cúi đầu, Liata nói: “Cảm ơn lời khen của anh. Bây giờ…bây giờ tôi ra ngoài làm việc tiếp ạ.”
Nói rồi cô nhanh chóng xoay người, dường như muốn chạy trốn khỏi ánh mắt đang muốn nhìn xuyên thấu qua trái tim của mình.
Đến chiều, sau khi nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ Vưu Thần, Vưu Kiện đã lập tức cầm theo áo khoác ngoài rồi rời khỏi phòng làm việc.
Lúc anh về đến nhà, bầu không khí trong phòng khách vẫn lạnh lẽo như vậy.
Vưu San từ bên trong bước ra, nhìn thấy anh thì hơi kinh ngạc: “Anh hai, anh về sớm thế?”
Vưu Kiện đánh mắt nhìn cô một cái, không nói quá hai câu đã đi lên lầu một. Anh bước về phía thư phòng, gõ cửa một tiếng.
“Vào đi.”
Sau khi nghe thấy giọng nói của người kia, Vưu Kiện mang theo vẻ mặt tò mò chưa hiểu đang có chuyện gì xảy ra bước vào. Lúc đóng cửa lại, anh bị hình ảnh trầm tĩnh lạnh lùng của Vưu Hạ dọa một trận.
Thằng em út này cứ tưởng một khi dọn ra ngoài rồi sẽ không bao giờ về đây nữa chứ!
Vưu Kiện liếc mắt nhìn cậu một cái, thấy cậu vẫn chăm chú đọc sách mới thôi không quan tâm nữa. Anh đổi hướng nhìn về phía Vưu Thần, phát hiện y đang cúi đầu, điếu thuốc trên môi còn tỏa khói không ngừng.
Đi lại gần hơn, Vưu Kiện hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
Vưu Thần ngẩng mặt lên, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, đặt sang bên cạnh. Tay còn lại y ném cho anh một lá thư.
Mặt trước của lá thư có vết máu.
Vưu Kiện chau mày, lật phong thư từ trước ra sau rồi mới đọc nội dung ở bên trong. Lá thư mở ra, nội dung không quá nhiều, vỏn vẹn vài chữ rất sắc bén. Nét chữ cứng cáp, tựa hồ muốn dùng đầu bút đâm thủng cả mặt giấy.
Nội dung của bức thư: Đến rừng Bạch Tuyền, chúng ta cần nói vài chuyện đấy, Vưu Thần.
Bên dưới ký tên: Sầm Duyệt.
Khi nhìn cái tên được ký ở góc dưới mặt thư, Vưu Kiện không tránh khỏi sửng sốt.
Sầm Duyệt…quay về rồi?
Anh nắm chặt phong thư, nhíu mày nhìn Vưu Thần: “Hắn ta sao lại trở về rồi?”
Vưu Thần rít một hơi thuốc rồi nhả khói, nhàn nhạt nói: “Hết hạn tù, được thả về.”
“Nếu vậy, chắc chắn đã biết chuyện của phía Sầm gia rồi?”
Vưu Thần không trả lời, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Sau đó y ngồi thẳng dậy, thân người vốn khuất trong bóng tối, bây giờ đã lộ diện ngoài ánh sáng. Đôi mắt màu hổ phách sáng rực, nhìn vào Vưu Kiện.
“Hắn ta khiêu chiến đấy.” Y cười khẩy, “Thật ra thì, chúng ta vẫn sẽ đến đó nhưng không phải để đánh đấm.”
Vưu Kiện nghi hoặc nhìn y.
Vưu Hạ ở góc bên kia vẫn không đoái hoài đến hai người anh của mình, lật sang trang tiếp theo.
Vưu Thần đã rất lâu rồi không hề nở một nụ cười nào, kể từ ngày Vưu Chiếu Hy rời khỏi thế gian này.
Nhưng nụ cười của y đến tận cùng vẫn là một nụ cười nhạt thếch đầy khinh bỉ đối phương.
Chỉ duy nhất với một người, y mới sẵn sàng nở một nụ cười đầy dịu dàng ôn nhu mà thôi.
“Chúng ta đến đấy…để xem hắn tấu hài.”
…
Liêu Mịch thật sự cấm túc Âu Dương Kiều Vỹ.
Với ý kiến này, Âu Dương Chấn Anh cũng không muốn can thiệp vào. Cách của ông ấy khác với cách của Liêu Mịch. Nhưng ông cũng thừa biết Liêu Mịch sẽ dùng biện pháp an toàn nhất để bảo vệ cậu.
Âu Dương Kiều Vỹ suốt mấy ngày không đến trường. Cậu ở nhà cũng không được phép dùng đến điện thoại hay máy tính. Vì lý do này khiến cho tâm trạng của cậu dần rơi vào khủng hoảng.
Cậu tuyệt thực.
Liêu Mịch lần đầu tiên nhìn thấy con trai mình dùng kế sách ngu ngốc này với bà. Nhưng vì muốn cho cậu hiểu ra được vấn đề nghiêm trọng thế nào, nên cậu không muốn ăn, bà cũng không hề ép buộc.
Một khi đã quá sức chịu đựng của mình, chắc chắn chúng ta cũng phải khuất phục mà thôi.
Liêu Mịch nghĩ như vậy.
Nhưng Âu Dương Kiều Vỹ lại cứng đầu hơn rất nhiều lần.
Mấy hôm nhịn đói khiến cơ thể của cậu gầy sút đi rất nhanh. Yêu khí trong người bị Liêu Mịch tước đi hết, đến cả sức khỏe bình thường cũng không hề có, làm mọi thứ xung quanh cậu càng trở nên khó khăn hơn.
Âu Dương Kiều Vỹ ngồi sát góc giường, cả người thu lại, cậu vùi mặt trên đầu gối, không lên tiếng kêu gào, cũng không cất tiếng khóc lén lút.
Bao tử không có thức ăn, từ kêu rột rột báo hiệu, bây giờ đã chuyển thành từng cơn đau quặn thắt.
Mỗi khi bị cơn đau hành hạ, Âu Dương Kiều Vỹ chỉ biết cắn chặt môi dưới, tay ghì trên bụng mình, cố gắng đè xuống đau đớn quằn quại.
Mấy hôm nay cậu không đến trường, mà Vưu Kiện cũng chỉ lui đến Vamlice, cho nên có lẽ…anh cũng không hay biết hoàn cảnh của cậu hiện tại như thế nào.
Âu Dương Kiều Vỹ ngủ quên đến tối, khi choàng tỉnh, hình ảnh trước mặt cũng nhập nhòe không rõ.
Từ trên giường, cậu bò dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Thời điểm này vẫn còn là mùa đông, khí trời rét buốt, tuyết rơi dày đặc.
Âu Dương Kiều Vỹ duỗi tay ra, đôi tay run rẩy cố gắng kéo cửa sổ lên. Tuyết cùng gió bên ngoài mạnh mẽ thổi vào. Vài hoa tuyết đọng lại trên bậu cửa sổ.
Đứng đó, cậu trầm mặc nghĩ ngợi rất lâu. Nhìn ánh đèn đường như người gật gà, bóng in trên mặt đất kéo dài, càng nhìn càng hiu quạnh.
Nhưng làm sao so được với khung cảnh trong phòng cậu lúc này được chứ?
Cậu cúi mặt, nở một nụ cười chua xót.
Tâm trí lại nhớ đến Vưu Kiện. Đã nhiều ngày không nói chuyện với anh khiến cậu cảm thấy khó chịu vô cùng. Một nỗi lo sợ dâng lên trong lòng, khiến cho cậu hoang mang và thấp thỏm.
Không biết từ khi nào cậu lại cảm giác bản thân sợ hãi đến như vậy. Cậu lo sợ chỉ cần một ngày không nói chuyện cùng anh, có lẽ…có lẽ anh cũng sẽ nhanh chóng quên mất đi một người là cậu.
Loại suy nghĩ này sao mà tội nghiệp đến như vậy?
Bản thân cậu…lẽ nào đáng thương đến vậy ư?
Mình không biết nữa, nhưng nếu như còn cơ hội, còn thời gian, cậu vẫn lựa chọn tiếp tục ở bên cạnh người đó, cho dù có bị ba mẹ từ mặt thì cậu vẫn muốn, vẫn muốn một lần đấu tranh đến cùng.
Chính suy nghĩ chợt đến, khiến cho sự liều lĩnh lóe lên, thôi thúc cậu phải hành động.
Hành động để có thể đến gặp mặt người cậu yêu.
Âu Dương Kiều Vỹ rũ mắt nhìn xuống mặt đất, cách phòng của cậu một quãng khá cao. Nhưng điều đó có ý nghĩa gì đâu chứ?
Cậu không sợ cái này!
Bám tay vào bậu cửa lạnh lẽo, Âu Dương Kiều Vỹ mím chặt môi, giữ cho bản thân bình tĩnh nhất có thể.
Sau đó, cậu lục tung trong phòng mình, tìm cho ra một sợi dây thừng thật dài. Cậu dùng dây thừng buộc lên cạnh cửa sổ, phần dây còn lại cậu thả xuống dưới.
Âu Dương Kiều Vỹ chống tay nhìn xuống, đầu dây còn lại vừa chạm sát mặt đất. Cậu hít vào một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra.
Một lúc sau, khi đã ngồi lên bậu cửa sổ, cậu nắm chặt dây thừng, đôi tay run rẩy vì trời rét nhưng nhất quyết không sợ hãi. Cậu ngoảnh đầu nhìn về phía cửa phòng, ánh mắt như dấy lên một tia tội lỗi, nhưng rất nhanh đã tan biến.
Âu Dương Kiều Vỹ bất ngờ thả người lơ lửng giữa không trung. Hai chân cố gắng bám lên vách tường, từ từ trượt xuống theo sợi dây.
Qua một lúc vật vã, Âu Dương Kiều Vỹ cũng đáp xuống đất an toàn. Cậu không thu lại sợi dây, nhanh chóng quay người chạy ra ngoài đường lớn.
Lúc ngồi đợi ở trạm xe buýt, cả người cậu đều run rẩy vì khi nãy vội vàng mà không đem theo ác khoác.
Một số người ở trạm xe cũng nhìn thấy cậu, tuy mặt mũi không phải dạng người ăn mày nghèo nàn, nhưng quần áo thì đúng là rất thiếu thốn.
Mọi người liếc mắt lén lút nhìn cậu, sau đó có một cô gái bước đến, ấn vào tay cậu một túi ấm.
Trước khi cậu kịp phản ứng lại để nói cảm ơn thì cô gái đã nhanh chóng bước đi.
Nhìn xuống túi ấm trong tay, Âu Dương Kiều Vỹ bỗng dưng bật khóc. Nước mắt không rừng rơi xuống, đến khi chuyến xe khác tấp vào, cậu mới ngẩng mặt, vội vã đi theo dòng người lên xe.
Trên xe, Âu Dương Kiều Vỹ mệt mỏi tựa đầu vào cửa kính. Trong mắt, khung cảnh bên ngoài liên tục trôi ngược dòng, mãi sau mới dừng lại.
Cậu mơ màng quay đầu nhìn qua bên phải, nhìn thấy một quán bar tấp nập người ra người vào.
Đến rồi…
Khóe môi cậu nhẹ cong lên, dường như vừa tìm lại được hơi ấm. Cậu nhanh chóng bước xuống xe, hòa vào đám đông, đi đến trước cửa ra vào.
Nhớ lại ngày đó, cậu cũng đến đây, cứng đầu xin được vào trong. Đến khi không được vào thì cậu lại dùng phép thuật.
Nhưng mà hôm nay lại khác.
Cậu không được vào trong, mà cũng không còn phép thuật để qua mặt bọn họ.
Nhiệt độ càng lúc càng giảm xuống.
Âu Dương Kiều Vỹ chấp nhận ngồi co gối ở bên góc tường. Đám người bảo vệ trước cửa lâu lâu sẽ liếc mắt quan sát cậu, thấy cậu không nhúc nhích động đậy, bọn họ còn lầm tưởng cậu đã chết vì cóng.
Hơn một tiếng sau, đám người bảo vệ đột nhiên cất tiếng chào: “Ông chủ, ông đến muộn thế?”
“À, vừa đi giải quyết một số chuyện ấy mà. Khách hôm nay đông chứ?”
“Đông.” Một người đàn ông nói, sau đó sực nhớ đến chuyện gì đó, bồi vào, “À, khi nãy thật ra có một thằng nhóc cứ đòi phải gặp ông chủ, nhưng nó còn nhỏ, chúng tôi không cho nó vào.”
“Thằng nhóc?” Vưu Kiện chau mày lại, “Ở đâu rồi?”
Đám người bảo vệ đồng loạt chỉ tay về phía góc tường, “Bên kia. Nhưng mà…từ nãy đến giờ nó không nhúc nhích, hình như đã chết cóng.”
Vưu Kiện cũng dời tầm mắt qua phía đó, dưới ánh đèn của quán bar, anh nhận ra được người kia là Âu Dương Kiều Vỹ.
Bước chân vội vã đi đến, Vưu Kiện cúi người lay cậu vài cái.
“Kiều Vỹ? Kiều Vỹ, có nghe tôi nói không?”
Lúc anh nắm lấy bả vai của cậu kéo qua thì cơ thể nhỏ bé đó đã trở nên lạnh lẽo, sau đó bất động ngã gục vào lòng anh.
Hết chương 77.
—
Má Vi: Từ giờ về sau Vi hơi bận, toàn thời gian cần phải học thuộc thoại để diễn kịch, là thoại tiếng Anh nên mọi người thông cảm nếu lịch ra chương chậm trễ nhe.
Danh sách chương