Nhìn thấy đối phương đang có ý trốn tránh, chàng trai trẻ đã nhanh chóng gọi thẳng tên của cậu, chủ ý muốn níu kéo bước chân của người nọ.
“Kiều Vỹ, đừng đi vội vậy chứ?”
Xung quanh đám đông đa số là người phương Tây, họ không thể hiểu được ngôn ngữ của chàng trai. Ngoại trừ một người vừa mới xoay lưng định bỏ đi.
Âu Dương Kiều Vỹ siết chặt quai cặp, khó khăn hít thở. Cậu không quay đầu lại, bước chân vội vã mà cố chấp chen lấn muốn băng ra khỏi đám đông.
Hành động này nhất thời khiến cho nụ cười trên môi chàng trai kia vụt tắt. Ánh mắt ôn nhu hút hồn khi nãy không còn nữa.
Hắn đứng thẳng lưng, nhíu mày nhìn về sân trường phía xa. Ngay sau đó, hắn chạy đuổi theo cậu.
Đám đông dần tản ra thành hai hàng, ngoái đầu khó hiểu quan sát tình hình hiện tại.
Âu Dương Kiều Vỹ cứ thế chạy nhanh về phía trước mà không định hướng. Đến khi trước mặt là ngõ cụt, cậu mới bất đắc dĩ dừng lại.
Từ sau lưng vọng đến tiếng bước chân cũng vội vã dồn dập.
Âu Dương Kiều Vỹ mím chặt môi: “Khương Vệ Tôn, anh mau cút đi.”
Khương Vệ Tôn không di chuyển nữa, đứng ở phía sau trầm mặc quan sát cậu. Hắn cắm một tay trong túi quần, vài tia giận dữ ẩn ẩn dưới đáy mắt.
“Trốn tránh như vậy có ích gì? Mau theo tôi.”
Âu Dương Kiều Vỹ kiên trì lắc đầu: “Đánh chết tôi tôi cũng không theo anh.”
Khương Vệ Tôn bật cười: “Kiều Vỹ, em đúng là một đứa không ngoan ngoãn. Công ty chú tôi nâng đỡ em bao lâu nay, bây giờ một chút thành ý dành cho tôi em cũng không thể làm được à?”
Thành ý ư? Khốn khiếp, nếu như tôi đem thành ý của mình cho anh thì anh sẽ làm tôi thành ra dạng gì nữa chứ?
Đáy lòng Âu Dương Kiều Vỹ trở nên run rẩy. Mặc dù bản thân cậu không hề thua kém sức lực với Khương Vệ Tôn, nhưng cậu không muốn mình phải dùng phép thuật chống lại một con người.
Cơ mà…Khương Vệ Tôn giống con người ở chỗ nào chứ?
Âu Dương Kiều Vỹ cắn môi, chậm rãi quay lưng lại, nhìn vào đôi mắt dã thú của Khương Vệ Tôn: “Tôi sẽ không phung phí thành ý của mình như vậy đâu.”
Khóe môi hắn khẽ giật: “Kiều Vỹ, em làm tôi khó chịu thật sự đấy.”
Nói rồi Khương Vệ Tôn từng bước nhích về phía trước, rõ ràng muốn dồn Âu Dương Kiều Vỹ vào đường cùng. Hắn cúi đầu nhìn cậu lo lắng hoảng sợ, khóe môi cong lên đầy dã tâm.
Khương Vệ Tôn chống hai tay lên tường, ép cậu vào chính giữa. Hắn kề sát môi mình bên gò má của cậu, thổi đến từng hơi thở nóng hầm hập đầy giận dữ.
“Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của em lúc này, thật khác biệt so với ngày xưa khi chúng ta yêu nhau đấy. Kiều Vỹ, em quên hết rồi sao? Tôi từng yêu thương em thế nào, em đều quên hết rồi ư?”
Chưa đợi cậu kịp phản ứng, Khương Vệ Tôn đã đưa tay bóp chặt cằm của cậu, gằn ra từng chữ: “Mẹ nó, em nói tôi nghe xem, có phải đã quên hết rồi không? Hay là…em có người khác nên nhanh chóng phủi thằng này đi?”
Âu Dương Kiều Vỹ bị đau nên không mở miệng nói được. Cậu lắc mạnh đầu, muốn vùng ra khỏi bàn tay của đối phương.
Một lúc sau, khi Khương Vệ Tôn sắp sửa hôn lên môi mình, cậu vội vàng cúi đầu tránh né.
Từ trong cổ họng phát ra loại âm thanh run rẩy, nghe như mèo con dưới mưa tội nghiệp đáng thương: “Lúc đó…là do anh ép buộc tôi. Tôi chưa từng có tình cảm với anh, chưa từng có… Anh có hiểu không? Tôi không thích anh, hoàn toàn không thích anh.”
Ngay lập tức, trên tường vọng ra một tiếng đấm dữ tợn.
Lồng ngực Âu Dương Kiều Vỹ đập mạnh một tiếng. Cậu trừng mắt liếc nhìn mảng tường sau lưng, trông thấy nắm tay của Khương Vệ Tôn bị trầy đến tứa máu.
“Anh điên rồi…”
Khương Vệ Tôn ngửa cổ cười khan mấy tiếng, ngay cả bàn tay đang bị chảy máu cũng không màng đến. Hắn ôm lấy khuôn mặt, vuốt mạnh một cái rồi nhìn sang phía cậu.
“Ừ điên đấy, thằng này điên rồi đấy, nó điên rồi nên mới bỏ hết mọi thứ ở bên kia để sang bên này tìm em đấy!”
Dừng một chốc, Khương Vệ Tôn cúi mặt nghĩ ngợi gì đó rồi thình lình ngước lên, ánh mắt thoáng cái đã thay đổi.
Hắn bước lên một bước, giọng điệu dịu dàng nhẹ nhàng hơn khi nãy, giống như là một con người khác vậy.
“Tiểu Vỹ, tôi sai rồi, lần này…cả những lần trước, tôi thô bạo với em là tôi sai, tôi sai…Tiểu Vỹ, tôi xin em, lần này, chắc chắn lần này tôi sẽ thay đổi…”
Khương Vệ Tôn nắm lấy tay cậu, ánh mắt có phần hỗn loạn, hôn xuống hai cái đầy yêu chiều: “Tôi sẽ thay đổi, hãy về lại bên tôi nhé? Tiểu Vỹ, tôi yêu em, thật sự rất yêu em…”
Nhìn cử chỉ kỳ lạ của Khương Vệ Tôn, Âu Dương Kiều Vỹ càng lúc càng sợ hãi. Cậu là người hiểu rõ nhất sau màn dịu dàng nhẹ nhàng này sẽ là một con thú hiện hình.
Cậu bất đắc dĩ dán sát lưng trên tường, đôi vai rụt lại, run rẩy rút tay về.
“Không, tôi không thích anh…Khương Vệ Tôn, xin hãy hiểu cho tôi, đừng làm tôi phải nói những lời khó nghe hơn nữa…”
Thoáng chốc, sự dịu dàng trên khuôn mặt của Khương Vệ Tôn ngưng đọng lại. Hắn trầm mặc nhìn cậu, bàn tay chảy máu đơ cứng giữa không trung.
Khương Vệ Tôn nhắm mắt lại, một vài giây sau liền mở ra, quả nhiên là một con dã thú đáng sợ.
Nụ cười trên môi hắn là thứ bệnh hoạn nhất trên đời.
“Em đúng là…không ngoan ngoãn chút nào.”
Âu Dương Kiều Vỹ nhíu mày, mắt không rời khỏi từng động thái của Khương Vệ Tôn. Cậu không rõ hắn định sẽ làm gì, nhưng cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần nếu như bị hắn tấn công.
Khi tầm mắt cậu rơi xuống bên túi quần của Khương Vệ Tôn, lúc này cậu mới giật mình nhận ra trong túi của hắn đang chứa vật gì.
Âu Dương Kiều Vỹ sửng sốt: “Anh…anh điên rồi à? Thứ đó…”
Trước khi để Khương Vệ Tôn kịp thời rút ra khẩu súng lục đen ngòm, từ phía sau lưng hắn đã có một người thình lình xuất hiện, tung thật mạnh một cú đạp từ trên xuống.
Khẩu súng rơi khỏi tay Khương Vệ Tôn, lăn sang một bên.
Âu Dương Kiều Vỹ nâng mắt kinh ngạc nhìn Dalziel, lại nhìn sang khẩu súng, nhanh chóng dùng phép thuật làm cho nó biến mất.
Khương Vệ Tôn bị đạp một cái ngã nhoài ra đất. Hắn đau đến nghiến răng, lồm cồm bò dậy, điên tiết quát: “Má, thằng nào dám đánh tao?”
Dalziel đứng trước mặt Âu Dương Kiều Vỹ, ánh mắt hùng hổ đỏ ngầu, trông đáng sợ không kém gì Khương Vệ Tôn. Anh dang rộng hai cánh tay, hoàn toàn bao bọc cậu ở sau lưng mình.
Dalziel không nói chuyện, từ mũi thở ra từng đợt khí mạnh mẽ, giống như mãnh thú đang giận dữ.
Khương Vệ Tôn nhìn Dalziel rất lâu, tựa hồ cảm nhận được điều bất thường ở anh, hắn lùi một bước.
“Mày…”
Dalziel vẫn không mở miệng nói một chữ, chăm chăm nhìn vào Khương Vệ Tôn, giống như muốn dùng răng xé nát thân thể của hắn.
Dưới trướng áp bức tinh thần này, Khương Vệ Tôn không chịu được, đành dời tầm mắt sang Âu Dương Kiều Vỹ.
“Kiều Vỹ, em đợi đấy, tôi sẽ không bỏ qua chuyện hôm nay đâu.”
Dứt lời, Khương Vệ Tôn chỉnh lại quần áo, phủi đi lớp bụi bám trên người rồi xoay lưng bỏ đi. Đợi đến khi bóng dáng của hắn dần khuất, Dalziel mới buông tay xuống, quay đầu nhìn cậu.
Đôi mắt đỏ ngầu đã biến mất.
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn anh hồi lâu mới bất đắc dĩ nói: “May quá, anh không biến thân.”
Dalziel chớp mắt, bình tĩnh như thường ngày: “Nếu cần thì anh vẫn làm thôi.”
“Anh không sợ bị phạt à?”
“Đúng thì không bị phạt.”
Âu Dương Kiều Vỹ rũ mắt: “Dù sao em cũng không muốn anh phải làm vậy vì em. Chính em cũng không muốn dùng phép với hắn ta.”
Dalziel im lặng nhìn cậu rồi đưa tay xoa xoa tóc, nhẹ nhàng nói: “Anh ngứa răng muốn xé thịt nó thôi, nhưng cũng vì em một phần. Nếu nó vẫn còn đến quấy rầy thì em phải nói cho anh nghe đấy.”
Bầu trời đột ngột đổ mưa, nhưng chỉ mưa lất phất. Vài hạt thấm trên vai cả hai, gió thổi đến mát rượi.
Âu Dương Kiều Vỹ ngước mắt nhìn lên bầu trời màu xám, thấp giọng hỏi: “Anh muốn bảo vệ em hả?”
Dalziel nghe hỏi liền quay đầu đáp: “Phải, anh muốn bảo vệ em. Anh muốn em luôn phải vui vẻ và trở nên tốt đẹp.”
Nụ cười của anh đọng lại trong mắt cậu, đẹp đẽ ấm áp vô cùng. Những lời này không phải quá đặc biệt, nhưng nó làm trái tim cậu cảm thấy an toàn.
Ít nhất thì vẫn có người tình nguyện bảo vệ mình, cho dù mình chưa bao giờ đáp lại tình cảm của họ.
Trên mặt đất, gió cuộn từng chiếc lá lơ lửng giữa không trung.
Mưa bắt đầu lớn dần…
…cũng giống như tình cảm của cậu dành cho Dalziel.
…
Bên ngoài đổ mưa rất lớn, từng trận cuồng phong cứ thế ập tới.
Bắc Ni mang theo thân người ướt sũng bước vào phòng, trong tay là một số tấm ảnh không rõ chụp ai. Cậu đặt chúng lên bàn, cả người run rẩy vì lạnh.
Vưu Kiện đang đứng cạnh cửa sổ ngắm trận mưa xối xả của đêm. Nghe thấy tiếng động, anh trầm mặc nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên gương.
“Có đúng vậy không?” Anh hỏi, điếu thuốc trong tay khẽ động.
Bắc Ni đứng phía sau nuốt nước bọt, ánh mắt có phần lo lắng liếc nhìn vài tấm ảnh trên bàn. Cậu lùi một bước, nghĩ nghĩ một chốc mới dám đáp:
“Vâng.”
Đầu chân mày của Vưu Kiện chau chặt lại.
Điếu thuốc rơi xuống sàn nhà, ngay lập tức bị mũi giày giẫm nát.
Vưu Kiện đi nhanh đến bên bàn, lật từng tầm ảnh ra nhìn. Anh nhìn chúng thật lâu, đến mức muốn đục thủng một lỗ trên đó.
Qua một lúc, anh vung tay vứt những tấm ảnh bay loạn giữa không trung.
“Bao lâu rồi?”
Bắc Ni cúi mặt đáp: “Hình như…đã hơn một tháng.”
Trong phòng rất tối, chỉ nhìn thấy được đôi mắt màu tím hiện rõ từng luồng ánh sáng huyền diệu. Những luồng ánh sáng tựa hồ di chuyển liên tục, sau một hồi trở nên tối sầm xuống.
Vưu Kiện im lặng không nói thêm gì, đứng chôn chân tại chỗ.
Cả gian phòng chìm trong tịch mịch khiến Bắc Ni cảm thấy ngạt thở.
Khi cậu định bước đến gọi một tiếng thì Vưu Kiện bất ngờ xoay người, dùng tay lật cả mặt bàn sang một bên. Anh không cần dùng nhiều sức, chỉ một tay đã làm chiếc bàn ngã sóng soài.
Tiếng động chói tai làm Bắc Ni lùi về sau mấy bước, khiếp sợ nhìn Vưu Kiện.
Chưa bao giờ cậu nhìn thấy anh tức giận đến mức không còn bình tĩnh thế này.
“Đại ca…”
Vưu Kiện nghiêng đầu, hơi thở trở nên dồn dập, co chân lên đạp chiếc bàn dính sát vào vách tường. Từng chai thủy tinh cứ thế rơi xuống đất, vỡ toang.
Anh cúi thấp mặt, cười như không cười, mắng một tiếng: “Má nó!”
Bắc Ni mím chặt môi mình, không dám để rơi ra một tiếng động nào.
Đến khi Vưu Kiện ngồi xuống ghế, bình tĩnh châm lửa một điếu thuốc, cậu mới chậm rãi hít vào thở ra.
Ngay sau đó, anh không nhìn cậu, ra lệnh: “Chuẩn bị xe đi.”
Bắc Ni hoảng mình: “Đại ca…đại ca muốn đến đó?”
Vưu Kiện nhả ra một làn khói, nhàn nhạt đáp: “Hai chúng nó loạn quá rồi, phải chỉnh đốn lại thôi.”
“Kiều Vỹ, đừng đi vội vậy chứ?”
Xung quanh đám đông đa số là người phương Tây, họ không thể hiểu được ngôn ngữ của chàng trai. Ngoại trừ một người vừa mới xoay lưng định bỏ đi.
Âu Dương Kiều Vỹ siết chặt quai cặp, khó khăn hít thở. Cậu không quay đầu lại, bước chân vội vã mà cố chấp chen lấn muốn băng ra khỏi đám đông.
Hành động này nhất thời khiến cho nụ cười trên môi chàng trai kia vụt tắt. Ánh mắt ôn nhu hút hồn khi nãy không còn nữa.
Hắn đứng thẳng lưng, nhíu mày nhìn về sân trường phía xa. Ngay sau đó, hắn chạy đuổi theo cậu.
Đám đông dần tản ra thành hai hàng, ngoái đầu khó hiểu quan sát tình hình hiện tại.
Âu Dương Kiều Vỹ cứ thế chạy nhanh về phía trước mà không định hướng. Đến khi trước mặt là ngõ cụt, cậu mới bất đắc dĩ dừng lại.
Từ sau lưng vọng đến tiếng bước chân cũng vội vã dồn dập.
Âu Dương Kiều Vỹ mím chặt môi: “Khương Vệ Tôn, anh mau cút đi.”
Khương Vệ Tôn không di chuyển nữa, đứng ở phía sau trầm mặc quan sát cậu. Hắn cắm một tay trong túi quần, vài tia giận dữ ẩn ẩn dưới đáy mắt.
“Trốn tránh như vậy có ích gì? Mau theo tôi.”
Âu Dương Kiều Vỹ kiên trì lắc đầu: “Đánh chết tôi tôi cũng không theo anh.”
Khương Vệ Tôn bật cười: “Kiều Vỹ, em đúng là một đứa không ngoan ngoãn. Công ty chú tôi nâng đỡ em bao lâu nay, bây giờ một chút thành ý dành cho tôi em cũng không thể làm được à?”
Thành ý ư? Khốn khiếp, nếu như tôi đem thành ý của mình cho anh thì anh sẽ làm tôi thành ra dạng gì nữa chứ?
Đáy lòng Âu Dương Kiều Vỹ trở nên run rẩy. Mặc dù bản thân cậu không hề thua kém sức lực với Khương Vệ Tôn, nhưng cậu không muốn mình phải dùng phép thuật chống lại một con người.
Cơ mà…Khương Vệ Tôn giống con người ở chỗ nào chứ?
Âu Dương Kiều Vỹ cắn môi, chậm rãi quay lưng lại, nhìn vào đôi mắt dã thú của Khương Vệ Tôn: “Tôi sẽ không phung phí thành ý của mình như vậy đâu.”
Khóe môi hắn khẽ giật: “Kiều Vỹ, em làm tôi khó chịu thật sự đấy.”
Nói rồi Khương Vệ Tôn từng bước nhích về phía trước, rõ ràng muốn dồn Âu Dương Kiều Vỹ vào đường cùng. Hắn cúi đầu nhìn cậu lo lắng hoảng sợ, khóe môi cong lên đầy dã tâm.
Khương Vệ Tôn chống hai tay lên tường, ép cậu vào chính giữa. Hắn kề sát môi mình bên gò má của cậu, thổi đến từng hơi thở nóng hầm hập đầy giận dữ.
“Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của em lúc này, thật khác biệt so với ngày xưa khi chúng ta yêu nhau đấy. Kiều Vỹ, em quên hết rồi sao? Tôi từng yêu thương em thế nào, em đều quên hết rồi ư?”
Chưa đợi cậu kịp phản ứng, Khương Vệ Tôn đã đưa tay bóp chặt cằm của cậu, gằn ra từng chữ: “Mẹ nó, em nói tôi nghe xem, có phải đã quên hết rồi không? Hay là…em có người khác nên nhanh chóng phủi thằng này đi?”
Âu Dương Kiều Vỹ bị đau nên không mở miệng nói được. Cậu lắc mạnh đầu, muốn vùng ra khỏi bàn tay của đối phương.
Một lúc sau, khi Khương Vệ Tôn sắp sửa hôn lên môi mình, cậu vội vàng cúi đầu tránh né.
Từ trong cổ họng phát ra loại âm thanh run rẩy, nghe như mèo con dưới mưa tội nghiệp đáng thương: “Lúc đó…là do anh ép buộc tôi. Tôi chưa từng có tình cảm với anh, chưa từng có… Anh có hiểu không? Tôi không thích anh, hoàn toàn không thích anh.”
Ngay lập tức, trên tường vọng ra một tiếng đấm dữ tợn.
Lồng ngực Âu Dương Kiều Vỹ đập mạnh một tiếng. Cậu trừng mắt liếc nhìn mảng tường sau lưng, trông thấy nắm tay của Khương Vệ Tôn bị trầy đến tứa máu.
“Anh điên rồi…”
Khương Vệ Tôn ngửa cổ cười khan mấy tiếng, ngay cả bàn tay đang bị chảy máu cũng không màng đến. Hắn ôm lấy khuôn mặt, vuốt mạnh một cái rồi nhìn sang phía cậu.
“Ừ điên đấy, thằng này điên rồi đấy, nó điên rồi nên mới bỏ hết mọi thứ ở bên kia để sang bên này tìm em đấy!”
Dừng một chốc, Khương Vệ Tôn cúi mặt nghĩ ngợi gì đó rồi thình lình ngước lên, ánh mắt thoáng cái đã thay đổi.
Hắn bước lên một bước, giọng điệu dịu dàng nhẹ nhàng hơn khi nãy, giống như là một con người khác vậy.
“Tiểu Vỹ, tôi sai rồi, lần này…cả những lần trước, tôi thô bạo với em là tôi sai, tôi sai…Tiểu Vỹ, tôi xin em, lần này, chắc chắn lần này tôi sẽ thay đổi…”
Khương Vệ Tôn nắm lấy tay cậu, ánh mắt có phần hỗn loạn, hôn xuống hai cái đầy yêu chiều: “Tôi sẽ thay đổi, hãy về lại bên tôi nhé? Tiểu Vỹ, tôi yêu em, thật sự rất yêu em…”
Nhìn cử chỉ kỳ lạ của Khương Vệ Tôn, Âu Dương Kiều Vỹ càng lúc càng sợ hãi. Cậu là người hiểu rõ nhất sau màn dịu dàng nhẹ nhàng này sẽ là một con thú hiện hình.
Cậu bất đắc dĩ dán sát lưng trên tường, đôi vai rụt lại, run rẩy rút tay về.
“Không, tôi không thích anh…Khương Vệ Tôn, xin hãy hiểu cho tôi, đừng làm tôi phải nói những lời khó nghe hơn nữa…”
Thoáng chốc, sự dịu dàng trên khuôn mặt của Khương Vệ Tôn ngưng đọng lại. Hắn trầm mặc nhìn cậu, bàn tay chảy máu đơ cứng giữa không trung.
Khương Vệ Tôn nhắm mắt lại, một vài giây sau liền mở ra, quả nhiên là một con dã thú đáng sợ.
Nụ cười trên môi hắn là thứ bệnh hoạn nhất trên đời.
“Em đúng là…không ngoan ngoãn chút nào.”
Âu Dương Kiều Vỹ nhíu mày, mắt không rời khỏi từng động thái của Khương Vệ Tôn. Cậu không rõ hắn định sẽ làm gì, nhưng cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần nếu như bị hắn tấn công.
Khi tầm mắt cậu rơi xuống bên túi quần của Khương Vệ Tôn, lúc này cậu mới giật mình nhận ra trong túi của hắn đang chứa vật gì.
Âu Dương Kiều Vỹ sửng sốt: “Anh…anh điên rồi à? Thứ đó…”
Trước khi để Khương Vệ Tôn kịp thời rút ra khẩu súng lục đen ngòm, từ phía sau lưng hắn đã có một người thình lình xuất hiện, tung thật mạnh một cú đạp từ trên xuống.
Khẩu súng rơi khỏi tay Khương Vệ Tôn, lăn sang một bên.
Âu Dương Kiều Vỹ nâng mắt kinh ngạc nhìn Dalziel, lại nhìn sang khẩu súng, nhanh chóng dùng phép thuật làm cho nó biến mất.
Khương Vệ Tôn bị đạp một cái ngã nhoài ra đất. Hắn đau đến nghiến răng, lồm cồm bò dậy, điên tiết quát: “Má, thằng nào dám đánh tao?”
Dalziel đứng trước mặt Âu Dương Kiều Vỹ, ánh mắt hùng hổ đỏ ngầu, trông đáng sợ không kém gì Khương Vệ Tôn. Anh dang rộng hai cánh tay, hoàn toàn bao bọc cậu ở sau lưng mình.
Dalziel không nói chuyện, từ mũi thở ra từng đợt khí mạnh mẽ, giống như mãnh thú đang giận dữ.
Khương Vệ Tôn nhìn Dalziel rất lâu, tựa hồ cảm nhận được điều bất thường ở anh, hắn lùi một bước.
“Mày…”
Dalziel vẫn không mở miệng nói một chữ, chăm chăm nhìn vào Khương Vệ Tôn, giống như muốn dùng răng xé nát thân thể của hắn.
Dưới trướng áp bức tinh thần này, Khương Vệ Tôn không chịu được, đành dời tầm mắt sang Âu Dương Kiều Vỹ.
“Kiều Vỹ, em đợi đấy, tôi sẽ không bỏ qua chuyện hôm nay đâu.”
Dứt lời, Khương Vệ Tôn chỉnh lại quần áo, phủi đi lớp bụi bám trên người rồi xoay lưng bỏ đi. Đợi đến khi bóng dáng của hắn dần khuất, Dalziel mới buông tay xuống, quay đầu nhìn cậu.
Đôi mắt đỏ ngầu đã biến mất.
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn anh hồi lâu mới bất đắc dĩ nói: “May quá, anh không biến thân.”
Dalziel chớp mắt, bình tĩnh như thường ngày: “Nếu cần thì anh vẫn làm thôi.”
“Anh không sợ bị phạt à?”
“Đúng thì không bị phạt.”
Âu Dương Kiều Vỹ rũ mắt: “Dù sao em cũng không muốn anh phải làm vậy vì em. Chính em cũng không muốn dùng phép với hắn ta.”
Dalziel im lặng nhìn cậu rồi đưa tay xoa xoa tóc, nhẹ nhàng nói: “Anh ngứa răng muốn xé thịt nó thôi, nhưng cũng vì em một phần. Nếu nó vẫn còn đến quấy rầy thì em phải nói cho anh nghe đấy.”
Bầu trời đột ngột đổ mưa, nhưng chỉ mưa lất phất. Vài hạt thấm trên vai cả hai, gió thổi đến mát rượi.
Âu Dương Kiều Vỹ ngước mắt nhìn lên bầu trời màu xám, thấp giọng hỏi: “Anh muốn bảo vệ em hả?”
Dalziel nghe hỏi liền quay đầu đáp: “Phải, anh muốn bảo vệ em. Anh muốn em luôn phải vui vẻ và trở nên tốt đẹp.”
Nụ cười của anh đọng lại trong mắt cậu, đẹp đẽ ấm áp vô cùng. Những lời này không phải quá đặc biệt, nhưng nó làm trái tim cậu cảm thấy an toàn.
Ít nhất thì vẫn có người tình nguyện bảo vệ mình, cho dù mình chưa bao giờ đáp lại tình cảm của họ.
Trên mặt đất, gió cuộn từng chiếc lá lơ lửng giữa không trung.
Mưa bắt đầu lớn dần…
…cũng giống như tình cảm của cậu dành cho Dalziel.
…
Bên ngoài đổ mưa rất lớn, từng trận cuồng phong cứ thế ập tới.
Bắc Ni mang theo thân người ướt sũng bước vào phòng, trong tay là một số tấm ảnh không rõ chụp ai. Cậu đặt chúng lên bàn, cả người run rẩy vì lạnh.
Vưu Kiện đang đứng cạnh cửa sổ ngắm trận mưa xối xả của đêm. Nghe thấy tiếng động, anh trầm mặc nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên gương.
“Có đúng vậy không?” Anh hỏi, điếu thuốc trong tay khẽ động.
Bắc Ni đứng phía sau nuốt nước bọt, ánh mắt có phần lo lắng liếc nhìn vài tấm ảnh trên bàn. Cậu lùi một bước, nghĩ nghĩ một chốc mới dám đáp:
“Vâng.”
Đầu chân mày của Vưu Kiện chau chặt lại.
Điếu thuốc rơi xuống sàn nhà, ngay lập tức bị mũi giày giẫm nát.
Vưu Kiện đi nhanh đến bên bàn, lật từng tầm ảnh ra nhìn. Anh nhìn chúng thật lâu, đến mức muốn đục thủng một lỗ trên đó.
Qua một lúc, anh vung tay vứt những tấm ảnh bay loạn giữa không trung.
“Bao lâu rồi?”
Bắc Ni cúi mặt đáp: “Hình như…đã hơn một tháng.”
Trong phòng rất tối, chỉ nhìn thấy được đôi mắt màu tím hiện rõ từng luồng ánh sáng huyền diệu. Những luồng ánh sáng tựa hồ di chuyển liên tục, sau một hồi trở nên tối sầm xuống.
Vưu Kiện im lặng không nói thêm gì, đứng chôn chân tại chỗ.
Cả gian phòng chìm trong tịch mịch khiến Bắc Ni cảm thấy ngạt thở.
Khi cậu định bước đến gọi một tiếng thì Vưu Kiện bất ngờ xoay người, dùng tay lật cả mặt bàn sang một bên. Anh không cần dùng nhiều sức, chỉ một tay đã làm chiếc bàn ngã sóng soài.
Tiếng động chói tai làm Bắc Ni lùi về sau mấy bước, khiếp sợ nhìn Vưu Kiện.
Chưa bao giờ cậu nhìn thấy anh tức giận đến mức không còn bình tĩnh thế này.
“Đại ca…”
Vưu Kiện nghiêng đầu, hơi thở trở nên dồn dập, co chân lên đạp chiếc bàn dính sát vào vách tường. Từng chai thủy tinh cứ thế rơi xuống đất, vỡ toang.
Anh cúi thấp mặt, cười như không cười, mắng một tiếng: “Má nó!”
Bắc Ni mím chặt môi mình, không dám để rơi ra một tiếng động nào.
Đến khi Vưu Kiện ngồi xuống ghế, bình tĩnh châm lửa một điếu thuốc, cậu mới chậm rãi hít vào thở ra.
Ngay sau đó, anh không nhìn cậu, ra lệnh: “Chuẩn bị xe đi.”
Bắc Ni hoảng mình: “Đại ca…đại ca muốn đến đó?”
Vưu Kiện nhả ra một làn khói, nhàn nhạt đáp: “Hai chúng nó loạn quá rồi, phải chỉnh đốn lại thôi.”
Danh sách chương