Liêu Kế Hải là một người khó tính. Anh thường che đậy sự nghiêm nghị của mình bằng đôi mắt biết cười, nhưng không có nghĩa anh dễ dàng bỏ qua những chuyện không hay của người khác.
Nếu như có ngoại lệ thì đó chính là Thôi Kỳ Sinh.
Mặc dù mối quan hệ của hai người không có ràng buộc gì với nhau, nhưng anh vẫn luôn nhẫn nhịn và xem Thôi Kỳ Sinh như một đứa em trai.
Có điều, hắn lại là đứa em trai “bất trị”.
Tình thế ập đến đột ngột khiến cả hai người còn lại không trở tay kịp. Nhất là Dalziel. Tuy chiếc áo thun đã bị Thôi Kỳ Sinh làm dơ nhưng y tạm thời nhắm mắt bỏ qua, vươn tay đỡ lấy hắn.
Liêu Kế Hải bước nhanh đến, chân mày chau lại, một tay kéo mạnh Thôi Kỳ Sinh về phía mình, không muốn đứa em trai mất nết này làm phiền đến bạn của cháu trai.
Anh lườm Thôi Kỳ Sinh còn chưa tỉnh lại, bực dọc mắng: “Lúc nào đến đây cũng say với xỉn là sao vậy?”
Thôi Kỳ Sinh gục trước ngực Liêu Kế Hải, cảm giác bên tai có tiếng nói truyền vào ầm ầm đầy khó chịu, hắn bèn đáp lại bằng mấy tiếng rên rỉ kinh người.
Sức chịu đựng của Liêu Kế Hải có giới hạn, vì vậy anh đành nhìn sang Dalziel, cầu cứu sự giúp đỡ của y. Dalziel cũng không muốn mình đứng yên vô dụng như thế, thế là nhanh chóng đỡ lấy một bên người của Thôi Kỳ Sinh.
Cả hai vất vả đem kẻ say lên giường nằm.
Sau đó, Dalziel vào phòng của mình thay bộ quần áo khác. Liêu Kế Hải còn lưu lại trong phòng, dùng chân tức giận đạp mạnh vào đùi Thôi Kỳ Sinh một cái.
Đối phương bị đạp đau điếng, vội vàng phản ứng, cả người co lại, ôm đùi đến đáng thương. Nhưng hắn không chịu tỉnh, cứ vậy mà ngủ mất.
Liêu Kế Hải cũng không thèm thay đồ cho Thôi Kỳ Sinh, đạp xong thì xoay người rời khỏi phòng.
Gần nửa đêm, Thôi Kỳ Sinh mới tỉnh dậy. Hắn chập chờn mở mắt nhìn, trước khi kịp thời nhận ra địa điểm đã thay đổi, hắn bị mùi hôi của rượu trộn lẫn với mớ nôn mửa lúc nãy làm cho tỉnh táo.
Quên nói, Thôi Kỳ Sinh mắc bệnh sạch sẽ, dị ứng với những mùi hôi thối, nhất là mùi nôn mửa.
Cả người bật dậy trong vòng một giây. Thôi Kỳ Sinh trừng lớn mắt nhìn xuống cổ áo dính đầy mớ hỗn độn đọng lại như vết cặn, vừa hôi vừa gớm ghiếc.
Hắn nhịn không được nuốt nước bọt, cổ họng khô không khốc, sắp sửa nôn tiếp trận thứ hai.
Không thể chần chừ thêm, Thôi Kỳ Sinh rời giường, lao nhanh vào phòng tắm. Tiếng vòi nước xả xuống suốt nửa tiếng đồng hồ.
Lúc Liêu Kế Hải bước vào phòng thì đã nhìn thấy một Thôi Kỳ Sinh thơm tho sạch sẽ như mọi ngày. Hắn đang ngồi ở ghế, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ trầm tư.
Thái độ tỉnh bơ này bất giác làm cho Liêu Kế Hải bực mình.
Anh đóng cửa lại, tạo ra tiếng động đánh thức kẻ nào đó đang mơ mộng.
“Tỉnh rồi à?” Liêu Kế Hải đi tới, nhìn hắn mỉm cười hỏi, “Sao không uống đến chết luôn đi?”
Thôi Kỳ Sinh đã quá quen thuộc với giọng điệu mỉa mai của anh, chầm chậm xoay mặt qua, cười cong đuôi mắt đáp: “Không nỡ, chết trong nhà anh sẽ phiền phức cho anh lắm.”
Ấn đường của Liêu Kế Hải khẽ giật giật.
Anh liếc đối phương một cái rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, một chân vắt tréo, bộ dạng cũng nhàn hạ thư thái vô cùng.
“Sao hôm nay lại đến đây nữa vậy? Tôi nói trước cho cậu biết, đây là lần cuối cùng cậu uống say bí tỉ trong nhà tôi đấy. Đừng để tôi nói với Khương Thịnh cắt hết những dự án của cậu.”
Thôi Kỳ Sinh bĩu môi, hoàn toàn không lo lắng sợ hãi: “Được thôi, anh ỷ thế mà ăn hiếp tôi, sống vậy mà sống được! Tôi chưa đủ đau khổ hay sao? Một bên Chúc Nam suốt ngày làu bàu chỉnh đốn, một bên anh lại châm biếm hù dọa, tôi sống làm sao mới vừa lòng hai người?”
“Sống đàng hoàng lên!”
Thôi Kỳ Sinh quay mặt qua, bất ngờ nhướn cả người về phía trước, đến khi gần chạm vào mũi của Liêu Kế Hải thì dừng lại.
Hắn chăm chú nhìn anh, sau đó nở một nụ cười ma mị: “Sống đàng hoàng thì đâu phải Thôi Kỳ Sinh nữa!”
Nói xong, Thôi Kỳ Sinh chợt nhớ đến một chuyện gì đó. Hình như trước khi mình được đưa lên giường nằm thì mình đã nôn, nhưng mà…mình nôn lên người ai thì phải? Nghĩ đến đây, hắn liếc Liêu Kế Hải một cái, hồi sau bác bỏ chuyện anh là đối tượng bị hắn nôn vào người.
Vì nếu thật sự là vậy thì chắc chắn hắn không còn sống yên ổn nữa.
Thế…người kia là ai?
Không lẽ mình say đến mức quẫn trí rồi?
Thôi Kỳ Sinh ngồi xuống ngay ngắn, mở miệng hỏi: “Nè, anh có mời khách về nhà đúng không? Lúc nãy—“
Liêu Kế Hải gật đầu, không hề che giấu: “Phải, và cậu đã nôn hết vào người người ta đấy.”
Thôi Kỳ Sinh kinh ngạc há hốc miệng.
Chuyện gì vậy? Mình đã làm loại chuyện xấu hổ mất mặt đến vậy à?
Anh nhìn hắn, cười lạnh một tiếng: “Bởi vậy tôi mới khuyên cậu là sống đàng hoàng lên. Biết điều thì hãy qua xin lỗi người ta đi, nếu không muốn người ta ôm lấy ấn tượng đầu đáng ghét như thế.”
Thôi Kỳ Sinh ngẩng mặt nhìn anh, rồi lại cúi xuống, không khỏi mắng trong bụng, phiền phức thật!
Tuy nói thế nhưng hắn vẫn còn một chút tự trọng trong lòng, thế nên nửa tiếng sau, hắn đã bước qua phòng của Dalziel, gõ cửa hai tiếng.
Trong phòng chỉ phát ra tiếng gõ phím liên tục không ngừng, một hồi sau mới có giọng nói truyền đến: “Mời vào.”
Thôi Kỳ Sinh im lặng lắng nghe, không hiểu sao lại cảm giác người nọ không phải người Châu Á. Lúc hắn mở cửa bước vào phòng, ngay lập tức đã bị một khung cảnh hữu tình đến động lòng người.
Phía sau lưng của người con trai kia là bốn cánh cửa sổ sát đất, phản chiếu bầu trời về đêm đẹp đẽ huyền ảo. Còn y đang ngồi ở bàn làm việc, trước mặt là một chiếc laptop, khuôn mặt cương nghị mạnh mẽ nhưng phảng phất một chút ấm áp ôn nhu, ngón tay thon dài, lộ rõ từng khớp xương đang gõ lên mặt phím.
Dường như y đang chìm đắm trong công việc, mất một lúc mới nâng mắt nhìn đối phương.
Mà Thôi Kỳ Sinh lúc này cũng vừa tỉnh lại sau một cơn mê.
Dalziel nhanh chóng nhận ra hắn, ánh mắt cũng thay đổi một chút.
Y mở lời trước đầy lịch sự nhã nhặn: “Cậu có chuyện gì sao?”
Thôi Kỳ Sinh vội dời tầm mắt nhìn sang chiếc giường ngủ, sau đó phát hiện bản thân đang không đứng đắn, vậy là cúi mặt điều chỉnh lại thái độ cùng cảm xúc.
So với sự bình tĩnh đầy nét xã giao của Dalziel, Thôi Kỳ Sinh lại có chút căng thẳng hơn nhiều.
Hắn hắng giọng đáp: “À, khi nãy…nghe bảo tôi đã nôn vào người của anh. Tôi qua đây chỉ muốn nói một tiếng xin lỗi thôi, làm phiền anh rồi.”
Dalziel không nghĩ người này sẽ tỉnh rượu nhanh như thế, khóe môi cũng cong lên mỉm cười một cái. Nụ cười này nhất thời làm cho tim Thôi Kỳ Sinh đập hỗn loạn.
Hắn nhíu mày, tự nhủ bản thân phải có liêm sỉ.
Nhưng mà, liêm sỉ đâu có ăn được?
Nghĩ vậy, Thôi Kỳ Sinh bước đến vài bước, vẻ mặt căng thẳng vụt biến mất, thay vào là bộ mặt diễn xuất điêu luyện của mình.
“Tôi là Thôi Kỳ Sinh. Còn anh?”
Dalziel rời mắt khỏi màn hình laptop, vẫn kiên nhẫn tiếp tục cuộc trò chuyện: “Tôi là Dalziel, người Úc.”
“À…” Thôi Kỳ Sinh mỉm cười, đuôi mắt cong lên đầy quyến rũ, “Anh là bạn của Kế Hải sao?”
“Không phải, tôi…tôi là người quen thôi. Vì có một chút trục trặc nên tôi xin ở nhà nhà chú ấy hai hôm.”
Chỉ hai hôm thôi sao?
Sau đó thì anh đi đâu?
Thôi Kỳ Sinh nóng lòng muốn hỏi những câu này, nhưng nghĩ lại mình không nên vồ vập. Thế là hắn lại mỉm cười nhìn y, nói bâng quơ những chuyện khác.
Sau một hồi trò chuyện, trong phòng chợt có tiếng chuông điện thoại.
Điện thoại trên bàn rung lên, màn hình bật sáng.
Thôi Kỳ Sinh theo phản xạ liếc mắt nhìn, thấy tên nước ngoài cho nên không quá để ý.
Dalziel ngược lại rất vui vẻ bắt máy: “Julian, anh đến nơi rồi.”
Không rõ bên kia đang nói gì, nhưng thái độ của y dường như hạnh phúc lắm vậy.
Không khác gì nói chuyện với người yêu.
Thôi Kỳ Sinh mặt lì đứng ở trước mặt y, đợi khi y cúp máy, hắn mới hỏi: “Là bạn của anh à?”
Dalziel cười cười: “Không, là người trong lòng tôi.”
Một câu này như cú vả thật mạnh vào mặt Thôi Kỳ Sinh. Móng tay lén lút bấu vào cạnh bàn để kìm chế cảm xúc, ngoài mặt hắn cong môi cười đến lạnh lùng.
“Ra là thế. Hèn gì nhìn anh vui vẻ hạnh phúc lắm.”
Dalziel không trả lời, hơi cúi mặt cười nhẹ.
Sau khi anh úp mở việc mình đã có người trong tim, Thôi Kỳ Sinh thầm nghĩ bản thân cũng không còn lý do nào để lưu lại đây.
Hắn liếc nhìn Dalziel một lần cuối rồi xoay người định bỏ đi.
Ngay lập tức, Dalziel lại hỏi: “Cậu không muốn cùng tôi đàm đạo về cuốn sách kia nữa à?”
Khi nãy vì muốn có chủ đề để nói chuyện với y, Thôi Kỳ Sinh đã giả vờ rằng mình rất thích cuốn sách trên bàn của y, muốn cùng y nói về nó.
Không ngờ y còn nhớ đến, thậm chí còn đem ra trêu chọc hắn.
Thôi Kỳ Sinh cắn môi, không quay lưng lại, cao giọng lạnh nhạt bảo: “Anh nhìn tôi có phải người thích thú với nó không? Anh cứ thong thả đọc một mình đi nhé.”
Dứt lời, cửa phòng cũng mở ra rồi đóng lại.
Dalziel ngước mắt nhìn về phía cánh cửa, rất lâu mới cúi đầu, tiếp tục làm việc, xem như chưa có gì xảy ra.
…
Sau khi gọi điện hỏi thăm Dalziel xong, Âu Dương Kiều Vỹ bỏ điện thoại xuống giường, bước vào phòng tắm đánh răng trước khi ngủ.
Lúc cậu bước ra, nghe thấy tiếng chuông điện thoại phát ra không ngừng. Từng giây trôi qua đều như đang hối thúc cậu phải bắt máy.
Đóng cửa phòng tắm lại, Âu Dương Kiều Vỹ bước nhanh tới bên giường, nghiêng người cầm lấy điện thoại. Trong bụng cứ nghĩ người gọi tới là Dalziel, nhưng trên màn hình lại hiển thị một cái tên khác.
Cả người cậu gần như đóng băng.
Chuông vẫn liên tục đổ, hồi sau thì im bặt.
Gian phòng trở về yên tĩnh, Âu Dương Kiều Vỹ cũng bình tĩnh hơn đôi chút. Cậu trèo lên giường, kéo chăn trùm kín, chừa lại nửa phần trên.
Trong tay là chiếc điện thoại đã im bặt được vài phút.
Âu Dương Kiều Vỹ lướt ngón tay trên màn hình, mím môi lại nhìn chằm chằm vào chiếc tên kia.
Càng nhìn càng cảm thấy tim đập loạn.
Sao lại gọi cho mình làm gì?
Mình chưa bắt máy thì đã tắt rồi?
Không lẽ…còn chơi trò nhá máy?
Nghĩ tới đây, cậu nhất thời nhăn mặt, có vẻ khó chấp nhận một việc trẻ con ấu trĩ như vậy.
Thế nhưng, chỉ vài giây sau, điện thoại đột nhiên đổ chuông, rung lên trong tay cậu.
Vẫn là chiếc tên đó, sáng trưng như ánh trăng ở ngoài cửa sổ.
Âu Dương Kiều Vỹ nuốt xuống một ngụm nước bọt, sau đó từ từ trỏ ngón tay tới, trượt một đường thẳng.
Đầu dây bên kia im lặng một chút mới lên tiếng: “Còn chưa ngủ sao?”
Âu Dương Kiều Vỹ ở bên này khẽ trừng mắt nhìn bức tường: “Ngủ rồi ai nhận cuộc gọi của chú được?”
Bên kia cười một tiếng: “Tôi canh thời gian chuẩn xác quá đúng không? Điện thoại đã về đúng chủ rồi, tôi cũng an tâm phần nào.”
“Nằm trong tay chú mới không an tâm.”
Vưu Kiện ở bên này cũng đang nửa ngồi nửa nằm trên giường, trong tay là một ly huyết tửu sóng sánh. Anh cúi đầu nhấp một ngụm rồi đáp:
“Khi nãy sao em lại không đến? Em không biết tôi đã tức giận đến mức sao?”
“Ai đến cũng không có gì khác nhau mà, miễn điện thoại về đúng chỗ là được.”
“Khác biệt chứ!”
Giọng anh càng lúc càng trầm, giống như đang tâm sự với bản thân mình, nhưng mỗi từ đều rõ ràng mạch lạc, “Người tôi muốn gặp là em, không phải cậu ta.”
Lớp băng mỏng cơ hồ đang dần tan ra thành những vũng nước nhỏ.
Trái tim vẫn đập hỗn loạn như khi nãy.
Âu Dương Kiều Vỹ nhắm mắt lại, siết chặt điện thoại trong tay vì sợ rằng sẽ đánh rơi nó xuống giường. Trước mặt chỉ còn là bóng đen, thế nhưng bên tai lại văng vẳng giọng nói của anh.
Khiến người khác thao thức khôn nguôi.
Hồi sau, cậu mở mắt, chậm rãi trả lời: “Sao giờ này chú lại gọi cho tôi vậy? Chú không bận việc à?”
“Khi nãy đã không gặp được, ít nhất cũng phải được nghe giọng chứ. Công việc à? Em nghĩ tôi là một người yêu công việc đến vậy sao?”
Cậu cười lạnh: “Đúng là tôi sai rồi, chú là người yêu cái đẹp hơn là công việc.”
Vẫn là giọng điệu mỉa mai đáng yêu đấy.
Anh không giận, ngược lại còn có chút cưng chiều: “Em chính là ví dụ cho câu nói kia đấy.”
“…chú ngủ đi.”
“Xấu hổ rồi à?” Vưu Kiện không khỏi bật cười, cúi đầu uống thêm một ngụm rượu nữa rồi hỏi sang chuyện khác, “Em về đây để học lên cao hay là đi làm?”
Bé con nghe hỏi, thầm thở phào một tiếng.
“Sắp tới tôi sẽ thử việc trong công ty của ba, nếu được thì sẽ làm luôn.”
“Còn nghề người mẫu thì sao?”
“Đó chỉ là sở thích đam mê thôi, khi nào tôi có thời gian thì vẫn tiếp tục chụp cho những tạp chí hoặc nhãn hàng nào đó.”
“Nhiều việc như thế, có kham nổi không?”
Âu Dương Kiều Vỹ thoáng nghĩ ngợi. Không phải nghĩ về việc mình có kham nổi tất cả mọi việc không, mà là nghĩ về câu hỏi của anh.
Chỉ là bốn từ nhưng lại mang đến cho cậu cảm giác được quan tâm.
Hoặc là…cậu tự huyễn hoặc về nó.
Để trấn tĩnh bản thân, cậu cắn xuống môi dưới thật mạnh rồi nói: “Không nổi cũng phải nổi. Con người mà không có áp lực thì không khác gì kẻ ngốc.”
Vưu Kiện đánh giá cao câu nói này, trong lòng thích thú, chợt nói: “Vậy khi nào em đến công ty thực tập?”
“Tuần sau.”
“Thứ mấy?”
“Thứ hai.”
Trả lời xong, cậu mới giật mình nhận ra, không hiểu vì sao mình lại phải trả lời hết mấy câu hỏi của anh.
Vưu Kiện dường như đã hiểu, thấp giọng nói: “Thứ hai tuần sau tôi đến đón em.”
Đón mình?
Âu Dương Kiều Vỹ sững sờ trong chốc lát.
Khoan đã, mọi chuyện có phải hơi dồn dập rồi không?
Vưu Kiện, rốt cuộc…rốt cuộc chú có tỉnh táo không vậy?
“Không cần đâu.”
“Cứ vậy đi, tôi đã quyết rồi, em đừng cãi vô ích.”
Cậu nghĩ một lúc rồi thở dài: “Tùy chú. Tôi cúp máy trước đây.”
Vưu Kiện hài lòng mỉm cười: “Ngủ ngoan, bé con.”
…
Vào sáng thứ Hai, trời xanh trong, nhưng không khí bắt đầu trở lạnh.
Âu Dương Kiều Vỹ sửa soạn xong xuôi liền mở cửa rời khỏi nhà. Lúc nhìn ra phía hàng rào, cậu bất chợt nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Đi đến gần hơn một chút, cậu nhận ra chiếc xe mô tô màu đen của anh đang đỗ dưới tán cây hoa giấy. Những cánh hoa màu đỏ hồng rụng xuống yên xe, một vài rơi trên vai áo của anh.
Còn anh thì quay lưng lại về phía cậu, bóng hình cao lớn dưới chiếc áo khoác da màu đen, nhìn thế nào cũng toát ra được vẻ đẹp của một gã phong lưu đa tình nhưng vẫn đậm chất xa hoa của giới thượng lưu. Anh đứng đó, dựa người vào chiếc xe, một tay cắm vào túi quần, cổ hơi ngước lên, vừa vặn để lộ khuôn cằm tinh tế cùng với yết hầu quyến rũ nam tính.
Nhìn từ phía sau, anh đẹp như một bức tranh.
Âu Dương Kiều Vỹ ngây người mất mấy phút mới có thể nhấc chân đi đến bên cạnh.
Gió lạnh thổi qua khiến người cậu run run.
Vưu Kiện nghe tiếng bước chân, hơi quay đầu lại nhìn, nhận ra cậu, anh cong khóe môi cười một cách phóng khoáng.
“Chuẩn bị đi thôi?”
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn chiếc mô tô của anh, lại nhìn sang anh, chưa mở miệng nói một câu nào. Còn anh thì bước lại gần cậu, đưa tay chỉnh lại áo khoác.
“Em không thấy trời đã lạnh rồi sao? Ăn mặc thế này…”
Cậu ngẩng mặt nhìn anh, cãi lại: “Chú ăn mặc có khác gì đâu?”
“Em nghĩ tôi có biết lạnh nữa không?”
Cậu không trả lời được.
Đúng là anh làm gì biết lạnh nữa.
Hai người đối mặt nhìn nhau hồi lâu, đến khi sau lưng chợt dội đến tiếng còi xe hơi, cậu mới sực tỉnh, đứng tránh ra.
Vưu Kiện cũng dời tầm mắt về hướng có âm thanh, phát hiện một chiếc xe hơi màu đỏ sẫm vừa mới dừng lại.
Người bước xuống xe chính là Dalziel.
Hôm nay y vận một bộ vest với quần Âu, trông càng lịch sự nho nhã hơn bình thường.
Dalziel đứng cạnh xe hơi, nhìn cậu nói: “Julian, chúng ta đi thôi, đừng để đến muộn ngày đầu tiên.”
Vưu Kiện thu tầm mắt lại, vẫn bình tĩnh cúi xuống nhìn cậu: “Hình như có gì đó không đúng lắm. Tôi đến trước, đúng không?”
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn anh đáp: “Đúng là chú đến trước, nhưng tôi chưa nói là mình sẽ đi cùng chú.”
Cả người Vưu Kiện cứng đờ. Cảm giác như hơi thở của anh trở nên giá lạnh đến mức có thể đóng băng mọi thứ. Âu Dương Kiều Vỹ không nói tiếp cũng không ngẩng đầu nhìn anh, duy trì tư thế cúi đầu đầy lo lắng.
Vưu Kiện im lặng, sự tức giận đã lan cả vào đôi mắt, nó đen đặc khiến người khác nhìn vào cũng phải sợ hãi.
Cả ba không ai lên tiếng khiến bầu không khí càng trở nên ngột ngạt bức bối.
Đồng hồ vẫn chậm chạp trôi qua, sau đó Vưu Kiện bất ngờ lên tiếng, đánh vỡ đi mọi sự khó xử trên mặt cậu.
“Tùy em.”
Âu Dương Kiều Vỹ lúc này bỗng ngước mắt nhìn anh, nhận ra ánh mắt kia đã thản nhiên hơn lúc nãy rất nhiều, tựa hồ lớp băng mỏng đang dần tan ra.
“Vậy…tôi đi trước.” Nói rồi cậu xoay người, đi đến bên xe hơi của Dalziel, ngồi vào ghế lái phụ.
Dalziel cũng nhanh chóng mở cửa ngồi vào chỗ. Lúc nhấn ga lái đi, y còn liếc nhìn Vưu Kiện qua cửa kính.
Xe đi xa rồi, Vưu Kiện vẫn không hề di chuyển.
Viễn cảnh hôm nay rõ ràng đã khắc sâu vào tâm trí của anh, đến mức khiến anh ngây ra không biết phải làm gì.
Chuyện này giống như một trò đùa, nhưng lại vô tình đánh vào sĩ diện của anh.
Vưu Kiện cúi mặt cười khan một tiếng, anh không nghĩ mình có thể bình tĩnh đến vậy.
Xoay người dựa vào xe, anh châm thuốc hút. Khói thuốc khiến đầu óc anh phần nào tỉnh táo hơn.
Một lúc sau, anh rút điện thoại, gọi cho Bắc Ni.
“Đại ca?”
Vưu Kiện thả điếu thuốc xuống dưới đất, dùng mũi giày giẫm nát nó rồi điềm nhiên nói: “Gửi ngay cho anh mày địa chỉ công ty của Âu Dương Chấn Anh.”
Nếu như có ngoại lệ thì đó chính là Thôi Kỳ Sinh.
Mặc dù mối quan hệ của hai người không có ràng buộc gì với nhau, nhưng anh vẫn luôn nhẫn nhịn và xem Thôi Kỳ Sinh như một đứa em trai.
Có điều, hắn lại là đứa em trai “bất trị”.
Tình thế ập đến đột ngột khiến cả hai người còn lại không trở tay kịp. Nhất là Dalziel. Tuy chiếc áo thun đã bị Thôi Kỳ Sinh làm dơ nhưng y tạm thời nhắm mắt bỏ qua, vươn tay đỡ lấy hắn.
Liêu Kế Hải bước nhanh đến, chân mày chau lại, một tay kéo mạnh Thôi Kỳ Sinh về phía mình, không muốn đứa em trai mất nết này làm phiền đến bạn của cháu trai.
Anh lườm Thôi Kỳ Sinh còn chưa tỉnh lại, bực dọc mắng: “Lúc nào đến đây cũng say với xỉn là sao vậy?”
Thôi Kỳ Sinh gục trước ngực Liêu Kế Hải, cảm giác bên tai có tiếng nói truyền vào ầm ầm đầy khó chịu, hắn bèn đáp lại bằng mấy tiếng rên rỉ kinh người.
Sức chịu đựng của Liêu Kế Hải có giới hạn, vì vậy anh đành nhìn sang Dalziel, cầu cứu sự giúp đỡ của y. Dalziel cũng không muốn mình đứng yên vô dụng như thế, thế là nhanh chóng đỡ lấy một bên người của Thôi Kỳ Sinh.
Cả hai vất vả đem kẻ say lên giường nằm.
Sau đó, Dalziel vào phòng của mình thay bộ quần áo khác. Liêu Kế Hải còn lưu lại trong phòng, dùng chân tức giận đạp mạnh vào đùi Thôi Kỳ Sinh một cái.
Đối phương bị đạp đau điếng, vội vàng phản ứng, cả người co lại, ôm đùi đến đáng thương. Nhưng hắn không chịu tỉnh, cứ vậy mà ngủ mất.
Liêu Kế Hải cũng không thèm thay đồ cho Thôi Kỳ Sinh, đạp xong thì xoay người rời khỏi phòng.
Gần nửa đêm, Thôi Kỳ Sinh mới tỉnh dậy. Hắn chập chờn mở mắt nhìn, trước khi kịp thời nhận ra địa điểm đã thay đổi, hắn bị mùi hôi của rượu trộn lẫn với mớ nôn mửa lúc nãy làm cho tỉnh táo.
Quên nói, Thôi Kỳ Sinh mắc bệnh sạch sẽ, dị ứng với những mùi hôi thối, nhất là mùi nôn mửa.
Cả người bật dậy trong vòng một giây. Thôi Kỳ Sinh trừng lớn mắt nhìn xuống cổ áo dính đầy mớ hỗn độn đọng lại như vết cặn, vừa hôi vừa gớm ghiếc.
Hắn nhịn không được nuốt nước bọt, cổ họng khô không khốc, sắp sửa nôn tiếp trận thứ hai.
Không thể chần chừ thêm, Thôi Kỳ Sinh rời giường, lao nhanh vào phòng tắm. Tiếng vòi nước xả xuống suốt nửa tiếng đồng hồ.
Lúc Liêu Kế Hải bước vào phòng thì đã nhìn thấy một Thôi Kỳ Sinh thơm tho sạch sẽ như mọi ngày. Hắn đang ngồi ở ghế, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ trầm tư.
Thái độ tỉnh bơ này bất giác làm cho Liêu Kế Hải bực mình.
Anh đóng cửa lại, tạo ra tiếng động đánh thức kẻ nào đó đang mơ mộng.
“Tỉnh rồi à?” Liêu Kế Hải đi tới, nhìn hắn mỉm cười hỏi, “Sao không uống đến chết luôn đi?”
Thôi Kỳ Sinh đã quá quen thuộc với giọng điệu mỉa mai của anh, chầm chậm xoay mặt qua, cười cong đuôi mắt đáp: “Không nỡ, chết trong nhà anh sẽ phiền phức cho anh lắm.”
Ấn đường của Liêu Kế Hải khẽ giật giật.
Anh liếc đối phương một cái rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, một chân vắt tréo, bộ dạng cũng nhàn hạ thư thái vô cùng.
“Sao hôm nay lại đến đây nữa vậy? Tôi nói trước cho cậu biết, đây là lần cuối cùng cậu uống say bí tỉ trong nhà tôi đấy. Đừng để tôi nói với Khương Thịnh cắt hết những dự án của cậu.”
Thôi Kỳ Sinh bĩu môi, hoàn toàn không lo lắng sợ hãi: “Được thôi, anh ỷ thế mà ăn hiếp tôi, sống vậy mà sống được! Tôi chưa đủ đau khổ hay sao? Một bên Chúc Nam suốt ngày làu bàu chỉnh đốn, một bên anh lại châm biếm hù dọa, tôi sống làm sao mới vừa lòng hai người?”
“Sống đàng hoàng lên!”
Thôi Kỳ Sinh quay mặt qua, bất ngờ nhướn cả người về phía trước, đến khi gần chạm vào mũi của Liêu Kế Hải thì dừng lại.
Hắn chăm chú nhìn anh, sau đó nở một nụ cười ma mị: “Sống đàng hoàng thì đâu phải Thôi Kỳ Sinh nữa!”
Nói xong, Thôi Kỳ Sinh chợt nhớ đến một chuyện gì đó. Hình như trước khi mình được đưa lên giường nằm thì mình đã nôn, nhưng mà…mình nôn lên người ai thì phải? Nghĩ đến đây, hắn liếc Liêu Kế Hải một cái, hồi sau bác bỏ chuyện anh là đối tượng bị hắn nôn vào người.
Vì nếu thật sự là vậy thì chắc chắn hắn không còn sống yên ổn nữa.
Thế…người kia là ai?
Không lẽ mình say đến mức quẫn trí rồi?
Thôi Kỳ Sinh ngồi xuống ngay ngắn, mở miệng hỏi: “Nè, anh có mời khách về nhà đúng không? Lúc nãy—“
Liêu Kế Hải gật đầu, không hề che giấu: “Phải, và cậu đã nôn hết vào người người ta đấy.”
Thôi Kỳ Sinh kinh ngạc há hốc miệng.
Chuyện gì vậy? Mình đã làm loại chuyện xấu hổ mất mặt đến vậy à?
Anh nhìn hắn, cười lạnh một tiếng: “Bởi vậy tôi mới khuyên cậu là sống đàng hoàng lên. Biết điều thì hãy qua xin lỗi người ta đi, nếu không muốn người ta ôm lấy ấn tượng đầu đáng ghét như thế.”
Thôi Kỳ Sinh ngẩng mặt nhìn anh, rồi lại cúi xuống, không khỏi mắng trong bụng, phiền phức thật!
Tuy nói thế nhưng hắn vẫn còn một chút tự trọng trong lòng, thế nên nửa tiếng sau, hắn đã bước qua phòng của Dalziel, gõ cửa hai tiếng.
Trong phòng chỉ phát ra tiếng gõ phím liên tục không ngừng, một hồi sau mới có giọng nói truyền đến: “Mời vào.”
Thôi Kỳ Sinh im lặng lắng nghe, không hiểu sao lại cảm giác người nọ không phải người Châu Á. Lúc hắn mở cửa bước vào phòng, ngay lập tức đã bị một khung cảnh hữu tình đến động lòng người.
Phía sau lưng của người con trai kia là bốn cánh cửa sổ sát đất, phản chiếu bầu trời về đêm đẹp đẽ huyền ảo. Còn y đang ngồi ở bàn làm việc, trước mặt là một chiếc laptop, khuôn mặt cương nghị mạnh mẽ nhưng phảng phất một chút ấm áp ôn nhu, ngón tay thon dài, lộ rõ từng khớp xương đang gõ lên mặt phím.
Dường như y đang chìm đắm trong công việc, mất một lúc mới nâng mắt nhìn đối phương.
Mà Thôi Kỳ Sinh lúc này cũng vừa tỉnh lại sau một cơn mê.
Dalziel nhanh chóng nhận ra hắn, ánh mắt cũng thay đổi một chút.
Y mở lời trước đầy lịch sự nhã nhặn: “Cậu có chuyện gì sao?”
Thôi Kỳ Sinh vội dời tầm mắt nhìn sang chiếc giường ngủ, sau đó phát hiện bản thân đang không đứng đắn, vậy là cúi mặt điều chỉnh lại thái độ cùng cảm xúc.
So với sự bình tĩnh đầy nét xã giao của Dalziel, Thôi Kỳ Sinh lại có chút căng thẳng hơn nhiều.
Hắn hắng giọng đáp: “À, khi nãy…nghe bảo tôi đã nôn vào người của anh. Tôi qua đây chỉ muốn nói một tiếng xin lỗi thôi, làm phiền anh rồi.”
Dalziel không nghĩ người này sẽ tỉnh rượu nhanh như thế, khóe môi cũng cong lên mỉm cười một cái. Nụ cười này nhất thời làm cho tim Thôi Kỳ Sinh đập hỗn loạn.
Hắn nhíu mày, tự nhủ bản thân phải có liêm sỉ.
Nhưng mà, liêm sỉ đâu có ăn được?
Nghĩ vậy, Thôi Kỳ Sinh bước đến vài bước, vẻ mặt căng thẳng vụt biến mất, thay vào là bộ mặt diễn xuất điêu luyện của mình.
“Tôi là Thôi Kỳ Sinh. Còn anh?”
Dalziel rời mắt khỏi màn hình laptop, vẫn kiên nhẫn tiếp tục cuộc trò chuyện: “Tôi là Dalziel, người Úc.”
“À…” Thôi Kỳ Sinh mỉm cười, đuôi mắt cong lên đầy quyến rũ, “Anh là bạn của Kế Hải sao?”
“Không phải, tôi…tôi là người quen thôi. Vì có một chút trục trặc nên tôi xin ở nhà nhà chú ấy hai hôm.”
Chỉ hai hôm thôi sao?
Sau đó thì anh đi đâu?
Thôi Kỳ Sinh nóng lòng muốn hỏi những câu này, nhưng nghĩ lại mình không nên vồ vập. Thế là hắn lại mỉm cười nhìn y, nói bâng quơ những chuyện khác.
Sau một hồi trò chuyện, trong phòng chợt có tiếng chuông điện thoại.
Điện thoại trên bàn rung lên, màn hình bật sáng.
Thôi Kỳ Sinh theo phản xạ liếc mắt nhìn, thấy tên nước ngoài cho nên không quá để ý.
Dalziel ngược lại rất vui vẻ bắt máy: “Julian, anh đến nơi rồi.”
Không rõ bên kia đang nói gì, nhưng thái độ của y dường như hạnh phúc lắm vậy.
Không khác gì nói chuyện với người yêu.
Thôi Kỳ Sinh mặt lì đứng ở trước mặt y, đợi khi y cúp máy, hắn mới hỏi: “Là bạn của anh à?”
Dalziel cười cười: “Không, là người trong lòng tôi.”
Một câu này như cú vả thật mạnh vào mặt Thôi Kỳ Sinh. Móng tay lén lút bấu vào cạnh bàn để kìm chế cảm xúc, ngoài mặt hắn cong môi cười đến lạnh lùng.
“Ra là thế. Hèn gì nhìn anh vui vẻ hạnh phúc lắm.”
Dalziel không trả lời, hơi cúi mặt cười nhẹ.
Sau khi anh úp mở việc mình đã có người trong tim, Thôi Kỳ Sinh thầm nghĩ bản thân cũng không còn lý do nào để lưu lại đây.
Hắn liếc nhìn Dalziel một lần cuối rồi xoay người định bỏ đi.
Ngay lập tức, Dalziel lại hỏi: “Cậu không muốn cùng tôi đàm đạo về cuốn sách kia nữa à?”
Khi nãy vì muốn có chủ đề để nói chuyện với y, Thôi Kỳ Sinh đã giả vờ rằng mình rất thích cuốn sách trên bàn của y, muốn cùng y nói về nó.
Không ngờ y còn nhớ đến, thậm chí còn đem ra trêu chọc hắn.
Thôi Kỳ Sinh cắn môi, không quay lưng lại, cao giọng lạnh nhạt bảo: “Anh nhìn tôi có phải người thích thú với nó không? Anh cứ thong thả đọc một mình đi nhé.”
Dứt lời, cửa phòng cũng mở ra rồi đóng lại.
Dalziel ngước mắt nhìn về phía cánh cửa, rất lâu mới cúi đầu, tiếp tục làm việc, xem như chưa có gì xảy ra.
…
Sau khi gọi điện hỏi thăm Dalziel xong, Âu Dương Kiều Vỹ bỏ điện thoại xuống giường, bước vào phòng tắm đánh răng trước khi ngủ.
Lúc cậu bước ra, nghe thấy tiếng chuông điện thoại phát ra không ngừng. Từng giây trôi qua đều như đang hối thúc cậu phải bắt máy.
Đóng cửa phòng tắm lại, Âu Dương Kiều Vỹ bước nhanh tới bên giường, nghiêng người cầm lấy điện thoại. Trong bụng cứ nghĩ người gọi tới là Dalziel, nhưng trên màn hình lại hiển thị một cái tên khác.
Cả người cậu gần như đóng băng.
Chuông vẫn liên tục đổ, hồi sau thì im bặt.
Gian phòng trở về yên tĩnh, Âu Dương Kiều Vỹ cũng bình tĩnh hơn đôi chút. Cậu trèo lên giường, kéo chăn trùm kín, chừa lại nửa phần trên.
Trong tay là chiếc điện thoại đã im bặt được vài phút.
Âu Dương Kiều Vỹ lướt ngón tay trên màn hình, mím môi lại nhìn chằm chằm vào chiếc tên kia.
Càng nhìn càng cảm thấy tim đập loạn.
Sao lại gọi cho mình làm gì?
Mình chưa bắt máy thì đã tắt rồi?
Không lẽ…còn chơi trò nhá máy?
Nghĩ tới đây, cậu nhất thời nhăn mặt, có vẻ khó chấp nhận một việc trẻ con ấu trĩ như vậy.
Thế nhưng, chỉ vài giây sau, điện thoại đột nhiên đổ chuông, rung lên trong tay cậu.
Vẫn là chiếc tên đó, sáng trưng như ánh trăng ở ngoài cửa sổ.
Âu Dương Kiều Vỹ nuốt xuống một ngụm nước bọt, sau đó từ từ trỏ ngón tay tới, trượt một đường thẳng.
Đầu dây bên kia im lặng một chút mới lên tiếng: “Còn chưa ngủ sao?”
Âu Dương Kiều Vỹ ở bên này khẽ trừng mắt nhìn bức tường: “Ngủ rồi ai nhận cuộc gọi của chú được?”
Bên kia cười một tiếng: “Tôi canh thời gian chuẩn xác quá đúng không? Điện thoại đã về đúng chủ rồi, tôi cũng an tâm phần nào.”
“Nằm trong tay chú mới không an tâm.”
Vưu Kiện ở bên này cũng đang nửa ngồi nửa nằm trên giường, trong tay là một ly huyết tửu sóng sánh. Anh cúi đầu nhấp một ngụm rồi đáp:
“Khi nãy sao em lại không đến? Em không biết tôi đã tức giận đến mức sao?”
“Ai đến cũng không có gì khác nhau mà, miễn điện thoại về đúng chỗ là được.”
“Khác biệt chứ!”
Giọng anh càng lúc càng trầm, giống như đang tâm sự với bản thân mình, nhưng mỗi từ đều rõ ràng mạch lạc, “Người tôi muốn gặp là em, không phải cậu ta.”
Lớp băng mỏng cơ hồ đang dần tan ra thành những vũng nước nhỏ.
Trái tim vẫn đập hỗn loạn như khi nãy.
Âu Dương Kiều Vỹ nhắm mắt lại, siết chặt điện thoại trong tay vì sợ rằng sẽ đánh rơi nó xuống giường. Trước mặt chỉ còn là bóng đen, thế nhưng bên tai lại văng vẳng giọng nói của anh.
Khiến người khác thao thức khôn nguôi.
Hồi sau, cậu mở mắt, chậm rãi trả lời: “Sao giờ này chú lại gọi cho tôi vậy? Chú không bận việc à?”
“Khi nãy đã không gặp được, ít nhất cũng phải được nghe giọng chứ. Công việc à? Em nghĩ tôi là một người yêu công việc đến vậy sao?”
Cậu cười lạnh: “Đúng là tôi sai rồi, chú là người yêu cái đẹp hơn là công việc.”
Vẫn là giọng điệu mỉa mai đáng yêu đấy.
Anh không giận, ngược lại còn có chút cưng chiều: “Em chính là ví dụ cho câu nói kia đấy.”
“…chú ngủ đi.”
“Xấu hổ rồi à?” Vưu Kiện không khỏi bật cười, cúi đầu uống thêm một ngụm rượu nữa rồi hỏi sang chuyện khác, “Em về đây để học lên cao hay là đi làm?”
Bé con nghe hỏi, thầm thở phào một tiếng.
“Sắp tới tôi sẽ thử việc trong công ty của ba, nếu được thì sẽ làm luôn.”
“Còn nghề người mẫu thì sao?”
“Đó chỉ là sở thích đam mê thôi, khi nào tôi có thời gian thì vẫn tiếp tục chụp cho những tạp chí hoặc nhãn hàng nào đó.”
“Nhiều việc như thế, có kham nổi không?”
Âu Dương Kiều Vỹ thoáng nghĩ ngợi. Không phải nghĩ về việc mình có kham nổi tất cả mọi việc không, mà là nghĩ về câu hỏi của anh.
Chỉ là bốn từ nhưng lại mang đến cho cậu cảm giác được quan tâm.
Hoặc là…cậu tự huyễn hoặc về nó.
Để trấn tĩnh bản thân, cậu cắn xuống môi dưới thật mạnh rồi nói: “Không nổi cũng phải nổi. Con người mà không có áp lực thì không khác gì kẻ ngốc.”
Vưu Kiện đánh giá cao câu nói này, trong lòng thích thú, chợt nói: “Vậy khi nào em đến công ty thực tập?”
“Tuần sau.”
“Thứ mấy?”
“Thứ hai.”
Trả lời xong, cậu mới giật mình nhận ra, không hiểu vì sao mình lại phải trả lời hết mấy câu hỏi của anh.
Vưu Kiện dường như đã hiểu, thấp giọng nói: “Thứ hai tuần sau tôi đến đón em.”
Đón mình?
Âu Dương Kiều Vỹ sững sờ trong chốc lát.
Khoan đã, mọi chuyện có phải hơi dồn dập rồi không?
Vưu Kiện, rốt cuộc…rốt cuộc chú có tỉnh táo không vậy?
“Không cần đâu.”
“Cứ vậy đi, tôi đã quyết rồi, em đừng cãi vô ích.”
Cậu nghĩ một lúc rồi thở dài: “Tùy chú. Tôi cúp máy trước đây.”
Vưu Kiện hài lòng mỉm cười: “Ngủ ngoan, bé con.”
…
Vào sáng thứ Hai, trời xanh trong, nhưng không khí bắt đầu trở lạnh.
Âu Dương Kiều Vỹ sửa soạn xong xuôi liền mở cửa rời khỏi nhà. Lúc nhìn ra phía hàng rào, cậu bất chợt nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Đi đến gần hơn một chút, cậu nhận ra chiếc xe mô tô màu đen của anh đang đỗ dưới tán cây hoa giấy. Những cánh hoa màu đỏ hồng rụng xuống yên xe, một vài rơi trên vai áo của anh.
Còn anh thì quay lưng lại về phía cậu, bóng hình cao lớn dưới chiếc áo khoác da màu đen, nhìn thế nào cũng toát ra được vẻ đẹp của một gã phong lưu đa tình nhưng vẫn đậm chất xa hoa của giới thượng lưu. Anh đứng đó, dựa người vào chiếc xe, một tay cắm vào túi quần, cổ hơi ngước lên, vừa vặn để lộ khuôn cằm tinh tế cùng với yết hầu quyến rũ nam tính.
Nhìn từ phía sau, anh đẹp như một bức tranh.
Âu Dương Kiều Vỹ ngây người mất mấy phút mới có thể nhấc chân đi đến bên cạnh.
Gió lạnh thổi qua khiến người cậu run run.
Vưu Kiện nghe tiếng bước chân, hơi quay đầu lại nhìn, nhận ra cậu, anh cong khóe môi cười một cách phóng khoáng.
“Chuẩn bị đi thôi?”
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn chiếc mô tô của anh, lại nhìn sang anh, chưa mở miệng nói một câu nào. Còn anh thì bước lại gần cậu, đưa tay chỉnh lại áo khoác.
“Em không thấy trời đã lạnh rồi sao? Ăn mặc thế này…”
Cậu ngẩng mặt nhìn anh, cãi lại: “Chú ăn mặc có khác gì đâu?”
“Em nghĩ tôi có biết lạnh nữa không?”
Cậu không trả lời được.
Đúng là anh làm gì biết lạnh nữa.
Hai người đối mặt nhìn nhau hồi lâu, đến khi sau lưng chợt dội đến tiếng còi xe hơi, cậu mới sực tỉnh, đứng tránh ra.
Vưu Kiện cũng dời tầm mắt về hướng có âm thanh, phát hiện một chiếc xe hơi màu đỏ sẫm vừa mới dừng lại.
Người bước xuống xe chính là Dalziel.
Hôm nay y vận một bộ vest với quần Âu, trông càng lịch sự nho nhã hơn bình thường.
Dalziel đứng cạnh xe hơi, nhìn cậu nói: “Julian, chúng ta đi thôi, đừng để đến muộn ngày đầu tiên.”
Vưu Kiện thu tầm mắt lại, vẫn bình tĩnh cúi xuống nhìn cậu: “Hình như có gì đó không đúng lắm. Tôi đến trước, đúng không?”
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn anh đáp: “Đúng là chú đến trước, nhưng tôi chưa nói là mình sẽ đi cùng chú.”
Cả người Vưu Kiện cứng đờ. Cảm giác như hơi thở của anh trở nên giá lạnh đến mức có thể đóng băng mọi thứ. Âu Dương Kiều Vỹ không nói tiếp cũng không ngẩng đầu nhìn anh, duy trì tư thế cúi đầu đầy lo lắng.
Vưu Kiện im lặng, sự tức giận đã lan cả vào đôi mắt, nó đen đặc khiến người khác nhìn vào cũng phải sợ hãi.
Cả ba không ai lên tiếng khiến bầu không khí càng trở nên ngột ngạt bức bối.
Đồng hồ vẫn chậm chạp trôi qua, sau đó Vưu Kiện bất ngờ lên tiếng, đánh vỡ đi mọi sự khó xử trên mặt cậu.
“Tùy em.”
Âu Dương Kiều Vỹ lúc này bỗng ngước mắt nhìn anh, nhận ra ánh mắt kia đã thản nhiên hơn lúc nãy rất nhiều, tựa hồ lớp băng mỏng đang dần tan ra.
“Vậy…tôi đi trước.” Nói rồi cậu xoay người, đi đến bên xe hơi của Dalziel, ngồi vào ghế lái phụ.
Dalziel cũng nhanh chóng mở cửa ngồi vào chỗ. Lúc nhấn ga lái đi, y còn liếc nhìn Vưu Kiện qua cửa kính.
Xe đi xa rồi, Vưu Kiện vẫn không hề di chuyển.
Viễn cảnh hôm nay rõ ràng đã khắc sâu vào tâm trí của anh, đến mức khiến anh ngây ra không biết phải làm gì.
Chuyện này giống như một trò đùa, nhưng lại vô tình đánh vào sĩ diện của anh.
Vưu Kiện cúi mặt cười khan một tiếng, anh không nghĩ mình có thể bình tĩnh đến vậy.
Xoay người dựa vào xe, anh châm thuốc hút. Khói thuốc khiến đầu óc anh phần nào tỉnh táo hơn.
Một lúc sau, anh rút điện thoại, gọi cho Bắc Ni.
“Đại ca?”
Vưu Kiện thả điếu thuốc xuống dưới đất, dùng mũi giày giẫm nát nó rồi điềm nhiên nói: “Gửi ngay cho anh mày địa chỉ công ty của Âu Dương Chấn Anh.”
Danh sách chương